Thai nhi trong bụng đã được ba tháng, nhưng tùy thuộc vào chuyện phòng the mà dùng thuốc an thai trong bình, dùng ba viên trước và sau chuyện phòng the. Lạc khoản là Sài Hạ Tử.
Xem xong, hai má Liễu Mộc Vũ đỏ bừng, chỉ càm thấy một luồng khí nóng bốc lên sau tai, nắm chặt tờ giấy, tức đến nỗi muốn xé nát da mặt Phạm Viêm Bá. Nếu không phải tại tên oan gia đó, sao mình lại rơi vào tình cảnh xấu hổ ngày hôm nay?
Tuy trong lòng tức giận, nhưng thân thể đã quen với tình sự này vẫn run rẩy nhè nhẹ. Lúc trước Phạm Trạch đã ám chỉ cậu nhiều lần, Quận vương đang chờ ở phòng sắp không kiên nhẫn được. Liễu Mộc Vũ khẽ cắn môi, miễn cưỡng uống mấy viên thuốc, nín nhịn xấu hổ mà ngồi xuống giường, mở ngăn kéo ở đầu giường, bên trong là những ngọc thể to nhỏ khác nhau.
Liễu Mộc Vũ nhìn mười mấy ngọc thể không cái nào giống cái nào, đó đều là do tên oan gia kia đưa cho cậu sau khi cậu vào Quận vương phủ. Hồi tưởng lại cảm giác nóng bỏng ngứa ngáy khi chúng ở trong thân thể mình, Liễu Mộc Vũ bất giác co rụt người, bên dưới đã có chút ươn ướt.
Thôi thôi! Thân mình dâm đãng thế này, còn muốn giữ lại thể diện gì trước mặt tên lưu manh vô lại kia? Chỉ mong cơn mây mưa phóng túng qua nhanh, không làm thương tổn đến hài tử là được.
Nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi đầy đặn, Liễu Mộc Vũ cầm một ngọc thể to khoảng bằng bốn ngón tay, cởi quần ra, sau khi làm trơn hậu huyệt thì chậm rãi cho ngọc thể vào trong người.
Vật thô to như thế bị nhét vào trong, nói không khó chịu là gạt người… Thế nhưng, Liễu Mộc Vũ biết, nhất định tối nay Phạm Viêm Bá sẽ không dễ dàng tha cho mình, nếu không mở rộng huyệt khẩu ra trước, đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là mình.
Ngọc thể thô to lại lạnh như băng ở trong thân thể làm Liễu Mộc Vũ khó chịu không tả nổi. Chuyển động nhẹ một cái, chỉ cảm thấy vật cứng đó đâm vào ruột đau đớn, hai chân mềm nhũn, ngồi trên giường cố mãi mà không đứng dậy nổi.
“Liễu Tham nghị… Quận vương lại thúc giục…” Ngoài cửa, Phạm Trạch trầm giọng thông báo, khiến Liễu Mộc Vũ cũng nôn nóng theo.
Thật không nên cố quá, nhét cái ngọc thể to như thế vào, giờ phải chịu khổ! Liễu Mộc Vũ dựa đầu vào thành giường, muốn vịn vào để đứng lên, nhưng cơ thể hơi cử động, cái thô to lại va chạm mạnh vào thành ruột, làm Liễu Mộc Vũ kêu ra tiếng.
“A…” Vội vàng cắn môi dưới, nghĩ đến Phạm Trạch còn ở bên ngoài, Liễu Mộc Vũ nhịn không được mà đỏ mặt, vì cái ngọc thể kia mà đã kêu dâm loạn như thế, thật là quá ư… xấu hổ!
Nghe thấy âm thanh trong phòng, Phạm Trạch đương nhiên là hiểu, nhẹ nhàng hạ giọng nói: “Gần đây Tham nghị mệt nhọc, thân mình không khỏe. Quận vương muốn để Tham nghị đỡ vất vả, đã cho kiệu tới đón…”
Liễu Mộc Vũ khẽ thở dài trong lòng. Con dâm ma Phạm Viêm Bá này, chỉ có chuyện giường chiếu hắn mới suy nghĩ chu toàn! Nếu có thể cai quản mọi chuyện ở quận Phan Dương với tâm tư như thế thì đúng là phúc cho dân chúng Phan Dương.
