Mùi hương dịu nhẹ đó khiến cho y cảm thấy thân thể càng lúc càng nhẹ bẫng, cuối cùng bay bổng lên.
Y nhìn thấy một đám dê con vừa mới sinh ra không lâu đang nô đùa trên bờ ruộng. Sau đó, lại lại thấy một đứa bé trai vui sướng chạy sau bầy dê, càng lúc càng tiến lại gần mình.
Y nghe rõ mồn một tiếng cười hưng phấn của đứa bé, bởi vậy chẳng hiểu tại sao y cũng cảm thấy càng lúc càng vui sướng.
Nhưng y đột nhiên sững người ra một thoáng, bởi vì y cảm thấy gương mặt đứa bé này càng lúc càng quen thuộc.
Đứa bé chạy tới trước mặt y, cánh hoa cải hai bên bờ ruộng cuốn tung lên sau lưng. Vô số cánh hoa tung bay tạo thành một cơn sóng vàng rực.
Lý Vân Duệ không tự chủ bước theo con đường chạy về thôn trang trước mặt, nơi đứa trẻ đã chạy ra.
Một con trâu buộc dưới tán cây hòe ở cửa thôn, nắng hắt qua tán cây thành những vệt loang lổ trên người nó.
Lý Vân Duệ lại đi tiếp. Y nhìn thấy một hàng rào tre, y nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo bằng vải thô đang giặt quần áo bên giếng nước nằm trong hàng rào đó.
Trên lò trong nhà bếp đang hấp củ cải trắng thái sợi nặn tròn.
Thấy y đi tới gần, người phụ nữ mặc quần áo vải thô đó đột nhiên ngẩng đầu lên, hiền hoà nhìn y với vẻ trách móc, bảo y mau đi rửa tay.
Lý Vân Duệ khiếp sợ nhìn hai tay của mình. Y nhìn thấy hai tay mình dính đầy bùn đất, y nhìn thấy hai tay của mình đã biến thành nhỏ bé trắng nõn một cách khác thường.
Y càng thêm khiếp sợ, bởi y chợt phát hiện ra mình đã biến thành cậu bé vừa mới chạy ra ruộng rau cải lúc nãy.
Cuối cùng y đã nhớ ra đây là nơi nào, cuối cùng đã nhớ lại mình là ai, người phụ nữ mặc quần áo bằng vải thô này là ai.
Y há to miệng, nhưng không hiểu sao lại nghẹn tiếng không phát ra âm thanh.
Màu vàng rực trong ruộng đồng càng lúc càng trở nên chói lóa, y không chịu đựng nổi muốn nhắm mắt lại. Nhưng lại sợ không còn nhìn thấy hình ảnh đó nữa, cho nên y dùng lý trí bắt ép mình, cố gắng mở mắt ra. . . Thế nhưng trước mắt y chỉ là một màu vàng rực chói lọi.
Y phát ra một tiếng rên thống khổ.
"Đã tỉnh chưa?"
Một tiếng giọng nói lạnh lẽo như nước đá xối thẳng vào tai y.
Giọng nói này vô cùng xa lạ. Trước mắt Lý Vân Duệ mờ tối, giống y như bầu trời đã bị tán cây hòe ở cửa thôn che mất. Y dần dần nhìn thấy rõ thế giới trước mặt. . . Không có hoa cải vàng rực trải khắp núi đồi, chỉ có nước sông cuồn cuộn mênh mông bát ngát.
Che kín bầu trời trên đỉnh đầu y là một người con gái áo trắng.
Y phát hiện ra mình đang nằm dài trên bãi cỏ ẩm ướt. Nhìn từ dưới lên, người con gái áo trắng này có vẻ đặc biệt xa xăm cao lớn.
"Bất kể bởi vì nguyên nhân gì, tán hết Chân nguyên toàn thân nhảy xuống sông tự tử cũng là hành vi ngu xuẩn tới cực độ."
Người con gái áo trắng liếc nhìn y một cái, nói với vẻ vô cảm.
Lý Vân Duệ nín lặng trong thoáng chốc. Y từ từ ngồi dậy, hỏi: "Là ngươi đã cứu ta?"
Người con gái áo trắng nhìn y, hết sức lạnh nhạt đáp: "Đúng thế."
Lý Vân Duệ ngần ngừ một lúc rồi nói: "Đa tạ."
Người con gái áo trắng hơi nhíu mày.
Sau khi đứng lên rồi, Lý Vân Duệ lại tiếp tục đi xuống sông.
"Đinh Ninh."
Người con gái áo trắng không hề ngăn cản Lý Vân Duệ tiếp tục lao xuống sông, mà chỉ nói ra cái tên đó.
Thân thể Lý Vân Duệ chợt cứng đờ.
"Trong lúc ta hôn mê, ngươi đã nghe được những gì?"
Y xoay người lại, nhìn chằm chằm vào người con gái áo trắng hỏi.
"Đã đến tu vi này rồi, vậy mà lại tán hết toàn bộ Chân nguyên nhảy xuống sông tự tử, ta muốn biết tại sao."
Người con gái áo trắng không trả lời câu hỏi của y, mà xoay người nhìn về phía Trường Lăng xa xa.
