Ấn Huy đi đến phía sau y, sau một lúc chần chờ, lên tiếng nói: “Mặc Hoàng thúc. La Sát này đến tột cùng là người nào?”
“Hiện tại nói cái này hữu dụng sao?” Ấn Vân Mặc cũng không quay đầu lại mà đáp, “Lúc này ta hao hết khí lực, cũng vô pháp làm hắn tỉnh lại. Ta thậm chí không biết hồn phách của hắn có còn trong La Sát này hay không…”
“Như thế cũng tốt!” A Nan hướng về phía Phạm Thiên bái một lễ, dùng thanh âm mang chút dị quốc nói “Dạ Xoa, chẳng lẽ ngươi quên, La Sát ngoại trừ ăn thịt người, càng thích cắn nuốt chính là kẻ thù Dạ Xoa hay sao? Nếu cuối cùng ngươi thức tỉnh được hắn, không phải là ngươi giết hắn thì là hắn ăn ngươi, tội gì phải như vậy?! Gặp mặt là cừu, không thấy mặt ngược lại là duyên, ngươi còn không tỉnh ngộ sao?”
Ấn Vân Mặc đang muốn bật lên phản bác, lại bỗng nhiên trầm mặc. Y nhớ tới đương khi chính mình vẫn là thân người, Huyên nhi khi cắn một miếng thịt của y, tuy còn có thể nhịn xuống nhưng nước miếng vẫn ròng ròng. Mà hiện giờ y khôi phục Dạ Xoa thân, cho dù Huyên nhi có thể nhịn xuống, “La Sát” trong cơ thể hắn có nhịn được không? Đổi lại hiện giờ chính mình, nhìn đến La Sát trong nháy mắt đó, chẳng lẽ thật có thể thời thời khắc khắc kềm chế bản năng truyền lưu vạn năm trong huyết mạch, hay là khi tính “Người” ngủ say, lại đột nhiên tập kích đối phương, sau đó cả đời hối hận, tự mình dằn vặt?
… A Nan nói thực đúng: gặp mặt là cừu, không thấy mặt ngược lại là duyên.
Gặp lại không bằng không gặp.
Trên đầu hai sừng thu liễm, nanh vuốt biến mất, thân hình từ từ thu lại trở về kích thước của người thường, Ấn Vân Mặc mệt mỏi đến cực điểm mà ghé dựa vào La Sát dưới chân Phạm Thiên, cả người giống như kẻ bệnh tình nguy kịch, mất hết sinh khí.
Ấn Huy xoay người dìu y đứng dậy, thấp giọng nói: “Mặc Hoàng thúc, theo trẫm hồi cung đi.”
Ấn Vân Mặc hỏi lại: “Hoàng Thượng tính toán như thế nào kết thúc?”
Ấn Huy nói: “Bốn vị đại sư là xuất thế cao nhân, giải quyết xong vụ án La Sát thực nhân liền sẽ quay về ẩn cư, không màng thế tục. Tần Dương Vũ ngày thường đối với ngươi cũng không tệ. Người này mặc dù cứng đầu, trong lòng đối với ngươi vẫn là tôn kính. Về phần đám Tử Y vệ ở đây…” Hắn không nói thêm, nhưng trong mắt có sát khí thoáng qua. Đó chính là sát khí của kẻ chinh phạt nhiều năm, coi thường sinh tử, nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Ấn Vân Mặc nghĩ: nếu là Huyên nhi, đại khái sau lưng ta cũng sẽ quyết định như vậy. Bọn họ quả nhiên là đôi huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, đều thích hợp với hành xử của nhất đại đế vương. Nhưng mà Huyên nhi cũng không giống Trọng Hách, hắn ắt không muốn đem phần tâm cơ này, dùng trên người mà hắn để trong lòng.
