Giám đốc Tống nghe thấy cái tên Eumenides, lập tức nhíu mày chăm chú. Ánh mắt ông không hề rời khỏi hồ sơ đang cầm trong tay. “Vụ án bắt giữ con tin 1.30 à? Năm 1984?”
Ông lẩm bẩm một mình, qua ngữ khí, có thể nhận thấy ông cũng không có ấn tượng lắm về vụ án này, nhưng năm xảy ra vụ án thì quả thực hơi nhạy cảm. “Tối hôm qua, chúng tôi đã thức cả đêm để tiến hành phân tích vụ án này, nhưng...”
La Phi khẽ chép miệng, “Cho đến thời điểm này, không hề phát hiện ra bất cứ mối quan hệ trực tiếp nào giữa vụ án bắt giữ con tin này và vụ huyết án 4.18.”
“Ừm.”
Nghe đến đây, Giám đốc Tống lập tức đặt tập hồ sơ xuống, cũng không tỏ ra thất vọng, chỉ là ông biết, tổ chuyên án của La Phi đã nghiên cứu suốt một đêm mà không có kết quả, thì bây giờ ông có thể tìm ra được manh mối gì chứ? Ông chọn ra luôn hướng giải quyết nhanh gọn: “Cậu hãy kể cho tôi về vụ án này!”
“Tình hình vụ án không hề phức tạp - Đây là một vụ án bắt giữ con tin do tranh chấp nợ nần. Đương sự Trần Thiên Tiều năm đó 45 tuổi, đã từng vay Văn Hồng Binh 32 tuổi một vạn tệ. Văn Hồng Binh đã nhiều lần đòi nợ Trần Thiên Tiều nhưng đều không có kết quả. Ngày 30 tháng 1 năm 1984, đã gần vào dịp 68 Tết, Văn Hồng Binh lại một lần nữa đến nhà Trần Thiên Tiều đòi nợ, nhưng lần này hai người không những không thương lượng được, ngược lại còn trở mặt ngay tại chỗ. Văn Hồng Binh trẻ tuổi có sức vóc, đã bắt giữ Trần Thiên Tiều, đồng thời giơ ra bom tự chế buộc ở phần bụng trong áo bông. Tâm trạng anh ta vô cùng kích động, nói rằng nếu hôm nay không lấy được tiền nợ thì sẽ cho nổ bom, cùng chết với đối phương. Trần Thiên Tiều lúc này hứa trả tiền, anh ta giả vờ viết giấy để bảo vợ đi tìm bạn bè vay tiền, nhưng lúc đưa tờ giấy lại cố ý bấm vào tay vợ một cái. Vợ anh ta hiểu ý, sau khi ra khỏi cửa bèn báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường. Trong tình huống khuyên nhủ nhiều lần không có kết quả, vì muốn đảm bảo đến sự an toàn sinh mạng và tài sản của nhân dân, cảnh sát đặc nhiệm đã bắn chết Văn Hồng Binh ngay tại chỗ.”
La Phi đã có sự chuẩn bị từ trước, anh miêu tả tình hình vụ án vừa ngắn gọn vừa rõ ràng. Giám đốc Tống yên lặng lắng nghe, sau khi trầm ngâm giây lát, ông lắc đầu vẻ khó hiểu: “Sao Eumenides lại quan tâm đến vụ án này nhỉ? Lẽ nào hắn muốn trừng phạt Trần Thiên Tiều?”
La Phi hiểu ý tứ của đối phương, trong vụ án này, Trần Thiên Tiều rõ ràng đã diễn một vai không hề vẻ vang. Trong con mắt phi hệ thống của Eumenides, thì con tin trong vụ án bắt giữ này có thể mới chính là kẻ ác thực sự, và tội trạng của kẻ ác này lại chưa bị trừng phạt. “Khả năng này cũng không phải là không tồn tại.”
Giám đốc Tống đã chủ động đưa ra giả thiết này, La Phi cũng tiện thể phân tích theo: “Nhưng vụ án này đã xảy ra từ mười tám năm trước, tìm kiếm mục tiêu trừng phạt trong vụ án xảy ra từ lâu như vậy, điều này không phù hợp với lẽ thường. Hơn nữa, với sự suy đoán này thì có một kết luận trái ngược không thể nào giải thích được: Nếu như Eumenides đã biết được tội danh của Trần Thiên Tiều, hắn cũng không cần phải đi tìm kiếm và đọc hồ sơ vụ án; nhưng nếu như Eumenides đã không hiểu về vụ án, sao hắn lại tìm đúng hồ sơ này trong phòng hồ sơ được chứ?”
Giám đốc Tống dùng thái độ trầm mặc để tán đồng sự phán đoán của La Phi. La Phi lại bổ sung thêm: “Nhưng chúng ta không được dễ dàng coi nhẹ bất cứ một khả năng nào, cho nên tôi vẫn sai người điều tra thông tin về con người Trần Thiên Tiều này.”
“Tình tình thế nào?”
“Ông ta nợ tiền của rất nhiều người. Những năm qua đều ở bên ngoài trốn nợ, hành tung bất định.”
La Phi bĩu môi nói: “Hắn ta vốn là một kẻ lừa đảo, hơn nữa suốt bao năm qua, vẫn không thay đổi được tật này.”
“Tiếp tục phái người tìm ông ta - manh mối này không được bỏ qua.”
69 “Tuân lệnh!”
La Phi đột nhiên chuyển đề tài, “Nhưng có một chi tiết đáng để chú ý.”
Giám đốc Tống liền hỏi ngay: “Là gì vậy?”
“Qua phần ký tên ở trang cuối hồ sơ, Viên Chí Bang cũng là một trong số người xử lý vụ án này.”
“Thế à?”
