“Tại sao lại chỉnh tỷ phu? Hắn đắc tội ngươi?” Ngạo Quân thấy Ngạo Tuyết ‘Phanh’ một tiếng, cửa được đóng chặc chẽ, cười cười, ngồi thẳng xuống cái ghế, rót một chén trà, vừa thưởng thức vừa nói.
“Ngươi nói đúng, cũng không đúng.” Ngạo Tuyết vẫn duy trì nụ cười tà ác, ngồi xuống bên cạnh Ngạo Quân, tay đoạt lấy chén trà trong tay Ngạo Quân, uống một ngụm, ra vẻ thâm trầm nói.
“Có ý gì? Uy, sao ngươi không tự lấy? Cái đó là của ta.” Ngạo Quân sẵn giọng, thân thủ muốn đoạt lấy chén trà của mình.
“Hiện tại ở trên tay ta chính là của ta, ngươi lấy cái khác đi! Lâu như vậy không gặp, đừng dễ giận như vậy.” Ngạo Tuyết lắc mình một cái, tránh thoát thân thủ Ngạo Quân, vẻ mặt vô lại nói.
“Ta không muốn, trả lại cho ta!” Ngạo Quân một bộ không cầm lại chén trà không tha, đứng dậy lại hướng chén trà trên tay Ngạo Tuyết công kích tới, giống như em bé nhỏ bị đoạt đi búp bê vải yêu quý.
“Ha ha… Ngươi tới đây! Cướp được ta liền trả cho ngươi.” Ngạo Tuyết giống như vu bà tà ác chuyên đoạt đồ chơi trẻ em, vững vàng cầm lấy chén trà, khoe khoang cười nói với Ngạo Quân.
“Đứng lại.” Ngạo Quân lập tức xông đến, nhắm ngay tay Ngạo Tuyết tấn công đến.
“Ha ha ha… Ngươi tới a! Đến a!…” Ngạo Tuyết hướng bên cạnh chợt lóe, tránh thoát thân thủ Ngạo Quân, còn có thể không làm nước trong chén bắn ra, xem ra động tác này, đối với nàng mà nói, có thể nói là vô cùng thuần phục.
“Ha ha a… Lấy ra, không bắt được ngươi, ta sẽ không họ Lăng…” Ngạo Quân không chịu bỏ qua, lại xông đến, cũng không tin không đoạt chén trà trở về được.
Thoáng cái chén trà đã trở thành bánh trái thơm ngon, hai người vì một chén trà đã uống qua, ngươi truy ta trốn hai ngươi ở trong phòng chơi trò đuổi bắt.
Bên ngoài phòng hai người bị định trụ, mặc dù không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng cảm quan vẫn cảm giác được, thanh âm vui cười không dứt bên tai, làm cho bọn họ hận không thể lập tức vọt vào, đem hai người chết tiệt bóp chết, nhưng vấn đề là họ không động đậy được. Nóng vội, phẫn nộ làm cho hai người trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi, muốn dùng nội lực giải khai huyệt đạo, nhưng nhất thời không thể làm được, cũng chỉ có thể lo lắng suông.
“Hu… Mệt mỏi quá a! Không được, ha ha…” Đùa giỡn một hồi, cuối cùng Ngạo Tuyết cũng không chống đỡ được Ngạo Quân, mệt mỏi thẳng tắp nằm trên giường, không ngừng mà thở hổn hển, vừa thở gấp vừa cười. Ngươi luyện võ công thật là tốt a, chạy lâu như vậy, thế nhưng mặt không đỏ khí không suyễn, không được, nói cái gì nói, nàng cũng phải học, hiện tại nàng cũng chỉ có chút công phu mèo quào, còn có một chút khinh công Cẩn Hiên dạy, ngay cả Quân vừa mới đến không lâu, đã học thành võ công lợi hại như vậy, nàng cũng không thể lạc hậu. Ngạo Tuyết trong lòng hạ quyết tâm, chẳng qua là quyết tâm này, nàng hạ không dưới trăm lần, mỗi lần nhìn thấy võ công mà ngây ngốc, nàng lại hạ quyết tâm này, nhưng thoáng qua một cái, nàng lại quên đi, không biết, quyết tâm lần này của nàng có phải hay không cũng giống nhau.
“Quả nhiên tỷ phu chăm sóc ngươi rất tốt, nhanh như vậy đã mệt thành cái dạng này, xem ra ngươi đã lâu không có vận động? Ha ha…” Ngạo Quân vững vàng cầm lấy chén trà đã đoạt được, đừng ở bên giường, nhìn xuống Ngạo Tuyết đang thở hổn hển, cười cười nói, còn cầm chén trà quơ quơ trước mặt Ngạo Tuyết. Thời điểm ở thế kỷ 21, tuy võ công Tuyết không bằng nàng, nhưng thiên phú vận động của Tuyết rất tốt, chạy Marathon đều được, hiện tại nhanh như vậy đã mệt?
“Cắt, nếu không phải ta mới sinh đứa nhỏ, ngươi cho rằng đoạt được sao?” Ngạo Tuyết liếc trắng Ngạo Quân một cái, một bên thở phì phò, một bên không phục nói, bởi vì mới vừa chơi đùa nên mặt nàng nổi ửng đỏ, dung nhan tuyệt mỹ càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Đúng rồi, nói đến cháu, ta còn chưa thấy qua nó a! Chỉ nghe tứ đệ Cẩn Hiên nói bộ dạng nó rất đáng yêu, có phải hay không?” Vừa nói tới đứa nhỏ, Ngạo Quân buông chén trà mới vừa rồi cướp đoạt không ngừng nghỉ, đi đến nằm bên cạnh Ngạo Tuyết, rất là tò mò hỏi, thật sự là đáng tiếc, nàng đến bây giờ còn chưa có gặp qua cháu của nàng đâu!
“Cục cưng của ta đương nhiên đáng yêu, ngươi cũng không xem mụ mụ hắn là loại người nào?” Vừa nói tới cục cưng của nàng, trong mắt nàng lóe ánh sáng từ ái, sắc mặt nhu hòa, tình mẫu tử phát ra ánh sáng không gì sánh bằng, đắc ý nói. Giờ khắc này, nàng không hề nghịch ngợm phá rối, không giống như Lăng Ngạo Tuyết tinh quái, không hề như đứa nhỏ chưa trưởng thành, mà là một người mẹ hết mực yêu thương con mình, một người mẹ vì cục cưng của mình mà kêu ngạo.
“Ha ha… Không thể tưởng được Lăng Ngạo Tuyết ngươi cũng có thời điểm trở nên tràn ngập tình thương của mẹ như vậy, chậc chậc… Thật sự là kỳ tích a!” Ngạo Quân nhìn Ngạo Tuyết, trong lòng cũng thật là cao hứng, nói chuyện ngữ khí cũng tràn ngập ý cười. Sinh cục cưng, đối với nàng mà nói, vẫn chưa từng nghĩ tới, không biết làm mẹ thì có cái loại cảm giác gì?
“Tốt, ngươi dám cười nhạo ta, tiếp chiêu.” Ngạo Tuyết lập tức biến thành vu bà, quát to một tiếng, liền công kích Ngạo Quân, nhắm ngay dưới cánh tay mà chọt lét, hì hì, đây là tử huyệt của Quân nha!
“A! Ha ha… Ngươi… Ha ha… Ta…” Ngạo Quân một bên thở phì phò, một bên cười ha ha, Tuyết chết tiệt, biết rõ ràng nàng sợ nhất là nhột, thế nhưng còn chọt lét nàng, muốn chạy trốn, lại bị Ngạo Tuyết kém chặc, không thể đào thoát, muốn đẩy nàng ta ra nhưng nhột quá nên toàn thân vô lực, chỉ còn cách lắc lắc thân thể qua trái qua phải, mặt đỏ lên, luống cuống tay chân muốn bắt cánh tay hung ác của Ngạo Tuyết, lại bị Ngạo Tuyết tránh thoát rất nhanh.
“Còn dám cười nhạo ta, có nữa hay không…” Ngạo Tuyết đắc ý cười lớn, động tác trên tay nữa phần cũng không có ý dừng lại.
“Không… Ha ha… Không dám, ha ha… Thật a… Ha ha… Đi! Ha ha…” Ngạo Quân rốt cục nhịn không được, khóe mắt đều chảy lệ, vừa cười to vừa đứt quãng cầu xin tha thứ. Ai, ai có thể tưởng tượng Mạc Quân công tử vang danh thiên hạ nhược điểm lại là sợ nhột, ngứa một cái có thể làm cho hắn cầu xin tha thứ.
“Ha ha… Tính ngươi thức thời, ha ha…” Rốt cục Ngạo Tuyết cũng hảo tâm buông tha Ngạo Quân, một bên thờ phì phò một bên thuận thế ngã xuống bên người Ngạo Quân, đắc ý cười lớn.
“Ha ha…” Hai người quay đầu, nhìn nhau một chút, rất ăn ý phá lên cười.
Giờ khắc này, các nàng giống như trở về thế kỷ 21, ở trước mặt người khác Ngạo Quân luôn luôn lạnh lùng không vui nói cười khó thân cận, còn Ngạo Tuyết tuy rằng cũng hòa hợp với các học sinh khác, nhưng trừ bỏ Tiểu Nhu, đối với những bạn học khác, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn cao ngạo, đóng chặt trái tim, rất ít thật tình tươi cười, chỉ có lúc hai người bọn họ ở cùng nhau, các nàng mới có thể như những học sinh trung học bình thường khác cùng nhau chơi đùa, mới giống bạn cùng lứa không hề che giấu mà lại mở ra gương mặt chân thật của mình. Không, phải nói là, so với các bạn cùng lứa thì càng thêm ngây thơ, các nàng thân là thiên kim tiểu thư, có thể vì một tờ giấy mà tranh nhau, có thể vì một câu nói mà ‘Đánh nhau’… Nhưng đó chỉ là đùa mà thôi, hơn nữa mỗi lần giành nhau song, sau khi đánh nhau, sẽ mệt mỏi song song ngã trên giường cười to, tiếng cười các nàng tràn ngập toàn bộ Lăng gia. Các nàng không phải tỷ muội ruột thịt, nhưng so với tỷ muội ruột còn thân hơn, cảm tình giữa các nàng không có người thứ ba chen vào, cho dù có một ngày các nàng lập gia đình, cũng muốn suốt đời ở gần nhau.
“Tuyết, cục cưng tên gọi là gì?” Ngạo Quân tò mò hỏi, vẫn kêu cục cưng, hiện tại mới nhớ đến Tuyết không có nói cho nàng biết tên của cháu nàng a! Là Thái tử một quốc gia, tên này nhất định phải vừa dễ nghe lại vừa khí phách nha!
“Gọi là cục cưng a!” Ngạo Tuyết nháy mắt, ngây thơ nói.
“Cái gì? Không thể nào? Tỷ phu như thế nào có thể đồng ý gọi Thái tử là cục cưng được?” Ngạo Quân thiếu chút nữa nuốt nước miếng của mình, không thể tin nhìn người gọi là quốc gia chi mẫu. Thái tử tương lai chính là hoàng đế nha, kêu cục cưng? Không khỏi làm cho người ta cười rớt hàm răng đi!
“Hắn không đồng ý, nhưng hắn đặt tên, ta cũng không thích, ta đặt, hắn cũng nói không được, cho nên cuối cùng, ai cũng không chịu ai, đành phải tạm thời gọi cục cưng.” Ngạo Tuyết bỉu môi, có chút buồn bực nói. Trong lòng lại đang mắng hoàng đế đáng thương của chúng ta: Tiểu Hiên tử, nói thể nào cũng không chịu theo ý ta, Tom không dễ nghe sao? Jack không tốt sao?
“Nga, vậy là từ lúc đó đến giờ chưa có đặt tên a?” Ngạo Quân buồn cười nói, không nghĩ rằng cháu của nàng từ lúc sinh ra tới giờ vẫn chưa có tên. Ngẫm lại cũng biết Tuyết đặt cho Thái tử mấy cái tên quỷ dị, tỷ phu là người cổ đại, đồng ý mới là lạ.
“Hừ.” Ngạo Tuyết hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn tới Ngạo Quân giễu cợt, nhưng bên tai vẫn truyền đến tiếng cười nhẹ của Ngạo Quân. Tiểu hiên tử chết tiệt, đều bởi vì ngươi, mới có thể hại nàng bị Quân giễu cợt, xem ta lần này tính sổ ‘Thù cũ hận mới’ với ngươi một lần rõ ràng.
