của tỉnh thành. Hai bên đường san sát các loại quán bar, hộp đêm và trung tâm vui chơi giải trí, những ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy như muốn tranh đua, ánh lên cảnh đêm lung linh nhất trong thành phố này. Nhưng cho dù là một nơi thế này, lúc này đây sự huyên náo cũng khó tránh được đi đến hồi kết. Bởi vì thực sự đã quá muộn rồi. Từng đôi nam nữ sành điệu bước ra từ các nơi ăn chơi, gương mặt mệt mỏi, người là ngà say. Họ vừa mới phát tiết quá nhiều tinh lực trong âm nhạc và rượu ngon, bây giờ điều cần làm là tìm một góc yên tĩnh, hoặc là ngủ vùi hoặc là tận hưởng sự phóng túng riêng tư hơn. Trong một quán bar, tình hình lại không giống như vậy. Cửa quán bar này không rộng, vị trí cũng không thể coi là lý tưởng. Nó nằm ở một ngã rẽ cuối đường Đông Lâm, tấm biển hiệu bị tòa kiến trúc cao lớn hai bên che khuất, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ đi qua. Chủ nhân của quán bar này hình như chẳng buồn để tâm đến điều đó. Ngược lại anh ta còn thiết kế biển hiệu thành màu đen, hơn nữa hoàn toàn không có đèn điện phát quang. Loại biển hiệu như vậy giữa màn đêm trông rất lờ nhờ, như thể sợ bị người qua lại nhìn thấy vậy. Chỉ khi bạn bước tới gần, cố tình nhìn thật kỹ, mới có thể nhìn thấy chữ viết trên tấm biển hiệu. “Quán bar Mê lực bóng đêm”
, loại chữ quái dị, toát ra mùi vị quái đản. Ở trước cửa quán bar có hai anh chàng đẹp trai thân hình cao lớn đang đứng, họ cũng mặc cả bộ đồ màu đen, hình như muốn hòa lẫn cùng với màn đêm xung quanh. Rõ ràng, hai anh chàng này là người gác cổng “Quán bar Mê lực bóng đêm”
. Nhưng khác với những người gác cổng thông thường, nhiệm vụ của họ không phải là tiếp đón khách, mà là ngăn cản khách. Thỉnh thoảng có một số vị khách nhàn tản bước vào, họ bèn giơ tay ngăn lại ở cửa, sau đó lịch sự nói: “Xin hãy đưa thẻ hội viên ra!”
Phần lớn các vị khách đến đều không có thẻ hội viên, thế là cậu chàng mỉm cười giải thích: “Xin lỗi, quán bar chúng tôi thực hiện chế độ thẻ hội viên. Các 134 vị cần có hội viên cũ giới thiệu, thì mới có thể viếng thăm quán bar của chúng tôi.”
Những người khách đều bực bội quay người bước đi. Nhưng cũng có một số người sau khi đưa ra thẻ hội viên bèn bước vào trong quán bar. Sau khi bước qua cánh cửa đó, trong quán bar hiện ra một động trời ấn tượng. So với cánh cửa nhỏ, đại sảnh trong quán bar rộng rãi hơn nhiều. Bốn phía xung quanh quán bar là một dãy ghế rời, phần lớn hội viên ngồi túm năm tụm ba lại ở những vị trí trong đó. Có một số khách Vip thì lại được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng 2, ở trong phòng riêng càng nhận được sự phục vụ chu đáo hơn. Ở trung tâm đại sảnh tầng 1 có một sân khấu biểu diễn, lúc này đây có một nam ca sĩ đang ôm cây đàn ghi ta vừa hét vừa nhảy, âm nhạc Rock đầy sức mạnh va đập vào từng ngóc ngách của quán bar, DJ điều chỉnh âm thanh cực lớn, âm lượng đó chắc chắn là một sự tra tấn đối với màng nhĩ của những người bình thường. Đã gần đến 2 giờ sáng, khi ở những khu vui chơi giải trí khác đã chuẩn bị đóng cửa, thì ở trong quán bar Mê lực bóng đêm lại liên tục có khách tới. Họ ngồi xuống giữa luồng âm thanh cực lớn, mặt tỉnh bơ, như thể bản Rock đó không thể nào kích thích được đến thần kinh của họ. Chỉ thỉnh thoảng sau khi uống mấy ly rượu mạnh vào họng, trên mặt họ mới thoáng hiện ra thần thái hưng phấn, đồng thời ánh mắt họ cũng lần lượt hướng về chiếc đồng hồ có tạo hình quái dị treo trên quầy bar, xem ra có vẻ như đang chờ đợi điều gì đó. Ca sĩ hát xong một bài Rock, trong quán bar có được một khoảnh khắc yên tĩnh. Lúc này chiếc đồng hồ đó kêu lên hai tiếng “reng... reng”
, thời gian điểm đúng 2 giờ đêm. Hai người gác cổng nghe tiếng chuông bèn đóng cửa lại, “quán bar Mê lực bóng đêm”
đồng thời biến thành một không gian vừa kín mít vừa ẩn mật trong cái thành phố phồn hoa xô bồ này. Các vị khách trong quán trở nên kích động, thứ họ chờ đợi chuẩn bị bắt đầu rồi, thứ tâm trạng phấn khích đang trào dâng trong cơ thể họ, khó có thể cưỡng lại được. Phối hợp với sự mong đợi của mọi người, âm nhạc lại xuất hiện. Đây là thứ âm nhạc trước nay chưa từng có, từng nốt nhạc đều như nổ tung trong không gian kín mít của quán bar, nhanh chóng hình thành một cơn sóng lớn hãi hùng. Con sóng lớn đó chấn động màng nhĩ của người nghe, hơn nữa sự chấn động này trong khoảnh khắc đã truyền tới nơi sâu nhất trong tim. Trong quá trình này, tất cả huyết quản và thần kinh đều cùng rung động, lục phủ ngũ tạng cũng đang cuộn trào, giống như đột nhiên bị ném lên mây cao, rồi lại bị rơi xuống. So với 135 thứ âm nhạc này, thì bản nhạc Rock vừa rồi đã trở thành bài thánh ca êm ái trong nhà thờ vào ngày lễ. Tất cả mọi người đều đang điên cuồng trong thứ âm nhạc này. Họ bắt đầu chuyển động, rượu mạnh từng ly từng ly rót vào trong dạ dày. Sau đó họ bắt đầu hét to theo tiết tấu: “Ra đi! Ra đi!”
Cùng với tiếng hét của mọi người, một cô gái bước lên sân khấu biểu diễn. Đây là một cô gái trẻ có thân hình cao lớn, tóc dài đung đưa, làn da trắng ngần. Nửa chiếc mặt nạ che khuất mắt và lông mày cô ta, nhưng lại không che được khuôn mặt xinh tươi của cô ta. Tạo hình của chiếc mặt nạ là một con dơi hút máu đang dang cánh, toàn thân đen tuyền, chỉ có bên khóe miệng dính vài giọt máu đỏ sậm. Con dơi đáng sợ lại đậu trên một khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, tạo thành một bức tranh đẹp thê lương khiến ai nấy đều nghẹt thở. Cô gái mặc một bộ quần áo da bó sát màu đen, chiếc bốt da cao cổ màu đen, càng lộ ra thân hình yểu điệu cao ráo. Cô xoay chuyển nhảy múa theo tiết tấu mạnh của âm nhạc, thứ khí chất đẹp đẽ mê hoặc lòng người toát ra từ cơ thể trẻ trung của cô. Những vị khách dưới sân khấu cũng xao động, luồng khí nóng đang cuộn trào trong cơ thể. Đồng thời tiếng hét của họ càng trở nên điên cuồng, gần như là xé gan xé ruột. Họ vẫn đang hét lớn: “Ra đi! Ra đi!”
Lại có người đi lên sân khấu, lần này là một nam giới. Mũ trùm đầu màu đen hoàn toàn che khuất cả khuôn mặt anh ta, chỉ lộ ra hai con mắt hung dữ lấp lánh; anh ta cởi trần, phần cơ bắp trên ngực nổi rõ, thể hiện sức mạnh khiến người khác sợ hãi; anh ta mặc một chiếc quần dài màu đen, tổng thể phong cách giống như tên đao phủ khát máu ở châu Âu thời kỳ trung cổ. Cô gái nhìn thấy người đàn ông ăn mặc giống như tên đao phủ, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện nỗi sợ hãi. Cô ta cố né tránh, hình như muốn chạy trốn khỏi sân khấu, nhưng người đàn ông đó đã nhanh chóng chạy tới, giơ tay ra tóm lấy một cánh tay của cô gái, kéo cô lại như thể con chim ưng già bắt chú gà con. Những vị khách vang lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt, mặc dù âm thanh này lập tức bị chìm nghỉm giữa tiếng nhạc long trời lở đất, nhưng tên đao phủ vẫn được kích thích mạnh. Ánh mắt anh ta trở nên càng hung dữ hơn, sau đó anh ta dùng hai tay túm lấy cổ áo cô gái, xé toạc ra hai bên. Cô gái ra sức giãy giụa cơ thể yểu điệu của mình, nhưng sự giãy giụa này ngược lại lại phối hợp với hành vi của người nam giới. Chiếc áo da của cô gái nhanh chóng bị tuột ra giống như vỏ măng. Và phía trong chiếc áo da, ngoài một chiếc áo ngực màu đen, thật không ngờ không mặc thêm gì cả. Thế là từng mảng da trắng ngần và 136 khuôn ngực nhô cao của cô đã lộ ra trước mắt mọi người. Bầu không khí nóng như thiêu đốt trong quán bar cũng vì thế mà dâng lên một cao trào mới. Tên đao phủ vẫn không chịu buông tha, hắn ấn cô gái xuống đất, cưỡng bức lột bỏ cả chiếc quần da bên dưới. Như vậy là, trên người cô gái ngoài nội y, thì chỉ còn lại chiếc mặt nạ con dơi và đôi bốt cao dưới chân, và đồ lót cùng với bốt giày đều là màu đen, càng làm nổi lên cơ thể mềm mại trắng như tuyết của cô gái. Tên đao phủ dương dương tự đắc đứng dậy, ném chiếc quần da trong tay xuống dưới sân khấu. Hành động này lập tức gây nên một đợt reo vang cuồng nhiệt, cùng lúc đó, ở bên dưới sân khấu cũng ném lên một thứ gì đó. Tên đao phủ bắt lấy thứ đó, rồi giơ lên cao cho mọi người xem, mọi người đều giơ nắm tay lên hô hào, gần như đến độ điên cuồng. Đó là một sợi dây thừng dài màu đỏ, chói mắt giống như màu máu. Còn ở bên dưới sân khấu, con mắt của các vị khách cũng tóe lên những tia máu, dưới tác dụng tổng hợp của chất men, âm nhạc và khung cảnh mê mị, thú tính trong nơi sâu kín tâm hồn họ đang hùng hổ lao ra. Cô gái lúc này đã từ bỏ sự phản kháng, giống như một chú cừu non chờ bị làm thịt, vô cùng sợ hãi và bất lực. Tên đao phủ bước đến phía sau cô gái, lấy sợi dây thừng đỏ quấn một vòng quanh cổ cô, sau đó luồn xuống dưới hai bên nách, quấn chặt lấy khuôn ngực, rồi sau đó lại vòng trở lại. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, sợi dây thừng đỏ quấn quanh bụng rồi xuống đùi, cuối cùng thật không ngờ đã quấn chặt cả cơ thể cô như bó giò. Người nam giới ra sức thắt chặt đầu dây thừng, sợi dây quấn chặt lấy làn da mỏng manh mềm mại của cô gái. Mỗi lần anh ta lôi, sợi dây thừng lại càng thắt sâu vào cơ thể mềm mại cô gái thêm một chút. Trong âm nhạc chấn động dần dần đẩy lên cao trào, cô gái đau đớn kêu rên ngọ nguậy cơ thể, mồ hôi thấm ướt áo lót, cơ thể uyển chuyển gần như bị lộ ra hết. Hơi thở những vị khách dưới sân khấu cũng trở nên gấp gáp, huyết dịch của họ cũng đang cuộn trào, như chỉ muốn sục sôi, có người thậm chí còn kêu lên cùng với cô gái trên sân khấu. Người nam giới cuối cùng cũng đã thắt nút ở hai tay bị bẻ quặt ra phía sau của cô gái, như vậy thì cô gái đã thực sự bị bó thành một khoanh giò. Sợi dây thừng đỏ, làn da trắng, đồ lót đen, ba loại màu sắc này đối lập rõ nét, khiến cho người xem hoa mắt. Lúc này hai nhân viên phục vụ đẩy một chiếc tủ kính lên sân khấu, sau khi họ mở nắp tủ ra bèn đi xuống. Chiếc tủ đó dài khoảng một mét, cao nửa mét, xung quanh trong suốt, giống như một bể cá. 137 Tên đao phủ vác cô gái lên, sau đó nhét khoanh “giò thịt”
lớn này vào trong tủ. Tiếp đến anh ta lại rút từ trong tủ ra một chồng kiếm, những chiếc kiếm này khi bị ném xuống sàn sân khấu cùng va đập vào nhau, phát ra luồng ánh sáng u ám. Người nam giới đậy nắp tủ lại. Cô gái cuộn tròn người ở trong tủ kính, mông và ngực nhô cao, cả cơ thể bị uốn thành một tư thế rất quyến rũ. Tên đao phủ nhặt một chiếc kiếm lên, giơ ra cho các vị khách thấy sự sắc nhọn của lưỡi kiếm. Những người ở bên dưới sân khấu nín thở, họ mở to đôi mắt đầy tia máu, như thể một đàn sói đói đang chờ đợi đồ ăn. Tên đao phủ dùng một chiếc kiếm dài chặn chiếc tủ kính, ấn mạnh tay, không ngờ mũi kiếm đâm xuyên qua kính vào bên trong. Cùng với tiếng kêu thê thảm của cô gái, mũi kiếm nhọn đâm vào ngực cô gái, máu lập tức theo lưỡi kiếm chảy ra. Trong tủ hình như có micro liên kết với từng làn sóng âm thanh. Tiếng kêu thê thảm bị phóng to vang lên khắp quán bar, cùng với máu tạo nên hiệu quả chấn động đỉnh điểm. Cơ thể những vị khách chợt rùng mình một cái, nét mặt thể hiện sự hưng phấn tột cùng của cảm giác căng thẳng và kích thích đan xen. Âm nhạc càng lúc càng điên cuồng vang lên ồn ã. Giữa tiếng ma sát của kim loại, thấp thoáng truyền tới tiếng tru lên của dã thú, còn tiếng kêu rên ám muội và tiếng khóc than của cô gái thì bị kẹp lẫn vào đó, khiến con người ta không thể nào kìm nén được nỗi ham muốn nguyên thủy trong lòng và sự kích động khát máu. Đó là mùi vị mà họ yêu thích, cũng chính là điều mà “Mê lực bóng đêm”
cuốn hút những vị khách này. Sau nửa đêm, họ vào cái quán bar không hề nổi bật này, chính là để chờ đợi vở kịch lớn đầy máu tanh cuối cùng này! Tên đao phủ lôi chiếc kiếm dính máu ra, lần này hắn giơ kiếm lên quá đỉnh đầu, đồng thời xúi bẩy những khán giả bên dưới sân khấu. Bầy sói đói khát lúc này thực sự bùng nổ, chúng điên cuồng nhảy múa, trong những đôi mắt đỏ au bắn ra từng đốm lửa đầy khao khát. Không ít người đã không kìm chế được, lao hẳn lên sân khấu. Nhưng ở đây rõ ràng là có quy định, chỉ có một người đàn ông được phép lên trên sân khấu, còn những người khác đều bị nhân viên phục vụ ngăn cản. Người đàn ông này trong tay đang vung vẩy chiếc quần da của cô gái, thì ra anh ta chính là người chiến trắng trong cuộc tranh cướp lúc trước, bây giờ chiếc quần da này lại trở thành thẻ thông hành để cho anh ta bước lên sân khấu. Người này khoảng ngoài 30 tuổi, vóc dáng trung bình, tướng mạo đường hoàng, mặc bộ đồ nghiêm chỉnh và thắt cà vạt màu đen. Một người như vậy đi lại trên đường, chắc bạn sẽ cho rằng anh ta là một nhân sĩ có thể diện thành đạt 138 hiếm có. Nhưng giờ đây, xung quanh anh ta đều là những con dã thú, khiến người ta không lạnh mà run. Tên đồ tể đưa chiếc kiếm dài cho người đeo cà vạt đen, cơ thể anh ta run lên đầy hưng phấn, anh ta cầm chắc thanh kiếm, hai mắt nhìn chăm chăm vào cô gái đang nằm trong tủ kính. Cô gái sau khi bị thương càng trở nên yếu ớt bất lực, máu đỏ thấm ra ngoài vùng ngực trắng ngần, tạo nên mảng màu tương phản tuyệt đẹp. Người đeo cà vạt đen nuốt nước bọt, hận một nỗi không thể nuốt chửng đối phương. Sau đó anh ta điên cuồng hất tung tà áo của mình ra, rõ ràng là đã quá nóng bức khó mà chịu đựng nổi, để giảm bớt cơn nóng thiêu đốt này, anh ta thậm chí đưa lưỡi kiếm dài lên miệng, thè lưỡi ra liếm máu tươi. Hình ảnh này đã kích động mạnh đến tất cả mọi người đang chứng kiến, họ đều uống từng ngụm rượu lớn, như thể trong rượu cũng có thể tận hưởng được vị máu. Tất cả mọi người đều cảm thấy phấn khích vô cùng trước hành động liếm máu của người đeo cà vạt đen, bao gồm cả một người có thân phận đặc biệt ở trong phòng riêng ở tầng 2. Đây cũng là một người đàn ông, khoảng 50 tuổi, cơ thể ông ta đã phát phì, nhưng giữa hai lông mày lại không thể nào che giấu nổi sự khôn ngoan sắc bén. Người này đang ngồi trên sofa trong phòng riêng, trước mặt ông ta là một dãy màn hình giám sát. Có tới gần hai mươi cái, thật không ngờ đã ghi lại toàn bộ hình ảnh từng ngóc ngách trong toàn đại sảnh quán bar. Ánh mắt của người đàn ông mập này nhìn chăm chăm vào màn hình ở giữa, trong đó đang hiện lên cảnh tượng người đàn ông đeo cà vạt đen liếm máu. Lông mày người đàn ông khẽ giật một cái, vô cùng xúc động. Một anh chàng có vẻ như là người phụ trách đứng bên cạnh chú ý đến sự biến đổi nét mặt của người đàn ông, cậu đi lên trước khẽ hỏi: “Sếp Hoàng, có cần kiểm tra kỹ người này không ạ?”
Thì ra người đàn ông này chính là ông chủ của “Quán bar Mê lực bóng đêm”
- Hoàng Kiệt Viễn. Đối diện với câu hỏi của thuộc hạ, ông trả lời một câu: “Để xem thêm đã.”
Và đôi mắt ông từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi màn hình một giây phút nào. Trong màn hình, người đeo cà vạt đen không thể nào khống chế nổi ham muốn được bạo hành. Dưới sự chỉ dẫn của tên đao phủ, anh ta tìm được khe hở bí mật trên tủ kính, sau đó hai tay anh ta nắm cán kiếm, cắm lưỡi kiếm vào trong tủ kính. 139 Nhưng quá trình cắm lưỡi kiếm lại không nhẹ nhàng giống như tên đao phủ vừa biểu diễn. Đầu lưỡi kiếm vừa mới cắm vào chừng một thốn, đã gặp phải trở lực nào đó. Động tác của người đeo cà vạt đen do đó ngừng lại, sau đó anh ta dốc sức ấn mạnh, muốn đâm xuyên qua con mồi đó. Thế nhưng sự việc lại không như mong đợi, kiếm dài lại kêu “rắc”
một tiếng, thật không ngờ lại bị gãy làm đôi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoàng Kiệt Viễn thất vọng lắc đầu, lẩm nhẩm: “Không phải hắn...”