Giám đốc Tống lập tức giở đến trang ký tên cuối cùng, quả nhiên trong danh sách những người tham gia xử lý vụ án xuất hiện tên Viên Chí Bang. “Sao lại có cậu ta nhỉ?”
Giám đốc Tống rất băn khoăn, “Lúc đó Viên Chí Bang chỉ là một cảnh sát thực tập, cậu ta lẽ ra không có đủ tư cách để tham gia một vụ án quan trọng thế này.”
La Phi gật đầu: “Đây cũng chính là điểm nghi vấn gây khó khăn cho mọi người. Tôi cũng rất muốn biết Viên Chí Bang đã đóng vai trò gì trong vụ án này, hoặc là từ đó tìm ra được mối liên hệ với vụ huyết án 4.18. Nhưng điều kỳ lạ là nội dung cụ thể của việc cảnh sát xử lý vụ án được ghi chép rất sơ sài, thế nhưng nửa đầu của hồ sơ lại phân tích rất tỉ mỉ kỹ lưỡng về hoàn cảnh vụ án và đương sự. Điều này khiến chúng tôi nghi ngờ ghi chép của cảnh sát năm đó liệu có phải cố tình che giấu điều gì đó.”
Giám đốc Tống lật giở số tài liệu, quả nhiên phần giải quyết vụ án viết rất sơ sài. Đặc biệt là quá trình bắn chết kẻ gây án thật không ngờ chỉ có mấy câu đơn giản: “Phía cảnh sát tìm cách tiến vào hiện trường, nhẫn nại khuyên nhủ Văn Hồng Binh. Nhưng tâm trạng Văn Hồng Binh lại càng lúc càng kích động, nhất định yêu cầu Trần Thiên Tiều trả tiền ngay lúc đó. Do Trần Thiên Tiều nói là mình không có khả năng hoàn trả, bầu không khí ở hiện trường trở nên vô cùng căng thẳng, Văn Hồng Binh bất cứ lúc nào cũng có khả năng dẫn nổ bom trên người, tạo thành sự uy hiếp đối với đương sự và những người cảnh sát có mặt ở hiện trường. Trong tình hình này, người chỉ huy hiện trường đã ra lệnh bắn chết Văn Hồng Binh. Người bắn tỉa nhận lệnh bắn một phát đạn vào trúng đầu Văn Hồng Binh, khiến anh ta chết ngay tại chỗ. Cảnh sát lập tức lao vào hiện trường giải cứu con tin và tiến hành gỡ bom.”
“Ghi chép tình hình vụ án một cách đơn giản như vậy là không phù hợp với yêu cầu.”
Giám đốc Tống dùng ngón tay gõ mạnh lên hồ sơ, “Hồi đó sao có thể thông qua được sự thẩm tra và cho vào kho lưu trữ được nhỉ?”
La Phi cười đau khổ: “Người quản lý công tác hình sự trinh thám lúc đó chính là Phó giám đốc Sở công an Thiết Đại Lâm phải không?”
70 Giám đốc Tống ngẩn người: đúng vậy. Sao một bộ hồ sơ không hợp lệ lại có thể vào kho lưu trữ? Thiết Đại Lâm, người có thể trả lời được câu hỏi này thì đã xuống hoàng tuyền mười tám năm trước rồi. Khi vụ án bắt giữ con tin này xảy ra, phần lớn tâm sức của Thiết Đại Lâm chắc đều đang dồn cả vào vụ án buôn bán ma túy 3.16, có phải là nguyên nhân này đã khiến ông ta lơ là quản lý và giám sát đối với những vụ án khác? Đáp án đã bị chôn vùi dưới cát bụi của thời gian. Giám đốc Tống khẽ gập hồ sơ lại, sau đó ông nhìn La Phi: “Vậy bây giờ cậu có hướng suy nghĩ gì?”
“Tôi nghĩ...”
La Phi trầm ngâm, “... Nếu như trong vụ án này có ẩn tình gì đó, bao gồm cả việc Viên Chí Bang đóng vai trò gì trong quá trình xử lý vụ án, người nắm rõ những vấn đề này chắc là người chỉ huy hiện trường vụ án này năm đó, cũng chính là người viết bản hồ sơ này...”
Nói đến đây, giọng La Phi rõ ràng hạ thấp xuống, cái tên đó đã chực thoát ra khỏi miệng, nhưng lại bị một thứ tâm trạng đặc biệt nào đó kìm lại. Tôn kính, sùng bái, thậm chí có phần kính sợ, những thứ tình cảm này khiến La Phi không thể nào dễ dàng thốt ra hai chữ đó. Ánh mắt Giám đốc Tống dừng lại ở tờ giấy cuối cùng của bản hồ sơ, ông đã nhìn thấy hai chữ này từ trước, bây giờ trong ánh mắt ông hiện ra thứ thần thái khó mà miêu tả được thành lời. Mặc dù ông đã ở vị trí cao - giám đốc Sở công an tỉnh thành, cho dù trong người toát ra thứ khí chất uy nghiêm của một vị lãnh đạo - khi Giám đốc Tống nhìn thấy hai chữ đó, ông cũng không thể không trào dâng cảm giác ngưỡng mộ. Bởi vì hai chữ này đại diện cho một giai thoại truyền kỳ, thậm chí là truyền kỳ trong giới cảnh sát toàn quốc. Đinh Khoa. Hồi lâu sau, Giám đốc Tống mới ngẩng đầu lên nhìn La Phi, ông khẽ thở dài: “Cậu muốn tìm ông ấy à?”
La Phi gật đầu: “Ông ấy có thể nói cho tôi đáp án những câu hỏi đó. Tại sao ghi chép về vụ án lại có thể sơ sài đến thế, tại sao Viên Chí Bang với thân phận là sinh viên mà lại có thể xuất hiện trong danh sách những người xử lý vụ án; tại sao Eumenides lại tìm hiểu về vụ án này sau mười tám năm. Tất cả những câu hỏi này đều cần ông ấy giải đáp.”