“Quân, kỳ thật ngươi vốn có thể sớm thấy cháu đáng yêu của ngươi, chúng ta cũng có thể gặp nhau sớm hơn.” Ngạo Tuyết đột nhiên quay đầu, vẻ mặt ai oán nói. Trong lòng cũng đang tính toán, như thế nào trừng phạt huynh đệ kia, bất quá nói sao thì người ta cũng là Hoàng đế, Vương gia, nàng cũng phải đúng mực một chút, về phần sẽ trừng phạt bọn họ như thế nào, hì hì…
“Hả? Ý ngươi là?” Ngạo Quân nghi ngờ suy nghĩ một chút, nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại. Tuy rằng kinh nghiệm tình trường của nàng là con số lẻ tẻ, nhưng chỉ số thông mình của nàng cũng thuộc loại cao nhân, trước đó nàng cũng có hoài nghi, nhưng chẳng qua là không nghĩ ra nguyên nhân tại sao bọn họ làm như vậy, cho nên cũng không có suy nghĩ tới, hiện tại Tuyết lại nói đến, rõ ràng chính là nhìn ra cái gì, hơn nữa hôm nay bọn họ có hai điều lạ, hoàn toàn không nghĩ các nàng là hai tỷ muội, lại còn nói nàng là lão tình nhân, chẳng lẽ thật là… Cái đêm khải hoàn hồi kinh, Cẩn Hiên không tiếc hạ mê dược với nàng, còn nói muốn tốt cho nàng.
“Đúng vậy, tuy rằng ta cũng không biết Mạc Quân chính là ngươi, nhưng từ khi nghe chuyện tích Mạc Quân, ta đã đem Mạc Quân trở thành thần tượng của ta, chờ mong có thể nhìn thấy hắn, thật vất vả đợi chờ các ngươi khải hoàn hồi khinh, nghĩ đến rốt cục có thể nhìn thấy chân diện của thần tượng, không thể tưởng được đêm đó bởi vì ngươi thân mình không khỏe mà không đến, lúc ấy ta cũng không quá để ý, nghĩ dù sao Mạc Quân cũng ở tại Cẩn vương phủ, sớm hay muộn cũng thấy được, nhưng không quá vài ngày, khi ta yêu cầu Cẩn Hiên mang ngươi đến gặp ta, bọn họ lại nói cho ta biết Mạc Quân công tử ra ngoài dạo chơi, rời khỏi kinh thành, lúc ấy ta thật sự rất thất vọng, rất thương tâm a!” Ngạo Tuyết có điểm tức giận đem ‘Tội ác’ hại huynh đệ nói ra.
“Thì ra là thế, đêm đó không phải thân thể ta không khỏe, từ khi ta biết nơi này là Long Hiên hoàng triều, ta rất là cao hứng, vốn nghĩ rằng cả đồi cũng không gặp lại ngươi, không thể tưởng được ông trời lại cho ta xuyên đến đây, để cho ta có thể gặp lại ngươi. Chẳng qua lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho ta không thể lập tức đến gặp ngươi, khi đến Cẩn vương phủ nhìn thấy sân bóng rổ của ngươi, lòng ta tràn đầy vui sướng, thậm chí đã ảo tưởng vô số tình cảnh ta và ngươi gặp lại nhau, ảo tương khi ngươi nhìn thấy ta sẽ kinh hỉ như thế nào, nhưng không thể tưởng được, Cẩn Hiên lại hạ mê dược ta, làm ta không tiến cung được, sau khi ta nói với hắn ta muốn vào cung, hắn liền nói Hoàng đế chính sự bận rộn, không thể gặp ta, mà ngươi thân là một quốc gia chi mẫu, lại càng không dễ dàng gặp người…” Ngạo Quân càng nói mặt càng lạnh, khẩu khí càng bình tĩnh, như vậy lại càng tỏ vẻ nàng đang tức giận, Âu Dương Cẩn Hiên, nguyên lại tất cả thật sự như ta nghĩ, ngươi dám gạt ta, đem ta cùng Tuyết hai người xoay quanh đùa giỡn?
“Tức chết ta, tiểu Hiên tử chết tiệt, Cẩn Hiên chết bầm, nguyên lại bọn họ lại làm ‘Chuyện xấu’ sau lưng chúng ta nhiều như vậy, làm hại tỷ muội chúng ta hôm nay mới gặp lại, hơn nữa nếu không phải ta vừa vặn nghe được hôm nay là sinh nhật Cẩn Hiên, ta cũng sẽ không hóa trang để vào Cẩn vương phủ, cũng sẽ không nhìn thấy tiết mục phấn khích của ngươi, còn có thủ khúc hai người chúng ta cùng nhau sáng tác. Ngươi có biết khi ta nghe được ngươi thổi thủ khúc kia ta đã khiếp sợ như thế nào không? Quả thực ta không thể tin lỗ tai của mình, sau nhiều màn biểu diễn phấn khích đó làm cho ta không thể không cả kinh, nhưng khi ta kêu Cẩn Hiên mang ta đi gặp ngươi, bọn họ lại viện cớ này nọ, nếu không phải nể bọn họ là Hoàng đế, Vương gia, không muốn làm cho bọn họ mất mặt, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghe lời cha ta sao, nhìn cái gì sân bóng rổ? Bất quá cũng thật may mắn, bằng không nếu bọn họ cứ ngăn cản, chúng ta không biết năm nào tháng nào mới gặp lại nhau đâu!” Ngạo Tuyết xoay người một cái, ngồi xuống, càng thêm giận không thể kiềm chế mắng to huynh đệ Âu Dương.
“Hôm nay ta cũng đứng ở trong phòng, cảm thấy nhàm chán, mà Cẩn Hiên lại không cho ta đến tiền viện, cho nên ta đành phải đi đánh bóng, xem ra đây đúng là ý trời, cho dù bọn họ có ngăn cản như thế nào, cũng vô pháp ngăn cản chúng ta gặp nhau. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng chúng ta không phải đã gặp lại sao?” Ngạo Quân cũng ngồi dậy theo, vỗ vỗ Ngạo Tuyết đang bị vây trong lửa giận, thản nhiên nói. Kỳ thật nội tâm nàng cũng rất tức giận, xem ra huynh đệ bọn họ đã sớm có âm mưu.
“Thật sự là ý trời a! Hừ, bọn họ ngăn cản được chúng ta, ngăn cản không được ông trời.” Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, đồng tử không ngừng chuyển qua chuyển lại, xem ra là đang suy nghĩ cái quỷ kế gì đó.
“Ừ, chẳng qua không biết bọn hắn làm như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?” Ngạo Quân nhíu nhíu mày, giống như tự hỏi. Bởi vì Ngạo Tuyết đưa lưng về phía Ngạo Quân, cho nên nàng không có nhìn thấy tinh quang trong mắt Ngạo Tuyết.
“Dụng ý gì? Không phải nghĩ hai người chúng ta là tình nhân sao, sợ chúng ta gặp nhau rồi tình cũ phục nhiên a!” Ngạo Tuyết khinh thường nhếch khóe miệng lên. Tiểu Hiên tử chết tiệt không tin tưởng nàng, nghĩ nàng là dương hoa nữ tử sao? Gặp một người yêu một người, ngay cả con cũng sinh cho hắn, thế nhưng còn dám hoài nghi tình cảm của nàng.
Bất quá… A! Không đúng a! Thế nhưng bọn họ lại nghĩ hai người các nàng là một đôi, nói cách khác bọn họ cũng không biết Quân là nữ tử, vậy còn Cẩn Hiên… Không, không thể nào! Cẩn Hiên hắn… Hắn nghĩ Quân là nam tử, nhưng hắn vẫn liều lĩnh theo đuổi yêu thương Quân, trách không được đêm tiến cung đó, khi hắn nói người hắn yêu, trong lời nói lại kỳ quái như vậy, hơn nữa vẻ mặt khẩn trương hỏi nàng: ‘Tình yêu chân chính có thể vượt qua giới tính?’ nguyên lai… Oa, xem ra Cẩn Hiên thật sự yêu thảm Quân rồi, liền ngay cả Quân là ‘Nam tử’ cũng không để ý? Hảo, thấy ngươi là một kẻ si tình, tẩu tử ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi sớm ngày ôm mĩ nhân về, hì hì… Thật chờ mong ngươi nhận biết thân phận chân thật của Quân thì sẽ có cái biểu tình gì! Hì hì… Ngạo Tuyết ác liệt nghĩ.
“Ha ha… Quả nhiên là như thế! Nguyên lai Cẩn Hiên nói là ý này.” Ngạo Quân đột nhiên tâm tình tốt cười nói. Cẩn Hiên không chỉ một lần nói nàng có người yêu, làm hại nàng vẫn không hiểu, vốn nghĩ hắn nói là Gia Luật Ưng, lại không thể tưởng được nguyên lai hắn nói là Tuyết a! Trách không được hắn vẫn luôn để ý người quan trọng nhất trong lời nói của nàng, hơn nữa mỗi lần nàng nhắc tới Tuyết, hắn liền thành bộ dáng thương tâm muốn chết, nguyên lai hắn ăn dấm chua của Tuyết a! Ha ha… Kỳ thật cũng không thể trách hắn, ai kêu nàng không nói rõ ràng đâu! Ngạo Quân nghĩ đến Cẩn Hiên làm những chuyện như vậy đều bởi vì yêu nàng, là vì ghen, cũng không cảm thấy tức giận, tựa hồ còn có chút ngọt ngào.
“Đúng vậy! Bất quá bọn họ dám đem tỷ muội chung ta ra đùa giỡn, ta sẽ không dễ dàng buông tha huynh đệ bọn họ, hì hì…” Ngạo Tuyết đột nhiên quay đầu, tà tà cười với Ngạo Quân, hoàn toàn không có lửa giận vừa rồi.
Vừa rồi lúc Quân nói đến Cẩn Hiên, sự vui sướng trong giọng nói đã bị nàng nhận thấy nha! Hơn nữa một chút cũng không có tức giận như trước đó, Quan ghét nhất bị lừa gạt nhưng lại không ghét Cẩn Hiên, hì hì… Thật không hiểu Cẩn Hiên đã làm cái gì, lại có thể làm cho một người không hiểu tình thương đối với hắn không đồng nhất như thế, xem ra nàng muốn tác hợp mối lương duyên này cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng trước đo nha! Bất quá cho dù trong lòng Quân có Cẩn Hiên, nếu nàng không ở bên cạnh hối thúc, thì không biết bao giờ bọn họ mới thành một đôi đâu! Quân ngay cả thân phận nữ tử cũng không nói cho Cẩn Hiên biết, thật không biết trong lòng nàng ta suy nghĩ cái gì?
“Ngươi muốn làm thế nào?” Ngạo Quân có chút sợ hỏi, có thể đắc tội tiểu nhân, cũng không thể đắt tội Lăng Ngạo Tuyết, ngay cả ba ba mụ mụ Tuyết cũng chính mồm nói, ngay cả hai người bọn họ cũng sợ thủ đoạn chỉnh người của Tuyết, tỷ phu, Cẩn Hiên các ngươi tự cầu phúc đi! Nhưng nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Tuyết, như thế nào nàng lại cảm thấy, người nàng ta muốn chỉnh không phải tỷ phu hay Cẩn Hiên, mà chính là nàng a! Suy nghĩ nhiều, nhất định là do suy nghĩ nhiều, mình lại không có đắc tội nàng ta, nhưng trong lòng vẫn thấy lo.
“Hì hì… Nếu bọn họ đã nghĩ chúng ta từng yêu nhau, đã sai thì chúng ta theo sai luôn đi, khí khí bọn họ, hì hì… Ngươi lại đây…” Ngạo Tuyết cười đến có thể nói là ‘vô hại’ a! Ghé vào tai Ngạo Quân, đem kế hoạch của nàng nói ra, nói tới khúc quan trọng lại vô ý thoáng nhìn thấy bóng người chớp động ngoài cửa, đột nhiên không giữa được trọng tâm, ngã ở trên người Ngạo Quân.
Ngạo Quân một bên nghe kế hoạch Ngạo Tuyết, mặt chậm rãi biến đen, trên đầu không ngừng toát mồ hôi lạnh, trừng phạt như vậy quá nặng đi! Tỷ phu đường đường là Hoàng đế, như thế nào có thể chịu được loại sự tình này, hớn nữa vừa nghĩ đến bộ dáng hắn muốn giết nàng, nàng không kiềm được rùng mình một cái, sớm muộn gì nàng cũng bị tuyết đùa chết, hơn nữa nếu làm theo kế hoạch, nhất định Cẩn Hiên sẽ càng thêm thương tâm, nàng không chấp nhận hắn, vốn đã khiến hắn chịu nhiều dày vò, hiện tại nàng lại làm hắn kích thích như vậy, nàng không đành lòng a! Vừa định lên tiếng cự tuyệt kế hoạch của Tuyết, cũng không nghĩ Tuyết đột nhiên ngã xuống dưới, nàng phải chạy nhanh ôm lấy Tuyết.
Cùng lúc đó, chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, cửa bị đá văng ra, liền nghe thấy hai thanh âm nổi giận: “Các ngươi đang làm cái gì?” Tiếp theo một vàng một xanh hai thân ảnh nháy mắt đến bên cạnh các nàng, một người một bên kéo hai nàng ra.
