“Vì sao ngươi làm vậy, hoặc nói, là ai sai khiến ngươi làm như vậy?”
“Bắc Phương huynh, ý ngươi là sao?” Dạ Vị Ương giả ngu, trong lòng âm thầm thở ra, dường như người này chưa biết hắn là tiểu hồ ly.
“Không đem ngươi bắt lại, ngươi sẽ không chịu nói thật.” Bắc Thần Diêu Quang vừa dứt lời, Chước Hoa liền thả người nhảy đến bên cạnh Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương cười cười, bộ dáng khó hiểu nhìn Bắc Thần Diêu Quang, “Bắc Phương huynh, ngươi đang nói gì a?”
Ngay cả liếc cũng không thèm liếc Chước Hoa một cái, ánh mắt Bắc Thần Diêu Quang chỉ dừng lại trên người Dạ Vị Ương, nam tử cười nhạt, khóe môi câu lên một mạt tiếu dung chẳng hề có độ ấm, phất tay, trong rừng nguyên bản không một bóng người chợt xuất hiện hơn mười hắc y nhân.
“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, chính là muốn hỏi ngươi một sự tình mà thôi.” Bắc Thần Diêu Quang vẫn một bộ dáng nho nhã ôn hòa, chỉ có Dạ Vị Ương mới biết, người này trở mặt so với ai khác đều nhanh hơn.
“Ngươi tựa hồ không khẩn trương, dường như không ngoài ý muốn ta làm vậy.” Người thông minh chính là người thông minh, rất nhanh Bắc Thần Diêu Quang đã phát hiện ra điểm bất thường trên người Dạ Vị Ương.
“Ngươi có từng nghe câu: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ (hồ ly) ở phía sau không?”
Trên mi nhãn không giấu được đắc ý, Dạ Vị Ương nhìn về phía cánh rừng, sau lưng hắc y nhân Bắc Thần Diêu Quang gọi đến, một đội sĩ binh trong phút chốc hiện ra bao vây bọn chúng.
“Ta khuyên bệ hạ không nên chống cự mới tốt, nếu ta đã sớm chuẩn bị, sẽ không dễ dàng để bệ hạ đào thoát khỏi Quảng Nam này.” Dạ Vị Ương sờ cằm giả bộ suy nghĩ, chỉ vào con sông phía trước, nói: “Nếu bệ hạ tính toán nhảy sông chạy trốn, ta cũng không có biện pháp.”
Trong nhãn mâu thâm thúy của Bắc Thần Diêu Quang hiện lên tia xúc cảm ngoài ý muốn hiếm thấy, tâm tình Dạ Vị Ương vô cùng vui vẻ, hắn cư nhiên thật sự tính kế Bắc Thần Diêu Quang, còn tính kế thành công. (vui quá hóa buồn đó em =]])
Hắn tuy rằng biết Bắc Phương Thần chính là Bắc Thần Diêu Quang, nhưng không biết người này khi nào có động tác.
Vì phòng ngừa vạn nhất nên đã an bài người âm thầm theo dõi, không nghĩ tới Bắc Thần Diêu Quang thật sự muốn bắt hắn.
“Bệ hạ? Dạ Vị Ương. Ngươi khi nào đã phát hiện thân phận của trẫm?”
Tiếu dung nơi khóe miệng càng lãnh khốc. Bắc Thần Diêu Quang nhìn về phía nam tử tính kế hắn ánh mắt ngưng trệ cùng chuyên chú, giống như kim châm khiến người rét lạnh.
Tuy rằng trúng kế, Bắc Thần Diêu Quang vẫn là bộ dáng thản nhiên không gợn chút sợ hãi, hắn nâng tay ý bảo thuộc hạ bỏ vũ khí đầu hàng, thế nhưng một chút động tác phản kháng cũng không làm.
“Thân là tù nhân, bệ hạ hỏi vấn đề này còn ý nghĩa sao? Khó được bệ hạ ngàn dặm xa xôi từ Bắc Thần quốc đến Thiên quốc Quảng Nam, Vị Ương tự nhiên muốn đích thân thiết yến khoản đại bệ hạ, mới không cô phụ bệ hạ vì Vị Ương ‘một phen hảo ý’, bệ hạ nói có đúng hay không?”
Dạ Vị Ương kéo dây cương, hạ lệnh nói: “Người tới a, thỉnh Diêu Quang bệ hạ hồi phủ!”
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
“Bắc Thần Diêu Quang giảo hoạt đa đoan, đại nhân ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Ngoài cửa phòng đóng chặt, nghe Chước Hoa dặn dò Dạ Vị Ương gật đầu.
Bắc Thần Diêu Quang này chính là củ khoai lang nóng, hắn ở Quảng Nam nháo tới nháo lui thật khiến người ta khó chịu, dù đã tóm được nhưng cũng khó xử trí.
Đối phương là nhất quốc chi quân, nếu xử lý không tốt sẽ khiến cục diện hai nước trực tiếp khai chiến.
“Đám thuộc hạ Bắc Thần Diêu Quang đã giam lại chưa?” Dạ Vị Ương hỏi.
“Đã giam, chẳng qua Bắc Thần Nguyệt kia, không biết từ nơi nào nghe được tin tức, khi chúng ta sai người đến Tụ Tiên Lâu đã không thấy bóng dáng.”
Nghe Chước Hoa hồi đáp Dạ Vị Ương âm thầm thở dài, thật đúng là không dễ xử lý.
“Có tin tức thì nói ta biết.”
Dạ Vị Ương tính đẩy cửa bước vào, Chước Hoa liền ngăn phía trước, hỏi: “Không cần ta bên cạnh?”
“Không cần không cần, ngươi hiện tại rốt cuộc cũng có bộ dáng hộ vệ thiếp thân a, bất quá Bắc Thần Diêu Quang kia đã bị các ngươi trói chặt còn phong bế huyệt đạo. Ta nếu mang ngươi theo, còn không khiến hắn chê cười?” Cười vỗ vai Chước Hoa, Dạ Vị Ương lập tức đẩy cửa đi vào.
Nam nhân cẩm y hoa phục đang ngồi ở bên giường, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt bình tĩnh không lộ ra biểu tình, tựa như mặt biển giữa đêm yên lặng, chỉ còn lại thanh phong êm ả.
Dạ Vị Ương vào phòng trở tay đóng cửa lại, nếu không phải trên người Bắc Thần Diêu Quang cột dây thừng, hắn còn tưởng đây là Bắc Thần quốc, mà Bắc Thần Diêu Quang là chủ nhân nơi này chứ không phải hắn.
“Quý phủ của ta, Diêu Quang bệ hạ có vừa lòng?” Dạ Vị Ương cố tình hỏi.
Hắn trong lòng cao hứng a cao hứng, thoải mái a thoải mái, thật không ngờ lúc sinh thời có thể đem Bắc Thần Diêu Quang trói lại.
“Trẫm thực vừa lòng, lễ ngộ như vậy đúng là lần đầu, Vị Ương quả nhiên không giống phàm nhân.” Chậm rãi mở mắt, bề ngoài bình tĩnh song ánh mắt sắc bén thẳng ngoắc hướng Dạ Vị Ương nhìn lại đây, Dạ Vị Ương nhất thời căng thẳng đuôi hồ ly thiếu chút nữa dựng lên.
Hỗn đản Bắc Thần Diêu Quang, đã là tù nhân khí thế còn cường đại như vậy.
Ta hiện tại là lão đại, không sợ hắn không sợ hắn, đừng để bị hắn dọa là tốt rồi.
Trong lòng mặc niệm vài câu lúc sau Dạ Vị Ương mới tiếp tục đi lên phía trước, đến bên cạnh bàn an vị ngồi xuống không nhìn Bắc Thần Diêu Quang nữa.
“Diêu Quang bệ hạ khách khí, cái gọi lai nhi bất vãng phi lễ dã*, bệ hạ ngay từ đầu che giấu thân phận chính mình, Vị Ương cũng lựa thời thế vạch trần mà thôi.”
* Lai nhi bất vãng phi lễ dã: ý nói đã nhận thiện ý của người khác thì phải biết báo đáp cho hợp lễ tiết.
Dạ Vị Ương đánh bạo mở miệng đấu khẩu với Bắc Thần Diêu Quang, dù sao cũng đâu còn gì để mất, không nói thân phận hồ ly của hắn, chỉ lấy hiện tại tính kế Bắc Thần Diêu Quang, hơn nữa còn đem đối phương trói gô thế kia, cho dù hắn đối với Bắc Thần Diêu Quang tái khách khí, thì con người trừng mắt tất báo này về sau cũng không buông tha cho hắn.
Nếu đã đắc tội, còn không bằng đắc tội cho đủ số.
“Dạ Vị Ương, trẫm càng ngày càng có hứng thú với ngươi.” Lời nói từ miệng Bắc Thần Diêu Quang chưa bao giờ làm người ta vui vẻ.
“Nhìn ngươi thường ngày lơ mơ, không nghĩ tới có đôi khi khôn khéo như vậy.”
“Diêu Quang bệ hạ khích lệ, Vị Ương đa tạ, bệ hạ vừa cùng Kiến An công chúa thành hôn chưa đến ba tháng, không ở trong Bắc Thần quốc lại ngàn dặm xa xôi chạy tới Quảng Nam, thật sự là vất vả.”
Bắc Thần Diêu Quang nhẹ giọng cười, “Chuyện ở bờ sông ta còn chưa nói xong, tiểu hồ ly đang ở nơi nào?”
Không nghĩ tới Bắc Thần Diêu Quang đã là tù nhân, cư nhiên còn nhớ thương tiểu hồ ly, chính là Bắc Thần Diêu Quang không biết, nam nhân trước mặt hắn chính là tiểu hồ ly mà hắn tâm tâm niệm niệm.
“Cái gì hồ ly?” Mặc dù đã nghĩ đến phương diện Bắc Thần Diêu Quang có thể vì hắn mà đến, nhưng khi thật sự nghe được từ miệng Bắc Thần Diêu Quang nói ra, Dạ Vị Ương vẫn tránh không được cả kinh.
Bắc Thần Diêu Quang này, đối với tiểu hồ ly là có bao nhiêu chấp nhất?
Nam nhân bị trói yên lặng nhìn Dạ Vị Ương, trong đôi mắt lộ ra vài phần khinh miệt: “Có lúc ngươi rất thông minh, nhưng thông minh qua rồi thì chính là ngu xuẩn, tự cho mình thông minh và tự tìm tử lộ có đôi khi là cùng một đạo lý.”
“Người của ta sớm nhìn thấy có một hồ ly bất đồng xuất hiện ở Mân thành, Vị Ương ngươi không cần tiếp tục giả ngu.” Bạn đang �
Ánh mắt khinh miệt cùng ngữ khí cuồng vọng khiến Dạ Vị Ương rất muốn dùng đuôi hung hăng quất Bắc Thần Diêu Quang hai cái, đã bị trói còn kiêu ngạo như vậy.
Nhưng làm Dạ Vị Ương sôi máu chính là, hắn thật không có biện pháp làm gì Bắc Thần Diêu Quang.
“Ta không cầu ngươi nói ta biết hắn ở nơi nào, ngươi chỉ cần nói cho ta, hắn có khỏe không?” Trong đôi mắt bình tĩnh lộ ra quang mang cấp bách, tư thái trong lời nói khiến tâm Dạ Vị Ương khẽ động, hỏi: “Ngươi ngàn dặm xa xôi đến Quảng Nam, chỉ vì một tiểu hồ ly sao? Cho dù bị ta bắt, cũng chỉ hỏi tình huống tiểu hồ ly kia thế nào, chẳng lẽ bệ hạ không quan tâm an nguy bản thân?”
“Ngươi có thể giết trẫm sao?” Khóe miệng tràn đầy ý cười châm chọc, Bắc Thần Diêu Quang nhìn nơi nào đó trong phòng, trong ngữ khí thản nhiên lộ ra tự tin khiến Dạ Vị Ương điên máu.
“Người của trẫm lúc này khẳng định đã biết trẫm bị các người bắt, một khi trẫm có gì không hay xảy ra, ngươi cùng Tịch Thiên Thương đã làm tốt chuẩn bị cho cuộc tiến công hàng loạt của Bắc Thần quốc? Bắc có Kim quốc, nam có Nguyệt Thăng, thế cục nội bộ còn chưa hoàn toàn ổn định…” Bắc Thần Diêu Quang nheo mắt, trong nhãn mâu hẹp dài hàn quang càng sâu, “Quan hệ lợi hại trong đó, ngươi hẳn là biết.”
Sự tình Bắc Thần Diêu Quang nói Dạ Vị Ương hiểu được, cũng vô lực thay đổi, bọn họ căn bản không có biện pháp ở thời điểm này đi trêu chọc thực lực của một đại quốc cường thịnh, huống chi Bắc Thần quốc còn có một đám tiểu quốc.
Đem Bắc Thần Diêu Quang cấp đánh tất nhiên rất thích, nhưng người ngồi trên địa vị cao càng lâu thì ánh mắt càng xa, Dạ Vị Ương lo lắng tương lai Thiên quốc sau này.
“Đúng, ta sẽ không giết ngươi, bất quá cũng không dễ dàng thả ngươi như vậy.” Dạ Vị Ương âm thầm siết tay, cho dù là thế, Dạ Vị Ương cũng không muốn toi công để Bắc Thần Diêu Quang đi, nếu không thể diện Thiên quốc để nơi nào?
“Chỉ cần ngươi đem tiểu hồ ly trả lại cho trẫm, điều kiện tùy ngươi định.”
“Ta muốn cả thiên hạ ngươi cũng cấp ta sao?” Dạ Vị Ương nhìn Bắc Thần Diêu Quang, nghe đối phương nói lời này, trong lòng Dạ Vị Ương nhận không ra tư vị.
“Ngươi dám muốn sao, Dạ Vị Ương?” Tiếu dung Bắc Thần Diêu Quang dẫn theo vài phần chắc chắn cùng giảo hoạt.
Hắn nói không sai, cho dù Bắc Thần Diêu Quang cấp, phỏng chừng lúc này chẳng ai dám tiếp, cũng chẳng ai có khả năng tiếp.
Kẻ thống trị tối cao của một quốc gia không phải chỉ có thân phận bên ngoài, nó liên quan đến lợi ích cùng quyền thế trên mọi phương diện, dù ngươi có bò lên được vị trí kia, nếu không được người phía dưới tiếp nhận thì cũng bị phản đối phủ định mà thôi.
Dạ Vị Ương muốn điều thực tế hơn, lấy chút lợi ích Bắc Thần Diêu Quang có thể cho hắn.
Hắn đi lên phía trước thay Bắc Thần Diêu Quang cởi dây thừng trên người, vừa cởi, vừa nói: “Ta có thể thả ngươi, và nói cho ngươi biết phương hướng của tiểu hồ ly, nhưng ngươi phải đáp ứng ta vài điều kiện.”
Hết chương thứ bốn mươi hai