71 “Tôi hiểu ý cậu...”
Giám đốc Tống cười đau khổ bất lực, “Nhưng cảnh sát tỉnh thành đã không tìm được ông ấy cả chục năm nay rồi.”
“Gì cơ ạ?”
La Phi mở to mắt, dễ dàng nhận ra anh rất kinh ngạc, “Ông ấy... ông ấy mất tích sao?”
Giám đốc Tống cười “ha”
một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Việc của ông ấy, cậu biết được bao nhiêu?”
La Phi hít thở một hơi thật sâu, khi anh chuẩn bị nói ra cái tên đó, anh bắt buộc phải giữ nét mặt trịnh trọng: “Đinh Khoa là một cái tên vang như sấm rền trong giới cảnh sát năm đó. Khi tôi vẫn còn học trong trường Cảnh sát, ông ấy là thầy giáo thỉnh giảng chuyên ngành Hình sự trinh thám của chúng tôi, đồng thời cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành. Lúc đó ông ấy cũng đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm trong ngành cảnh sát, trong cương vị cảnh sát hình sự, ông ấy là một truyền kỳ, bởi vì ông ấy vẫn luôn giữ được một kỷ lục mà đến nay chưa ai đột phá được - phá án được 100% những vụ án nằm trong tay mình.”
Giám đốc Tống lại một lần nữa khẽ thở dài, đó là tiếng thở mang theo sự cảm thán và ngợi khen. Khi Đinh Khoa làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành, bản thân ông mới chỉ là một người cảnh sát hình sự ở đồn công an khu vực. Lúc đó, trong lòng ông, Đinh Khoa đúng là một nhân vật thần thánh. Cần phải biết rằng, đối với án mạng, có thể phá án được 90% trở lên đã không dễ dàng chút nào. Huống hồ vụ án càng ứ đọng càng khó phá, sau này muốn đột phá từng 1% thì đều phải dốc toàn lực hơn nữa. Đứng ở góc độ này, muốn đạt được tỉ lệ phá án 100% gần như là điều không thể. Việc này giống như một vận động viên bắn súng xuất sắc. Thành tích bắn trúng hồng tâm đối với anh ta có lẽ chẳng khó khăn gì, anh ta thậm chí có thể bắn trúng hồng tâm rất nhiều lần trong một cuộc thi đấu nào đó. Nhưng yêu cầu tất cả những phát đạn trong cả cuộc đời làm vận động viên của anh ta đều trúng hồng tâm, thì việc này còn khó hơn lên trời. Đinh Khoa đã hoàn thành công việc khó hơn lên trời này. Ông thậm chí chỉ dùng sức của mình đã làm tăng tỉ lệ phần trăm phá án trong toàn tỉnh, trong những năm tháng ông làm việc trong đội cảnh sát hình sự tỉnh thành, Sở công an tỉnh trong cuộc thi sát hạch nội bộ trên hệ thống toàn quốc, chỉ số tương quan năm nào cũng đứng thứ nhất. Nhưng một nhân vật như vậy lại rút khỏi giới/ngành cảnh sát vào thời kỳ huy hoàng nhất. Khi La Phi nhắc đến những chuyện cũ này, giọng nói cũng nhuốm vẻ nuối tiếc: “Tháng 4 năm 1984, Đinh Khoa vì suốt ngày lao lực phá án nên mắc bệnh, ốm một trận nặng, không thể không rời khỏi cương vị đội trưởng đội cảnh sát 72 hình sự. Và trận ốm này cũng khiến ông ấy chán ghét ngành nghề cảnh sát. Ông ấy làm thủ tục xin nghỉ vì ốm bệnh, cho dù sau khi khỏi bệnh, ông ấy cũng không muốn tiếp tục làm việc trong đội cảnh sát hình sự.”
“Thời gian ông ấy ốm, vừa vặn trước khi xảy ra vụ huyết án 4.18.”
Giám đốc Tống tiếp lời La Phi, bổ sung thêm: “Nếu như ông ấy có thể tiếp tục đảm nhận vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành, e rằng vụ huyết án đó cũng sẽ không kéo dài đến tận hôm nay.”
Đúng vậy, La Phi muốn tán đồng giả thiết này. Nếu như năm đó có Đinh Khoa, nhân vật truyền kỳ này đích thân trấn giữ, cho dù Viên Chí Bang là thiên tài như vậy, cũng khó có thể trở thành đối thủ của ông ấy được. “Sau đó Đinh Khoa đã đi đâu vậy?”
La Phi cuối cùng không kìm lòng được, lên tiếng hỏi: “Sau khi tôi tốt nghiệp rời khỏi tỉnh thành, những việc xảy ra sau đó, tôi không biết rõ lắm.”
“Sau khi ông ấy khỏi bệnh và ra khỏi ngành, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở một vùng quê hẻo lánh, sống cuộc sống ẩn dật. Nhưng lúc đó, cảnh sát vẫn thường thông qua các con đường để tìm thấy ông ấy. Khi xảy ra những vụ án hóc búa, đồng nghiệp cấp dưới trước đây của ông ấy vẫn thường đến nhờ ông ấy giúp đỡ. Mặc dù ông ấy không hề muốn dây dưa gì tới những công việc thế tục này, nhưng trong vài năm vẫn giúp cảnh sát phá được không ít vụ án lớn. Chỉ có điều mỗi lần cảnh sát xử lý vụ án đến cảm ơn, ông đều nói: “Các anh lần sau đừng đến tìm tôi nữa nhé. Nếu các anh còn đến, tôi sẽ trốn ở một nơi không ai có thể tìm thấy được nữa.”