Cố gắng chuyển động cơ thể, bước chân như có như không lên kiệu, mấy người nâng kiệu đi nhanh như gió, đưa Liễu Mộc Vũ đến bên ngoài nơi Phạm Viêm Bá ở. Liễu Mộc Vũ cố gắng không để ý tới vật to lớn trong cơ thể, tận lực bước đi thong thả.
Bên ngoài phòng chính không có thị nữ đứng đó hầu hạ, màn trướng cũng đã được buông xuống, giấu đi phong cảnh kiều diễm bên trong. Nghĩ đến chốc nữa bị Phạm Viêm Bá khi dễ trên giường, bước chân Liễu Mộc Vũ như hư ảo, lúc muốn vươn tay kéo tầng tầng lớp lớp màn trướng, bên trong có vài tiếng rên rỉ truyền ra, khiến cậu nhất thời đứng sững lại.
“Ưm… a…”
Không còn là xử nam chưa biết chuyện tình dục, đương nhiên Liễu Mộc Vũ biết tiếng rên rỉ như thế chứng tỏ chủ nhân của thanh âm đó đang đắm chìm trong hoan ái như thế nào…
Ngón tay run rẩy, trong đầu có một tiếng nói, đừng vén màn che! Đừng nhìn vào!
Nhưng thân thể như bị người khác dẫn dắt, hai tay cầm màn trướng đang khép, vén mạnh ra!
Chỉ một thoáng, tình cảnh dâm mỹ hương diễm bên trong lộ ra hoàn toàn trước mặt Liễu Mộc Vũ.
Trên chiếc giường to đùng, Phạm Viêm Bá mở rộng phần áo trước ngực, đầu tựa vào thành giường, tiết khố rơi xuống bắp đùi, một thiếu niên bị bịt mắt nằm úp sấp giữa hai chân Phạm Viêm Bá, đang dùng miệng cố gắng hầu hạ kim thương tráng kiện của hắn, còn cái mông đang vểnh cao thì được một thiếu niên khác cũng bị che mắt dùng tay xoa nắn, huyệt non phía sau bị thiếu niên đó ra vào thật mạnh, phát ra tiếng nước ‘Nhép nhép!’
Tuy rằng biết rõ Phạm Viêm Bá có vô số thị thiếp nam sủng, nhưng phải tận mắt nhìn trên giường Phạm Viêm Bá có nam tử khác, tâm Liễu Mộc Vũ vô cùng đau đớn.
Hậu huyệt của mình đang có một ngọc thể lớn, nghĩ đến vừa nãy bản thân mang tâm tình xấu hổ như nữ nhân, cẩn thận làm trơn cho mình, để cho tên lưu manh này tùy ý gian dâm, đột nhiên Liễu Mộc Vũ thấy mình thấp hèn đến nực cười.
Hậu huyệt bị mở căng ra, dường như cảm giác tê dại đó truyền đến tận ngực, khóe mắt thoáng chốc đã đỏ lên, ngón tay cứng ngắc cầm màn trướng nhưng không buông ra được.
Phạm Viêm Bá thấy bên ngoài có gió truyền vào, ngẩng đầu liền đối mặt với Liễu Mộc Vũ, chỉ thấy một thiếu niên phong thái yêu kiều, hai mắt ủy khuất nhìn chằm chằm vào mình. Phạm Viêm Bá nheo mắt, kim thương phía dưới lại nảy mạnh lên, khiến cho thiếu niên đang ngậm nó phải nức nở… Phạm Viêm Bá mắng thầm trong lòng, yêu tinh chết tiệt này, lúc nào cũng khiêu khích tình dục của mình.
Thấy Phạm Viêm Bá nhíu mày nhìn mình, chắc là đang giận vì bị quấy rầy? Liễu Mộc Vũ buông màn che, khó khăn xoay người đi khỏi. Cậu không muốn tỏ vẻ ghen tuông như tiểu nữ nhân trước mặt Phạm Viêm Bá, càng không muốn để Phạm Viêm Bá thấy mình đau buồn khổ sở.
Trong lòng đã sớm hiểu được, Phạm Viêm Bá là Phan Dương Quận vương tung hoành biển hoa, không thể thuộc về một mình cậu, nhưng vì sao tận mắt nhìn hắn thân mật với người khác vẫn không kìm nén đau đớn được?
Còn chưa ra đến hành lang, chỉ cảm thấy quay cuồng, thân thể rơi vào trong lồng ngực quen thuộc, bên tai có hơi thở nóng rực: “Tiểu yêu tinh, giờ mới chạy chắc là chậm rồi…”
Ôm thân mình run rẩy của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đầu ngón tay có dính nước: “Sao lại khóc?”