“Vậy tòa miếu La Sát này thì sao?” Y hỏi Ấn Huy, “Ta từng cấp Hoàng Thượng hai đề nghị: một là lần nữa tu sửa, cung phụng hương khói. Chỉ cần đời sau hương khói không tắt, La Sát vĩnh viễn bị trấn áp dưới chân Phạm Thiên, liền không thể thoát ra mà hại người. Hai là…”
Ấn Huy sắc mặt biến ảo, thập phần rõ ràng mà quyết định: “Trẫm không muốn lừa dối Mặc Hoàng thúc, trẫm lựa chọn cái thứ hai. Để lại tòa miếu La Sát này, sớm hay muộn sẽ là một cái tai họa. Không họa ở đương triều, cũng họa đến đời sau. Ai có thể cam đoan hương khói một tòa miếu vĩnh viễn không suy? Không bằng ngay tại miếu này trước tế thiên cáo thần, phá bỏ miếu cùng tượng, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Ấn Vân Mặc trầm mặc một lúc lâu, vô lực mà cười cười: “Hoàng Thượng quyết đến hay. Đại quốc ta có Hoàng đế như Trọng Hách, nhất định có thể dân giàu nước mạnh.”
Ấn Huy cảm động mà vỗ vỗ cánh tay của y: “Trước hãy để Tần Dương Vũ đưa ngươi hồi cung. Trẫm cùng các vị đại sư lưu lại cử hành khai đàn tế thần.”
Ấn Vân Mặc lắc đầu: “Ta đã tham dự việc này, liền muốn tận mắt nhìn thấy đến kết cục cuối cùng.”
Ấn Huy thấy vẻ mặt y kiên quyết, cũng không nỡ cưỡng ép, lại khuyên một lần rồi thôi.
Đám binh sĩ bắt đầu dọn dẹp khoảng đất trống trước cửa miếu, đắp đất thành thần đàn. Ấn Vân Mặc đi vào quân trướng tạm dựng để nghỉ ngơi, đối hạ nhân nói: “Ta trước nghỉ tạm trong chốc lát, chờ Hoàng Thượng lập xong thần đàn, chuẩn bị lễ vật, khi sắp đốt lửa, cần phải đánh thức ta dậy.” Người hầu lĩnh mệnh lui ra.
Ấn Vân Mặc cảm giác ước chừng ngủ được nửa canh giờ. Lúc y tỉnh lại, đã hết canh ba, đúng là một đêm dài dằng dặc.
Y thay đổi quần áo, một thân chu y đại tụ (*), cổ tay áo cùng vạt áo dùng kim tuyến thêu hoa văn uốn lượn, mái tóc đen dài được cẩn thận chải chuốt, dùng kim quan chạm trổ tinh xảo bó đến chỉnh tề, nhìn vào trong kính mỉm cười. Từ trong gương đồng, mơ hồ chiếu ra gương mặt thiếu niên mười lăm tuổi khinh cuồng phóng túng, thanh xuân xán lạn.
[(*) chu y đại tụ: áo có ống tay rộng, màu đỏ]
Khi Ấn Vân Mặc đứng dậy đi ra ngoài quân trướng, liền thấy một loạt vũ tiễn đầu bọc vải nhúng trong dầu, được châm lửa bốc cháy xẹt qua bầu trời đêm, rơi xuống như mưa, bay vào ngôi miếu đổ nát. Chẳng mấy lúc liền dấy lên thành một biển lửa. Y thong thả mà phất phất ống tay áo, hướng về phía ngôi miếu đổ nát thê lương đang bừng bừng bốc cháy kia đi đến.
Đám thủ vệ lớn tiếng kinh hô, ùn ùn xông lên trước muốn kéo y trở về, nhưng đều bị một sức mạnh vô hình đẩy bật ra ngoài, không ai có thể đến gần y.
Ấn Huy theo tiếng đuổi tới, thấy Ấn Vân Mặc đã đi đến cửa chánh điện đang bị lửa cắn nuốt, nhịn không được muốn nhào vào trong.
Ấn Vân Mặc xoay người nhìn hắn, liếc mắt một cái liền đem hắn đóng đinh tại chỗ không thể động đậy.
“… Sinh có gì vui, tử có gì sợ, cầu nhân được quả, không cần phải lo lắng.” Hắn nghe thấy Mặc Hoàng thúc không tiếng động đối mình mà nói, ngực nóng lên, hai chân nặng chịch như đeo cùm.