“Lăng Ngạo Quân, ta không bị thương tích đầy mình, ngươi sẽ không cao hứng có phải hay không?” Một tay Cẩn Hiên nắm lên cổ tay mảnh khảnh của Ngạo Quân, gân xanh bạo khởi giận dữ hét lớn, trong mắt tràn ngập tơ máu, vừa rồi vì phá tan huyệt đạo mà trán đầy mồ hôi, thần thái điên cuồng, nữa phần cũng không có bộ dáng ‘Lãnh diện chiến thần’ Cẩn vương gia.
“Không phải, Cẩn Hiên, kỳ thật ta…” Là nữ… Ta cũng không muốn thương tổn ngươi! Ngạo Quân vội vàng nói, nhưng vừa nói được một nữa, đột nhiên dừng lại, chỉ còn cách lạnh lùng quay đầu đi, sắc mặt bình tĩnh không có người biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Không, nàng không thể nói, nếu hiện tại cho Cẩn Hiên biết đáp án vừa lòng, cho dù nói cho hắn biết cũng có ích lợi gì đâu? Vẫn như cũ hắn cũng sẽ thương tâm, nếu nàng làm vậy sẽ thương tổn hắn. Có lẽ hắn cứ hiểu lầm như vậy cũng tốt, bởi vì hắn không chịu nỗi áp lực khi yêu một người nam nhân mà sẽ buông tha cho, sẽ vì nàng có ‘Người yêu’ mà tuyệt vọng, chỉ cần hắn bỏ cuộc, tuyệt vọng, hắn sẽ không lại vì nàng mà thương tâm.
Nói a! Nói a! Mau thổ lộ a… Ngạo Tuyết bị Chính Hiên ôm ở trong lòng, nữa điểm cũng không chú ý tới ánh mắt muốn giết người của Chính Hiên, lúc này Chính Hiên lại hơi đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, vẫn như trước nàng một lòng nhìn hai người trước mắt, tay nắm thành quyền, vẻ mặt khẩn trương, trong lòng không ngừng mà hét trợ uy cho Ngạo Quân, nhìn thấy Cẩn Hiên mặt đã sớm trắng, hiện tại cũng chỉ còn lại Quân, chỉ cần Quân nói ra mình là nữ tử, chỉ cần Quân nói ra trong lòng nàng thật sự có Cẩn Hiên, vậy hết thảy đều có thể hạnh phúc viên mãn, kế hoạch của nàng cũng không cần thực thi…
Chẳng qua, ngay lúc Ngạo Tuyết vạn phần khẩn trương mong chờ, Ngạo Quân lại nói một câu làm cho Ngạo Tuyết thiếu chút nữa té xỉu, hận không thể đi lên cóc đầu nàng, nhìn xem nàng thông mình rốt cuộc lại nói cái gì a!
“Kỳ thật ta cũng không muốn thương tổn ngươi, nhưng ta ‘Yêu’ là nàng, ai cũng ngăn cản không được ta.” Ngạo Quân quay đầu, thẳng tắp nhìn đôi mắt tràn ngập thống khổ của Cẩn Hiên, kiềm nén sự đau nhức trong lòng, chỉ thẳng vào Ngạo Tuyết, vẻ mặt kiên quyết nói.
“Ngươi… Ngươi…” Cẩn Hiên không thể tưởng được Ngạo Quân lại không để ý đến cảm giác của hắn như thế, kiên quyết ở trước mặt hắn nói lên tình yêu mãnh liệt của mình, đau lòng hắn hiện tại hoàn toàn chết lặng, vẻ mặt có điểm hoảng hốt chỉ vào Ngạo Quân, nữa điểm cũng không nói nên lời.
Ngạo Tuyết trực tiếp hai mắt trừng lớn, bất đắc dĩ vốn có thể hảo hảo nhìn hai người thổ lộ lại biến thành trường hợp thê thảm như thế: Quân a Quân, trước kia ngươi rất không nghe lời, hiện tại như thế nào lại nghe lời như vậy a! Hoàn toàn chiếu theo kế hoạch nàng vừa nói mà làm, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì? Một nam nhân tốt như vậy, ngươi còn đòi hỏi cái gì a? Xem ra kế hoạch của nàng vẫn phải tiếp tục.
Động tác, vẻ mặt Ngạo Tuyết, tất cả đều thu vào trong mắt Chính Hiên, trong lòng thật là nghi hoặc: vì sao Tình nhi lại có biểu tình kỳ quái như vậy, vì sao khi Mạc Quân nói những lời này, nàng lại một bộ ‘Chỉ tiếc rèn sắc không thành thép’, chẳng lẽ… Chính Hiên đột nhiên nghĩ tới cảm giác kỳ dị khi hắn vừa gặp Mạc Quân, nhìn nhìn lại thái độ Tình nhi đối đãi với nàng, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Mạc Quân một cái, một ý tưởng trong đầu xẹt qua, thì ra là thế, trách không được… Ha ha… Tình nhi của hắn thật sự là đáng yêu a!
