Đó là một lời nói dối lớn nhưng bọn hắn cần hi vọng, mà Venice xa cuối chân trời, người nơi này cả đời chỉ sợ đều chưa từng rời khỏi phạm vi hai mươi dặm quanh đây nên không có ai hoài nghi lời hắn.
Bởi vì nàng là người có tiền nên đương nhiên có vài người muốn đến mượn hạt giống lúa mạch đi trồng trọt, nàng đều đồng ý. Không khí vui mừng lan ra, sau khi cơm no rượu say, hắn lại không ngừng ám chỉ thì đến cuối cùng cũng có vài người cố lấy dũng khí tiến đến cùng hắn nhắc tới việc mượn tiền trồng lúa mạch, mà hắn cũng không chớp mắt liền đồng ý luôn, bàn tay to vẫn nắm chặt tay nàng ở dưới bàn.
Khải có thể rõ ràng cảm giác được hắn kϊƈɦ động.
Đó là một phen đặt cược, nàng có tiền, nhưng không có nhiều tiền như thế, nếu năm nay không thể thành công, thì mọi thứ liền xong, nhưng dù sao hiện tại cũng đã bắt đầu tốt lên.
Bữa tiệc cưới kia ăn liên tục đến tận đêm khuya.
Không biết từ khi nào, có người xuất ra nhạc khí bắt đầu xướng ca, có người bắt đầu khiêu vũ.
Bởi vì nhiều người chen lấn nên trong đại sảnh không khí kỳ thực không tốt lắm, nàng cảm thấy có chút choáng váng mắt hoa, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ.
Rồi sau đó, lúc nàng còn không rõ chuyện gì phát sinh mà mọi người bỗng chốc huyên náo ồn ào thì đã bị hắn khiêng lên vai, hướng phòng ngủ đi tới.
Vòng hoa trêи đầu nàng rớt xuống, nàng vội vã bắt lấy, nhưng không kịp cứu tấm khăn trùm đầu xinh đẹp kia, nó rơi xuống, bỗng chốc đã bị đám người bao phủ.
Mọi người đi theo hắn, trong miệng thét to một khúc ca nào đó.
Từ ngữ nàng nghe không hiểu lắm nhưng ý tứ thô tục trong đó thì không cần nói cũng hiểu. Nam nhân này uống say, bước đi có chút lay động, còn phụ họa theo hát vài câu.
Khải lại kinh hoảng, lúc hắn đến cửa nàng lại càng hoảng sợ tất cả đều vào cùng. Đúng lúc này Sebastian từ bên cạnh khiêng một thùng rượu ra ngăn cản các nam nhân đang say chuếnh choáng.
Hắn thừa dịp mọi người bị dời lực chú ý mà khiêng nàng vào cửa, đem cánh cửa thật dày kia đóng chặt lại. Nàng còn chưa có hoàn hồn, đã bị hắn khiêng đến bên giường, thả lên đó.
Khải tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn nam nhân trước mặt, nghĩ rằng hắn cũng sẽ nằm lên nhưng hắn lại xoay người đi ra, hơn nữa bước chân vững chắc ổn định. Lúc hắn thay nàng rót một chén nước trở về thì nàng mới hiểu ra hắn vẫn còn tỉnh táo.
“Ta nghĩ chàng uống say.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận cốc nước trong tay hắn, uống một ngụm, lại thấy hắn thẳng đứng dậy sau, tháo trường kiếm, cởi thắt lưng.
“Ta không có.”
Hắn nói xong, xoay người vứt kiếm và đai lưng lên ghế tựa, cởi quàn áo nửa người trêи ra rồi cả giày.
Được rồi, nàng đoán chuyện này nàng cũng chẳng trốn được nữa.
Tim nàng đập thật nhanh, vội bỏ cốc nước xuống, cởi lễ phục trêи người nhưng cái váy đó quá khó cởi, váy lót bên trong lại quấn lấy nàng, mỗi lần nàng nâng tay đều cảm thấy không thể hô hấp, trở nên càng thêm choáng váng mắt hoa, thật vất vả bỏ đi kia kiện ngoại bào, ngẩng đầu lại thấy nam nhân kia đã cởi sạch rồi.
Thân thể hắn trần trụi phản chiếu ánh lửa, xem ra càng thêm hùng vĩ. Hắn vẫn gầy, nhưng so với lúc trước nàng nhìn thấy hắn thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Nàng bỗng chốc tự sặc nước bọt ho lên, càng thêm không thở nổi, nàng che miệng ho nhẹ, lại vẫn như cũ cảm thấy khó có thể hô hấp, trong phút chốc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tí thì ngã xuống đất.
“Trời ạ.” Hắn lẩm bẩm.
Nàng còn chưa có hoàn hồn, hắn đã một bước tiến lên đỡ nàng, nắm con dao trêи bàn trực tiếp cắt cái váy lót ra.
“Hít vào.” Hắn ôm lưng nàng, kéo cái áօ ɭót của nàng ra lệnh: “Mở miệng ra hít thở mau.”
Nàng nghe lời làm theo mới phát hiện cuối cùng cũng có thể thở. Chờ nàng hút mấy hơi, cảm giác trước mắt cuối cùng lại rõ ràng thì phát hiện hắn đã đem váy lót nửa người trêи của nàng kéo xuống, hai đầu ngực mềm mại trần trụi của nàng cứ thế dán lên khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được tim hắn đập, nhiệt độ cơ thể cùng với lông ngực.
Hơn nữa nàng có thể thấy, hắn đang nhìn, rũ mắt nhìn thân thể của nàng.
Trong phút chốc, nàng lại nín thở.
“Hít vào.” Hắn nhìn nàng, mắt đen sâu hút, nhỏ giọng mở miệng nhắc nhở.
Nàng hé miệng, run run hít vào nhưng không cách nào ngăn chặn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
“Nàng mặc áo thật chặt.” Hắn nói cho nàng: “Nàng đem cả người mình trói thành cái chân giò hun khói.”
Nàng có thể cảm giác tay hắn, vỗ về dấu hằn trêи ngực và bụng nàng.
“Không phải ta, là mấy người Sophia.” Nàng mặt đỏ tai hồng nói xong, biết rõ không nên ngăn cản hắn, lại không tự giác bắt được tay hắn.
Khóe mắt hắn co rút nhanh, nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Ta hi vọng nàng sẽ không ngốc đến mức nghĩ tất cả những điều này đều chỉ là kế tạm thích ứng chứ?” Hắn nắm giữ cái ʍôиɠ đầy đặn của nàng dùng sức đem nàng áp vào ɖu͙ƈ vọng của mình, thô thanh nói: “Bởi vì những chuyện này là thật.”
Khải lại hít một ngụm, vẻ mặt đỏ bừng nhìn hắn, có chút lắp bắp nói: “Ta không, không như thế nghĩ…”
Nhưng tay nàng, vẫn nhanh cầm lấy tay hắn đang đặt bên hông mình.
Bonn nhìn nữ nhân trong lòng đang khẩn trương. Có lẽ hắn không nên thô lỗ như thế, nhưng hắn không hy vọng nàng đối với chuyện này có điều hiểu lầm. Có lẽ hắn cần phải để nàng uống chút rượu nhưng hắn lại không muốn nàng say bất tỉnh nhân sự trong đêm tân hôn.
Sáng nay lúc nàng mặc một thân quần áo xinh đẹp, đầu đội mũ hoa đi ra khỏi tháp thành chủ, hắn vừa nhìn nàng thì liền không thể hô hấp, nữ nhân này đẹp tựa như cái yêu tinh không có thật.
Mưa phùn rơi xuống đậu trêи áo, tóc, mũ hoa của nàng tạo thành từng giọt nước nhỏ, ngay cả trêи đôi môi phấn nộn của nàng cũng có một chút.
Nàng thoạt nhìn tựa như tinh linh sống trong rừng rậm, được đất mẹ ưu ái trong những câu truyện xưa.
Cả một ngày, vài lần, hắn đều cảm thấy hắn chỉ cần không chú ý thì nàng sẽ biến mất không thấy.
Nàng rất muốn chạy trốn, hắn biết, cũng cảm giác được. Lúc nàng đứng ở trong mưa, ngồi trêи ngựa, vượt qua cửa giáo đường, thậm chí lúc hắn dắt tay nàng, đi trong giáo đường thì nàng cũng vài lần muốn rút tay ra.
Hắn có thể nhận thấy ngón tay nàng khẽ run rẩy.
Mỗi một lần, hắn đều muốn cầm tay nàng thật chặt.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ đổi ý ở phút cuối nhưng nàng không có.