Ngay lập tức, tâm tư lưu manh của Phạm Viêm Bá xoay chuyển, “Hắc hắc…” cười dâm đãng, nói: “Tiểu Liễu Nhi thấy gia có người khác trên giường, ngươi sợ phải tranh đoạt tình cảm với người ta?”
Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá làm cho tức giận, rõ ràng là con dâm ma này dâm nhạc bừa bãi, vậy mà lại trách mình không nên mang vẻ mặt đố kỵ? Xoay người muốn rời khỏi vòng ôm của Phạm Viêm Bá, lời nói lộ chút oán giận: “Hôm nay có nhiều việc, thuộc hạ tới chậm, thấy Quận vương đã có người hầu hạ cũng yên tâm, không còn sớm nữa, xin cáo lui trước…”
Phạm Viêm Bá có thể để Liễu Mộc Vũ đi sao? Tiếp tục khóa chặt đối phương vào lòng mình, môi không ngừng hôn lên hai má Liễu Mộc Vũ, hôn đến gáy thì nói: “Cục cưng của gia, nếu ngươi không đến, kim thương của gia sao có thể ngoan ngoãn được? Biết bảo bối ghen tỵ, nhưng chẳng phải là gia nghĩ cho ngươi sao? Sợ ngươi không chịu nổi, gia mới gọi Lãng Tinh và Tình Nguyệt đến để bọn họ dùng miệng, đỡ được một chút rồi mới thao huyệt nhi của ngươi…”
“Thế nào thì ngươi cũng có lý!” Liễu Mộc Vũ không tránh khỏi vòng giam cầm của Phạm Viêm Bá, quay đầu lại, vẫn còn tức giận.
Đã quen nhìn các thị thiếp tranh đoạt tình nhân là hắn, sao Phạm Viêm Bá không biết tâm tư lúc này của Liễu Mộc Vũ?
“Tiểu Liễu Nhi, mấy ngày nay ngươi đều ở cùng gia, ngươi phải biết rõ nhất chứ, từ ngày có ngươi, kim thương của gia có cần huyệt nhi của người nào đâu? Lần nào mà không để một mình ngươi “độc chiếm” nam tinh? Sau khi vào phủ, thân mình ngươi không khỏe, gia cố gắng chịu đựng, chỉ thỉnh thoảng để người khác dùng miệng, tuyệt không đi vào thân thể bọn họ. Ngươi còn mang bộ dáng ghen tuông này nữa, chẳng lẽ phải để ta đuổi hết phu nhân, công tử trong phủ đi, ngươi mới tin tâm tư gia dành cho ngươi?”
Liễu Mộc Vũ chưa từng nghĩ đến chuyện Phạm Viêm Bá có thể vì cậu mà bỏ vợ. Đầu năm nay cứ tùy tiện nhìn vào nhà của một phú hộ nào đó, ai mà chẳng có tam thê tứ thiếp, huống chi là người tôn quý như Phạm Viêm Bá? Nhưng trải qua những ngày sống chung, thân thể và trái tim Liễu Mộc Vũ đều dành hết cho tên lưu manh này, tất nhiên là cũng hy vọng Phạm Viêm Bad có thể toàn tâm toàn ý, nhưng với tên vô lại này, liệu có thể trông mong ở hắn tình cảm chân thành không?
Theo bản năng sờ bụng mình, cho dù mình có cố gắng chịu đựng để hoan ái cùng Phạm Viêm Bá, hắn vẫn không vừa lòng mà tìm đến người khác. Nếu đến lúc mình đến Thiều quan để sinh con, ít nhất cũng phải một năm không ở cạnh Phạm Viêm Bá, cậu có thể mong chờ tên oan gia này thủ thân như ngọc vì mình không?
