Hoàng Linh Vũ bị hắn trêu chọc làm cỗ hỏa đang muốn lên, nào ngờ ngược lại còn bị kẻ gây sự kia đẩy ra, hơn nữa đối phương còn lộ ra thần sắc ai oán như thế, quả thật giống như y đã làm chuyện gì tội ác tầy trời không bằng. Y không hiểu cho nên hỏi: “Ngươi khiêu khích ta trước, sao lúc này lại đẩy ra. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Trong giọng điệu còn mang theo chút khẩn cấp khó nhịn.
“Làm gì? Ngươi cũng biết ta muốn làm gì a.” Mộ Dung Bạc Nhai càng phát giận bốc khói, hầu như giống hệt mấy con tôm cua trong nước nhả khí, “Ngươi rõ ràng biết ta muốn làm gì nhưng luôn lái đông lái tây kéo dài thời gian, muốn làm gì làm đi, đừng chỉ có hôn, chúng ta đi thẳng vào chủ đề được không, ngươi nhìn thử xem ta đã thành ra như vậy rồi mà!” Nói rồi đỉnh đỉnh ‘vũ khí’ khiến hắn vô cùng tự hào đó vào Hoàng Linh Vũ, miệng còn không ngừng nói: “Xem đi, ngươi thật tàn nhẫn, nếu đều là nam nhân, thì đừng kéo dài màu mè nữa.”
“Được a, bản thân ngươi nói muốn hôn, hiện tại lại làm màu làm mè, cũng được, ta liền nghe ngươi, lớn thế này rồi ta còn chưa từng thấy qua ai khẩn thiết giống ngươi.” Hoàng Linh Vũ đánh rớt sắc trảo trái phải nhu động trên người mình xuống. “Không bằng ngươi ở trong tường phòng ngủ đào một cái lỗ đi, khi cần thì cứ đút vào trong.”
Biết rõ y là nói đùa, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai vẫn phải biểu đạt thái độ của mình, kiên trì nguyên tắc phản bác: “Ta là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu đã có cực phẩm ngươi ở bên, còn muốn bảo ta đi cắm tường, không có cửa đâu, tuyệt đối không có cửa… ngô, ngay cả cửa sổ cũng không có.”
Nói xong, cả người hắn đột nhiên lặn xuống nước, đột biến tiếp theo khiến Hoàng Linh Vũ bị dọa nhảy dựng, xém chút đứng không ổn. May mà còn chưa chìm hẳn vào nước, thì Mộ Dung Bạc Nhai đã ngoi lên.
“Hắc hắc, dọa ngươi rồi đi, tiểu mỹ nhân ~” Hắn cười xấu xa nói, còn bung sắc trảo lên ngực Hoàng Linh Vũ sờ sờ, “Vi phu chẳng qua là muốn tìm ngoại bào vừa rồi đã thoát ra thôi, đã dọa ngươi thành như vậy. Yên tâm yên tâm, vi phu vẫn là câu nói cũ__ từ khi có ngươi rồi, ngay cả tường cũng không cắm, cho nên càng không thể ngoại tình.”
“Cái lô-gic gì thế kia…”
Mộ Dung Bạc Nhai nhân lúc y còn chưa nói xong, đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đè y nhào lên tảng đá, cấp bách không thể đợi khẳng cắn tùm lum.
“Đừng cắn chỗ đó, ngày mai còn phải đi gặp người…. Mộ Dung Bạc Nhai, ta nghe nói ngươi cầm tinh con khỉ đi, sao lại biến thành cầm tinh con chó rồi, ha ha, đừng, ha ha, đừng liếm chỗ đó, ta cầu ngươi còn không được sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai ngẩng đầu lên khỏi thắt lưng y, dường như là cắn chưa đủ, nên lại cắn một cái dưới cằm y, cuối cùng mới hạ quyết tâm, nghiến răng, giống như lên pháp trường rút một cái bình nhỏ nhét vào trong cánh tay đang cự tuyệt của Hoàng Linh Vũ, nói: “Lần này ngươi tới đi. Lời thô đã nói từ trước, xem ra quân đội ngày mai còn phải lên đường, ngươi làm nhẹ chút.”
Hoàng Linh Vũ ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, cái bình nhỏ trong tay không cần hỏi cũng biết bên trong chứa thứ gì. Nói không chừng còn là mật dược gì đó tuyệt đối mới tinh vừa lâm thời vội vàng phối chế.
Lần này coi như y đã nghĩ thông, tại sao Mộ Dung Bạc Nhai rõ ràng sớm đã một bộ dục hỏa đốt người, còn liên tục chỉ trích y không chịu trực tiếp vào đề, còn hắn thì lại nhiều lần gián đoạn, trừ khẳng cắn sờ mó ra thì không có bước tiếp theo mang tính thực chất nào.
Thì ra là vì lần này tới đây đã định sẵn chủ ý muốn nhịn đau hiến thân, hơn nữa còn tìm một đầm sâu như thế. Mộ Dung Bạc Nhai suy nghĩ kỹ lưỡng đến vậy, chẳng lẽ là muốn nhờ lực nổi trong nước, để kẻ tật chân như y có thể làm động tác mà khi không có nước sẽ vô pháp thực hiện.
Mộ Dung Bạc Nhai mặt đỏ tai hồng đợi nửa ngày vẫn không thấy đối phương hành động, cũng không biết Hoàng Linh Vũ đang nghĩ cái gì, tuy kinh hồn khiếp đảm sợ bị cự tuyệt, nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Ngươi rốt cuộc có làm hay không, đừng nói với ta là vì ngươi đột nhiên mắc phải chứng bệnh nào khó nói.”
“Không phải, ta cho rằng các ngươi vẫn rất chú trọng ‘tôn nghiêm nam nhân’.”
“‘Các ngươi’? Trừ ta ra còn có ‘các’ nào hiến thân cho ngươi?” Mộ Dung Bạc Nhai kinh dị tới cực điểm, thân thể run rẩy kịch liệt.
“Ta là nói ta cho rằng những hoàng thân quốc thích ‘các ngươi’ đều rất…”
“‘Hoàng thân quốc thích’, có phải là Mộ Dung Sí Diệm hay không!” Hắn đột nhiên bật người đứng thẳng dậy, trong lúc kinh hoảng làm nước bắn lên đầy mặt Hoàng Linh Vũ, hắn lớn tiếng chất vấn: “Ta đã nói không thể để ngươi và hắn ở riêng… nhiều ngày như thế, đã làm ra bao nhiêu chuyện rồi.”
“Bạc Nhai, ngươi bình tĩnh một chút…”
“May mà người ta nhìn trúng là ngươi! Ngươi nhất định không có đáp ứng yêu cầu của hắn, ân, nhất định là vậy, nếu không cũng sẽ không tiết lộ chuyện này trước mặt ta.”
“Mộ Dung Bạc Nhai.”
“Nhưng mà… a a, Hoàng Linh Vũ ngươi đồ hại nhân tinh, Sí Diệm từ nay về sau không biết còn muốn nghĩ biện pháp gì để chia rẽ chúng ta đây. Ngươi không biết, thủ pháp ám sát của gia hỏa đó khiến người ta rất đau đầu!”
Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy gân xanh phình lên, chẳng qua cuối cùng vẫn không phát tác, chỉ là càng lúc càng giở khóc giở cười. Trước đó Mộ Dung Bạc Nhai biểu hiện ra rất là phong độ a, thì ra toàn bộ là cố nén, không biết bình thường đã có phải lén nghẹn tới thổ huyết không.
Tạm thời, tạm thời không truy cứu nữa. Y nghĩ.
Có một quỷ gây sự này làm bạn, có thể làm vài chuyện lông gà vỏ tỏi tổn thương gân não, thật ra mới là lạc thú chân chính trong nhân sinh a.
Nửa khắc sau…
“Ngươi… sao lại… dễ tiến vào hơn ta tưởng.” Hoàng Linh Vũ gian nan nói xong, trên mặt có chút nóng. Xem xuân cung đồ là một chuyện, viết học thuật luận văn về xuân cung mật sử cổ đại là một chuyện, nhưng khi chân chính tự thân làm chuyện đó trên người tình lữ lại là chuyện khác, chỉ riêng nói ra miệng, đã có thể khiến mặt người đông cứng, toàn thân nóng bừng.
Lúc này, thế nhưng còn rất tự nhiên nhớ tới tranh minh họa tư thế mà học sinh Cao Quản đặc biệt thiết kế cho y, Hoàng Linh Vũ càng phát giác mình quẫn bách tới mức không chỗ tự chôn, vì hòa hoãn áp lực tâm lý, tìm chuyện cười né tránh, cố ý lạnh giọng nói: “Ngươi chắc không phải trước ta đã có nam nhân khác rồi đi.”
Mộ Dung Bạc Nhai vốn còn đang nhíu mày chịu đựng cực khổ, nghe y hỏi như thế, cảm giác không thích ứng gì đó cũng không bận tâm, cuống quýt nói: “Không phải không phải, tuyệt đối không phải!” Hắn còn muốn trở người dùng ánh mắt chân thành chứng minh sự thanh bạch của mình, nhưng ngặc nỗi mới xoay được một nửa, đã bị sự đau đớn quái dị làm tiến lùi không xong, chỉ có thể đông cứng tại chỗ, gần như sắp khóc tới nơi, “Trừ ngươi ra, sao ta có thể cam tâm a. Sao ngươi có thể vu tội ta như thế.”
“Hiện thế báo, tới rất nhanh.” Hoàng Linh Vũ cũng không an ủi hắn, thấp giọng nói.
Có lẽ là vì khác biệt vị trí, nên Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy bất luận thân hay tâm đều vô cùng yếu ớt, không có được sự an ủi của Hoàng Linh Vũ thì cũng thôi đi, thế nhưng còn nghe được mấy từ gì mà hiện thế báo, giống như đang chế nhạo hắn tự tìm tội chịu.
Càng nghĩ càng ủy khuất, hắn ở Sài Đô kiên trì gần nửa tháng làm việc vì có thể sớm ngày gặp được y, cưỡi ngựa bôn ba hai ngày đêm cũng vì có thể sớm gặp được y vài giờ. Gặp được người rồi, hoan hỉ đầy lòng cái gì cũng đào ra hết, run run rẩy rẩy chỉ muốn đối phương cao hứng, kết quả không những không có được sự an ủi dịu dàng, còn phải chịu hiểu lầm như thế.
Nam nhân có lúc cũng rất yếu đuối. Mộ Dung Bạc Nhai là nam nhân, còn là nam nhân thỉnh thoảng của thỉnh thoảng sẽ trở nên yếu đuối. Hắn nhịn nửa ngày nhịn không nổi nữa, ô ô bắt đầu khóc dưới thân Hoàng Linh Vũ.
Nắp chặn nước một khi mở ra, thì không thu lại được. Tương truyền Đại Vũ trị thủy phải lấy khai thông làm chủ, mà cha của Đại Vũ trị thủy lại đông nhét tây nhét cái gì cũng nhét làm chủ, hiện tại nắp chặn nước mắt của Mộ Dung Bạc Nhai cũng giống như thế.
Thật ra hắn đã rất lâu chưa từng khóc, từ khi khi nhớ mọi chuyện đã rất ít khóc, mấy lần cực ít không phải là bị hạt bụi rơi thì chính là bị dịch gừng bắn vào mắt, vì tai ương của mình mà khó chịu đến khóc, còn ngoài ra là chuyện trước nay chưa từng có.
Cũng chính vì như thế, ủy khuất càng không biết nên làm sao ứng phó trào lên cuồn cuộn, run rẩy nghiêng người nằm trên đá thấp giọng rấm rức. Nhưng mỗi chấn động co rút cũng chỉ càng phát giác sự tồn tại của người thân cận nhất trong nội thể, càng cảm thấy buồn hơn.
Hoàng Linh Vũ cũng không nghĩ tới người này lại bắt đầu khóc như vậy, y còn đang nỗ lực tiến vào, thân thể của Mộ Dung Bạc Nhai run rẩy càng lúc càng lợi hại, chỉ khiến y toàn thân đau đớn, không biết làm sao mới tốt.
Cũng may mà không thẹn là người hai đời, nỗ lực nhịn xuống yêu cầu bên ngoài, suy nghĩ một chút cũng hiểu được nguyên nhân. Nhịn không được lại vừa đau lòng vừa buồn cười, cúi người ôm hắn vào lòng, nói: “Là ta không đúng, nhưng ngươi cũng nên nghe hiểu lời ta nói a. Ta nói ngươi hiện thế báo, là nói vừa rồi ngươi còn hoài nghi ta và Sí Diệm có cái gì đó, hiện tại ta một báo trả một báo, cho dù hiểu rõ ngươi tuyệt đối sẽ không có khả năng đi tìm người khác, cũng muốn vu tội ngươi. Nghe hiểu chưa, còn buồn nữa không?”
“Ngươi, ngươi luôn khi dễ ta a.” Mộ Dung Bạc Nhai lúc này nghĩ thông rồi, nhưng nước mắt trong khóe thì chưa tan, muốn cười cũng cười không nổi, chỉ có thể dùng tay che mặt, “Ngươi sao có thể ức hiếp người như vậy…”
“Ai, ta nói ngươi a.” Hoàng Linh Vũ giở khóc giở cười, biết hắn xấu hổ, cũng đành để hắn tự che kín mặt mũi, biểu diễn màn ‘bịt tai trộm chuông’ phiên bản Bạc Nhai. Trong lòng thì thấy hạnh phúc, lại thầm nghĩ vài chuyện tạp nham, thậm chí nghĩ tới sau này phải đem câu chuyện bịt tai trộm chuông kể cho Bạc Nhai nghe, thuận tiện chế nhạo hành động hôm nay của hắn.