Mục lục
Trò Chơi Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh có liên quan

Lời trào phúng của Lâm Việt khiến người luân hồi nữ bối rối: “Tiên đoán… cũng không phải chính xác trăm phần trăm. Thế nên… như thế sẽ càng thú vị hơn mà!”

Lâm Việt vẫn chưa xuống tay giết Lưu Tư Sơn. Anh nhìn chòng chọc khuôn mặt người phụ nữ kia, muốn tìm ra vài sơ hở. Đã từng nếm quả đắng của Thế giới luân hồi một lần, anh không thể không nghi ngờ nhiệm vụ này có bẫy rập nào đó. Nếu như giết Lưu Tư Sơn là có thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy chẳng phải quá đơn giản rồi sao?

Chẳng hạn như… Anh đang vô cùng hoài nghi một chuyện – giáo chủ thật sự cũng tính là một trong 2058 tín đồ?

Nếu lỡ như ông ta không được coi là tín đồ? Nếu như trên thuyền này vẫn còn một tín đồ khác?

Chỉ là người luân hồi nữ kia có thể vì tính mạng mà ba hoa gian xảo, nhưng NPC giáo chủ điên rồ đến tận xương tủy này lại không giống một kẻ sẽ nói dối. Lão giáo chủ già không biết người luân hồi là cái gì, hơn nữa lại khát khao được chết, từ lời nói của hắn có thể nghe ra hắn trọn đời vẫn luôn theo đuổi, luôn phấn đấu vì một ngày này, thậm chí còn gom được đủ một con tàu toàn những tín đồ cuồng giáo, khả năng lão ta nói dối tương đối thấp.

Như vậy e rằng đúng theo lời lão ta nói, trên tàu tổng cộng chỉ có 2058 người.

Lâm Việt đã có phán đoán riêng của mình. Anh giơ cao cây rìu trong tay, làm bộ sắp chặt đầu Lưu Tư Sơn.

Lão giáo chủ không buồn nâng mắt. Ông ta ôm chặt pháp trượng trong tay, trên môi treo nụ cười điềm tĩnh an bình.

Thế nhưng người phụ nữ quỳ bên cạnh lại hoàn toàn khác, khóe môi cô ta thoáng nhếch lên. Tuy cô ta đã rất cố gắng kiềm chế phản ứng của mình, nhưng khoảnh khắc đó vẫn lọt vào tầm ngắm của Lâm Việt.

Cô ta cố nén cười.

Lâm Việt lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhanh như chớp lái lưỡi rìu lệch đi, không chém vào Lưu Tư Sơn mà ghim xuống sàn tàu. Cùng lúc đó, anh vung chân quét tới, đạp người phụ nữ kia ngã nhào về phía Phong Mặc!

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, vừa thấy Lâm Việt gạt người kia tới bên chân mình, Phong Mặc liền giữ chặt hai vai cô ta lại, bóp gãy hai cánh tay. Người luân hồi nữ bị đau gào lên thảm thiết, hắn bèn chẳng khách sáo đá gãy luôn hai chân cô ta, bàn tay siết chặt cần cổ gầy, mỉm cười hỏi: “Tín đồ cuối cùng, chính là cô nhỉ?”

Lưu Tư Sơn chậm rãi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Lâm Việt và Phong Mặc. Ông ta không nhìn thấy người phụ nữ, bởi vậy cảnh tượng diễn ra trước mắt ông ta chính là Lâm Việt đá “không khí” một cước, sau đó Phong Mặc đánh vào “không khí”, tóm chặt “không khí”, chất vấn “không khí”.

Quá quỷ quái, hơn nữa còn thật nực cười.

Thế nhưng chỉ vài giây sau, hai mắt Lưu Tư Sơn bỗng trợn trừng, kinh ngạc nhìn bên chân Phong Mặc.

Ông ta thấy… một cô gái trẻ tóc đen váy trắng đột nhiên xuất hiện trên boong tàu. Cô ta tứ chi vặn vẹo ngồi sụp trên sàn, cổ họng bị Phong Mặc bóp chặt không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn.

Phong Mặc siết chặt ngón tay: “Cô muốn tự sát hay để tôi ra tay? Tôi khuyên cô một câu, tự sát sẽ dễ chịu hơn chút đấy.”

Người luân hồi nữ oán hận trừng Phong Mặc. Tay chân cô ta giờ gãy cả rồi, có thể tự sát được hay sao?

Cô ta biết tại sao Phong Mặc không động thủ giết mình ngay, đó là vì hắn không xác định được cô ta có phải tín đồ cuối cùng hay không. Hắn còn đang do dự, vậy thì cô ta cũng nhất quyết không chịu thừa nhận.

Phong Mặc thấy cô ta cắn răng im lặng, rốt cuộc không còn kiên nhẫn. Hắn nhặt cây rìu cứu hộ bên cạnh, chặt cánh tay trái của cô ta!

Lưỡi búa hạ xuống, cánh tay đứt lìa.

Hình xăm trên mu bàn tay trái của người luân hồi nữ biến mất, hóa thành một tấm thẻ luân hồi văng ra, tựa hồ đã không còn thuộc tầm kiểm soát của chủ nhân nữa.

Đau đớn và sợ hãi ép người phụ nữ gầm lên một tiếng từ cổ họng, cô ta muốn vươn tay nhặt tấm thẻ kia, nhưng cánh tay còn lại đã không thể nhấc lên nữa.

