“Như thế nào?” Ấn Vân Mặc hỏi.
“Bốn phương cửa thành bỗng nhiên đều tăng mạnh quân coi giữ, cấm dân chúng xuất nhập; trên tường thành bắt đầu bố phòng. Ta trộm nhìn, đều là dầu trơn, hỏa tiễn, gạch đá linh tinh thủ thành chuẩn bị chiến đấu; ngoài thành vốn có hào vây quanh, lại ngày đêm mà đào thêm chiến hào, đắp đất thành lũy. Châu phủ còn dán thông cáo, thực hành giới nghiêm ban đêm.” Tả Cảnh Niên cau mày nói, “Đây là muốn biến thành phòng thủ, chuẩn bị chiến đấu với ai đây? Tri châu Sưởng châu đến tột cùng là tính toán làm gì?”
Ấn Vân Mặc dùng quyển sách vỗ nhẹ lên bàn tay hắn: “Gió thổi mưa giông trước cơn bão.”
“Hay là… Hứa Trừng Giang muốn phản?” Tả Cảnh Niên cả kinh nói, “Sự việc trọng đại, ta muốn lập tức bẩm báo Hoàng Thượng!” Hắn nhìn Ấn Vân Mặc một cái, lại có chút do dự: “Công tử am hiểu bốc thuật, có thể tính được ngự giá hiện giờ ở nơi nào hay không?”
Ấn Vân Mặc cười như không cười: “Hay là Tiểu Tả muốn vứt bỏ ta mà đi? Quả nhiên là kẻ trung quân ái quốc.”
Tả Cảnh Niên nghe y từng từ như đâm vào tim, lập tức quỳ một chân, xin lỗi: “Ty chức sớm đã là người của công tử. Sống chết vì công tử, sao có thể có thể vứt bỏ hay không để ý đến công tử! Chính là không nhẫn tâm thấy chiến loạn phát khởi, sinh linh đồ thán, chỉ muốn làm tròn nhân đạo, bổn phận thần tử mà thôi.”
Ấn Vân Mặc ngẩn ra, thu lại vẻ trêu đùa, trong ánh mắt ẩn có thẹn ý, đứng dậy đỡ hắn, đồng thời thở dài: “Tiểu Tả thật sự là người tốt, không giống ta đây ích kỷ vô tình.”
Tả Cảnh Niên không chịu đứng lên, vội nói: “Công tử vì sao nói thế! Công tử nhìn như lãnh đạm, kì thực lại là thâm tình. Bình sinh chưa bao giờ phụ người, lại đều là người phụ ngươi!”
“Ngươi sai rồi. Như thế nào là hữu tình? Như thế nào là vô tình? Thiên địa cho nên có thể trường cửu, lấy việc này không tự sinh, thì có thể trường sinh; lấy việc này vô tư, thì có thể thành tư. Ta là người tu đạo, đương học Thái thượng vong tình – vong tình này không phải là tuyệt tình, mà là không vì hữu tình khó khăn, không vì vô tình dẫn dắt, tùy ý xuất nhập, tiêu sái rộng rãi, đắc tình vong tình, siêu nhiên hậu thế.”
Tả Cảnh Niên mờ mịt hỏi: “Công tử đến tột cùng là hữu tình, hay là vô tình? ‘Đắc tình vong tình, siêu nhiên hậu thế’. Công tử đến tột cùng là làm được, hay vẫn không làm được?”
Ấn Vân Mặc tự giễu mỉm cười: “Ta nếu là có thể tới cảnh giới Thái thượng, tội gì phải chịu khổ kiếp này! Không đề cập tới chuyện đó, Sưởng châu chiến hỏa tương khởi, yêu nghiệt lan tràn, Huyên nhi nếu không có chuẩn bị, liền gặp đại phiền toái. Bất quá ta xem đế tinh ngày gần đây phần thắng nơi tay, thế như chẻ tre, tình hình chiến đấu không cần quá lo lắng. Ngược lại, duy nhất chỉ sợ biến số.”
“Hoàng thượng biến số? Là cái gì?”
“Có thể là vật, hoặc thể là người, thậm chí là một câu nói, một tâm niệm. Nhưng ta hiện nay còn chưa nhìn thấu. Cho dù nhìn thấu, cũng không thể nói.”
Tả Cảnh Niên gật đầu: “Công tử, cái này ta biết, thiên cơ bất khả lậu.”
Ấn Vân Mặc cười nói: “Ngươi nghĩ như vậy thì là vậy đi.”
“Vậy trước mắt chúng ta nên làm cái gì?”
“Yên lặng theo dõi kỳ biến, đợi thời cơ ra tay.”
Tả Cảnh Niên yên lặng gật đầu.
Ấn Vân Mặc nhấc chân, ở trên đùi hắn đang quỳ nhẹ nhàng nghiền một chút: “Còn không đứng dậy? Chờ ta ôm ngươi đứng lên?”
Tả Cảnh Niên vội vàng đứng lên, nhìn hài ấn trên đùi, bên tai lại đỏ lên.
———-
Không chỉ Tả Cảnh Niên, Hoa Lâm cùng hai tên Tử y giáo úy ở lại trong thành thăm dò tin tức, cũng chú ý tới điềm gió thổi mưa giông trước cơn bão này. Hoa Lâm lúc này phân phó hai tên thủ hạ lưu lại trong thành, chính mình thừa dịp đêm tối chuồn ra khỏi thành, đi tìm ngự giá.
Lúc này Ấn Huyên tự mình dẫn gần vạn nhân mã, đã quét sạch Đại Quật sơn, đem Lăng Vân trại san thành đất bằng. Sau khi chỉnh giáp thiện binh, hướng Sưởng châu thành mà đến.
Ra ngoài Sưởng châu thành hơn trăm dặm, liền gặp quân của Tả Long Kỳ, Hoa Lâm sau khi đưa ra lệnh bài Tử y lang tướng, đem dị động bên trong thành bẩm tấu lên Hoàng đế.
Ấn Huyên nghe hắn nói xong, mặt không đổi sắc hỏi: “Hình Lệ Thiên và đám mã tặc lại đang ở trong thành?”
Hoa Lâm nói: “Hai ngày trước nhập thành, thủ vệ có ngàn hơn người. Thần chưa có thánh mệnh, không dám đả thảo kinh xà.”
Ấn Huyên nói: “Ngươi làm thực tốt. Cứ để cho hắn nhảy nhót, mang củ cải nhổ ra khỏi bùn, nhìn xem đến tột cùng đào ra cho trẫm bao nhiêu nghịch thần tặc tử!”
“Hứa Trừng Giang mưu đồ gây rối, Hoàng Thượng có cần hạ chỉ tróc nã?”
“Ngươi cho rằng, trẫm hiện tại hạ chỉ cho hắn tự trói tay tạ tội, hắn đồng ý đến sao?”
“Thần không dám vọng ngôn phỏng đoán.”
Ấn Huyên hừ lạnh một tiếng “Hắn sẽ không tới. Người này tẩu hỏa nhập ma, đã bất trị. Duy nay chỉ có đánh hạ thành trì, tru diệt trùm thổ phỉ cùng nghịch thần, mới có thể dọn sạch yêu nhân chướng khí ở Sưởng châu! Hoa Lâm, ngươi quay về phục mệnh, nhập vào dưới trướng Ngư Từ Tuấn.”
“Tuân chỉ.”
Ấn Huyên trong ánh nắng sớm mờ mờ, nhìn xa về hướng bắc, lại một lần nhớ tới Ấn Vân Mặc không biết tung tích, lo lắng mà nghĩ: Tiểu Lục thúc, ngươi đến tột cùng ở nơi nào? Trẫm đã san bằng phỉ trại, ngày nay dẫn binh tiến đến Sưởng châu thành, lật tung hai châu, có thể tìm được hành tung của ngươi hay không?
