Chu Tử Thư trước giờ khi hạ thủ đều gọn gàng sạch sẽ không chừa đường lui, đáng chết sẽ chết, nên sống sẽ sống, chuyện không nên truyền ra ngoài thì đến người chết cũng không được biết.
Trước đó một tháng, lúc Hách Liên Diệu đã muốn quên tiểu thỏ nhi gã dưỡng ở thành Bắc kia mà bắt đầu tìm thú vui mới, thì bầu trời Tây Bắc lại trở mình dữ dội.
Tiểu thiếp của Trương Tiến, thân mẫu Trương Đinh Vũ vừa nghe được tin tức truyền về liền thiếu chút nữa lăn đùng ra chết, thật vất vả dùng dược hổ lang mới kéo về được một mạng thì lại bệnh không dậy nổi, không quá mấy ngày liền đi theo bồi nhi tử. Lão quản gia ngày thứ hai tìm một đoạn dây thừng, thắt cổ ngay trong phòng mình, thời điểm mọi người phát hiện ra thì thi thể đều đã cứng lạnh. Trương Tiến thổ huyết, một búng máu phun xa ba thước, si si ngốc ngốc đòi sống đòi chết hơn nửa tháng thời, cho đến khi gia nhân dùng một giọng điệu thảm thiết như khóc tang nói rằng “Lão gia ngài chết, ai đi báo thù cho thiếu gia” mới chịu bừng tỉnh lại.
Trương Tiến một bên thở hổn hển một bên cân nhắc liền hiểu được, chính mình không nhi không nữ, trước mắt đã thấy sau này chẳng còn ai để trông cậy, nếu giờ mình chết thật, Trương gia tất nát tan. Lão lại nghĩ, bản thân hơn nửa đời người đều đem mạng bán cho tiểu tử nhà Hách Liên kia, bán đến bước đường này, thật sự không đáng, quả thật không đáng.
Vì thế lại không muốn chết, lên giây cót tinh thần xong, quyết ngư tử võng phá mà đấu một trận. Không thể để một mình mình tan cửa nát nhà, nếu có chết cũng phải kéo theo một tấm đệm lưng!
Trái cây sinh giòi cũng không hề gì, nhưng nếu đã thối rữa ngay từ bên trong, vậy hoàn toàn không còn cách nào khác để ăn nữa.
Triệu Chấn Thư mấy chục năm qua luôn tham ô vơ vét của cải nhân dân, lại có thể đem từ trên xuống dưới thu xếp vô cùng ổn thỏa, bí quyết chỉ có một, đi theo gã thì có tiền tiêu, không theo gã…trời cao hoàng đế xa, xử ngay tại chỗ.
Cần cứng rắn, thuộc hạ của gã có một đám người là tộc nhân Ngõa Tát tộc, đều là giống súc sinh chuyên nhai lông uống máu, ai cho chúng lợi ích chúng liền đi theo kẻ đó, một đám đứa nào đứa nấy cường tráng như một tòa núi nhỏ, ba bốn người bình thường cũng chẳng phải là đối thủ. Cần mềm mỏng, một đường từ Tây Bắc Xuân Thị đến kinh thành, toàn bộ những thương hào xa mã nếu không phải bị gã áp chế chặt chẽ thì cũng đã có người của gã làm Đông gia ở đấy, nên ở Tây Bắc kia mọi việc đều thuận lợi.
Mối quan hệ giữa Tuần Phủ Cam Túc Trương Tiến với Triệu Chấn Thư tốt đến mức có thể cùng nhau mặc chung một cái khố, hai người mấy chục năm qua cấu kết với nhau làm việc xấu, chẳng phân biệt ngươi ta, tình như thủ túc, chỉ còn thiếu thắp hương bái Phật mà kết nghĩa kim lan nữa thôi. Rốt cục, dưới hành động vĩ đại kia của Hách Liên Diệu, lại trong trạng huống Triệu Chấn Thư không biết đã xảy ra chuyện gì, mối quan hệ nọ âm thầm rạn nứt.
Trương Tiến biết, việc này nếu nói cho Triệu Chấn Thư hay cũng chẳng ích gì, giao tình dù tốt thì người ta cũng là thuộc hạ của Hách Liên Diệu, từ chỗ Nhị điện hạ thu được không biết bao nhiêu là lợi ích, đều là bọn cùng hội cùng thuyền với nhau cả. Huống chi Triệu Chấn Thư có thê có tử, lại còn gia đại nghiệp đại, sẽ không đáng để mạo hiểm vì một cái gọi là “Giao tình”.
Đều nói kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, nhưng nhóm đại nhân này một khi vô tình vô nghĩa nổi lên rồi thì e là còn ngoan tuyệt hơn đám kỹ nữ con hát lang bạt giang hồ, thân mình ỷ tựa lan can kia gấp mấy lần ấy chứ.
Trương Tiến liền đem thi thể ái tử giấu vào hầm băng trong phủ, ém nhẹm không phát tang, lão dùng ba ngày ba đêm, đem tất cả những thứ xấu xa bẩn thỉu trong những năm gần đây toàn bộ moi ra hết một lượt, sổ sách để một bên, thư tín để một bên. Sau đó ngồi xuống viết một phong thư, đoạn chuẩn bị rất nhiều phần háo tử dược (thuốc chuộc), bản thân giữ lại một phần rồi đem số còn lại cấp cho các phòng tiểu thiếp mỗi người một phần, để các nàng khỏi phải khổ thân thủ tiết.
Sau khi viết xong, Trương Tiến lại cân nhắc một việc khác, những thứ này một khi đưa lên trên, nếu có thể khiến Hoàng Thượng chú ý thì lúc này cần phải có người ở kinh thành bang trợ giúp lão xuất đầu, bằng không đến cuối cùng sổ sách sẽ rơi vào tay ai cũng không biết được. Trương đại nhân làm quan bao nhiêu năm qua, tất cả những chỗ ở trong kinh thành có thể để giúp lão đỡ lật đổ cái người kia lão đều đã nghĩ qua, và người đầu tiên dược nghĩ đến chính là Đại hoàng tử Hách Liên Chiêu.
Đối với bên ngoài lão nói bản thân bị thương, lở loét vô cùng nghiêm trọng, sau đó lén lút tiến kinh gặp Hách Liên Chiêu. Chẳng thèm phân biệt xanh đỏ thế nào, vừa gặp đã thất thanh khóc rống một hồi cho nhi tử số khổ của lão, khóc đến nỗi mặt Hách Liên Chiêu biến thành một màu xanh đen mới đem những thứ mang theo bên mình lấy ra, như thế như vậy mà nói một phen.
Hách Liên Chiêu vừa minh bạch được ý đồ Trương Tiến đến đây, ánh mắt liền sáng rỡ hẳn lên, so với khi thấy đại cô nương thân không mảnh vải còn hưng phấn hơn mấy phần. Gã mới vừa tỏ chút thái độ liền nghe thấy Trác Tư đến bên cạnh ho khan mấy tiếng, lúc này mới miễn cưỡng áp chế cảm xúc, gọi người đưa Trương Tiến xuống dưới khoản đãi cẩn thận. Trác Tư ngay lập tức tiến lại gần, thấp giọng nói: “Điện hạ, ngài đã quên giáo huấn của Cảnh Bắc Uyên năm đó sao?”
Hách Liên Chiêu nhất thời sửng sốt, gã năm đó bị Cảnh Thất lợi dụng, bản thân lại còn dương tự đắc đồng thời thả lỏng cảnh giác, sau đó bị tên tiểu tử kia bắt được nhược điểm khiến đã nhiều năm vẫn chẳng thể trở nổi thân, vốn hận không thể sớm đem Cảnh Thất đi lột da rút gân, lần này còn có thể để tên Trương đại nhân kia lừa gạt nữa sao?
Gã vì thế liền bình tĩnh trở lại, cân nhắc một lát xong thì cười lạnh một tiếng: “Lúc này ta cũng không xuất đầu, để nhìn xem bọn chúng chó cắn chó một mồm đầy lông mới náo nhiệt chứ”.
Hôm sau tái kiến Hách Liên Chiêu, Trương Tiến nhanh chóng phát hiện Đại điện hạ này bắt đầu lạnh nhạt, cứ nhìn trái nhìn phải mà nói chuyện với lão, Trương Tiến là hạng người gì kia chứ, lão thông hiểu nhất chính là chuyện sát ngôn quan sắc, vừa thấy cảnh này đã biết Hách Liên Chiêu đang muốn lui, vì thế ngay lập tức bắt đầu âm thầm cân nhắc biện pháp khác.
Thái tử? Không được —— Trương Tiến cũng tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, Thái tử người nọ, ở trong ấn tượng của lão, chính là một tên thực cổ bất hóa* cứng nhắc như phu tử, thủ hạ dưới trướng toàn là một lũ đệ tử thánh nhân mồm đầy chi, hồ, giả, dã. Hắn không đem cái kẻ “Tham quan nịnh thần, quốc chi lộc đố” *như mình đi lột da rút gân là đã may mắn lắm rồi, trông cậy hợp tác là không thể.
*Tra từ điển thì dịch là đồ thông thái rởm, nhưng để thế thì thấy ‘hiện đại’ quá nên mình giữ nguyên.
*Vế sau nghĩa là sâu mọt quốc gia
Lão cân nhắc đến cân nhắc đi, lại nghĩ tới một người —— Tưởng Chinh.
Lão đầu tử này mấy chục năm qua cứ ăn nói khó nghe như cũ, Hoàng Thượng lại vẫn có thể lưu giữ hắn, có thể thấy được hắn cũng hiểu được chút chuyện, trong mắt không dung dù chỉ một hạt cát. Tuy rằng mình với hắn chẳng hợp nhau, bất quá vào lúc này, tổng yếu cũng nên thử lấy một lần.
Lúc đêm khuya, Trương Tiến liền trộm đến bái phỏng Tưởng Chinh.
Tưởng Chinh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa hiểu được liền đại kinh thất sắc ——Tây Bắc kia tư truân (âm thầm tụ tập) binh lính Ngốt Cách Lạt, chuyện lừa gạt trong Xuân Thị…, quan phỉ cấu kết thảo gian nhân mạng, buôn quan bán tước ăn hối lộ phạm pháp, đến chuyện trong lúc trai giới dâm nhục sĩ tử, tùy tiện lấy ra một chuyện cũng đủ để Nhị điện hạ kia cả đời trở mình không nổi.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, Tưởng Chinh một bên đem Trương Tiến thu xếp ổn thỏa ở lại quý phủ, một bên cân nhắc thật kĩ việc này, rồi dùng vài ngày âm thầm sai người đi điều tra địa phương Trương Đinh Vũ bị giam giữ, quả đúng là thật —— liền thực sự đứng ngồi không yên.
Sau đó một ngày, Tưởng Chinh âm thầm triệu tập vài người đáng tin cậy, đem chuyện này nói ra, trong đó có Lục Thâm.
Hách Liên Dực trước đó có nói qua chuyện này với Lục Thâm, Chu Tử Thư đã làm chuyện gì tuy không nói rõ cho hắn hay, nhưng trong thâm tâm Lục Thâm cũng ít nhiều biết được, đến khi vừa nghe xong những lời trần thuật của Tưởng Chinh thì mọi chuyện ngay lập tức trở nên thanh thanh sở sở. Cho dù hắn cùng Chu Tử Thư cũng coi như có chút điểm giao tình thân mật, thì vẫn kìm không được cảm giác ớn lạnh sau lưng đang trỗi dậy, chỉ cảm thấy trái tim ẩn sau ngàn lớp gương mặt kia độc ác đến vô pháp đánh giá, lại có chút lo lắng, người này một khi tương lai không để cho Thái tử sử dụng, thì phải làm sao đây?
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, lúc phản ứng lại đã thấy mọi người kể cả Tưởng Chinh ở bên trong đang tỏ ra căm giận đủ phần, đám lão thư sinh này cả đời mắng chửi người, lấy việc tìm một cây cột trên đại điện mà lao đầu vào đập cho chết làm mục tiêu phấn đấu cả đời. Tưởng Chinh đã lớn tuổi, làm việc cũng ổn thỏa hơn, ngay từ đầu còn cảm thấy việc này quá lớn, không thể lo lắng chu toàn được, nhưng bên trong lão vẫn là một kẻ vô cùng nóng nảy, nên lập tức không thể kiềm chế nổi khi mọi người đồng thời hò hét.
Cái gọi là một đám ô hợp…
Lục Thâm lắc đầu, nhớ tới lời nhắc nhở của Hách Liên Dực, lúc này mới đứng ra, hướng Tưởng Chinh nói rằng: “Tưởng đại nhân, hạ quan cho rằng việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, không thể nóng vội được”.
Tưởng Chinh đối với Lục Trạng nguyên vẫn luôn thực thưởng thức. Người trẻ tuổi kia muốn tài cán có tài cán, muốn học thức có học thức, xuất thân phẩm hạnh đều không thể bắt bẻ, tuy hơi chút có chút thiểu niên lão thành (ông cụ non) nhưng ngược lại khiến cho người khác cảm thấy hắn thực ổn trọng, bây giờ vừa nghe hắn nói như thế, lão liền dừng lại, một bộ nguyện nghe ý kiến của ngươi.
Lục Thâm nói: “Đại nhân, Thái Sơn động đất, trước mắt triều dã đang vô cùng hoang mang. Hoàng Thượng gần đây thành tâm tế thiên, không những càng cần chính yêu dân, còn hạ chiếu tự luận tội mình, lại chỉnh đốn nội vụ hậu cung, đại xá thiên hạ, lúc này đem chuyện Nhị điện hạ nói ra, chỉ e đối với thể diện của Hoàng Thượng không tốt cho lắm…”
Lục Thâm nói còn chưa xong đã bị một người bên cạnh đánh gãy, kẻ đó chính là nhi tử của Tưởng Chinh Tưởng Ngọc Thanh. Nói đến cũng thật khéo, người này cùng khoa với Lục Thâm, có điều hiện giờ Lục Thâm ở trong triều đã muốn phong sinh thủy khởi, thì Tưởng Ngọc Thanh vẫn còn là một kẻ biên soạn tại Hàn Lâm Viện, chút tình đồng môn ít ỏi kia cũng vì thế mà tan biến gần như sạch sẽ. Gã có bộ dạng giống Tưởng Chinh đến bảy tám phần, nhưng lại không được nửa phần khí độ của Tưởng Chinh.
Thấy Lục Thâm nói chuyện, liền nhịn không được xuất lời đánh gãy, đối đám người Tưởng Chinh nói rằng: “Lục đại nhân lời ấy sai rồi, xưa nay văn tử gián võ tử chiến chính là chuyện thường, vì giang sơn xã tắc bách tính lê dân mà chết là chết có ý nghĩa, nếu ai cũng như Lục đại nhân hèn nhát không dám dâng lời gián can, thì lấy ai chủ trì công đạo đây?”
Lục Thâm vốn hiểu rõ nhân phẩm của vị đồng môn ngày xưa này của mình, cũng lười cùng gã tranh luận, chỉ nhìn Tưởng Chinh nói: “Đại nhân xuất ngôn nên cẩn thận, sơ bất gian thân, con nối dòng dưới gối bệ hạ không nhiều, Nhị điện hạ lại đang được ân sủng, chỉ sợ…”
Nếu Trương Tiến tìm Cảnh Thất, việc này tất nhiên đã bị Cảnh Thất áp chế. Hách Liên Diệu dĩ nhiên phải trị, nhưng trị như thế nào lại là một vấn đề, lúc này nếu muốn trị hắn, tốt nhất là lấy “Khi trai giới uống rượu mua vui, dâm nhục lương dân” làm đề tài, đó là tội danh bất hiếu, nhưng không chí tử.
Hoàng Thượng hiện tại đang vô cùng thuận mắt nhị nhi tử giỏi tìm kiếm mấy cái thứ ngoạn vật mới lạ cho mình, nếu bây giờ đùng đùng cho người tố giác hắn một tội lớn như tội “Mưu phản”, chỉ sợ cho dù chứng cớ có vô cùng xác thực thì Hách Liên Bái cũng sẽ không chịu tiếp thu —— đây là đang bức Hoàng Thượng giết nhi tử. Muốn chỉnh lí Hách Liên Diệu, cần phải để cho lửa nhỏ chậm đun, cần công phu từ tháng này sang năm nọ, làm cho Hách Liên Bái tự mình chán ghét rồi vứt bỏ nhi tử, như vậy mới triệt triệt để để.
Cai trị đại quốc giống như hầm một con cá nhỏ vậy—— mọi sự nếu đều hùng hổ gió táp mưa sa, tất sẽ có điều sơ sẩy, nếu đã sơ sẩy, chỉ sợ kết quả nhận được sẽ trái ngược hoàn toàn. Hách Liên Bái có thể tính kế, có thể dụ dỗ, nhưng không thể để lộ dấu vết. Đế vương mưu tính chính là việc quỷ thần không thể hỏi, nói không ra, tra không được, nếu không đó là phạm vào đại kỵ.
Đạo lý kia Chu Tử Thư chưa hẳn đã minh bạch, Cảnh Thất cùng Hách Liên Dực lại nhất thanh nhị sở.
Lục Thâm tận tình khuyên bảo đám người Tưởng Chinh một hồi thật lâu, tận đến khi mặt trời ngã về tây Tưởng Chinh mới gật đầu đồng ý, Lục Thâm bấy giờ nhẹ nhàng thở ra, hồi phủ, cho rằng việc này thế là xong.
Ai ngờ ngày thứ hai vào triều, Tưởng Chinh đột nhiên lật lọng. Lão dập đầu xuống đất, đem chuyện Trương Tiến trình tấu, sau đó lấy tất cả những nhân chứng vật chứng mà mình tự tra xét được từng cái từng cái bày ra trước mặt Hách Liên Bái, cả triều văn võ đều bị kinh hoảng. Lục Thâm khiếp sợ nhìn vẻ mặt chính khí kia của Tưởng Chinh, Tưởng Chinh không né cũng không tránh, trên mặt bình tĩnh cực kỳ, như vậy rõ ràng là đã mang ý không sợ chết.
Sau đó một người lại một người đứng dậy, ủng hộ Tưởng Chinh.
Thậm chí đến sau cùng, bầu không khí đã gần như không thể khống chế, quần chúng đang trong hồi kích động. Hách Liên Diệu sắc mặt trắng bệch, hai chân nhuyễn như sợi mì, quỵ trên mặt đất không đứng dậy nổi, Hách Liên Bái cơ hồ là si si ngốc ngốc mà ngồi trên long ỷ, một câu cũng nói không nên lời.
Ngay cả Chúc Duẫn Hành lúc mới thấy được chứng cớ cũng suýt bị không khí sôi trào kích động, đang định đứng ra thảo luận, may mà bị Lục Thâm nhanh tay lẹ mắt một phen giữ chặt lấy mới không làm chuyện liều lĩnh.
Tưởng lão một đời chính trực, đáng tiếc lại quá mức chính trực.
Lão không phải không có sách lược, cũng không phải không nghe vào những lời mà Lục Thâm nói, lão kích động nhiều người như vậy là bởi vì đã đem tiền cược đặt lên trên người Hoàng Thượng mà lão tin rằng sẽ lấy nhân trị quốc, vả lại từ trước đến nay chưa có lệ xử phạt đám đông.
Gương mặt Cảnh Thất nhất thời trắng bệch.
Hắn trầm mặc ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với mục quang của Hách Liên Dực, Cảnh Thất nhắm mắt lại, lặng lẽ nói cùng Hách Liên Dực: “Đây là tạo phản sao…”
Pháp luật không trừng trị đám đông… Nhưng mà Tưởng đại nhân, đây lại chính là tạo phản.