Còn đối với giới quyền quý, khi năm mới đến, lịch sử lật sang một trang hoàn toàn mới, thì càng có nhiều ý nghĩa.
Nguyên Vũ Hoàng Đế đã tại vị vậy là đến năm thứ mười hai, nhưng tất cả quyền quý Trường Lăng đều biết rõ, từ năm thứ sáu, vị Đế Vương cường đại nhất trong lịch sử của Đại Tần vương triều, đã cực ít hỏi đến chính sự, mà chỉ bế quan dốc lòng tu hành, một lòng vấn đạo.
Dù đa số không ai biết tu vi thực sự của Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng tất cả mọi người đều biết Đệ Bát Cảnh đối với ông ta không phải là vấn đề.
Nên đạo mà ông ta đang theo đuổi, chính là Đệ Cửu cảnh Trường Sinh.
Mấy năm nay, toàn bộ việc quản lý trong ngoài Đại Tần vương triều, hầu như đều giao cho hai thừa tướng và Hoàng Hậu.
Nhưng không phải ông ta chỉ lo tu hành bỏ mặc mọi việc, lần Giam Thiên Ti Ti Thủ Dạ Sách Lãnh từ trong mưa to trở về, một kiếm giết chết Triệu Trảm, khiến cho cả giới quyền quý Trường Lăng cảm thấy tối tăm, bên trong đó có bàn tay vô hình của ông ta, ông ta muốn nhắc nhở tất cả những kẻ đang ở địa vị cao quý, rằng ông ta đã quang vinh trèo lên ngôi báu như thế nào.
Từ năm thứ sáu, ông ta tuy cực ít gặp quần thần, ngày thường chỉ có hai thừa tướng và Hoàng Hậu mới thỉnh thoảng gặp được ông ta, nhưng mỗi ngày đầu năm mới, ông ta đều mở tiệc chiêu đãi quần thần, ngày thứ hai đi lên đài cao cầu phúc,....
Trong lòng giới quý tộc hiểu rõ, hai ngày này thánh thượng nhất định sẽ xuất hiện, để cho giới quyền quý, và các triều đình thù địch nhìn thấy ông ta vẫn mạnh khỏe, hoặc phải nói là càng ngày càng mạnh khỏe.
Nên dù ngày đầu tiên không cần tuân theo đủ loại lễ nghĩa cấp bậc lâu nay, thì bầu không khí vẫn vô cùng nặng nề và áp lực.
Trong Bảo Hòa điện, trên nền đá màu nâu xanh sáng ngời bóng loáng.
Tất cả quý nhân ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Dạ Sách Lãnh ngồi ngay ở hàng đầu tiên.
Trong tất cả Ti Thủ, cô là cô gái duy nhất, nên lúc nào trông cũng rất nổi bật.
Cách cô không xa, một thân hình to cao như thiết tháp đang ngồi híp mắt, tỏa ra khí tức vô cùng bá đạo mạnh mẽ, chính là người ngày xưa bức cô xuất ra một kiếm, Hoành Sơn Hứa Hầu.
Tới gần vương tọa là là ghế của hai vị thừa tướng, lúc này hai thừa tướng chưa tới, nhưng Hoàng Hậu và chủ nhân tương lai của Đại Tần vương triều, tức là các hoàng tử, đều đã đến.
Hoàng Hậu mặc bộ lễ phục đẹp nhất của mình, đội mũ phượng, đẹp đến chói mắt. Lông mi Dạ Sách Lãnh run run, cô không nhìn bà ta, mà nhìn hoàng tử Phù Tô đứng đằng sau bà ta.
Ánh mắt của cô khá lạnh.
Người có thể làm ánh mắt của cô trở nên lạnh, đương nhiên đều là người khác thường.
Ai cũng nhìn ra Phù Tô khác với lúc trước, cảm nhận khí tức tỏa ra từ người hắn, ai nấy nhao nhao chúc mừng: "Phù Tô Điện Hạ thực có thiên tư phi phàm, mới chừng này tuổi vậy mà đã bước vào Đệ Ngũ Cảnh, thực là đáng mừng."
Hoàng tử do chính Hoàng Hậu sinh ra, đương nhiên trong tu hành sẽ được cung cấp sự hỗ trợ mạnh nhất, thời gian tiêu tốn đương nhiên được giới hạn xuống ít nhất, tuy nhiên với độ tuổi hiện giờ của Phù Tô, Tứ Cảnh là chuyện bình thường, nhưng tiến lên Đệ Ngũ Cảnh, điều này không thể chỉ nhờ vào sự hỗ trợ, mà cái chính là thiên tư của bản thân hắn.
Tư chất của đám An Bão Thạch, Tịnh Lưu Ly đương nhiên mạnh hơn Phù Tô nhiều, nhưng họ không có nguồn lực mạnh sau lưng, nên nhiều viên quan đều nghĩ, sau một thời gian nữa, vị Đại Tần Hoàng Đế tương lai này, sẽ trở thành Tu Hành Giả mạnh nhất của Đại Tần.
Hoàng Hậu mỉm cười, bà ta đương nhiên rất hài lòng.
Một cung nữ đứng sau lưng Phù Tô lên tiếng: "Phù Tô Điện Hạ ba tuổi xem đã hiểu được Kiếm Kinh và điển tịch tu hành, Đại Tần vương triều ta từ trước tới nay, cũng chỉ có một người giống được với Phù Tô Điện Hạ, Phù Tô Điện Hạ chính là Tu Hành Giả có một không hai ở Trường Lăng."
Nhiều cung nữ khá là thân cận với Hoàng Hậu và hoàng tử, thường nói chuyện xen vào nhau nhưng không hề cảm thấy mình vô phép, hơn nữa bây giờ thánh thượng và hai thừa tướng đều chưa tới, bầu không khí cũng không nặng nề, trịnh trọng, thế nhưng lời lẽ của cung nữ mỗi chữ lại như sấm sét, như đao như kiếm làm cho mọi người đều bị hù đến ngây người.
Mặt Dạ Sách Lãnh lạnh băng.
Lưng Hoành Sơn Hứa Hầu lấm tấm mồ hôi.
Nhiều người ngừng thở, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Không khí trong cả đại điện như bị đông cứng, vô cùng tĩnh mịch.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cung nữ kia.
Lớn mật tới cỡ nào, phát điên tới cỡ nào, mới dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy!
Ngay lúc này, bên ngoài đại điện vang lên những tiếng hô uy nghiêm.
Hai thừa tướng và thánh thượng đã còn cách đại điện không xa.
Với tu vi của thánh thượng . . . Khoảng cách như vậy, âm lượng lời nói như vậy, không có khả năng không nghe rõ.
Mặt mũi mọi người trắng bệch.
Họ nhìn người cung nữ, hiểu câu nói kia được thốt ra, không phải là vì vô tâm.
Tuy người cung nữ này nói đều là sự thật, ở Đại Tần từ trước tới nay, quả thực chỉ có một người giống với Phù Tô, ba tuổi đọc ngộ Kiếm Kinh, nhưng mọi sử sách ghi chép có liên quan tới người đó, đều đã bị thiêu hủy khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ!
Mấu chốt nhất là, giới quyền quý đều biết. . . người phụ nữ tôn quý nhất Đại Tần, Hoàng Hậu Điện Hạ, với người đó ngày xưa còn có một chút khúc mắc dây dưa.
Người đó ba tuổi ngộ Kiếm Kinh, Phù Tô cũng là ba tuổi ngộ Kiếm Kinh.
Điều này sẽ làm người ta liên tưởng tới chuyện gì?
Tuy thoáng nghe đều tưởng câu nói kia là ca ngợi Phù Tô, nhưng rơi vào tai đám quý nhân, thì trở nên vô cùng ác độc, làm ai cũng lạnh người.
Một người không kìm được, cả người run run.
Hắn đứng cách Dạ Sách Lãnh không xa, vị trí cực cao, chính là Tông Pháp Ti Ti Thủ Hoàng Chân Vệ.
Hắn nhìn người cung nữ, mặt lộ vẻ không đành lòng, định lên tiếng gỡ cho, nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng.
Phù Tô đang cười rạng rỡ cũng đã nhận ra bầu không khí có điều không ổn.
Nhưng hắn không hiểu vì sao.
Vì sách sử ghi chép về người kia đã bị thiêu hủy sạch trước khi hắn được sinh ra, và cũng chưa từng có ai dám nhắc tới người đó trước mặt hắn.
Nên hắn khó hiểu nhìn người cung nữ đang sợ hãi sau lưng, rồi quay sang nhìn mẫu hậu với ý hỏi.
Nét mặt Hoàng Hậu không thay đổi, nhưng ánh mắt trở nên lạnh băng.
Mọi người đều như nhìn thấy một thanh kiếm lạnh lẽo chưa từng có, nhưng được rút từ sâu dưới hồ băng, khiến hai mắt đều thấy đau đớn, ai nấy đều vô cùng sợ hãi.
Mọi người cúi đầu, run rẩy.
Bà ta chậm rãi quay lại, nhìn cung nữ kia: "Dù kẻ đứng sau lưng ngươi là ai, chẳng lẽ ngươi tưởng làm như vậy, là có thể thay đổi được cái gì hay sao?"
Cả Bảo Hòa điện chìm trong tĩnh mịch.
Bà ta khẽ lắc đầu: "Dù chỉ một chút xíu, cũng không thay đổi được."
Cung nữ kính cẩn, áy náy nói: "Thần xin lỗi."
Cô nói tiếp, rất nhỏ: "Nhưng thần vẫn phải nói."
Cô cười ảm đạm: "Tội tỳ đáng chết."
"Phốc" một tiếng, không thấy cô làm bất kỳ động tác nào, nhưng một ngụm máu tươi đã phun ra khỏi miệng cô.
Phù Tô trợn to mắt nhìn, hắn cảm nhận được sinh cơ của người cung nữ đã chấm dứt.
Hắn đứng ngay trước mặt người cung nữ, nên búng máu kia phun thẳng lên trên áo hắn.
Nhưng một nguồn lực bỗng nhiên xuất hiện bên trong điện.
Nó bọc lấy không gian chung quanh người cung nữ.
Thời gian như hoàn toàn dừng lại.
Búng máu và thân thể cung nữ đều đứng im một cách tuyệt đối.
Trong nháy mắt sau đó, máu tươi và thân thể cung nữ. . . Tất cả quần áo, huyết nhục, đều bị tan rã thành bụi bặm.
Những hạt bụi rất nhỏ, đến mức không ai ngửi được chút mùi máu tanh nào.
Mãi đến khi tất cả bụi bặm biến mất, không gian phong tỏa không còn, người trong điện mới kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Dạ Sách Lãnh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn ăn trước mặt.
Một bóng người mặc long bào, xuất hiện ở cửa điện.
Phía sau ông ta, là hai bóng người cao to như núi, khí tức uy nghiêm, chính là hai vị thừa tướng.
Nét mặt Hoàng Đế rất tự tin, hoàn toàn không có chút nào dáng vẻ đang thần du thiên ngoại như lúc một mình đối mặt với Hoàng Hậu đêm đó.
"Miễn lễ."
Nhìn đám quần thần đang quỳ xuống hành lễ, ông ta mỉm cười, giống như cảnh giới khủng bố vừa rồi chẳng liên quan gì tới mình, và vừa rồi cũng không có chuyện gì xảy ra.
Sự lạnh lùng trong mắt Hoàng Hậu đã hoàn toàn biến mất.
Bà ta mỉm cười, nụ cười hoàn mỹ.
Giống như mọi năm, thánh thượng ngồi xuống, nâng chén lên cùng mọi người nâng cốc chúc mừng.
Quân thần vui mừng gặp nhau, Đại Tần vương triều vững bước đi về phía trước.