Tất cả chỉ là một sự im lặng. Chính phái, tà giáo, tất cả bọn họ đều không thể thốt lên một lời, ánh mắt sợ hãi hướng về phía Truy Hồn Quỷ. Ngay cả Quỷ Đế cũng bàng hoàng, run rẩy lùi lại mấy bước. Ở Lạc Hồng này, ả là số một, không có bất cứ ai đủ tư cách giao đấu thế mà, cái tên này, nháy mắt đã khiến công sức, danh tiếng của Quỷ Đế hàng trăm năm nay đi tong. Nháy mắt thôi, hắn đã bóp cổ Quỷ Đế như bóp một con nhái, khiến ả chỉ biết giãy giụa một cách tuyệt vọng. Bàn khô đét, tựa như không hề có sức lực ấy, nắm lấy cổ Quỷ Đế một cách đường hoàng, khiến ả mơ hồ nhìn ra, mình chỉ là con sâu cái kiến trong mắt Truy Hồn Quỷ.
Cảnh đạo sỹ lúc này khúm núm đi tới khiến Truy Hồn Quỷ thôi không hướng ánh mắt đờ đẫn ra phía xa nữa. Hắn nhíu mày, quét mắt nhìn một lượt cả chính đạo và ma giáo xung quanh mình, nhếch mép nói:
- Loài người! Sau từng ấy năm vẫn yếu đuối và hèn kém như vậy.
- Chủ nhân nói chí phải!
Cảnh đạo sỹ lưng cúi thấp, không dám nhìn vào mặt hắn mà buông một câu vuốt đuôi.
- Ngươi là?
Truy Hồn Quỷ lúc này nhìn tới vẻ khúm núm của Cảnh đạo sỹ, nheo mắt hỏi.
- Chủ nhân! Thuộc hạ chính là Sát Bá Quỷ
Khuôn mặt Truy Hồn Quỷ khẽ thảng thốt rồi chuyển sang mừng rỡ, đưa tay đỡ lấy Cảnh đạo sỹ, nói:
- Hóa ra là Sát Bá công công. Bao nhiêu năm giờ ngươi lại biến hóa ra hình dạng của con người.
- Chính là thuộc hạ. Để che dấu thân phận, thuộc hạ phải làm vậy.
Cảnh đạo sỹ lại vái một lạy.
Sát Bá Quỷ vốn là một con quỷ thái giám, chuyên hầu hạ nữ vương của Quỷ giới. Y đi theo Quỷ Xương Cuồng lên nhân gian mấy ngàn năm trước. Trong trận chiến với Cao Thông, Sát Bá Quỷ trốn thoát được và ngày đêm nghĩ cách để khai mở cánh cửa nối nhân giới và quỷ giới. Rốt cục hôm nay y cũng toại nguyện.
Cười lên ha hả, Truy Hồn Quỷ nói lớn:
- Giờ ngươi hãy đi theo ta, ta chính là vị vua mới của quỷ giới. Ngươi sống ở nhân gian bao năm, sẽ rất có ích cho ta.
Cảnh đạo sỹ mọp người xuống, hô lên:
- Thánh thượng vạn tuế.
Mỉm cười hài lòng, Truy Hồn Quỷ chỉ về phía nhân sỹ chính đạo và ma giáo, hỏi:
- Đây có phải là những kẻ mạnh nhất nhân giới.
- Chính là thế! Đây đều là những nhân vật tầm cỡ của nhân giới.
Cảnh đạo sỹ trả lời.
Nghe đến đây, hết thảy chính đạo và ma giáo đều hoảng hốt, lông gáy dựng ngược. Hắn hỏi vậy là có ý gì? Hắn muốn giết hết toàn bộ những người ở đây sao?
- Chủ nhân! Giờ ngài đã lên được nhân giới, ngài tính thế nào? Chúng ta cùng tàn sát nhân loại?.
Cảnh đạo sỹ hỏi. Câu hỏi lại khiến những người xung quanh dựng tóc gáy.
Một tràng cười cất lên, Truy Hồn Quỷ ngước mắt lên trời xanh, nói:
- Nhân giới là cái đinh gì? Ta chỉ mượn đường để xông thẳng lên Thánh giới.
- Thánh giới!
Cảnh đạo sỹ thảng thốt. Thánh giới là nơi ở của các thần thánh. Loài người muốn lên đây phải đột phá “Thượng Thiên Thánh” mới có thể một bước lên trời. Thực lực của Thánh giới ra sao, Cảnh đạo sỹ hiểu rõ. Nay tên quỷ còm nhom này muốn một đường lên thẳng trên đó, không khỏi khiến người ta cho rằng là chuyện hoang đường. Ngay Quỷ Xương Cuồng năm xưa cũng chưa hề nuôi dưỡng cái ý định này.
