• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans, edit và beta : Tà Nguyệt Điện Hạ

Chỉ thấy một trường sam thanh niên xông thẳng tới, phía sau là vài tên thị vệ vây truy chặn đường, đáng thương cho thư sinh, một đầu tóc dài tán lạc khắp nơi, trong bóng đêm từng sợi tóc đón gió bay phấp phới, nhìn chẳng khác nào quỷ sống.

Phen tranh cãi ầm ĩ này đã hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người ở đây, Cảnh Thất nghiêng người ngẩng đầu nhìn lướt qua, lại nhìn Liêu Chấn Đông, cười nói: “Liêu đại nhân, đây là xuất diễn của xướng hát nào a?”

Liêu Chấn Đông vội khúm núm nhận sai, quay đầu lại mắng mấy tên thị vệ ở phía sau: “Đây là thứ gì mà dám để nó xổng vào? Ta dưỡng các ngươi hóa ra là làm cảnh à?!”

Một lát sau, thư sinh liền bị bắt lấy, hai tay bị trói quặp ra sau. Thị vệ đang giữ lấy hắn ra sức dúi mạnh một cái khiến thắt lưng hắn gập về phía trước, lại đi tới hai người nữa, ý định đem hắn tha ra bên ngoài, chỉ thấy thư sinh kia một bên cố gắng giãy dụa, một bên chửi bậy nói: “Hảo vô sỉ tham quan ô lại! Cái gì Tổng đốc cái gì Khâm sai, đều là rắn chuột một ổ, lang sói cùng bầy! Nhìn mà xem… giang sơn ngày hôm nay, là ai đang độc chiếm thiên hạ? Kim Loan điện kia đang ngồi, là mắt mù không thấy sao…”

Cảnh Thất mắt hơi hơi nhíu lại, ngẩng nửa mặt lên, nói rằng: “Không vội, trước buông hắn ra”.

Mấy tên thị vệ đưa mắt nhìn Liêu Chấn Đông một cái, lúc này mới buông tay khiến trường sam thư sinh té nhào trên mặt đất, thư sinh kia cũng không hề sợ sệt, cho dù lúc này có chút chật vật, thì khi đứng lên sống lưng vẫn không quên thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh mà nhìn Cảnh Thất.

Cảnh Thất cười nói: “Sao nào, nói ta cùng Tổng đốc Liêu đại nhân rắn chuột một ổ, thế ngươi nhìn xem hai chúng ta ai là rắn ai là chuột đây?”

Thư sinh ngạnh cổ nói: “Lưỡng Quảng Tổng đốc Liêu Chấn Đông, lấy dân làm thức ăn, thượng hưởng cao lộc triều đình, hạ ẩm dân chúng tủy huyết, không tu chính đạo, lại tằm ăn rỗi, tham lam vô độ, chả lẽ chẳng phải chuột lớn? Ngươi đường đường Nam Trữ vương, từ kinh thành mà đến, lưng mang ba thước thượng phương bảo kiếm, không vì nước dân thỉnh mệnh, lại trầm mê nơi thái bình ca vũ ngọc bàn trân tu, tham thú mỹ vị mà cam tâm đồng miên cộng chẩm, nói ngươi một câu rắn chuột một ổ, còn oan uổng ngươi hay sao?!”

“Lớn mật!” Cát Tường là người đầu tiên không nhịn được lên tiếng.

Cảnh Thất khoát tay, hỏi: “Thư sinh danh tính là gì?”

Thư sinh cất cao giọng nói: “Ta đi không thay tên ngồi không đổi họ, Mục Hoài Minh!”

Cảnh Thất gật gật đầu, bưng chén rượu trên bàn lên chậm rãi nhấp một ngụm, một lúc lâu sau, mới lại hỏi: “Trong nhà có thân nhân không? Hảo hữu đồng học còn được mấy người?”

