Rời khỏi Lục Mang Lâu nửa năm, y tuyệt đối không nghĩ tới cái đám tiểu lưu manh này đã đem sự ‘trang hoàng’ trong cốc trở thành cái đức tính này.
Chỉ thấy trên hành lang uốn điêu khắc dài đến trăm trượng mới được xây dựng, trong mỗi gian cách đều có khắc những cảnh tượng sinh sống tinh tế sinh động, khiến Cao Quản không ngớt tán thưởng sự tiến bộ của các hậu bối trên mặt học nghệ.
Nhưng mà khi y tỉ mỉ nhìn lại nhân vật trong cảnh tượng, liền ngây người.
Bức họa đầu tiên khi vào hành lang__ Một nam tử nào đó quỳ trên đỉnh núi, tay cầm gậy chăn cừu, xung quanh là đàn cừu tản mác đang gặm cỏ, lúc này hắn và bọn chúng mang vẻ mặt đang lắng nghe thánh dụ, an tĩnh đợi chờ thánh quang giáng lâm. Bên cạnh viết: “Thánh phụ Mã Lê Nhai nhận Thiên Địa thánh dụ.”
Bước thêm vài bước, bức họa thứ hai khi vào hành lang__ Nam tử đó bụng đã lớn, một nam tử thần thái thân mật đang ở bên cạnh hắn hầu hạ. Cạnh viết: “Thánh phụ Mã Lê Nhai hoài linh khí Thiên Địa.”
Bức họa thứ ba khi vào hành lang__ Sinh tử. Cạnh viết: “Thánh tử đản lâm.” (*Đản: Ra đời)
Bức họa thứ tư khi vào hành lang__ Ba lão giả vẻ mặt hứng khởi cống hiến lễ vật. Cạnh viết: “Đông phương ba bác sĩ hiến lễ đồ.”…
Cao Quản còn đang cảm thấy hiếm lạ buồn cười, Hoàng Linh Vũ đã sắp nôn tới nơi, mỗi một bức họa, tất cả toàn bộ đều là câu chuyện trong Thánh Kinh, nhưng nữ đều đã biến thành nam, phương Tây biến thành phương Đông, Thượng Đế biến thành Thiên Địa.
Nếu như, đây đã là cực hạn thừa nhận của Hoàng Linh Vũ đối với kinh điển cải biên này, vậy thì y sẽ hối hận cả đời khi thấy được cái gọi là dung mạo của ‘thánh tử’ sau khi trưởng thành__ Thế – nhưng – hoàn – toàn – chính – là – dung – mạo – của – bản – thân – y.
Lập tức, bị__ sét__ đánh__….
Ngoài khét trong non, dập dìu trong gió…
Trong sơn cốc tràn ngập tiếng gầm tức giận thảm liệt của Hoàng Linh Vũ, các học sinh xa gần toàn bộ đều ôm bụng cười lớn, lớn thế này rồi, còn chưa được thấy qua Hoàng đại mất khống chế tới mức này. Khiến Mộ Dung Bạc Nhai và Mộ Dung Sí Diệm hai huynh đệ gấp muốn điên lên, thật hận cái đám học sinh thích chỉnh người này.
“Diêm Phi Hoàng! Ta không tha cho ngươi!” Câu nguyền rủa rặn từng từ của Hoàng Linh Vũ vang vọng trong sơn cốc.
Tối hôm đó, xuất phát từ tâm trạng khẩn cấp báo thù của Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Sí Diệm nghiến răng nghiến lợi lấy nhị hồ đã lâu không dùng tới ra, ôm đầy khí ai oán, hắn diễn tấu một khúc ‘chí cao’ trong sinh mạng. Tới mức trong cốc biến thành thảm tượng kêu than dậy trời một phen, dọa chết không biết bao nhiêu độc vật mà học sinh nuôi dưỡng, cái này để nói sau.
Tóm lại, thánh đản tiết phiên bản xóm núi có kết thúc lưỡng bại câu thương đó, không còn có ai dám nhắc tới lần nữa, dần dần bị chôn vùi trong dòng lũ của văn minh Đông phương.
Hết