- Cái này…
Cảnh đạo sỹ ấp úng.
- Nhưng một mình ta không đủ sức chống lại hết đám người Thánh giới. Ta muốn biến nhân loại thành quỷ, sau đó hấp thu năng lượng này. Chừng mười năm sau ta sẽ một đường đánh thẳng lên đó.
Truy Hồn Quỷ nói ra ý tưởng, một lần nữa, nhân sỹ xung quanh khuôn mặt tái mét.
- Biến thành Quỷ?
Cảnh đạo sỹ nheo mắt, tựa như lời vừa rồi hoàn toàn phóng đại. Người với quỷ khác nhau, muốn biến loài người thành quỷ chỉ có đẩy người ta vào luân hồi, đầu thai vào ngã quỷ. Nhưng điều đó rất khó bởi không phải ai cũng bị đày vào ngã quỷ.
Truy Hồn Quỷ xòe tay ra, một đạo hắc khí từ từ cuộn lên, kết lại với nhau rồi hiện ra hình dáng một chiếc lọ nhỏ màu đen tuyền rồi nói:
- Trong này là máu của Huyết Quỷ. Con người nếu bị nhiễm cái thứ này lập tức trở thành quỷ sống, chẳng cần phải luân hồi gì cả.
Nói rồi, y vươn tay ra phía nhân sỹ chính đạo. Một tên đệ tử Nhất Thanh Môn đứng gần hét vang lên một tiếng, thân hình tựa như bị một thế lực vô hình nào đó kéo lại phía Truy Hồn Quỷ. Tên đệ tử nước mắt giàn giụa, giãy lên đành đạch, kêu khóc ầm trời nhưng không ăn thua. Mọi người thấy vậy, hoảng hốt lùi lại mấy bước.
Tên đệ tử bị kéo lại gần Truy Hồn Quỷ, hắn lấy cái lọ kia, mở nắp rồi đổ một giọt nhỏ vào mồm nạn nhân.
Một tiếng hét như muốn xé rách trời xanh, tên đệ tử lăn ra đất, vật vã, đầu đập bình bình xuống đất, xem ra cực kỳ đau đớn. Việc đó cứ thế diễn ra một lúc rồi y nằm im, tựa như đã hồn lìa khỏi xác. Bất ngờ, y ngửa mặt lên nhìn Truy Hồn Quỷ, nhìn tất cả mọi người. Khuôn mặt y xám xịt, đôi mắt đỏ rực như máu, dãi từ hai bên mép chảy ra như bị dại. Toàn thân y căng lên, cơ bắp nổi cuồn cuộn, móng tay mọc dài ra, nhọn hoắt. Toàn thân y bốc lên những luồng tử khí đậm đặc.
Tên đệ tử này giờ đây chỉ giữ lại được một chút hình dáng bên ngoài là của con người, còn lại thì không khác gì một con quỷ cả. Y gầm gừ, rồi há mồm rống lên, lao về phía Truy Hồn Quỷ, như muốn cắn xé đối thủ.
“Pẹp”
Một tiếng khô khốc vang lên, chỉ thấy Truy Hồ Quỷ thò tay ra trước mặt, búng một cái, đầu của tên kia nát bét, cả thân hình đổ rầm xuống đất. Truy Hồn Quỷ phẩy tay một cái, xác kia lập tức nát bét ra như tương, bốc mùi xú uế kinh khủng. Từ trong đám xú uế, một thứ ánh sáng lấp lóe như viên ngọc bằng đầu ngón tay cái chầm chậm bay lên. Trông nó không khác gì tu vi mà Quỷ Đế hay chiếm đoạt trước đây.
- Đây là quỷ hồn. Nếu liên tục hấp thu cái này thì chẳng mấy chốc mà ta đủ sức hủy điệt cả Thánh giới. Có điều là quỷ hồn này mới ở dạng sơ khai, cần có thời gian để nó tăng trưởng.
Truy Hồn Quỷ nói.
Khuôn mặt Cảnh đạo sỹ tất nhiên là tỏ ra không hiểu một chút nào. Truy Hồn Quỷ nhìn qua, biết vậy nên mỉm cười giải thích:
- Nói đơn giản là ngươi chỉ cần cho một người nhiễm Huyết Quỷ, hắn sẽ biến thành quỷ, chuyên đi săn thịt người, động vật để ăn. Người hoặc động vật bị cắn sẽ biến thành quỷ, và lại cũng đi săn…Săn qua săn lại, Quỷ Hồn ngày càng tăng trưởng, đến mười năm sau thì nhân giới sẽ thành quỷ giới, lúc đó ta sẽ bắt đầu thu hoạch.