Khẽ thở dài, Liễu Mộc Vũ nhìn thật kỹ vào khuôn mặt tuấn dật của Phạm Viêm Bá: “Quận vương, xin ngài đừng vì Mộc Vũ mà bỏ vợ, về lý không hợp, về tình không thông. Mộc Vũ không phải người thô lỗ, sao có thể đố kỵ? Nếu Mộc Vũ đã là người của Quận vương, tất nhiên sẽ tôn trọng ngài, yên ngài, toàn tâm tín nhiệm, chỉ mong Quận vương cũng có thể thật lòng… đừng phụ ta…”
Mặc dù Liễu Mộc Vũ lúc nào cũng xinh đẹp kiều mỵ dưới thân Phạm Viêm Bá, nhưng chưa bao giờ thổ lộ tâm tình bên trong như vậy, hiện giờ nhẹ nhàng nói xong, coi bản thân như hạng thấp kém mà biểu lộ chân tâm, quả thực làm cho Phạm Viêm Bá kích động đến nỗi máu toàn thân sôi trào, hận không thể hóa thân thành dã thú, nuốt gọn thân thể ngon lành trước mắt vào bụng, một chút thịt vụn cũng không chừa lại.
Ôm chặt thân mình Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá phả hơi thở nóng rực vào tai cậu, nói: “Yêu tinh dâm đãng nhà ngươi, hôm nay nói ra những lời dâm đãng như xuân dược này với gia. Nếu ta không thao ngươi đến nghiêng trời lệch đất thì đúng là quá có lỗi với mình.”
Nhanh chóng về phòng, đá hai thiếu niên đang bị bịt mắt xuống mặt đất. Cả hai thiếu niên ngã nhào, Liễu Mộc Vũ nhìn mà cũng thấy đau.
“Á! Quận vương… sao ngươi lại…”
Lời còn chưa dứt, Liễu Mộc Vũ đã bị Phạm Viêm Bá che miệng, thở hổn hển, mặt cọ vào mặt: “Yêu tinh dâm đãng vẫn còn lo nghĩ cho người khác? Ngươi phải hầu hạ kim thương đang chảy nước của vi phu mới là chuyện chính!”
Đưa tay hạ màn trướng xuống, che khuất cảnh xuân trên giường, Phạm Viêm Bá chỉ cần hai, ba động tác đã lột sạch Liễu Mộc Vũ, tách hai đùi trắng nõn ra, ngón tay thô lỗ sờ vào khe thịt non mềm, đỡ kim thương của mình đi thẳng vào sâu trong thủy huyệt nhỏ hẹp.
“!” Kích thích bất thình lình khiến Liễu Mộc Vũ ngửa đầu ra sau, muốn hét toáng lên, nhưng vẫn nhớ ra trong phòng có người khác, chỉ có thể cố hết sức cắn vào phần áo nửa mở trên người Phạm Viêm Bá, khóc lóc cầu xin bên tai hắn: “Gia… Không được, bên cạnh có người… A… Nhẹ thôi… đau, đau quá!”
“Tiểu dâm đãng, bên cạnh có người chẳng phài ngươi càng hưng phấn hơn sao? Ta đang muốn làm trước mặt bọn họ, thao ngươi thật mạnh!” Đỉnh hai, ba cái mạnh mẽ vào huyệt nhi, cảm giác được màng thịt co rút chặt lại để bao lấy nam vật của mình, thông đạo khô khốc chậm rãi ra nước.
Hai cánh tay trắng noãn của Liễu Mộc Vũ ôm chặt vai Phạm Viêm Bá, vùi đầu vào hõm vai hắn, miệng nhỏ giọng kêu đau. Khoái cảm khi lăng nhục người khác trong lòng Phạm Viêm Bá ùn ùn kéo đến: “Yên tâm, bọn họ không nhìn thấy… Ta không nỡ để người khác thấy thân mình xinh đẹp của ngươi.”
Nhớ nhung hơn một tháng, rốt cuộc cũng có thể đi vào huyệt nhi nữ nhân mềm mại nóng bỏng của Liễu Mộc Vũ, cả người Phạm Viêm Bá sung sướng, dường như trong đầu không còn ý thức gì, chỉ biết cật lực làm.
“Gia… phía trước không được… Bây giờ, phía trước vẫn không được…”
“Bảo bối à, cục cưng của gia… Ngươi để gia vào thủy lộ đi. Lúc trước khó khăn lắm mới khai thông được hoa tâm của ngươi, mấy ngày nay không làm, thấy nhớ lắm á.” Vuốt ve hai mông đầy đặn trắng noãn của Liễu Mộc Vũ, tay Phạm Viêm Bá liền ấn mông cậu thật sát vào giữa khố mình. Nữ huyệt đã lâu chưa hầu hạ đâu chịu được nam vật thô to cứng rắn đâm vào như thế, không đến một lát đã sưng đỏ lên, đau đến nỗi Liễu Mộc Vũ cố gắng giãy dụa thoát khỏi Phạm Viêm Bá.
“Gia… Đau quá! A… không được đâu… Gia, xin ngài dùng phía sau đi… Phía trước không chịu nổi…”
Phạm Viêm Bá đang t*ng trùng xông não, làm sao còn để ý đến cảm thụ của Liễu Mộc Vũ. Hắn chỉ biết yêu tinh trong lòng càng khóc lóc rên rỉ cầu xin, hắn đâm vào càng hưng phấn.
Ôm mông Liễu Mộc Vũ, để cho cậu ngồi lên kim thương tráng kiện của mình, cố gắng đâm lên trên: “Bảo bối dâm đãng, cứ khóc đi… Ngươi có khóc khản cổ, hôm nay gia cũng không bỏ qua cho ngươi. Lại kêu lớn hơn nữa, tốt nhất là để tất cả mọi người đều đến đây, để bọn họ nhìn dáng vẻ dâm đãng của ngươi, bọn họ sẽ hiểu ngay vì sao gia thích đâm huyệt của ngươi như vậy.”
“Không… đừng như vậy!” Sợ bị người khác nghe thấy, sợ bị người ta phát hiện, tâm tình lo lắng xấu hổ làm thân thể Liễu Mộc Vũ càng thêm mẫn cảm hơn. Từ khi Liễu Mộc Vũ vào vương phủ, Phạm Viêm Bá chưa từng nảy sinh ý nghĩ ác độc giày vò cậu, nơi lâu rồi không trải qua giao hợp thô bạo đã sớm không chịu nổi.
Biết rõ mình càng khi dễ bức bách Liễu Mộc Vũ, yêu tinh này lại càng lộ rõ vẻ lẳng lơ, Phạm Viêm Bá không hề quan tâm Liễu Mộc Vũ đang khóc lóc, tay vuốt ve phần mông thịt đầy đặn. Đến khi ngón tay sờ thấy một vật lạ ở hậu huyệt, trên mặt Phạm Viêm Bá lập tức xuất hiện một nụ cười dâm tà, nói lời hạ lưu ngay bên tai Liễu Mộc Vũ: “Mẫu cẩu tinh, muốn gia thao hậu huyệt của ngươi lắm sao? Tự giác cắm đồ vào để mở rộng như vậy, ngươi thèm muốn lắm hả?”
Hậu huyệt vẫn còn cắm ngọc thể to đùng, phía trước lại bị tính khí thô to của Phạm Viêm Bá thao mãnh liệt, Liễu Mộc Vũ thật muốn hét toáng lên để chứng minh những đau đớn và hưng phấn của mình. Nhưng ngoài giường vẫn còn hai thiếu niên bị bịt mắt đang nghe động tĩnh của bọn họ, Liễu Mộc Vũ vùi đầu vào hõm vai Phạm Viêm Bá, nức nở đè nén lại. Còn những ngôn từ đùa giỡn của Phạm Viêm Bá, cậu chỉ có thể cố gắng kẹp chặt nữ huyệt, hy vọng Phạm Viêm Bá đừng làm nhục mình nữa, rồi lại giống như cổ vũ Phạm Viêm Bá tiếp tục khi dễ cậu nhiều hơn.
Không hài lòng vì Liễu Mộc Vũ im lặng, Phạm Viêm Bá mang ý xấu mà rút ngọc thể ra, phối hợp với những lần ra vào mạnh mẽ của mình, thô bạo quấy rầy hậu đình Liễu Mộc Vũ.
“Không! Cứu ta… A a a…” Cả hai lỗ trước sau đều đồng thời bị xâm nhập kịch liệt, rốt cuộc Liễu Mộc Vũ không kìm nén được thanh âm, muốn đẩy Phạm Viêm Bá ra, nhưng lại tiếp tục bị hắn không ngừng xâm phạm. “Gia… Xin ngươi tha ta… không chịu nổi… Ta không chịu nổi… A a …”
Nước miếng, nước mắt, nước mũi, lúc này Liễu Mộc Vũ không khống chế nổi mà chảy hết cả, chỗ hạ thân cũng phun tứ tung thứ chất lỏng như nước tiểu, dính vào đùi, vào giường từng mảng ướt đẫm.
Trong lòng Phạm Viêm Bá rốt cuộc cũng không còn kiêng kỵ chuyện nữ huyệt chảy máu trước đây vì bị làm quá độ của Liễu Mộc Vũ nữa, có vài lần quy đầu đâm vào trong nữ huyệt đến tận cửa tử cung của cậu, nhưng lại không tận tình đâm chọc, dường như đang nghĩ muốn thao tận hứng yêu tinh kia, hay là đổi sang phía sau.
Kéo ngọc thể ra, cổ tay xoay tròn, để cho ngọc thể thô to chuyển động vòng tròn trong cơ thể Liễu Mộc Vũ, khiến cho cậu run rẩy không thôi, sau đó rút ngọc thể ra, rồi thay thế bằng dương v*t lớn ướt đẫm vừa chinh chiến trong nữ huyệt, đâm thật mạnh vào.
Đột nhiên hậu huyệt bị nam vật thật lớn xuyên vào, quy đầu của Phạm Viêm Bá dường như muốn nghiền nát điểm mẫn cảm trong màng thịt, thân thể đang căng ra bỗng sụp đổ xuống, xuân nha nam tính phía trước phun ra một dòng dịch dính dính ra giường. Liễu Mộc Vũ không còn sức lực, ngả vào lòng Phạm Viêm Bá thở dốc.
Vừa nghe Liễu Mộc Vũ thổ lộ xong, Phạm Viêm Bá biết mình rốt cuộc cũng có được trái tim tiểu mỹ nhân, kích động đến nỗi muốn thao Liễu Mộc Vũ suốt ba ngày ba đêm, nhưng thấy bộ dáng Liễu Mộc Vũ giống như lúc nào cũng có thể ngất đi, chỉ có thể miễn cưỡng giảm tốc độ để lấy ra “pháp bảo” mà mình chuẩn bị lâu ngày.
“Bảo bối à, gia biết thân mình ngươi mềm mại, tiết một, hai lần là không còn sức. Ngươi đã đồng ý để gia tận hứng, cho nên phải ngoan ngoãn để gia đeo cái này cho ngươi… Không được ồn ào.”
Phạm Viêm Bá đè lên thân thể Liễu Mộc Vũ, nhẹ nhàng dỗ dành, rồi lấy một vật ở đầu giương. Đây chính là “tính cụ” mà Phạm Viêm Bá đã tốn biết bao tâm tư để thiết kế độc đáo dàng riêng cho Liễu Mộc Vũ, nhìn qua thì giống như cái đế bạc, nhưng lại rất nhỏ, có thể nâng nam tính xinh đẹp của Liễu Mộc Vũ, dưới đáy của cái đế có chỗ để khóa, phía sau có một viên hình trong rỗng ruột to bằng hai ngón tay, trên viên tròn đó còn có một vòng tròn có thể đeo vào cả ba ngón tay, ở giữa có bốn thanh rất nhỏ bằng bạc, giống thân phễu rỗng ruột.
“Đây… Đây là cái gì? Đừng mà… ta không muốn dùng.” Mấy ngày nay Phạm Viêm Bá dùng không ít tính cụ trên người Liễu Mộc Vũ, nhưng vật kỳ quái như vậy thì lần đầu tiên Liễu Mộc Vũ nhìn thấy, nhất định là thứ dâm tà nào đó. Liễu Mộc Vũ đỏ hồng cả mặt, lắc lắc thân mình, không muốn nghe theo Phạm Viêm Bá.
“Ngoan, bảo bối dâm đãng phải nghe lời!” Không để ý Liễu Mộc Vũ nhăn nhó, Phạm Viêm Bá cầm mắt cá chân cậu, kéo mạnh ra, khóa vào vòng sắt ở đầu giường, hắn đè chân còn lại của cậu xuống giường, để cho Liễu Mộc Vũ nằm nghiêng mở rộng bộ phận sinh dục ướt đẫm ra.
Trong mông vẫn còn cắm dương v*t lớn của Phạm Viêm Bá, thân thể vừa lên cao trào nên không còn chút sức lực. Liễu Mộc Vũ đỏ mặt vì xấu hổ, vùi đầu vào đệm chăn dày, hai tay nắm chặt gối, miệng há ra mặc cho Phạm Viêm Bá đùa giỡn.
Mỹ nhân trên giường được tưới ướt bằng nam tinh của chính mình khiến cho ngày càng kiều diễm, khuôn mặt xấu hổ vùi xuống giường, hai chân mở lớn để mặc cho mình chơi đùa, Phạm Viêm Bá thấy mũi ngưa ngứa, suýt nữa thì chảy máu mũi. Lửa dục vọng trong người không dập tắt được, đè chặt Liễu Mộc Vũ rồi thắt lưng đỉnh lên vài cái thật mạnh, khiến cho Liễu Mộc Vũ vừa ôm chăn vừa rên lớn.