Tấm thẻ im lìm nằm trên mặt đất, mặt trước vẽ đồ án hình mặt trăng mặt trời, mặt sau ghi thông tin về chủ nhân, cả hai mặt thẻ phủ một màu tím nhạt, thoạt trông có chút đặc biệt.

Có lẽ cũng hiểu được mình đã không còn đường lật ngược tình thế, ánh mắt người luân hồi nữ thoáng chốc trở nên quyết liệt. Cô ta muốn đánh cược vận may một lần.

Người luân hồi nữ kích phát thẻ của mình, vô số tia sáng hỗn độn lóe lên, trên mặt đất bỗng xuất hiện mấy chục tấm thẻ!

Lâm Việt nheo mắt đầy nguy hiểm, nhấc rìu cứu hộ lên toan bổ xuống Lưu Tư Sơn. Dù sao giết lầm thì vẫn có thể quay ngược thời gian lại một lần, nhưng thẻ luân hồi của người  phụ nữ kia rốt cuộc có thể làm gì thì anh lại không chắc chắn, nhất định phải đảm bảo an toàn trước.

Phong Mặc ngăn anh lại, cười nói: “Tôi đã từng giết người có loại thẻ này ở khu Bạch Cốt rồi, nó không hại người được đâu. Cái thẻ tiên đoán này thú vị lắm, kích hoạt rồi thì chủ nhân sẽ không thể kiểm soát được, giống như là chương trình xem bói ngẫu nhiên bằng máy tính ấy. Xem chút đi, tôi cũng tò mò muốn biết cuối cùng thì vận mệnh sẽ đứng về phía chúng ta hay là kẻ thù.”

Nếu tấm thẻ này vô hại, người phụ nữ kia lại sống chết không chịu khai ra mục tiêu cuối cùng ở đâu, vậy thì “xem bói” tìm chút gợi ý cũng không phải ý kiến tồi.

Lâm Việt nắm chặt rìu cứu hộ, đặt nó lơ lửng trên đỉnh đầu Lưu Tư Sơn. Anh và Phong Mặc mỗi người khống chế một mục tiêu, như vậy vạn nhất có gì bất ngờ xảy ra, họ vẫn có thể đối phó kịp thời.

Mấy chục tấm thẻ giống như đàn chim nhỏ hăng hái bay lượn trên không, sau đó phần lớn thẻ rơi xuống đất, chỉ còn hai tấm vẫn lả lướt lượn vòng, cuối cùng đáp xuống trước mặt người luân hồi nữ và Lưu Tư Sơn.

Mặt dưới của hai tấm thẻ này đều là đồ án trăng sao, nhưng mặt trên lại hoàn toàn khác biệt. Tấm thẻ rơi trước Lưu Tư Sơn là hình ảnh một người đàn ông bị treo ngược trên thập tự giá*, nhưng khuôn mặt người đàn ông kia chẳng hề có vẻ khổ sở bất kham, thậm chí còn vô cùng sung sướng mãn nguyện. Còn tấm thẻ của người luân hồi nữ lại là một tử thần áo đen cưỡi trên lưng bạch mã.

Hai tấm thẻ này có chút quen mắt, hình như chúng được gọi là… bài tarot?

Xem ra cô ta vẫn luôn thông qua bộ bài này để “tiên tri”, cũng nhờ nó mà dựng nên danh hiệu sứ thần của Đông Hoa giáo.

Có điều dù biết nó là thứ gì thì Lâm Việt cũng không biết đọc bài tarot: “Không hiểu.”

Anh vừa dứt lời, đôi mắt người luân hồi nữ tối sầm lại, tựa hồ đã hoàn toàn hết hy vọng.

Phong Mặc nhìn lá bài tarot trước mặt Lưu Tư Sơn, mỉm cười: “Tôi biết. Ông ta là người bị treo ngược, mang hàm nghĩa là hy sinh.”

Nói rồi hắn liếc sang người phụ nữ nằm rạp một bên, chậm rãi nói: “Bài của cô ta là tử thần, tượng trưng cho thất bại, kết thúc, cái chết.”

Dưới ánh nhìn chòng chọc u ám của người luân hồi nữ, Phong Mặc dứt khoát xuống tay, một đòn chém gãy xương cổ cô ta.

Tuy hai lá bài tarot này dường như đều ám chỉ cô ta chính là tín đồ cuối cùng, thế nhưng dù gì tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, chẳng ai biết rốt cục chân tướng có đúng như vậy hay không, bởi vậy thời khắc Phong Mặc ra tay kết thúc người phụ nữ kia, trái tim Lâm Việt vẫn vô thức hẫng một nhịp.

Sẽ không thất bại chứ?

May mắn, Thế giới luân hồi này thuận theo phỏng đoán của họ. Họ đã thắng.

Thân phận của người luân hồi nữ ở trong thế giới này là “sứ thần”. Triệu Thiên Minh chỉ là một trong những người đứng xem, không can thiệp vào cuộc sống của người dân trong thôn, bởi vậy ông ta được Thế giới luân hồi bảo vệ, còn cô ta lại không như vậy. Cô ta nhúng tay quá nhiều vào thế giới này, bởi vậy thân phận của cô ta sớm đã chẳng còn là “người luân hồi gặp nguy hiểm” mà bị thế giới coi là “sứ thần”, tức cũng là một thành viên của đám tín đồ tà giáo!

