Có thể đáng tin một lần không? Ít nhất cũng nên nhiều hơn mấy giây, nghe xong câu phía sau của Ngao Túc…
Cá ngựa nhỏ thấy hai mắt trợ ngược của Hoa Linh nhìn mình sắp bốc lửa, giả bộ đáng thương xẹp xẹp miệng, hai hàng nước mắt chảy dài. Hoa Linh thấy thế, lập tức đưa tay xoa đầu Cá ngựa nhỏ an ủi: “Không phải con làm sai, tại cha con quá lừa đảo thôi…”
Vừa mắng Ngao Túc trong lòng, Hoa Linh vừa thả Cá ngựa nhỏ về bình dinh dưỡng, nhìn cục cưng ngáp một cái nhắm mắt lại, Hoa Linh xoay người mở hình chiếu trên tường, ấn chỗ cửa động hồi nãy thì thấy hai thị vệ Phượng tộc vẫn đứng đó trông coi, Ngao Túc cùng Hỏa Liễn vẫn không tới.
Hoa Linh hít một hơi thật sâu, để cho đầu óc toả nhiệt của mình tỉnh táo một chút. Hồi tưởng lại vẻ mặt chạy đi mới rồi của Hỏa Liễn, Hoa Linh đoán Ngao Túc hẳn đã cho hắn một câu trả lời không hợp ý, nếu không sắc mặt hắn sẽ không khó coi như vậy.
Nghĩ đến chỗ này, lo lắng trong lòng Hoa Linh hơi buông xuống chút, y nâng cằm ngồi trên giường trầm tư phân tích, nếu Ngao Túc có ý tứ với Hỏa Liễn, như vậy hai người đã sớm long phượng trình tường trăm năm hảo hợp, rảnh gì chờ tới hôm nay, có thể thấy khả năng chuyện này là mong muốn đơn phương của Hỏa Liễn khá cao, mà lời Hỏa Liễn nói trong đoạn ghi âm của cục cưng vừa nãy có nhắc Ngao Túc cũng biết tâm ý của hắn, điểm này khiến Hoa Linh rất xoắn xuýt.
Nếu biết Hỏa Liễn thương nhớ, tại sao không thẳng thắn với mình, còn luôn mồm luôn miệng nói không có lịch sử đen…
Hơn nữa còn không tránh hiềm nghi, lúc phân tổ còn phân Hỏa Liễn vào cùng một tổ, giờ hai người còn cùng nhau ở dưới động đất…
Hoa Linh càng nghĩ càng xoắn, trừng cửa động trên màn ảnh một hồi thì não bổ ra hình ảnh Hỏa Liễn xòe đuôi rực rỡ với Ngao Túc trong động, y rốt cục nhịn không được, mở máy truyền tin trên cổ tay lên.
Nhưng mà y không nghĩ, máy truyền tin vừa mở thì đủ loại giọng nói truyền ra liên tiếp từ công tần.
“Anh cả, em ở cửa động phía tây bắc.” Ngao Tứ nói.
“Cửa động phía nam, không có tình hình gì.” Là Dương Tiễn.
“Vùng đông nam không có dị thường.” Úc Lũy tiếp.
“Trên mặt đất hết thảy đều bình thường, kết giới cấm đoạn phòng hộ đã thiết lập, gã không thể trốn ra khỏi mặt đất, chỉ có thể trốn từ mấy cửa động, mọi người phải cẩn thận.” Kim Lan tổng kết.
…
Hoa Linh hơi sửng sốt, không hề biết những người khác đều đã đến đảo chứa đá Thổ, Ngao Túc báo cho những người khác mà lại để mình y ở trong phòng ngủ. Nếu không có chuyện của Hỏa Liễn, Hoa Linh có thể sẽ cảm thấy hành động này của Ngao Túc là quan tâm mình, nhưng trong lòng có nhọt, Hoa Linh càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, ngay cả Kim Lan hắn cũng gọi đi, cố tình không gọi y, là sợ y thấy Kiền Thích lại xử trí theo cảm tính? Hay là có vấn đề cùng Hỏa Liễn?
Hoa Linh nhíu nhíu mày, cảm thấy mặc dù có khi vì chuyện của Hình Thiên sẽ kích động, nhưng đâu đến mức không hiểu nặng nhẹ? Suy đi nghĩ lại một phen, y cảm thấy nguyên nhân phía sau đang to lên trong lòng, vì vậy, bóng ma Hỏa Liễn mang cho Hoa Linh lại lớn thêm mấy phần.
Lúc này, giọng Ngao Túc vang lên trong máy truyền tin:
“Thông đạo dưới lòng đất rất nhiều lối rẽ, muốn tìm được gã rất khó, mọi người bảo vệ cửa động, tôi đến chỗ đá Thổ, mục tiêu của gã hẳn là phá hoại nó, có tình huống gì hãy liên hệ bất cứ lúc nào.”
“Anh Ngao Túc, anh phải cẩn thận, không thể xem thường uy lực của Kiền Thích.” Hỏa Liễn lo lắng nói: “Bằng không em đi cùng anh, xích vũ từ hàng em đã luyện đến cấp tám, có thể hỗ trợ cho anh.”
“Không cần, cậu ở lại canh giữ cửa động.” Ngao Túc quả quyết.
Hoa Linh lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện trong máy truyền tin, tâm tình càng ngày càng hạ thấp. Ngao Túc không tín nhiệm mình và Ngao Túc có việc gạt mình, bất kể là tình huống nào Hoa Linh cũng cảm thấy trong lòng như bị đè một khối đá lớn.
Y đứng tại chỗ, trầm tư chốc lát, bấm vào dãy số của Úc Lũy, nói: “Úc Lũy, nói cho tớ biết cậu ở đâu.”
Úc Lũy không hề phí lời, trực tiếp gửi lại tọa độ, Hoa Linh tìm vị trí trên hình chiếu, thân hình lóe lên, biến mất trong không khí.
Sau mười phút, Hoa Linh tìm được cửa động chỗ Úc Lũy, Úc Lũy thấy Hoa Linh, lông mày khẽ nhíu: “Ngao Túc nói cậu ngủ.”
Hoa Linh mặt lạnh, đáp: “Tỉnh ngủ.”
Thấy Hoa Linh sắc mặt không tốt, Úc Lũy hơi nghi hoặc: “Nơi này có tớ là đủ rồi, cậu tới làm gì?”
Hoa Linh đi vào trong động, lạnh giọng nói: “Tới bắt gian.”
Úc Lũy:…
Hoa Linh ưỡn lưng thẳng tắp, nhanh chân đi vào trong động, bước chân kiên định, khắp toàn thân tản ra một luồng bá khí mang vị chua.
Đáng tiếc, loại khí thế này chỉ treo được mấy phút ngắn ngủn, bởi vì sau khi đi vào lối rẽ rắc rối trong động, Linh Vương điện hạ liền hóa thành chuột rớt nước, hoàn toàn lạc đường.
“Mợ nó, đây là chỗ quỷ nào chứ?” Hoa Linh nhìn bản đồ trên cổ tay, “Trong lòng đất không có mặt trời, sao mà phân biệt được phương hướng, cái gì địa đồ chứ!”
Hoa Linh vừa lầm bầm vừa như con ruồi không đầu đi xoay vòng trong địa, địa đạo này là cố ý xây, trong động rất rộng, dưới chân và bốn vách tường đều lát đá hoa cương mài bóng loáng chỉnh tề, trên vách tường cứ cách mấy mét lại có một chiếc đèn tường, lúc đi qua thời sẽ tự động sáng lên.
Cũng chính vì tất cả lối rẽ đều trang trí giống nhau nên Hoa Linh càng không phân biệt được đường nào là đường nào, nửa giờ sau, y thấy hình như chỗ này y đã đi qua rồi.
Hoa Linh thất bại đứng tại chỗ, buồn bực nhìn bản đồ. Lúc này, máy truyền tin trên vòng tay vang lên một tiếng, bị người cưỡng chế mở ra, giọng Ngao Túc truyền tới: “Đi về phía trước, đến chỗ rẽ đi sang bên phải.”
Hoa Linh:…
Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng Hoa Linh vẫn phải dựa theo chỉ thị của Ngao Túc mà đi, có Ngao Túc “trước sau trái phải” hướng dẫn, Hoa Linh rốt cục thuận lợi tìm được đường chính xác.
Sau mười mấy phút, Hoa Linh nhìn địa đạo trước mắt dần dần trống trải, một đại sảnh hình cung trống trải xuất hiện trước mặt, dưới đất là đá hoa cương màu trắng đá, khác với địa đạo, toàn bộ nóc đỉnh đều khảm đuốc cháy sáng rực, phản chiếu toàn bộ đại sảnh sáng như ban ngày, ngay chính giưaz đại sảnh có một bệ đá hình vuông, cao chừng mười mấy mét, bốn phía quanh bệ đá đều có bậc thang.
Ngao Túc lúc này đang đứng trên bậc thang, thần sắc thản nhiên, mặt đang hướng về đường mà Hoa Linh đi tới.
Hoa Linh thấy Ngao Túc thẳng tắp sạch sẽ trước sau như một, so với mình một thân chật vật, oán niệm trong lòng nhất thời bay lên mấy phần, y bước nhanh tới trước mặt Ngao Túc, khoanh tay nhìn hắn.
Ngao Túc nhìn trán Hoa Linh, ánh mắt lộ ra mấy phần mềm mại, nói: “Sao anh lại tới đây? Không phải bảo ạn đi ngủ sớm chút sao?”
Hoa Linh nghe vậy, trong ngực bốc hỏa, khẩu khí cũng trầm xuống: “Vốn là muốn ngủ, nhưng đáng tiếc khúc ru ngủ Thu Thu cho tôi quá kính bạo, tinh thần chấn hưng.”
Trong mắt Ngao Túc lộ ra mấy phần nghi ngờ, không hiểu nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh khẽ nâng cằm, trong mắt loé ra một tia ngạo kiều, tiếp tục nói: “Kính bạo thì thôi, nhưng tiếc chỉ là một phần, tôi tới để nghe phần cuối.”
Ngao Túc vẫn nghi ngờ như cũ, nhưng thấy thần sắc của Hoa Linh, ngửi được mùi ghen tuông tràn ngập trong không khí, hắn hình như đã hiểu vì sao bây giờ Linh Vương điện hạ khó chịu.
Trầm mặc hai giây, Ngao Túc thử dò xét hỏi: “Kỹ năng mới của Ngao Thu thế nào?”
Hoa Linh: “Ha ha…”
Nhìn thấy biểu tình trên mặt Hoa Linh, khóe miệng Ngao Túc hiện lên một nụ cười: “Nếu nghe được, còn tức giận cái gì.”
Vừa nói, Ngao Túc vừa đi xuống bên cạnh Hoa Linh, đưa tay vén sợi tóc ướt dính trán của y ra sau tai.
Hoa Linh nghiêng đầu tránh tay Ngao Túc, trừng hai mắt:
“Bộ nhớ không đủ, không nghe xong.”
Ngao Túc ngẩn ra, sau đó nói: “Há, bộ nhớ vẫn không thăng cấp.” Sau đó hắn nhìn chằm chằm Hoa Linh, thần sắc ôn nhu, hỏi: “Dừng ở chỗ nào?”
Hoa Linh hắng giọng: “Em không muốn đăng vương, cũng không cần người khác, chỉ muốn cùng anh, tại sao anh không chịu cho em một cơ hội…”
Ngao Túc cong môi, đáp:
“Hỏa Liễn, tôi nhớ mấy trăm năm trước đã nói với cậu, tôi sẽ không cưới cậu.”
Nhìn Hoa Linh vẫn nâng cằm như cũ, một bộ bất mãn thề không bỏ qua, Ngao Túc khe khẽ thở dài, nhập vai của Cá ngựa nhỏ.
“Nhưng… Khi đó em cũng đã nói, em sẽ chờ anh.”
“Tôi đã nói không cần chờ.”
“Anh Ngao Túc, em biết năm đó anh từ chối em là vì một lòng chuyên tâm nghiên cứu, còn chưa tới lúc thích hợp kết hôn.”
“Cậu sai rồi.”
“Cái gì?”
“Không phải chưa đến lúc thích hợp, mà là chưa gặp được người thích hợp.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Đã gặp.”
“Ai?”
“Hoa Linh.”
…
Hoa Linh phất tay áo với Ngao Túc, ra hiệu hắn không cần nói nữa, tuy rằng y coi Hỏa Liễn là tình địch, nhưng nghe đoạn nói chuyện này của Ngao Túc, y cảm thấy hơi bối rối. Cuối cùng y cũng hiểu vì sao sắc mặt Hỏa Liễn khó coi như vậy. Loại phương thức từ chối trực tiếp này của Ngao Túc, quả thực cấp độ so với độc miệng còn cao hơn, độc miệng trào phúng ít nhất còn chút chú ý với tình cảm này, cho dù không hoan nghênh. Nhưng thái độ này Ngao Túc chính là, cậu thích tôi là chuyện của cậu, chả liên quan tí gì đến tôi hết.
Hoa Linh phảng phất nghe thấy tiếng trái tim pha lê của Hỏa Liễn vỡ nát, trong lúc nhất thời, cảm xúc với hắn từ đố kị chuyển thành đồng tình.
Hoa Linh lắc lắc đầu, xoa xoa huyệt thái dương, y phát hiện từ khi quen với Ngao Túc, biến hóa càng lúc càng lớn, ngoại tiêu sái chơi trong bụi hoa trước kia biến thành bất mãn chờ thứ sáu, các loại thuộc tính kỳ quái cũng lục tục bị kích phát ra, xù lông, ghen, ngạo kiều… Bây giờ còn thêm thánh mẫu?
Như vậy không tốt đâu!
Ngao Túc nhìn bộ dáng Hoa Linh, trong lòng hơi động, đưa tay kéo người vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai y: “Bộ dáng ghen rất đáng yêu.”
Hoa Linh mắt lạnh liếc hắn, hừ nói: “Đáng yêu thì nhìn hai mắt cho kĩ, không có lần sau.”
Ngao Túc mỉm cười, ngũ quan tựa hồ cũng nhu hòa rất nhiều, hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào Hoa Linh, nói: “Được.”
Hoa Linh bị nụ cười phát ra từ nội tâm của Ngao Túc kích điện, vốn Ngao Túc đã rất tuấn lãng, giờ như đang chìm trong gió xuân bên, khiến người vui tai vui mắt, mà cặp mắt màu mực lúc này tràn đầy ôn nhu yêu thương, hạ xuống trên mặt Hoa Linh.
Hoa Linh chớp mắt nhìn mấy giây, sau đó hai tay ôm cổ Ngao Túc há mồm gặm môi hắn, cọ qua cọ lại trên mặt hắn mấy lần, ăn được đậu hũ rồi mới thấp giọng mở miệng: “Hại tôi buồn bực một giờ, cậu nói, nên bồi thường tôi thế nào?”
Ngao Túc ôm eo Hoa Linh, trong thanh âm cũng nhiễm phải mấy phần sung sướng: “Anh nói.”
Hoa Linh cười giả dối, nói: “Ngày động phòng đổi sang thứ năm đi…”
Ngao Túc:…
Trầm mặc hồi lâu sau, Ngao Túc gian nan mở miệng: “Ngày mùng 7 tháng 8?”
“Ừm.” Hoa Linh khoái trá ngẩng đầu lên, nhìn mặt Ngao Túc, cười nói: “Tôi đã chuẩn bị xong, yên tâm, tôi sẽ không làm cậu bị thương.”
Ngao Túc:???
Hoa Linh tiếp tục nói: “Mấy ngày nay tôi sẽ luyện cơ eo thật tốt, nếu cậu thích tư thế mặt đối mặt, vậy tôi sẽ luyện thêm cơ tay, nhưng tôi có xem qua tàu liệu, thấy bảo lần đầu vào từ phía sau sẽ tốt hơn, như vầy sẽ không làm cậu bị thương…”
Nét mặt Ngao Túc phức tạp, lẳng lặng nhìn Hoa Linh chốc lát, sau đó xoa xoa eo Hoa Linh, mở miệng: “Không cần luyện, cảm giác rất tuyệt rồi.”
Hoa Linh nghe vậy, cười tươi như hoa, trong lòng đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn cứ không dừng lại: “Ây dô, tôi biết sáu múi cơ bụng của tôi vẫn luôn bảo trì rất tốt mà, thế còn cần luyện cơ nào nữa không?”
Hoa Linh hãy còn đắm chìm trong đắc chí thì nghe chất giọng thanh lãnh của Ngao Túc truyền đến: “Cơ vòng.”
.