• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt, cát bay đá chạy, núi sông sấm dậy.

Hiên Viên Kiếm lơ lửng giữa không trung, thân kiếm thẳng tắp kim quang lượn lờ, kiếm khí hình thành quanh thân dần dần sinh ra một luồng lốc xoáy.

Hỏa Liễn giữa không trung vẻ mặt rất không cam lòng, cậu ta mạnh mẽ thúc dục chân khí trong cơ thể, bay đến gần Hiên Viên Kiếm, vươn tay muốn cầm lại chuôi kiếm.

Hiên Viên Kiếm phát ra một tiếng bén nhọn, một đạo kiếm khí ánh vàng từ thân kiếm bay ra, bắn thẳng đến Hỏa Liễn.

Hỏa Liễn nghiêng người, tránh được chỗ hiểm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi mũi kiếm khí sắc nhọn, thân thể cậu ta ngừng giữa không trung vài giây, sau đó sững sờ xoay đầu, nháy mắt, phần cánh lớn bên phải của cậu ta bị chặt đứt.

Nhìn thấy máu tươi từ chỗ bị chặt đứt phun trào, sắc mặt Hỏa Liễn trắng nhợt, cuối cùng không còn sức giãy giụa, thân thể trọng thương từ giữa không trung rơi xuống.

Ngao Túc chau mày, nhìn Hiên Viên Kiếm bốn phía hình thành áp khí lốc xoáy, lốc xoáy làn rộng ra toàn bộ toàn bộ sơn cốc, che trời lấp đất, cây cối đất đá trong sơn cốc giờ này đều bị sức gió điên cuồng cuốn lên, theo vòng lốc xoáy lan rộng giữa không trung.

Nhìn thấy tình huống trước mắt, Ngao Túc lẫn Hoa Linh đều thầm cảm thấy không ổn, Hiên Viên Kiếm và Kiền Thích khác nhau, lúc Kiền Thích bạo tẩu, là bởi vì ý thức Hình Thiên bị gen khỉ nắm giữ, mới có thể khiến cho pháp khí mất khống chế, sau khi Hình Thiên khôi phục ý thức, thì có thể thu hồi Kiền Thích.

Mà Hiên Viên Kiếm thì hoàn toàn không phải như vậy, Hiên Viên Kiếm năm đó chủ nhân lập khế ước là Hoàng Đế, Hoàng Đế tuy rằng năng lực siêu quần, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là một người phàm, lúc đại chiến với Xi Vưu, Hoàng Đế hy sinh pháp khí của chính mình, để Hiên Viên Kiếm cùng biến mất theo Xi Vưu, nhưng mà trăm năm sau, Hoàng Đế cũng đã chết, điều này có nghĩa là Hiên Viên Kiếm đang ở trạng thái không có chủ, không có người có thể khống chế.

Nhìn lốc xoáy trên không càng lúc càng lớn, càng ngày càng đen, Ngao Tứ trên mặt đất ném kết giới, bảo vệ thân thể Mạc Vũ Sinh, sau đó quay đầu hô to với Ngao Túc:

“Anh cả, nơi này gần Bắc Kinh, nếu tiếp tục như vậy, Bắc Kinh cũng xong luôn.”

Ngao Túc đương nhiên biết tình huống nguy cấp, hắn gọi ra ti mạn màu bạc vây quanh Hiên Viên Kiếm, nhưng mà, sáng thế Thần Khí uy lực quá lớn gần như có thể hủy thiên diệt địa, chỉ bạc của Ngao Túc còn chưa chạm được đến chuôi kiếm, đã bị thiêu thành tro. Pháp khí tầm thường thậm chí ngay cả lốc xoáy kiếm khí kia cũng không thể tới gần.

Ngao Túc cau mày, lúc này, Ngao Tứ trên mặt đất thấy thế la lớn:

“Anh cả, mấy thứ đó đều không được, Bổ Thiên Thạch của anh đâu? Chỉ có cấp bậc sáng thế Thần Khí mới có thể đánh nhau với nó, mau triệu hồi Bổ Thiên Thạch đi.”

Nghe xong Ngao Tứ hét, Hoa Linh bên trong tru ma trận cũng hơi sửng sốt, Bổ Thiên Thạch? Nữ Oa Bổ Thiên Thạch hóa ra là pháp khí của Ngao Túc? Lúc này đầu Hoa Linh lại lóe lên, đột nhiên nhớ tới lúc Kiền Thích bạo tẩu, Úc Lũy có nói ngày ấy ngoài cậu ấy thì chỉ có pháp khí của Ngao Túc là không rời người, khi đó bọn họ tưởng Ngao Túc năng lực khống chế mạnh mẽ nên không nghĩ nhiều, rồi sau đó tới Tiểu Cửu cũng có nói qua, pháp khí của Ngao Túc là một cục đá.

Liên hệ tình tiết trước sau, tâm trạng Hoa Linh vô cùng phức tạp, cùng Ngao Túc ở chung lâu như vậy, mình lại không biết hắn sở hữu pháp khí nghịch thiên như vậy, trong lòng thực sự có chút buồn bực, Ngao Túc ngay cả chuyện này cũng không nói cho mình,  cùng lúc đó, Hoa Linh lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tình trạng này, chờ mọi người Thiên cung Ma giới đến được, hiển nhiên đã không còn kịp rồi, nếu có Bổ Thiên Thạch trong tay, còn có thể chống lại Hiên Viên Kiếm một chút.

Nghĩ đến đây, Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Ngao Túc giữa không trung, thầm nghĩ trong lòng: Hừ, sổ sách lại nhiều thêm một bút, chờ đi con.

Mà Ngao Túc giữa không trung sau khi nghe được tiếng Ngao Tứ, mặt không đổi sắc, hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút do dự hiếm thấy.

Nhìn thấy cảnh đó, Hoa Linh cũng có chút sốt ruột, y ngẩng đầu hô:

“Ngao Túc, Vương Mẫu và Hình Thiên cho dù giờ đến, cũng phải một canh giờ sau mới đến nơi, khi đó, đừng nói là Bắc Kinh, ngay cả toàn bộ đại lục ven bờ chắc cũng đều bị Hiên Viên Kiếm phá hủy, cậu có sáng thế Thần Khí, còn không lấy ra dùng? Bổ Thiên Thạch thần lực mạnh về phòng ngự và chữa trị, cho dù không địch lại Hiên Viên Kiếm, ít nhất cũng có thể giữ được nửa giang sơn thế gian, cậu còn do dự cái gì?”

Ngao Túc cúi đầu, liếc mắt nhìn thẳng Hoa Linh, im lặng vài giây, vươn tay phải, lòng bàn tay ẩn hiện vầng sáng, vẻ mặt cẩn trọng, ánh mặt hơi lạ.

Lúc này, cơn lốc lốc xoáy màu đen đã mở rộng gấp mấy lần, thôn trang cách đó không xa vang lên tiếng kêu khóc không ngừng, Ngao Tứ cắn răng, vứt ra mấy cái kết giới, vội vàng bảo vệ mấy thôn dân bị cuốn đến đây.

Thấy bộ dạng Ngao Túc đắn đo, Hoa Linh trong lòng vừa vội vừa giận, lúc đang muốn mở miệng, lại thấy không trung lóe lên một vệt sáng, một bóng người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ngực người nọ phát ra ánh sáng chói mắt, chói đến mức không mở nổi mắt.

Hoa Linh híp mắt, nhìn rõ gương mặt người tới, vui vẻ mở to hai mắt:

“Hình Thiên? Cậu đến rồi?! Sao cậu tới nhanh vậy!”

Hình Thiên giữa trời lúc này cũng là vẻ mặt hoang mang, hắn nhìn quanh bốn phía, thấy rõ xung quanh, sau khi nghe được tiếng, cúi đầu thấy Hoa Linh vết thương chồng chất trong tru ma trận, Hình Thiên vừa ngạc nhiên vừa giận nói:

“Ngân Linh, cậu làm sao vậy? Này mẹ nó là chuyện như thế nào?”

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, mở miệng nói: “Đó là đồ chơi của lão Hoàng Đế – Hiên Viên Kiếm? Từ nơi nào chạy ra đó?”

Ngao Túc bên cạnh chẳng rảnh trả lời hắn mấy vấn đề này, mở miệng nói: “Hình Thiên, triệu hoán Kiền Thích.”

Hình Thiên gật đầu, trong nháy mắt, chuôi rìu liền xuất hiện ở trong tay hắn, Kiền Thích dường như cảm nhận được kiếm khí Hiên Viên Kiếm, toàn bộ thân rìu đều bắn ra ánh sáng đỏ như máu, vù vù không ngừng.

“Kiền Thích và Hiên Viên, vạn năm trước quả thật thiếu một trận chiến, một khi đã vậy, hôm nay bù lại đi.” Mắt Hình Thiên sáng rực, xung quanh trong khoảnh khắc phát tán ra một cỗ sát khí rất lớn, cầm Kiền Thích trong tay, phi thân bay đến chỗ Hiên Viên Kiếm.

Nhìn thấy Hình Thiên lộ ra vẻ mặt năm đó, Hoa Linh trong lòng hơi yên tâm hơn chút, có Hình Thiên ở đây, bọn họ hẳn là sẽ không thua. Nhưng trừ chuyện đó ra, y lại lo lắng sang chuyện khác, Hiên Viên Kiếm và Kiền Thích đều là sáng thế Thần Khí, lại cùng là pháp khí thuộc tính công kích, hai đại Thần Khí va chạm, chơi không tốt thì sẽ hình thành kẽ nứt thời không, đến lúc đó, chỉ sợ toàn bộ thế gian đều gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Hoa Linh nhịn không được hô to với Ngao Túc:

“Ngao Túc, phải cẩn thận, không thể để cho bọn họ……”

Hoa Linh nói chưa xong, đã nghe thấy một tiếng vang rung trời từ bên trong cơn lốc xoáy kia, một cỗ linh áp cường đại giống như sóng lớn từ trung tâm lốc xoáy xé không đánh úp lại.

Hoa Linh bị cỗ lực lượng này chấn đến mức phun ra một ngụm máu tươi, Ngao Tứ bên cạnh cũng suýt mất ý thức, thiếu chút nữa té xỉu, Hoa Linh miễn cưỡng ngồi dậy, thấy phía trên mặt đất ngoài trận xuất hiện một khe hở hơn mười mét, toàn bộ sơn cốc đều bị chia thành hai nửa, chạy dài hơn mười dặm, nhìn không thấy điểm cuối.

“Bố phắc, Hình Thiên, cậu kiềm chế chút đi……” Hoa Linh dùng chút sức lực còn lại rống lên với Hình Thiên.

Lúc này, bóng dáng Ngao Túc từ không trung bay xuống, dừng ở bên cạnh Hoa Linh, móc ra một lọ thuốc viên trong túi, lấy ra mấy viên đút Hoa Linh, sau đó đem dược bình đặt trong tay Hoa Linh, nói:

“Đây là thuốc hồi phục chân khí, anh hấp thu xong thì tiếp tục ăn.”

Hoa Linh gật gật đầu, duỗi tay bắt lấy tay Ngao Túc, mở miệng nói:

“Sáng thế Thần Khí va chạm, nếu dẫn đến kẽ nứt thời không, thì chính là tai họa không thể tính nổi, năm đó Xi Vưu, bởi vì Hiên Viên Kiếm và Hổ Phách Thần Binh va chạm, cuối cùng ngay cả thi thể cũng bị cuốn vào kẽ nứt thời không, không thể để tình huống này xuất hiện.”

Ngao Túc gật gật đầu, vươn tay vuốt tóc Hoa Linh, dịu dàng đong đầy trong mắt, bàn tay hắn nâng mặt Hoa Linh, nhẹ nhàng hôn lên má ý, mở miệng nói:

“Chờ tôi trở lại.”

Dứt lời, Ngao Túc buông Hoa Linh, đứng lên ngẩng đầu nhìn lốc xoáy trên không trung.

Hoa Linh ngửa đầu nhìn Ngao Túc, đột nhiên cảm thấy ngực co rút đau đớn.

Ngao Túc ánh mắt thâm trầm, sắc mặt nghiêm túc, một lát sau, lúc hắn xoay người đang muốn triệu hồi tơ bạc, đột nhiên cảm thấy ống quần bị kéo, hắn cúi đầu, đối diện ánh mặt Hoa Linh.

Hoa Linh nằm nghiêng trên đất, duỗi tay bắt lấy quần Ngao Túc, ánh mắt ngơ ngác như trách cứ, thấy Ngao Túc nhìn về phía mình, Hoa Linh hơi sửng sốt, y không biết vì sao mình lại giữ lấy Ngao Túc, đây chỉ là một hành động theo bản năng, thấy vẻ mặt lúc Ngao Túc nhìn lên không trung, trong lòng Hoa Linh đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, giống như Ngao Túc sắp ……biến mất khỏi cuộc đời y. Ngao Túc cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoa Linh ấm áp mà điềm tĩnh, Hoa Linh ngẩn người, cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều, y có chút xấu hổ buông lỏng tay, sau đó trầm tư một chút, ra vẻ nhẹ nhàng cười một cái, duỗi tay chỉ chỉ bên má khác của mình, nói: “Còn có bên này.”

Ngao Túc mỉm cười, mở miệng nói: “Chờ tôi trở về sẽ hôn.”

Dứt lời, hắn triệu hồi ti mạn màu bạc, lập tức bay về phía lốc xoáy màu đen.

Hoa Linh cảm thấy tim mình cũng bay theo Ngao Túc, treo lơ lửng giữa trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK