Huyết Lệ ánh mắt buồn bã, ngồi yên lặng trên một mỏm đá lớn, nhìn ra xa xăm. Với nàng, mọi chuyện dường như đã kết thúc. Bao công sức tu tập giờ đã tan như mây khói.
Vài cơn gió thổi cuốn lọn tóc của nàng bay bay trong gió. Một chiếc lá vàng khẽ vương lên vai. Huyết Lệ chẳng buồn gạt nó xuống, cứ bình thản chấp nhận, tựa như đó là bằng hữu vậy. Suy cho cùng, chiếc lá già cỗi này với nàng đều chung một tâm trạng, đều là phế vật của cuộc đời.
- Cô nương có tâm sự gì chăng? – Lê Hữu từ đâu bước tới, khẽ nói.
Huyết Lệ không quay lại, vẫn im lặng nhìn ra xa, nơi những đám mây đang ôm ấp đỉnh núi. Mờ ảo!. Lê Hữu dường như hiểu được câu hỏi của hắn không hề phù hợp trong hoàn cảnh như vậy. Một người tu thánh, pháp lực vô biên trong thiên hạ giờ chịu cảnh đau thương này. Lê Hữu liệu có cảm nhận được?
- Cô nương uống viên thuốc này đi, ta mới bào chế xong. Nó sẽ giúp cô bình tâm hơn. – Lê Hữu đưa một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một viên linh đan đang khẽ tỏa ra hào quang.
Huyết Lệ khẽ quay đầu lại, nhìn vào trong chiếc hộp nhỏ rồi ngước mắt lên Lê Hữu, giọng sầu thảm:
- Vì sao ngươi lại cứu ta?
Lê Hữu không ngờ lại bị hỏi câu này, thành ra ấp úng, trả lời không nổi. Chiếc hộp cứ ở giữa hai người, dường như thời gian ngừng lại. Vì sao lại cứu nàng ư? Lê Hữu không rõ. Chỉ biết hắn thấy nàng ngất đi bên một bụi cây, y phục tả tơi, kinh mạch, đan điền vỡ nát. Chắc phải trải qua một kiếp nạn kinh khủng lắm. Hắn trả lời nàng ra sao đây? Hắn là y sỹ nổi danh trong thiên hạ, chả nhẽ thấy chết không cứu? Nhưng cứu rồi, hắn không hy vọng mình sẽ nhận được câu hỏi này. Hắn nghĩ mình sẽ nhận được một lời cảm ơn chân tình, từ tận đáy lòng.
- Ta…ta là đại phu, thấy chết lẽ nào không cứu? – Lê Hữu ấp úng.
Huyết Lệ khẽ cười, lại ngoảnh mặt ra phía xa kia. Lê Hữu thấy hớ vội rút lại chiếc hộp chứa viên linh đơn, đoạn cho vào túi, khẽ nhích lại gần Huyết Lệ, ánh mắt cũng nhìn ra chân trời.
- Ta hiểu tình cảnh của cô. – Lê Hữu chậm rãi nói.
- Ngươi hiểu ư? Ngươi hiểu gì? Ta bây giờ sống không bằng chết, trở thành phế nhân rồi. – Huyết Lệ cười đau đớn, trả lời.
- Vì sao cô nương lại luyện thứ võ công tà ác đó? – Lê Hữu chợt ngoảnh mặt sang nhìn Huyết Lệ.
Dường như nàng không bị câu hỏi này làm cho bất ngờ. Thần thái cứ ung dung, ánh mắt hướng ra xa kia, khẽ mỉm cười nói:
- Thế nào là tà ác và chính đạo? Ngươi có thể giải thích cho ta không? Người của ma đạo giết người. Người của chính đạo cũng giết người. Cứ giết qua, giết lại, kẻ thắng thì được tôn lên là chính đạo. Ngươi thấy có công bằng?
- Cô nói sai rồi, chính đạo và ma giáo vốn khác nhau. Ma giáo các cô giết người để tu luyện còn người của chính đạo đi theo con đường khác. Chẳng qua ma giáo các cô hạ sát nhiều người vô tội nên mới bị tiêu diệt.
- Đó là cách nhìn của bọn chính đạo, giải thích cho việc giết những người không cùng chung đường. Để xây nên một đế chế hùng mạnh, ngươi nói xem có thể dùng lời hay không?
Lê Hữu bất giác cứng họng. Hắn nghĩ về Đại Đế Long Thần. Chiến tranh liên miên, khi còn đi theo Đại Đế Long Thần, hắn cũng chứng kiến bao cảnh đầu rơi máu chảy, bao cảnh gia đình li tán, con mất cha, vợ mất chồng. Chính đạo và ma giáo, ranh giới mong manh quá ư?
Còn chưa kịp để Lê Hữu nghĩ đến câu trả lời, Huyết Lệ lại nói tiếp:
- Ngươi có thấu được cảm giác của một người đàn bà mất hết cả chồng, con, cuộc sống hay không? Khi số phận của ta như chỉ mành treo chuông, người của chính đạo ở đâu?
Lê Hữu bủn rủn chân tay khi thấy một vệt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Huyết Lệ. Nàng khóc sao? Nỗi đau nàng phải gánh chịu, liệu hắn có thấu? Lê Hữu ấp úng đến mức thảm hại. Đối diện với nước mắt của phụ nữ dường như không người đàn ông nào có thể chịu được.
- Nàng…nàng hãy nói ta nghe. – Lê Hữu không dám nhìn vào Huyết Lệ, hướng mắt ra xa, nói.
Huyết Lệ mỉm cười, bắt đầu câu chuyện của mình.
***
Trong một thạch động nhỏ, Vô Tình Quỷ dáng vẻ lo lắng, đi tới lui. Ánh mắt y sốt ruột nhìn tới một chiếc giường đá.
Trên chiếc giường đá, Vô Danh Lão Quỷ đang nằm đó, có vẻ đã trọng thương. Hơi thở của bà ta nặng nề, mạch tượng rối loạn, dường như đang bất tỉnh. Cây Sát Thần Hoành Tảo Côn dựng ở bên cạnh, hai viên châu phát ra ánh sáng yếu ớt vô cùng.
Một lúc sau, bàn tay Vô Danh Lão Quỷ khẽ động, bà ta kêu lên nhè nhẹ. Vô Tình Quỷ thấy vậy, hớt hải chạy đến:
- Mẹ! Mẹ tỉnh rồi ư.
- Huyết…Huyết Lệ đâu? – Vô Danh Lão Quỷ khẽ nói.
Vô Tình Quỷ ấp úng trả lời:
- Nàng ra ngoài có việc, sẽ trở về sau.
- Con…con nói dối. – Vô Danh Lão Quỷ khuôn mặt nhợt nhạt, toàn thân khẽ run lên. Đứa học trò yêu quý nhất của mụ không rõ sống chết, bản thân mụ không thể không lo lắng.
Hôm đó, hai bên giao đấu trời long đất lở. Huyết Lệ cơ bản mới thấu hiểu được tầng cao nhất của Vạn Quỷ Chú, tu vi chưa thực sự cao thâm nên không thể là đối thủ của Đại Đế Long Thần. Trong lúc nguy cấp nhất, Vô Danh Lão Quỷ cũng liều chết xông tới, hỗ trợ Huyết Lệ. Cả 3 luồng chân khí đỉnh cấp Lạc Hồng va chạm, tạo nên một vụ nổ rất khủng khiếp. Sau đó Vô Danh Lão Quỷ ngất đi, được Vô Tình Quỷ xông tới đem về thạch động. Còn Huyết Lệ và Đại Đế Long Thần thì không rõ tình trạng ra sao.
Vô Tình Quỷ lấy bát thuốc, vội vã dưa cho Vô Danh Lão Quỷ, thúc giục:
- Mẹ mau uống thuốc vào.
Vô Danh Lão Quỷ mắt nhắm nghiền, lắc đầu, thều thào nói:
- Vô ích thôi, ta không qua khỏi được, chỉ cố được chút sức tàn này.
Vô Tình Quỷ khuôn mặt xanh lét, đưa tay đỡ lấy mẹ y, muốn nói điều gì nhưng cứ mắc nghẹn ở cổ họng. Y biết rằng, Vô Danh Lão Quỷ đã 9 phần không qua khỏi kiếp nạn này. Y muốn khóc rống lên nhưng không thể, cứ tròng trọc nhìn Vô Danh Lão Quỷ nằm đó.
Vô Danh Lão Quỷ khuôn mặt hốc hác, hơi thở khó khăn, khẽ mỉm cười nói:
- Cả đời ta tu hành pháp môn Vạn Quỷ Chú, ưng ý nhất là Huyết Lệ. Ta nghĩ rằng nó vẫn còn sống và lưu lạc ở đâu đó. Ta tin nó sẽ tìm lại về đây. Nay ta sẽ truyền lại chức trưởng môn cho nó. Con hãy dốc lòng hỗ trợ nó. Cuộc đời con bé là một tấn bi kịch và đầy hận thù. Hãy cùng nó xưng bá Lạc Hồng, làm rạng danh môn phái ta.
- Mẹ yên tâm, con sẽ trợ giúp nàng ấy. – Vô Tình Quỷ khẽ gật đầu. Trông hắn không có vẻ gì là khó chịu khi người mẹ không truyền lại chức trưởng môn cho mình. Hắn chợt nghĩ đến Huyết Lệ, cũng cảm thấy bất an cho nàng.
Vô Danh Lão Quỷ cố sức ngồi lên, hít thở điều hòa kinh mạch. Toàn thân mụ tỏa ra những luồng hắc khí đậm đặc. Mụ nhắm mắt, ngưng thần, từng luồng chân khí cứ cuồn cuộn bốc lên rồi chầm chậm bao bọc lấy cây Sát Thần Hoành Tảo Côn.
Vô Tình Quỷ nhíu mắt theo dõi, khẽ gọi:
- Mẹ!
Chân khí từ cơ thể Vô Danh Lão Quỷ phát ra càng lúc càng mạnh mẽ hơn, ầm ầm phóng tới cây côn. Hai viên châu gắn trên cây côn rực sáng chói lọi, tựa như có một lực vô hình, hút hết chân khí vào hốc miệng của chiếc đầu lâu.
Chừng hơn 2 canh giờ trôi qua, chân khí từ Vô Danh Lão Quỷ phần lớn đã được chuyển vào cây côn. Những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên khuôn mặt Vô Danh Lão Quỷ. Khuôn mặt mụ ta giờ teo tóp, héo úa, trông thảm thương vô cùng. Mái tóc mụ xơ xác, bạc trắng, tự như đang chứng kiến một cái xác khô vậy.
Khi đạo khí cuối cùng hòa vào cây côn, Vô Danh Lão Quỷ nằm vật ra giường, hô hấp cực kỳ khó khăn. Mụ khẽ mở đôi mắt đã mờ đục, nhìn về phía Vô Tình Quỷ, thều thào nói:
- Tất cả chân khí tu luyện bao lâu nay ta đã truyền hết vào Sát Thần Hoành Tảo Côn. Khi nào tìm được Huyết Lệ, hãy trao cho nó, coi như một món quà của ta.
- Mẹ! Con sẽ làm thế. – Vô Tình Quỷ gật đầu, dường như trong tích tắc, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống từ y.
Thân thể Vô Danh Lão Quỷ sáng lên rực rỡ rồi bỗng chốc hóa thành hàng ngàn đốm sáng nhỏ li ti, bùng vào không gian tựa như có một cơn gió thổi tới. Những đốm sáng đó bao trùm lấy không gian, vương trên người Vô Tình Quỷ, tựa như vương vấn không muốn rời đi.
Hắn đưa mắt nhìn những đốm sáng, bàn tay khẽ giơ lên, hứng lấy chúng, khuôn mặt đau khổ vô cùng.
Chừng một lát, những đốm sáng tắt lịm, trả lại khoảng không gian im ắng trong thạch động. Vô Tình Quỷ đứng đó, thở dài rồi bước tới chỗ cây côn. Hắn vươn tay nắm lấy, đột nhiên toàn thân nóng rực. Vô Tình Quỷ cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ lớn lao đang cuộn chảy trong cây côn. “Nguồn sức mạnh này, nếu ta sở hữu, có thể xưng bá Lạc Hồng” – Hắn nghĩ bụng rồi chợt tự tay vả vào mặt đánh bốp một cái. Vô Tình Quỷ nghiến răng, cười một mình:
- Khốn nạn, ta lại bỉ ổi thế sao?
Vô Tình Quỷ bọc chiếc côn vào một mảnh vải đen, đeo sau lưng đoạn quay người bước ra phía cửa động. Y quay lại nhìn một lần cuối rồi ngoảnh mặt, phất tay một cái. Từ trong động cuộn lên một cuộn lửa rừng rực bốc cháy. Cả thạch động lập tức sụp đổ trong chớp mắt.
Hắn đứng nơi mỏm đá, đưa ánh mắt nhìn về phía chân trời. Trên vai, con quạ ba mắt chẳng biết từ lúc nào đã đậu trên đó, há miệng kêu lên những tiếng bi ai. Vô Tình Quỷ đưa tay vỗ vỗ vào cơ thể nó, khẽ nói:
- Nào! Chúng ta đi tìm nàng thôi.
Nhìn từ trên cao, con đường ngoằn ngoèo chạy vút đến tận chân trời. Bóng người chậm rãi bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng quạ thỉnh thoảng kêu lên bi ai. Huyết Lệ! Nàng ở nơi nào? Dù có phải đi cùng trời cuối đất, nhất định ta sẽ tìm ra nàng.
***
Hiện tại, Thần Long thành, hậu cung
Bóng người như mây khói, ảo ảnh, khẽ lướt qua dãy hành lang, nhắm hướng thư phòng tiến tới. Bọn hộ quân cơ bản không thể phát hiện ra được.
Trong thư phòng, Quỷ Đế trầm ngâm nhìn lên tấm bản đồ. Trên tấm bản đồ Lạc Hồng, chi chít những hình vẽ, chú thích.
“Cạch”… tiếng cửa rung lên khiến Quỷ Đế lơ đãng, hướng mắt nhìn. Cánh cửa vẫn đóng kín. Quỷ Đế thu hồi ánh nhìn, quay người bước ra bàn, chầm chậm nói:
- Huynh dám bỏ về đây sao?
Từ trong góc phòng, một ảo ảnh mờ mờ dần hiện hình. Y vận một chiếc áo choàng đen, phủ kín người, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ.
- Nghe tin Mai Thiếu Kỳ vừa bình định xong bọn Tử Sinh, ta vội vã về đây ngay.
Quỷ Đế mỉm cười, ngồi xuống ghế, vươn tay cầm lấy tách trà, đưa lên nhấp một ngụm. Ánh mắt ả chợt nhiên có gì đó là lạ. Ả đưa mắt nhìn tách trà, ngắm nghía, thở dài một câu:
- Ngũ Hương trà! Hương vị quen thuộc quá.
Rồi chợt ả cất tiếng gọi: “Người đâu”.
Từ ngoài, một tên hộ quân bước vào, quỳ xuống.
- Ai pha trà hôm nay? - Ả cất tiếng hỏi.
- Bẩm thánh thượng, là người của ngự thiện phòng.
- Gọi người pha trà lên đây. – Quỷ Đế ra lệnh.
Một lúc sau, người pha trà bước vào, quỳ mọp xuống, khuôn mặt tái đi, không rõ là hắn đã làm gì phật ý Quỷ Đế chăng?
- Ngươi pha trà phải không? – Quỷ Đế hỏi.
- Dạ, chính là hạ thần.
Một tiếng nổ bụp giữa không trung, thân thể tên pha trà bỗng tan ra thành hàng ngàn đốm sáng li ti. Bọn hộ quân xung quanh nhìn thấy, mặt mũi tái dại, đồng loạt quỳ xuống:
- Thánh thượng tha tội.
Vô Tình Quỷ thở dài quay mặt đi chỗ khác. Quỷ Đế hướng ánh nhìn tà ác ra một lượt, mấp máy môi:
- Ta ghét nhất là loại trà này, hãy nhớ lấy.
Đám thuộc hạ dạ vâng rồi cứ thế quỳ xuống, bò lùi ra ngoài cửa, tình cảnh khổ sở vô cùng. Cánh cửa vừa khép lại, Quỷ Đế nhìn Vô Tình Quỷ, mỉm cười:
- Việc Mai Thiếu Kỳ tiêu diệt Trần Tử Sinh khiến huynh lo lắng vậy sao?
- Khi xưa còn Trần Tử Sinh, Mai Thiếu Kỳ không thể dốc toàn lực đánh chúng ta. Nay hắn đã bình định xong thành Ánh Nguyệt thì sẽ rảnh tay tấn công chúng ta. Muội còn phải dốc sức đánh An Dương, e là… - Vô Tình Quỷ băn khoăn.
- Mai Thiếu Kỳ bình định xong được thành Ánh Nguyệt thì đã hao tổn không ít thực lực. Phải 3-4 năm nữa mới có sức đánh lớn. Đây là thời cơ tốt để ta dốc sức tiêu diệt lão tặc An Dương. Huynh đừng có lo.
- Ta nghe nói Tử Sinh đã phái sứ giả đến cầu cứu muội nhưng…Có phải muội muốn như vậy? – Vô Tình Quỷ thắc mắc.
Quỷ Đế cười lên ha hả nói:
- Không sai, là ta không muốn tên Tử Sinh đó sống. Ta muốn hai tên đó đánh lẫn nhau để rảnh tay tiêu diệt lão già chết tiệt kia.
Vô Tình Quỷ lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Muội quá sai lầm rồi. Việc giúp Trần Tử Sinh là ý hay. Chúng ta chỉ việc tung ra một ít lực lượng, đánh cầm chừng, chỉ dồn Mai Thiếu Kỳ vào nước tiến không nổi. Nay Trần Tử Sinh đã chết, Mai Thiếu Kỳ chiếm được vùng đất trù phú phía nam, y sẽ gây dựng được lực lượng không thể coi thường. Sự thù hận đã làm muội mờ mắt mất rồi.
- Huynh nói gì? Huynh không muốn sống nữa sao? – Quỷ Đế khẽ rít lên. Từ khi bình định Lạc Hồng đến nay, chưa ai dám hỗn láo với ả như vậy.
Vô Tình Quỷ tháo chiếc mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt sần sùi, biến dạng một cách đáng sợ, nhìn thẳng vào Quỷ Đế, hiên ngang nói:
- Muội xem, vì sao ta nên nỗi như thế này? Chết ư? Đối với ta cái chết thực sự rất đơn giản. Vì sao ta bị như vậy?
Quỷ Đế khuôn mặt trắng bệch, sự giận giữ bỗng tan biến một cách nhanh chóng. Khuôn mặt xinh đẹp của Quỷ Đế khẽ run run. Ả bước tới, đưa bàn tay lên, chạm nhè nhẹ vào những vết sẹo chi chít trên mặt Vô Tình Quỷ tựa như muốn xoa dịu nỗi đau đớn mà hắn phải trải qua vậy.
- Muội…muội xin lỗi huynh. – Quỷ Đế chợt hạ giọng, khẽ nói.
Vô Tình Quỷ thở dài, ngoảnh mặt đi khiến cho bàn tay Quỷ Đế chơi vơi giữa khoảng không. Y lắp chiếc mặt nạ vào, từ từ ngồi xuồng ghế, ngó lên tấm bản đồ. Y nói:
- Thôi bỏ đi, giờ ta phải nhanh chóng kết liễu An Dương.
- Huynh có sách lược gì không? – Quỷ Đế đến bên đối diện, ngồi xuống, hướng mắt hỏi.
- An Dương giờ có thêm thằng nhóc Thái Bảo phò trợ nên thực lực chắc chắn sẽ lên thêm mấy phần.