Lúc đó mọi người cũng chỉ coi đó là câu nói đùa, nhưng không ngờ câu nói đùa này lại có ngày biến thành sự thật.”
Giám đốc Tống nói đến đây, tự thở dài cảm thán, sau đó mới nói tiếp, “Đó là năm 1992, đã tròn mười năm rồi. Tỉnh thành lại xảy ra một vụ án lớn gây rúng động một thời, vụ án này chắc cậu cũng đã nghe nói.”
“Là vụ án chia cắt thi thể 1.12 phải không?”
La Phi chợt dựng lông mày, vụ án lớn xảy ra mười năm trước gây chấn động nhất phải kể đến vụ án này. “Đúng vậy.”
Giám đốc Tống ánh mắt trầm tư, hình như đang nhớ lại tình hình vụ án năm đó, giọng ông cũng vì thế mà trở nên trầm đục, “Mức độ máu tanh và đáng sợ của vụ án này, năm đó ngay cả những người cảnh sát hình sự xử lý vụ án cũng khó có thể chịu đựng nổi... Ôi, tình hình cụ thể thì bây giờ không nói tới nữa. Khi xảy ra vụ án 1.12, tôi vừa mới được điều về đội ảnh sát hình sự thành phố, lúc đó, tất cả lực lượng cảnh sát tỉnh thành đều bị điều động, gần như đã lục soát khắp cả thành phố này một lượt, nhưng không tìm thấy chút dấu vết của hung thủ. Về sau không có cách nào khác, đành phải đến cầu viện Đinh Khoa. Nhưng lần này không thể nào tìm được ông ấy. Theo như lời kể của người nhà ông ấy, sau khi vụ hung án xảy ra, Đinh Khoa đã sớm dự liệu cảnh 73 sát sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến ông ấy, để tránh bị làm phiền, ông ấy đã ẩn náu, cụ thể ẩn náu ở nơi nào, thì đến người con trai thân thiết nhất của ông cũng không hề hay biết.”
“Cho nên, ông ấy đã biến mất như vậy sao? Sau này cảnh sát không gặp lại ông ấy nữa sao?”
Mặc dù đã đoán ra được kết quả, nhưng La Phi vẫn không cam tâm, cố hỏi thêm hai câu. “Mười năm rồi. Mỗi lần xảy ra vụ án lớn như thế này, luôn có người nhớ đến ông ấy, nhưng nhiều lần tìm kiếm mà vẫn không có kết quả. Xem ra, ông ấy đã hạ quyết tâm không muốn dính dáng gì đến công việc của cảnh sát nữa rồi.”
La Phi thất vọng chau mày: “Nhưng tại sao ông ấy lại phải như vậy? Lẽ nào chỉ vì một trận ốm nặng thôi sao?”
“Ông ấy đã mệt... bị bệnh có lẽ chỉ là cái cớ. Đương nhiên cũng có khả năng còn có nguyên nhân khác. Ngoài bản thân ông ấy ra, ai có thể nói cho rõ được nữa chứ?”
La Phi ngẩn người một lúc, anh điều chỉnh tư duy quay trở lại phương hướng điều tra của mình. “Vậy thì muốn tìm thấy ông ấy là rất khó khăn... nhưng những người khác chắc có thể tìm thấy được chứ?”
La Phi vừa nói, vừa giở tập hồ sơ đến trang cuối cùng, chỉ tên vào cột ký tên của những thành viên tham gia xử lý vụ án. Bất luận thế nào, mục tiêu của anh chính là tìm kiếm được người tận mắt chứng kiến vụ án bắt giữ con tin năm đó, từ đó thăm dò được những thông tin tỉ mỉ hơn về vụ án. “Ừm.”
Giám đốc Tống gật đầu, “Tôi sẽ phái người đi lo việc này. Mấy người này hiện đều không còn trong hệ thống, dù sao cũng đã mười tám năm rồi, nhân sự đã thay đổi nhiều. Nếu như có tin tức gì, tôi sẽ thông báo ngay cho cậu.”
“Vâng, cảm ơn giám đốc!”
La Phi đứng dậy hành lễ, sau khi nhận được sự đáp lễ của lãnh đạo, anh bèn bước nhanh ra ngoài. Và có một người đã đợi anh ở hành lang bên ngoài cửa. “Đội trưởng La, cuối cùng anh cũng ra rồi!”
Người đó bước tới nói, mặc dù đã cố tình hạ thấp giọng, nhưng giọng nói của cậu cũng không che giấu được tâm trạng phấn khích, ngay cả những lón tóc lòa xòa trước trán cũng rung lên theo câu nói của cậu. La Phi nhận ra người này chính là Tăng Nhật Hoa, và tâm trạng của đối phương cũng ảnh hưởng tới anh. 74 “Có tình hình gì vậy?”
Giọng anh cũng hạ thấp nhưng phấn khích. “Tôi biết vì sao hắn lại có hứng thú đối với vụ án đó rồi. Tôi cũng biết thân phận của hắn rồi.”
“Gì thế?”
Tin tức này đến quá đột ngột, đột ngột đến độ khiến La Phi cảm thấy hơi khó tiếp nhận. “Eumenides! Tôi nói đến Eumenides!”
Tăng Nhật Hoa lại nhấn mạnh thêm lần nữa. La Phi mở to mắt nhìn Tăng Nhật Hoa, sau đó anh toét miệng cười “ha”
, thúc giục: “Đi thôi, chúng ta đến phòng họp!”
Mười phút sau, các thành viên của tổ chuyên án đều tập trung trong phòng họp đội cảnh sát hình sự. Và Tăng Nhật Hoa đã trình bày với mọi người thành quả lớn lao mà cậu vừa phân tích được. Trên màn ảnh của máy chiếu xuất hiện một tấm ảnh trắng đen. Chất lượng ảnh rất tệ, viền xung quanh đã ố vàng nhòe nhoẹt, rõ ràng là tấm ảnh chụp cách đây rất nhiều năm. Nội dung bức ảnh là một nhóm trẻ em cùng chụp chung, những đứa trẻ này có cả nam cả nữ, lứa tuổi từ 4, 5 đến hơn 10 tuổi. “Bức ảnh này chụp năm 1986, địa điểm chụp là cô nhi viện trong thành phố này.”
Tăng Nhật Hoa bắt đầu giảng giải, “Những đứa bé trong bức ảnh này đều là những cô nhi sinh sống trong cô nhi viện. Tôi mời mọi người nhìn tấm ảnh này, là bởi vì trong bức ảnh này, có một đứa trẻ nào đó đã mất tích một năm sau đó.”
Mọi người thấp thoáng đoán được trọng tâm mà Tăng Nhật Hoa muốn nói tới, những đôi tai đều dỏng cả lên. Động tác của họ vô cùng kịp thời, vì Tăng Nhật Hoa liền tung ra tài liệu khiến mọi người càng hưng phấn hơn. “Theo như ghi chép và cả những điều tra thực địa cách đây không lâu, hiện nay chúng ta đã có thể chắc chắn, cô nhi mất tích này có tên Văn Thành Vũ, bố đẻ của nó chính là nghi phạm Văn Hồng Binh bị cảnh sát bắn chết trong vụ bắt giữ con tin 1.30.”
Ai cũng đều nhận ra hàm nghĩa ẩn chứa phía sau thông tin này: một cô nhi mất tích phù hợp với điều kiện tìm kiếm của La Phi, thân thế của nó lại có mối quan hệ vô cùng mật thiết đối với vụ án 1.30 mà Eumenides quan tâm! Lẽ nào đứa bé đó chính là Eumenides lúc còn thơ? Mọi người đều lộ ra sự vui mừng hân hoan, Tăng Nhật Hoa thì tỏ vẻ dương dương tự đắc, ánh mắt nhìn qua lướt lại giữa La Phi và Mộ Kiếm Vân. 75 La Phi cũng kích động giống như mọi người, nhưng anh ép mình cần phải bình tĩnh, anh hỏi: “Thông tin này đáng tin cậy không?”
“Tuyệt đối đáng tin cậy!”
“Văn Thành Vũ...”
La Phi nói ra từng chữ cái tên này, sau đó anh trầm giọng hỏi, “Trong số những đứa trẻ này, đứa nào là hắn?”
Tăng Nhật Hoa di chuyển bút laser trong tay, điểm sáng đỏ dừng lại ở chỗ nào đó trên bức ảnh, ánh mắt mọi người cũng nhất loạt hướng về điểm đó. Đó là một đứa trẻ chừng 7, 8 tuổi, trong những đứa trẻ cô nhi, cậu bé có độ tuổi khá nhỏ, nên cậu bé được đứng ở hàng đầu tiên, vị trí chếch sang trái. Gương mặt của đứa trẻ ưa nhìn, qua hình dáng cơ thể và khuôn mặt, không có đặc điểm nhận dạng nào rõ rệt cả. Điều duy nhất để lại ấn tượng sâu sắc chính là khí chất đặc biệt của nó. Trong một nhóm trẻ em hoặc là tươi cười hả hê, hoặc là uể oải lười biếng, dáng đứng của nó nghiêm trang, lộ ra nét mặt nặng nề không hề phù hợp với độ tuổi của mình. Nó hình như luôn đang suy ngẫm điều gì đó, và nội dung mà nó suy nghĩ đến rõ ràng các bạn trẻ xung quanh nó không tài nào hiểu được. Nếu như đây chỉ là một đứa bé trai bình thường, vậy thì ấn tượng đầu tiên đem lại cho người khác chính là thông minh, hiểu biết. Nó có lẽ là một cậu con trai có thể thấu hiểu được nỗi vất vả nhọc nhằn của cha mẹ, là người anh trai có thể che chở cho em gái, là cậu học sinh biết lắng nghe lời dạy bảo của giáo viên... Những người nhìn thấy cậu bé đều có sự kỳ vọng tươi đẹp về tương lai của cậu. Nhưng giờ đây khi mọi người nhìn bức ảnh này, lại có một thứ cảm giác khác. Những nhân vật tinh anh danh tiếng lẫy lừng trong giới cảnh sát lại cảm nhận được một cách sâu sắc cảm giác đè nén mà đứa bé này đem tới cho họ, bởi vì họ đều đã biết, đứa trẻ này rất có khả năng chính là Eumenides, một tên sát thủ máu lạnh tàn khốc, có sự tinh tế cẩn mật như chiếc đồng hồ, đồng thời lại rắn chắc như gang thép. Cả phòng họp trở nên tĩnh lặng, bầu không khí này càng làm tăng thêm bóng đen âm u trong lòng mọi người. Giây lát sau, chợt nghe thấy Mộ Kiếm Vân lên tiếng: “Cùng lúc khi anh nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm, vực sâu thăm thẳm cũng đang nhìn lại anh!”
Giọng nói êm tai của nữ giảng sư lúc này thật không ngờ lại mang lại cảm giác thâm nghiêm cho mọi người. Tăng Nhật Hoa đang nghịch ngợm chiếc bút laser trong tay, cậu khó chịu ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: “Gì vậy?”
“Câu nói kinh điển của nhà triết học người Đức tên Nietzsche sống ở thế kỷ 18.”
Mộ Kiếm Vân liếc Tăng Nhật Hoa một cái, hình như không hài lòng trước sự thiếu hụt kiến thức về các vĩ nhân của đối phương. 76 “Ha, triết học?”