A Nan không biết khi nào đã đứng phía sau hắn, trầm thấp mà tuyên một tiếng Phật hiệu, “Có thể chịu được ngàn đao chém xuống, nhưng lại khó chịu được yêu biệt ly. Y muốn quay về làm thủ hạ của Phạm Thiên, làm Dạ Xoa bên cạnh La Sát vĩnh viễn không chia lìa. Hãy để y được thành toàn đi.”
Ấn Huy cứng người mà nhìn chăm chú vào đại hỏa, Mặc Hoàng thúc chu y kinh diễm, trong mắt hắn thành một khoảng khắc vĩnh sinh ghi tạc.
Tần Dương Vũ đỡ cánh tay Hoàng đế, cùng hắn sóng vai mà đứng. Ánh lửa trong mắt hắn hừng hực thiêu đốt. Hắn há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng một tiếng: “… Tổ gia gia.”
——
Ấn Vân Mặc mãnh liệt mở hai mắt, cảm giác mình bị người ôm thật chặt vào trong ngực.
“Tỉnh rồi? Ta cũng vừa tỉnh.” Thanh âm quen thuộc trên đỉnh đầu y vang lên.
Ấn Vân Mặc lúc nghe đến thanh âm này, trong phút chốc suýt hốc mắt đỏ lên. Y tóm lấy ngực áo đối phương, phát ra một tiếng thở dài cảm khái: “Huyên nhi…”
“Đều biết là Bát bộ Phù đồ năm tầng phía trên là muốn khảo vấn nội tâm, nhưng không ngờ cảnh trong mơ chân thật đến thế. Ngay cả ký ức cũng thiếu sót hơn phân nửa, quả thực chính là một hồi trọng sinh.” Ấn Huyên dùng cằm cọ lên vầng trán trơn bóng của y, mang theo ý cười thấp giọng nói, “Tầng thứ sáu yêu biệt ly, mấu chốt phá giải không chỉ ở chỗ tương thủ quyết tâm, còn là khảo nghiệm có tương thủ năng lực cùng thủ đoạn hay không.”
“Giả làm thật thì thật cũng giả, ai biết được đến tột cùng chính là cảnh trong mơ, hay chính là hiện thế đâu? Đừng quên biệt hiệu của ta – trung mộng tiên.” Ấn Vân Mặc tỉnh giấc mộng lớn mà thở ra một hơi dài, cũng nở nụ cười, “Ta thế nhưng còn nhớ rõ, ngươi cắn ta, còn ăn một miếng thịt của ta!”
“Ta cho ngươi cắn lại, thịt tùy tiện ngươi ăn.” Ấn Huyên nói.
Mới vừa khôi phục thần chí, chợt nghe đến như thế làm người ta ê răng vì ngọt, thật sự là… Mặc kệ đi, Chủ thượng cao hứng là tốt. Diêu Quang vốn định lập tức hiện ra thân hình, do dự một chút, vẫn là lựa chọn tạm thời tiếp tục làm một cái trường tiên quấn bên hông đi. Hắn hiện tại chính là vạn phần hối hận, lúc sau cuộc chiến với đám Diệt mông kia, lại không nghĩ tới việc đối Chủ thượng giải thích quỷ kế của Đông Lai, bế liễm một khắc thần thức. Không nghĩ tới tầng thứ sáu quy tắc lực mạnh mẽ như thế, hắn bởi vậy bị phong bế trong bản thể, không thể động đậy mảy may, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn ngoại giới phát sinh mọi việc mà lo lắng. May mắn Chủ thượng cuối cùng lấy lực tự thân bài trừ quy tắc, thoát khỏi mộng cảnh, nếu không hắn thật sự chết trăm lần cũng không thể chuộc tội được.
Chỉ sơ suất mà tùy hứng một lần, liền ra hậu quả lớn như vậy, từ nay về sau, không thể giẫm lên vết xe đổ! Diêu Quang nghiêm khắc khuyên bảo chính mình.
Đương lúc hai người thì thầm to nhỏ một hồi tình thoại, ngay lúc Diêu Quang suy xét liệu có nên phong bế thính giác hay không, thì một thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ.
Kê Khang? Ấn Vân Mặc đứng dậy, phát hiện sắc mặt hắn thảm đạm, năm ngón tay phải luôn luôn vô thức mà co rút, giống như muốn nắm chặt cái gì, không khỏi thân thiết nói: “Thúc Dạ, đã xảy ra chuyện gì?”
Kê Khang cắn răng, giống như nhất thời nói không nên lời, sau một hồi hung hăng thở dốc vài cái, mới chua xót mở miệng: “Xảy ra việc không phải là ta. Là Tử Nhân.”
“Đỗ đại phu làm sao vậy? Chẳng lẽ hai người các ngươi cùng đi một cái mộng cảnh, mà hắn không…”
“Hắn vốn là có thể thoát ra!” Kê Khang thống khổ mà nói, cảm giác áy náy cơ hồ đem cánh tay cường kiện của hắn cùng phong tư khoáng đạt trở thành suy sụp, “Hắn là vì ta mới phấn đấu quên mình như vậy. Đều là vì ta! Ta cho rằng hắn nói vì ta mà đi tranh Bắc Âm đế vị chỉ là lý do, là thủ đoạn. Không nghĩ tới lại đúng là thật sự. Ta thật sự không nên hoài nghi hắn! Là ta phụ hắn!”
Ấn Vân Mặc kinh ngạc mà nói không nên lời. Đỗ Tử Nhân kia một bộ thần sắc thanh cao cùng giọng điệu cay nghiệt như hiện ra trước mắt, nhưng mà chính mình cũng không định luận tâm tính hắn được. Hắn đối với mọi người không hề che dấu địch ý cùng dã tâm, không ngờ lại đem thân gia tánh mạng hoàn toàn dâng hiến cho một người khác mê muội cùng hết sức chân thành. Có lẽ giống như đám Lão hòa thượng kia nói “tâm ngoại vô pháp” (*)đi.
[(*) tâm ngoại vô pháp: đây là một Thiền ngữ dùng để giải thích quan điểm của Đạo cho rằng “Tam giới duy TÂM” – Ba cõi duy chỉ một-Tâm, ngoài Tâm không có hiện thực nào khác.]
Y cảm thán thật lâu sau, đối Kê Khang nói: “Nếu chính là bị vây hãm ở trong tầng thứ sáu, vẫn còn có sinh cơ. Chỉ cần có người triệt để luyện hóa Bát bộ Phù đồ, liền có thể tự nhiên thao túng các loại phép thuật quy tắc bên trong, dĩ nhiên có thể để Đỗ đại phu toàn thân trở ra.”
Kê Khang đáy mắt chợt sáng lên: “Nói đúng lắm! Như thế nào có thể luyện hóa Bát bộ Phù đồ?”
Ấn Vân Mặc cười khổ: “Ta ngay cả qua cửa tiếp theo như thế nào đều không rõ ràng lắm… Huyên nhi biết không?”
Ấn Huyên từ lúc Kê Khang xuất hiện, liền bày ra một bộ mặt lạnh người lạ chớ đến gần, bị Ấn Vân Mặc hỏi đến, mới nói: “Biết một ít. Trước cần phải đi lên đỉnh tháp, thu đi Ngũ đạo luân hồi môn, sau đó lại lấy Tổ long huyết mạch mở ra truyền thừa.”
“Tổ long huyết mạch?” Kê Khang nhất thời nhớ đám Diệt mông trên không xoay quanh Kim long, đem ánh mắt nghi hoặc hướng Ấn Huyên: “Chẳng lẽ các hạ…”
Ấn Huyên không chút khách khí mà nói: “Bát bộ Phù đồ sớm hay muộn cũng là vật trong tay ta.”
Kê Khang lập tức chắp tay hành lễ: “Khẩn cầu Thần quân sau khi luyện hóa Bát bộ Phù đồ, đem nguyên thần của Tử Nhân thả ra. Tử Nhân nếu có thể bình yên quay lại, tại hạ nguyện vì Thần quân ra sức khuyển mã.”
Ấn Huyên sắc mặt dịu đi chút, gật đầu nói: “Có thể.”