Nếu cô ta là một trong 2058 tín đồ, vậy thì Lưu Tư Sơn thân là giáo chủ dĩ nhiên không phải. Hơn nữa xem hành động và lời nói của Lưu Tư Sơn, ông ta đích xác chưa bao giờ tự xem mình là tín đồ, cái cách ông ta nhìn nữ quỷ lửa giống như nhìn đối tượng thầm mến, đó là ánh mắt mê say lưu luyến, không phải ánh mắt sùng bái thánh thần.

Vậy nên tên cuồng tín Lưu Tư Sơn này trái lại giữ được một mạng.

Ngay khi người luân hồi nữ hoàn toàn tắt thở, bầu trời liền xuất hiện một thông báo mới.

[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]

[Đang tổng hợp số liệu… Thời gian hoàn thành dự kiến: 30 phút.]

Thông báo thời gian còn lại khiến Lâm Việt vừa nhìn đã nhức đầu. Thấy không gian của mình còn chút chỗ trống, anh liền báo một câu “Tôi đi kiếm thêm ít đồ.” rồi bước đi.

Phong Mặc gật đầu, khoát khoát tay: “Đi đi.”

Nhìn bóng Lâm Việt biến mất trong nhà hàng, Phong Mặc chuyển ánh mắt qua dưới chân mình, khóe miệng treo nụ cười nhạt.

Vừa rồi khi những lá bài tarot lộn xộn tung bay, hắn đã cố tình giẫm chặt một lá dưới chân mình.

Lúc này người luân hồi nữ đã chết, những lá bài tarot bắt đầu tụ lại, lần nữa hợp thành một tấm thẻ luân hồi, chỉ còn duy nhất lá bài nằm dưới chân hắn không biến mất, ra sức vùng vẫy tựa như một con cá mắc cạn dưới đế giày.

Vừa rồi nếu không phải hắn nhanh tay lẹ mắt giẫm lên, lá bài đó hẳn sẽ tung tăng bay lượng trước mặt hắn.

Chuyện này đã từng xảy ra một lần trong đêm săn mồi ở khu Bạch Cốt, lần đó Phong Mặc bắt được một tên người luân hồi có tấm thẻ bài tarot, còn túm hắn ta lại hỏi chuyện bộ bài đến hơn nửa giờ.

Tất cả cũng chỉ vì một mục đích duy nhất, hắn muốn biết rốt cuộc bản thân có lai lịch gì.

Thế nhưng dù cho có hiểu hàm nghĩa của bài tarot, Phong Mặc vẫn không có chút đầu mối, hắn giữ lá bài đó lại chẳng qua để tránh cho Lâm Việt nhìn thấy, miễn cho anh đa nghi nghĩ nhiều.

Phong Mặc hơi nhấc chân lên, lá bài “bánh xe số mệnh” bị hắn giẫm dưới đất tức thì lao về với nguồn cội, nhập thành một tấm thẻ luân hồi.

Lá bài xuất hiện trước mặt hắn ở khu Bạch Cốt ngày đó, cũng là một lá “bánh xe số mệnh”, hàm nghĩa của nó là “luân hồi”.

Phong Mặc nhìn đồng hồ đếm ngược trên bầu trời, đáy mắt dâng lên làn sương mờ mịt.

Luân hồi? Đối với một người luân hồi như hắn, hai chữ này căn bản chẳng có ý nghĩa gì hết… hay nói đúng hơn, hàm nghĩa quá rộng.

Phong Mặc nhặt tấm thẻ trên mặt sàn, lẳng lặng nhét vào túi.

Lưu Tư Sơn ngồi một bên hoàn toàn chẳng có tâm trí đâu để ý đến hành động mờ ám này, ông ta đang rưng rưng nước mắt ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt, tay cầm pháp trượng khẽ run.

Ánh sáng trong viên đá đỏ bóng bẩy trên đỉnh cây trượng ảm đạm âm u, màu đỏ tươi cũng dần dần thẫm xuống.

Một cô gái chân trần xuất hiện.

Cô gái kia thoạt trông là một thiếu nữ mười bảy mười tám, chiếc váy trắng phủ lên làn da như tuyết, tóc dài đến eo theo gió biển nhẹ nhàng tung bay. Phần tóc từ đỉnh đầu tới bả vai cô ta trắng toát như tuyết rơi, nhưng càng dài xuống màu tóc càng tối lại, từ màu tro bụi chuyển thành đen nhánh, xa xa nhìn lại tựa như một ngọn núi tuyết linh thiêng.

Thiếu nữ có một đôi con ngươi xinh đẹp, vừa hàm chứa ngây thơ lại mang nét tang thương đau khổ. Cô ta vươn tay đỡ Lưu Tư Sơn đứng dậy, nở nụ cười ngọt ngào trong sáng, dịu dàng nói: “Đã bao nhiêu năm rồi?”

Đôi mắt Lưu Tư Sơn trào ra dòng lệ nóng hổi, tuy khuôn mặt đã già nua khô héo, ánh mắt sáng ngời lại chẳng khác nào thiếu niên: “73 năm.”

Thiếu nữ chớp đôi mắt to, siết chặt bàn tay xù xì: “Nếu giờ anh trở về xã hội, có lẽ sẽ thành tội phạm bị truy nã phải không? Anh có đồng ý cùng trở về quê hương của tôi không? Ở đó rất lạnh, anh… chịu được chứ?”