Cảnh đạo sỹ gật gù nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Lúc này, đám người chính đạo và ma giáo không còn chút bình tĩnh nào khi chứng kiến một màn vừa rồi. Cái tên này, hắn muốn biến Lạc Hồng, biến loài người thành quỷ, trở thành thức ăn của hắn sao? Loài người sẽ ăn thịt lẫn nhau, kẻ mạnh thì sống sót, kẻ yếu bị tiêu diệt. Điều đó có nghĩa là nhân giới sắp gặp một đại nạn…Đó chính là tận thế?
Giải thích cho Cảnh đạo sỹ xong, Truy Hồn Quỷ nhìn tới Quỷ Đế, lúc này đang tỏ ra kinh hoàng. Hắn mỉm cười:
- Cô nàng này thật đẹp, trở thành vợ ta là xứng đáng lắm.
- Chủ nhân…vậy còn nữ vương! Chẳng phải ngài nói nữ vương còn sống?
Cảnh đạo sỹ chợt nhớ ra, vội nói. Truy Hồn Quỷ nhếch môi cười gằn:
- Chỉ là một tàn hồn, không phải nữ vương của ta ngày xưa.
Quỷ Đế thấy thái độ đó, bừng bừng tức giận. Ả chĩa kiếm về phía Truy Hồn Quỷ, quát:
- Con quỷ thối tha, ngươi muốn chết? Ta dù biến thành ma cũng không bao giờ chấp nhận.
Truy Hồn Quỷ chợt mục quang nhìn thẳng vào Quỷ Đế, một lúc sau cười lớn:
- Hóa ra chỉ là một kẻ mượn hồn. Ngươi tư cách gì dám mắng ta.
Nói rồi, thân ảnh khẽ động, cơ thể gày đét như que củi chớp mắt đã đứng trước mặt Quỷ Đế. Bàn tay khô héo vươn ra, tóm lấy sợi dây chuyền giật mạnh xuống.
Quỷ Đế trừng mắt nhìn, thảng thốt vô cùng. Vì sao ả lại không thể nhìn thấy tốc độ di chuyển của y? Trong con mắt của y, ả chỉ là một con sâu. Thực sự là sâu. Một giây trôi qua, Quỷ Đế chợt cảm thấy toàn thân như có lửa đốt, dường như đang có một luồng sức mạnh khủng khiếp kéo ả khỏi thân xác này. “Hoàn…hoàn hồn linh thạch!”….Quỷ Đế lắp bắp, mắt trợn ngược nhìn Truy Hồn Quỷ nắm trong tay bảo vật có chứa linh hồn của Song Mai.
- Khốn nạn!
Một tiếng hét váng trời vang lên. Thân hình Vô Tình Quỷ xông tới, cuồn cuộn hắc khí. Y vươn Quỷ Đầu Đao lên, toàn lực chém xuống bàn tay đang nắm Hoàn Hồn Linh Thạch của Truy Hồn Quỷ.
Keng…
Lưỡi đao nảy lên, vô thức bắn lên trời, xoay như chong chóng. Truy Hồn Quỷ nhếch mép cười, tay còn lại vươn lên, búng mạnh. Vô Tình Quỷ chỉ á lên một tiếng, toàn thân bị bắn vọt về sau như cục đá.
Truy Hồn Quỷ cầm chiếc dây chuyền, ngắm nhìn rồi nhe hàm răng thiếu một chiếc, cười lớn:
- Mấy ngàn năm, rốt cục cũng tìm lại được mày rồi.
Hoàn hồn linh thạch óng ánh phát quang, tựa như tìm được chủ nhân sau bao nhiêu năm lưu lạc.
Quỷ Đế bủn rủn chân tay, thân hình quỵ xuống, trừng trừng ánh mắt nhìn về Truy Hồn Quỷ. Tất cả, tất cả đã kết thúc với ả. Nhưng dù tan biến như bong bóng xà phòng, ả cũng sẽ hủy hoại tấm thân này.
Quỷ Đế gầm lên, cố chút khả năng chiếm giữ còn lại triệu hồi pháp bảo lao đến như một mũi tên. Sát Thần Hoành Tảo Côn rực lên như có lửa thiêu, nhắm tới Quỷ Đế đang quỵ xuống. Trúng một côn này, thân thể kia sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.
Choang!
Ngay lúc đó, một vòng thái cực đồ to lớn hiện ra, cây côn lao tới, va vào một cái, phản chấn lan ra cuồn cuộn khiến Truy Hồn Quỷ tự nhiên nhìn tới. Y thấy một đạo sỹ trên tay cầm một thanh kiếm, toàn thân thanh quang phát ra sáng rực, trợn mắt quát lên:
- Ta không cho phép!
Chỉ là, lúc này Quỷ Đế không còn đủ pháp lực để công kích lại bởi linh hồn của ả đang bị kéo ra khỏi thân xác Song Mai.
Truy Hồn Quỷ tỏ ra không hề quan tâm đến sự việc xảy ra trước mặt mình. Với hắn, loài người có chém giết nhau như thế nào cũng chẳng đáng phải ngó đến. Hắn đưa tay, xoa xoa chiếc răng rồi nhấc nó ra khỏi dây chuyền, há mồm gắn nó vào chỗ bị khuyết trong hàm răng.
Một thứ ánh sáng chói lòa đột ngột chiếu ra từ miệng Truy Hồn Quỷ khiến Quỷ Đế bật giậy, hét lên một tiếng thấu tận trời xanh. Từ cơ thể Quỷ Đế, một tia sáng phóng vọt lên trời. Truy Hồn Quỷ chợt giật mình, chớp mắt đã phóng người lên cao, vươn tay nắm lấy tia sáng đó.
Từ xa, Vô Tình Quỷ gầm lên như thú dữ, thân thể bị thương nhưng vẫn nắm chặt trong tay Quỷ Đầu Đao, toàn lực xông lên.
- Linh hồn này thật mạnh mẽ, đầy thù hận và dục vọng.
Truy Hồn Quỷ mở nắm tay, nhìn vào đốm sáng lóng lánh trong đó.
Lúc này, thân hình Song Mai lả đi, vô lực ngã xuống. Lập tức, một bóng người lao tới đỡ lấy. Là Mai Thiếu Kỳ. Y nhìn khuôn mặt trắng bệch của Song Mai, thảng thốt kêu lên:
- Con ta! Con ta…
- Hỡi mọi người, tất cả xông lên tiêu diệt tên ác quỷ này, vì đất đai Lạc Hồng.
Bạch Ưng đạo trưởng trợn mắt, hô lên một tiếng vang động trời đất.
Tựa như được rót một chất kích thích vào huyết quản, toàn bộ ma giáo, chính đạo đồng loạt gầm lên, pháp bảo xuất ra ngập trời khí thế. Chỉ nghe tiếng hét điếc tai, Thông Thiên Hoàng ma rầm rập bước chân chạy tới.
Mai Thiếu Kỳ trong tay ôm con gái đang mê man, nhìn về phía Bạch Ưng chân nhân cùng các vị đại cao thủ. Họ đứng im, khuôn mặt lạnh lùng nhìn tới nhau. Rồi đột ngột, họ cùng gật đầu, toàn thân rực thành một đạo ánh sáng, phóng vút đi. Lúc này, gần nghìn nhân sỹ cả chính và tà xông lên, chợt nhận thấy thủ lĩnh, đại cao thủ phe họ toàn lực bay đi thì trong lòng kinh động hết mức.
- Các ngươi định chạy?
Cảnh đạo sỹ nhìn thấy các đại cao thủ của Lạc Hồng chạy trốn thì gầm lên, vội ngoảnh về phía Truy Hồn Quỷ lúc này đang nhe răng cười vì lấy lại được chiếc răng của mình. Truy Hồn Quỷ lắc lắc đầu nói:
- Đằng nào bọn chúng chẳng không thoát được tay ta, chạy đằng trời.
Nói rồi một lượt nhìn gần nghìn người đang lao đến. Đám người này thấy cao thủ trốn hết, lập tức dừng lại, cũng định tẩu thoát thì Truy Hồn Quỷ phá lên cười:
- Đời người chỉ có một cơ hội, nếu không nắm lấy thì chẳng còn đâu.
Y lập tức vươn tay ra, trên cao cuồn cuộn biến thành một đám mây đen kịt, bủa vây tứ phía. Hư không bỗng đâu thò ra một quỷ trảo to lớn, lao xuống như muốn thu hết đám nhân sỹ kia vào trong.
Thông Thiên Hoàng Ma ầm ào tiếng gió rít, mây đen phủ kín đỉnh núi, tiếng thét thê lương như muốn xé rách một mảng trời.
Từ phía xa, mấy trăm cao thủ chầm chậm hãm tốc độ, kinh hoàng nhìn về đỉnh núi. Trên thân hình linh điểu bạch ưng, Song Mai khẽ cựa quậy, đôi mắt chầm chậm mở ra. Mai Thiếu Kỳ và Bạch Ưng chân nhân bập bềnh bên cạnh, khuôn mặt vô cùng mừng rỡ nhìn nàng.
Song Mai nhẹ nhàng cất tiếng:
- Cha! Sư phụ!