“Tình nhi, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi, cùng trẫm đi ra.” Chính Hiên cố ý nghiêm mặt, không để ý Ngạo Tuyết phản đối, cứng rắn lôi Ngạo Tuyết ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đang trầm mặc, không khí quỷ dị quanh quẩn giữa hai ngươi.
“Quân, Vũ Tình đã là thê tử hoàng huynh, ngươi không có khả năng đến với nàng, bỏ cuộc đi, được không?” Cẩn Hiên cố gắng giãy dụa, thấp giọng hỏi. Hắn đã vì Quân mà bỏ qua tôn nghiêm nam tử, hắn chỉ hy vọng Quân có thể cảm nhận được tấm chân tình của hắn.
“Không có khả năng, Cẩn Hiên, nếu có thể từ bỏ Tuyết… Có thể từ bỏ Vũ Tình, vậy thì ngươi cũng có thể buông ta ra, đừng chấp nhất nữa, buông được không?” Ngạo Quân thật sự kiên quyết từ chối, nhìn đến thân ảnh đứng không vững của Cẩn Hiên, cuối cùng không đành lòng, nhẹ giọng khuyên.
“Không, không có khả năng, ta nói rồi, ta vĩnh viễn cũng không bỏ cuộc, vĩnh viễn vĩnh viễn… Lăng Ngạo Quân, ngươi tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, vì sao lại cứng rắn muốn ta buông ngươi, vì cái gì? Vì cái gì…” Cẩn Hiên nắm bả vai Ngạo Quân, thần thái điên cuồng loạng choạng hết lớn vào Ngạo Quân, lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Cẩn Hiên… Ngô… Ngô…” Ngạo Quân còn muốn nói cái gì, Cẩn Hiên cúi đầu, che lại môi của nàng, trăn trở cắn mút, động tác là mềm nhẹ như vậy, giống như nàng là bảo bối cực kỳ trân quý.
Ngạo Quân thật sự đầu óc trống rỗng, tiếp theo trong lòng không ngừng mà chua xót: Cẩn Hiên, đối với tấm lòng của ngươi, ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, ta thật sự rất muốn đáp ứng ngươi, nhưng ta lại rất sợ rất sợ, ta sẽ tổn thương ngươi càng sâu, ngươi biết không? Tuyết nói đúng, yêu thương một người vô tình vô tâm như ta, nhất định sẽ thống khổ, ngươi tại sao lại yêu ta như vậy? Vì cái gì lại giống như Gia Luật Ưng, ngốc nghếch như vậy? Rốt cục ta nên làm thế nào với ngươi cùng Gia Luật Ưng bây giờ?
Kỳ thật trong lòng Ngạo Quân đau so với Cẩn Hiên không kém, đối với nụ hôn của Cẩn Hiên, nàng rất muốn cự tuyệt, nhưng, nàng lại bất lực, cuối cùng lại chậm rãi đáp lại nụ hôn kia.
Vừa được Ngạo Quân đáp lại, Cẩn Hiên mừng như điên, càng thêm ôm Ngạo Quân chặt hơn, muốn hôn thật sâu, cũng không nghĩ đến đột nhiên Ngạo Quân vươn tay, từ trong lòng Cẩn Hiên đẩy ra.
“Cẩn Hiên, thực xin lỗi.” Ngạo Quân khàn khàn nói, đưa lưng về phía Cẩn Hiên, không cho hắn nhìn thấy nàng đang khóc, nói xong, không đợi Cẩn Hiên mở miệng, liền chạy trối chết xông thẳng ra cửa, nàng sợ nếu lưu lại, nàng thật sự sẽ đáp ứng hắn, sợ sẽ nói tất cả với hắn.
“Quân, ta nói rồi ta sẽ không từ bỏ, tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ.” Cẩn Hiên hô lớn nói với Ngạo Quân đang vọt đi, trong lòng kiên quyết cũng tràn ngập sự đau nhức, khiến cho người nghe phải rơi lệ, nghe thấy sẽ thương tâm.
Ngạo Quân thoát ra khỏi phòng, nhưng nàng thoát được tâm của mình sao?