Gương mặt Lưu Tư Sơn bừng sáng: “Tôi đồng ý! Tôi không sợ lạnh.”

Thiếu nữ cười càng thêm tươi tắn.

Phong Mặc im lặng đứng một bên, ánh mắt đề phòng quan sát hai người.

Hắn thích nhìn vẻ mặt người khác khi thổ lộ tình cảm, những cảm xúc nhỏ nhặt, những tâm tình đè nén, tất cả đều khiến hắn thấy thật thú vị không sao dời mắt.

Họ không giống hắn, tuy hắn luôn cố ý mỉm cười, nhưng trong lòng chưa từng sóng nổi.

Lâm Việt đã thu hết đồ đạc có thể cướp được, quay trở lại boong tàu. Tiếng bước chân của anh khiến Lưu Tư Sơn đang đắm chìm trong hạnh phúc bừng tỉnh, lúc này ông ta mới nhớ ra ở đây còn có hai người khác.

Lưu Tư Sơn gỡ viên hồng ngọc trên đỉnh cây pháp trượng, đưa cho Phong Mặc: “Cám ơn các cậu đã giết sứ thần, giúp tôi góp đủ sinh mạng cuối cùng. Tôi không có gì để hậu tạ, mong các cậu nhận lấy viên đá này coi như làm kỷ niệm.”

Lâm Việt lúc này cũng vừa vặn đi tới bên cạnh Phong Mặc. Anh hoài nghi nhìn viên đá quý kia, lại nhìn “nữ quỷ lửa” đã được thanh tẩy hoàn toàn: “Viên đá này có ích lợi gì?”

Lưu Tư Sơn cười giải thích: “Cô ấy biến thành hình dạng kia là vì trúng phải một loại tà thuật, nếu các cậu gặp quái vật trúng tà thuật tương tự, viên đá này có thể phong ấn nó…”

Nụ cười trên mặt Lưu Tư Sơn cứng lại.

Lồng ngực bất chợt lạnh lẽo, tựa hồ có thứ gì vừa chui vào cơ thể ông ta, lại cướp một vật từ trong đó mang ra ngoài.

Hai mắt tối sầm, ý thức của Lưu Tư Sơn nhanh chóng tan theo cát bụi. Trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, ông ta nghe thấy thanh âm nức nở từ cô gái phía sau…

“Tôi sẽ không bị đàn ông lừa gạt lần thứ hai.”

Thiếu nữ móc ra trái tim người đàn ông già nua, đầu ngón tay vẫn trắng muốt, cánh tay mảnh mai nõn nà không vương một giọt máu.

Khoảnh khắc thiếu nữ xuống tay, Lâm Việt và Phong Mặc đều lập tức nhận ra có chuyện bất thường, vội vàng tránh xa, thế nhưng cô gái cũng không có ý định tấn công họ. Cô ta ôm thi thể Lưu Tư Sơn bật khóc, dường như có chút không đành lòng.

Tiếng khóc chẳng kéo dài lâu, khuôn mặt cô gái cũng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Một cơn bão tuyết bỗng cuồn cuộn quét qua boong tàu, những hạt bông trắng toát che khuất thân hình thiếu nữ.

Hai giây sau, gió tuyết tan đi, cô gái đã không còn tung tích.

Trên bầu trời vừa lúc xuất hiện một thông báo.

[Tổng hợp số liệu hoàn tất.]

Cảnh biển trước mắt bắt đầu phai đi, mấy giây sau, Lâm Việt và Phong Mặc đã tiến vào bối cảnh kế tiếp.

Bối cảnh lần này là một thành phố hoang tàn. Trên mặt đất ngổn ngang những khối xi măng vỡ, khắp nơi là những công trình với lõi thép trần trụi, không khí thoang thoảng mùi hôi thối. Trong không gian tang thương tàn tạ, thứ duy nhất khiến hai người hứng khởi chính là vài dòng thông báo nổi bật trên bầu trời cao.

[Bạn đã tiến vào bối cảnh cuối cùng.]

[Trong bối cảnh này, bạn chỉ có một nhiệm vụ: cứu bé trai trong khu phế tích, không thể để mục tiêu chết. Vị trí của mục tiêu đã được đánh dấu.]

[Nhiệm vụ này không thể quay lại, cũng không thể sử dụng thẻ luân hồi hay bất kỳ công cụ nào, bạn chỉ có một cơ hội, xin hãy tận dụng thật tốt.]

[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ rời khỏi thế giới đặc thù, trở lại khu Bạch Cốt.]

Khi thông báo trên bầu trời biến mất, mặt đất trước mắt Lâm Việt bỗng xuất hiện một mũi tên. Mũi tên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trôi nổi giữa không trung, kéo dài về phía xa xa trong đống đổ nát, chỉ dẫn đường đi cho hai người.

Lâm Việt và Phong Mặc hai mặt nhìn nhau. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, bọn họ sẽ trở lại khu Bạch Cốt!

Tuy thế giới này không quy định thời gian hạn chế, nhưng thật ra nó còn hà khắc hơn những thế giới trước gấp bội. Họ chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu thất bại sẽ không thể làm lại từ đầu, hơn nữa còn không thể dùng công cụ hỗ trợ, phải tay không đào bới.

Thứ hạn chế thời gian lần này chính là sinh mệnh của mục tiêu cần cứu viện!

Lâm Việt và Phong Mặc không chút chần chừ điên cuồng lao theo hướng mũi tên, chạy thẳng tới một ngôi nhà đổ nát cách đó chừng hai ba cây số. Đó là một căn nhà bê tông hai tầng, góc nhà phía nam đã sập thành đá vụn, góc nhà phía bắc có lẽ cũng chẳng còn trụ được bao lâu.

Mũi tên sáng lên trên đỉnh căn nhà, đầu nhọn chỉ thẳng dưới lớp tàn tích.

Lâm Việt áp sát đống gạch vụn, hỏi vọng xuống dưới: “Có ai trong này không?”

Anh vừa dứt lời liền nghe giọng một bé trai khàn khàn đáp lại: “… Có…”

Xem ra chính là nơi này!

Lâm Việt vội vã cảnh cáo cậu bé trong đống đổ nát: “Đừng nói gì, cứ yên tâm nghỉ ngơi, các chú sẽ cứu cháu ra ngay.”

Dọc theo đường tới đây, họ đã biết thành phố này vừa xảy ra chuyện gì.

Là động đất. Một trận động đất mạnh phá hủy cả thành phố, khắp nơi đều là nhân viên cứu hộ, người tình nguyện, nhà báo, còn có vô số người dân bỗng không còn nơi để về, người suy sụp khóc rống, người ra sức trấn an lẫn nhau, tụ thành từng đoàn người đổ về các khu an toàn. Trên đường còn có bộ đội cứu hộ, trong đó có người ngăn cản Lâm Việt và Phong Mặc, lo rằng họ không đủ chuyên nghiệp sẽ gặp nguy hiểm, không muốn cho họ tham gia vào hoạt động cứu viện. Lâm Việt phải giả bộ mình là người nhà của nạn nhân thiệt mạng trong trận động đất muốn tìm thi thể người thân, lúc đó anh lính cứu hộ kia mới không ngăn cản nữa, chỉ đưa họ chút đồ ăn thức uống, cảnh báo có thể sẽ có dư chấn, nhắc họ chú ý an toàn.

Hiện giờ không có người quấy rối, hơn nữa có đồ ăn nước uống sẵn sàng, Lâm Việt không nói hai lời xắn tay áo bắt đầu đào bới.

Lúc này Phong Mặc mới nhận ra cây pháp trượng cầm theo từ thế giới trước vẫn còn trong tay. Hắn thử dùng nó đào đống gạch đá kia, thế nhưng cây trượng này là trượng bạc không mấy cứng cáp, mới đào vài cái đã gãy, hắn liền quăng gậy đi, nhét viên đá quý khảm trên đỉnh gậy vào túi.

Có vài khối xi măng lớn rất nặng, hai người phải cùng nhau hợp sức, nghiến răng nghiến lợi mới nâng lên nổi. Sau khi gạt được mấy mảng xi măng sang một bên thì cả hai đều đã thấm mệt, đành phải tạm thời tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi.

Phong Mặc hớp một ngụm nước, móc viên đá đã từng phong ấn nữ quỷ lửa ra. Hắn dùng mắt kính tra xét viên đá một hồi, tuy không tìm ra bất kỳ số liệu nào nhưng có thể nhận ra nó không hề giống những loại đá quý mà hắn biết, có phần giống mấy thứ như ngọc lưu ly hơn.

Phong Mặc chìa viên đá trước mặt Lâm Việt: “Này, tặng anh món quà!”

Lâm Việt liếc hắn một cái, lạnh mặt không nhận.

Thấy anh không quan tâm, Phong Mặc hỏi: “Cho anh mà, sao lại không lấy?”

Lâm Việt lại tặng hắn thêm một cái liếc mắt: “Không có chỗ để.”

Trong thế giới này anh không thể dùng nhẫn không gian, viên đá quý lớn bằng quả trứng gà như vậy để trong túi quần cũng vướng víu, anh không cần.

Phong Mặc thật ra cũng vì bị viên đá trong túi cộm lên làm khó chịu mới muốn ném nó cho anh xử lý. Thấy “âm mưu” của mình bị Lâm Việt lật tẩy, hắn liền chẳng thèm mượn cớ nữa, bày ra vẻ mặt đùa giỡn vô lại nhét viên đá vào túi quần anh: “Cầm đi, đây là phần thưởng chúng ta phấn đấu quên mình mới đổi được, là bằng chứng cho tình hữu nghị của chúng ta! Đừng có làm mất đấy!”

Lâm Việt dở khóc dở cười. Thứ này chỉ phong ấn được nữ quỷ lửa, tám phần mười sẽ thành đồ vô dụng, nhưng cũng có thể nó còn có tác dụng khác, ném đi thì tiếc, cứ tạm thời giữ vậy.

Anh đưa tay vào túi quần sau định chuyển viên đá sang túi phía trước, thế nhưng nháy mắt khi chạm vào bề mặt nhẵn bóng kia, trong đầu anh bỗng nổ “ầm” một tiếng!

Ký ức không thuộc về bản thân như sóng lớn cuồn cuộn ập tới, hồi ức tràn ngập khiến đại não anh nhất thời đông cứng, thậm chí còn có chút choáng váng mơ hồ.

Cảm giác khó chịu nhanh chóng rút đi, chỉ để lại một “bộ phim” tua qua trong đầu Lâm Việt.

Nhân vật chính của “bộ phim” là một thiếu nữ tên Phán Xuân.

Thiếu nữ vốn không tên không tuổi, bởi cô căn bản không phải người, cô là thần núi Khâu Mã.

Cô gái có một mái tóc dài trông như tòa núi tuyết, ngọn tóc trắng toát, đuôi tóc đen nhánh, còn có đôi mắt hồn nhiên như chú nai con. Từ ngày có ý thức tới nay, thiếu nữ sơn thần vẫn luôn yên lặng bảo vệ núi Khâu Mã. Thân là thần núi, cô rất ghét những kẻ xưng là nhà thám hiểm, bởi vậy cô chưa bao giờ có ý định cứu vớt những người leo núi gặp nạn, chỉ mặc cho họ chết đi.

Cô không thể hiểu ánh mắt sáng ngời của những con người nhỏ bé khi chạm tới đỉnh núi cheo leo, không hiểu vì sao họ lại hưng phấn hò hét, cũng không hiểu “giấc mơ” trong lời của những kẻ mạo hiểm đó có nghĩa gì. Bởi vậy cô thờ ơ lạnh nhạt, cô không hứng thú với bất kỳ thứ gì, cô chỉ cảm thấy cái loài sinh vật “con người” này thật vô cùng nhàm chán.

Mãi cho tới khi gặp một đôi nam nữ mắc kẹt trong khe băng, thiếu nữ sơn thần bỗng nhiên nảy sinh hứng thú với thứ gọi là “tình cảm” của con người.

Đôi nam nữ kia ôm nhau trong khe băng lạnh lẽo, động viên lẫn nhau, vừa khóc vừa ăn thịt đồng bạn đã chết, sau đó cùng hứa hẹn sẽ hy sinh chính bản thân mình, chỉ cần đối phương có thể sống sót mà thôi.

Thiếu nữ sơn thần cảm thấy “tình cảm” thật vô cùng kỳ diệu, cũng vô cùng vĩ đại, đối với tâm hồn đơn thuần chưa trải sự đời của cô, ái tình của hai người kia còn chói mắt hơn “giấc mơ” của những lữ khách trước đó bội phần!

Tuy bị tình yêu của đôi nam nữ làm rung động, cô gái sơn thần vẫn không cứu hai người. Cô nóng lòng kéo thần thể vừa ngưng luyện thành hình của mình xuống núi, ôm mộng tìm kiếm một người đàn ông cam tâm tình nguyện tặng cho cô “tình yêu”.

Cô không hiểu những thứ quy tắc phức tạp, cô chỉ khao khát “tình yêu”.

Bởi vì vẻ ngoài của cô gái sơn thần không giống với những người bình thường, không có ai chịu chấp nhận cô, mà tất cả những người đàn ông từ chối tình yêu của cô đều sẽ bị cô giết chết.

Một ngày nọ, sau khi cô đã tàn sát không biết bao nhiêu ngôi làng, một người đàn ông tự xưng là thầy trừ tà xuất hiện. Người đó nắm lấy bàn tay của thiếu nữ sơn thần, cười nói với cô: “Anh thích em, theo anh về quê nhà kết hôn đi.”

Thầy trừ tà kia còn tặng cho cô một cái tên – Phán Xuân.

Phán Xuân cảm thấy thầy trừ tà đối xử với mình thật tốt, cô cảm thấy đây chính là tình yêu.

Thiếu nữ sơn thần ngây thơ được thầy trừ tà đưa về tới “quê nhà”, thế nhưng đợi cô ở đó lại chính là pháp trận mà hắn ta đã bố trí từ trước. Pháp trận hút sạch thần lực của cô, không chỉ vậy, để tiến thêm một bước phá hỏng thân thể cô, thầy trừ tà còn tập trung đám đàn ông trong thôn lại, để bọn họ cưỡng bức cô.

Thần thể yếu đuối khó khăn lắm mới tu luyện thành bị hành hạ đến hấp hối, Phán Xuân không còn sức lực phản kháng nữa. Thầy trừ tà lại dùng dao nhọn rạch da thịt cô, lấy máu của cô vẽ trận đồ trấn yểm.

Phán Xuân không thể động đậy, cô chỉ im lặng đếm từng nhát dao cắt lên thân thể mình.

Tổng cộng 2058 dao, cắt đi thiện cảm của cô đối với sinh vật gọi là “con người”.

Thầy trừ tà phong ấn Phán Xuân vào một tảng đá, trong đá chỉ có biển nham thạch nóng chảy. Vốn là vị thần sinh ra từ núi tuyết, cô sợ nóng vô cùng, mỗi ngày trôi qua đều đắm chìm trong khổ sở đau đớn cùng cực, ngay cả thân thể cũng dần hóa thành dung nham bỏng cháy.

May thay, pháp trận kia vẫn có một lỗ thủng, Phán Xuân ngày ngày hấp thu không khí nơi núi cao, dần dần khôi phục chút sức mạnh của bản thân.

Thế nhưng tâm hồn cô đã hoàn toàn méo mó, trong mắt cô lúc này không còn gì ngoài giết chóc.

Báo thù, chỉ có báo thù mới là lẽ sống của cô!

Câu chuyện xưa cũ đứt đoạn tại đây. Tuy chỉ là một cố sự rất ngắn, nhưng nó vẫn đủ khiến Lâm Việt kinh hãi.

Hóa ra ba thế giới họ từng trải qua trước đó đều có xâu chuỗi với nhau! Sơn thần Phán Xuân chính là nữ quỷ lửa. “Chuyện tình cảm động lòng người” mà Phán Xuân từng thấy chính là chuyện của Lưu Lãng và Mạnh Kiều Nhiên, đáng tiếc cô ta chỉ xem được nửa phần trước, còn chưa kịp thấy nửa sau câu chuyện đã vội vã xuống núi. Lưu Tư Sơn vì muốn gột rửa oán hận của Phán Xuân nên đã tìm 2058 người tới cho cô ta giết, hy vọng có thể dẹp đi mối thù kia.

Tiếc thay, Lưu Tư Sơn rốt cục vẫn thất bại, sơn thần Phán Xuân đã không thể tin bất kỳ con người nào nữa, tình cảm cuồng nhiệt của ông ta cũng không cách nào xoa dịu bóng ma năm đó trong lòng cô ta. Cô ta giết Lưu Tư Sơn, trở về ngọn núi tuyết của bản thân, có lẽ đối với cô ta, khắp thế gian chỉ còn nơi đó là sạch sẽ.

Lâm Việt bỗng cảm thấy có chút khó chịu. Oán hận của Phán Xuân xuyên thấu qua những ký ức kia lan sang anh, chúng khiến anh cũng bất giác muộn phiền. Anh hít thở sâu vài lần, rốt cục đẩy lùi được cảm giác khó chịu đó.

Phong Mặc nhận ra tâm trạng anh bất thường liền hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Việt kể lại những điều mình vừa thấy. Phong Mặc nghe xong câu chuyện vô cùng tò mò, hắn rõ ràng còn đụng vào viên đá trước cả anh, tại sao lại chẳng có chút ký ức nào tràn vào đầu vậy? Hắn nghi ngờ thử chạm thêm vài cái, kết quả vẫn không hề thay đổi.

Hai người đã nghỉ ngơi đầy đủ, nhiệm vụ cứu viện vẫn treo trên đầu, không thể lãng phí thời gian nữa. Lâm Việt cất viên đá quý, cùng Phong Mặc lần nữa bắt tay vào làm việc.



Hơn ba giờ sau, hai người rốt cục cũng dùng sức lực hơn người của mình dọn dẹp tươm tất đống tàn tích của trận động đất vừa đi qua.

Lâm Việt đã tìm ra mục tiêu cần cứu viện. Dưới đống gạch vỡ lộ ra một giá sách nặng trịch đổ nghiêng 45 độ, đầu giá sách gác trên ghế salon chắc chắn, tạo thành một không gian nhỏ chỉ đủ chứa một người.

Một cậu nhóc chỉ chừng ba bốn tuổi tay cầm điện thoại di động ngẩn người ngồi đó. Vừa thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, cậu bé lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc cát bụi và nước mắt, cổ họng đã khóc đến khản đặc yếu ớt cất tiếng: “Chú ơi, cháu khát…”

Lâm Việt vội vàng lấy nước đưa xuống, đứa bé chu cái miệng nhỏ uống ừng ực. Sau khi uống vài hớp nước, thằng bé lấy lại được chút sức liền há miệng khóc đầy tuyệt vọng, chìa điện thoại di động trong tay về phía Lâm Việt: “Chú mau gọi điện cho mẹ cháu đi! Cháu nhắn tin cho mẹ sao mẹ lại không trả lời? Cháu muốn mẹ! Cháu muốn mẹ!”

Lâm Việt nhận chiếc điện thoại trong tay thằng bé. Điện thoại chỉ còn 9% pin, cột sóng rỗng tuếch, thế nhưng ngay khi anh cầm nó ra khỏi đống đổ nát, bên cạnh biểu tượng cột sóng bỗng hiển thị thêm một vạch tín hiệu, chức năng gửi tin nhắn cũng hoạt động trở lại.

Màn hình điện thoại của cậu nhóc vẫn đang là giao diện nhắn tin. Khi còn kẹt trong đống gạch vụn, kiệt sức không kêu khóc được nữa, nó chỉ biết không ngừng nhắn tin cầu cứu mẹ, nhưng nó không biết rằng trận động đất đã làm nhiễu sóng điện thoại, hơn nữa cũng chẳng biết bao nhiêu chữ, chỉ có thể gõ duy nhất một chữ kèm thêm một ký hiệu trái tim, một lần lại một lần gọi – “mẹ”.

Đương nhiên những tin nhắn này cũng chưa hề được gửi đi. Ngay sau khi điện thoại có tín hiệu trở lại, những mẩu tin đó mới đồng loạt báo gửi, điện thoại vang lên tiếng “tinh tinh” không ngừng.

Mấy giây sau, chuông điện thoại reo vang. Lâm Việt nghe máy, đầu dây bên kia là tiếng một người phụ nữ đang vô cùng sốt ruột: “Bé con nhà tôi ở đâu? Anh cứu nó ra sao? Nó còn sống không? Còn sống không?”

Lâm Việt báo vị trí hiện tại cho đối phương, người kia liền nói sẽ tới ngay lập tức.

Tuy đã kéo được cậu nhóc ra khỏi căn nhà sập, đưa tới nơi an toàn, trái tim Lâm Việt vẫn như treo trên máy chém. Đứa bé không bị thương nhưng rất yếu, từ khi được cứu vẫn luôn gục trên vai anh, mơ mơ màng màng có vẻ rất buồn ngủ, anh chỉ sợ một khi nó ngủ sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.

Để giữ cho đứa trẻ không ngủ mất, Lâm Việt liền móc viên đá trong túi ra nhét vào tay nó, nói đùa: “Cháu xem viên đá này có đẹp không? Chú cho cháu mượn chơi, nhưng đừng có làm rơi vỡ nhé, nếu rơi vỡ chú sẽ mách mẹ cháu đấy.”

Nghe thấy Lâm Việt dọa không được đánh rơi, đứa bé nhất thời căng thẳng, đầu óc cũng thoáng tỉnh táo lại. Nó chụm hai bàn tay nhỏ bé cẩn thận ôm viên hồng ngọc kia, chỉ sợ lỡ may để nó lăn xuống đất.

Ánh mắt non nớt bỗng nhiên phủ một làn sương mờ mịt.

Lẽ nào thằng bé cũng nhìn thấy?!

Bởi vì trước đó Phong Mặc không thể thấy gì, Lâm Việt cứ nghĩ rằng ảo giác kia chỉ xuất hiện một lần duy nhất, không ngờ nhóc con này cũng chạm tới được!

Lâm Việt vội vàng giật lại viên đá từ tay thằng bé, thế nhưng đã không còn kịp nữa, nó dường như đã “xem” xong câu chuyện của thần núi, hơn nữa còn vô cùng mê say.

Cậu nhóc tò mò nhìn Lâm Việt, đôi mắt ánh lên tia sáng nóng rực: “Sau đó chị gái kia thế nào? Chị ấy có sống không?”

Lâm Việt không biết phải trả lời ra sao.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên bỗng nhiên vọt tới, ôm chặt cậu nhóc kia mà khóc: “Sơn Sơn! Cuối cùng bà cũng tìm được con rồi!”

Tiếp đó, một cô gái trẻ hai tay chống nạng cũng tập tễnh xuất hiện. Cô ta ném đôi nạng sang một bên nhào vào ôm lấy thằng bé, khóc đến toàn thân run rẩy, nhưng trước sau không rên một chữ.

Ba người ôm nhau vừa khóc vừa cười, đắm chìm trong niềm vui sướng vì sống sót qua tai nạn.

Cảnh tượng ấm áp hạnh phúc là thế, vậy nhưng Lâm Việt chỉ thấy sống lưng rét căm!

Mẹ cậu bé kia… chẳng phải Mạnh Kiều Nhiên sao?!

Họ gọi thằng bé là… Sơn Sơn…

Lưu Tư Sơn.

Đứa bé kia chính là Lưu Tư Sơn.

Phong Mặc cũng đã nhận ra điều này, hắn cười lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn một nhà ba người trước mặt.

Mạnh Kiều Nhiên lúc này mới nhớ ra còn có người bên cạnh, nhưng vừa nhìn đến gương mặt Lâm Việt và Phong Mặc, cô ta bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc tột cùng!

Cô ta đã không còn nói được, cũng không cách nào gọi ra tên hai người, chỉ có thể im lặng hoảng hốt mà thôi.

Lâm Việt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Họ đã cứu được Lưu Tư Sơn, hơn nữa thằng bé kia còn rất khỏe mạnh, tại sao nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc?

Khoan đã…

Nhiệm vụ nói không được để mục tiêu chết, chẳng lẽ… Thứ thật sự đe dọa tính mạng của Lưu Tư Sơn còn bé xíu này không phải trận động đất hôm nay?

Đang lúc Lâm Việt miên man suy nghĩ, Lưu Tư Sơn ba bốn tuổi bỗng gào lên khóc đến khan cả giọng, vươn tay níu lấy quần áo anh: “Chú! Cháu muốn viên đá kia! Chú cho cháu đi! Cho cháu được không?”

Sự cuồng nhiệt này thật không bình thường. Xem ra viên đá đó vốn có khả năng mê hoặc lòng người, Lưu Tư Sơn hiện giờ chỉ mới ba bốn tuổi, hơn nữa nó vừa gặp tai nạn, đây chính là lúc tinh thần yếu ớt nhất, bởi vậy rất dễ bị viên đá rung động.

Chẳng trách Lưu Tư Sơn ở thế giới trước lại điên cuồng tìm kiếm thiếu nữ sơn thần Phán Xuân như vậy, đó là bởi ông ta đã bị viên đá này đầu độc. Nếu để cho Lưu Tư Sơn giữ nó, vậy bảy tám mươi năm sau, ông ta sẽ lại một lần nữa vì tìm kiếm Phán Xuân mà tự mình bước lên tử lộ.

Đó chính là một vòng tuần hoàn vô tận của cái chết!

Anh đã biết mình phải làm gì.

Lâm Việt dồn hết sức lực ném mạnh viên đá quý đỏ thắm trong tay xuống mặt đất, ném nó vỡ thành trăm mảnh!

Chớp mắt khi viên đá vỡ nát, trên bầu trời rốt cục hiện lên thông báo của Thế giới luân hồi.

[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]

[Chào mừng bạn đến với khu Bạch Cốt (đã được cải tạo).]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK