• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tháng sau, công ty Phi Dương đã hoàn thành cơ bản việc tu sửa văn phòng, nhân viên mới tuyển đều đến làm. Chu Vận và Lý Tuân đăng ký kết hôn vào giữa tháng. 

Thủ khoa Lý chỉ có một thân một mình, ngoài Phó Nhất Trác ra không còn ai để thông báo tin mừng. Phó Nhất Trác vui sướng khôn xiết, quyết định nghỉ dạy ba ngày để tìm thầy bói chọn ngày lành tháng tốt. Cuối cùng quyết định hai mươi tháng sau là ngày hoàng đạo, song có vẻ thời gian hơi kéo dài. Tuy nhiên khi đó Chu Vận cũng đang bận đào tạo nhân viên mới, nếu thầy đã chọn tháng sau thì cứ để tháng sau vậy.

Thế nhưng mẹ cô đã nhanh chóng phát hiện sổ hộ khẩu bị mất, nhanh chóng gọi điện đến. Chu Vận sợ chết khiếp lập tức lôi Lý Tuân lái xe thẳng đến Cục Dân chính. Hộ khẩu của Lý Tuân đã chuyển đến đây từ hồi học đại học nên cũng tiện cho họ "gây án".

Cả quá trình đăng ký kết hôn không hề có gì lãng mạn, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ "gấp" mà thôi. Chu Vận tắt nguồn điện thoại, tạm thời cắt đứt liên lạc với mọi người, sợ đang đăng ký giữa chừng thì bị mẹ chặn đường chém giết.

Hôm ấy người đến đăng ký khá đông, xếp hàng trước Chu Vận là một đôi còn rất trẻ, anh chồng thì lấy máy tỉ mỉ quay lại từng viên gạch tấc đất ở Cục Dân chính, cô vợ ở bên cạnh thì chụp tự sướng điên cuồng.

Chu Vận thấy lâu lắm rồi mà họ vẫn chưa kết thúc, nhỏ giọng nói: "Em à, hay là chúng ta đổi số cho nhau nhé, hai em cứ quay phim chụp ảnh thoải mái."

Cô vợ trẻ gắn lông mi giả dài như cây quạt, chớp chớp mắt nhìn Chu Vận.

"Vội cái gì, ngày trọng đại phải từ từ nếm trải chứ." Nói rồi cô ta ôm lấy chồng mình đang quay sàn gạch, "Đúng không, chồng ngốc?"

Anh chồng cuời ngọt ngào: "Đương nhiên rồi."

Chu Vận á khẩu.

Lý Tuân đứng tựa bên cạnh phì cười, Chu Vận lườm anh, anh nói: "Đừng khẩn trương, mẹ em có tìm đến được đây cũng phải bảy tám giờ sau. Bà không tìm được em nhất định sẽ đến công ty, nếu đến đó Đổng Tư Dương sẽ giúp mình kéo dài thời gian."

Cô vợ trẻ phía trước thấy Lý Tuân nói chuyện liền kề đến nhỏ giọng thì thầm với Chu Vận: "Chồng chị đẹp trai quá."

Chu Vận đồng ý: "Đúng thế."

Cô vợ trẻ: "Nhưng mà sao hai anh chị lại ăn mặc xuề xòa vậy?"

Bởi vì họ đưa ra quyết định đăng ký kết hôn quá đột ngột nên chưa chuẩn bị gì. Chu Vận đang đào tạo nhân viên mới nên mặc đồ công sở, Lý Tuân cũng ăn mặc tuềnh toàng, áo sơ mi xám và quần đen, cả bộ đồ đầy nếp nhăn.

Cô vợ trẻ và Chu Vận cùng nhìn Lý Tuân, một hồi sau lại thầm thì: "Nhưng mặc như vậy cũng rất đẹp trai..."

Đúng vậy, Chu Vận rất tự hào vì anh mặc gì cũng đẹp trai sất. Lý Tuân nhìn Chu Vận, cười gian giảo. Chu Vận lại nghĩ, lúc anh không mặc gì còn đẹp trai hơn nữa.

Hết cả một buổi sáng, rốt cuộc Chu Vận và Lý Tuân đã kịp đăng ký kết hôn trước khi Cục Dân chính nghỉ trưa. Họ chụp ảnh trước phông màn màu đỏ vừa xấu xí vừa quê mùa, thợ chụp ảnh cứ giục họ cười mãi. Chu Vận cười đến nỗi cuối cùng hàm cứng đờ. Thợ nhiếp ảnh thẳng người dậy, cau mày nói: "Anh bạn này, tôi bảo cười là cười mỉm chứ không phải là cười gằn, anh có ý kiến gì với tôi à?"

Chu Vận vội vàng giảng hòa: "Không ý kiến, không ý kiến, anh ấy không quen cười bao giờ thôi." Cô chọc chọc Lý Tuân mới khiến anh miễn cưỡng trưng cái bộ mặt tươi cười cho người khác nhìn. Thợ nhiếp ảnh ấn chụp tách tách.

Ảnh được rửa ra trông ngốc kinh khủng, Lý Tuân không thèm nhìn mà ném thẳng cho Chu Vận.

Ra khỏi Cục Dân chính, trên đường đi đến bãi đỗ xe, hai người đền im lặng. Khi nãy Chu Vận rất căng thẳng, rốt cuộc bây giờ đã thả lỏng. Cô đoán có lẽ Lý Tuân cũng như cô, cảm xúc đang dần lắng đọng, hồi tưởng lại dư vị.

Lên xe, Chu Vận vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Chúng ta có xem như là cưới gấp đúng không?"

Lý Tuân lạnh lùng mắng cô: "Gấp con khỉ, mười năm rồi."

Mùa thu tháng Chín chính là mùa tựu trường. 

Đúng là mười năm rồi.

Chu Vận khởi động xe.

Lúc gần đến công ty, Chu Vận mở điện thoại, vừa mới khởi động máy đã vang lên âm báo liên tục. Đổng Tư Dương truyền tin ra tiền tuyến, quả nhiên mẹ cô đã tìm đến tận công ty Phi Dương. 

Chu Vận không muốn để mẹ gặp Lý Tuân và nhất là lại ở công ty, cô không muốn để anh khó xử trong bất cứ trường hợp nào. Cô nói với anh: "Em đưa mẹ đi chỗ khác, chờ hai mẹ con em đi rồi anh hãy trở về công ty." Thấy Lý Tuân ngập ngừng, cô nhẹ giọng an ủi, "Yên tâm đi, không sao đâu."

Chu Vận gọi điện cho mẹ rồi hẹn bà đến quán trà ở trung tâm thương mại đối diện. Mẹ cô đã đi suốt cả ngày, vừa gặp mặt không thèm nói nhiều liền lôi cô ra ngoài ngay.

"Bây giờ mẹ thật sự không quản được con nữa rồi. Con theo mẹ về nhà, chưa giải quyết xong chuyện này thì con đừng hòng đi đâu cả."

Chu Vận biết mẹ đã lên cơn thịnh nộ, nếu không sẽ chẳng lôi lôi kéo kéo ở nơi công cộng thế này. Cô khỏe hơn mẹ nhưng không dám giãy dụa nhiều, cô nhìn xung quanh, nói: "Mẹ, mọi người đều đang nhìn đấy."

Câu nói này thành công khiến bà kiềm chế cơn nóng giận, tính mẹ cô rất sĩ diện, Chu Vận biết điều đó.

"Sổ hộ khẩu đâu?"

Chu Vận đưa sổ hộ khẩu ra, mẹ cô liền giật lấy.

Chu Vận: "Mẹ, ngoại trừ chuyện này ra, chuyện nào con cũng có thể đồng ý với mẹ."

Mẹ cô nắm chặt sổ hộ khẩu: "Gan con to bằng trời thật đấy Chu Vận à, con nói cho mẹ biết, con lấy sổ hộ khẩu làm gì?"

Chu Vận: "Kết hôn."

Bà bàng hoàng trong giây lát, cuối cùng giơ tay tát Chu Vận một cái. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên mẹ đánh cô.

"Chu Vận, nhà chúng ta không bao giờ chứa chấp người như nó, nếu con không chia tay với nó thì đừng nhận gia đình này nữa."

Mấy ngày tiếp theo, Chu Vận nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của người thân, ai ai cũng khuyên cô mau về nhà. Chu Vận mệt mỏi ứng đối, lần nào cũng lặp lại mấy lời giống nhau.

"Sau này sẽ tốt thôi, chờ vụ này xuôi xuôi, mẹ con tỉnh táo con sẽ nói chuyện với mẹ."

Nhà mới chưa trang trí xong, Chu Vận dọn khỏi căn hộ đã thuê trước đây, tạm thời ở khách sạn. Lý Tuân cũng dọn khỏi chỗ Hầu Ninh, ở khách sạn chung với cô.

Tuy Chu Vận đã lên kế hoạch cho chuyện "sinh con" nhưng khoảng thời gian đó không phải đêm nào họ cũng ân ái. Nhịp điệu cuộc sống của họ trở nên rất chậm, giống như Lý Tuân đã nói, hôn nhân đối với anh là một cuộc tình dài miên man. Họ tạo nên thói quen ôm nhau ngủ, nhiệt độ của người yêu khiến đêm đen trở nên dịu dàng tha thiết.

Cuối tháng Chín, công ty Cát Lực chính thức lên sàn chứng khoán. Khi ấy Chu Vận và Lý Tuân vừa ăn tối xong đang trên đường trở về khách sạn, họ vô tình thấy tin tức này trên màn hình quảng cáo. Trong tin tức, Phương Chí Tịnh và nhân viên Cát Lực phấn khởi ăn mừng, Ngô Chân cũng có mặt nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng Cao Kiến Hồng đâu.

Chu Vận: "Hình như Cao Kiến Hồng ra nước ngoài dưỡng bệnh rồi."

Lý Tuân cười cười, điềm nhiên khoác vai cô, ung dung băng qua đường.

Vào tháng Mười, Chu Vận đi khám thì được chẩn đoán đã có thai. Điều này thật sự khiến họ khá bất ngờ.

Dù sao đã đăng ký kết hôn nên hai người đều bình tĩnh lại. Chu Vận vốn định năm sau mới tính đến chuyện có con, năm nay phải dốc hết sức chuẩn bị cho việc thu hút Hoa Giang đầu tư trước đã. Dường như Lý Tuân cũng có ý này, cho nên sau khi đăng ký kết hôn, họ đều sử dụng biện pháp tránh thai.

Chu Vận cầm lấy kết quả khám thai, ngây ngốc hồi tưởng ở cửa bệnh viện. Cái thai đã được ba tháng, tính theo ngày thì chắc chắn cô đã mang thai vào khoảng thời gian họ mới quay lại với nhau trước khi kết hôn rồi. Khi ấy Lý Tuân không hề nghĩ ngợi nhiều,  hễ rảnh rỗi là lôi cô ra ‘đóng dấu’ làm kỉ niệm.

Đêm đó sau khi họp cả ngày ở công ty, người chồng không đáng tin trở về bên cạnh vợ lại được triệu tập họp bàn lần nữa. Quá trình diễn ra cuộc họp hết sức đơn giản, tổng cộng chưa đến mười phút. Trong đó, hai giây để quyết định giữ đứa bé, hai phút để bàn bạc chuyện dọn nhà, thời gian còn lại để lên kế hoạch sắp xếp công việc tương lai trong một năm tới.

Họp xong, hai người rửa mặt qua loa, Lý Tuân ôm lấy Chu Vận từ phía sau. Cả hai đều vui mừng, không tài nào ngủ được, bàn tay Lý Tuân đặt lên bụng Chu Vận, lòng bàn tay anh ấm áp, vô thức vuốt ve nhẹ nhàng.

"Cảm giác mang thai như thế nào?" Anh nhìn đỉnh đầu Chu Vận hỏi.

"Nói thật là em không thấy có gì đặc biệt cả, không hề có thay đổi gì hết." Cô quay đầu sang nhìn anh, "Có phải bác sĩ khám nhầm rồi không?"

Lý Tuân cúi đầu nhìn cô: "Anh thấy khả năng này rất nhỏ."

Chu Vận lại suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng em thật sự cảm thấy hoàn toàn không có gì thay đổi." Sau đó giống như để muốn chứng minh, cô trượt khỏi vòng tay Lý Tuân, nằm ngửa ra.

"Anh xem đi, em có thể gập bụng được này."

Nói xong cô giơ tay ôm lấy gáy, gập một hơi bảy tám cái rồi quay đầu lại nhìn anh. 

"Vậy đó."

Lý Tuân lạnh nhạt nhìn cô, cười khẩy nói: "Ai nói không thay đổi, đã ngốc đến thế còn gì."

Chu Vận nghẹn lời.

Lý Tuân giang tay, cô lại nằm trở về vòng tay anh. Qua hồi lâu, cô khẽ khàng hỏi: "Anh cảm thấy nó sẽ là con trai hay con gái?"

Lý Tuân: "Con trai."

Chu Vận cố ý khích anh: "Người ta nói đàn ông làm việc hằng ngày với máy vi tính sẽ bị ảnh hưởng phóng xạ, đa số sẽ sinh con gái đấy."

Lý Tuân khẽ véo bụng cô. 

Yên lặng một lát, Chu Vận cảm nhận hơi thở người phía sau dần dần chậm chạp và đều đặn, nhưng cô vẫn không hề mệt mỏi chút nào, hỏi: "Anh muốn có con trai à?"

Lý Tuân mơ mơ màng màng "ừ" một tiếng.

Chu Vận: "Anh không thích con gái sao?"

Mí mắt Lý Tuân không gượng mở được nữa.

"Con trai dễ nuôi."

"..."

Lý Tuân đã nhắm chặt mắt lại, nói mơ hồ: "Con gái yếu ớt quá, anh không biết cách nuôi con. Chúng ta nuôi đứa con trai trước, có kinh nghiệm rồi lại sinh con gái."

Chu Vận cười: "Anh nói cứ như mình có thể khống chế được mọi chuyện đấy."

Hình như anh khe khẽ mỉm cười rồi dần chìm vào giấc ngủ. Chu Vận nương theo ánh trăng lặng lẽ ngắm nhìn anh.

Mẹ anh ra đi vào năm bà ba mươi tuổi, chị gái anh lại bất hạnh qua đời vào lúc hai mươi mấy tuổi, những chuyện này đều để lại bóng ma rất sâu trong lòng anh. Đối với anh, phái nữ đúng là quá mỏng manh yếu ớt.

Tay Chu Vận nhẹ nhàng vòng lên cổ anh, ôm lấy anh. Có lẽ do mang thai, trong đêm khuyên yên tĩnh này, cô lại thể hiện ra sự mẫu tính dịu dàng chưa bao giờ có.

Lý Tuân ngủ một giấc thật say.

Họ không công khai chuyện mang thai, cả công ty chỉ có mình Đổng Tư Dương biết. Đổng Tư Dương kinh ngạc bình luận: "Hai người được đấy, rất năng suất."

Công ty có Đổng Tư Dương gánh vác, áp lực của Lý Tuân giảm đi rất nhiều. Chu Vận cảm thấy như vậy thật tốt, trước kia Lý Tuân làm việc luôn ôm đồm quá nhiều, cuối cùng không đủ sức cáng đáng nên mảng nào cũng bị hạn chế. Bây giờ anh chỉ đảm nhiệm chức vụ CTO (1), toàn tâm toàn ý nghiên cứu công nghệ, đồng thời cũng xây dựng nền móng trụ cột cho hệ thống phát triển của công ty sau này.

(1) CTO là viết tắt của từ tiếng Anh: Chief Technical Officer - Giám đốc công nghệ, thường dùng trong các công ty Công nghệ thông tin.

Hằng ngày Chu Vận vẫn đi làm như bình thường, mãi cho đến khi cái thai đã được năm tháng, trong công ty mới có người nhận ra cô có vẻ khan khác.

Trương Phóng nhìn chằm chằm vào Chu Vận đang làm việc ở đằng xa, hỏi Triệu Đằng: "Cậu xem có phải dạo này Chính ủy Chu của chúng ta hơi mập rồi không?"

Triệu Đằng cũng nhìn sang: "Đâu có, tay chân vẫn vậy mà, èo... hình như bụng hơi to."

Hai người nhìn nhau, bối rối đoán ra suy nghĩ của đối phương. Họ gặp Chu Vận để chứng thực, sau khi biết được chân tướng liền vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì lúc trước mẹ cô đã tìm đến công ty nên họ đều biết chuyện của Lý Tuân và Chu Vận, nhưng họ vẫn chưa biết hai người đã đăng ký kết hôn. Bây giờ thình lình hai người họ nhảy vọt qua ba cấp, con đã sắp sáu tháng, làm sao mà không ngạc nhiên cho được.

Họ bắt đầu cấm đoán không cho Chu Vận làm bất cứ việc gì, Chu Vận lặp đi lặp lại nói không sao đâu nhưng mọi người trong công ty vẫn coi cô như động vật quý hiếm cần được bảo vệ. Lúc này Đổng Tư Dương hạ chiếu chỉ, bảo cô về nhà dưỡng thai đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK