Thôi, Ôn Noãn vuốt trán, vì miễn phiền toái sau này, nàng vẫy vẫy tay với hắn, “Tới đây.”
“Làm gì.” Sở Hoan hơi đề phòng đi lên phía trước.
“Không phải ngươi hỏi người bổn Các chủ ngưỡng mộ là ai sao?” Ôn Noãn cau mày cười cười, “Hiện giờ bổn Các chủ nói cho ngươi biết.” Nàng trở tay đóng cửa lại, đưa tay gỡ mặt nạ ra, vui vẻ nhìn khuôn mặt kinh ngạc đến không thể ngậm miệng của hắn, “Hiện giờ có biết người trong lòng ta là ai không?”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Sở Hoan đưa tay chỉ nàng, cảm giác như gặp phải sét đánh.
“Như thế nào, người trong lòng ta mạnh hơn ngươi và Mạnh đại ca của ngươi chứ?” Ôn Noãn sinh ra hứng thú tệ hại trêu chọc hắn.
Sở Hoan mím môi nhìn Ôn Noãn, lại liếc nhìn Mạnh Cô Nhiễm, sau khi tới tới lui lui mấy lần, rầu rĩ nói: “Đúng là mạnh hơn ta một quãng dài, nhưng so sánh với Mạnh đại ca…” Chân mày hắn nhíu chặt, khó nhọc nói, “Chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau.”
“Chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau?” Mạnh Cô Nhiễm cười đến xinh đẹp nhìn về phía hắn.
“Dĩ nhiên, ở trong lòng ta Mạnh đại ca là tốt nhất.” Sở Hoan vội vàng bổ sung.
Ôn Noãn không thèm để ý tới hắn xuân tâm nảy mầm, giống như tùy ý nắm tay của hắn, đầu ngón tay bắt mạch của hắn nói: “Nhìn ngươi vừa mới bị kinh sợ không nhỏ, ta bắt mạch kiểm tra cho ngươi một chút, xem có hù dọa ra tật bệnh xấu gì không.” d1en d4nl 3q21y d0n
“Không, không cần, ta không bị hù dọa ra tật bệnh xấu gì.” Sở Hoan cả kinh, vội vàng rút tay về, nhưng hắn co rụt hai cái, nhìn Ôn Noãn giống như nhẹ nhàng linh hoạt nắm lấy cổ tay hắn như thế nào cũng không rút về được.
“Đúng là không có tật xấu, là ta quá lo lắng.” Ôn Noãn cười cười, đợi hắn lại dùng sức rụt lại thì đầu ngón tay thuận thế buông ra.
Sở Hoan vuốt ve cổ tay, cực kỳ thấp thỏm lại chột dạ nói, “Vốn không có tật xấu.”
“Đã có vài ngày không gặp ngươi, hiện giờ canh giờ còn sớm, không bằng mời ta đến Túy Tiên lâu uống vài ly như thế nào?” Ôn Noãn cười nhìn hắn.
“Được.” Tròng mắt Sở Hoan xoay động, cực kỳ nịnh hót nói với Mạnh Cô Nhiễm, “Mạnh đại ca, Túy Tiên lâu này là tửu lâu xa hoa nhất lớn nhất món ăn ngon nhất kinh thành, đại ca còn chưa từng tới đi, đợi đại ca đi qua đại ca muốn ăn gì tùy ý gọi, ta mời khách.” Cuối cùng, giữa hai chân mày tràn đầy mong đợi nói, “Đại ca sẽ cùng đi chứ?”
“Dĩ nhiên.” Khóe mắt Mạnh Cô Nhiễm nheo lại nhìn về phía Ôn Noãn, “Các chủ cố ý tới tìm bổn tọa, bổn tọa tất nhiên phải đi cùng rồi.”
“Vậy chúng ta nhanh đi đi.” Sở Hoan cười tít mắt ôm khuỷu tay Mạnh Cô Nhiễm nhảy qua cửa đi, hoàn toàn gạt Ôn Noãn ở bên cạnh.
“…” Hài tử thấy sắc quên tẩu tử này, nếu hắn biết Túy Tiên lâu là của Mạnh Cô Nhiễm mở, không biết sẽ có phản ứng ra sao? Ôn Noãn lắc đầu đuổi theo, lo lắng trong lòng lại càng đậm.
Sau mấy ly rượu, đối với Mạnh Cô Nhiễm thật ân cần liên tiếp gắp thức ăn rót rượu cho Sở Hoan say gục trên bàn, Ôn Noãn rót ly trà làm trơn họng, lúc này mới trong trẻo lạnh lùng mở miệng: “Mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?”
“Các chủ cho rằng mục đích của bổn tọa sẽ là gì?” Mạnh Cô Nhiễm không trả lời mà hỏi ngược lại. dinendian.lơqid]on
“Nếu ta biết, cần gì phải hỏi thêm như vậy.” Ôn Noãn ngây ngốc, nói, “Cho dù mục đích của ngươi là gì, Sở Hoan hắn chỉ là một hài tử ngây thơ không rành việc đời, ta hy vọng ngươi đừng tổn thương tới hắn.”
Động tác uống ly rượu của Mạnh Cô Nhiễm dừng lại, liếc mắt nhìn về phía nàng, ý cười trong đáy mắt chảy ra ý lạnh: “Bổn tọa tổn thương hắn khi nào?” Khóe môi hắn nhếch lên ý châm chọc, “Đoán chừng đây cũng là số mạng.”
Ôn Noãn nhíu nhíu mày, ngẫm nghĩ tới những lời cuối cùng này của hắn chính là ứng với chuyện Sở Hoan sống trong Hoàng thất chạy không thoát khỏi số mệnh, nhưng trên khuôn mặt hắn ẩn chứa sát khí có thể thấy được, giống như không đơn giản như vậy. Nàng đè lòng hiếu kỳ mờ mờ ảo ảo dâng lên trong đáy lòng, lạnh nhạt nói: “Hiện giờ không tổn thương, nhưng không đại biểu cho tương lai sẽ không tổn thương.”
“Tương lai?” Mạnh Cô Nhiễm cười đến phong tình xinh đẹp, “Chuyện tương lai ai nói chính xác được, giống như đại hôn của Các chủ bây giờ, đại hôn này có thành được hay không, vẫn là ẩn số.”
“Ngươi có ý gì?” Trái tim Ôn Noãn trầm xuống.
“Không có ý gì, chỉ suy luận mà thôi. Thế nào, Các chủ khẩn trương?” Đôi mắt quyến rũ của Mạnh Cô Nhiễm như làn thu thủy xoay chuyển, đưa tay chọc chọc lên gương mặt trắng nõn hồng hào của Sở Hoan, cố ý thở dài nói, “Hài tử tốt như vậy, bị giày vò như thế, thật sự khiến người ta đau lòng, có thể để cho hắn sống cuộc đời như người bình thường, chỉ có thể nhìn Các chủ ngươi.”
“Ngươi đã biết biện pháp chữa trị cho hắn, vì sao không trực tiếp đưa tay giúp đỡ.”
“Mặc dù bổn tọa biết trên lý thuyết, nhưng dù sao không biết y thuật, vả lại bổn tọa không có mấy thứ thuốc cần thiết. Huống chi…” Tròng mắt hắn xoay chuyển thành lạnh lẽo, “Vì sao bổn tọa phải ra tay cứu người Quân gia bọn họ?”
“Ngươi và người Quân gia có thù oán?”
“Bổn tọa mệt mỏi, mời Các chủ về đi. Lát nữa bổn tọa sẽ sai người đưa tiểu tử này về, nếu Các chủ không yên lòng, tự mình đưa hắn về cũng được.” diee ndda fnleeq uysd doon
Ôn Noãn đầy bụng nghi vấn, nhưng nhìn hắn cầm bầu rượu bước đi thong thả tới bên cửa sổ, thái độ lạnh lẽo cô độc tự rót uống về phía trăng sáng, nghĩ tới hỏi cũng hỏi không ra lý do, liền chỉ đành cất bước rời đi.
Dọc theo đường đi suy nghĩ rối tung ngổn ngang xông lên đầu, một hồi là Mạnh Cô Nhiễm nói đại hôn của nàng có thành hay còn có thể chưa biết, quả nhiên là phong cách suy luận của hắn, hay là có hàm ý khác? Một hồi là thái độ của hắn với Sở Hoan, hắn không cứu người Quân gia, vì cớ gì muốn bí ẩn báo về Sở Hoan cho nàng, để cho nàng tìm thuốc, đây chẳng phải cực kỳ mâu thuẫn sao? Nàng càng nghĩ chỉ cảm thấy đầu càng đau.
Tinh thần hỗn loạn đang vướng mắc, bất tri bất giác đã trở về Minh Nguyệt các, nàng mới vừa bước tới hậu viện định đi nghỉ ngơi trước trong chốc lát, lại vừa đúng bắt gặp Bạch Thược đang vẻ mặt nóng nảy đi tới, Bạch Thược vừa nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức tiến lên phía trước nói: “Các chủ, ngài mau đi xem Ánh Văn cô nương một chút đi, từ buổi trưa trở lại đến hiện giờ nàng ấy không ngừng uống rượu, thuộc hạ khuyên như thế nào cũng khuyên không được, đang định đi thông báo cho ngài, không ngờ ngài đã tới rồi.”
“Ngươi đi làm những việc khác trước đi, ta đi xem một chút.” Chân mày Ôn Noãn nhíu chặt, sải bước đi tới hậu viện, trùng hợp nhìn thấy Ánh Văn nâng bầu rượu trút vào miệng, nàng đưa tay đoạt lấy bầu rượu trong tay nàng ấy, ân cần nói, “Ánh Văn, sao ngươi uống nhiều rượu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ôn Noãn, ngươi đã trở lại?” Mắt Ánh Văn say lờ đờ mơ màng nhìn nàng, nước mắt loang lổ trên mặt, đưa tay lên sờ lên ngực giống như khóc lại giống như cười nói, “Ôn Noãn, chỗ này của ta thật khó chịu, rất đau đớn, đau đến sắp không thở nổi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Noãn ôm lấy nàng ấy vào trong ngực, giơ tay áo lau nước mắt cho nàng ấy, nhẹ giọng hỏi.
“Thần Vũ, ta gặp được Thần Vũ ở trong trấn nhỏ rồi, ta khóc lóc cầu xin hắn trở lại bên cạnh ta, nhưng mà, nhưng mà…” Ánh Văn chùi nước mắt đang cuồn cuộn mà xuống trên mặt, nức nở nói, “Ôn Noãn, ta thật sự yêu hắn yêu mệt mỏi quá rồi, kiếp trước kiếp này, lòng của ta đều ở trên người hắn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không cần ta nữa. Ta muốn quên, rồi lại không tự trọng không quên được. Nếu cõi đời này thật sự có nước vong tình thì tốt biết bao, uống vào quên hết mọi chuyện về hắn, ta cũng sẽ không đau khổ như vậy.”
Vong tình? Đáy mắt Ôn Noãn như có điều suy nghĩ.
“Ngươi thật sự muốn quên hắn?” Nàng thử hỏi dò.
“Muốn quên.” Ánh Văn buồn bã cười một tiếng, “Nhưng không quên được.”
“Nếu thật sự có nước vong tình, ngươi uống xong rồi quên hắn, ngươi lại sẽ hối hận?”
“Tuyệt đối không hối hận.” Ánh Văn nhắm mắt lại, “Hắn tổn thương ta hoàn toàn như vậy, cho dù ta yêu hắn đến tận xương, ta cũng không muốn sống kiểu hèn mọn như vậy. Nhưng thế gian này làm gì có nước vong tình? Tất cả đều chỉ là ta hy vọng xa vời mà thôi, đời này, ta nhất định phải ở trong hồi ức đau khổ mà sống nửa đời sau, không cứu chữa được, một đời trầm luân.”