Triệu Viện cũng không biết vì sao, sau khi nghe xong những lời này, trong lòng lại là cảm giác sung sướng như điên, y nghênh đón Tiêu Sơn vào phòng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, mới hỏi: "Là chuyện quan trọng gì?"
Tiêu Sơn liền nói ra chuyện một mình quay về Lâm An gặp Triệu Cấu lại còn hỗ trợ truyền tin, vừa mới bắt đầu, Triệu Viện nghe Tiêu Sơn nói ngày đó rời đi, cũng không phải trở về nhà thành thân, mà là bôn ba vì mình, trong lòng dâng lên một hồi áy náy, chờ đến khi nghe được Triệu Cấu đã hạ chiếu thư, lệnh cho mình hồi kinh, y rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong lòng cũng đã rơi xuống, cảm thấy hoàn toàn thả lỏng.
Ba ngày này, Tiêu Sơn gần như là ngựa không dừng vó, nói xong mọi chuyện với Triệu Viện, liền cảm thấy vô cùng uể oải, Triệu Viện thấy đang là ban ngày mà trên mặt hắn lại không giấu được vẻ mệt mỏi, liền đích thân sai người sắp xếp chỗ ở dọn giường đệm cho Tiêu Sơn, để cho hắn nghỉ ngơi, nào có thể đoán được Triệu Viện chỉ đi ra ngoài nói hai câu với người hầu trong phủ, thời điểm quay lại, Tiêu Sơn đã ngồi trên ghế dựa cạnh bàn mà ngủ rồi.
Triệu Viện đến trước mặt Tiêu Sơn, chậm rãi khom lưng, nhìn vẻ mặt đang ngủ của Tiêu Sơn, trong lúc ngủ ngược lại không thấy vẻ sáng lạng của ngày thường, gương mặt góc cạnh vào lúc này lộ ra vẻ ngoan ngoãn cực kỳ, bên gò má còn dính ít bụi đất, hẳn là chưa kịp lau đi bụi đường đã chạy đến đây báo tin.
Triệu Viện nhịn không được khẽ vươn tay, muốn giúp Tiêu Sơn lau đi bụi bẩn, bàn tay mới đến một nửa Tiêu Sơn bỗng nhiên tỉnh lại, Triệu Viện liền đổi bàn tay đang muốn lau bụi thành chụp xuống bả vai Tiêu Sơn: "Ngươi cũng mệt mỏi, ta bảo người trải giường tốt rồi, đi qua ngủ một giấc đi!"
Tiêu Sơn giơ tay xoa xoa mặt mình, để bản thân tỉnh táo một chút, hắn một bên xoa một bên cười xấu hổ: "Vậy mà lại ngủ mất, thật sự là quá thất lễ. Theo ta thấy, vẫn là không nên ở lại, hiện tại liền xuất phát, nếu muốn ngủ, chờ đến tối nay ra khỏi Tú Châu rồi hẵn ngủ tiếp!"
Triệu Viện liền ngẩn ra, lập tức hiểu được ý tứ của Tiêu Sơn
Đêm dài lắm mộng, nếu như Triệu Cấu bỗng nhiên thay đổi, lại không muốn mình hồi kinh mà nói, nếu như đang ở Tú Châu, không khỏi có chỗ khó xử, chẳng bằng hiện tại lập tức rời đi, Triệu Cấu có muốn thay đổi cũng không tìm được mình, chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi.
Lúc này y liền xếp gọn hai bộ quần áo sạch sẽ, giao nhi tử Triệu Du cho mẫu thân Trương Thị trông giữ, mình thì một thân một mình, cùng Tiêu Sơn rời đi, đợi đến khi tất cả mọi việc được giải quyết ổn thỏa, đón nhi tử hồi kinh. Trương Thị biết được Triệu Viện có thể hồi kinh, tuy rằng tán thành nhưng cũng không quá vui mừng, dù sao vừa mới gặp lại một lần nữa cách xa ở hai nơi riêng biệt, mặc kệ tiền đồ rộng lớn, thân là mẹ lại sắp sửa cùng con mình chia ly, cũng sẽ không thể nào phấn khởi vui mừng.
Triệu Du cũng không vui, dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn: "Tiêu thúc thúc không tốt, đến đây cũng không chơi với ta!"
Tiêu Sơn đành phải nhận lời lần sau nhất định chơi cùng nó, lúc này Triệu Du mới vui vẻ trở lại, vẫy tay chào tạm biệt Triệu Viện.
Tiêu Sơn đến Tú Châu vào buổi sáng, giữa trưa chỉ ăn mấy món đơn giản, vừa qua giờ ngọ, nhanh chóng cùng Triệu Viện rời khỏi Tú Châu, đi thẳng đến Lâm An.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Sơn, lúc hắn vừa đi, Triệu Cấu liền hối hận, cảm thấy chuyện để cho Triệu Viện hồi kinh, vẫn là nên báo cho Tần Cối biết một tiếng mới thỏa đáng, lúc này ông ta liền phái người đuổi theo, hy vọng có thể trước cứ chờ thêm vài ngày, chờ hạ chỉ chính thức rồi hãy hồi kinh. Tiêu Sơn và Triệu Viện mới rời đi, ngày hôm sau Triệu Cấu liền phái thái giám truyền chỉ đến Tú VƯơng phủ, lúc này mới biết được, Triệu Viện đã đi, đuổi không kịp rồi.
Nhưng mà những chuyện này, Triệu Viện và Tiêu Sơn vẫn chưa biết, hai người ra khỏi Tú Châu thì cũng không cần chạy vội nữa, bởi vì Tiêu Sơn đã vô cùng mệt mỏi, không đi nhanh được, đến hoàng hôn cũng không kịp chạy tới thành trấn lân cận để nghỉ ngơi, đêm hôm đó liền dừng chân ở một khách điếm ven đường ở vùng ngoại ô.
Tiêu Sơn thật sự mệt mỏi, mệt đến độ không thể đi chiếu cố Triệu Viện, đi vào phòng liền ngã xuống giường, rên cũng không rên một tiếng đã ngủ như chết rồi. Trong khách điếm còn rất nhiều phòng trống, hai người vốn có thể ở riêng, nhưng lúc Tiêu Sơn thức dậy phát hiện Triệu Viện đang ngồi ngốc bên cạnh mình, cùng không qua bên kia, trong phòng còn có một thùng nước nóng cùng khăn mặt, trên bàn bày hai món điểm tâm, một thố cơm nhỏ, một cái chén không.
Lúc này Tiêu Sơn mới cảm giác được cả người dinh dính rất không thoải mái, hơn nữa bụng cũng không ngừng réo vang, mặt trời bên ngoài đã xuống núi, trời đã sớm tối.
Tiêu Sơn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, giày vẫn mang trên chân, trên người chỉ đắp một góc chăn, hẳn là Triệu Viện thấy hắn ngủ cũng không xê dịch tẹo nào, chỉ có thể kéo một góc chăn đắp cho hắn đỡ lạnh.
Hắn vội rời giường, Triệu Viện nói: "Ngươi đã chạy nguyên một ngày khẳng định mệt mỏi, ngay cả cơm cũng không ăn, may mà ta đã sớm gọi tiểu nhị làm đồ ăn, bằng không thì ngươi còn phải đói bụng cả đêm."
Tiêu Sơn liền bưng bát lên bới hai tô lớn, sau đó mới nhớ tới hỏi Triệu Viện: "Điện hạ đã ăn rồi?"?
Triệu Viện khẽ gật đầu: "Đã sớm ăn rồi. Trong phòng có nước ấm, ngươi ăn no rồi có thể tắm, ta ra ngoài đi dạo."
Tiêu Sơn ừ một tiếng, lại bới thêm hai bát cơm, lúc này mới cảm thấy được lửng dạ, nhưng cái gì cũng bị mình ăn hết sạch rồi. Thời điểm hắn cởi quần áo ngâm mình trong thùng gỗ, cảm thấy cả người thoải mái, nước ấm làm giãn gân cốt, hắn thầm nghĩ, Triệu Viện ngược lại thật cẩn thận, ngay cả đồ ăn nước ấm cũng chuẩn bị tốt, nếu như cẩn thận như vậy, sao lúc mình ngã xuống giường cũng không chịu cởi giày giùm mình, khiến cho hiện tại hắn chỉ đảo mắt, đã có thể nhìn thấy dấu bị giày làm dơ trên giường.
Chờ đến khi hắn tắm xong, liền có chút buồn bực, lần này ra ngoài vội quá, tất cả quần áo đã sớm mặc hết một lượt, cũng chưa kịp giặt, chỉ có thể chọn một bộ chưa có mùi lắm mặc lại lần nữa, bên ngoài còn được, nhưng tiết y màu trắng bên trong đã bị hắn mặc đến ngả sang màu vàng, còn có thể ngửi thấy mùi, trong lúc đang cân nhắc rốt cuộc có bộ nào ít hôi ít bẩn nhất, liền nghe tiếng đập cửa, Tiêu Sơn chưa kịp mặc quần áo, cả người trần trụi xỏ giày đứng ở chỗ cửa, hé ra một khe nhỏ, hỏi: "Ai?"
Triệu Viện ở bên ngoài đưa vào một bộ quần áo sạch, nói: "Ngày mai còn phải đi một quãng đường rất dài, mặc quần áo vừa dơ vừa hôi sẽ không thoải mái, chắc là ngươi không có quần áo sạch, trước cứ mặc đồ của ta đi."
Tiêu Sơn nhận quần áo, xúc cảm mềm mại, là một bộ đồ dùng cá nhân, từ vớ cho tới nội khố (*quần lót), đều vô cùng sạch sẽ. Trong lúc mặc quần áo hắn có chút lo lắng không yên, Triệu Viện so với hắn thì thấp hơn, nhưng những thứ này mặc ở trên người hắn, lại không bị chật, ngược lại còn vô cùng vừa người.
Hắn cũng không biết Triệu Viện là như thế nào biết trong bao của mình đều là mấy bộ quần áo bẩn đã mặc qua mấy lần, đợi đến khi hắn thay xong toàn bộ, phát hiện đêm đã khuya, tiểu nhị trong khách điếm đã nghỉ ngơi, nên chỉ có thể tự thân vận động dọn nước bẩn ra ngoài, ném thùng gỗ ở sân sau khách điếm, sau đó liền quay về phòng.
Trong phòng cũng không còn ai, giống như thời điểm hắn rời đi, đèn trong gian phòng sát vách vẫn còn sáng, khẳng định Triệu Viện ở bên trong, xem ra y còn chưa ngủ.
Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, liền đưa tay đẩy ra cửa bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Triệu Viện đang ngồi trước bàn, tùy ý lật sách.
Triệu Viện thấy Tiêu Sơn đã về, khẽ ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Tiêu Sơn tiện tay đóng chặt cửa phòng, nói: "Điện hạ, mấy ngày này thần và người ngủ chung đi!"
Triệu Viện có chút sững sờ, trong phòng chỉ vỏn vẹn có một cái giường lớn, lại không rộng, hai người ngủ hẳn là phải chen chúc nhau. Tiêu Sơn nói: "Tuy đã cách xa Tú Châu, nhưng dọc đường đi cũng không quá yên ổn, sợ nửa đêm gặp phải kẻ xấu, ở xa lỡ như có chuyện gì cũng không tiện đối phó."
Triệu Viện liền gật đầu, nói: "Được."
Tiêu Sơn trở về phòng, Triệu Viện vốn cho là hắn trở về cầm gối đầu, nhưng không ngờ Tiêu Sơn chỉ cầm theo túi tiền cùng một thanh thiết kiếm.
Triệu Viện hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, đi qua thổi nến, nằm lên giường, nghiêng người, nhường ra hơn phân nửa giường, nói: "Có hơi chen chúc, lần sau tìm chỗ trọ có giường lớn hơn một chút. Hôm nay phải tạm chấp nhận thôi."
Tiêu Sơn đặt thiết kiếm lên bàn, nói: "Không dám cùng giường chung gối với Điện hạ, thần dựa vào bàn ngủ là được rồi."
Triệu Viện há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng chỉ thốt ra một chữ "Được"..)
Tiêu Sơn lấy kiếm làm gối, thiết kiếm lạnh buốt, đêm xuân có phần rét lạnh, hắn lại vừa mới ngủ dậy, nằm trên mặt bàn cũng không được thoải mái, nên nhất thời không ngủ được, chờ đến khi nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của Triệu Viện, hắn dứt khoát không ngủ nữa, chỉ gối trên kiếm của mình ngẩn người.
Lại thêm một lúc nữa, Tiêu Sơn cảm thấy không khí trong phòng có chút bức bối, liền đứng dậy mở toang cửa sổ, ánh trăng lập tức rọi vào, hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Viện vẫn nằm ngủ ở một bên giường, bên ngoài để trống hơn phân nửa. Tiêu Sơn rất muốn leo lên ngủ một giấc thoải mái, nhưng cuối cùng chỉ đi đến bên giường, đưa tay ôm Triệu Viện, để cho y nằm vào giữa, lại kéo chăn đắp cho y, mình thì ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn Triệu Viện.
Ánh trăng như nước, trong đêm tĩnh lặng, Triệu Viện an ổn nằm ngủ trên giường, lồng ngực phập phồng theo nhịp điệu rất nhỏ, lông mi của y rất dài, nương theo ánh trăng, có thể thấy được nó đang run nhè nhẹ, nhưng khuôn mặt so với lần trước thì lại gầy đi không ít, cằm không còn chút thịt, màu môi cũng hơi trắng bệch.
Tiêu Sơn thầm thở dài một hơi, hắn phát hiện, bản thân cứ như vậy, tình nguyện im lặng ngồi một bên, thậm chí chỉ cần nhìn Triệu Viện mà không cần làm gì, cũng đủ để khiến cho trái tim của hắn được lấp đầy bình yên.
Có lẽ đoạn tình cảm mông lung này, chỉ có thể vĩnh viễn chôn thật sâu trong đáy lòng, Tiêu Sơn nhớ tới Nguyên Tiêu ngày ấy, hắn vớt lên hoa đăng Triệu Viện đã thả, trên hoa đăng kia là một hàng chữ nhỏ, vốn cũng là tâm nguyện của hắn.
"Như vậy cũng tốt." Tiêu Sơn tự nhủ với lòng: "Có thể im lặng nhìn y ở khoảng cách gần, dù không thể lại gần nửa bước, cũng tốt rồi."
Trong màn đêm tĩnh lặng, câu nói "Khiến Tống triều đại chấn, Trung Hoa an cường", dường như bao hàm cả nhiều thứ, không chỉ là quốc gia thiên hạ, cũng không đơn thuần là ý chí khát vọng, mà còn là để bảo vệ người bên cạnh này, khiến cho y hạnh phúc, khiến cho y trở thành vị quân lâm thiên hạ* chân chính.
(*君临天下 quân lâm thiên hạ: chăc là vị vua nắm quyền cai quản cả thiên hạ.)
Tiêu Sơn tự cười với mình: Đoán chừng lần này trở về, việc hôn sự chỉ sợ không thành, tuy rằng tránh không được khiến cho cha mẹ thất vọng, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc phải nằm ngủ cạnh một người mà mình không thương.