“Ta thật sự phóng hạ sao?” Cẩn Hiên ngẩng đầu thì thào lẩm bẩm, vốn tuấn mĩ khuôn mặt lúc này lại tiều tụy, một chữ yêu thật sự đả thương người.
“Không bỏ xuống được thì đừng bỏ.” Đột nhiên một thanh âm dễ nghe như hoàng anh bỗng vang lên, cửa thư phòng lập tực bị mở ra, Chính Hiên cùng Ngạo Tuyết xuất hiện ở cửa mà câu nói kia đúng là Ngạo Tuyết nói, lúc này nàng chính là ý cười trong suốt nhìn Cẩn Hiên nói, bất cứ lúc nào nàng tựa hồ cũng có thể tiêu sát cười, dù sao nàng tin tưởng vững chắc thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện tái gian nan luôn luôn giải quyết được.
“Hoàng huynh, Vũ Tình, các ngươi như thế nào đến đây? Ta đã không có việc gì.” Cẩn Hiên buông ngân thương trong tay, thản nhiên nói, trên mặt vẫn như trước lạnh mặt, trầm tĩnh làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì, giống như hắn đã khôi phục thành trước kia không vui không cười, thanh tâm quả dục Cẩn vương gia, nhưng là Ngạo Tuyết biết rõ hắn nói vô lực cùng suy sụp đâu.
“đương nhiên là tới nhìn ngươi!” Ngạo Tuyết đi đến, nghịch ngợm cười nói, gặp Cẩn Hiên thần sắc có điểm ảm đạm, thu hôi vui đùa kiên định nói: “Cẩn Hiên, cho Quân chút thời gian, nàng hội nghĩ thông suốt.” Đã nhiều ngày, nàng cơ hồ mỗi ngày chạy hai lượt, Cẩn vương phu Cẩn Hiên ảm đạm, phu thái phó Quân mặc dù bị trúng một chưởng của Chính Hiên nhưng rất nhanh hồi phục thương thế hảo, lập tức liền bận việc… kiến sân vận động, kỳ thật nàng là muốn làm cho chính mình bận rộn như vậy có thể tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng, mà khi dừng lại nàng sẽ cầm cây sáo Cẩn Hiên đưa cho nàng, còn có ngọc bội hẳn là người kia đưa cho nàng ngẩn người, một tay cầm lấy đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
“Không có khả năng, Vũ Tình, y…. y không thể vượt qua ngưỡng giới, y sẽ không chấp nhận ta, ta sợ bức y, y hội lựa chọn rời đi.” Cẩn Hiên nhắm mắt, giơ lên cái chua sót cười thản nhiên nói, hắn hiện tại đã hoàn toàn mê mang.
“Ai nha, kỳ thật nàng….” Ngạo Tuyết quýnh lên, nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đem thân phận Ngạo Quân là nữ tử nói ra, muốn nói lại không thể nói, gấp đến độ nàng ở thư phòng đi qua đi lại: Nàng lúc trước vì cái gì hội đáp ứng Quân, vì nàng giữ bí mật đâu? nếu nàng hiện tại nói cho Cẩn Hiên, Quân nhất định hội hận chết nàng, nhưng không nói cho Cẩn Hiên chẳng lẽ nhìn hắn bởi vì Quân mà chui vào ngõ cụt, như vậy đi xuống bọn họ hội hiểu lầm lẫn nhau. Vì cái gì hai cái tiểu tử này sẽ không chui vào sừng trâu luôn đi? Làm hại nàng mỗi ngày đều bỏ lại cục cưng thân ái, vội tới tìm hai người làm công tác tư tưởng, nhưng là cho tới bây giờ giống như không có hiệu quả, xem ra nàng còn phải không ngừng cố gắng, nhưng nếu không nói cho Cẩn Hiên chân tướng chỉ sợ nàng làm bao công tác tư tưởng cũng không ích gì.
“Tình nhi, đừng đi nữa.” Chính Hiên thật sự hoa mắt đặt Ngạo Tuyết ngồi lên ghế, liếc mắt Cẩn Hiên tiều tụy một cái, một bộ muốn nói lại thôi: đáng chết, lúc trước không nên đáp ứng Tình nhi không nói bí mật Ngạo Quân.
“Có cái gì muốn nói!” Cẩn Hiên nhìn vợ chồng trước mắt muốn nói lại thôi, lạnh nhạt nói.
“Không có gì.” Chính Hiên cùng Ngao Tuyết đồng thời suy sụp cúi đầu xuống, vô lực nói, thật đúng là không hổ vợ chồng ân ái! động tác biểu tình hoàn toàn giống nhau, xem ra Chính Hiên bị Ngạo Tuyết giáo huấn triệt để.
Nhìn hoàng huynh hắn tối kính trọng cùng nữ nhân hắn từng yêu đồng thời làm động tác này, Cẩn Hiên muốn cười nhưng không cười nổi, cầm lấy súng lục trên án thượng, lại lâm vào trầm tư chính mình.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào bắn vào trên khẩu súng bạc, phản xạ ra một tia sáng.
Ngạo Tuyết đang cúi đầu nghĩ như thế nào không nói cho Cẩn Hiên Quân là nữ tử, mà đồng thời có thể làm cho Cẩn Hiên biết đột nhiên cảm thấy trước mắt có ánh sáng hiện lên, nghi hoặc ngẩng đầu lại đột nhiên nhìn vật Cẩn Hiên cầm trong tay, điều này sao có thể? Nâng lên hai tay xoa xoa mắt nhưng là sao nó lại ở trong tay Cẩn Hiên? Nga, chẳng lẽ là Quân đưa cho hắn?
Ngạo Tuyết phản ứng, Chính Hiên đều nhìn thấy đang muốn mở miệng hỏi đã thấy Ngạo Tuyết rất nhanh đi đến trước mặt Cẩn Hiên, một tay lấy khẩu súng lục trong tay hắn, nhìn nói: “Cẩn Hiên, ngươi như thế nào có cái khẩu súng lục này?”
“Nga, đây là ta ở biên cảnh nhặt được.” Cẩn Hiên nhìn khẩu súng kia, thản nhiên nói, gặp Ngạo Tuyết vẻ mặt nghi vấn nhìn hắn liền đem chuyện ngày đó gặp tiên tử dưới ánh trăng nói ra. Ngạo Tuyết làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng nhận biết tiên tử dưới ánh trăng?
“Tiên tử dưới ánh trăng?” Ngạo Tuyết cầm súng lục, lẩm bẩm đột nhiên trước mắt ánh sáng chợt lóe giơ lên cái thập phần vui sướng cười nói: “Cẩn Hiên, Quân biết ngươi có cái súng lục này sao?”
“Biết, nàng còn từng dùng nó cứu ta một mạng, cũng là nàng nói cho ta biết nguyên lai vật tinh xảo này gọi súng lục, cũng mới biết nó có lực sát thương như vậy.” Cẩn Hiên lâm vào nhơ lại, khóe miệng nổi lên nhiệt tình tươi cười nhiều ngày chưa có. Mặc dù kỳ quái Vũ Tình vì sao hỏi như vậy, nhưng lúc này hắn lòng đầy nghĩ cùng Quân chạy thoát khỏi doanh trại Thương Liêu, chính là nay thành hồi ức mà thôi!
“Nga!” Ngạo Tuyết nga một tiếng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, đây là nàng mỗi lần nghĩ tới cái ‘ gian kế’ gì đều tươi cươid như vậy. hì hì…. Cẩn Hiên, đầu gỗ này bổn tiểu thư giúp ngươi.
“Tình nhi!” Chính Hiên nhìn Ngạo Tuyết ‘khủng bố’ tươi cười, biết nàng nhất định là nghĩ tới cái gì, sủng nịch hô một tiếng.
“Cẩn Hiên, trả lại cho ngươi.” Ngạo Tuyết tươi cười nhưng lại đem súng lục trả lại cho Cẩn Hiên, cầm tay Chính Hiên hướng về phía Cẩn Hiên nói: “Cẩn Hiên, nói cho ngươi một việc, cái súng lục này, khắp thiên hạ, trừ bỏ ta, cũng chỉ có chủ nhân của nó biết nó là vật gì, có tác dụng gì, cũng mới có thể dùng nó.” Hì hì…. Nói như vậy, Cẩn Hiên hẳn biết nàng nói cái gì chứ. Hì hì…. Quân, ta cũng không nói với Cẩn Hiên ngươi là nữ tử nga, đều là chính hắn đoán được, ngươi nhưng không trách được ta nga!
Cẩn Hiên vừa nghe, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang nhìn Ngạo Tuyết, run run thanh nói: “Cái gì…. Có ý tứ gì?”
“Tiểu Hiên tử, chúng ta cần phải trở về, cục cưng nhìn không thấy ta hội khóc.” Ngạo Tuyết giống như không nghe thấy Cẩn Hiên nói, ngọt ngào đối Chính Hiên nói.
“Tốt!” Chính Hiên đã sớm ước gì nàng nói những lời này, sủng nịch cười nói, kéo Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua Cẩn Hiên hoàn toàn bị ngốc lăng liếc mắt một cái, song song đi ra thư phòng.
Cẩn Hiên nắm nhanh nắm tay, đôi mắt thâm thúy trở nên càng sâu thẳm: chỉ có chủ nhân của nó mới biết sử dụng nó như thế nào, chỉ có chủ nhân của nó mới biết nó là vật gì, chỉ có chủ nhân của nó mới biết tác dụng của nó…. chủ nhân của nó là tiên tử dưới ánh trăng, mà Quân biết nó, hội dùng nó còn hướng hắn giải thích qua, Quân, tiên tử dưới ánh trăng, tiên tử dưới ánh trăng, Quân…
Cẩn Hiên đột nhiên hoắc mắt đứng lên, một chưởng đánh trúng bàn trước mặt, bàn lập tức bị vỡ thành mảnh nhỏ, nhưng hắn lại bừng tỉnh không thấy, sâu thẳm đôi mắt thâm thúy trầm xuống, khóe miệng gợi lên cái tươi cười lạnh lùng, thản nhiên lẩm bẩm: “Quân, ngươi nhưng lại lừa ta rất thảm! ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta Âu Dương Cẩn Hiên sẽ không tin lời ngươi nói, tóm lại ngươi cả đời này đừng mơ tưởng thoát khỏi ta.”
Phía sau núi phủ thái phó, một đoàn lao công Long Hiên hoàng triều đang bận rộn, một đốc công bộ dáng mặt than hưng phấn mà cầm hé ra bản vẽ tràn đầy hứng thú nghiên cứu: thật sự là làm cho người ta sợ hãi! Thật sự là kì diệu, hắn cả đời xây nhà, cái hình thù kỳ quái gì đều xây qua, bất quá suy chỉ có một lần khiếp sợ đến chết lặng đó là ở Cẩn vương phủ xây cái sân bóng rổ kia, cái người kêu Tiêu cô nương kia thật sự tài tình, không thể tưởng được nay hắn lại có thể thấy một thứ tuyệt vời gọi là ‘sân vận động’, Mạc Quân công tử quả thật danh bất hư truyền, không gì không biết….
Một thân ảnh trắng noãn vừa xuất hiện ở ‘công trường’, mọi người trong nháy mắt đều dừng động tác, lăng lăng nhìn về phía Mạc thái phó như thần nhân giáng trần, tuy rằng nàng cho tới bây giờ đều lạnh lùng lạnh nhạt, nhưng khí chất lãnh ngạo của nàng làm cho người ta bất giác thật sâu bị hấp dẫn, thẳng đến khi quản gia nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, mọi người mới mặt đỏ hồng tiếp tục vùi đầu vào công việc, Mạc thái phó mỗi ngày đều đến trông coi, mỗi lần như vậy bọn họ như được tiếp thêm nguồn sức mạnh, cả người tràn đầy sức lực mà công trình so với mong đợi cũng đẩy nhanh tiến độ hơn, nay khả chừng đã nhìn ra hình dáng sân vận động.
“Mạc thái phó, nơi này lão phu không hiểu rõ lắm.” Đốc công cầm bản vẽ khiêm tốn đối Ngạo Quân thỉnh giáo nói.
“đây là tầng thấp phòng vệ, là bộ phận trung tâm…”Ngạo Quân liếc nhìn bản vẽ kia một cái, thản nhiên giải thích. Nàng đến đây trông coi mục đích chính là giảng giải cho bọn họ những thứ khó có thể lý giải bản vẽ kiến trúc hiện đại, còn có xem bọn họ hắn xây thế nào, vốn đối với sân vận động này, nàng để cho Ngạo Tuyết tùy ý quyết định nhưng nàng muốn cho chính mình bận một chút, cho nên nàng cơ hồ mang mọi việc gánh hết, mỗi ngày đúng giờ lại đây trông coi, chỉ có lúc này nàng tạm thời quên đi Cẩn Hiên, quên Gia Luật Ưng….
Đốc công còn thật sự nghe, không ngừng mà gật đầu, đối với những lời giải thích của Ngạo Quân chỉ có thể lắng nghe, mặt trời chậm rãi ngả về tây, y bào trắng noãn của Ngạo Quân đã dính tro bụi, trên mặt cũng có chút tro bụi, thần sắc có điểm mệt mỏi.
“Đại nhân, trời đã tối đi về trước đi!” Quản gia đau lòng đối Ngạo Quân nói. Trải qua một tháng ở chung này, hắn biết thái phó đại nhân của thực như ngoại giới truyền lại túc trí đa mưu, trí cái thiên hạ, ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ danh hào hoàn toàn xứng đáng, nhưng lại có ai biết nàng chính là cái ngay cả bản thân mình đều chiếu cố không tốt thôi đâu! Nhất là từ sau khi vào hoàng cung một chuyến, mang theo một thân thương tích trở về, lại không chút nào để ý thân thể chính mình, ban ngày đi ra phía sau núi trông coi, ban đêm chính là nghiên cứu bản vẽ, như vậy đi xuống, thân mình dù làm bằng sắt cũng chịu không nỏi, làm cho cao thấp hạ nhân trong phủ đều đau lòng lo lắng không thôi.
“Ân.” Ngạo Quân thản nhiên gật đầu, nhìn công nhân còn đang bận rộn liếc mắt một cái, một bên đi đến phía trước, một bên lạnh nhạt nói: “mọi người cũng sớm nghỉ ngơi đi!”
Tất cả mọi người sửng sốt, tiếp theo hốc mắt đều có điểm ướt át nhìn theo thân ảnh màu trắng kia càng ngày càng đi xa, trong lòng từng trận cảm động: Mạc thái phó tuy rằng trên mặt lạnh lùng nhưng kỳ thật nội tâm của nàng thập phần thiện lương, nàng chưa bao giờ đối bọn họ hô quát, chưa bao giờ đối bọn họ thể hiện quan uy, thậm chí có thể nói nàng vẫn là coi bọn họ ngang hàng, nàng kỳ thật thực quan tâm bọn họ….
Sương mù quanh quẩn trong phòng tắm, nghĩ đến tuyệt đại mỹ nữ tựa bên cạnh ao, vài cái tóc đen mềm mại dán hai bên má, trai qua ngâm nước nóng dẽ chịu vốn là vô cùng mịm màng phiên thản sắc hồng, bọt nước còn lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ theo hai má chảy tới xương quai xanh xinh đẹp, cuối cúng trở về ao, ánh mắt khép hờ, lông mi thật dài khép lại như ẩn như hiện trong làn sương mù thần bí, thật sự là một bức mỹ nhân dục đồ tuyệt đẹp.
Này bể dục thủy là dẫn nước suối tự nhiên, hơn nữa hàng năm ấm áp, so với ôn tuyền nhân tạo hiện đại thật sự thoải mái hơn mấy trăm lần đâu! Không chịu ô nhiễm cổ đại điểm này thật tốt. Tâm tình phiền toái ều tan biến, cái gì phiền não đều không có, thể xác và tinh thần mệt mỏi trải qua ngâm ôn tuyền sảng khoái không ít. Chính là tựa hồ thiếu cáo gì? Nga, Tuyết không có tới đây? Từ sau khi nàng làm Cẩn Hiên bị thương, nàng cơ hồ mỗi ngày đều lựa đúng lúc nàng ngâm trong ôn tuyền liền đột ngột xuất hiện, vui cười trong bể ép buộc hồi lâu mới chậm rãi tiến vào chủ đề chính, đây mới là mục đích chân chính – cho nàng tư tưởng, ý đồ tẩy não giúp nàng. Hừ, nàng mới mặc kệ đâu! Tuyết nói việc của nàng, nàng ngủ việc của nàng. Đợi cho đến khi Tuyết nói đến khô miệng lưỡi, nàng mới có thể dừng, vẻ mặt thất bại.
Kỳ thật lời nói của Tuyết nàng vẫn nghe, nhưng thật là có khả năng sao? Thật sự có thể không cần thiên trương địa cửu, chỉ cần hiện tại sao? Nàng thật sự có thể theo đuổi tâm chính mình, đi đón nhận tình yêu cổ đại sao? Nàng thật sự có thể cùng Tuyết giống nhau, ở trong này tìm được hạnh phúc của nàng sao? Lòng của nàng tựa hồ có điểm dao động, có lẽ Tuyết nói đúng, nàng không thể thay Cẩn hiên hoặc Gia Luật Ưng quyết định. Nàng không thể tự cho phép như thế tổn thương Cẩn Hiên, vì muốn hắn tốt nàng không thể chắc chắn làm như vậy, khi nàng bất đắc dĩ rời đi bọn họ hội thống khổ…. Nhưng là nàng vẫn như cũ không thể thản nhiên đi đối mặt Cẩn Hiên, nói nàng yếu đuối cũng tốt, rùa cũng thế, có thể tránh nhất thời đối Gia Luật Ưng, nàng chỉ sợ cũng không thể cấp cho cơ hội công bằng, bởi nàng đồng dạng không thể đối mặt hắn….
Ngạo Quân một bên thoải mái từ từ nhắm mắt dưỡng thần, một bên lâm vào suy nghĩ sau xa của chính mình, nửa điểm cũng không chú ý tới hơi thở không giống phát ra tại đây, ngay cả người nọ hiện thân thẳng tắp nhìn chăm chú vào nàng, cũng chưa phát hiện, thẳng đến người nọ truyền đến thanh âm bình tĩnh làm cho người ta không nghe ra hỉ giận.
“Mạc thái phó hảo thích ý a!” Thanh âm thản nhiên trào phúng xuyên qua sương mù, rơi vào tai Ngạo Quân đang trầm tư.
Ngạo Quân đột nhiên cả kinh, ánh mắt sắc bén bắn về phía thanh âm truyền tới, lãnh đạm nói: “Ai?” là ai dám xâm nhập phủ của nàng, thậm chí đi vào phòng tắm của nàng mà nàng nhưng lại một chút cũng không phát hiện ra, cũng không biết người nọ đến bao lâu, nhưng có thể khẳng định người tới võ công tuyệt đối cao, nếu không cho dù nàng lâm vào trầm tư nàng cũng không có khả năng nửa điểm cũng không phát hiện ra. Này thanh âm tựa hồ có điểm quan, coi như….
“Chẳng qua mấy ngày không gặp, thái phó đại nhân liền ngay cả thanh âm bổn vương cũng đã quên, thật đúng là vô tình a!” người tới khóe miệng khinh câu, thẩn nhiên châm chọc nói.
“Là ngươi.” Ngạo Quân ánh mắt chợt trừng to, không thể tin nói, lúc này xem như chân chính bị chấn kinh, chạy nhanh đem chính mình ngâm xuống nước đến tận cằm, mới lại lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại tới đây, đến đây bao lâu?” Hy vộng hắn vừa tới không lâu, hơn nữa trong phòng tắm sương mù quanh quẩn hẳn là thấy không rõ lắm, hắn là thấy không rõ nàng? Nhưng có khả năng sao? Người có nội lực, sương mù có là cái gì, nàng đều có thể thấy rõ hắn, duy nhất hy vọng hắn vừa tới không lâu, còn không có thích ứng sương mù này.
“Bổn vương đương nhiên tới bái phỏng quân sư, nói như thế nào chúng ta cũng từng kề vai chiến đấu, không phải mới mấy ngày không thấy, liền cùng bổn vương như người xa lạ đi! Thật sự làm cho bổn vương thương tâm a!” Cẩn Hiên giống như thương tâm nói, nhưng ngữ khí trào phúng lại làm cho người nghe như thế nào không thoải mái.
“Ngươi rốt cuộc đến đây bao lâu?” ngạo Quân lại truy vấn hỏi, trong giọng nói có áp lực, thân mình ẩn trong ôn tuyền không khỏi run lên, Cẩn Hiên trước mặt thật sự xa lạ, chỉ thấy hắn hai tay khoanh trước mg]cj, khóe môi nhếch lên lạnh lùng trào phúng ý cười, thâm thúy đôi mắt làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, nhìn như tùy ý vừa đúng nhưng cả người lại không chút che dấu khí phách vương giả, khiến cho toàn bộ phòng tắm nhất thời cảm thấy áp lực, một giây trước ôn tuyền ocnf làm cho người ta thoải mái cũng trở nên run sợ, làm cho nàng muốn thoát đi.
Cẩn Hiên như thế nào đột nhiên đến, lại như thế nào hội biến thành như vậy, biến thành người nàng hoàn toàn xa lạ, từ sau ngày đó hắn không tới phủ tìm nàng, nàng cũng nghĩ hắn rốt cuộc buông tha nàng, tuy rằng nội tâm rất đa nhưng không phải chính mình muốn sao? Vì làm cho chính mình có thể không lại đi nhớ hắn, nàng làm cho chính mình bận rộn, nhưng là vì cái gì, hắn hôm nay lại tới nữa, hơn nữa không hề giống như trước, quản gia đến thông báo mà như vậy không hề dự triệu xuất hiện ở phòng tắm của nàng, thực hiển nhiên hắn là không có kinh động bất luận kẻ nào trong phủ, đối nàng ngữ khí cũng lạ, hình như là cưỡng chế tức giận, hắn như vậy thật sự làm cho nàng có điểm sợ, cũng làm cho nàng xem không rõ nội tâm hắn rốt cục đang suy nghĩ gì.
“Vừa tới.” Cẩn Hiên ánh mắt thâm trầm nhìn Ngạo Quân trong nước hồi lâu, thẳng nhìn đến nàng cả người không thoải mái, vốn là nước suối ấm áp khiến mặt đỏ, luc này lại như lấy máu thoạt nhìn càng thêm minh diễm động lòng người, rõ ràng thập phần lo lắng lại tại kia cố trấn định, nàng như vậy thập phần xinh đẹp đáng yêu. Bỏ qua chút hoảng hốt luc đầu, từ tính cực phú thản nhiên nói, bên miệng vẫn là vẻ cười lạnh như cũ.
“hô, ngươi trước đi ra ngoài.” Ngạo Quân gặp Cẩn Hiên nói như vậy, không chút nghi ngờ nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm theo đó thả lỏng xuông, nhưng lập tức lãnh nghiêm mặt hạ lệnh trúc khách, Cẩn Hiên không đi ra, nàng như thế nào đứng lên? Nếu ngâm mình nơi này! Hội sinh bệnh, tuy rằng trong này thực thoải mái nhưng ngâm lâu hội lạnh, nàng cũng không muốn chết tại đây.
“đi ra ngoài? Bổn vương nói như thế nào cũng là vương gia, thái phó đại nhân như vậy hạ lệnh trúc khách nhưng là lấy hạ phạm thương nga!” Cẩn Hiên một bên mang theo trào phúng tươi cười nói, một bên thong thả bước đi đến bên cạnh bể ngồi xuống, vươn tay hoàn mỹ nghịch nước ấm áp, động tác tao nhã mê người như vậy, khuông mặt góc cạnh hoàn mỹ đồng dạng cũng bị sương mù che cấp hơi hơi phiến hồng làm cho hắn vốn khí chất lạnh lùng có vẻ nhu hòa như vậy, nếu xem bên miệng nhẹ chút trào phúng cười thật sự là một bức duy mĩ phong cảnh! Người xem trong lòng thật sự tâm dương khó chịu a!
Ngạo Quân không tự giác thật mạnh nuốt một chút nước miếng, thân thể nhảy lên một cỗ khô nóng khó hiểu, hắn kia động tác nghịch nước càng như trêu trọc lòng của nàng, làm hại nàng lòng như có hàng vạn con kiến đang bò, theo bản năng lui về phía sau, tim đập thật nhanh: Nguy rồi, ngâm lâu lắm thân thể đã xuất hiện phản ứng, phải nhanh đem tâm thần ổn định bằng không nàng nhất định hội hít thở không thông mà chết.
“Hừ, vương gia? Vương gia là có thể như vậy tùy tiện xông vào nhà người khác, rình coi người khác tắm rửa sao?” Ngạo Quân lạnh lùng trào phúng cười, ánh mắt sắc bén bắn thẳng Cẩn Hiên, tỏ vẻ nàng tức giận, chính là lúc này trốn trong nước một chút khí thế đều không có, khuôn mặt hồng hồng con ngươi đen nhộn nhạo, môi đỏ mọng thấy thế nào cũng là câu dẫn Cẩn Hiên.
“ha ha…. Như thế nào sao nói là người khác đâu? Chúng ta có cái quan hệ gì a! làm gì để ý tục lễ đâu? Có phải hay không a? Mạc Quân công tử của ta.” Cẩn Hiên đột nhiên như là nghe được cái chuyện gì buồn cười, ha ha nở nụ cười có điểm vô lại hướng Ngạo Quân cười đến phi thường vô hại nói, một bộ chúng ta là anh em, chính là hai chữ ‘công tử’ này lại như cắn răng phát ra.
“Ngươi là vương gia, ta là thái phó thái tử, chúng ta có quan hệ cũng chỉ là cùng hướng làm quan thôi, không phải sao? Cẩn vương gia. Vương gia xông vào nhà đại thần xem đại thần tắm rửa, bản quan nhưng là không có hứng thú trình diễn trước mặt vương gia, cho nên thỉnh vương gia tự trọng, đi ra ngoài.” Ngạo Quân trầm thấp nghiêm mặt, vô tình phân rõ giới hạn hai người, lạnh lùng cỉ vào cửa nói. Lúc này nàng chính là toàn tâm đối phó Cẩn Hiên hoàn toàn xa lạ, bởi vậy cũng không có nghe Cẩn Hiên nói Mạc công tử. Lòng của nàng la lên: nhanh đi ra ngoài đi! Cả người đều khó chịu, không phải muốn dùng phương thức này trừng phạt nàng! Kia rõ ràng lấy đao đem nàng giết còn có điểm sảng khoái, Cẩn Hiên như vậy thật sự làm cho nàng tiến cũng không được, lui cũng không xong.
“Nga, nguyên lai quan hệ chúng ta chính là như vậy! Thực thương tâm, bổn vương còn tưởng rằng chúng ta ít nhất là bằng hữu đâu! Nhớ ngày đó ở biên cương, Mạc quân sư cũng không phải là như vậy đối đãi bổn vương nga, chớ không phải đã không có giá trị lợi dụng chứ?” Cẩn Hiên chọn mi, đi tới dọc theo bể liền gợi lên một cái tươi cười mê đảo chúng sinh, về phần nàng nói cái gì’chân nhân tú’ hắn lại càng không biết là cái ý tứ gì, cũng không muốn hỏi.
Hắn đang đợi, chờ nàng khi nào chịu không nổi tự động nói với hắn hết thảy, hắn biết nàng hiện tại nhất định cả người đều rất khó chịu, hắn muốn chính là loại hiệu quả này, hắn đường đường là Cẩn vương gia cũng không phải dễ khi dễ, như thế nào cũng phải khiến nàng đi lên, đương nhiên nếu nàng tình nguyện chịu được loại dày vò này cũng không nguyện nói ra chân tướng, kia cũng là nàng tự tìm, tuy rằng hắn đau, nhưng hắn chính là phải bức nàng.
“Vương gia nếu nghĩ thảo luận vấn đề này, có thể hay không trước đi ra ngoài chờ ta mặc quần áo lại bàn.” Ngạo Quân gặp Cẩn Hiên thế nhưng thong thả bước đến bên bể, không khỏi càng hoảng hốt, khẩu khí nhuyễn xuống giống như thương lượng. Cẩn Hiên ánh mắt như muốn đem nàng nhìn thấu, làm cho nàng không khỏi kinh hĩa lên, hôm nay hắn quá bất thường, hắn chưa từng lấy loại thái đọ này đối nàng, nhất thời nhưng lại đối hắn không biết như nào cho phải, nàng đoán không ra.
“Vì cái gì muốn đâu? Chúng ta đều là nam tử không phải sao? Bị bổn vương thấy có gì thẹn thùng.” Cẩn Hiên đi tới chỗ Ngạo Quân ngừng lại, vẻ mặt lưu manh tà cười nói, nhìn đến Ngạo Quân lại không ngừng lui về phía sau, bị hơi nước ấm áp hấp hơi trên trán đã có mồ hôi giọt xuống, ánh mắt trầm xuống, rất nhanah hiện lên một tia không đành lòng, tiếp theo giơ lên cái tươi cười càng thêm vô hại: “Quân sư tắm lâu như vậy còn luyến tiếc đứng lên, xem ra bể này nhất định thực thoải mái, vừa lúc, bổn vương cong chưa tăm rửa hiện tại cả người đều khó chịu, liền mượn bể này của quân sư một chút! Quân sư hẳn là sẽ không để ý đi?” tuy hỏi, nhưng Cẩn Hiên vừa nói xong cũng đã bắt đầu động thủ cởi quần áo, một bên thoát một bên cười đến thực quỷ dị.
Ngạo Quân bị lời nói Cẩn hiên cấp sợ tới mức cả người cứng ngắc, sắc mặt nháy mắt một trận tái nhợt, vốn là có điểm buồn bực chóng mặt này đầu óc càng thêm mơ hồ, thất thần Cẩn Hiên đac thoát xong quần áo đi vào bể.
Ngạo Quân bên không ngừng lui về sau, bên chỉ vào Cẩn hiên cả giận nói: “đứng lại, đi ra ngoài!” trong giọng nói không hề khả ức chế run run, tái làm cho hắn tiếp cận nàng, thân thể nàng sẽ bị phát hiện, mà hiện tại là loại tình cảnh này nhất định thực xấu hổ. Nhìn Cẩn Hiên kia ngực rắn chắc, cảnh đêm đó thân cận da thịt bên đàm trì thực không chịu thua kém lại hiện lên, lúc này mặt hồng đến màng tai toàn thân đều đỏ lên, chung quanh nước giống như nháy mắt đã bị nấu chín một nửa, sôi trào lên, càng ngày càng nóng toàn thân cũng càng ngày càng vô lực.
“Ân, thật sự là thoải mái! Trách không được Quân luôn luyến tiếc đứng lên, thứ tốt sẽ cùng nhau chia xẻ không phải sao? Đại quân sư của ta.” Cẩn Hiên không để ý tới Ngạo Quân tức giận, nheo mắt hưởng thụ nói, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt bắn ra ánh sáng bức người, khóe miệng khing câu bắn thẳng đến Ngạo Quân, rất nhanah hướng Ngạo Quân đi tới.
“Đừng tới đây, nếu không ta gọi người.” Ngạo Quân bên ui bề phía sau, bên vô lực nói, kia nhược nhược thanh âm nửa điểm uy hiếp đều không có, ngược lại càng như nghênh đón. Theo Cẩn Hiên tới gần, một cỗ cường đại áp lực vô hình bao phủ bốn phía Ngạo Quân, làm cho hô hấp vốn càng ngày càng khó khăn lại cảm thấy không thông, thông minh tuyệt đỉnh nhất thời đều không dùng được, một chút cũng không để ý chính mình nói ra một câu ngu ngốc cỡ nào.
“Ha ha…. Ngươi cho rằng ngươi bây giờ kêu được người sao?” Cẩn Hiên không cso sợ hãi cười lạnh nói, lúc này hắn cách Ngạo Quân bất quá hai bước, hai tay hoàn ngực mắt sáng như đuốc nhìn Ngạo Quân như hoa bàn dung nhan.
“Ngươi….” Ngạo Quân trừng mắt đẹp, lại không nói ra lời.
Cẩn Hiên ánh mắt nóng rực, làm cho nàng cả kinh, thần chí nháy mắt khôi phục không ít, thế này mới ý thức hai người vừa mới đối thoại, đột nhiên có loại xúc động muốn cười, như thế nào cảm giác Cẩn Hiên như đang muốn đùa giỡn con gái nhà lành, mà nàng cũng vô lực hoàn thủ nhưng còn giãy dụa a! này không khỏi làm nàng nhớ tới TV thương xuyên nhìn đến một trường hợp: một thiếu nữ xinh đẹp bị một sắc lang chế trụ, lúc này sẽ nói một câu: ‘buông, bằng không ta la lên’, mà cái sắc lang kia sẽ nói một câu: ‘ngươi kêu a! ngươi kêu rách họng cũng không có người đến cứu ngươi.’ Không thể tưởng được loại tình cảnh này thế nhưng có một ngày sẽ ở trên người nàng cùng Cẩn hiên trình diễn, thật sự là buồn cười.
Cẩn Hiên nhìn Ngạo Quân đột nhiên vô duyên vô cớ nở nụ cười, ở sương mù mênh mông tươi cười của nàng có vẻ thần bí như vậy, làm cho nàng vốn tuyệt sắc liền càng thêm minh diễm động lòng người, người tuyệt sắc như vậy hắn trước kia như thế nào liền nhìn không ra nàng là nữ tử đâu? Hắn bây giờ còn nhớ rất rõ ràng: đêm đó trì đàm ngẫu ngộ, nàng tóc đen thùi lại bóng loáng mềm mại, giống dán vào tảng đá, nàng tựa trên tảng đá là như vậy tùy ý, ánh trăng sáng tỏ trên mặt nàng thành một loại sương mù mĩ thần bí, bên miệng kia hơi hơi gợi lên tươi cười, là như vậy nhiếp hồn đoạt phách. Duyên dáng nôn mịm bóng loáng cổ, xương quai xanh xinh đẹp, thân mình trong suốt trên tay xúc cảm ôn nhu, còn có hương khí tự nhiên dễ ngửi trên người….
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong đầu nghĩ đêm đó ôm ấp nàng trong lòng, một cỗ thật sâu dục vọng đi lên, cả người từng trận nóng lên, mỗi một tế bào đều kêu gào ‘muốn nàng’, chết tiệt hắn vốn chính là trừng phạt nàng, trừng phạt nho nhỏ một chút, không thể tưởng nàng có thể dễ dàng như thế gợi lên dục vọng tiềm tàng trong hắn, làm cho hắn không tự chủ được.
Thừa dịp Cẩn Hiên thất thần, Ngạo Quân trầm một cái xuống, hoàn toàn ngập trong nước, nàng phải cược một phen, bằng không nàng tuyệt đối trốn không thoát.
Đang cùng chính dục vọng củ mình đấu tranh, Cẩn Hiên chỉ cảm thấy nước chấn động, trước mắt không thấy thiên hạ âu yếm trong lòng ảo não, vừa định cũng ẩn vào trong bể, đột nhiên trước mắt tung lên phiến bọt nước, bản năng khép hờ mắt, chờ mở mắt ra trong lúc đó trước mắt nổi lên một đạo sóng nước lớn, bóng người chợt lóe khi hắn không thấy rõ cầm một bên quần áo, tùy tay mặc nháy mắt biến mất trong phòng tắm.
Nhìn phòng tắm không có bóng người, C sắc mặt âm trầm, gợi lên một cái cười lạnh: thoát được hòa thượng, trốn miếu sao? Quân…. Lần này ngươi trốn không thoát…