Mục Hoài Minh cao giọng nói: “Phụ mẫu cao đường đã không còn ai, bất quá cùng tiểu phó hai người nương tựa lẫn nhau mà qua ngày, đồng học hảo hữu…” thanh âm hắn run rẩy một chút, trên mặt hiện ra thần sắc kích động, lại miễn cưỡng áp xuống, chỉ vào Liêu Chấn Đông đầy căm phẫn, “Đồng học hảo hữu, hơn phân nửa đã bị cẩu quan này bắt đi, số người còn lại đang dâng tờ cáo trạng, ngay tại môn khẩu!”

“Cáo trạng?” Cảnh Thất nhẹ nhàng cười, nhìn về phía Liêu Chấn Đông, “Ta nói này Liêu đại nhân, nơi này của ngươi tuy phú quý thật, nhưng sống chẳng yên ổn”.

Liêu Chấn Đông chính là cúi đầu không nói, hữu tâm chờ xem Cảnh Thất giải quyết như thế nào.

Lại không nghĩ tới, Cảnh Thất đột nhiên đặt chén rượu xuống, không nặng không nhẹ đập lên tửu trác một chút, âm thanh giòn vang một tiếng, thiếu niên Nam Trữ vương gia lãnh lãnh mà cười, phân phó tả hữu nói: “Còn chờ gì nữa, điêu dân côn đồ như thế, dám công nhiên phỉ báng triều đình, nói năng xằng bậy, còn không mau đem người bắt lại cho bổn vương! Còn có đám cuồng đồ đang ở ngoài môn khẩu kia nữa, nếu để thoát một tên, bổn vương sẽ hỏi tội các ngươi!”

Một phen quát to này khiến mọi người chung quanh đều sửng sốt một chút, Cảnh Thất hơi hơi cúi đầu chỉnh chỉnh tay áo, học theo giọng nói âm dương quái khí của Hách Liên Diệu: “Như thế nào? Bổn vương nói nhanh quá, chư vị chưa nghe rõ có phải không ——”

Bọn thị vệ vội tóm cổ Mục Hoài Minh, trói gô tha ra bên ngoài, một bên lại có người lĩnh mệnh, điều động một đám hộ viện của phủ đệ Liêu Chấn Đông ra ngoài, không quá một lát liền đem các thư sinh các thư sinh khí phách ở bên ngoài trói hết lại, giải về.

Mục Hoài Minh một bên bị người lôi đi như cẩu tử, một bên còn nổi giận mắng: “Tham quan! Ác quan! Liêu Chấn Đông đã cho ngươi lợi ích gì hả?! Cảnh Bắc Uyên, ngươi tác uy tác phúc ức hiếp dân chúng, tất có ngày bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được —— ”

Mục thư sinh này tuy là một thư nhân, nhưng cũng rất có một cổ họng chất lượng không tồi chút nào, đem “Không chết tử tế được” này gào đến là trầm bổng du dương, nhịp nhàng âm điệu, quả thật rất có cảm giác nhiễu lương tam nhật*.

*Nhiễu lương là một trong tứ đại danh cầm : Hiệu Chung, Lục Ỷ, Nhiễu Lương và Tiêu Vĩ.

Có câu “Dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt”, nghĩa là dư âm tiếng đàn vẫn còn quanh quẩn nơi rường nhà, ba ngày không dứt.

Cảnh Thất trầm thấp cười, tâm nói cái chuyện có chết không được tử tế hay không cũng chả phải do ngươi định đoạt, ta tự vấn chính mình mấy trăm năm qua cũng chưa làm gì thấy thẹn với lương tâm, nhưng rốt cuộc cũng đâu có được chết tử tế.

Liêu Chấn Đông là người rời chỗ đứng lên, kinh sợ mà nói: “Hạ quan lo liệu chưa chu toàn, Vương gia tha tội”.

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại buông lỏng không ít, cho dù nói thế nào đi nữa, thì một tiếng quát to kia của Cảnh Thất cũng coi như là đã rõ ràng thể hiện lập trường. Lúc này đây, Nam Trữ vương gia cùng gã chẳng khác gì châu chấu đứng chung trên một sợi dây thừng.

Đề đốc học chính Lý Duyên Niên lại càng biết tùy thời nắm bắt tình huống, giơ tay vỗ ba cái, chỉ thấy cuối tiểu hành lang một đám tố y mỹ nhân nối gót đi vào, không thấy hồng hồng hồng lục lục châu báu trang sức, chỉ lấy cầm tiêu kề cận. Người đi đầu lại càng diễm tuyệt, mi mục như họa, cùng kinh thành Nguyệt nương Tô Thanh Loan chẳng hề thua kém, thần thái có phần tương tự, nhưng so với Tô Thanh Loan vũ mị lại nhiều hơn vài phần thanh u.

Cảnh Thất trong lòng cười thầm, được đấy chứ, đánh rắn phải đánh giập đầu, Lưỡng Quảng nơi này mặc dù xa xôi ngàn dặm, nhưng nắm bắt tin tức lại một chút cũng không hề chậm chạp, ngay cả mình yêu thích thứ gì đều tìm hiểu đến thanh thanh sở sở.

Lý Duyên Niên trước tiên chắp tay với Tuần Phủ Chương Tốn đang đứng ở một bên, sau đó mới hướng Cảnh Thất nói: “Đây chẳng qua là một ít nữ hài tử nhân gia, tuy không thể coi như quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là do Chương đại nhân hao tâm tổn trí tìm tới. Vương gia là người phong tư văn nhã, e cũng chướng mắt những hạng dong chi tục phấn tầm thường, nên Chương đại nhân đã đặc biệt cho người dạy dỗ cẩn thận, vì thế những người này tại chỗ chúng ta đây cũng đều xem như tuyệt đỉnh nhan sắc, chỉ mong lọt được vào pháp nhãn của Vương gia”.

Một phen nói ra không những vỗ được mông ngựa của cấp trên mà còn vỗ luôn cả mông ngựa cấp trên của cấp trên, Cảnh Thất nghiêng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, khi mới tới đây Cảnh Thất đã gặp người này, ấn tượng sâu sắc, người này tuy chỉ là một Đề đốc học chính, nhưng cũng có vài phần nhân tài không được trọng dụng.

Chương Tốn cười nói: “Đâu có, nếu nói thẳng ra, quả thật có phần kém Thanh Loan  cô nương trong kinh thành mà Vương gia quen biết, nhưng cũng không đến nỗi tệ, xem như mỗi thứ một phong vị khác nhau”.

Khóe miệng Cảnh Thất khẽ loan, gắng gượng lắm mới không cười ra tiếng, phải mất cả buổi mới áp chế nổi, không lên tiếng ngẩng đầu nhìn Chương Tốn, trách không được vị này đỗ tiến sĩ năm thứ hai mươi ba dưới thời tiên đế, đến hiện tại râu đều trắng cả, lại vẫn còn chui rúc trong cái góc này làm Tuần Phủ, phỏng chừng cái chức Tuần Phủ cũng là do vung tiền chuẩn bị tới.

Ngay cả Liêu Chấn Đông cũng phải trừng mắt liếc Chương Tốn một cái, tâm nói đây không phải là đang phá đám sao, chả khác nào há miệng minh xác nói cho người ta rằng, các ngươi làm chuyện gì ở kinh thành chúng ta đều thanh thanh sở sở, sổ sách rõ ràng, ai ai còn không phải như vậy điểm chuyện này a.

Bọn quý nhân trong kinh thành kiêng kị nhất chính là người khác tìm hiểu hành tung của bản thân, Chương Tốn một lúc lâu không nói lời nào, vừa há miệng liền mắc quai, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một vai diễn trong vở kịch này mà thôi.

Mỹ nhân ca vũ chốn yến tiệc tự nhiên không cần nhiều lời, sau khi tiệc tàn Liêu Chấn Đông vứt một ánh mắt ra hiệu, lập tức có người đem mỹ nhân dẫn đầu lúc nãy đưa đến phòng Cảnh Thất. Thậm chí khi Cảnh Thất đẩy cửa bước vào, vừa thấy trong phòng một đại mỹ nữ đang ngồi, dưới ánh đèn lờ mờ mỹ nhân như muốn nói lại thôi, khiến hắn mới thò một chân qua bậc cửa súyt nữa bị dọa phải rụt chân trở về.

Nói đến cũng khéo, giống như là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Ô Khê ở kinh thành đang nghe Nô a Cáp báo cáo những sự tình mà gã điều tra được, đương nhiên bí mật riêng tư của các phe phái Nô a Cáp không thể tìm hiểu nhất thanh nhị sở, chỉ có thể nói vài điểm sơ lược mà ai cũng biết.

Ô Khê nói: “Ngươi là nói, hắn được phái đi tra nguyên nhân bạo động sao?”

A Tầm Lai ở một bên thêm mắm dặm muối: “Nghe nói bên kia có rất nhiều quan lại xấu xa, dân chúng sống không nổi nữa mới vùng lên nháo sự. Bất quá ta thấy đặc sản của Đại Khánh chính là quan lại tồi tệ, vậy thì lần này có khả năng là đồi bại đến tận cùng rồi”.

Ô Khê có chút lo lắng mà nhăn nhíu mày. Nô a Cáp quan sát sắc mặt Ô Khê, vội nói: “Bất quá Vu đồng cũng không cần quá lo lắng, già lộ thực thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu”.

“Già lộ” ở bên Nam Cương có nghĩa là “Hảo hữu”, Ô Khê phiêu mắt liếc gã một cái, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói rằng: “Hắn không phải già lộ, hắn là người ta thích, tương lai ta muốn mang hắn về Nam Cương”.

Một thoáng lặng ngắt như tờ, Nô a Cáp Lai hẵng còn giữ nét tươi cười có chút cương cứng trên mặt cùng A Tầm bốn mắt nhìn nhau, suýt nữa cho là mình nghe lầm.

Chỉ nghe vị Vu đồng không quản sống chết của người khác lại nói: “Ta không nói sai, các ngươi cũng không có nghe sai, đó là sự thật, ta thích hắn”.

Đương nhiên là sự thật, Vu đồng nhà bọn họ sẽ không bao giờ nói dối… Nô a Cáp vừa đặt mông ngồi xuống ghế lại bị hụt, ngã nhào xuống đất, A Tầm Lai giương miệng, “cái này” rồi “Này này” nửa ngày, vẫn cứ ngớ ngẩn nói không được một câu đầy đủ.

Ô Khê thản nhiên nói: “Bất quá ta muốn các ngươi đừng để lộ cho người khác biết, Bắc Uyên hiện tại nếu biết chuyện này hẳn sẽ không đồng ý, có lẽ còn không muốn nhìn mặt ta, chờ… chờ thêm một đoạn thời gian nữa hãy nói”.

Nói xong, cũng không quản hai người kia thế nào, trực tiếp đứng lên, đem tiểu xà đang cuộn mình thành một đoàn ôm vào trong ngực, hướng hậu viện đi tới.

Ô Khê nghĩ, những tên quan xấu xa mà A Tầm Lai vừa nói, không chừng sẽ dùng mọi cách để mua chuộc Cảnh Thất. Người nọ từng nói qua, nhân tâm sở cầu bất quá là mấy thứ tài sắc quyền dục, quyền lực cùng với tiền tài hắn không thèm để vào mắt, thế nhưng… Sắc thì sao?

Đương nhiên, có khả năng hắn cũng không thèm để ý thứ đó, lấy hiểu biết của Ô Khê  đối với Cảnh Thất, thì y cảm thấy người nọ nhiều nhất là ỡm ờ, sẽ không để ý loại sự tình này nhiều lắm, nếu theo như lời hắn nói, “Gặp dịp thì chơi” một phen, thì cũng sẽ không bị mua chuộc thật sự.

Chính là, nghĩ tới Cảnh Thất thái độ tùy tùy tiện tiện “Ỡm ờ” cùng mấy cái thứ “Gặp dịp thì chơi” linh tinh kia, Ô Khê liền cảm thấy hàm răng có chút ngứa ngáy, thực bức thiết muốn đi tìm thứ gì đó chà đạp một phen.

Bất quá Ô Khê thật đúng là đã oan uổng Cảnh Thất, thế gian này cho dù có ai si tình đến đâu, cũng sẽ không bao giờ có thể sánh bằng Thất gia từng khô tọa bên tam sinh thạch hơn sáu mươi năm, chẳng qua là hắn bình thường phải xã giao có lệ nhiều việc, Ô Khê lại là một kẻ quá mức cổ hủ, phân không ra giữa gặp dịp thì chơi cùng thực sự thích thú khác nhau chỗ nào, mới tổng cảm thấy hắn dường như quả thật là đồ hoa tâm.

Tài xong rồi giờ đến sắc ra mặt, Cảnh Thất âm thầm buồn cười, Liêu đại nhân này thật đúng là tận hết sức lực, tim hắn chỉ hơi hơi nhảy loạn xạ ở bậc cửa một chút, sau đó liền nhấc chân vào phòng, thuận tay khép cửa lại, mỹ nhân kia uyển chuyển đứng dậy cúi chào, mới vừa rồi nhìn xa không trông rõ, giờ mới thấy, lớp trang điểm trên mặt nàng thực đặc biệt, bề ngoài chỉ như tô điểm nhẹ nhàng, lịch sự tao nhã tinh tế, nhưng cẩn thận nhìn một chút, lại có thể thấy được huyền cơ trong đó.

Cảnh Thất cùng Chu Tử Thư qua lại đã lâu, Chu Tử Thư chính là thánh thủ trong thánh thủ dịch dung, chính nhờ vậy mà hắn đối với các loại thủ pháp dịch dung cũng hiểu sơ một ít, tuy bản thân không thể làm được như thế, nhưng nếu nhìn vẫn là nhận ra được một phần.

Hắn hơi hơi sửng sốt một chút, tâm nói Liêu Chấn Đông rốt cuộc có để hắn yên hay không, trò này bày vừa xong trò khác đã chuẩn bị tới, liên tục thăm dò, vừa mới náo loạn một hồi tuồng như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao? Liền có chút không kiên nhẫn, cố áp chế cơn giận xuống, lãnh đạm hỏi han: “Ai cho ngươi tới?”

Mỹ nhân cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là Liêu Tổng đốc”.

“Ân, ngươi tên gì?”

“Cửu nương”.

Hỏi gì đáp nấy, không dùng kính ngữ, ánh mắt luôn hạ thấp, mỗi câu đều nói rất ngắn, thanh âm đặt ở trong cổ họng, cực kì nhu hòa… mơ hồ tạo nên một loại cảm giác không phối hợp. Cảnh Thất nhăn mi, lại phiêu mắt liếc nàng một cái, phát hiện mỹ nhân này… Có chút cao a.

Cảnh Thất vươn tay nắm cằm “Cửu nương”, nheo mắt cẩn thận đánh giá nàng một phen, lại buông nàng ra, gương mặt tuấn tú đầy vẻ âm tình bất định, huy phất tay nói: “Lúc này không cần ngươi phải hầu hạ, đi ra ngoài đi”.

Nói xong xoay người, không hề để ý tới nàng, một lúc lâu sau, lại không nghe thấy động tĩnh nào, vì thế Cảnh Thất có chút không vui mà nói: “Như thế nào còn không đi?”

Một cái cánh tay chợt đưa qua, từ phía sau ôm lấy hắn, một cỗ u hương phiêu tới, Cửu nương kia thân thể ôn nhuận cơ hồ dán tại phía sau hắn, mỹ nhân yếu ớt hỏi han: “Vương gia, ta không tốt sao?”

Cảnh Thất chế trụ cánh tay nàng, lỗ mãng hất nàng ra, mặt không đổi sắc nói: “Bổn vương không thích người không quy củ, lăn”.

Cửu nương chọn mi nhìn hắn, đôi mắt với viền mắt được vẽ những đường nét cong cong tuyệt mỹ chợt lộ ra lãnh ý, trong tay áo bỗng nhiên hàn quang chợt lóe ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK