- Anh đến đây làm gì?
Batyku:
- Anh bt tin cx rất nhanh.
Cậu:
- Biến đi!
Hắn:
- Có gì nói hản ra!
Riêng cô vẫn im lặng bởi vì ko có lý do gì để ngăn anh cả.
Anh nhướng mày, ngẩng mặt lên:
- Tôi đến đây làm gì, mấy người có quyền hỏi? Tôi chả có cái gì để nói với loại như mây người cả. Mang tiếng là bạn thân mà chả hiểu gì, nói là yêu, nói là tin tưởng nhưng cuối cùng vẫn ko chỉ trích, nói này nói nọ. Mấy người tưởng tôi ko bt chắc?
Cô trố mắt ra:
- Hoá ra là anh cx bt, sao anh lại ko nói?
Anh lạnh lùng trả lời:
- Tôi nói thì tôi đc cái gì, có lợi ích gì cho tôi ko?
Đúng, nếu anh nói ra có khác nào đẩy nó ra xa ko, nếu anh nói ra thì chắc chắn nó sẽ quay về với hắn. Thế thì tại sao anh phati nói chứ!
Anh đứng lên, nói với một cô y tá vừa bước vào:
- Cô bt tôi đúng chứ?
Cô y ta đang ngẩn ngơ thì bị câu nói của anh làm cho tỉnh hắn, ngượng ngùng gật đầu. Anh bước đi:
- Bệnh nhân này tỉnh lại thì báo cho tôi bt.
----------------------------
Đến hôm nay là đã tròn 1 tuần rồi vậy mà nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hơn thế nữa còn 2 lần suýt tắc thở. Đến hôm nay, hắn và hai nhóc con Hitaro và Hitaki đã nhận nhau, hắn đưa hai bé đến thăm nó. Hai nhóc con, một đứa thì chạy nhảy, một đứa thì bước đi lạnh lùng, điềm tĩnh khiến hắn bật cười.
Vùa bươc vào phòng, nụ cười trên môi ba người chợt tắt khi thấy anh đang ở trong. Nắm tay nó, hôn lên trán của nó. Anh vừa thấy hắn và hai đứa nhóc thì buông nó ra, đắp ngay ngắn lại chăn cho nó rồi lườm nguýt hắn, đứng dậy rời đi. Anh vừa đi thì hai đứa nhóc đã cầm bó hoa hồng mà anh mua vứ thăng vào thùng rác. Ôm lấy nó:
- Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi mà!
Hắn bật cười, haha! Hắn có đồng minh rồi. Bỗng nhiên, tay nó hơi cửa động một chút. Hitaro lập tức gọi bác sĩ.
---------------------
Sau khi khám xong thì bác sĩ cx đã kết luận rằng, có thể là đêm nay nó sẽ tỉnh lại thôi! Cả đám tạ ơn trời đất, lôi nhau ở lại bệnh viện đêm nay.