Mục lục
Đại Nịnh Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Giải thích vềliên bang cộng hòa, Dạ Vị Ương kỳ thực là mượn mô hình liên hợp quốc ở xã hội hiện đại, bất đồng chính là trong liên hợp quốc hiện đại có rất nhiều thành viên đến từ châu lục và chủng tộc khác nhau, nơi chân chính xử lý công việc là lầu năm góc.


Mà “liên bang cộng hòa” trong miệng hắn, có chung lịch sử văn hóa, chung tổ tiên cùng truyền thừa, ở chế độ chặt chẽ thân mật tương tự như “quốc gia cùng các tỉnh”, nhưng so với “quốc gia cùng các tỉnh” có phần rộng lớn hơn.

Trừ bỏ lo lắng đến tương lai của liên bang cộng hòa, ba quốc gia khả năng phát sinh chiến loạn sẽ giảm lại, kinh tế mậu dịch càng ngày càng gắng bó xa hơn, Dạ Vị Ương cũng lo lắng lợi và hại chuyên quyền mang đến.

Quốc gia dưới sự thống trị của hoàng đế, hoàng quyền phía trên, chỉ cần một quyết định liền có thể ảnh hưởng tới hưng vong của một quốc gia.

Lấy Thiên quốc làm ví dụ, hoàng vị mà Tịch Thiên Thương thừa hưởng, chính là từ tên tiên đế ngu ngốc cùng hai chữ “tài cán” chẳng mấy liên hệ kia, bởi vì ghen ghét Tịch Thiên Lâu khiến cho Tịch Thiên Lâu buông bỏ quyền lực trong tay đến Ngọc Hành sơn ăn chay niệm phật, để tóc tu hành.

Chính là Dạ Vị Ương nghe ngóng mới biết, tiên đế không hề phát triển Thiên quốc, nhưng không khiến Thiên quốc suy vong, bất quá thời điểm các nước khác phát triển vượt bậc, Thiên quốc lại giậm chân tại chỗ.

Nếu không có ý duy trì phát triển đất nước, vậy ngươi xưng đế làm gì?


May mắn đến thời điểm này, sau khi Tịch Thiên Thương làm hoàng đế liền chăm lo việc nước, lớn mật cải cách, một số thế lực phản động cùng gián điệp ngoại quốc đều bị diệt trừ, cũng không quên đẩy mạnh kinh tế Thiên quốc, mặc dù vừa lên ngôi bốn năm, nhưng thực lực Thiên quốc so với trước kia mạnh hơn không ít.


Đây chính là khác biệt, một hoàng đế tốt có thể chỉ cần khoảng thời gian ngắn nắm chặt quyền lực khiến quốc gia cùng dân chúng trăm họ phồn vinh phú cường, còn hôn quân cũng lấy tốc độ nhanh nhất khiến một quốc gia phú cường sụp đổ trong phút chốc.

Một người khống chế quốc gia quá mức cường đại cũng không phải chuyện tốt. Nhưng nếu thành lập liên bang cộng hòa, ít nhất có thể phân tán tạo thành cân bằng, trong ba người một người hồ đồ thì còn có hai người tỉnh táo, sẽ không để quốc gia cùng dân chúng đi vào ngõ cụt.

Dù sao theo xác suất mà nói, ba người toàn bộ đều là bao cỏ… xác suất này không cao lắm.

Trong lòng Dạ Vị Ương lúc này đã có khái niệm đầu tiên, cách thức cụ thể còn phải ngẫm lại, hắn còn muốn xem Bắc Thần Diêu Quang suy nghĩ thế nào.

Bắc Thần Diêu Quang trầm ngậm một lát, gật đầu nói: “Đề nghị này rất thú vị.”

Dưới tình huống hiện giờ, trừ phi xảy ra thiên tai nhân họa dẫn đến mâu thuẫn quốc nội mãnh liệt, hay là có kẻ đương quyền dã tâm muốn càn quét thiên hạ, nếu không trong thời gian ngắn thực khó thâu tóm quốc gia thành một thể thống nhất.

Nếu không có sự xuất hiện của Dạ Vị Ương,Bắc Thần Diêu Quang nhất định nghĩ biện pháp diệt trừ Thiên quốc, mà Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương cũng sẽ nghĩ biện pháp một bên chống trả áp bách từ Bắc Thần quốc một bên phát triển Thiên quốc, hai nước sớm muộn gì cũng bùng nổ chiến tranh.

Từ xưa đến nay, hết thảy những vấn đề liên quan đến lãnh thổ đều dùng chiến tranh để giải quyết, Dạ Vị Ương hiện tại nói ra biện pháp trước kia chưa từng có ai nghĩ tới, nhưng cực kỳ có tính khả thi.

Nếu các nước thật sự ngồi xuống cùng thương thảo thành lập liên bang cộng hòa, mặc kệ Kim quốc có chấp thuận hay không, chỉ cần Bắc Thần quốc cường ngạnh cùng Thiên quốc đồng ý, thì Kim quốc bị kẹp ở giữa cùng Đông đảo trên biển cũng không thể không thỏa hiệp.

Dạ Vị Ương nhớ trước kia hắn từng đọc được một truyện thú vị ở trên mạng, viết thế này:

Tiểu quốc cùng tiểu quốc tìm liên hiệp quốc giải quyết mâu thuẫn: mâu thuẫn biến mất.

Tiểu quốc cùng đại quốc tìm liên hiệp quốc giải quyết mâu thuẫn: tiểu quốc biến mất.

Đại quốc cùng đại quốc tìm liên hiệp quốc giải quyết mâu thuẫn: liên hiệp quốc biến mất.

Một tiểu Kim quốc hay là Đông đảo quốc nếu không chấp thuận, hậu quả chính là bị đại quốc ngầm nuốt chửng.

Bắc Thần Diêu Quang đối với đề nghị của Dạ Vị Ương rất có hứng thú, nhưng muốn tiến hành còn phải xem ý tứ Tịch Thiên Thương bên kia, Dạ Vị Ương cân nhắc viết một bức thư cho Tịch Thiên Thương, bất quá vẫn là đợi sang xuân năm sau thời điểm trở về Thiên quốc cùng Tịch Thiên Thương mặt đối mặtnói chuyện.

Sau đó, ở nửa đường Dạ Vị Ương đến Tử Vi thành gặp được Chước Hoa, mà trừ bỏ Chước Hoa còn có một người ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trước đây Tịch Thiên Thương từng nói qua, chờ khi vết thương Chước Hoa tốt lên sẽ đến Bắc Thần quốc tìm hắn, nhìn thấy Chước Hoa Dạ Vị Ương không hề bất ngờ, bất ngờ chính là hắn thấy được Tịch Thiên Lâu từ trong xe ngựa đi ra.





“Gọi gia gia nào, Thiên Hữu.”

Sắp tới cuối thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, Dạ Vị Ương cũng cấp tiểu hồ ly nhiều hơn vài bộ quần áo.

Tiểu tử kia khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, hai má hồng như hai quả táo, bị Dạ Vị Ương kéo đến trước mặt Tịch Thiên Lâu, ngọt ngào nở nụ cười, lộ ra hàm răng cái có cái không, kêu: “Gia gia!”

Trên người tiểu hồ ly có huyết mạch Tịch Thiên Thương, Tịch Thiên Lâu là cha ruột của Tịch Thiên Thương, liền như thế Tịch Thiên Lâu nghiễm nhiên chính là gia gia của tiểu hồ ly.

Cũng bởi vì đột nhiên có được tôn nhi, Tịch Thiên Lâu mới có thể nguyện ý từ Ngọc Hành sơn cùng Chước Hoa bôn ba ngàn dặm chạy tới Thiên quốc.

“Để gia gia nhìn xem, Thiên Hữu lớn lên thật đáng yêu nha, xinh đẹp y như cha ngươi.” Nam nhân bình thường lãnh đạm lúc này trên mặt tràn đầy ý cười, Tịch Thiên Lâu đối với tiểu hồ ly yêu thích đến không thể buông tay.

Từ khi ở chỗ Tịch Thiên Thương biết được Dạ Vị Ương đã sinh, hơn nữa đứa nhỏ thế nhưng có đến ba người cha, Tịch Thiên Lâu vẫn luôn muốn tới nhìn Dạ Vị Ương cùng tôn nhi tiểu hồ ly.

Biết được Chước Hoa bị Tịch Thiên Thương phái đi Bắc Thần quốc, Tịch Thiên Lâu liền dứt khoát hạ sơn cùng Chước Hoa đồng thời lại đây.

“Gia gia cũng rất xinh đẹp, gia gia ta có thể sờ mặt ngươi không?” Tiểu hồ ly vừa nhìn thấy Tịch Thiên Lâu hai mắt lập tức sáng lên, ngốc hồ hồ cười chạy tới.

Dạ Vị Ương âm thầm lắc đầu, này đúng là “ngoại mậu hiệp hội” đều là gien tốt a, nhớ lúc trước hắn nhìn thấy Đại tướng quân cũng không máu huyết dâng trào như tiểu hồ ly.

“Cái miệng nhỏ nhắn còn thật ngọt, đến, gia gia ôm cái nào.” Bốn mươi tuổi đã được làm gia gia, Tịch Thiên Lâu hết sức vui vẻ ôm tiểu hồ ly ngồi trên đùi mình, tiểu hồ ly cười ha ha vươn tay liền hướng trên mặt Tịch Thiên Lâu sờ soạng.

Cả nhà vui vẻ cười nói, tiểu hồ ly đối với vị gia gia vừa trẻ tuổi lại anh tuấn đột nhiên xuất hiện này vô cùng hưng phấn, ngược lại Bắc Thần Diêu Quang, ngay từ đầu nghe Tịch Thiên Lâu vô thưởng vô phạt nói “dứt khoát xuống núi”, xoay lưng đã không thấy tăm hơi.

“Vị Ương, ngươi vất vả rồi.”

Tịch Thiên Lâu khẽ vô mu bàn tay Dạ Vị Ương, tiểu hồ ly bị Chước Hoa dùng đường quả hống đi, hai nam nhân chậm rãi dạo ở trong vườn.

“Sư phụ, ta không có vất vả gì.” Dạ Vị Ương chẳng để ý lắm nhếch môi cười, tuy rằng đã trở thành phụ thân người ta, nhưng thoạt nhìn so với trước kia không có biến hóa gì lớn.

Thời điểm cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời tựa như thanh tuyền, lộ ra vài phần thiên chân cùng sạch sẽ.

Tịch Thiên Lâu lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: “Bá Hề cùng Thiên nhi chúng nó còn quá trẻ, sẽ không biết nam nhân sau khi làm phụ thân gian khó ra sao, cho dù chúng nó biết ngươi vất vả, ngươi khổ cực, mọi người đều biết dao cắt vào tay sẽ đau, nhưng chân chính trải nghiệm thì mới biết nó đau thế nào.”

“Nghe nói là ngươi sau trận sóng thần ở trong sơn động một mình sinh hạ hài tử, như vậy còn không khổ cực sao? Một năm nay ngươi vào nam ra bắc, ta tuy rằng luôn ở Ngọc Hành sơn, nhưng đều biết các ngươi làm những gì.”

Tịch Thiên Lâu rất tán thưởng nhìn Dạ Vị Ương nói: “Sự tình Quảng Nam cùng Côn Châu ta đều đã nghe qua, Vị Ương, ngươi vất vả nhiều như vậy, cho dù đều là cam tâm tình nguyện, nhưng không có nghĩa không cần hồi báo.”

“Sư phụ, ngươi muốn nói gì với ta a?” Dạ Vị Ương nghe ra thâm ý trong lời Tịch Thiên Lâu, bất quá không hiểu rõ lắm.

Tịch Thiên Lâu bất giác mỉm cười, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của đại hồ ly, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, dẫn theo chút trêu chọc nói: “Thiên nhi từng đem chuyện của ngươi nói cho ta biết, hiện giờ ngươi không phải đang phiền não như thế nào để tiểu hồ ly cùng ba người cha hắn ở chung, sợ hãi bọn họ đánh nhau sao?”






Dạ Vị Ương nhất thời ở trong lòng đem Tịch Thiên Thương mắng đến cẩu huyết lâm đầu, tên kia không biết giữ kín chuyện của bọn họ còn đem nói cho sư phụ!

Mặc dù có phần ngượng ngùng, Dạ Vị Ương vẫn gật đầu: “Vâng, ta vẫn luôn nghĩ nếu tất cả đều là người một nhà, bọn họ có thể hòa thuận sống chung hay không, chính là bọn họ thân phận bất đồng, đột nhiên tacảm thấy bản thân nghĩ quá ngây thơ.”

“Vị Ương, đừng xem nhẹ chính mình như vậy.” Tịch Thiên Lâu không phải kẻ tư tưởng cổ hủ, dù sao cũng từng là thiên hạ đệ nhất nhân, nhìn phương diện vấn đề, Tịch Thiên Lâu so với người thường tầm mắt càng thêm thông thoáng.

“Ta lúc nãy có nói, ngươi năm nay vì đứa nhỏ kia ăn không ít khổ, hiện giờ hết thảy đều là ngươi nên được, nên có, nếu Thiên Hữu có đến ba người cha, ngươi liền đem tất cả bọn họ thu vào tay là được.”

Dạ Vị Ương không thể che giấu sự ngạc nhiên, toàn bộ hiện lên trên mặt.

Hắn nghĩ cùng tiểu hồ ly và ba người cha của nó một chỗ, gia đình hài hòa êm ấm, bất quá hắn có thể thông suốt như thế chính là vì nghĩ cho tiểu hồ ly.

Nhưng sau khi nghe Tịch Thiên Lâu nói, thật sựkhiến người ta kinh ngạc.

“Xem ngươi kìa.” Tịch Thiên Lâu thở dài, vươn tay khẽ gõ đầu Dạ Vị Ương, “Ngươi cũng biết Bắc Thần Diêu Quang bọn họ, một đám không phải hoàng đế thì cũng là tướng quân, ngươi nhận thức bọn họ bao lâu? Còn chưa đến một năm a.”

“Hiện giờ trong lòng bọn họ đã sớm coi ngươi là bảo bối, một đám luôn miệng nói yêu ngươi muốn cùng ngươi trọn đời trọn kiếp, những lời này nói ra thì dễ, nhưng chân chính thực hiện thật không dễ chút nào.” Tựa như nghĩ đến kinh nghiệm bản thân, Tịch Thiên Lâu hừ một tiếng, “Có vài người ngươi đối với hắn tốt, hắn liền xemđó là điều hiển nhiên, cho rằng không có hắn ngươi sẽ sống không được.”

Dạ Vị Ương ở bên cạnh không dám hé răng, nghe thế nào cũng cảm thấy sư phụ đang nói đến phụ thân của Bắc Thần Diêu Quang.

Quay đầu, Tịch Thiên Lâu nhìn Dạ Vị Ương, nói: “Ngươi vẫn là đem bọn họ thu vào tay đi, Thiên nhi và Bá Hề là đồ đệ của ta, bọn họ sau này cũng thật khó tìm được người nào tốt như ngươi, huống chi còn có hài tử, chung quy không thể để đứa nhỏ về sau thiếu cha.”

“Về phần Bắc Thần Diêu Quang, ta thấy hắn so với cha hắn có tiền đồ hơn nhiều lắm, dù sao hắn cũng không buông được ngươi, trưởng thành cũng không xấu, thu luôn cũng tốt, chính là nhiều người sẽ thêm nhiều phiền toái.” Tịch Thiên Lâu giúp Dạ Vị Ương đưa ra quyết định, “Ngươi cứ để bọn họ lựa chọn, nếu ai không nguyện ý ngươi cứ để hắn đi, còn người nào vẫn muốn ở cạnh ngươi thì cả đời này sẽ không ly khai ngươi.”

Dạ Vị Ương âm thầm ở trong lòng hướng sư phụ dựng ngón tay cái: sư phụ thật khí phách!

“Vậy sau này sư phụ phải làm chủ cho ta.” Dạ Vị Ương cười đến nheo ánh mắt, ngay cả đuôi cũng nhanh chóng lộ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK