Theo cửa đại điện từ từ mở, bóng dáng Tiêu Sơn xuất hiện ngoài điện, hắn thoạt nhìn dường như cũng không bị ảnh hưởng gì, cũng không vì mấy ngày gần đây bị triều đình công kích mà có nửa điểm gầy ốm, hắn đứng ngoài điện, khom người nói với Triệu Viện: “Thần có chuyện muốn nói riêng cùng Bệ hạ.”
Triệu Viện ừ một tiếng, nhìn Ngũ Loan quỳ trong điện, cùng Thái Tử hai mắt đỏ bừng, hạ lệnh: “Cácngươi đều ra ngoài đi!”
Ngũ Loan dập đầu với Triệu Viện rồi ra, Triệu Du lại hung hăng trừng mắt Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn, tahận ngươi! Là ngươi khiến cha ta thành cái dạng này, bị người nói yêu mỹ nhân không yêu giang sơn!”
Triệu Du gào khóc lao ra khỏi đại điện, sau khi y rời đi, trong điện tĩnh lặng một lúc lâu, Tiêu Sơn vẫn đứng tại cửa, vẫn là Triệu Viện chậm rãi đi qua, kéo hắn lại bên người.
Cửa điện không đóng, Triệu Viện nhẹ nhàng lướt qua đôi môi khô khốc của Tiêu Sơn, thấp giọng nói: “Ngươi thoạt nhìn vẫn tốt, trẫm an tâm.”
Tiêu Sơn đưa tay sờ sờ gò má Triệu Viện, mấy ngày qua Triệu Viện ngược lại gầy đi rất nhiều, sắc mặc hơi trắng, Tiêu Sơn nói: “Cửa vẫn chưa đóng, ngươi liền hôn ta...”
Triệu Viện mỉm cười: “Sợ cái gì, dù sao cũng biết rồi, cũng không có gì, cho dù ngươi có dời đến ởtrong nội cung, trẫm cũng có thể làm chủ!”
Tiêu Sơn nhìn Triệu Viện, Triệu Viện cũng hơi ngẩng đầu, nhìn hắn.
Tiêu Sơn thầm thở dài một hơi, một lúc sau nói: “Có lẽ ngươi không biết vì cái gì ta nhất định phải xuất binh, có một số việc nói ra chính bản thân mình cũng không tin được, nhưng mà…ngươi có thể tin sao?”
Triệu Viện kéo tay Tiêu Sơn, hai người ngồi song song trên bậc thang trước cửa đại điện, gió đêm ngày xuân cũng không lạnh, có chút ấm áp, bao quanh hai người.
Triệu Viện nói: “Tin! Ngươi nói cái gì, trẫm đều tin!”
Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu: “Nếu như ngươi tin ta, ta liền trở về Chân Định, mang theo chiếu tay của ngươi, xuất toàn bộ binh.”
Triệu Viện sững sờ, loại cách làm không thông qua Tam Tỉnh cùng Khu Mật Xứ đã trực tiếp xuất binh, tại thời điểm này, sẽ đem đến cho Tiêu Sơn càng nhiều phiền toái.
Tiêu Sơn đưa tay, ôm Triệu Viện vào ngực, cung nhân phía xa liền quay đầu lại nhìn bọn họ, Tiêu Sơn cũng không buông tay, ngược lại chậm rãi kể lại chuyện xưa của mình.
Khi mình còn nhỏ, cha mẹ liền mất rồi, được một Sĩ quan thiên triều nhận nuôi, đưa vào nhập ngũ, tiến vào đại học Quốc Phòng.
Tại thời không kia, chuyện sắp xảy ra, cùng những gì mình biết được, thậm chí làm sao mà đến thế giới này, hắn đều không giấu giếm kể lại toàn bộ cho Triệu Viện nghe.
Lúc nghe đến đủ loại chuyện kỳ lạ ở thế giới kia, khuôn mặt Triệu Viện lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Cuối cùng, chuyện xưa kể đến trên người Triệu Viện, Tiêu Sơn không đành lòng nói ra kết cục cuối cùng của Triệu Viện, hắn chỉ nói qua loa, liền kể đến chuyện Mông Cổ sắp nổi dậy.
Đêm nay trôi qua đặc biệt dài, Tiêu Sơn ôm Triệu Viện ngồi trên thềm đá, rốt cuộc hắn cũng chia sẽ bí mật của mình cùng người yêu, sau khi nói ra tất cả, hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Triệu Viện dựa vào vai Tiêu Sơn, những chuyện này thật sự không thể nào tưởng tượng được,đã vượt ra khỏi phạm vi y có thể lý giải, nhưng y vẫn quyết định tin tưởng người này, không đơnthuần là bởi vì trong chiến tranh biểu hiện vượt qua khỏi tư tưởng của thời đại này, cũng không đơn thuần là bởi vì Tiêu Sơn chỉ bằng dựa vào tình huống đại khái trong ký ức, là có thể nhanh chóng nghiên cứu ra các loại vũ khí kiểu mới để đánh bại địch giành chiến thắng, quan trọng nhất là, y thương hắn.
Màn đêm dần trở nên vô cùng hắc ám, sao Kim màu vàng xuất hiện phía cuối chân trời, Tiêu Sơn quay đầu nhìn Triệu Viện: “Bệ hạ có biết vì sao ta lại kể những chuyện này cho ngươi nghe không?”
Triệu Viện nắm thật chặt tay Tiêu Sơn: “Ngay bây giờ trẫm sẽ đi ghi chiếu lệnh, ngươi cầm chiếu taycủa trẫm, xuất binh Kim Quốc, đoạt lại Trường Thành.”
Tiêu Sơn lắc đầu: “Có khả năng đây là lần cuối cùng ta cùng Bệ hạ qua một đêm. Mấy ngày qua ta đã nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ tới muốn từ quan quy điền, hoặc là dứt khoát không làm gì cả, dời đến hậu cung của ngươi, ngày đêm cùng một chỗ với ngươi. Nhưng ta không thể làm như vậy, ta hy vọng trăm năm sau nghìn năm sau, một số bi kịch sẽ không tái diễn. Nếu như Bệ hạ cho phép, ngày mai thần liền rời khỏi Kinh Thành, đi đến Chân Định, có khả năng sẽ không quay lại nữa.”
Triệu Viện chấn động cả người, không thể tin nhìn Tiêu Sơn, cảm thấy khó thở, một cơn tức giận từ trong lòng y dâng lên, y hung hăng cắn lên mu bàn tay Tiêu Sơn: “Cái này là ngươi nhiều ngày như vậy nghĩ ra được? Ngươi ghét bỏ ta đúng không? Ghét bỏ ta là Hoàng đế sao?”
Tiêu Sơn khẽ lắc đầu: “Không, ta chỉ hy vọng Bệ hạ… ta là một kẻ vũ phu ( *con nhà v õ), chỉ biết đánh trận, không hiểu trị quốc. Ta chỉ hy vọng trong thời gian còn lại, Bệ hạ sẽ cai quản quốc gia thật tốt, đem Đại Tống thậm chí Trung Hoa, đi theo quỹ đạo hoàn toàn bất đồng với lịch sử. Đây là kết quả sau khi ta đã nghĩ rất lâu, điều này có lẽ cũng là một kết cục tốt nhất.”
Triệu Viện siết chặt tay của mình, móng tay đều đã bấm vào thịt, lòng bàn tay có máu chảy xuống theonắm đấm. Mấy ngày gần đây, y dù sao vẫn có một loại xúc động, không thèm quan tâm đến bia thề Thái Tổ, giáng tội tất cả thần tử sau lưng buông lời dèm pha, nhưng cuối cùng chỉ có thể là nghĩ mà thôi,không thể thật sự đi làm.