Nàng đã quanh quẩn nơi khúc sông này một lúc lâu. Trong khoảng thời gian trước và sau Lộc Sơn Minh Hội vừa qua, nàng vẫn luôn do dự mình có nên vào Trường Lăng nữa không, có còn cần thiết phải vào đó nữa hay không. Nhưng đến lúc này, sự do dự của nàng đã biến mất tăm.
Nàng bắt đầu bước đi.
Cơ thể Lý Vân Duệ càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Y xoay người lại, vừa kịp nhìn thấy người con gái mặc áo trắng bắt đầu bước đi về phía Trường Lăng.
"Ta sẽ đi Trường Lăng tìm kiếm đáp án của mình."
Cô gái áo trắng không hề quay đầu lại nhìn y lần nào nữa, chỉ bình thản ném lại câu nói đó.
Trên gương mặt Lý Vân Duệ hiện lên vẻ lưỡng lự. Y không nói bất cứ câu gì, cũng bắt đầu nhấc chân bước theo phía sau người con gái mặc áo trắng.
. . .
Một cung nữ mặc áo vải thô thong thả đi ra khỏi Ngô Đồng Lạc.
Dưới bóng cây bên phải phía trước thị có một chiếc xe ngựa đang đỗ. Đến lúc thị lại gần chiếc xe đó, màn xe hất tung ra phía bên ngoài, một gã đàn ông râu dài chui từ trong thùng ra, hết sức kính cẩn hành lễ với thị.
"Ban Chu Viên cho hắn, đây là thứ hắn đáng được nhận."
Ả cung nữ liếc gã đàn ông râu dài, mặt không hề biểu cảm, nói: "Nhưng điều này cũng có nghĩa là hắn sẽ không có bất cứ ưu đãi gì trong Mân Sơn Kiếm Hội."
Gã đàn ông râu dài nhíu mày, sau đó cúi người xuống một chút biểu thị mình đã hiểu.
. . .
Một đám mây đen đang dần bay qua bầu trời.
Dưới đám mây đen là đội ngũ đi theo ngự giá của Đại Tề Vương triều.
Đội quân ngự giá của Đại Sở Vương dừng chân ở Uyển thành. Đội quân ngự giá của Đại Tề Vương triều cũng không vội quay về đô thành, mà dừng lại dưới chân một ngọn núi màu đen.
Ngọn núi đó không quá cao lớn, không có lấy bất cứ một cây cỏ nào, nhưng lại có vô số mộ bia to nhỏ khác nhau đứng thành hàng lối.
Đội ngũ Ngự giá dừng ở dưới chân núi, chiếc kiệu lớn màu đen vẫn tiếp tục lên trên.
Trong một khe núi gần đỉnh, một thiếu niên đang dùng xẻng đào hố.
Tuổi của gã thiếu niên này xấp xỉ với Đinh Ninh. Gã mặc quần áo màu đen, vẻ mặt cực kỳ bình thản chuyên chú. Kể cả lúc chiếc kiệu đen to lớn như một căn phòng hạ xuống sau lưng mình, rồi Tề Đế bước ra từ bên trong, gã vẫn không hề dừng lại, thậm chí không quay đầu nhìn Tề Đế lấy một cái.
Tề Đế lẳng lặng đứng chờ.
Trên mặt gã thậm chí còn thoáng thấy nét kính cẩn. Vẻ mặt này chỉ xuất hiện mỗi khi gã đối mặt với Yến Anh.
Đất đen liên tục được hất lên. Cái hố gã thiếu niên đang đào càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu, cho đến khi chiều sâu của nó vượt quá đỉnh đầu mình thì gã mới dừng lại.
"Ngươi chắc hẳn là đệ tử của Nhược Sư?"
Thấy gã thiếu niên áo đen quay người lại, Tề Đế khẽ gật đầu, ôn hoà hỏi.
Nhưng gã thiếu niên áo đen vẫn không thèm nhìn Tề Đế lấy một cái. Một cơn gió lạnh lẽo thốc lên, thân hình của gã đã biến mất trước mặt Tề Đế rồi hiện ra ở bên trong chiếc kiệu lớn màu đen.
Không chần chừ một chút nào, gã cúi gập người ôm di thể của Yến Anh lên, sau đó quay trở xuống cái hố mình vừa mới đào xong.
"Lấp đi!"
Gã nhẹ nhàng đặt di thể Yến Anh xuống bên cạnh, sau đó lặng lẽ nằm xuống, nhìn Tề Đế bảo.
Ánh mắt Tề Đế lóe lên niềm kinh sợ, nhưng lão ta chợt cảm nhận được điều gì đó. Bởi vậy, lão ta không hề nói bất cứ câu gì, chỉ cầm lấy cái xẻng mà thiếu niên này vừa sử dụng.
Lão tự tay làm, bắt đầu xúc đất lấp cái hố sâu đó.
Đất đen nối tiếp nhau rơi xuống, dần dần che lấp đi thiếu niên mặc áo bào đen cùng với di thể của Yến Anh, cho đến lúc lấp đầy cái hố sâu này mới ngừng.
Hoàn thành xong công việc này, ráng chiều đã đỏ như máu.
Tề Đế ngẫm nghĩ giây lát rồi tháo chiếc vương miệng màu đen đang đội trên đầu xuống, đặt ngay ngắn xuống trước ngôi mộ mới, trông không khác gì một tấm bia vừa mới được dựng.