Nữ huyệt dâm đãng sớm đã sưng đỏ, ngón tay Phạm Viêm Bá tiếp tục đùa bỡn nơi lưỡng tính xinh đẹp của Liễu Mộc Vũ, khiến cho thứ chất lỏng dinh dính màu trắng chảy ra khỏi hoa khẩu đỏ au.
“Thả lỏng ra… bảo bối…” Phạm Viêm Bá cố áp chế lửa nóng, cẩn thận khuếch trương cho Liễu Mộc Vũ, thủy huyệt kia vừa được thao một lần, vẫn chưa đóng lại hoàn toàn, nhưng vẫn không thể chứa được ba ngón tay.
Cảm thấy Phạm Viêm Bá đang dùng tay mở rộng huyệt nhi của mình, Liễu Mộc Vũ thấy trướng trướng khó chịu, không nhịn được ra tiếng: “Gia… nhẹ thôi… còn đau lắm…”
“Tiểu yêu tinh… thả lỏng ra… Ngươi chịu được mà…” Phạm Viêm Bá đưa vòng tròn lớn đằng sau cái khóa đặt ở huyệt khẩu, rồi cho vào nữ huyệt của Liễu Mộc Vũ theo khe hở mà hắn vừa tạo ra, vòng tròn lớn đeo được ba ngón tay đó dễ dàng đi vào nhờ có d*m thủy, khiến huyệt đạo Liễu Mộc Vũ hoàn toàn được căng ra.
“Ưm… A…” Viên tròn đi vào làm Liễu Mộc Vũ vô cùng khó chịu. Viên tròn rỗng ruột này mặc dù không lớn như ngọc thể vừa nãy, nhưng tính cụ này luôn căng vách tường thịt ra, huyệt đạo mở rộng khiến không khí lành lạnh tràn vào cơ thể. Liễu Mộc Vũ bất giác co huyệt khẩu lại, nhưng có vòng tròn kia ở bên trong nên huyệt nhi không thể khép kín. Thân thể bị mở rộng từ tận sâu bên trong, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Phạm Viêm Bá nhìn vào phía trong không hề bị che giấu, tham lam nhìn khắp trong thân thể, khiến Liễu Mộc Vũ có một cảm giác dâm đãng kỳ quái.
Đưa toàn bộ viên tròn vào trong hoàn toàn, phần thịt mềm bên ngoài bị bốn thanh nhỏ đè mạnh xuống, khiến cho thứ nam tính dựng đứng ra bên ngoài, Phạm Viêm Bá liền dùng phần khóa của tính cụ kẹp lấy nó. ‘Cách!’ một tiếng, tính cụ liền bao chặt toàn bộ phần bộ phận sinh dục của Liễu Mộc Vũ.
“Bảo bối dâm đãng, có ổ khóa này rồi, ngươi sẽ không tùy tiện bắn tinh được đâu…”
Phạm Viêm Bá nhẫn nại đã lâu dường như sắp nổ tung bắt đầu nhanh chóng ấn Liễu Mộc Vũ vào sát phần dưới khố mình, nhanh chóng ra vào. Liễu Mộc Vũ không phản kháng được, chỉ có thể rên rỉ tiếp nhận đợt chinh phạt thô bạo của Phạm Viêm Bá.
Ra ra vào vào mấy trăm lần, Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá làm cho run rẩy cả người, cuối cùng cũng hiểu được sự lợi hại của cái khóa này. Điểm mẫn cảm liên tục bị kích thích, thế nhanh cái nam tính bị khóa lại nên không thể bắn ra, nữ huyệt cũng bị căng rộng, cho dù có liều mạng co rút thế nào cũng không tiết ra được gì, chỉ có thể bị Phạm Viêm Bá thao đến nỗi quay cuồng trong dục vọng mà không được giải thoát, khoái cảm của những lần cao trào kéo dài biến thành những đợt co rút thống khổ, Liễu Mộc Vũ nắm trên giường không chịu đựng nổi phải kêu lớn.
“Ca ca… Ca ca tốt… Ta, ta không được… như vậy không được! Để ta chết đi…” Liễu Mộc Vũ khóc lóc không thôi, hai tay sờ lung tung vào cái khóa ở dương v*t, nhưng lại không thể tháo ra: “Bỏ ra… bỏ khóa bên dưới ra… cho ta ra đi… Xin ngươi cho ta ra đi!”
“Không được đâu… Khó khăn lắm mới tim được người làm cái khóa này, chính là để ngươi có thể làm gia tận hứng. Yêu tinh ngoan, cục cưng của gia… mở rộng chân ra, đừng tránh gia… Để gia thao ngươi cho thật sướng!” Bắt lấy hai tay Liễu Mộc Vũ đang quấy rối, đặt vòng ra đằng sau, ôm lấy cậu rồi thay đổi tư thế, tiếp tục thao Liễu Mộc Vũ đến nỗi không phân biệt được gì.
“Vừa rồi Quận vương đá… ngươi không đau chứ?” Lãng Tinh bị bịt mắt nghe thấy những dâm từ lãng ngữ trên giường, chỗ bụng dưới lại động tình, tay sờ soạng thân thể trần trụi đang dựa sát bên cạnh mình, liếm môi: “Nếu không đau… để ta cho ngươi thoải mái nữa được không?”
Tình Nguyệt bị bịt mắt nên giác quan mẫn cảm hơn nhiều, cảm thấy tay Lãng Tinh đang thâm nhập hai mông mình, sờ sờ đến nỗi thấy ngưa ngứa, cho nên không hề e lệ, nhu thuận vểnh mông lên, quay về phía Lãng Tinh. Lãng Tinh thấy Tình Nguyệt không từ chối, trong lòng rất vui, một tay sờ hậu huyệt vẫn mềm mại ướt át của Tinh Nguyệt, một tay vuốt ve dương v*t mình vài cái, đưa quy đầu đến huyệt khẩu, cùng với tiếng kêu đau của Tinh Nguyệt liền tiến thẳng vào bên trong ướt át, nắm chặt thắt lưng Tinh Nguyệt rồi đưa đẩy.
Vén màn trướng ra, Phạm Viêm Bá nhìn hai thiếu niên đang giao triền trên mặt đất, liền cúi xuống kề sát thân mình vào lưng Liễu Mộc Vũ, nâng cằm cậu lên rồi để cậu nhìn ra bên ngoài: “Nhìn xem, ngươi kêu mấy tiếng dâm đãng làm cho đám tiểu quan của ta cũng thấy hưng phấn. Thân mình, hai má, thanh âm của ngươi đều dâm đãng mê người như thế, nếu không khóa ngươi lại thì không biết mang đến cho gia bao nhiêu rắc rối nữa.”
Lúc này Liễu Mộc Vũ đã không còn biết gì đến động tĩnh xung quanh, toàn bộ cơ thể đều chìm đắm trong đau đớn và sung sướng. Dục vọng bị khóa chặt được Phạm Viêm Bá trêu đùa, thở hổn hển, hậu huyệt không tự giác được mà mấp máy hút chặt côn th*t vào trong, hai cánh mông trắng noãn dường như muốn lấy lòng mà cọ xát vào đùi Phạm Viêm Bá, nhỏ giọng khẩn cầu: “Cho ta… gia, cho ta… cho ta thoải mái đi…”
“Tiểu dâm đãng, thật muốn đi khoe dáng vẻ này của ngươi cho người khác xem, thật là quá dâm đãng!” Kim thương được hút chặt vô cùng thoải mái, rốt cuộc Phạm Viêm Bá bất chấp tất cả, nắm chặt phần ngực của Liễu Mộc Vũ, chuyên tâm vuốt ve.
Cách một tấm màn trướng, bốn người buông thả trong cuộc hoang dâm, đều cố gắng làm đến tận hứng, đương nhiên người đắc ý nhất chính là tên lưu manh Phạm Viêm Bá!
Lúc trời sắp sáng, Phạm Viêm Bá cuối cùng cũng mỹ mãn mà lên cao trào trong cơ thể Liễu Mộc Vũ, sau đó mới rút tính cụ trong thủy huyệt của Liễu Mộc Vũ ra, dường như muốn trấn an nên xoa nắn bộ phận sinh dục đã sưng đỏ không thôi. Nữ huyệt chịu đủ mọi tàn phá giống như không khống chế được mà tiết ra rất nhiều d*m thủy, xuân nha cũng không chịu thua kém mà phun chất lỏng dinh dính, còn Liễu Mộc Vũ bị thao đến nỗi thần trí không rõ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nước miếng, nằm trên giường đã thấm đầy dâm dịch, mê man.