Tiêu Sơn đưa tay gỡ ra từng ngón tay Triệu Viện, nhẹ nhàng hôn lên vết máu, trong lòng của hắn cũng cảm giác được một trận xé rách: “Bệ hạ giáng chức ta, cho làm võ tướng tứ phẩm, dẫn đầu bốn nghìn đội quân tinh nhuệ xuất binh, như vậy đại thần trong triều sẽ không phản đối nữa. Ta nghĩ thời gian sau sẽ hàng năm đóng giữ tại Bắc Cương, bảo vệ cho cửa ngõ phương Bắc.”
Triệu Viện bỗng nhiên đứng lên: “Trẫm không cho phép!”
Tiêu Sơn khẽ ngẩng đầu, nhìn Triệu Viện, một lúc sau nói: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Lúc đó Bệ hạ chỉ có mười sáu tuổi, nguyện vọng lớn nhất của đời này là, nhìn thấy Tống Triều chấn hưng, Trung Hoa an cường. Mộng tưởng đã thực hiện được một nửa, một nửa trước có lẽ ta có thể giúp Bệ hạ làm được, nhưng một nửa sau, chỉ có thể dựa vào Bệ hạ. Nếu như bởi vì chuyện này khiến cho quân thần đối lập, phụ tử Bệ hạ bất hòa, chỉ sợ quốc gia rất nhanh sẽ một lần nữa rơi vào hỗn loạn, ta không hy vọng nhiều năm cố gắng vào thời điểm này bị cho một mồi lửa.”
Triệu Viện suy sụp ngồi xuống, trầm mặc không nói, trong lòng y đang kịch liệt giãy giụa, kết quảnhư vậy, đối với người khác mà nói hẳn là tất cả đều vui vẻ, nhưng đối với hai người mà nói, hơi bị quámức tàn khốc.
Bầu trời càng lúc càng đen, hai người lẳng lặng ngồi đấy, tay nắm tay, đều nghe được từng nhịp đập của đối phương.
Thẳng đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện phía chân trời, Triệu Viện quay đầu, đặt một nụ hôn sâu lênmôi Tiêu Sơn.
Sau nụ hôn dài, Triệu Viện hơi nhắm mắt lại: “Vậy thì cứ xử lý như vậy đi! Nhưng ngươi phải biết, mặc kệ ngươi đang ở đâu, ta… trái tim ta đều thuộc về ngươi.”
Hừng đông, Tiêu Sơn mang theo chiếu tay của Triệu Viện rời khỏi Kinh Thành, mà kết quả xử lý cuối cùng, sau ba ngày Tiêu Sơn rời Kinh Thành, Triệu Viện mới tuyên bố với chúng thần trongbuổi lâm triều.
Trần Tuấn Khanh lại không chịu bỏ qua, không buông tha nói: “Bệ hạ, không thể sơ suất như vậy,Tiêu Sơn chỉ mang theo bốn nghìn tinh nhuệ, nhưng đại quân đóng giữ tại khu vực Chân Định,đều là thân tín của hắn, lỡ như có biến, vừa nghĩ đã không thể gánh được!”
Trong cơn sóng gió, Ngu Doãn Văn từ đầu đến cuối vẫn không phát biểu ý kiến của mình, rồi vào lúcnày lại đứng dậy, nói với Triệu Viện: “Bệ hạ, Trần tướng lo lắng cũng không có gì quá đáng, nhưngnếu như có thể đoạt lại Yên Vân, đối với quốc gia đối với triều đình, đều là một chuyện cực kỳ tốt.Thần nguyện làm giám quân của Tiêu Sơn, đến theo dõi hắn, nếu có dị động, thần tự tay lấy đầu hắn!”
Ngu Doãn Văn với tư cách là đứng đầu quan văn, cuối cùng tỏ thái độ dứt khoát để giải quyết.
Tiêu Sơn đến Chân Định ngày thứ ba, Ngu Doãn Văn với tư cách giám quân, cũng chạy tới Chân Định.
Quả nhiên như dự đoán của Trần Tuấn Khanh, tuy rằng Tiêu Sơn là võ tướng tứ phẩm, nhưng uy vọng của hắn trong quân vẫn như trước không khiến cho bất luận kẻ nào khinh thường, không cóngười xem hắn là một võ tướng tứ phẩm mà đối đãi, vẫn coi hắn như tướng lĩnh đứng đầu, nghe hắnchỉ huy.
Nửa năm sau, Tiêu Sơn dẫn binh cùng bộ lạc Mông Cổ tiến hành bao vây, đánh trong lẫn ngoài, đemngười Kim đuổi ra khỏi Trường Thành, lại sắp xếp lại trọng binh, tăng cường phòng bị.
Kim chủ vì bảo vệ mảnh đất cuối cùng của mình, chủ động trả lại Hoàng tộc Tống thị vào năm Tĩnh Khang khó khăn nhất, bị bắt sống chưa chết, Ngu Doãn Văn chịu trách nhiệm đưa về Biện Kinh.
Sau khi về đến Biện Kinh, Triệu Cấu buồn bực gặp lại đại ca của mình Triệu Hoàn, hai huynh đệ hànhuyên tâm sự, nhưng nói một hồi lại không vui, xảy ra tranh chấp.
Trong một lần nói chuyện với Triệu Viện, Ngu Doãn Văn có chút cảm thán: “Ngày xưa thần vẫn cảmthấy, Tiêu Chính Bình khăng khăng đoạt lại Yên Vân là muốn bản thân được phong Vương, có tưtâm, nhưng sau khi gặp qua thiết kỵ* của bộ lạc Mông Cổ, mới hiểu được thâm ý của hắn. Hành độnglần này của hắn cũng không phải vì danh lợi của mình, mà là tính toán cho Đại Tống của trăm năm sau.”
(*Là tên gọi của một loại kỵ binh nặng của phương Đông, trang bị bởi một bộ áo giáp dạng lưới hoặc/ và dạng vảy cá che kín toàn thân chiến mã và người cưỡi.)
Vành mắt Triệu Viện ửng đỏ, sau một lúc mới nói: “Hắn hiện tại như thế nào?”
Sắc mặt Ngu Doãn Văn có chút ảm đạm: “Nhiều năm qua vẫn sống một mình, kỳ thật cho dù không sống một mình, trong lòng của hắn chỉ có một mình Bệ hạ, sẽ không vui vẻ.”
Triệu Viện cúi đầu, nói không ra lời, qua hồi lâu mới nói: “Trẫm cùng thân phận của hắn ở chỗ này, là không cho phép. Nếu như hắn không chịu trở về, cũng không chịu nhượng bộ, như vậy giữa hai người, phải có một người nhượng bộ.”
Triệu Du mười sáu tuổi năm ấy, quân Tống cùng bộ lạc Mông Cổ xảy ra một ít xung đột, Ngu Doãn Văn nhân cơ hội này dâng thư, để cho Thái tử tăng cường rèn luyện, hiện tại thiên hạ yên ổn, cũng nên sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy (*居安思危). Lại để cho Thái tử nhìn thấy sựhung hãn của người Mông Cổ, khiến cho không đến mức buông lỏng cảnh giác.
Triệu Viện đồng ý đề nghị này của Ngu Doãn Văn, đưa Triệu Du đến chỗ Tiêu Sơn, hy vọng cóthể không quên nỗi vất vả của Bắc Phạt ngày đó, tiếp xúc với tình hình chiến sự.
Đồng thời, Triệu Viện cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu hình thành phương thức cải cách xã hội,đây là chuyện lâu dài, cũng không phải một thế hệ là có thể hoàn thành, Triệu Viện đủ khả năng làm, chẳng qua chỉ là vẽ ra một chút phương hướng cơ bản, cụ thể xử lý thế nào, chỉ có thể xemhậu nhân làm sao.
