Bảo Khám tựa đầu vào xe, nhắm mắt lại nhoẻn miệng cười kể hết tất cả mọi chuyện vừa diễn ra trong đại điện, xong lại nói: “Ban đầu chính nàng ta nhất quyết bỏ trốn theo kẻ khác, hại bao người bỏ mạng, bây giờ còn muốn quay lại, không dễ đâu. Cho dù là Công chúa thì sao? Một khi đã rời khỏi nước Trịnh, chẳng ai coi nàng ta ra gì.”
Thanh Nhã nghe xong vô cùng kinh ngạc, ngây ra một lúc, không hiểu ý, hỏi: “Ý Công chúa là ban đầu chuyện bị bọn đạo tặc chặn cướp chính là do một tay Thất Công chúa sắp đặt? Nàng ấy sao lại phải làm vậy?”
“Tại sao ư?” Bảo Khâm cười giễu nói: “Chắc chắn là vì tình lang.”
Nàng bỗng nhiên dừng lại, giọng nói vô cùng mỉa mai: “Lúc bọn đạo tặc lên thuyền cướp bóc ta đã cảm thấy có gì đó bất thường. Nàng ta cố tình gọi mọi người vào sảnh lớn, khi bọn cướp xông đến, sắc mặt nàng ta không những không chút sợ hãi mà còn tỏ vẻ vui mừng, sau đó lại vội vàng chạy đến chỗ bọn chúng rồi rời đi. Nếu như Thất Công chúa không muốn đi hòa thân, sao không bỏ trốn từ trước, đằng này còn lo đến danh tiếng, cùng kẻ khác bày trò, hại chết không biết bao nhiêu người. Người ác độc vô tình như vậy thật hiếm có.”
Hôm xảy ra chuyện Thanh Nhã sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, làm sao mà có thể chú ý đến phản ứng của nhiều người đến vậy. Giờ nghe Bảo Khâm nói mới biết chuyện xảy ra ngày đó là do một tay Thất Công chúa sắp đặt. Nếu không phải Bảo Khâm và Thất Công chúa giống nhau, chỉ sợ họ đã bỏ mạng dưới tay Lý Kha Minh. Nghĩ đến đây Thanh Nhã vô cùng căm giận ả đàn bà độc ác kia, giận dữ trách: “Nàng ta đúng là một kẻ tàn ác, Công chúa nên để bệ hạ xử nàng ta tội chết, cũng là để báo thù cho những người đã bỏ mạng hôm đó.”
Nói xong, Thanh Nhã lại cảm thấy có gì đó khác thường, do dự hồi lâu nhưng càng nghĩ càng không hiểu, liền hỏi: “Nàng ấy khó khăn lắm mới tìm cách bỏ trốn, vậy tại sao còn xuất hiện? Hẳn là trong việc này có âm mưu gì đây?”
Bảo Khâm cười nhạt: “Nếu nàng ta cứ đàng hoàng sống với tình lang như vậy thì không nói làm gì. Đằng này từ bé Thất Công chúa đã được bao bọc trong nhung lụa, giờ phải sống khổ cực. Mới hai tháng đã không chịu nổi nghèo túng phải bỏ chạy. Cái gọi là tình yêu sâu đậm, cái gọi là đầu bạc răng long, với nàng ta mà nói chỉ là chuyện nực cười.”
Công chúa lá ngọc cành vàng ngày nào bỗng chốc biến thành người đàn bà nghèo túng, không còn lụa là gấm vóc, sơn hào mĩ vị, càng không có kẻ hầu người hạ, chắc chắn không thể sống nổi. Có lẽ nghe dân gian đồn rằng, Tam Hoàng tử dũng mãnh thiện chiến, đẹp trai anh tuấn, hơn nữa lại vô cùng quan tâm đến Công chúa từ phương xa tới. Cho nên, những lời thề non hẹn biển đã tiêu tan, thay vào đó là sầu não và hờn căm.
Thanh Nhã suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu, nếu có thể chung sống với người mình thương yêu, hẳn đó là điều hạnh phúc. Cho dù là phải trải qua bao khó khăn, chỉ cần hai người sát cánh bên nhau, nhất định sẽ vượt qua gian khổ. Sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được?
“Tình lang của nàng ta chắc em cũng đã từng gặp”. Bảo Khâm từ từ mở mắt, ánh mắt có chút gì đó hối tiếc: “Lý Kha Minh chẳng phải có một cậu em làm thị vệ ở trong cung sao? Tên là gì nhỉ…” Hai lần ngẫu nhiên về kinh nàng còn bị kéo đi uống rượu cùng với những thanh niên trong thành nên cũng có gặp thiếu niên kia của Lý gia. Mặt mũi hắn khôi ngô anh tuấn oai phong, quả đúng là trong thời kì đẹp tươi nhất của tuổi trẻ.
“Là Lý Túc Lam!” Thanh Nhã cúi đầu, khẽ nói: “Lúc ở trong cung, nô tỳ từng gặp người này mấy lần.
Lý thị vệ tướng mạo anh tuấn lại hay cười, tính tình hòa nhã khi đó có không ít thị nữ trong cung đem lòng yêu mến. Bản thân Thanh Nhã cũng thấy đó là một người đàn ông ấm áp và lương thiện, thật không ngờ hắn lại ra tay độc ác đến vậy. Thanh Nhã còn nhớ như in cảnh tượng lúc bọn đạo tặc xông vào sảnh lớn, những vết thương rỉ máu cùng tiếng đao kiếm thê lương đó vẫn ám ảnh nàng cho đến tận bây giờ.
“Cái đó...” Thanh Nhã suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Tuy Thất Công chúa đã bị giam lại, nhưng chuyện này không thể tránh khỏi bị điều tra rõ ràng, nếu có người tiếp tục điều tra tiếp sợ rằng người...” E là sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần. Nói cho cùng, Bảo Khâm đã để lộ sơ hở khá nhiều rồi.
“Đã có Tần Liệt lo!” Bảo Khâm điềm tĩnh trả lời không chút sợ hãi. “Có chàng bên cạnh ta còn sợ điều chi?” Trước đây nàng có khó khăn gì đều tự mình cáng đáng, không nhờ cậy bất kì ai. Nhưng từ ngày biết Tần Liệt chưa đầy vài tháng, nàng đã làm quen với việc nhận được sự giúp đỡ. Có hắn ở bên nàng thấy rất yên tâm, dù trời có sập cũng có hắn che chở, nàng không cần sợ hãi.
Còn về việc Thất Công chúa, Tần Liệt đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn thậm chí còn tìm được chỗ Thất Công chúa ẩn nấp từ rất sớm, xem nàng ta làm thế nào vào kinh thành, cùng Tần Tụng mưu đồ gì, rồi làm thế nào đưa Ngụy ma ma từ nước Trịnh đến nước Tần. Thế nên lần náo loạn này, một phần cũng do hắn dung túng mà ra. Khiến Tần Tụng mất mặt, cũng là nhắc nhở Tần Đế.
“À…” Bảo Khâm ngáp một cái rồi nói: “Mấy ngày trước Tần Liệt viết thư bảo, chàng có biệt viện ở gần kinh thành, bên trong có suối nước nóng, sáng mai chúng ta sẽ đến trú ngụ một thời gian, đến Tết mới trở về.”
Thanh Nhã vừa nãy còn vì việc Thất Công chúa mà sụt sịt không yên, giờ nghe Bảo Khâm nói xong, lập tức mừng hớn hở, cười híp mắt nói: “Tuyệt quá! Nô tỳ lớn bằng chừng này rồi nhưng chưa được tắm suối nước nóng bao giờ. Tam điện hạ cũng thật là, một nơi tốt như thế sao không đưa chúng ta đến sớm. Lát nữa về nô tỳ sẽ sửa soạn đồ đạc để sáng mai có thể lên đường luôn.”
Bảo Khâm không nghĩ Thanh Nhã sẽ phấn khích đến vậy, chợt bật cười. Có điều, ban nãy ở trên điện, nàng phải dốc hết sức lực đối phó với Thất Công chúa, giờ vô cùng mệt mỏi, vừa ngủ gà ngủ gật, vừa nói nhỏ: “Không cần vội, ngày mai chúng ta gửi thư cho Ngô Thúy Bình, hỏi xem nàng ấy có muốn đi cùng chúng ta không?”
Chiều ngày hôm sau, lúc xuất phát không chỉ có thêm Ngô Thúy Bình cùng muội muội của nàng ta đi theo, Tần Tu và Tư Đồ cũng cùng đi. Hai người họ nói rất hùng hồn, một nói Tần Liệt thường ngày keo kiệt, biệt viện suối nước nóng xây xong cũng chẳng mời mình đến thăm, cho nên nhất định phải nhân lúc hắn không có mặt ở cho đã, người kia thì nhất mực nói rằng, vì lo bệnh của Bảo Khâm tái phát nên mới đi cùng.
Nàng cũng không muốn đuổi họ nên mặc kệ hai người đó. Nhưng Ngô Thúy Bình dẫn thêm hai người nữa nên thấy xấu hổ, nhân lúc mọi người xung quanh không chú ý cũng giải thích một hồi với Bảo Khâm.
Hai muội muội của Ngô Thúy Bình đứa thì chỉ nhỏ hơn nàng nửa tuổi, đứa mới mười tuổi, đều rất xinh đẹp, đặc biệt là đứa em lớn, cặp mắt dịu dàng đáng yêu, còn đẹp hơn cả Ngô Thúy Bình.
Lúc đầu Bảo Khâm còn nhìn nàng ta bằng ánh mắt yêu thích tán thưởng, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, Bảo Khâm không còn lời nào để tả nữa.
Nhị tiểu thư nhà họ Ngô này là con thiếp thất sinh ra, nhưng do xinh đẹp, khéo ăn nói nên lấy được lòng của Ngô lão gia, thường ngày được đối đãi không khác Đại tiểu thư Ngô Thúy Bình - con chính thất là mấy, nhưng cũng vì vậy khiến nàng ta trở nên kiêu căng ngạo mạn.
Trên đường đi, Nhị tiểu thư kia không xem mình là khách, sai bảo Thanh Nhã rất tự nhiên, lúc thì bắt nàng rót nước, lúc đòi dâng điểm tâm, lúc lại muốn đổi lò sưởi. Nếu chỉ sai bảo không thôi đã đành, đằng này nàng ta còn rất thái độ. Thanh Nhã chỉ hơi lưỡng lự, nàng ta liền không ngừng trách móc.
Vì Ngô Thúy Bình cũng ở đây, Thanh Nhã tuy trong lòng ấm ức nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chịu đựng mà hầu hạ nàng ta. Sau đó, Bảo Khâm thấy ngứa mắt không chịu được nên lườm Ngô Nhị tiểu thư, trầm giọng nói: “Nhị tiểu thư nếu như chê a hoàn chỗ ta hầu hạ không chu đáo, chi bằng đổi sang xe ngựa phía sau, a hoàn của phủ đều ở đấy cả.”
Xe mà Bảo Khâm ngồi là xe ngựa Thất bảo hoa lệ, không chỉ rộng rãi hơn nhiều so với bình thường, càng xe và thành xe được chế tạo rất kỹ lưỡng, chạy rất êm, xe thường không thể bì kịp. Ngô Nhị tiểu thư kia sao có thể chịu đổi sang cùng ngồi với lũ a hoàn, lúc này nàng ta liền im bặt.
Tuy nàng ta không tiếp tục sai vặt Thanh Nhã nhưng nét mặt tỏ ra hết sức khó chịu. Trên đường đi thì thầm gì đó với Ngô Thúy Bình, Thúy Bình lạnh lùng không thèm để ý đến.
Ngô Nhị tiểu thư thấy vậy liền ấm ức, chớp vài cái mắt liền đỏ hoe, nàng ta lau mặt khóc nức nở, nói với Ngô Thúy Bình: “Trước lúc đi cha đã dặn tỷ phải chăm sóc cho muội và tam muội, thế mà tỷ lại bắt nạt muội.”
Ngô Thúy Bình chợt nổi giận, nói: “Muội đừng có làm loạn vô lý nữa, đây không phải là nhà mình, muội khóc liền có người đến dỗ dành. Nếu muội còn làm loạn, tỷ sẽ...”
“Dừng xe!” Bảo Khâm rất không thích những kẻ động tí là khóc lóc, vừa nhìn thấy nàng ta nhõng nhẹo, trong lòng hết sức khó chịu liền cho xe dừng lại. Sau đó Bảo Khâm nghiêm mặt với Ngô Nhị tiểu thư: “Bổn cung rất dễ nổi giận, ghét nhất những kẻ hay khóc lóc, nếu Nhị tiểu thư cảm thấy ấm ức, ta sẽ đưa Nhị tiểu thư về kinh thành ngay lập tức, tránh khi đến nơi lại làm phiền ta.”
Ngô Nhị tiểu thư không ngờ Bảo Khâm lại nghiêm khắc đến vậy, vừa mở miệng liền đòi đuổi người, nhất thời sợ hãi, nước mắt đã lấm bờ mi mà không dám chảy xuống.
Ngô Thúy Bình vốn không thích nàng ta, lúc này không thèm đỡ lời hộ, quay đi chỗ khác coi như không quen biết.
Ngô Nhị tiểu thư không nói câu nào, cúi đầu sợ hãi ngồi sang một bên, mặt tỏ ra vô cùng đáng thương, giống như mọi người đang bắt nạt nàng ta vậy, Bảo Khâm thấy thế càng không vui.
Lúc này, bên ngoài có người đến, Tần Tu ghé vào hỏi: “Đang yên lành sao dừng lại thế?” Hắn là một người không chấp nhặt lễ nghĩa, không kiêng nể, vừa nói vừa vén tung bức rèm, chui vào trong xe.
Vừa nhìn thấy có người, Nhị tiểu thư khi nãy còn yên lặng phút chốc lại giở trò khóc lóc. Nàng ta hít một hơi quệt quệt mũi, nước mắt tuôn rơi. Nàng ta vừa khóc vừa nói với Tần Tu: “Ngũ điện hạ, không biết thiếp làm gì đắc tội Công chúa, Công chúa…muốn đuổi thiếp về kinh…ngoài trời lạnh như thế, thiếp…thiếp…”
Nàng ta vừa khóc lóc vừa kể lể, nhưng còn chưa xong Tần Tu đã gạt phăng tấm rèm, dứt khoát gọi người bên ngoài: “Nếu Công chúa đã bảo ngươi về thì ngươi còn cứng đầu ở đây làm gì nữa? Người đâu…”
Hắn cũng không thèm hỏi Bảo Khâm một câu liền gọi người chuyển xe ngựa, đưa Ngô Nhị tiểu thư hồi kinh...
Ngô Nhị tiểu thư định ăn vạ mà không thành lại còn bị đuổi đi, tức giận đến nỗi mặt mày tái mét, nước mắt tuôn ào ào, lần này e là khóc thật.
***
Nếu như Bảo Khâm nói đuổi Ngô Nhị tiểu thư chỉ để dọa thì Tần Tu nói là làm. Một lúc sau, hắn đã gọi tất cả xe ngựa của Ngô phủ đến, chỉ giữ lại hai nha hoàn của Ngô Thúy Bình và Tam tiểu thư, những người còn lại đều cho về hết.
Lúc nghiêm túc, ánh mắt Tần Tu như được phủ một làn sương lạnh lẽo, nhìn rất đáng sợ, Bảo Khâm càng nhìn càng thấy giống Tần Liệt bất giác liền nói nhỏ với Tư Đồ bên cạnh đang xem chuyện vui.
Tư Đồ nghe xong nhìn nàng nói nhỏ: “Lão Ngũ học theo Lão Tam cũng không phải lần đầu.”
Bắt chước cũng giống thật ít nhất cũng khiến cho Ngô Nhị tiểu thư sợ đến mức không dám hé răng nửa lời, khóc cũng không dám.
Nàng ta ấm ức lên xe ngựa, đám người hầu cũng chen lên theo. Bảo Khâm thầm vui mừng trong lòng, Thanh Nhã bên cạnh nhắc nhở: “Công chúa, Ngô Nhị tiểu thư ra về như vậy, nô tỳ e nàng ta sẽ nói những lời không hay ho trước mặt Ngô lão gia. Nàng ta không dám gây sự với Công chúa, nhưng vài hôm nữa Ngô tiểu thư trở về sợ sẽ khó ăn nói.”
Bảo Khâm được nàng nhắc nhở mới nghĩ đến hậu quả việc này. Ngô Thúy Bình đã từng nói, vị tiểu thư này mồm miệng khéo léo rất được lòng Ngô lão gia, chuyến này bị Tần Tu đuổi về tuy không dám nói xấu hắn, song tám chín phần sẽ đổ lỗi lên đầu Ngô Thúy Bình. Đến lúc đó dù Ngô lão gia nể mặt Tần Tu, cũng e sẽ hiểu lầm Ngô Thúy Bình.
Nghĩ đến đấy, Bảo Khâm vội dừng xe ngựa, gọi phu xe đến, dặn dò kỹ càng. Tư Đồ ngồi bên cạnh vểnh tai, nghe xong buồn cười, vẻ mặt cảm khái, nói: “Chẳng trách có câu duy chỉ đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, Công chúa quả nhiên rất giảo hoạt.”
Bảo Khâm tỏ vẻ vô tội, nói: “Sao Tư Đồ đại nhân lại nói ra những lời đó, thiếp có nói nửa câu dối trá sao?”
Tư Đồ không nói gì hết, quay đầu đi tìm Tần Tu tán gẫu.
Xe ngựa của Ngô gia đưa Ngô Nhị tiểu thư đang khóc sướt mướt về phủ, vừa về đến cửa, nàng ta liền vội vào thư phòng tìm Ngô lão gia kể lể. Ai ngờ ông đến nha môn không có nhà, nàng ta đành chạy đến kể khổ với mẹ, lúc kể luôn đổ tội Ngô Thúy Bình, làm như việc bị đuổi về tất cả đều do một tay Ngô Thúy Bình sắp đặt.
Mẹ nàng ta nghe xong vừa buồn vừa bực, nhưng ngại thân phận mình không dám đến nói lí với Ngô phu nhân, chỉ lệnh cho thuộc hạ đến nha môn báo tin, gọi Ngô đại nhân tức tốc về phủ.
Đợi Ngô đại nhân về đến nhà, chưa vào đến cửa đã nhìn thấy phu xe vẫn đứng đợi trước cổng, thấy ngạc nhiên bèn lại gần hỏi cho ra nhẽ. Phu xe đó chủ động hành lễ, xong xuôi mới thưa: “Công chúa nói, Đại tiểu thư thẳng thắn rộng rãi, Tam tiểu thư ngây thơ đáng yêu, muốn giữ hai người ở lại biệt viện vài ngày. Còn về Nhị tiểu thư, người ở Hành cung không đủ cho nàng sai bảo, Ngũ điện hạ ra lệnh đưa Nhị tiểu thư hồi phủ để tránh hầu hạ không chu đáo, khiến Nhị tiểu thư không hài lòng.”
Mặt Ngô đại nhân lúc này đột nhiên biến sắc, ông ta không phải kẻ ngốc nên hiểu được ý tứ trong lời nói của gã. Hết Công chúa lại đến Ngũ điện hạ, chỉ mới một lúc, không biết đứa con này của ông đã làm gì mà đắc tội cả hai người.
Ngô đại nhân cố nén bực dọc, rất khách sáo sai người thưởng ngân lượng cho phu xe, rồi tức giận đùng đùng đi vào trong.
Lại nói bên Bảo Khâm, tuy biệt viện suối nước nóng nằm ở ngoại ô, nhưng tuyết rơi ngập trời, đường khó đi vô cùng, lúc nghỉ lúc đi, mãi đến tận trời tối đoàn người mới đến được cổng trang viên.
Đám người hầu ở biệt viện đã biết tin từ trước, vừa thấy xe ngựa đến liền ra đón tiếp. Các phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, địa long được đốt đầy đủ, vừa bước vào phòng liền thấy vô cùng ấm áp.
Bảo Khâm mặc dù là vị hôn thê của Tần Liệt, song vẫn chưa cử hành hôn lễ nên cũng không dám coi nơi đây như Hàng cung của mình. Cũng may Tần Liệt suy nghĩ thấu đáo, cử những người Bảo Khâm đã quen thuộc đến hầu hạ, còn có một thị vệ tên Lão Mã nàng đã từng gặp vài lần lúc còn ở bãi săn bắn khi trước.
Lão Mã trước đây phục dịch ở ngoài biên cương, đi theo ông ngoại Tần Liệt đánh không ít trận, sau này chân bị thương ông mới về kinh, được Tần Liệt sắp đặt làm việc trong phủ. Lần này xuất trận, Tần Liệt không đưa ông theo mà sắp xếp đến biệt viện này, một mặt để cai quản sản nghiệp ở đây, mặt khác vì ông biết Bảo Khâm.
Lão Mã luôn ở bên Tần Liệt, thấy hắn thương yêu Bảo Khâm như thế nào, đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của Bảo Khâm ra sao, đối với nàng còn cung kính khách sáo hơn cả với Tần Liệt, Tần Tu và Tư Đồ đi bên cạnh thấy vậy đều bĩu môi.
Mọi người đi đường vất vả đã thấm mệt, ăn cơm tối xong đến hứng thú tắm suối nóng cũng không còn. Chỉ có Ngô Tam tiểu thư vô cùng háo hức, kéo Ngô Thúy Bình hỏi này nọ, rất tò mò.