“Hiện giờ chúng ta ở nơi nào?” Ấn Vân Mặc nhìn quanh bốn phía, sương mù mờ mịt trong không trung đến tận trời, nhìn xuống không thấy đất, dưới chân cũng hư hư đãng đãng giống như đang ngự phong mà đi. Y không khỏi quay đầu lại nhìn phía Ấn Huyên, lại phát hiện không thấy thân ảnh đối phương. Trong mờ mịt mây mù, mơ hồ chỉ thấy ánh vàng rực rỡ.
Huyên nhi khi nào hiện ra Kim long chính thân, y lại một chút cũng không phát hiện? Ấn Vân Mặc lại hỏi một lần nữa: “Huyên nhi, hiện giờ chúng ta ở nơi nào?” Nhưng thốt ra lại là một tiếng vang như … Rồng ngâm?!
Y kinh ngạc mà nhìn tay của chính mình – là một cái long trảo to lớn không gì so sánh được màu vàng óng, có năm ngón với đầu móng như loan đao sắc bén.
… Đã xảy ra chuyện gì? Hay là y thoát khỏi một cái mộng cảnh, lại lâm vào một cái khác? Không, y vẫn tinh tường nhớ rõ chuyện trải qua kiếp trước kiếp này, sự tình phát sinh trước khi vào tháp… Đây không phải là cảnh trong mơ, cũng không giống như ảo cảnh, chỉ là y… có được thân thể Kim Long?
Ấn Vân Mặc cái này thực sự có chút như lọt vào trong sương mù. Y dằn xuống một chút tâm tình hỗn loạn, bắt đầu từ từ suy nghĩ: tầng thứ sáu – yêu biệt ly – mộng cảnh kia quả thật đã phá giải. Theo lý thuyết, sẽ đem y trực tiếp xuất hiện ở tầng thứ bảy. Lúc cùng Ấn Huyên, Kê Khang chạm mặt ngắn ngủi, có lẽ chính là nơi giao giới giữa hai tầng tháp. Hiện giờ y phải phá giải chính là tầng thứ bảy, đối ứng với Bát bộ chúng sinh Thiên long, đối ứng bát khổ cầu bất đắc.
Thiên Long, cầu bất đắc.
… Đông Lai.
Thân phận hiện tại của ta, là Long thần Đông Lai! Nếu không phải chân trước rất ngắn, Ấn Vân Mặc quả thực muốn đỡ trán thở dài: không phải không báo, thời điểm chưa tới a! Nguyên tưởng rằng đọa tiên, thụ tam hình, đã trúng kiếm, bồi tội, cùng Đông Lai triệt triệt để để thanh toán xong. Trăm triệu lần không nghĩ tới, Thiên đạo luân hồi, lại còn có hậu chiêu như vậy!
Giống như muốn xác minh phỏng đoán của y, phía sau xa xa truyền đến một thanh âm thiếu niên trong trẻo rõ ràng:
“Chờ một chút, Kim Long phía trước kia …. ”
Lời mỗ tâm sự chút:
Hai za….đã gần đến những chương cuối rồi. Đến thời điểm này mỗ có thể báo cho chư quân là Đoạ Tiên tổng cộng có 82 chương + 1 phiên ngoại. Haha…ngay từ đầu mỗ không dám báo, bởi vì sợ chư quân thấy hố sâu, bỏ chạy hết để mỗ ngồi tự kỷ thì sao J
Mỗ cực kỳ hài lòng với công sức của mình đã bỏ ra. Phải nói là bộ này thiệt đúng ý mỗ : độ dài vừa phải, nội dung hay ho, tình tiết muốn thương tâm có thương tâm, muốn manh có manh, muốn kỳ ảo có kỳ ảo. Nói chung chả lẽ ngồi khen hoài giống mèo khen mèo dài đuôi J. Sau Đoạ Tiên mỗ còn chưa biết tìm bộ nào để làm tiếp. Chư quân có đề cử gì cho mỗ thì comment nhé.
Nhân tiện, dịch truyện thích nhất là được tương tác với độc giả. Vì vậy, hoan nghênh các ý kiến của chư quân cùng lảm nhảm với mỗ J