Lúc Triệu Du mới tới trong quân của Tiêu Sơn, có thành kiến rất sâu với Tiêu Sơn, căn bản khôngnguyện nói chuyện cùng hắn, nhưng sau khi hai người ở chung được bốn năm năm, Triệu Du từngngày lớn lên, y bắt đầu trở nên chẳng còn oán hận Tiêu Sơn nữa rồi.
Thời điểm Triệu Du hai mươi mốt tuổi, bỗng nhiên bị một trận bệnh nặng, Tiêu Sơn sợ hậu duệ duy nhất của Triệu Viện xảy ra chuyện, đích thân hầu thuốc thang, không rời nửa bước.
Một tháng sau, Triệu Du chuyển nguy thành an, thời điểm y khỏi bệnh, nhìn thấy Tiêu Sơn một mình đứng trên thành lâu, ánh tà dương chiếu lên bóng lưng cô độc, Tiêu Sơn nhìn về phía Biện Kinh nơi xa.
Triệu Du đột nhiên cảm giác được bản thân có chút hiểu được lại tình cảm này của Tiêu Sơn rồi,những năm qua hắn vẫn luôn một mình, cho dù có vài nữ tử thậm chí có chút ngoài hình khôngtệ lắm hướng hắn lấy lòng, nhưng Tiêu Sơn chưa bao giờ vì thế mà động tới.
“Có lẽ, đối với hắn cùng đối với phụ thân như vậy mà nói, đều vô cùng tàn khốc rồi.” Triệu Duthầm nói, ba ngày sau liền lên đường xuất phát, quay lại Kinh Thành.
Thời điểm Triệu Du đi Tiêu Sơn ra tiễn y, Triệu Du phát hiện đầu tóc vốn đen của Tiêu Sơn, đã có vài sợi bạc, cẩn thận tính lại, năm nay Tiêu Sơn đã ba mươi bảy tuổi rồi.
Y chợt nhớ tới năm đó lần đầu tiên nghe đến tên của Tiêu Sơn, đã từng cho rằng hắn là mỹ nữ, lại cònngây thơ hỏi Triệu Viện: “Cha, Tiêu Sơn là ai, có phải dung mạo rất xinh đẹp phải không, hắn sẽ làm kế mẫu của con sao?”
Ba năm sau, Tiêu Sơn dẫn theo một đội binh tuần tra phía Bắc Trường Thành, đụng phải hai bộ lạc Mông Cổ đang giao chiến. Mông Cổ cho đến bây giờ, vẫn là bộ lạc rời rạc, giữa các bộ lạc sẽ đánh chiếm lẫn nhau.
Tiêu Sơn cũng không do dự giúp một trong số bộ lạc vẫn luôn đứng về phía Đại Tống, thời điểm dọn dẹp chiến trường, hắn nhìn thấy một phụ nữ đang thút thít nỉ non ôm thi thể một đứa bé trai khoảng chừng bốn năm tuổi. Đây là chuyện thường xảy ra của bộ lạc bị đánh bại, Tiêu Sơn cũng không quá để ý, nhưng một cái tên thốt ra từ miệng người phụ nữ lại khiến Tiêu Sơn thoáng dừng bước chân.
Người phụ nữ kia ôm chặt đứa nhỏ chết trong chiến tranh, kêu khóc: “Thiết Mộc Chân, Thiết Mộc Chân tỉnh đi con!”
Tiêu Sơn đi tới, trên mặt đứa nhỏ nhìn không ra bất luận cái gì kỳ quái cùng kinh ngạc, lúc trước hắn rất cảnh giác Thành Cát Tư Hãn, nhưng hôm nay Đại Tống đã có Trường Thành với tư cách là bình phong che chắn, mà Triệu Viện đã cẩn thận chỉnh lý việc nội bộ, đã không thể so sánh với ngày xưa, những chuyện này hắn cũng không quá để trong lòng. Bởi vì hắn tin tưởng, cho dù có một ngày Mông Cổ nổi dậy, tất nhiên sẽ có một Trường Thành bằng sắt đóng tại biên quan. Thường Thành bằng sắt này, là đích thân hắn dựng nên, ngoài việc xây dựng các công trình quân sự, còn có một đội ngũ không thể lay động.
