Nàng nhìn những kẻ nằm trên đất, tay giơ lên tự đập vào mặt, đáng thương nói: "Lỡ tay giết hết rồi..."
Cmn! Ai chỉ đường cho kẻ mù đường này đây? Bản cô nương tự hố mình rồi!
Vò đầu bức tóc một hồi, nàng mới quyết đi hướng mặt trời lên.
Đi mãi, đi mãi, và... mẹ nó! Đùa nhau vãi nồi! Nàng đây đang lạc trôi vào lạc đường.
Ai đó rủ lòng thương xuất hiện đi mà.
Ban đêm, bóng tối bao phủ, nàng ở khu rừng rậm, một thân y phục mỏng manh, tóc đen rũ xuống, trông như một bóng ma giữa rừng gió lớn lạnh lẽo.
Hú.. tiếng sói hú vang khắp khu rừng tĩnh mịch.
Nàng rùng mình một cái, vì cơn gió ngày một nhiều lên và mạnh nên cả người nàng bắt đầu buốt giá, mũi nhỏ xinh đỏ lên vì lạnh.
Không được, nàng không thể chết ở nơi này, phải tìm củi về đốt thôi, ừm, nhân tiện hái lá làm đệm ngủ... cũng may khi đi có mặc thêm áo choàng mỏng, sau lấy về làm chăn, có thể tạm bợ qua đêm này được.
Lúc còn ở hiện đại có học qua mấy môn sinh tồn trong rừng.
Nàng lúc sau tìm được hai bó củi khô ráo cộng hai viên đá, nàng xếp củi khô vào rồi nhặt thêm ít lá khô ở xung quanh cho lên trên, lấy hai viên đá cầm lên, giơ tay gần vào đống củi đã xếp rồi mới dùng sức đập hai viên đá vào nhau.
Bùng...
Lửa bùng cháy, nhiệt độ xung quanh cũng giảm dần.
Cả người ấm lên, tinh thần nàng cũng phấn chấn trở lại, nàng lấy ra củ khoai lang vừa đào được dùng que củi sạch xiên qua, hơ lên lửa nóng...
Lúc đi kiếm củi hái lá thì vô tình thấy một chỗ nhỏ có khoai lang, nàng dùng que đào lên.
Trời chưa muốn nàng chết nên có lẽ đã ban củ khoai thần thánh này đến trước mặt nàng.
"Củ khoai thần thánh ơi, mau mau chín đi, để ta ăn nào~~"
Củ khoai: "..." Chưa thấy ai nói chuyện với khoai lang đang nướng cả!
Có thấy củ khoai nào xấu số như nó không, bị người ta nướng lên ăn thì thôi đi, còn gặp phải kẻ điên!
...
Trong phòng tối tăm, Trích Liên đờ đẫn nhìn mọi thứ xung quanh, dường như chỉ có nhìn những thứ đó xung quanh Trích Liên mới có thể cảm nhận được rõ hơi ấm của Thảo Nhi...
Mắt Trích Liên nhìn thiếu nữ trên giường...
"Nha đầu ngốc! Tại sao làm vậy chứ?" Trích Liên nhẹ trách móc,Trích Liên dường như rất muốn ôm trọn thiếu nữ vào lòng mình, đôi tay kia dịu dịu dàng dàng vuốt ve mái tóc thiếu nữ.
Thiếu nữ gương mặt thiếu sắc, nhưng lại tăng độ đáng yêu trên gương mặt đấy, bởi nó giống như trẻ nhỏ đang ốm, người ta sẽ có cảm giác muốn ôm ấp vào lòng.
"Chỉ sau đêm nay... nha đầu... nàng sẽ qua... sẽ quên thứ cần quên đi."
Hắn biết, khiến nha đầu quên đi người thân của mình là một chuyện không nên... nhưng hắn muốn trong lòng nha đầu từ nay chỉ có mình hắn, sau này ra sao hắn cũng không muốn quản, hiện tại hắn chỉ muốn như thế.
Ba năm, hắn đã thay lòng, nhưng hắn không nhận ra.
Thấy nàng tuyệt vọng tự sát vì bản thân không thể báo thủ, hắn mới biết, tim mình chứa người nào.
Nhận ra lí do nàng tự sát hắn càng đau, càng hối hận.
Hắn từng lấy nàng làm người chắn giữa hắn và Phiên Phiên.. mà nàng cũng không oán, không trách.
Hắn biết, nàng sớm yêu hắn rồi, sớm yêu hắn từ ba năm trước.
Đêm nay, có lẽ hắn sẽ phải nhớ lại những lúc nàng và hắn ở bên nhau, để ghi nhớ rõ ràng.
Tình duyên như hạt giống, cần nẩy mầm sẽ nẩy mầm, mùa nào đơn hoa, mùa nào kết trái thì sẽ đơm hoa kết trái, điều quan trọng là mình có chăm sóc tốt và thật tâm cùng cố gắng hay không thôi.
(Mệt tay quá.. theo ý độc giả rồi đó! Ủng hộ mị nghen!)