Chu Vận thình lình bị dựng đầu dậy, còn đang ngơ ngác, chỉ biết mình nghe được một tin vui liền liên tục nói tốt quá. Cô cúp điện thoại, mắt không mở lên nổi, vừa quay đầu lại đã thấy Lý Tuân cũng tỉnh dậy. Anh vẫn giữ tư thế ôm cô như đêm qua, đôi mắt khép hờ nhìn cô. Chân trời hửng sáng, khoảng không tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng chim hót véo von.
Chu Vận nhỏ giọng: "Cao Kiến Hồng phẫu thuật thành công rồi."
Lý Tuân không nói gì, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ. Chu Vận quay mặt đối diện anh, đưa tay ôm anh. Động tác này hơi vất vả vì dáng vóc Lý Tuân trông cân đối cao gầy nhưng thật ra khổ người rất lớn. Chu Vận cọ mặt vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại nói: "Trước đó em đã tra tài liệu, tỷ lệ phẫu thuật thành công của bệnh này rất cao."
Cô cảm nhận được lồng ngực anh khẽ run, hình như đang cười. Hành động này khiến cả người anh bừng sức sống, Chu Vận ngửa đầu lên hít hà cằm anh, sau đó lại hôn một cái. Nụ hôn này cũng khiến tinh thần Lý Tuân hăng hái, tay anh bắt đầu không ngoan, lần xuống dưới người Chu Vận, cô đổi góc độ ôm anh chặt hơn.
Họ đã ngủ suốt một đêm, tinh lực dồi dào, quấn quýt lấy nhau định ‘tập thể dục buổi sáng’. Đúng lúc này cửa bị gõ vang, Hầu Ninh hô to bên ngoài: "Lý Tuân, mau thức dậy đi. Tôi đã nhường một đêm rồi. Đây là nhà chúng ta thuê chung tôi cũng có quyền sử dụng, cậu không thể độc chiếm như vậy."
Mặt Lý Tuân nhất thời sa sầm, Chu Vận đẩy anh ra: "Dậy thôi nào."
Cô ra mở cửa cho Hầu Ninh, thấy vẻ mặt cậu uể oải, Chu Vận nhăn mày nói: "Tối qua cậu đi đâu thế?"
Hầu Ninh tức giận: "Cắm net."
Chu Vận: "Sao cậu không thuê phòng khách sạn mà nghỉ?"
Hầu Ninh trừng mắt nhìn cô: "Cô quản lý cả tôi à?" Cậu ta đeo balo len vào nhà, nhìn trái nhìn phải, kiểm tra kỹ càng thiết bị điện tử của mình, lúc sau dè dặt hỏi: "Cô không chạm vào đồ của tôi chứ?"
Chu Vận cười khẩy: "Thèm vào."
Lý Tuân thay quần áo xong, Chu Vận hỏi anh: "Anh đói không?"
Hầu Ninh đứng bên cạnh đáp thay: "Tôi đói."
Chu Vận lườm cậu ta rồi xách túi lên: "Đi thôi, ra ngoài ăn sáng, sau đó đến công ty xem tình hình thế nào rồi."
Họ ăn qua loa ở tiệm bán điểm tâm dưới lầu, sức ăn của Lý Tuân lớn hơn trước, anh ngốn hết hai chiếc bánh bao, mấy đĩa dưa muối cộng thêm một chén chè trà trứng và một cốc sữa đậu nành. Chu Vận ăn cháo bát bảo còn Hầu Ninh ăn bánh quẩy. Sau khi ăn xong, Chu Vận lái xe chở hai người đàn ông chưa có bằng lái đến công ty.
Đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, thang máy kẹt như bị táo bón, ba người họ quyết định leo thang bộ. Bắt đầu từ tầng chín, trong hành lang đã chất đầy đồ trang trí vứt đi. Chu Vận vừa đi vừa hỏi: "Đây không phải là đồ của công ty chúng ta chứ."
Hầu Ninh cười nhạt: "Đúng, Đổng Tư Dương làm công trình to đấy."
Đến tầng của công ty, hành lang truyền đến tiếng leng keng, rầm rầm do tu sửa. Chu Vận đi đến, Đổng Tư Dương kéo chiếc ghế da thật của mình ra ngoài hành lang để ngồi. Trong tay ông còn cầm bình trà hoa cúc, đang vắt chéo chân giám sát giống hệt dáng vẻ phú ông thời cổ đại. Chu Vận cẩn thận đi đứng, ngó sang kế bên. Đổng Tư Dương đã thuê luôn cả mặt bằng của hai công ty bên cạnh, toàn bộ đều được tháo dỡ ra để thông với nhau, hiện tại văn phòng đã được trang trí cơ bản.
Điều khiến Chu Vận kinh ngạc hơn là gã thô kệch như Đổng Tư Dương cũng biết lựa chọn chủ đề trang trí khá hợp lý. Cả công ty đều mang đậm phong cách khoa học công nghệ hiện đại, lấy phông nền màu trắng, phối hợp với màu nâu đen, nơi khuất sáng thì dùng màu bạc, tràn ngập cảm giác biến ảo, trông vừa sáng sủa vừa chuyên nghiệp, tinh khiết vô ngần.
Chắc chắn không thể do bản thân Đổng Tư Dương thiết kế được, Chu Vận lén hỏi Lý Tuân: "Tốn bao nhiêu tiền thế?"
Lý Tuân: "Không cần để ý đến chuyện tiền bạc, em trông thấy thế nào?"
Chu Vận: "Rất cao cấp."
Trương Phóng đeo chiếc khẩu trang to đùng, đang chỉ huy tu sửa nội thất công ty, Triệu Đằng và Quách Thế Kiệt không biết đã đi đâu.
"Tôi cho họ nghỉ phép rồi." Đổng Tư Dương nói với Chu Vận và Lý Tuân, "Mấy người cũng được nghỉ phép, chờ công ty sửa chữa xong thì tiếp tục quay lại làm việc."
Chu Vận khen ông: "Ông trang trí kiểu này đẹp đấy."
Đổng Tư Dương lườm cô, khiển trách: "Không biết lễ phép gì cả, sao cô dám nói chuyện với ông chủ thế hả."
Chu Vận nghẹn họng.
Đổng Tư Dương lấy ra một chiếc USB trong túi áo: "Thấy cô chuyên nghiệp nên tôi đành phải giao cho cô vài việc để làm đây, cầm lấy."
Chu Vận nhận lấy: "Đây là cái gì?"
"Sơ yếu lý lịch, đây chỉ là một phần thôi, phần còn lại thì lưu trong máy tính của Trương Phóng. Cô xem qua trước, tuyển lấy vài người có trình độ chuyên môn tốt vào." Dặn dò Chu Vận xong, Đổng Tư Dương đứng dậy nói với Lý Tuân, "Lại đây, chuyện lần trước cậu bảo tôi dò la đã xong rồi. Có nguồn tin cho hay Hoa Giang có ý định đầu tư vào công ty IT bắt đầu từ khoảng nửa năm sau, có điều hiện tại họ chưa xác định..."
Đổng Tư Dương và Lý Tuân bàn bạc chuyện tìm kiếm nhà đầu tư. Chu Vận không chịu được cảnh bụi bặm mù mịt bèn mang theo USB đến tiệm cà phê ở trung tâm thương mại đối diện. Trong USB có mấy trăm bản sơ yếu lý lịch, Chu Vận đọc kỹ càng một hồi. Quả thật là có không ít sơ yếu lý lịch chất lượng cao. Nếu ngày mà Chu Vận vừa đến công ty Phi Dương cũng có nhiều người tuyển dụng có trình độ cao như vậy thì thật sự là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Một khi tập trung vào công việc, nửa ngày nhanh chóng trôi qua, trong lúc Chu Vận cắm đầu lựa chọn nhân viên thì mẹ cô gọi đến. Chu Vận nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại di động, đóng máy tính lại.
"Alo? Mẹ à."
"Con đang làm gì thế?"
"Làm việc."
"Con còn làm cái gì, mẹ bảo con thôi việc mà con vẫn xem như gió thoảng bên tai phải không?"
Chu Vận gãi mặt, quyết định không xung đột chính diện với bà.
"Con về nhà ngay, mẹ có việc nói với con."
"Nói qua điện thoại không được sao?"
"Mẹ bảo con về nhà." Mẹ cô nghiêm khắc nói, "Nếu con không sợ mẹ đến công ty con làm ầm lên thì con cứ tiếp tục ở đó đi. Để xem lúc ấy ai mới là người mất thể diện."
Chu Vận á khẩu.
Thật ra cô không sợ mẹ tìm đến tận công ty, mẹ cô chỉ nổi giận ở nhà thôi chứ tuyệt đối sẽ không làm chuyện ầm ĩ ở nơi công cộng. Thế nhưng đúng là cô nên trở về nhà một chuyến, nói rõ với gia đình, không thể cứ để vấn đề này như vậy mãi được.
"Được, mai con sẽ về." Chu Vận hứa.
Đặt điện thoại xuống, Chu Vận hít sâu, tựa vào sô pha. Cô nhìn ra ngoài cửa kính, trông lên bầu trời quang đãng. Sắc trời dần tàn, mặt trời lặn về phía Tây, những áng mây lười biếng trôi lơ lửng ở cuối chân trời. Cô không biết Lý Tuân và Đổng Tư Dương phải bàn bạc đến bao giờ nên không gọi điện quấy rầy anh, chỉ gửi tin nhắn đến.
Trong công ty không có chỗ ngồi, Đổng Tư Dương bèn cưỡng ép chiếm đóng đại sảnh công ty chuyển phát nhanh. Ông đang nói với Lý Tuân về việc gần đây tập đoàn Hoa Giang tiết lộ ý đồ đầu tư.
"Nghe nói có rất nhiều công ty tìm đến Hoa Giang với đủ mọi ngành nghề, nào là giải trí, dịch vụ, tài chính, công nghệ, muốn cái gì có cái ấy, trong đó có cả kẻ thù của cậu. Sớm muộn gì Cát Lực cũng được Ủy Ban Chứng Khoán Nhà Nước thông qua xét duyệt, có lẽ sang năm sẽ lên sàn thôi. Bước khởi đầu của họ cao hơn chúng ta nên chúng muốn mời mọc Hoa Giang đầu tư cổ phần."
Lý Tuân thờ ơ "ồ" một tiếng.
Đổng Tư Dương: "Vì vậy tôi mới không hiểu sao hai người lại rút đơn kiện, tôi có thể hiểu được về phần của Chu Vận, nhưng cậu thì tôi không sao hiểu nổi."
Lý Tuân tự giễu: "Thật ra thì ngay cả tôi cũng không hiểu tôi nữa kìa."
Đổng Tư Dương định nói gì đó nhưng điện thoại Lý Tuân chợt rung lên, anh lấy ra xem, là tin nhắn Chu Vận gửi đến.
- Em về trước, em đã gửi đến mail của công ty mấy sơ yếu lý lịch có khả năng rồi. Ngày mai em phải về nhà một chuyến, sẽ nhanh chóng trở lại ngay."
Lý Tuân nhắn lại một chữ "Được."
Đổng Tư Dương nói tiếp về chuyện đầu tư, nhưng càng nói càng thấy Lý Tuân có chút bất an.
"Sao vậy?" Đổng Tư Dương hỏi.
Lý Tuân lắc đầu, trong đầu anh luôn hiện lên hai chữ "về nhà" trong tin nhắn của Chu Vận khi nãy. Điều này khiến anh nhớ đến ngày họ chia xa năm đó, hôm ấy cô cũng phải về nhà, cũng nhẹ nhàng nói với anh rằng cô "sẽ nhanh chóng trở lại ngay" như bây giờ.
Lý Tuân khẽ kéo cổ áo, Đổng Tư Dương hỏi: "Rốt cuộc sao thế?"
"Không có gì, hôm nay ngừng ở đây thôi, sáng mai nói tiếp." Lý Tuân cau mày đứng dậy, khẽ mắng, "Cái di chứng chết tiệt này..."
Chu Vận đang thu xếp đồ đạc đem đi, cô không định trở về lâu nên chỉ mang theo hai bộ quần áo thường mặc.
Cửa bị gõ vang, Chu Vận biết ngay là Lý Tuân đến. Cách gõ cửa của anh khác với tất cả mọi người, âm lượng chỉ bình thường nhưng lại nhịp độ nghe có vẻ mất kiên nhẫn. Âm thanh vang dội giống như anh đang nói chuyện, hối thúc người ta mau ra mở cửa.
Chu Vận mở cửa ra, Lý Tuân đi thẳng vào nhà như thể tuần tra.
Chu Vận hỏi: "Sao anh lại đến đây, bàn xong việc với Đổng Tư Dương rồi à?"
"Xong rồi." Anh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt lướt đến valy Chu Vận đang sắp đồ, "Em phải về bao lâu?"
Chu Vận: "Còn chưa biết."
Anh cười khẩy một tiếng.
Chu Vận: "Em sẽ cố gắng quay lại sớm mà."
Lý Tuân nhìn cô: "Sớm là mấy giờ?"
Chu Vận nghẹn lời. Cô suy nghĩ mãi, cuối cùng mới nhận ra biểu cảm kì lạ của anh. Cô đến bên anh, huých cùi chỏ vào người anh.
"Không nỡ để em đi à?"
Cách cô trêu chọc hơi mờ ám, vẻ mặt Lý Tuân vẫn lạnh lùng nhưng mặt cô lại đỏ như gấc. Lý Tuân nhìn ánh mắt né tránh của cô, cuối cùng cũng hài lòng. Anh kéo cánh tay cô, quay người đè cô xuống bàn.
Chu Vận giật mình, ngay sau đó Lý Tuân đã bắt đầu cởi quần áo cô.
Cô hoảng hốt nói: "Anh làm gì vậy?"
Lý Tuân: "Sinh con."
Anh chỉ nói hai chữ ngắn gọn đã thành công đốt lửa trên thân thể cô. Cô chê anh cởi nút áo chậm quá, bèn đẩy tay anh ra tự mình cởi. Cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Lúc này sẽ không có ai đến đây và gọi điện thoại tới nữa chứ?
Lý Tuân: "Em bịt kín lỗ tai là được, có điện thoại cũng đừng nghe, ai tới cũng mặc kệ."
Nhân lúc cô cởi đổ, anh lướt mắt nhìn đồ vật trên bàn: "Đây là gì?"
Chu Vận vứt quần áo sang một bên, nói: "Là bệnh án điện tử em nghiên cứu từ hồi còn học ở Mỹ nhưng đã ngừng một thời gian rồi. Em định chỉnh lại vài chỗ rồi mới đưa cho anh, xem thử có giúp ích gì cho anh không."
Lý Tuân vừa cầm mấy tờ giấy lên lật xem, vừa cúi đầu liếm nhẹ ngực Chu Vận. Chu Vận bị anh khiêu khích đến nỗi toàn thân bủn rủn, nửa người nằm trên bàn vô thức trượt xuống. Lý Tuân nâng cô dậy, bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh dẻ của cô, khẽ nói: "Em mua được cái bàn hay đấy, chiều cao vừa đẹp."
Quả thật là vừa đẹp. Sau khi cô nằm xuống, vị trí phần dưới của hai người vừa khớp, vô cùng chính xác, ngay cả nhắm cũng không cần thiết, cũng không cần anh phải khom người, vừa bớt việc vừa đỡ tốn sức, vô tình chiếu cố cho tấm lưng bệnh tật của anh.
Tay Lý Tuân lại vuốt ve bên dưới cô, giúp cô hưng phấn, ánh mắt lướt nhìn tài liệu cô in ra cực kỳ thần tốc.
"Em nghiên cứu không ít thứ nhỉ." Giọng anh khẽ khàng.
Lưng Chu Vận khẽ cọ lên bàn. Trong tình cảnh bị anh lấn tới, cô vô cùng mâu thuẫn nửa muốn đẩy ra nửa muốn ôm chặt. Cô run rẩy trả lời anh: "... Bên Tây bắt tay xử lý vấn đề này từ khá sớm, lúc em đi học ở nước ngoài họ đã..." Cô còn chưa dứt lời Lý Tuân đã tiến vào, Chu Vận hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, vất vả lắm mới nói hết nửa câu còn lại, "... khi đó họ đã thu được một vài thành tựu nhất định rồi."
Cô nói xong lại bị thúc thêm một cú, âm điệu bất giác tăng cao. Cô nhanh chóng im lặng và cũng rất nhanh hối hận. Cô thấy hình như mình không nên nói với anh về chủ đề gợi lên sáu năm tiếc nuối kia.
Lý Tuân không hề để ý, anh vô cùng chú tâm làm việc của mình. Anh mơn trớn làn da mịn màng, căng mọng của cô, càng tiến càng nhanh, tung hoành ngang dọc, mồ hôi đầm đìa.
Mồ hôi nhỏ xuống mắt anh, khiến mắt anh nheo lại đầy mê ly, anh rít từng từ qua kẽ răng: "Làm sớm thì sao, kết quả vẫn phải xem anh thôi." Anh vừa xoa nắn ngực cô vừa suy luận, "Cũng giống như em đấy, chạy xa tít tắp cũng chẳng được ích gì, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh."
Lý Tuân không có đeo bao, cảm giác chân thật kích thích da thịt nối liền chặt chẽ này giống như cưỡi ngựa gỗ trong phòng tắm hơi. Đầu óc Chu Vận đê mê, nghe lời anh nói lại càng như uống phải liều thuốc kích tình mạnh nhất. Cô nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay anh đang chống lên bàn.
Lưng cô cọ vào bàn đỏ rát, dần dần không nghe được âm thanh gì nữa, toàn bộ giác quan như đều nằm trên lớp da thịt mỏng manh. Cô cảm nhận được phần thân trên của anh không ngừng đổ ra mồ hôi, nó nhỏ xuống bụng cô, chảy đến cánh hoa, từng đợt râm ran, từng đợt nóng bỏng.