Hắn không cho rằng Thiết Mộc Chân này chính là Thành Cát Tư Hãn trong lịch sử, bởi vì có rất nhiều người gọi là Thiết Mộc Chân ở Mông Cổ, cũng không phải chỉ có một, nhưng những chuyện này, cũng không làm cho Tiêu Sơn lo lắng.
Điều hắn mong muốn nhất bây giờ, chính là bóng hình của người kia, trong Hoàng cung Biện Kinh, người kia cũng sẽ nhớ mình hay không? Tiêu Sơn vươn tay, nắm chặt bùa hộ mệnh năm đótrước khi xuất chinh Triệu Viện đã đưa cho hắn, Triệu Viện ghé vào tai hắn: “Cho dù cách nhau rất xa, trái tim ta vẫn cùng với ngươi.”
Hôm nay là đêm đông, biên quan lạnh lẽo đã sớm hứng nhiều trận tuyết, ban ngày Tiêu Sơn nhận được thư thoái vị của Triệu Viện truyền tới từ triều đình, hắn có chút khó có thể nhẫn nại muốn trở về nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thời điểm vừa nhận được tin này, hắn đã bắt đầu sắp xếp hành trang của mình.
Đang lúc tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bỗng ngoài nghe thấy bên ngoài báo vào: “Tướng quân, có người tìm!”
Tiêu Sơn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đêm hôm khuya khoắt như vậy, sẽ là ai đến tìm mình? Tại cái nơi lạnh lẽo như thế này?
Tiêu Sơn mở cửa ra, bên ngoài đứng một người, mặc áo choàng màu xám, đầu đội mũ vành, phíatrên còn đọng lại bông tuyết.
Tiêu Sơn chỉ cảm thấy một hơi thở quen thuộc ập vào mặt, loại mùi này lại khiến hắn giữa đêm khuya khoắt không thể nào quên, lại khiến cho hắn run rẩy.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vén mở mũ vành.
Dưới mũ, là một đôi mắt trầm tĩnh, khuôn mặt trắng nõn vẫn giống như ngọc thạch khắc thành,mà khóe miệng người kia khẽ cong, đôi môi nhưng lại đỏ tươi.
Tiêu Sơn đưa tay ôm y vào lòng, không chút kiêng kỵ hôn xuống.
Không cần bất luận lời nói, không cần bất luận lời giải thích, càng không cần bất luận câu nói thổnthức ngày chia xa, nụ hôn sâu mới có khả năng biểu đạt tâm tình hiện tại của hắn.
Thẳng đến khi Triệu Viện bị hôn đến hít thở không thông, sắc mặt phát tím, Tiêu Sơn mới buông y ra: “Sao ngươi lại thoái vị rồi hả?”
Triệu Viện lại không chịu buông Tiêu Sơn, y ôm chặt hắn: “Ta khảo sát Thái tử ba năm, cho là nó đãthích hợp nối nghiệp ta. Ta… mỗi ngày đều nhớ ngươi, muốn nhìn thấy ngươi, rốt cuộc hôm nay đã cóthể gặp mặt.”
Tiêu Sơn ôm Triệu Viện vào lồng ngực, rốt cuộc không nỡ buông ra, hắn cũng nhớ y, mỗi ngày,mỗi lúc, mỗi khắc.
Hiện tại Triệu Viện đã thoái vị, đối với yêu thích cùng lấy – bỏ của Thái thượng hoàng, đã không còn là đối tượng để ý của đại thần trong triều, ánh mắt của bọn họ sẽ đặt trên người Triệu Du mới đăng cơ.
Hai người ở trong phòng ba ngày ba đêm, Tiêu Sơn cảm thấy cho dù đã qua nhiều năm như vậy,cho dù năm nay Triệu Viện đã bốn mươi mốt tuổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy, thời điểm ôm hắn vào lòng, cùng thiếu niên mười sáu tuổi năm đó không có bất luận khác biệt.
Ngày thứ tư, Tiêu Sơn dẫn Triệu Viện đến phía Bắc Trường Thành du ngoạn, người Mông Cổ vôcùng nhiệt tình hiếu khách, nghe nói là khách tới từ Tống Triều, liền chủ động nhường lều bạt cho haingười bọn họ.
Một đêm tuyết rơi, Tiêu Sơn ở bên trong lều bạt, có thể nghe thấy tiếng dê bò kêu to phía ngoài, hắn ôm Triệu Viện ngồi bên cạnh bếp lửa, hai người có nhiều lời muốn nói, cả đời cũng nói không hết.
Triệu Viện hôn hai má của hắn: “A Miêu, chúng ta về sau, vĩnh viễn cùng một chỗ, không chia lìa được chứ?”
Tiêu Sơn liên tục gật đầu, hắn dẫn Triệu Viện du ngoạn gần như toàn bộ hoang mạc thảo nguyên, hắn giục ngựa mà đi, hoàng hôn mờ ảo xuất hiện ở phía cuối chân trời, bên cạnh hắn là trâu dê vô tận, thảo nguyên bao la, căn bản nhìn không thấy người bên trong, xa xa là khói tỏa trên sa mạc rộng lớn.
Tiêu Sơn ngẩng đầu, bầu trời nơi này khác hoàn toàn với Trung Nguyên, ban ngày thì trong suốt,bầu trời xanh thẳm không có nửa điểm tạp chất, mây trắng từng cụm lặng lẽ trôi, mà đến chạng vạng tối, tức thì bị trời chiều nhuộm đỏ, thiên địa trở nên bao la rộng lớn trước nay chưa từngthấy.
Nhân sinh (*cuộc đời) của hắn, cho dù đã qua hơn nửa, nhưng còn rất nhiều thời gian có thể cùng mộtchỗ với người yêu.
Hắn quay đầu, đã nhìn thấy người ngày đêm quẩn quanh trong lòng hắn đứng ngay trước mắt,đang giục ngựa đi chậm rãi về phía hắn, hắn không khỏi nhớ tới thời khắc lần đầu gặp gỡ giữahai người, thời gian hai mươi sáu năm, dường như chỉ là một trò lừa gạt, những chiến tranh loạn lạc lúc trước giống như chưa từng xảy ra. Giữa thiên địa, chỉ có y và hắn.
Tiêu Sơn cảm thấy chưa bao giờ yêu Triệu Viện như lúc này.
Tiêu Sơn nhảy xuống ngựa, mai phục, một đường vòng cung xinh đẹp, nhào tới Triệu Viện trên lưng ngựa, sau đó hai người đồng thời rơi khỏi ngựa, lăn xuống đồng cỏ phía dưới, cỏ non bị bọnhọ đè bẹp một đường, mà cây cỏ xung quanh rất nhiều, không vượt qua eo bọn họ.
Triệu Viện hơi thở dốc, y nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, đối phương cũng dõi theo y, hai người tạithời khắc này, đồng thời cất tiếng cười to, không chỉ vì mộng tưởng thời niên thiếu đã thực hiện được, mà hơn hết đã sở hữu được thời gian vô tận.
Triệu Viện hơi ngẩng đầu, chạm lên môi Tiêu Sơn, nhẹ nhàng trêu đùa, tùy ý câu dẫn.
Tiêu Sơn cũng không khách khí nữa, giờ khắc này, không có thân phận cách biệt, không có lễ nghi quân thần, không có trói buộc của thế gian, bọn họ chỉ là hai kẻ yêu nhau, đều muốn xâm nhập vào nhau, từ thân thể đến linh hồn đều trao cho người.
Lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, một đêm tuyết rơi, hai người sẽ không bao giờ lại chia xa.