Trong chương này có nhắc đến camera DV, nó kiểu này này:)
Cố nén cảm giác ghê tởm, Lâm Việt kiểm tra đống “than cốc” trên sàn.
Anh dùng cây kéo ghim vào khối “than”. Thứ này rất cứng, cũng may anh vẫn còn 30 điểm chiến đấu, sức lực khá mạnh, ra sức một chút đã có thể cắm mũi kéo vào.
Khi rút kéo ra, trên lưỡi kim loại lộ ra vài sợi da thịt.
Thứ này… tám phần mười là thi thể của Bạch Hinh Thiến rồi?
Anh đếm một lượt, ở đây có tổng cộng 15 khối. Sau khi kiểm tra sơ qua mà không thể xác định chúng có phải da thịt con người hay không, anh đành tạm thời bỏ tất cả vào nhẫn không gian, dự định lát nữa sẽ nhờ Phong Mặc giám định.
Trong lúc thu thập những khối thịt, một vài ký ức cũng theo đó xuất hiện trong trí nhớ của anh.
Trước kia anh chỉ từng tiếp xúc với Nam thập tự thần giáo một lần, nhưng một lần ấy lại trở thành cơn ác mộng không cách nào xua đuổi.
Đất nước mà anh từng đóng quân năm năm là một nơi mà thế lực tôn giáo rất yếu. Nguyên nhân nổ ra chiến tranh ở đó là do nội loạn chính trị, sau khi khai chiến, một vài thế lực tôn giáo ít ỏi đã vội vàng trốn sạch, dù thỉnh thoảng có tà giáo hoạt động cũng là loại giáo phái bản thổ rất nguyên sơ, bọn họ tàn bạo khát máu lại không có hệ thống tín ngưỡng, không thể làm được chuyện lớn gì, hầu hết chỉ cần một đội quân quét qua cũng đủ dọn dẹp sạch sẽ. Hơn nữa hoàn cảnh nước Bàn Cổ của anh tương đối đặc biệt, cơ hồ không có thế lực tôn giáo, vậy nên anh không hiểu rõ lắm về mối nguy hại mang tên “tà giáo” này.
Mà Nam thập tự thần giáo lại là “đặc sản” của châu Âu xa xôi, nó có hệ thống riêng của mình, thoạt trông không khác gì các tôn giáo phổ thông, rất dễ ẩn náu lại khó tiêu diệt.
Sự kiện khiến Lâm Việt tiếp xúc với Nam thập tự thần giáo bùng nổ từ một đoàn quân nước bạn đóng tại châu Âu, đó là một đội ngũ nước Nhật Nhĩ Mạn.
Chiến trường áp lực, chiến tranh bóp méo nhân tính, những chuyện xảy ra ở đó sẽ như con tằm ăn rỗi từ từ gặm nhấm tâm lý con người. Trong hoàn cảnh như vậy, không ít binh sĩ nước Nhật Nhĩ Mạn đã lựa chọn dùng tôn giáo để xoa dịu tâm linh của mình.
Kết quả là… trong số họ đã xuất hiện vài giáo đồ của Nam thập tự thần giáo.
Trong giáo điển* của những giáo đồ tà giáo ấy có rất nhiều nội dung tưởng đúng mà lại sai, chúng vừa khéo dường như khớp với tất cả những gì diễn ra trên chiến trường, hình thành một loại “lời tiên đoán”, bởi vậy thứ tà giáo này đã thành công đầu độc một nhóm binh sĩ đang suy sụp.
(*Giáo trong tôn giáo, điển trong từ điển, tóm lại là kinh sách dạy giáo đồ của tôn giáo đó.)
Vốn dĩ tà giáo cũng không thể gây ra chuyện náo loạn tày trời, thế nhưng một ngày nào đó, thủ lĩnh nhóm truyền giáo cùng với tất cả tranh thông linh bỗng nhiên mất tích.
Chuyện này kích thích thú tính đè nén lâu ngày trong lòng họ. Dưới sự xúi giục của một giáo đồ tà giáo điên cuồng, những giáo đồ khác đều cho rằng việc này là do giáo đồ giáo phái khác gây ra, cố ý nhắm vào họ, nương theo lý do đó, bọn họ bắt ba người mà thường ngày không mấy hòa thuận với mình rồi tra tấn tàn nhẫn, hành hạ đến chết.
Sau khi tội ác bại lộ, bọn họ lại nóng đầu mà cướp kho vũ khí của căn cứ quân đội đóng tại đây, trong cơn kích động đã bước lên con đường không còn cơ hội quay đầu nữa. Cuối cùng, họ chỉ có thể lựa chọn giết rất nhiều người, cố gắng che đậy sự thật, kết cục càng tô càng đen, lại phải giết nhiều người hơn để bịt miệng.
Sau một loạt vụ giết chóc đẫm máu, cả đội quân bị diệt đến không còn mấy người, các giáo đồ tà giáo phát hiện bản thân đã không còn cách nào giấu tội, dứt khoát phản bội đất nước của mình.
Vào lúc cuộc tàn sát gần đi đến hồi kết, có một binh sĩ nước Nhật Nhĩ Mạn đã gửi tin cầu cứu tới đoàn quân của Lâm Việt. Bọn họ phái một đại đội ra sức chạy tới, rốt cục chỉ cứu được hai người.
Trong căn cứ Nhật Nhĩ Mạn kia khắp nơi dính máu, xác chết đầy đất. Cả đội quân hơn trăm người, ngoại trừ mười mấy giáo đồ tà giáo bỏ trốn thì chỉ còn hai người sống sót, thật sự khiến người ta phải đau lòng.
Những người bị sát hại đều là người không tin tà giáo, trận tàn sát nội bộ xảy ra lúc nửa đêm, ngay cả các chiến sĩ ngày ngày được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không thể kịp thời phản kích.
Cái chết của họ thê thảm vô cùng. Đa số họ đều bị phân thây sống, người không chịu đựng nổi sẽ chết trước khi quá trình phân thây kết thúc, những người chống chọi được đến cuối là tế phẩm đạt tiêu chuẩn, sẽ trở thành từng khối thịt cháy đen.
Lúc đó Lâm Việt mới chỉ là một tân binh, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn bị cảnh tượng ghê tởm kia khiến phải nôn ra đến ba lần, còn gặp ác mộng suốt hai đêm.
Những ký ức ấy bình thường anh sẽ không cố ý nghĩ tới, nhưng một khi đã nhớ lại rồi sẽ rất khó gạt nó ra khỏi tâm trí mình.
Từng bức tranh hiện lên trong đầu anh…
Nhà tắm công cộng chồng chất thi thể rách nát, phòng hội thảo nhuốm đẫm máu tươi, bức tường hành lang với những chữ Nhật Nhĩ Mạn xiêu vẹo đỏ máu…
Theo những hồi ức này xuất hiện, Lâm Việt có thể cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập càng lúc càng nhanh, tâm tình khó chịu, không khí bốn phía như bị ai rút mất, dù anh có há miệng thở dốc cũng không hít được đủ dưỡng khí.
Anh biết đây là nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm, cũng là một trong những nút thắt trong lòng mình.
Việc anh e sợ những hình ảnh đẫm máu cũng có liên quan lớn tới chuyện này. Nhưng cứ coi như biết vấn đề của bản thân nằm ở đâu cũng không có nghĩa anh có thể dựa vào sức mình mà khắc phục, tuy đã ra sức khắc chế, khả năng chịu đựng đối với máu tanh của anh cũng đã mạnh hơn trước nhiều, nhưng lần này không giống những lần khác.
Chết tiệt… Vì sao ma nữ kia lại có quan hệ với Nam thập tự thần giáo? Lẽ nào lại trùng hợp đến thế? Hay là do Thế giới luân hồi lục tìm ký ức của anh rồi cố ý sắp đặt?
Xem ra thế giới này không chỉ là thử thách của ba người mới, nó đồng thời cũng thử thách anh.
Lâm Việt cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không ổn lắm, sau khi thu thập hết những khối thịt, anh lập tức bò ra khỏi hầm ngầm, đi tới chân cầu thang hô lên tầng trên một tiếng…
“Phong Mặc!”
Tiếng kêu rất gấp gáp, vừa nghe đã hiểu anh đang gặp phiền phức.
Tầng trên tức thì vang lên một chuỗi tiếng bước chân, Phong Mặc vội vã chạy xuống bằng tốc độ nhanh nhất.
Ánh đèn pin trong tay Lâm Việt loáng lên chiếu tới Phong Mặc. Nhìn thấy khuôn mặt hắn, cảm xúc của anh cũng thoáng ổn định hơn.
Phong Mặc liếc mắt đã nhận ra Lâm Việt không bình thường. Hắn đỡ lấy cánh tay anh, hỏi: “Sao vậy? Cần tôi hát “Thỏ trắng nhỏ” không?”
Lâm Việt có chút dở khóc dở cười: “Không cần… Không nghiêm trọng đến vậy.”
Giọng nói của Phong Mặc rất ôn hòa: “Vậy tôi giúp gì được cho anh?”
Lâm Việt tựa tường: “Cứ ở cạnh tôi thế này một lát là được.”
Lâm Việt lấy ra thuốc lá từ trong nhẫn không gian, châm một điếu. Mùi thuốc quanh quẩn trong buồng phổi, cảm giác khó chịu trong lòng dường như cũng được khói thuốc xua tan một phần, tâm trạng buồn bực dịu đi chút ít.
Nhưng âm thanh đồng hồ đếm ngược tích tắc bên tai lại khiến anh không sao yên tâm được.
Nhiệm vụ còn 22 phút.
Nhanh chóng hút hết một điếu thuốc, vứt đầu lọc xuống một bên, Lâm Việt đưa những khối thịt vừa thu thập cho Phong Mặc rà soát thông tin.
Phong Mặc kích hoạt năng lực thẻ luân hồi, liếc nhìn chúng vài lần, gật đầu: “Ừm, mười lăm khối đều là thịt người.”
Lâm Việt liền nói với hắn những suy đoán của mình: “Chuyện ma nữ này bị phanh thây chắc là có liên quan tới một tà giáo, dựa theo phương pháp tế sống của tà giáo đó thì tổng cộng sẽ có 64 khối thịt bị thiêu, bề ngoài trông giống như mấy cục này đây, chúng ta phải tìm được 49 khối còn lại. Cậu nói với mấy người mới kia để họ tìm ở tầng hai và tầng ba đi, tôi tiếp tục tìm dưới tầng một.”
Để có thể hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Việt không thể không nhắc tới chuyện tà giáo và tế sống. Mà vừa nhắc tới nó, cơn ác mộng đã từng ám ảnh lại lần nữa xông vào tâm trí anh, khiến tâm trạng khó khăn lắm mới bình ổn được của anh dậy sóng.
Bàn tay bắt đầu run lên không thể ngừng.
Lâm Việt căm ghét bản thân dễ dàng mất khống chế đến vậy, nhưng anh cũng không có cách nào.
Bởi đôi tay đang run rẩy, đèn pin anh cầm cũng rung lên theo. Vì không muốn Phong Mặc phát hiện sự khác thường của mình, Lâm Việt đúng lúc tắt đèn đi.
Nhưng Phong Mặc vẫn thấy.
Hắn thở dài, cầm lấy tay anh.
Trong bóng tối, Lâm Việt không nhìn thấy gương mặt Phong Mặc, nhưng độ ấm và sức mạnh nơi bàn tay khiến tâm trạng anh an tĩnh vài phần.
Phong Mặc siết chặt lấy anh, thầm thì với anh bằng âm thanh êm dịu: “Nói tất cả những điều anh sợ cho tôi, tôi giải quyết giúp anh.”
“…Nhưng cậu không hiểu cái này.”
Tuy nói là nói vậy, Lâm Việt vẫn có cảm giác thật kỳ lạ.
Anh cảm thấy Phong Mặc hiện tại và Phong Mặc trước kia không giống nhau lắm, có điều lại không thể nói rõ không giống chỗ nào. Sự dịu dàng bình thản trong thanh âm của hắn… thế mà rất giống những bác sĩ tâm lý anh từng gặp, là một giọng nói khiến người ta thật thoải mái, rất dễ thả lỏng cảnh giác, nhờ vậy anh mới có thể tìm được trong đó chút trấn an.
Thanh âm Phong Mặc chứa đầy tự tin: “Lúc tôi làm “quỷ” học được không ít đâu, tôi giúp anh.”
Lâm Việt chần chừ một chút, cuối cùng quyết định rút tay về: “Làm xong nhiệm vụ trước đã.”
Nói rồi anh bật đèn pin lên, gắng gượng đi vào căn phòng bên cạnh.
Nhìn bóng lưng anh, đồng tử Phong Mặc hơi nheo lại, trong mắt đong đầy lo lắng: “Cứ kìm nén như thế, vấn đề của anh sẽ ngày càng nghiêm trọng. Cứ bỏ cái nhiệm vụ này đi, dù ba người mới kia chết cũng không sao, nghiêm phạt cũng có phần tôi mà, tôi cùng anh dẫn dắt mười nhóm người mới nữa.”
Lâm Việt không ngừng bước, cũng không quay đầu: “Tôi quả thật thấy họ rất phiền phức, nhưng tôi vẫn mong họ không chết.”
Phong Mặc hỏi anh: “Dù họ là đám thiểu năng anh cũng muốn cứu?”
Lời đáp của Lâm Việt vang lên từ gian phòng bên cạnh, tuy lạnh nhạt hơn trước nhưng lại rất bình tĩnh: “Ừ.”
Tiếp đó là âm thanh anh lục tìm thứ gì.
Phong Mặc xoay người chạy về phía tầng hai: “Có chuyện gì cứ gọi tôi, đừng gắng gượng.”
Lâm Việt không đáp.
Đúng là anh đang gắng gượng, hiện giờ ngay cả sức lực để cậy mạnh anh cũng không có, đành dứt khoát im lặng.
Lâm Việt mắt tìm khối thịt, đôi tay thoăn thoắt lục lọi rác rưởi trong phòng, nhưng tất cả kỳ thực đều đã không còn nằm trong tầm khống chế của anh nữa, trong lòng anh lúc này chỉ đang cố gắng nhớ lại một vài hồi ức tốt đẹp.
Cứ tự chiến đấu với bản thân như vậy, trong vòng mười phút anh đã rà soát hết tầng một một lần.
Ngay khi anh đã tìm được thêm mười hai khối thịt ở tầng một, chuẩn bị kiểm tra lần hai đề phòng bản thân bỏ sót góc nào, thanh âm của Phong Mặc từ bên trên bỗng như tiếng trời vang vọng…
“Chúng tôi tìm được tổng cộng ba mươi bảy khối, anh còn thiếu mấy khối?”
Lâm Việt hít sâu một hơi, đáp lại: “Đủ rồi.”
Phong Mặc dẫn theo ba người mới, mang tất cả khối thịt xuống dưới, tập hợp ở phòng khách tầng một.
Đây dù sao vẫn là thế giới dành cho người mới, độ khó khá thấp, vừa rồi khi họ tìm những thứ này cũng không bị Thế giới luân hồi gây khó dễ bao nhiêu, vẫn tương đối ung dung.
Cái khó của nhiệm vụ này chính là toàn đội phải chia nhau ra thăm dò, nếu không những khối thịt nằm rải rác tứ tán như vậy, chỉ dựa vào một hai người căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ trong vòng ba mươi phút.
Việc phân công nhau hành động của Lâm Việt thật sự rất đúng.
Lâm Việt cùng Phong Mặc hợp từng khối từng khối thịt lại với nhau, ráp thành một hình người thô sơ.
Mà ba người mới thì ở đứng bên cạnh, vẻ mặt phức tạp nhìn họ.
Tiểu Tuyền ôm lấy bạn gái của mình, Tiểu Cơ lúc này lại bất ngờ không khóc, chỉ tái nhợt mặt mày, hai mắt nhắm nghiền nắm chặt tay bạn trai.
Sau khi ghép xác xong, Phong Mặc đưa tay về phía Tiểu Tuyền. Cậu ta liền mở chiếc túi rách đeo trên lưng, lấy ra một đầu lâu người.
Một hộp xương sọ được tô thành màu đỏ thắm.
Đặt hộp sọ vào vị trí đầu của thi thể, thông báo của Thế giới luân hồi lập tức xuất hiện trước mặt năm người…
[Thành công tìm được thi thể của Bạch Hinh Thiến.]
Những con số đếm ngược thời gian biến mất, âm thanh tích tắc khiến lòng người phiền muộn cũng ngừng bặt theo.
Phong Mặc ân cần nhìn Lâm Việt: “Anh thấy sao rồi? Có thể thực hiện được nhiệm vụ tiếp theo không?”
Lâm Việt gật đầu.
Trong lúc xếp lại thi thể, tâm trạng của anh đã ổn định rất nhiều. Sau khi tự ám chỉ tâm lý để bản thân coi đống da thịt này chỉ là những cục đá bình thường, anh cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Phong Mặc gật đầu với anh, nhấc hộp sọ lên.
Hắn đưa ngón trỏ và ngón giữa với vào qua hốc mắt trái, lục tìm một chút, cuối cùng tìm được một món đồ nằm trong sọ.
Phong Mặc lấy vật kia ra, đưa cho Lâm Việt.
Lâm Việt xem xét thứ trên tay mình. Đó là một tấm thẻ đen nho nhỏ, trên mặt thẻ in logo của một nhãn hiệu khá nổi tiếng, trông có vẻ là loại thẻ nhớ thường dùng cho máy thu hình.
Phong Mặc giao thẻ nhớ cho Lâm Việt rồi liếc qua Vương Hân bên cạnh. Vương Hân móc một chiếc camera DV và hai cục pin, đưa cho anh: “Cái này còn có nguyên bộ máy móc đi kèm. Tôi sợ có Sadako bò ra ngoài màn hình nên không dám mở.”
Tiểu Tuyền đứng bên lườm gã: “Anh đừng có làm khó Sadako, màn hình lớn bằng bàn tay thế này sao mà bò ra được?”
Tiểu Cơ hiếm thấy mà bĩu môi một cái, tựa hồ bị lời của bạn trai chọc cười, thế nhưng nụ cười kia lại cứng ngắc gượng gạo, trông còn khó coi hơn là khóc.
Có điều vậy cũng đã là tiến bộ hơn nhiều, ít nhất cô ta đã có thể kiềm chế được nỗi sợ của bản thân một chút.
Lâm Việt yên lặng cắm thẻ nhớ vào camera, bật video lên.
Đầu tiên màn hình nho nhỏ chỉ hiện một màu đen kịt, sau đó chớp chớp vài cái, dừng lại tại một hình ảnh.
Toàn bộ màn hình là màu đỏ như máu, Lâm Việt theo phản xạ nhíu mày, đẩy chiếc camera ra xa một chút.
May sao sau khi thấy rõ hình ảnh, anh phát hiện ra đó cũng phải màu máu mà là một căn phòng khách được trang trí đỏ rực.
Đoạn phim này dường như đang quay cảnh cử hành một hôn lễ.
Thế nhưng không khí ở đó lại có vẻ hơi… quái dị.