Tăng Nhật Hoa thể hiện thái độ giễu cợt đồng thời cũng không kìm nổi nhìn về bức ảnh đó. Văn Thành Vũ trong bức ảnh hình như cũng đúng là đang nhìn lại mình, ánh mắt sắc bén đó thật không ngờ lại có thể xuyên qua khoảng không gian hơn mười năm. Tên Eumenides đó, e rằng hắn đã nghiên cứu chúng ta tỉ mỉ từ lâu rồi. Nghĩ đến đây, Tăng Nhật Hoa lại cười đau khổ: “Lời nói của nhà triết học, đôi khi cũng có chút thú vị đấy nhỉ.”
“Cô giáo Mộ chỉ nói một nửa, nguyên văn câu nói của Nietzsche vẫn còn nửa câu trước.”
La Phi kết thúc việc nhìn thẳng vào cậu bé trai đó, bổ sung toàn bộ câu nói của Nietzsche, “Bất luận là ai chiến đấu với những quái vật này, đều cần phải tìm hiểu quá trình chúng vẫn chưa biến thành quái vật. Và cùng lúc khi anh nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm, vực sâu thăm thẳm cũng đang nhìn lại anh!”
Mộ Kiếm Vân mỉm cười với La Phi, có một thứ cảm giác như đã tìm được tri âm, sau đó cô lại nói tiếp: “Có những trải nghiệm thế nào thì sẽ biến thành quái vật thế ấy. Đứa bé này hiện nay là quái vật như thế nào? Đội trưởng La, có thể anh nói được cho chúng tôi biết.”
“Tôi ư?”
Lần này La Phi không hiểu ngay ý tứ của đối phương. “Cứ coi như Văn Thành Vũ chính là Eumenides, vậy khi hắn gặp Viên Chí Bang, thì vẫn chỉ là một đứa bé trai chưa định hình tính cách. Sự trưởng hành sau này của hắn hoàn toàn chịu sự thao túng một cách có ý đồ của Viên Chí Bang. Cho nên, anh chắc là có thể miêu tả ra Viên Chí Bang đã biến hắn trở thành một “quái vật”
như thế nào.”
“Đúng vậy... nếu tôi có thể đứng ở góc độ của Viên Chí Bang...”
La Phi nheo mắt, bắt đầu giả tượng thay đổi vị trí, “...Tôi cần một tên sát thủ, một tên sát thủ ẩn hình - hắn bắt buộc phải có tư duy cực kỳ nhạy bén, đầu óc tỉnh táo, tính cảnh giác cao và trầm tĩnh, có khả năng học tập và học hỏi hơn hẳn người thường, sự kích thích và khiêu chiến sẽ khiến hắn hưng phấn, kiên trì bền bỉ, tuân thủ nguyên tắc, đã đặt ra mục tiêu thì không gì có thể ngăn cản được...”
Trong khi La Phi tiếp tục suy ngẫm, Mộ Kiếm Vân lại hỏi: “Còn về mối quan hệ xã hội và cuộc sống thì hắn sẽ như thế nào?”
“Ưm...”
La Phi trầm ngâm, “...Hắn không thể nào để cho bất cứ ai biết rõ mình, nhưng hắn không có bất cứ trở ngại nào trong giao tiếp xã hội, khi hắn xuất hiện trước mặt người lạ, hắn bắt buộc phải tỏ ra thân thiết thậm chí tràn đầy mê lực. Hắn có thể có một hoặc nhiều thân phận hợp pháp, để phù hợp với yêu cầu xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau. Hắn không thể nào hưởng thụ được tình cảm như những người bình thường, cũng không thể say sưa mê đắm bất cứ thứ 77 gì, bất cứ lúc nào, không có bất cứ ai, không có bất cứ sự việc gì có thể làm chậm bước chân hắn.”
Tất cả mọi người đều chăm chú lời phân tích của La Phi, và cũng liên tục gật đầu thể hiện sự tán đồng. Và trong số đó, Mộ Kiếm Vân là người lắng nghe chăm chú nhất, sau khi La Phi nói xong, cô trầm tư nói: “Có lẽ tôi vẫn có thể bổ sung thêm...”
La Phi lập tức gật đầu với cô: “Mời cô nói!”
Trong giọng nói mang theo sự cổ vũ và cả chờ đợi. “Có thể hắn sẽ rất yêu thích đồ ăn ngon, hoặc là âm nhạc... đồng thời, trong khoảng thời gian gần đây, hắn có thể sẽ có thứ cảm giác khá đặc biệt với người nào đó.”
Sau khi Mộ Kiếm Vân nói ra câu này, những người khác đang có mặt ít nhiều lộ ra sự băn khoăn khó hiểu. Nếu nói những lời phân tích lúc trước của La Phi hoàn toàn là sự suy đoán hợp lý dựa trên tính cách đặc trưng của Eumenides, vậy thì cách nói của Mộ Kiếm Vân lại mang theo quá nhiều ước đoán. La Phi cũng chau mày, anh chờ đối phương nói tiếp. Mộ Kiếm Vân nhìn La Phi, cô mỉm cười nói: “Tôi phân tích dựa vào kết luận của anh đấy. Anh nói cho tôi biết Eumenides là một người thế này: Hắn thông minh, mẫn cảm, học rộng, một người như vậy thường rất dễ nảy sinh cảm hứng đặc biệt đối với những thứ đẹp đẽ. Nhưng hắn lại không thể có bạn, không thể tham gia những hoạt động quần chúng, những điều hứng thú này không được trở thành gánh nặng cho bất cứ hành động thường ngày của hắn, cho nên hắn chỉ có thể tìm kiếm những sở thích rất riêng tư để có thể tận hưởng một mình. Cuộc sống của hắn căng thẳng và cô độc, tiết tấu cuộc sống như vậy cũng cần phải được làm dịu lại và điều tiết, tổng hợp hai phương diện này, tôi cảm thấy đồ ăn ngon và âm nhạc có thể đáp ứng được yêu cầu của hắn. Thậm chí có thể nói, nếu tôi là Viên Chí Bang, vậy thì trong quá trình trưởng thành của Eumenides, sẽ cố tình bồi dưỡng sở thích này của hắn, để giải phóng được nhu cầu bản thân một cách an toàn.”
Nghe đối phương giải thích thì đúng là cũng rất có lý, đầu lông mày của La Phi cũng từ từ giãn ra, tiếp tục truy hỏi: “Vậy thì việc nảy sinh tình cảm với ai đó lại là chuyện gì nhỉ?”
“Con người đều có nhu cầu tình cảm. Eumenides lại không thể không đè nén nhu cầu này. Nhưng sự đè nén này lại không khiến cho nhu cầu biến mất, chỉ càng làm cho nhu cầu có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn trong không gian có thể được giải phóng. Cho nên có thể tưởng tượng, bao năm nay, giữa Eumenides và 78 Viên Chí Bang đã tạo dựng nên được thứ tình cảm vô cùng sâu sắc, bởi vì Viên Chí Bang chính là đối tượng để giải phóng tình cảm duy nhất của hắn. Nhưng bây giờ Viên Chí Bang chết rồi, tình cảm của Eumenides không có nơi nương tựa, hắn sẽ vội vàng cần một mục tiêu tình cảm mới.”
Mộ Kiếm Vân nói liền một mạch, những nỗi băn khoăn mơ hồ lúc trước của mọi người chợt tan biến, Tăng Nhật Hoa càng hưng phấn quay càng nhanh chiếc bút laser trong tay mình, luôn miệng khen ngợi: “Có lý, có lý! Quá tuyệt, quá tuyệt!”
“Nhưng nảy sinh việc giao lưu tình cảm với người lạ lại là một việc vô cùng nguy hiểm đối với Eumenides.”
La Phi vẫn giữ được đầu óc bình tĩnh, anh khẽ tặc lưỡi, thể hiện ra chút băn khoăn, “Hắn chắc là phải hiểu rõ điều này, lúc sinh thời, Viên Chí Bang chắc chắn cũng đã cảnh cáo với hắn nhiều lần rồi.”
“Tình cảm là bản năng nguyên thủy nhất của loài người, không thể biến mất được vì sự không chế chủ quan.”
Mộ Kiếm Vân tự tin trả lời, “Nhưng bởi vì tình hình anh vừa nói đến, Eumenides sẽ chọn lựa đối tượng tình cảm của mình.”
“Ồ? Vậy hắn sẽ chọn lựa người như thế nào?”
“Chắc sẽ là nữ giới, khả năng này chiếm 95% trở lên.”
“Vì sao?”
“Trước tiên, đây là thiên tính của loài người, 5% còn lại, là suy xét đến việc Eumenides cũng có thể là một người đồng tính.”
La Phi và mọi người bật cười, trong phòng họp hiếm khi có được bầu không khí thoải mái. “Thứ hai, cũng là một điểm quan trọng...”
Mộ Kiếm Vân lên tiếng, mọi người lập tức yên lặng, “Đối với Eumenides, nữ giới càng an toàn hơn. Nếu như muốn tiến thêm một bước phân tích về đặc trưng của người phụ nữ này, cô ta chắc là một người vô cùng yếu đuối, yếu đuối đến độ không thể nào tạo ra bất cứ sự uy hiếp nào đối với Eumenides, đồng thời ở trên phương diện nào đó, cô ta cũng có sự trải nghiệm gần giống như Eumenices. Như vậy Eumenides mới có mong muốn tiếp cận cô ta, họ có thể cùng nảy sinh tiếng nói chung, dần dần tiến hành mối giao lưu tình cảm.”
La Phi khoanh tay, cúi đầu nghiền ngẫm lời phân tích của Mộ Kiếm Vân. Đợi sau khi hoàn toàn hấp thụ được suy nghĩ của đối phương, anh mới ngẩng đầu lên, khẽ khen ngợi: “Rất tốt!”
79 Mộ Kiếm Vân cũng mỉm cười thật khẽ, vui mừng đón nhận lời khen ngợi của đối phương. Lúc này ánh mắt La Phi lại chuyển sang Tăng Nhật Hoa: “Được rồi, bây giờ nói tiếp phát hiện của cậu đi!”
Tăng Nhật Hoa cười “ha”
một tiếng, chiếc bút đang quay trong tay cũng ngừng lại. Cậu dùng đầu bút gãi gãi đầu, sắp xếp lại tư duy bị Mộ Kiếm Vân ngắt quãng. Một số bụi gàu bay lả tả xuống vai bộ cảnh phục của anh. Mộ Kiếm Vân ngồi cạnh anh như thể sợ bị dính gàu, cô nghiêng người, đồng thời bĩu môi trừng mắt lườm Tăng Nhật Hoa một cái. Tăng Nhật Hoa vội vàng dừng động tác gãi đầu lại, cậu cũng cuống quýt muốn búng gầu trên vai mình đi. “Được rồi.”
Mộ Kiếm Vân giơ tay ra đập khẽ vào tay đối phương, hạ giọng nói, “Mau nói việc chính đi, mọi người đều đang đợi kìa.”
Tăng Nhật Hoa ép ra nụ cười gượng gạo: “Ưm... Văn Thành Vũ, theo như tình hình hiện nay tôi tìm hiểu được...”
