Ba năm, có lẽ Dung Phiên Phiên luôn một lòng oán hận vương phi và nàng, lúc đầu là vương gia, lúc sau là Trích Liên... về vương gia... nàng không biết, nàng chỉ biết Trích Liên. Lí do Trích Liên không còn tiếp nhận Dung Phiên Phiên là hắn sắp chết rồi.
Vì sao chết? Hắn bị bệnh khó chữa, hiện tại chỉ sống được hơn năm thôi, vì thế mặc cho Dung Phiên Phiên làm gì Trích Liên đều như kẻ mù người điếc còn lòng thì sớm rung động, trái tim sớm đã yêu sâu sắc mất rồi.
Nàng... sau sự việc ba năm trước, đã chẳng còn là Thảo Nhi ngu ngốc, biết bản thân mình cần gì, biết nhìn người hơn.
Nàng cần một tình yêu nhưng thứ trái tim nàng đang với tới lại không phải thứ tình yêu nàng nghĩ đến, vương phi nói: "Tình cảm đơn phương muội đang mang có thể không có kết quả. Thảo Nhi à, cố bỏ nó đi." Nàng không bỏ nổi.
Thế nên nàng luôn làm vật cản ở giữa để Trích Liên chắn Dung Phiên Phiên.
Dung Phiên Phiên vì thế mới làm vậy với phụ thân, mẫu thân và đệ đệ nàng?
Ha, sớm buông bỏ có phải người nhà nàng sẽ không vì nàng mà như vậy. Nàng có lỗi càng có tội với họ.
Hiện tại nàng thế nào mới cứu được họ ra?
"Phải... à, từ ba năm trước cơ, mỗi lần ta thấy ngươi cùng Trích Liên thân mật, ta liền trở về hành hạ bọn họ nha, ôi... tuổi đã lớn mà phải chịu đánh đập của ta, tội nghiệp, nhưng ta rất thỏa, rất sướng tay! Con nợ cha trả câu này rất đúng!" Dung Phiên Phiên nói tiếp: "Có phải rất muốn giết ta? Nhưng chưa đủ cớ? Được rồi, ta cho ngươi cớ! Giết bọn họ!" Dung Phiên Phiên chỉ tay cho thuộc hạ gần đó...
"Không!" Thảo Nhi không nhanh bằng hành động và đao kiếm của những người kia, trơ mắt nhìn kiếm đâm vào rồi rút ra.
"Thảo Nhi mau chạy!" Đôi phu thê trước khi nhắm mắt hét lên.
Cho tới cậu bé kia... Thảo Nhi chỉ kịp hoàn hồn rút khẩu súng từ sau lưng ra bắn, nhưng cũng trễ, kiếm đâm xuyên lưng chưa rút ra.
"Mẫu thân.. phụ thân... đệ đệ... tỉnh lại đi... đi mà, đừng bỏ Thảo Nhi!" Tay liên tiếp lay lay đôi phu thê, một tay ôm trọn cậu bé vào lòng, cả người Thảo Nhi dính đầy máu tươi đỏ thắm.
Cậu bé dường như còn thở, tay níu lấy y phục Thảo Nhi, miệng run rẩy: "Tỉ tỉ... đệ không muốn chết, đệ đau quá tỉ tỉ, tỉ tỉ... đệ chưa thực hiện được mong muốn mà.." Thảo Nhi nghe cậu bé nói thế nước mắt càng lan tràn hơn.
Hồi tưởng:
Vầng trăng sáng kia, hai tỉ đệ một nhỏ một lớn ngồi trên đồng lúa vàng đang múa hát, cậu bé nhìn lên trời nói với tỉ tỉ mình: "Tỉ tỉ... sau này lớn lên đệ muốn lên trời hái vầng trăng kia làm quà tặng sinh thần cho tỉ!"
Cô bé kia nghe thế cười lớn, tay nhéo mũi cậu bé: "Tại sao không phải bây giờ nhỉ? À, tỉ biết rồi! Đệ bây giờ vì lùn quá... nên đệ không lấy được, thế nên phải chờ đến lớn đúng không?"
"Tỉ tỉ đang chế giễu đệ đúng không? Hu hu..." Cậu bé khóc hu hu, cô bé thấy thế bật cười an ủi: "Ta giỡn thôi! Ta đây sẽ chờ đến lúc đó! Nín đi nè." Cô bé vỗ vỗ nhẹ, bỗng giọng nói dịu dàng vang lên.
"Hai con, trở về thôi."
...
"Đệ đệ... sẽ không sao mà..."
Đúng vậy... đệ đệ nàng sẽ không chết... không đâu.
Cậu bé dường như tiêu hao hết hơi thở cuối cùng, hổn hển nói: "Tỉ tỉ... xin... lỗi... "
"Không! Đệ đệ, đệ đệ!"
Thảo Nhi hét lớn, tiếng hét thê lương đến rạn nứt.
Đệ... chưa thực hiện được lời nói mà.... hôm nay là ngày sinh thần của tỉ... tại sao như vậy chứ? Đệ đệ...
Thảo Nhi bây giờ đầu óc đã bình thường trở lại, gương mặt bi thương biến mất, đôi mắt đỏ hoe nhìn Dung Phiên Phiên.
Dung Phiên Phiên cười trên nỗi đau: "Ha ha... một màn cảm động! Một màn đầy nước mắt, nào, lại đây, giết ta đi! Dùng thứ đồ chơi đó giết ta xem."