Nàng liên tục đợi ở bên người hắn, nói ra lời thề trước chúa, còn cùng hắn trở về, ở trong đại sảnh cùng hắn ngồi một chỗ, phối hợp lời nói dối của hắn, diễn vở kịch kia.
Ngóng nhìn nữ nhân đang khẩn trương trước mặt, hắn đem cả người nàng bế dậy khiến nàng lại thở dốc, tay bé nhỏ nắm lấy đầu vai hắn.
Hắn để nàng ngồi lên trêи giường, cởi váy lót của nàng cùng giày vớ, cởi toàn bộ quần áo trêи người nàng.
………….
Mưa phùn rơi từng giọt tí tách ở ngoài cửa sổ.
Lửa trong lò sưởi lẳng lặng cháy, lúc hắn đứng lên, Khải vẫn vô pháp hoàn hồn, thậm chí vô lực đứng dậy xem xét hắn đi làm cái gì.
Nàng vừa mệt vừa thẹn, tim vẫn đập nhanh như cũ.
Nửa ngày sau, nam nhân kia mới trở lại bên giường, đem nàng vô lực phản kháng, vừa thẹn vừa không nói được gì bế dậy, đi qua gần lò sưởi sải bước đến bên thùng tắm đầy nước nóng.
Thế này nàng mới biết là hắn đi đem ấm nước đặt bên lò sưởi đổ vào trong thùng tắm, hắn thậm chí còn đổ vào một ít dầu vừng trong bình thảo dược của nàng.
Mới vừa rồi quá mức khẩn trương hỗn loạn, nàng thậm chí đã quên mất chuyện tắm rửa này.
Thùng tắm tuy lớn, nhưng hai người ngồi vào vẫn có chút chật, hắn liền để nàng ngồi vào giữa hai chân hắn, lưng dựa vào người hắn, cũng không quên đêm chân nàng vẫn còn vết bỏng gác lên thành.
Vừa mới bắt đầu nàng còn có chút khẩn trương, nhưng trừ bỏ cẩn thận thay nàng tẩy trừ thân thể, hắn không có làm chuyện gì khác, rồi sau đó hắn cứu như vậy ôm nàng nằm trong thùng tắm ngập nước ấm áp.
Dầu vừng và nước ấm giúp cơ thể căng thẳng và đau đớn cũng được thả lỏng.
Bóng nước dập dờn trước mặt, mùi mê điệt hương cùng sồi xanh tràn ngập ở trong không khí, cơ thể ấm áp cường tráng của hắn dán vào sau lưng nàng, tay trái thả lỏng đặt ở thành thùng tắm, tay phải ôm lấy nàng.
Nam nhân nhân này có bộ lông thật dày, không chỉ ở ngực, còn có tứ chi, bọn nó hiện tại ướt sũng dán lên cánh tay hắn, ánh nước.
Nàng có thể cảm giác được tiếng tim hắn, cảm nhận hắn hít sâu vào một hơi rồi lại chậm rãi phun ra.
Hương vị trêи người hắn và mùi thảo dược quyện vào với nhau.
Điều đó làm nàng càng thêm trấn tĩnh lại, cùng hắn hô hấp một nhịp.
Mưa vẫn rơi, lửa vẫn cháy, trái tim hai người đập đồng điệu.
Nước ấm áp vây quanh nàng cùng hắn, củi lửa ở trong lò sưởi lẳng lặng thiêu đốt, hết thảy đều bình yên.
Mà trong lòng nàng cũng là một mảnh bình yên.
Không tự kìm hãm được, Khải buồn ngủ nhắm mắt, rồi sau đó mới phát hiện chính mình không biết khi nào đã cầm lấy bàn tay hắn ôm lấy người nàng, cùng hắn mười ngón giao nhau.
Nàng không nên cảm thấy an tâm như vậy, nhưng lại không cách nào đẩy ra ý niệm kia.
An toàn nhét đầy trong lòng, nàng lặng lẽ thở dài, triệt để hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Bonn có thể cảm giác được tiểu nữ nhân trong lòng đã ngủ mất.
Thân thể của nàng còn chưa có hoàn toàn phục hồi như cũ, mấy ngày nay lại liên tục bị căng thẳng, mặc dù bị thương nhưng vẫn lo lắng cho bệnh nhân, thậm chí nàng còn báo cho hắn biết phải thừa dịp hôn lễ mà hấp dẫn thôn dân tới.