Sau khi ngồi trầm ngâm ủ dột giây lát, ông giơ tay ra ngoắc. Người phụ trách hiểu ý, cầm một tập tài liệu đưa vào tay ông ta. Hoàng Kiệt Viễn tỉ mỉ lật giở tập tài liệu đó, đó là bản đăng ký hội viên của “quán bar Mê lực bóng đêm”
, ghi chép thông tin cá nhân chi tiết của những người gia nhập hội. Không lâu sau, Hoàng Kiệt Viễn hình như có hứng thú đối với một bản tư liệu. Sau khi nhìn kỹ một hồi, ông lấy riêng tờ tài liệu này ra, đưa cho người phụ trách ở bên cạnh. “Bảo A Lực tìm hiểu về người này một chút, lần sau ném quần da cho anh ta.”
Cậu phụ trách đón lấy bản tài liệu đó: “Dạ hiểu!”
“Bây giờ đi luôn đi... Ta muốn nghỉ một chút.”
Hoàng Kiệt Viễn nói bằng giọng nói hơi mệt mỏi. Trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng Kiệt Viễn, ông day day thái dương của mình, khẽ thở dài. Đã mười năm rồi, sức lực của ông đã không còn được như xưa, nhưng việc ông muốn hoàn thành thì lại không có chút manh mối nào cả. Ông biết rõ: thời gian kéo dài càng lâu, cơ hội của ông càng ít. Nhưng ông lại không thể nào từ bỏ, ông cần phải tìm lại được tôn nghiêm mà mình đã đánh mất. Đồng hồ đã đổ hồi chuông 3 giờ sáng, vở kịch trong quán bar cũng đã gần đến hồi kết. Hoàng Kiệt Viễn thả mình xuống chiếc giường đơn ở trong phòng riêng, ông cần ngủ một giấc. Trong phòng khá ấm, ông để nguyên quần áo, rồi tiện tay kéo chiếc chăn đắp lên người. Bao năm nay, Hoàng Kiệt Viễn đã nảy sinh tình cảm đối với chiếc giường đơn này. Mỗi lần vào ngày biểu diễn “vở kịch lớn”
, đều là chiếc giường này bầu bạn cùng ông hết lần này đến lần khác trải qua buổi bình minh thất vọng. 140 “Nếu có một ngày vụ án đó thực sự phá giải được. Mình sẽ vĩnh viễn treo tấm huy chương ở trên chiếc giường này.”
Hoàng Kiệt Viễn mong chờ và hoang tưởng một cách bất lực. Trong quá trình này, cơn buồn ngủ kéo đến, ông nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi có người gọi ông tỉnh dậy từ cơn mơ. Hoàng Kiệt Viễn mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy trước mặt mình là khuôn mặt đang cúi xuống của cậu phụ trách. “Sếp Hoàng, sếp có điện thoại.”
Cậu chàng khẽ nói. Hoàng Kiệt Viễn nhìn đồng hồ, ông đã vừa ngủ hơn năm tiếng đồng hồ. “Ai đấy?”
Ông làu bàu hỏi, qua ngữ khí toát ra tâm trạng không vui. “Đối phương nói là người của hệ thống công an.”
“Ô?”
Do kinh nghiệm trước đây, Hoàng Kiệt Viễn vừa nghe đến bốn chữ “hệ thống công an”
liền lấy lại tinh thần. Ông ngồi bật dậy, thoáng chỉnh lại trang phục, sau đó bèn đi theo cậu phụ trách đến thẳng quầy lễ tân. Những vị khách đã về hết từ lâu, chỉ còn lại các nhân viên phục vụ vẫn đang sắp xếp công việc, đồng thời tiến hành chuẩn bị cho “vở kịch lớn”
tiếp theo. Hoàng Kiệt Viễn nhấc ống nghe lên nói: “A lô, tôi là Hoàng Kiệt Viễn.”
“Chào ông, đây là trung tâm quản lý hồ sơ của Sở công an.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người nam giới, không biết là bị ốm hay vì nguyên nhân gì, giọng nói có vẻ rè rè, rất khó phán đoán ra độ tuổi của người nói. “Trung tâm quản lý hồ sơ?”
Hoàng Kiệt Viễn ngần ngừ giây lát, rõ ràng đó không phải là người nên xuất hiện trong cuộc đối thoại này. “Đúng vậy.”
Giọng nói đó tiếp tục vang lên, “Chúng tôi có một số tình hình muốn tìm hiểu qua ông, là một vụ án mười tám năm trước, vụ án bắt giữ con tin 1.30. Lúc đó ông là trợ lý của đội trưởng đội cảnh sát hình sự Đinh Khoa, cũng là người tham gia trực tiếp vụ án này nhỉ?”
“Vụ án 1.30?”
Hoàng Kiệt Viễn trầm ngâm hỏi vặn lại: “Vì sao lại đột nhiên quan tâm đến vụ án này?”
“Là thế này: dạo này Sở công an tỉnh đang tiến hành điều tra những vụ án hình sự trước đây, vừa vặn điều tra đến vụ án 1.30. Nhưng trên hồ sơ thì ghi chép không tỉ mỉ về vụ án này, rất nhiều điểm mơ hồ không rõ. Cho nên chúng 141 tôi cần tiến hành phỏng vấn đương sự, đồng thời căn cứ vào đó để viết một bản thông báo bổ sung hồ sơ.”
Lời giải thích của đối phương rất hợp tình hợp lý, nhưng Hoàng Kiệt Viễn lại “ha”
một tiếng: “Việc xảy ra mười tám năm trước, ai còn nhớ được nhiều thế? Hơn nữa, tôi đã không còn là người trong hệ thống công an từ lâu rồi, không có nghĩa vụ gì đối với các anh nữa cả.”
“Việc này, mặc dù nói vậy...”
Đối phương cân nhắc từ ngữ, “Chúng tôi không phải là đang yêu cầu ông, mà là nhờ ông giúp đỡ cung cấp một số thông tin.”
“Tôi chẳng có nhiều thời gian thế đâu...”
Hoàng Kiệt Viễn uể oải đáp, “Việc của tôi còn bận không hết nữa là.”
Người đó trầm mặc giây lát, đổi giọng nói: “Thực ra chúng ta cũng là cùng giúp đỡ nhau. Mặc dù ông đã không còn là người trong hệ thống công an, nhưng nếu như ông vẫn còn hứng thú đối với “vụ án chia cắt thi thể 1.12”
, có lẽ chúng tôi có thể cung cấp cho ông thêm một số tư liệu mới.”
Hoàng Kiệt Viễn nghe vậy bèn ngẩn người, giây lát sau ông mới trả lời: “Việc này thì lại có chút thú vị đây...”
Người bên kia đầu dây điện thoại bật cười “ha”
một tiếng, lại quay trở lại mục tiêu của mình: “Vậy ông có còn nhớ việc xảy ra mười tám năm trước không?”
“Được rồi.”
Hoàng Kiệt Viễn đã đưa ra quyết định, trả lời mau lẹ: “Tôi về tìm nhật ký năm đó, chắc là sẽ giúp đỡ được cho các anh.”
“Nhật ký gì?”
“Nhật ký tôi viết. Năm đó, mỗi vụ án tôi tham gia, đều ghi chép tỉ mỉ lại toàn bộ quá trình, đó là tài liệu chuẩn nhất, thậm chí còn có giá trị hơn cả hồ sơ vụ án của phía cảnh sát.”
“Lúc nào có thể tìm thấy?”
Giọng nói khàn khàn của người đó vang lên trong ống nghe thể hiện rõ mong muốn bức thiết. “Vậy phải đợi xem khi nào tôi đi tìm.”
Hoàng Kiệt Viễn nói, “Nhật ký đều để ở trong nhà kho nhà tôi, cùng với một đống đồ linh tinh, bao năm rồi không sờ đến. Ha ha, mười năm trước tôi cởi bỏ cảnh phục, còn cứ tưởng không bao giờ cần đến chúng nữa.”
“Hy vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tức của ông.”
142 “Không cần vội, anh hãy dùng thời gian để chuẩn bị sẵn tài liệu “vụ án chia cắt thi thể 1.12”
đi. Cho nên, vẫn là tôi chờ đợi tin tức của anh.”
“Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi.”
Người phía bên kia đầu dây cười, “Ông Hoàng quả nhiên là một người làm ăn không để bị lỗ.”
Hoàng Kiệt Viễn cũng phát ra tiếng cười giảo hoạt: “Hiểu thì tốt... hy vọng giữa chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”
Đã nói đến mức này, cuộc nói chuyện của hai người hình như đã đạt được đến hiệu quả bước đầu. Sau khi nói thêm mấy câu khách sáo, họ bèn gác máy. Cùng với sóng điện bị ngắt, nụ cười của Hoàng Kiệt Viễn ngưng đọng lại trên mặt, trước tiên ông nhìn đồng hồ: bây giờ là 8 giờ 33 phút ngày 31 tháng 10. Sau đó ông vẫy vẫy tay với cậu phụ trách đang đứng bên cạnh, sắc mặt bình thản: “Tôi muốn mượn di động của cậu một lát.”
10 giờ 47 phút (sáng). Trong tiểu khu Lai Nhân Uyển - Đông Thành, là nhà của Hoàng Kiệt Viễn. Bảy, tám năm trước, khi tiểu khu Lai Nhân Uyển vừa mới xây dựng, được coi như là khu nhà cao cấp trong tỉnh thành. Nhưng cùng với sự phát triển nhanh chóng của bất động sản trong vài năm trở lại đây, tiểu khu Lai Nhân Uyển được xây dựng thời đó giờ đã trở nên lạc hậu, thể hiện rõ nhất là vị trí đỗ xe. Năm đó nhà đầu tư rõ ràng không thể ngờ được lượng xe hơi gia đình chỉ vài năm sau lại phổ biến đến thế, cho nên “nhà để xe”
lúc đó thực ra là chỉ thiết kế cho xe đạp. Chia tầng 1 của tòa nhà thành một dãy “lồng chim”
, mỗi ô chừng bảy, tám mét vuông, mỗi hộ trong tòa nhà được một gian. Đối với Hoàng Kiệt Viễn, sau khi ông mua xe hơi, “nhà để xe”
đã mất đi tác dụng thực tế. Cho nên, cũng giống như nhiều gia đình khác, “nhà để xe”
cuối cùng trở thành “nhà kho”
để những đồ tạp vặt. Gần đến trưa, trong tiểu khu khá vắng vẻ, có một nam một nữ đang tiến vào cổng khu. Người phụ nữ đó gật đầu chào với người gác cổng, xem ra có vẻ như là người sinh sống ở đây. Người phụ nữ ngoài 30 tuổi, ăn mặc ngọn gàng, không trang điểm. Tay phải của cô xách một chiếc túi nilon, trong túi chứa đầy đồ ăn và rau xanh, xem ra vừa mới đi chợ về. Đi theo phía sau cô là một người thanh niên đẩy chiếc xe ba bánh. Qua cơ thể rắn rỏi, làn da đen nhẻm và cách ăn mặc, người này chắc là nông dân làm 143 việc chân tay. Trên xe ba bánh là mấy sọt táo tươi ngon, đã chứng thực sự suy đoán của anh. “Ồ, chị mua táo à!”
Người gác cửa cười hỏi người phụ nữ. “Đúng vậy, táo vừa ngon vừa rẻ, nên tôi mua nhiều một chút, còn đưa đến tận nhà. Lát nữa đưa cho cậu nếm thử nhé.”
Người phụ nữ nói rành rọt, có vẻ rất thoải mái. “Ôi, chị đừng khách sáo thế.”
Người gác cổng đi đến, giúp anh chàng kia đẩy chiếc xe ba bánh. Anh chàng vội vàng cảm ơn. Có lẽ là cả ngày rao bán, nên giọng cậu ta có vẻ khàn khàn. Người phụ nữ nhanh chóng dẫn cậu bán táo đi đến trước nhà để xe ở tầng dưới. Theo như đã nói rõ từ trước, cậu ta chỉ đưa táo đến tầng dưới, cho nên người phụ nữ muốn để tạm táo ở trong nhà để xe. Người phụ nữ lôi chìa khóa ra mở cửa nhà để xe, cùng lúc đó, cậu ta cũng bê một sọt táo xuống. Số táo đó rất nặng, cậu ta bước từng bước nhỏ vội vàng tìm một chỗ trống đặt xuống. “Được rồi, cảm ơn cậu!”
Người phụ nữ lôi ra một tờ tiền đưa cho người bán táo. Cậu ta nhận tiền nhưng lại không đi ngay, ánh mắt cậu ta di chuyển quanh nhà để xe, cuối cùng dừng lại ở trên đống giấy báo cũ và đống đồ tạp vặt chất thành đống ở góc nhà. “Bà chị, chị có cần đống giấy vụn này không? Ba mươi tệ, bán cho tôi luôn nhé.”
Cậu ta hỏi dò. Thực ra, cái giá cậu ta đưa ra quả là khá hời. Nhưng người phụ nữ mở to mắt, lộ ra nét mặt vô cùng kinh ngạc. Điều khiến cô kinh ngạc không phải là lời đề nghị của đối phương, mà là đống đồ ở dưới đất kia. Bởi vì cô nhớ rằng trong nhà để xe nhà mình không có đống giấy vụn và đồ tạp vặt nhiều đến thế, hơn nữa ở bên cạnh đống đồ còn có hai thùng giấy to, càng là thứ trước đây cô chưa từng nhìn thấy. Hai thùng giấy đựng hàng, một cái là đựng tủ lạnh, một cái là đựng máy giặt. Người phụ nữ chắc chắn đây không phải là đồ của nhà mình. Cô quay đầu nhìn lại số trên cửa nhà để xe, có phần nghi ngờ mình đã vào nhầm. Nhưng ngay lúc này lại xảy ra một việc khiến cô kinh hãi hơn. Hai chiếc thùng giấy đó đồng thời mở ra, từ đó nhảy ra hai người đàn ông lạ cứ như thể làm ảo thuật. Trong đó có một người lao ra đóng cửa nhà để xe lại, còn một người thì nhảy bổ vào người thanh niên bán táo ngã xuống đất. Tất cả những việc này đều xảy ra trong chốc lát, tiếng kêu thất thanh của người phụ nữ thậm chí còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng. Một người đàn ông đang đóng cửa đồng thời hạ giọng nói: “Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát!”
144 Người phụ nữ đó chính là vợ của Hoàng Kiệt Viễn, cô vẫn chưa hết hoảng hốt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, đối phương lôi ra một tấm thẻ ghi tên: La Phi. Trên thực tế, chập tối hôm qua, La Phi thông qua Giám đốc Tống đã liên hệ được với Hoàng Kiệt Viễn. Bởi vì Eumenides vốn không hề hay biết tổ chuyên án đã lần theo manh mối vụ án bắt giữ con tin 1.30, nên La Phi bèn bắt đầu thiết kế kế hoạch dụ bắt Eumenides thông qua Hoàng Kiệt Viễn. Xem xét đến khả năng Eumenides rất có thể tiến hành phản giám sát đối với tổ chuyên án, La Phi và Hoàng Kiệt Viễn liên hệ với nhau đều không thông qua tổ chuyên án, cho dù là Tăng Nhật Hoa và mọi người đều không hề hay biết về kế hoạch này. La Phi biết lý lịch của Hoàng Kiệt Viễn, mười tám năm trước ông ta có thể làm trợ lý của nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát Đinh Khoa, trên phương diện trinh thám phá án, chắc chắn cũng sẽ có thực lực hơn người. Để ông ta tham chiến thì hoàn toàn có thể tin tưởng được. Quá dễ dàng để đoán ra được, người nam giới hỏi thăm Hoàng Kiệt Viễn về vụ án 1.30 chính là Eumenides. Biểu hiện của Hoàng Kiệt Viễn không khiến cho La Phi thất vọng. Buổi sáng, lúc nói chuyện cùng Eumenides, diễn xuất vờ nới lỏng để buộc chặt hơn không hề để lộ ra chút sơ hở nào, cùng lúc ra giá thương lượng với đối phương, đã lặng lẽ mở ra một tấm lưới lớn. Sau khi nhận được cuộc điện thoại báo tin của Hoàng Kiệt Viễn, La Phi lập tức dẫn theo Liễu Tùng đến tiểu khu Lai Nhân Uyển, họ đã mất thời gian mười phút để bố trí nhà để xe cho phù hợp với yêu cầu, sau đó bèn mai phục: đặt hai thùng giấy to đựng tủ lạnh và máy giặt ở giữa đống đồ tạp vặt này, sau đó hai người trốn vào trong đó là việc không hề khó khăn gì cả. Hoàng Kiệt Viễn không hề trực tiếp tham gia vào hành động phục kích lần này, bởi vì ông biết hành động của mình rất có thể bị Eumenides theo dõi. Sau khi gọi điện thoại cho La Phi, ông còn cố tình lượn một vòng quanh khu phố nhộn nhịp, vừa là phân tán sự chú ý của Eumenides, đồng thời cũng cho La Phi và mọi người có thêm thời gian để bố trí việc mai phục. Eumenides đương nhiên là không thực sự trao đổi tài liệu vụ án với Hoàng Kiệt Viễn, trước mặt hắn có một cách thức đơn giản nhất, đó chính là trực tiếp lẩn vào nhà để xe trong tiểu khu không được canh phòng nghiêm ngặt và lấy trộm “nhật ký”
có liên quan. Đương nhiên thứ gọi là “nhật ký”
không hề tồn tại, người chờ đợi Eumenides trong nhà để xe là La Phi và Liễu Tùng, hai vị cảnh sát của tổ chuyên án. Dụ Eumenides vào nhà để xe, đây là cách thức mà La Phi và Hoàng Kiệt Viễn đã bàn bạc từ trước. Kho để xe là một vị trí rất dễ vây bắt, khép kín và nhỏ 145 hẹp. Sau khi tiến vào thì rất khó chạy thoát, thế nhưng cũng không ngoại trừ khả năng gây nên nguy hiểm cho mọi người bên ngoài. Sau khi đã bố trí xong xuôi, việc còn lại là lặng lẽ chờ đợi Eumenides đến. La Phi tin rằng đối phương chắc chắn sẽ có hành động, bởi vì trong tài liệu của Hoàng Kiệt Viễn ẩn chứa nguyên nhân cái chết của bố đẻ Eumenides, càng ẩn chứa sự liên quan của Viên Chí Bang đối với sự việc này, hơn nữa tất cả những điều này đều là những câu hỏi lớn trong cuộc đời Eumenides mà hắn không thể nào né tránh được. La Phi biết chắc chắn hắn sẽ tìm kiếm câu trả lời cho mớ bòng bong này. Đây là thiên tính của hắn, cũng giống như mình, thiên tính tìm kiếm lời giải của câu hỏi, tìm kiếm con mồi. La Phi và Liễu Tùng ẩn mình trong hai thùng giấy đó, thông qua lỗ nhỏ trên thùng, có thể quan sát được tình hình ở trong nhà để xe. Vỏ thùng giấy cũng đã được xử lý, có thể mở ra dễ dàng khi cần thiết, không gây nên cản trở đối với hành động của họ. Họ đã mai phục hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cửa nhà để xe cũng được mở ra, nhưng người mở ra lại là một người phụ nữ. La Phi lập tức nghĩ ngay ra người phụ nữ này rất có thể là vợ của Hoàng Kiệt Viễn. La Phi đã từng đề nghị với Hoàng Kiệt Viễn nói cho vợ biết về việc mai phục nhà để xe, để tránh xảy ra hiểu lầm đáng tiếc, nhưng Hoàng Kiệt Viễn sau khi suy nghĩ lại không tán thành lời đề nghị của La Phi. “Vợ tôi không đi làm, đã hình thành thói quen hàng sáng đều đi chợ mua đồ ăn. Nếu như cô ấy biết được kế hoạch của chúng ta, thì trong hành vi và lời nói chắc chắn sẽ có biểu hiện khác thường. Mà Eumenides trước khi hành động, rất có khả năng đã nghĩ cách quan sát và thăm dò cô ấy. Cho nên cứ để cô ấy không biết gì là tốt nhất. Cô ấy sau khi đi chợ đều về thẳng nhà luôn, không vào trong nhà để xe. Đến lúc đó, tôi giải thích với cô ấy cũng chưa muộn.”
La Phi cảm thấy lời nói của Hoàng Kiệt Viễn cũng có lý. Dù sao đối thủ của họ là Eumenides cũng quá mẫn cảm, bất cứ một chút phản ứng khác thường nào cũng đều có thể đánh rắn động cỏ. Suy xét về vấn đề này, La Phi thậm chí còn không dám bố trí cảnh sát ở trong khu vực tiểu khu. Cho nên xét từ góc độ dụ địch, đúng là để cho vợ Hoàng Kiệt Viễn phối hợp diễn xuất trong khi không biết tình hình gì là lý tưởng nhất. Thế là La Phi lựa chọn theo hướng suy nghĩ của Hoàng Kiệt Viễn. Cho nên sự xuất hiện của vợ Hoàng Kiệt Viễn không khiến cho La Phi ngạc nhiên, người 146 thực sự trở tay không kịp chính là người đi sau, là anh chàng đi theo vợ Hoàng Kiệt Viễn vào trong nhà để xe. Từ bên ngoài nhìn vào, đó chỉ là một người nông dân bán táo mà thôi. Nhưng La Phi và mọi người đều đã được lĩnh giáo bản lĩnh cải trang của Eumenides, ai có thể đảm bảo người thanh niên cao lớn này chắc chắn không có liên quan gì đến Eumenides chứ? Cho nên khi anh chàng này vừa xuất hiện, thần kinh của La Phi và Liễu Tùng lập tức cảnh giác cao độ. Thông qua lỗ nhỏ trên thùng giấy, họ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của người mới tới. Những sự việc xảy ra về sau càng thể hiện ra nhiều điểm nghi vấn. Trước tiên, vợ Hoàng Kiệt Viễn mua một sọt táo lớn, nhưng lại chỉ trả cho cậu thanh niên đó 50 tệ. Sọt táo đó phải đến mười mấy cân, quả nào quả nấy tươi ngon, ở chợ chắc chắn không chỉ bán được có 50 tệ. Điều này có phải đã đủ để chứng minh: cậu ta vốn không phải là thật tâm muốn bán táo? Điều khả nghi hơn, anh chàng này sau khi bán xong táo, thật không ngờ còn chủ động muốn thu mua đống giấy vụn trong nhà để xe. Hơn nữa, cậu ta không phải là vô tình nhìn thấy đống giấy này, ánh mắt cậu ta rõ ràng là cố tình tìm kiếm. Cần phải biết rằng, đống giấy này La Phi mới chuẩn bị để làm mồi nhử Eumenides! Anh chàng này sao lại có thể vừa khéo chú ý đến đống giấy này chứ? Việc trả giá của anh ta cũng cao hơn những người thu mua phế liệu thông thường, tất cả những việc này đều chứng thực việc người này đến nhà để xe chắc chắn là có mục đích khác! Cục diện hiện trường cũng không cho phép La Phi đợi thêm nữa, bởi vì vợ Hoàng Kiệt Viễn sau khi nhìn thấy đống giấy và hai thùng giấy, trên mặt đã bắt đầu thể hiện ra sự kinh ngạc. Nếu như anh chàng này đúng là có liên quan đến Eumenides, vậy thì cậu ta cũng rất có thể dựa vào biểu hiện khác thường của người phụ nữ để đưa ra sự phán đoán vô cùng bất lợi cho cảnh sát. La Phi không còn sự lựa chọn nào khác, anh ra chỉ thị tác chiến. Tiếp đó, anh và Liễu Tùng cùng đồng thời nhảy ra khỏi nơi mai phục. Liễu Tùng lao thẳng đến người thanh niên khả nghi đó, La Phi thì chạy đến đóng chặt cửa nhà để xe, để đề phòng đối phương bỏ chạy, cũng là suy xét đến việc nếu đối phương không phải là nhân vật chính, đóng cửa lại thì cũng có thể khiến cho đợt xuất kích lần này gây ảnh hưởng ít nhất đối với thế giới bên ngoài. Sau khi xác định thân phận cảnh sát của La Phi và Liễu Tùng, người phụ nữ mới hơi định thần lại. Sau đó cô hỏi đầy băn khoăn: “Các anh đang gì vậy?”
“Cậu ta là ai?”
La Phi chỉ vào cậu chàng đang nằm dưới đất. Cậu ta đang bị Liễu Tùng bẻ quặt hai tay ra sau, miệng há ra kinh hoàng thất sắc kêu lên: “Ối ối, tôi không phải kẻ xấu, chị ơi, chị làm chứng cho tôi đi!”
147 “Cậu ta chỉ là người bán hoa quả thôi.”
Người phụ nữ không hiểu ra sao cả, “Việc này... việc này là thế nào?”
La Phi nhíu mày hỏi người phụ nữ: “Sọt táo này bao nhiêu tiền?”
“50 tệ.”
“Sao lại rẻ như vậy?”
“Vì cậu ấy bán rẻ thế, nên tôi cũng không trả giá.”
Người phụ nữ tỏ ra hơi khó chịu. “Là cậu ta chủ động bán cho chị phải không?”
“Đúng vậy, tôi đang đi chợ, cậu ta tự chạy đến nói bán rẻ táo cho tôi. Hơn nữa... còn chủ động đưa về nhà cho tôi, cho nên tôi mới mua...”
Qua câu hỏi của La Phi, người phụ nữ lúc này cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô trừng mắt nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu có ý đồ gì?”
“Nói mau! Có chuyện gì?”
Liễu Tùng mạnh tay, cậu chàng không chịu đựng nổi, liên tục xin tha: “Nhẹ tay chút, nhẹ tay chút... tôi nói, tôi nói... là có người đưa cho tôi tiền, bảo tôi bán rẻ.”
Liễu Tùng lập tức ngẩng đầu đánh mắt về phía La Phi, gương mặt cậu vô cùng nặng nề. Liễu Tùng không đợi đối phương dặn dò, cậu thít chặt tay, nghiêm giọng hỏi: “Là ai? Hắn ở đâu!?”
“Ối ối, ối ối! Tôi không quen anh ta... thật đấy... thật sự không quen!”
Cậu chàng đau quá đến nỗi nói không lưu loát nổi. La Phi khẽ thở dài, nói với Liễu Tùng: “Cứ thả cậu ta ra đi, để cậu ta từ từ nói cho rõ.”
Liễu Tùng cũng lắc đầu, cậu chàng kém cỏi trước mắt đây đúng là không giống Eumenides. Cậu nhanh chóng lục soát khắp người đối phương, sau khi xác định không có hung khí bèn thả đối phương ra, nhưng hai tay vẫn cảnh giác giữ chặt cánh tay của cậu ta. “Rốt cuộc là có chuyện gì, nói cho rõ xem!”
La Phi hạ thấp nhưng nghiêm giọng hỏi. Cậu chàng cắn răng vung vẩy cái cổ tay vừa bị kẹp chặt, nhăn nhó nói: “Tôi ở chợ bán hoa quả, sau đó có một người nam giới đi đến, anh ta đưa cho tôi 200 tệ và bảo tôi bán rẻ táo cho bà chị này. Tôi... tôi cũng không nghĩ gì nhiều, tôi còn tưởng người nam giới đó và bà chị đây có... có chuyện mờ ám kia.”
148 “Thằng khốn!”
Vợ Hoàng Kiệt Viễn bèn nổi giận, chỉ vào cậu ta, chửi: “Mấy đứa lưu manh chúng mày, nói nhăng nói cuội gì đấy?”
Cậu ta giật mình sợ hãi, co rúm lại không dám nói gì nữa. La Phi xua xua tay với vợ Hoàng Kiệt Viễn, cô cũng hiểu được điều gì đó từ ánh mắt nghiêm nghị của anh, bèn bình tĩnh lại. Lúc này La Phi lại hỏi cậu ta: “Người đó trông như thế nào? Hắn còn nói gì với cậu?”
“Người nam giới đó rất cao, còn gương mặt thì tôi lại không rõ lắm. Bởi vì anh ta đội mũ, khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt. Anh ta bảo tôi nhất định phải đưa táo đến nhà để xe cho bà chị này. Sau đó anh ta còn nói, trong nhà để xe của bà chị rất có khả năng sẽ có một đống giấy vụn, nếu như tôi có thể thu gom, anh ta sẽ trả giá cao sáu tệ một cân cho tôi.”
Cậu ta vừa nói vừa nhìn vào đống giấy vụn ở góc tường, còn vợ Hoàng Kiệt Viễn cũng dõi mắt theo, cô cũng nhận ra được có thể trong đống giấy đó có điều gì ẩn khuất, vội vàng giải thích: “Đống giấy này không phải là của nhà tôi đâu.”
La Phi không kịp giải thích, anh chỉ chú ý đến cậu bán táo: “Người đó hiện giờ đang ở đâu? Sau khi cậu thu mua được giấy vụn, đưa cho anh ta bằng cách nào?”
“Anh ta nói anh ta sẽ đợi tôi ở cổng tiểu khu. Chỉ cần tôi đi ra là có thể tìm thấy anh ta.”
“Đội trưởng La, làm thế nào?”
Liễu Tùng chợt căng thẳng, trên trán cậu đã nổi lên gân xanh, “Lao ra bắt người... Hay là chúng ta mau thả anh chàng này ra, đưa cả đống giấy này đi, như vậy có thể giữ chân Eumenides được.”
“Đã muộn quá rồi. Bắt người vốn không còn kịp nữa, chúng ta vừa ra khỏi cửa, hắn đã chạy từ lâu rồi. Tiếp tục diễn kịch... ha...”
Anh lắc đầu, “Còn diễn tiếp được sao? Cửa nhà để xe đột nhiên đóng lại đã mấy phút liền rồi, Eumenides đã biết rõ trong này xảy ra chuyện gì rồi.”
“Vậy phải làm sao?”
Liễu Tùng nhìn La Phi, chờ đợi đối phương có thể đưa ra cách nào đó để cứu vãn cục diện bất lợi này. La Phi tay phải chống dưới mũi, bàn tay nắm chặt vã mồ hôi. Anh thực sự không biết mình nên mở cửa hay là vẫn tiếp tục chờ đợi: mở cửa thì rất có thể sẽ bại lộ hoàn toàn; còn nếu không mở cửa, thời gian càng kéo dài cũng càng không có lợi. Đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, bên tai mọi người chợt vang lên tiếng gõ cửa, thật không ngờ có người đứng ngoài cửa nhà để xe. Ai vậy? Nhà để xe này vốn ít ai hỏi han tới, sao hôm nay lại trở nên náo nhiệt thế? 149 Bất luận là bạn hay thù, bây giờ La Phi có muốn đợi thêm cũng không được nữa. La Phi dùng ánh mắt ra hiệu cho Liễu Tùng chuẩn bị tư tưởng cảnh giác, sau đó anh lặng lẽ và nhanh nhẹn kéo cánh cửa nhà kho ra. Người đứng trước cửa là người mà mọi người đều quen, chính là người gác cổng tiểu khu Lai Nhân Uyển. “Có người nhờ tôi giao lá thư này cho các anh.”
Người gác cổng huơ lá thư trong tay, vừa nói vừa hiếu kỳ nhìn vào trong nhà để xe. Bao nhiêu người đóng cửa trốn vào trong nhà để xe thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. “Người đó đâu rồi?”
La Phi nhận lấy phong thư và hỏi. “Anh ta vội vã lắm, để lại thư rồi đi luôn. Chỉ bảo tôi vào trong nhà để xe tìm người, giao lá thư này.”
“Có phải anh ta dáng cao ráo, đội mũ và khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt hay không?”
“Đúng vậy!”
Người gác cổng cười ha ha, cảm thấy tự đắc vì đã tìm đúng luôn người. Đôi lông mày La Phi nhíu chặt lại, anh biết cuộc dụ dỗ mai phục lần này đã hoàn toàn thất bại. Mang theo tâm trạng ủ dột và bất lực, anh mở thư ra, trong đó chỉ có một tờ giấy và một vật treo hình quan âm. Trên tờ giấy đó chỉ viết một dòng chữ theo lối Phỏng Tống: “2 giờ chiều, quán mạng Thế giới rộng lớn.”
Đây là có ý gì nhỉ? La Phi căng thẳng suy nghĩ, một cuộc hẹn sao? Vật treo ngọc quan âm này là gì? Thứ này là có ý gì? Anh tỉ mỉ ngắm nghía vật treo đó, nhất thời không nhận ra điều gì đặc biệt. Nhưng người phụ nữ trong nhà để xe lúc này chợt ghé lại, phát ra tiếng kêu kinh hoàng hoảng hốt: “A!”
La Phi liền quay sang hỏi: “Sao vậy?”
“Cái này hình như là quan âm con trai tôi đeo.”
Người phụ nữ cầm miếng ngọc xoa xoa trong tay, rồi lại nói giọng chắc chắn: “Đúng vậy, chính là của con trai tôi! Sao nó lại ở đây?”
La Phi không thể nào trả lời câu hỏi của người phụ nữ, nhưng trái tim anh thì đã chìm hẳn xuống.