Cậu giở ra một trang tài liệu đã chuẩn bị sẵn, rồi định thần lại, giọng nói cuối cùng cũng liền mạch, “Hắn sinh ra vào ngày 30 tháng 1 năm 1978, nhóm máu O. Bố đẻ là Văn Hồng Binh, do sự tranh chấp về kinh tế, ngày 30 tháng 1 năm 1984 đã buộc bom vào người và bắt giữ con tin, bị cảnh sát bắn chết. Vào tháng 6 cùng năm đó, mẹ của hắn Trương Thúy Bình cũng qua đời do ốm bệnh ở bệnh viện Nhân dân tỉnh thành. Văn Thành Vũ sau đó được đưa vào cô nhi viện của thành phố này, bởi vì hắn không hề hay tin về cái chết của bố mình, cho nên không bao giờ muốn chấp nhận thân phận cô nhi. Điều này khiến hắn bị những đứa trẻ khác trong cô nhi viện bài xích, cuộc sống rất không vui vẻ. Ngày 30 tháng 1 năm 1987, Văn Thành Vũ 9 tuổi đã bị thất lạc trong một lần ra ngoài vui chơi, từ đó không biết tung tích.”
“Đều là ngày 30 tháng 1 sao?”
La Phi lập tức có phản ứng, “Ngay cả sinh nhật hắn cũng vào ngày này à?”
“Đúng vậy!”
Tăng Nhật Hoa đặt tài liệu, đỡ tay vào gọng kính: “Việc này vừa khéo có thể giải thích một số sự việc.”
“Ưm, cậu nói tiếp đi!”
“Hiện giờ, về cơ bản có thể đoán định, người có tên Văn Thành Vũ chính là Eumenides mà chúng ta đang tìm kiếm. Hắn sinh năm 1978, hiện nay 24 tuổi. Vào ngày sinh nhật năm 6 tuổi, bố hắn bị cảnh sát bắn chết, Viên Chí Bang cũng chính là một trong số những người tham gia đợt hành động đó, nhưng về việc này, Văn Thành Vũ lại không hề hay biết. Ba năm sau, cùng ngày này năm 80 1987, Viên Chí Bang đã khỏi bệnh xuất viện tìm thấy Văn Thành Vũ, hơn nữa bắt đầu bồi dưỡng đứa bé trở thành người kế tục của mình. Đây là những sự thực chúng ta đã tìm thấy được trong tư liệu ghi chép.”
“Dưới đây là phân tích của tôi: Thứ nhất, Văn Thành Vũ lấy đi bộ hồ sơ 1.30, mục đích chính là để điều tra tung tích của bố đẻ mình. Hắn chưa bao giờ hay biết bố mình đã bị cảnh sát bắn chết, nhưng hắn nhớ được sự việc đặc biệt nào đó xảy ra vào ngày 30 tháng 1. Hôm đó là ngày sinh nhật hắn cho nên hắn có ấn tượng sâu sắc đối với ngày này. Thứ 2, Viên Chí Bang chưa bao giờ để lộ thân phận trước đây của mình trước mặt Văn Thành Vũ, đồng thời, mặc dù anh ta biết rất rõ chi tiết vụ 1.30, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ nói Văn Thành Vũ biết thông tin liên quan. Thứ 3, sau khi Viên Chí Bang chết, Văn Thành Vũ thông qua truyền thông mới biết được thầy giáo mình đã từng là cảnh sát. Điều này khiến hắn nhớ lại sự việc nào đó, đồng thời hắn biết cần phải tìm trong ghi chép của cảnh sát để tìm được tung tích của bố mình.”
Nói xong những câu này xong, Tăng Nhật Hoa nhìn đồng nghiệp xung quanh, họ đều đang suy nghĩ, tạm thời không có ai lên tiếng. Nhưng qua nét mặt của họ, mọi người đều không có ý kiến trái ngược gì với phân tích của cậu. Người phá vỡ sự trầm mặc vẫn là La Phi: “Nếu như vậy, vậy thì Văn Thành Vũ hiện giờ đã biết tin về cái chết của bố đẻ mình. Hắn sẽ có phản ứng gì?”
Mộ Kiếm Vân lập tức đón lời: “Hắn sẽ đau lòng và hụt hẫng, đồng thời hắn vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm chi tiết về cái chết của bố hắn, bởi vì hắn rất nóng lòng, khao khát muốn làm rõ vai trò của Viên Chí Bang trong quá trình này. Đương nhiên, điều quan trọng hơn là hắn sẽ báo thù.”
Trái tim mọi người cùng ớn lạnh. Ai cũng đều hiểu ý nghĩa của hai chữ “báo thù”
này: đứng từ góc độ của một người con trai, Văn Hồng Binh chết một cách oan uổng như vậy, tên Trần Thiên Tiều ác ý nợ tiền mới thực sự là người gây ra tội ác. Mà người con trai này lại chính là sát thủ bàn tay sắt Eumenides coi việc trừng phạt tội ác là sứ mệnh của mình, hắn thực sự không có bất cứ lý do nào để tha cho Trần Thiên Tiều. Những người ở trong hoàn cảnh nguy hiểm đương nhiên còn là những người cảnh sát tham chiến năm đó. Những người tham chiến này đều đã ký tên mình hết sức rõ ràng vào trang cuối của hồ sơ, và người đầu tiên trong số đó không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người chỉ huy hiện trường và cả người cảnh sát đặc nhiệm bắn tỉa thực hiện hành vi bắn chết Văn Hồng Binh. “Cần phải tìm kiếm tất cả những người có tên trong hồ sơ.”
Chỉ lệnh của La Phi chính là dấu chấm kết thúc cho cuộc họp này, giọng nói của anh vô cùng kiên quyết, thể hiện ra sự quyết tâm không thể nào lay chuyển, “Đặc biệt là Trần Thiên Tiều, cho dù có phải đào ba tấc đất, cũng phải đào được ông ta lên!”