———-
Hứa tri châu đứng ở trên tường thành, tự thân vận động mà đốc thúc chuẩn bị chiến tranh, đáy lòng từng đợt chột dạ, khiến lồng ngực buồn bực nóng giận bất an, giữa mùa đông khắc nghiệt mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thấy Hình Lệ Thiên sắc mặt lăng liệt, lù lù không động mà đứng ở cạnh tường, hắn nhịn không được đi lên hỏi: “Hình Đại đương gia, ngươi xem chúng ta phần thắng có mấy thành? Muốn phái người lại đi xem tiên quân xuất quan chưa hay không?”
Hình Lệ Thiên thân không giáp trụ, lưng đeo trường cung, túi tên, trong tay nắm mạch đao. Ánh nắng buổi sớm vẩy lên người, hắn giống như một pho tượng kim giáp chiến thần, trên mặt ẩn ẩn lộ ra một cỗ cuồng liệt chiến ý.”Đại chiến tức thời, nào cần lo trước lo sau nhiều như vậy! Ngươi có theo lời ta bài binh bố trận chưa?” Hứa Trừng Giang ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà gật đầu.
“Vậy chờ hắn đến.” Hình Lệ Thiên bỗng nhiên híp mắt, “Hắn đến kia!”
Trên tường thành hướng nam nhìn ra xa, mơ hồ thấy một đại đội binh mã rong ruổi mà đến. Trước quân rực rỡ tung bay, đúng là Thiên tử long kỳ. Thiên quân vạn mã càng lúc càng gần, cuối cùng dừng trước cửa thành cách tầm một mũi tên bay, triển khai thế trận công thành.
Một tên lính liên lạc giục ngựa tiến lên, đem mũi tên bắn lên thành lâu. Quân coi thành nhổ xuống mũi tên đính hoàng bạch, trình lên tri châu. Hứa Trừng Giang mở ra vừa thấy, cơ hồ rơi lệ: “Hoàng Thượng cho ta ra khỏi thành xin hàng tạ tội, trận này… vẫn là không cần đánh đi?”
Hình Lệ Thiên đoạt lấy tờ lụa, hai ba cái xé dập nát, cười lạnh nói: “Binh bất yếm trá. Ngươi có tin hay không, cửa thành một khi mở ra, chính là lúc đầu ngươi rơi xuống đất!”
Hứa Trừng Giang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên thanh hỏi: “Vậy nên làm thế nào cho phải?”
Hình Lệ Thiên thấy dưới thành trong quân có một cây cờ lớn giương cao, phía dưới có một thân ảnh mặc huyền sắc chiến bào, được Tử y kỵ binh đoàn đoàn hộ vệ, biết được là chỗ của trung quân. Lại nhìn cự ly, cách thành lâu có hơn năm trăm bước, xa khỏi tầm bắn cung nỏ dài nhất cũng chỉ hai trăm bước. Hắn trong lòng dâng lên một trận mừng thầm, trên mặt xẹt qua một tia đắc ý, thầm nghĩ: dám khinh thường lão tử, ngươi hôm nay phải táng thân nơi này! Lập tức cởi xuống thiết thai trường cung, tay với ra phía sau lưng rút rừ trong túi tên ra một mũi tên bằng huyền thiết ô long, giương cung ngắm mục tiêu.
Chỉ nghe rào một tiếng chấn vang, mũi tên như lưu hỏa truy tinh, một đường vút vào không khí phát ra tiếng tê tê, mang theo sức mạnh như vang động núi sông, hướng đến bóng người huyền sắc chiến bào trong trận mà bay tới.
Tên bay ra hai trăm bước, tốc độ vẫn như trước không giảm. Bay ra bốn trăm bước, mũi tên lại cùng không khí ma xát phát ra hỏa hoa. Cho đến khi bay ra năm trăm bước, mới thoáng chậm lại, nhưng sức mạnh vẫn như xuyên thủng thân cây – một mũi tên này quá cường hãn, quả thực nghe rợn cả người, sớm đã vượt khỏi sức mạnh thể lực của phàm nhân!
Ấn Huyên đang lúc tính toán, lần này ngự giá bắc tuần, không mang theo xa mã, máy bắn đá, thang dây, vũ khí … dùng cho công thành. Tường thành Sưởng châu chắc chắn, nếu là cường công, tất nhiên sẽ tổn thất thảm trọng… Chính đương lúc đang nghĩ, chợt nghe trong không trung tiếng động tê tê, chưa kịp ngẩng đầu, một mũi tên sắt như phát ra lửa giống như tự phía chân trời bay tới, hung hăng xuyên vào chiến bào của hắn-
————-
Trong khách phòng, Ấn Vân Mặc bật đứng dậy, quyển sách rơi xuống đất.
Tả Cảnh Niên xoay người nhặt lên, đưa lại trong tay y, thân thiết hỏi: “Công tử làm sao vậy?”
Ấn Vân Mặc sắc mặt trầm xuống, nói: “Đi, chúng ta lên tường thành nhìn xem!” Nói xong lôi kéo Tả Cảnh Niên vội vã ra khỏi khách điếm.
Hai người vừa mới chuyển quá góc đường, liền nghe phía sau một thanh âm nhỏ giọng kêu lên: “Tả lang tướng? Phía trước chính là Tả lang tướng?”
Tả Cảnh Niên sợ hãi quay đầu lại, thấy hai cái bố y tiểu thương. Nhìn kỹ lại, nguyên lai là hai tên Tử y giáo úy thủ hạ của Hoa Lâm.”Các ngươi không tại ngự tiền bảo hộ, sao lại ở chỗ này? Hoa lang tướng đâu?”
Hai người tiến lên nói rằng: “Ta phụng mệnh ở lại trong thành, điều tra việc Hứa Trừng Giang gây rối, Hoa lang tướng đêm trước ra khỏi thành, đi tìm Hoàng Thượng bẩm báo dị động nơi đây rồi.” Một người dùng ngón tay chỉ ra hướng cửa thành, hạ giọng nói: “Hứa Trừng Giang có trong tay tám ngàn binh mã, tính cả đám mã tặc Hình Lệ Thiên mang đến, có gần một vạn người. Hiện giờ bốn cửa thành đều chia quân phòng thủ, trong đó bắc môn phòng ngự yếu kém nhất, tường thành cũng đang sửa chữa chưa hoàn thành.”
“Ngự giá từ phía nam đến, bắc môn phòng thủ đích xác sẽ lơi lỏng chút.” Tả Cảnh Niên linh quang chợt lóe, nói: “Ta và ngươi sao không lẫn vào trong đám tặc binh, thừa dịp dạ tập giết thủ vệ, mở ra bắc môn, tiếp dẫn huynh đệ Thiên cơ doanh công thành?”
“Ý kiến hay!” Một Tử y giáo úy vỗ tay “Cũng có thể kê đơn ở nguồn nước ăn uống, làm tan rã chiến lực của quân địch.”
“Vậy liền lập tức hành động.” Một người giáo úy khác thúc giục nói.
Tả Cảnh Niên quay đầu nhìn lại Ấn Vân Mặc. Ấn Vân Mặc không đợi hắn mở miệng, liền cười phất phất tay: “Đi đi, ta ở lại khách điếm đợi chư vị tráng sĩ lập công trở về.”
Tả Cảnh Niên do dự một chút, lo lắng mà nói: “Công tử, ngươi hãy ở tại khách điếm chờ ta, ngàn vạn không được hành động thiếu suy nghĩ, hết thảy chờ ta trở lại.”
Ấn Vân Mặc bĩu môi: “Yên tâm, ta cũng không phải tiểu hài tử, còn phải dặn đi dặn lại sao?”
Tả Cảnh Niên yên lặng nói thầm: ai kêu ngươi có khi so với tiểu hài tử còn không khiến cho người ta bớt lo…
“Đi thôi, đi thôi!” Ấn Vân Mặc đuổi đi ba người, đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi xoay người không quay lại khách điếm, hai tay đút vào trong tay áo, thanh thản hướng trên đường đi tới.
Tả Cảnh Niên ba người đi hướng bắc, hắn lại đi về hướng nam. Xuyên qua khu chợ hỗn độn bất kham, suýt nữa bị mấy thớt chiến mã chạy vội đụng phải.
Lập tức một người vươn tay ra bắt, dễ dàng đem y xách lên trên lưng ngựa, đại kinh tiểu quái mà gọi to: “Nha ôi, đây không phải là công tử con tin chạy trốn từ trong trại chúng ta sao? Cư nhiên lại ở trong này! Thật sự là đi mòn giày sắt chẳng thấy đâu, lúc được lại chẳng mất chút công phu!” Đồng bạn bên cạnh cười to: “Đại đương gia nói, ai tìm được công tử này, thưởng hai trăm ngân lượng. Huynh đệ chúng ta phen này phát đạt rồi. Mau xách y lên thành lâu, tìm Đại đương gia lĩnh thưởng đi!”
Đề phòng tù binh giãy dụa, một tặc phỉ nhảy xuống ngựa, định đến quầy hàng phụ cận tìm khúc dây thừng hoặc mảnh vải, đến buộc tay chân y. Không ngờ tù binh kia vui vẻ cười nói: “Không cần buộc! Không cần buộc! Ta vừa lúc muốn tìm Hình Lệ Thiên, làm phiền vài vị Tiểu ca mang theo một đoạn đường.” Mấy tên mã tặc hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ lần đầu tiên nhìn thấy con tin chủ động phối hợp như thế, có thể xem như chuyện lạ.
———
Giữa tiếng Tử Y vệ kinh hô, Ấn Huyên lui về phía sau một bước, bị sức mạnh cường đại của mũi tên kia đánh rơi xuống ngựa. Chưa rơi xuống đất, liền được vô số cánh tay đỡ lấy, “Hoàng Thượng!” “Hoàng Thượng trúng tiễn!” “Mau truyền ngự y!” Tiếng kêu không dứt bên tai.
Ấn Huyên thở hắt ra thật dài, vươn tay ý bảo mọi người bình tâm một chút chớ nóng. Nhịn đau nơi cánh tay trái mà đứng lên. Nguyên lai trong lúc nháy mắt mũi tên kia phóng tới, hắn theo bản năng mà giơ cánh tay che, mũi tên xuyên qua tay áo, lại đụng trúng đoản kiếm hắn vẫn đeo nơi tay khiến vỏ kiếm bằng da thủng thành một cái động, cuối cùng bị thân kiếm bằng huyền thiết ngăn trở, liền như vậy từ từ mà treo vào trên ống tay áo.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, vây quanh thánh giá muốn lùi lại phía sau. Ấn Huyên chặn lại nói: “Trẫm nếu lui về phía sau, quân tâm bất ổn. Trẫm là chân long thiên tử, đều có thượng thiên phù hộ. Một mũi tên của tặc thủ vừa không trúng, có bắn lại mấy tiễn cũng là uổng công. Trước truyền lệnh cho Ngư Từ Tuấn, đem bốn phương cửa thành bao vây, tìm điểm yếu, một mặt đánh nghi binh để hấp dẫn binh lực quân địch mặt kia âm thầm tập kích.”
Lính liên lạc lĩnh chỉ mà đi. Ấn Huyên nhìn thành lâu phía xa, mơ hồ có thể thấy phía trên một thân ảnh hùng tráng không mặc khôi giáp, hắn liền suy đoán chính là mã tặc đầu lĩnh Hình Lệ Thiên mà khiến quân dân hai châu nghe tin đã sợ mất mật. Hắn nheo mắt, nghĩ muốn nhìn rõ ràng hơn chút, chợt phát hiện bên người nọ lại nhiều thêm một nhân ảnh.
Bóng người mặc trường bào màu thiên thanh, khuôn mặt không nhìn rõ lắm, nhưng thân hình tư thái thập phần quen thuộc. Ấn Huyên chỉ nhìn thoáng qua, liền suýt nữa thất thanh kêu lên: tiểu Lục thúc!