Quỷ Đế nghe đến cái tên Thái Bảo bỗng chốc thái độ tỏ ra hết sức kỳ lạ. Trống ngực ả bất giác đập liên hồi, trong cơ thể tỏa ra một thứ cảm giác vô cùng khó chịu.
“A…a…a….” Quỷ Đế bỗng hét lên, hai tay ôm lấy đầu đầy đau đớn, chỉ trực gục xuống bàn. Vô Tình Quỷ thấy vậy, nhỏm người chạy tới đỡ lấy ả, hoảng hốt:
- Muội sao vậy?
Quỷ Đế khẽ gục xuống, mắt nhắm nghiền, biểu hiện vô cùng đau đớn. Vô Tình Quỷ chợt thấy viên “Hoàn Hồn Linh Thạch” đeo trước cổ Quỷ Đế khe khẽ tỏa ánh sáng kì lạ.
- Là Song Mai, linh hồn của con bé muốn đòi lại cơ thể này sao? – Vô Tình Quỷ thốt lên.
Quỷ Đế hít một hơi, vận chân khí điều hòa cơ thể, ổn định được một lúc, ả cất tiếng:
- Mấy hôm nay linh hồn của con bé đó muốn thoát ra khỏi Hoàn Hồn Linh Thạch để đòi lại thân xác. Huynh có cách nào để tiêu diệt linh hồn này không? – Quỷ Đế hỏi.
Vô Tình Quỷ thở dài:
- Ta không có cách. Nếu linh hồn Song Mai thoát được thì hồn phách của muội sẽ tứ tán. Còn nếu linh hồn của Song Mai tiêu diệt thì thân xác này muội cũng không thể chiếm được nữa. Giờ chỉ còn cách sống chung với nó thôi. Ta sẽ cố tìm hiểu phương pháp để áp chế.
Hai người đang trò chuyện, bỗng từ ngoài văng vẳng vào một tiếng:
- Bẩm hoàng thượng, người mà ngài tìm đã tới.
Quỷ Đế mắt sáng như sao, vội vã hô:
- Mau cho vào.
Cánh cửa bật mở, một nhân ảnh bước vào. Người này mặc đạo bào xanh biếc,tóc búi cao, trên tay cầm một tấm phướn, khuôn mặt tỏ ra vô cùng hiểm ác. Nhìn thấy Quỷ Đế, hắn quỳ xuống thi lễ:
- Khấu kiến thánh thượng.
- Mau, mau đứng lên – Quỷ Đế ra lệnh.
Người lạ mặt đứng lên, đoạn bước tới trước mặt Quỷ Đế, ngắm nghía dung mạo như tiên của ả. Vô Tình Quỷ thấy vậy, hơi khó chịu, cau có. Chỉ là khuôn mặt y ẩn sau lớp mặt nạ nên không ai nhìn thấy.
Đạo sỹ nhìn một lượt, tự nhiên ngồi xuống ghế khiến cho Vô Tình Quỷ càng thêm khó chịu. Y thủng thẳng cầm chén trà lên, nhấp một ngụm. Miếng nước vừa trôi vào họng đã nghe tiếng quát:
- To gan, mi dám vô lễ trước mặt thánh thượng.
Là Vô Tình Quỷ đột nhiên xông tới.
- Huynh đừng có nóng. – Quỷ Đế vươn tay, cản Vô Tình Quỷ lại khiến y càng cảm thấy khó hiểu.
- Đây là Cảnh đạo sỹ, người hiểu biết về các phép thuật nhất tại Lạc Hồng. – Quỷ Đế giới thiệu.
Vô Tình Quỷ khựng lại, trong đầu nghi vấn hiện lên rõ ràng: “Cảnh đạo sỹ, nhân vật bí ẩn nhất của Lạc Hồng tại sao lại xuất hiện ở đây. Hắn, không phải người chính đạo, càng không phải tà đạo. Hắn ở giữa ngậm miệng ăn tiền. Cứ có tiền là hắn đến. Huyết Lệ cần gì ở hắn?”.
Uống xong ngụm trà, Cảnh đạo sỹ lên tiếng:
- Hoàn Hồn Linh Thạch trước đây là pháp bảo của gia môn đã thất lạc mấy trăm năm. Không ngờ lại ở trong tay hoàng thượng.
- Ngươi có cách nào để tiêu diệt linh hồn bên trong Hoàn Hồn Linh Thạch không? – Quỷ Đế hỏi dò.
- Hạ thần đã nghiên cứu trường hợp của thánh thượng. Có thể năm xưa, linh hồn của thánh thượng bị chia cắt ra hai bản thể khác nhau nên cho dù hiện tại đã gọi được lên, chiếm hữu cơ thể này nhưng nếu linh hồn gốc, tức là của người bên trong bị diệt, thân xác này cũng không thể sử dụng được nữa, hồn phách của thánh thượng sẽ tứ tán, mãi mãi không siêu thoát. Chỉ còn cách chung sống với nó mà thôi. Có điều… - Cảnh đạo sỹ ấp úng.
- Mau nói đi, có cách gì? – Vô Tình Quỷ bỗng sốt ruột, chen vào.
- Trường hợp chia đôi hồn phách của thánh thượng rất kỳ lạ. Nếu tìm lại được một nửa linh hồn đã tứ tán nữa thì mới có khả năng áp chế và chiếm hữu hoàn toàn thể xác này, tiêu diệt linh hồn bên trong. Có điều không biết là một nửa linh hồn nữa hiện ở đâu. – Cảnh đạo sỹ đáp.
Cả Vô Tình Quỷ và Quỷ Đế như người chết vớ được cọc. Ánh mắt tỏa ra muôn vàn thích thú. Vô Tình Quỷ nhếch mép:
- Ta biết, ta biết.
Quỷ Đế khẽ quay lại nhìn Vô Tình Quỷ, miệng lẩm bẩm:
- Là tên nhãi đó.
Chợt nhiên, một cơn đau đầu lại kéo đến, Quỷ Đế hét váng, hai tay ôm đầu, miệng thét lên:
- Khốn kiếp, không được làm hại Thái Bảo.
Vô Tình Quỷ chạy đến đỡ, lập tức bị một chưởng đánh ngã vào trong tường. Cảnh đạo sỹ thấy thế chui xuống gầm bàn trốn.
Quỷ Đế la hét váng trời, vung tay chân đạp đổ hết bàn ghế, luôn miệng kêu lên:
- Thả ta, thả ta ra…các ngươi không được hại sư đệ.
Được một lúc, thân xác thấm mệt, Quỷ Đế chiếm lại được thể xác, thở hồng hộc như vừa làm một việc gì đó nặng nề lắm. Lúc này, Cảnh đạo sỹ từ gầm bàn chui ra, thò tay vào túi rút ra một đạo bùa be bé, đưa cho Quỷ Đế nói:
- Thánh thượng hãy dùng đạo bùa này trấn yểm Hoàn Hồn Linh Thạch. Tuy không diệt được nhưng nó sẽ giúp linh hồn kia không thể phá quấy thánh thượng. Còn về lâu dài, hãy tìm lại một nửa linh hồn còn lại.
Quỷ Đế cầm đạo bùa trên tay, lẩm nhẩm đọc theo những chữ viết trên đó. Đạo bùa hóa thành một làn sương mỏng manh, nhập vào Hoàn Hồn Linh Thạch.
- Đạo sỹ, hãy lưu lại chỗ ta, chờ khi ta thu nốt một nửa hồn phách còn lại thì nhờ ngươi ra tay. Còn phần thưởng, ta đã chuẩn bị hết rồi, sẽ có người đưa cho ngươi.
Cảnh đạo sỹ cúi người đa tạ rồi khẽ lui ra ngoài.
Bóng hắn vừa khuất, Quỷ Đế nhìn Vô Tình Quỷ nói:
- Muội sẽ đích thân đến Huyết thành cùng huynh. Ta phải bắt được thằng nhãi ranh đó.
Vô Tình Quỷ gật đầu, đoạn im lặng ngồi xuống, nhìn lên bản đồ. Huyết thành là một chấm nhỏ bé giữa vùng đất đai Lạc Hồng rộng lớn mênh mông.