Thấy con dâu đã có thai sáu tháng vẫn giữ đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, ngày nào cũng đi bái kiến cha mẹ chồng, trong mắt Phạm lão phu nhân đầy vẻ hài lòng, có thể có được người còn dâu biết điều hiểu lễ như thế, Phạm lão phu nhân phải cảm tạ ông trời mấy lần. Kéo Diêu Hiểu Nga mau chóng ngồi xuống, còn đặc biệt để nha hoàn đặt lò sưởi chân của mình ngay dưới chân Diêu Hiểu Nga, để khí lạnh không xâm nhập vào người.
Tán gẫu mấy câu về việc nhà, thi thoảng Diêu Hiểu Nga lại để lộ khuôn mặt buồn rầu, lặng lẽ thở dài. Phạm lão phu nhân thấy bất an, sợ tâm tình con dâu không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến kim tôn bảo bối trong bụng.
“Hiểu Nga, con làm sao vậy? Phải chịu oan ức điều gì? Con nói cho mẹ, mẹ phân xử giúp con.” Phạm lão phu nhân kéo tay Diêu Hiểu Nga, không ngừng an ủi.
Diêu Hiểu Nga cũng không nói gì, nhưng trong mắt đã xuất hiện chút nước, dường như còn sợ mẹ chồng nhìn thấy, lắc đầu lặng lẽ rơi lệ.
Thấy con dâu mang vẻ mặt buồn rầu lặng lẽ rơi lệ, Phạm lão phu nhân đau lòng như thể chính mình là người chịu oan ức, không ngừng nói: “Tội nghiệp! Thực sự quá tội nghiệp! Con nói xem là chuyện gì…”
Đột nhiên Diêu Hiểu Nga quỳ rạp xuống trước mặt Phạm lão phu nhân, nghẹn ngào nói: “Mẹ! Mẹ! Xin mẹ thành toàn cho con, để con về nhà mẹ đẻ chờ sinh đi!”
“Lời này nghĩa là sao? Con ngoan, mau đứng dậy! Mau đứng dậy!” Lão phu nhân kinh ngạc trừng mắt, từ trước đến nay đều là xuất giá tòng phu, đâu có đạo lý để con dâu về nhà mẹ đẻ chờ sinh, nhanh chóng cúi người đỡ Diêu Hiểu Nga dậy: “Rốt cuộc là có chuyện gì, sao đột nhiên lại muốn về nhà mẹ đẻ? Hay có ai bắt nạt con? Con nói cho mẹ, mẹ giải quyết giúp con!”
Diêu Hiểu Nga vẫn ôm mặt nức nở, lắc đầu không nói, làm cho Phạm phu nhân không chịu nổi, nhìn Lãm Thúy đang rũ mặt co ro đứng một bên: “Lãm Thúy, ngươi nói! Rốt cuộc ai bắt nạt trắc Vương phi?”
Sắc mặt Lãm Thúy trắng bệch, sợ hãi lắc đầu: “Lão phu nhân… Lãm Thúy không dám nói…”
“Có gì mà không dám nói? Ở trong Quận vương phủ, vậy mà dám bắt nạt Quận vương phi? Muốn tạo phản sao?” Phạm lão phu nhân nhíu mi trừng mắt, đập mạnh tay xuống bàn: “Ngươi chỉ cần mạnh dạn nói ra! Có chuyện gì ta chống đỡ cho ngươi!”
Diêu Hiểu Nga lau nước mắt, giữ tay Lãm Thúy đang định nói lại thôi, ủy khuất nói: “Mẹ, người đừng làm khó Lãm Thúy, con không bị ai bắt nạt hết… Thật ra là vì con, người khác mới phải chịu oan ức…” Nhìn lên thấy lão phu nhân lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Diêu Hiểu Nga nghẹn ngào thêm hai cái rồi nói tiếp: “Từ lúc con vào phủ đã không làm cho Quận vương thích, trong lòng còn biết rõ. Làm thê tử, con chỉ mong Quận vương có thể vui sướng hạnh phúc, nếu vì sự tồn tại của con mà làm Quận vương khó chịu, xin mẹ thành toàn cho con, cho con về nhà mẹ đẻ, để Quận vương chọn được mối lương duyên khác.”
Phạm lão phu nhân cũng là nhân trung long phượng, lập tức hiểu ngay Diêu Hiểu Nga đang ám chỉ chuyện dạo này Phạm Viêm Bá dọn ra tiền phủ, độc sủng Liễu Tham nghị. Nhớ tới lời dặn của phu quân trước khi đi, lão phu nhân cũng chỉ có thể an ủi: “Hiểu Nga, con nghĩ nhiều rồi… Viêm Nhi đâu có ghét bỏ con, ở trước mặt ta con luôn tuân theo nữ tắc, có thể hài hòa với các phu nhân công tử ở hậu phủ, cũng là khen ngợi tốt đẹp, chỉ là hiện tại con là người có thai, không thể hầu hạ phu quân, thỉnh thoảng Viêm Nhi ra ngoài tìm vui, con làm thê tử cũng nên bao dung…”
Thấy lão phu nhân không giống như trước đây, muốn ra mặt làm chỗ dựa cho Diêu Hiểu Nga, Lãm Thúy vội bước lên phía trước, thêm mắm dặm muối nói: “Lão phu nhân có điều không biết, hiện nay ở bên ngoài có những tin đồn rất khó nghe… Nói rằng Quận vương ham mê sắc đẹp, ngay cả nghĩa tử mà lão Tướng quân nhận cũng không buông tha, há lại không biết đây là do Liễu Mộc Vũ kia câu dẫn Quận vương, còn làm liên lụy đến thanh danh của Quận vương và lão Tướng quân…”
Từ trước đến nay Phạm Viêm Bá luôn có những hành vi phóng túng, chuyện tình sự không hề biết thu liễm, việc hắn và Liễu Mộc Vũ ngầm qua lại Phạm lão phu nhân cũng có nghe qua, tuy rằng bất mãn trong lòng, nhưng vì được phu quân che chở, nhi tử cũng yêu thích, cũng liền nhắm một mắt mở một mắt mà dung túng, hiện giờ cáo trạng lại được bẩm báo trước mặt mình, tuy Phạm lão phu nhân thiên vị Diêu Hiểu Nga nhưng cũng không muốn phu quân và nhi tử phải khó xử, liền vuốt phật châu bằng ngọc thạch trong tay, chậm rãi nói: “Quận vương chỉ là có tính tình ham chơi, gặp được chút chí hướng chung, khó tránh khỏi sẽ vui vẻ thân thiết. Quận Phan Dương lớn như vậy, có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phạm gia chúng ta, chờ chúng ta mất mặt để mua vui, những chuyện sắp đặt như vậy ta còn nghe ít sao? Miệng sinh ra trên thân người khác, người ta nói thế nào, chúng ta không quản được, nhưng nội quyến của vương phủ cũng nghe loạn tin bậy, đó là do chúng ta không đúng!”
Phạm lão phu nhân vừa nói xong, ngay lập tức sắc mặt Diêu Hiểu Nga trở nên khó coi. Phạm Viêm Bá đã hoàn toàn bị yêu nhân Liễu Mộc Vũ kia mê hoặc, lão Tướng quân Phạm Sùng Ân cũng coi như là chỗ dựa vững chắc sau lưng Liễu Mộc Vũ, trong Quận vương phủ thế lực duy nhất có thể châm ngòi chính là lão phu nhân. Diêu Hiểu Nga đã cẩn thận chọn ngày sau khi lão Tướng quân đi xa để cáo trạng, chính là muốn nhân lúc lão Tướng quân không có ở đây, mượn tay lão phu nhân, diệt trừ tiện nhân họ Liễu kia. Nếu lão phu nhân cũng muốn mình dễ dàng tha thứ nhượng bộ cho Liễu Mộc Vũ đó, cái ngày tiện nhân họ Liễu đó làm mưa làm gió trên đầu mình còn xa sao?
Diêu Hiểu Nga dùng khăn tay lau mặt, ra hiệu bằng mắt cho Lãm Thúy. Lãm Thúy ngầm hiểu, đột nhiên quỳ gối trước mặt Phạm lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, thứ cho Lãm Thúy mạo phạm, có chút chuyện tiểu thư không cho Lãm Thúy nói, nhưng nếu không được nói, thực sự Lãm Thúy không thể nín nhịn được! Mặc dù ngày thường Liễu Tham nghị kia luôn mặt hiền tâm lành, nhưng lòng dạ vô cùng ác độc. Thường xuyên đến bắt nạt quấy rầy tiểu thư dưỡng thai, Lãm Thúy không nhịn được nên tranh luận cùng Liễu Tham nghị. Kết quả không biết Liễu Tham nghị kia nói gì với Quận vương, Quận vương cho người tát Lãm Thúy…”
“Chuyện này…” Phạm lão phu nhân nhíu mày. Chuyện Viêm Nhi đánh gãy chân một người hầu rồi đuổi ra khỏi vương phủ, sau đó còn tát Lãm Thúy năm cái, bản thân bà cũng có nghe qua. Chẳng lẽ đúng như lời Lãm Thúy nói, tất cả đều do Liễu Mộc Vũ kia lén bày mưu tính kế? Một quan viên bên ngoài, thật sự có thể ngạo mạn như thế?
Lãm Thúy ôm mặt khóc to, quỳ gối dưới chân Phạm lão phu nhân không chịu đứng dậy: “Liễu Tham nghị kia ỷ vào được Quận vương sủng ái, bắt nạt Vương phi không chỉ một lần hai lần! Hắn nói năng ngạo mạn, rằng sau này sớm muộn gì cũng sẽ vào được Quận vương phủ, lên làm chính phi, muốn Vương phi phải tự biết điều mà rời khỏi vương phủ, nếu không… sẽ để Quận vương bỏ vợ! Vương phi bị ép buộc không còn biết làm thế nào, nên mới đến từ biệt lão phu nhân…”
“Hồ nháo!” Phạm lão phu nhân không thể nhẫn nhịn phẫn nộ. Vốn dĩ bà đã không có chút cảm tình nào với Liễu Mộc Vũ, một nam nhân có ngoại hình quá xinh đẹp không nói làm gì, nhìn qua trông có vẻ tri thư đạt lý nhưng cũng chả làm được chuyện gì, giống hệt như nam quan tiểu ca ở hoan lâu kỹ quán, suốt ngày chỉ biết dâm lãng mua vui quyến rũ Phạm Viêm Bá. Tuy rằng từ lúc có Liễu Tham nghị này, Viêm Nhi không còn ra ngoài gây chuyện bừa bãi, nhưng hắn lại dám ỷ vào được sủng ái, chẳng những bắt nạt nội quyến, còn ngông cuồng tranh giành vị trí chinh phi? Quả thực quá hoang đường!
Trước khi đi phu quân đã dặn dò riêng với mình phải hậu đãi Liễu Mộc Vũ, nhưng bản thân Liễu Mộc Vũ này không biết chừng mực, còn dám ngạo mạn đến nỗi bắt nạt Vương phi, giả dụ để thêm một thời gian nữa thì sẽ thế nào? Phạm lão phu nhân tức giận không nhẹ, quát lớn tiếng: “Một quan lại ngoại phủ nhỏ bé mà dám ức hiếp Quận vương phi? Ai cho hắn lá gan đó? Một nam tử mà dám vọng tưởng vào Quận vương phủ làm chính phi, hắn coi lễ pháp tổ tông chỉ là giấy trắng thôi sao?”
Lãm Thúy quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục, cũng khóc lóc nghẹn ngào: “Thế nhưng, Liễu Mộc Vũ kia nói, lão Tướng quân đã đến nhà cầu hôn… Việc này, Phạm A Đại ở phòng ngựa có thể làm chứng. Liễu Mộc Vũ còn nói… Hắn còn nói…”
“Hắn còn nói cái gì?”
“Hắn còn nói… Nếu không phải có ngài ngăn trở, lão Tướng quân đã sớm cưới mẫu thân hắn, Tăng Yến Vân làm vợ… Họ đã sớm được vào Quận vương phủ!”
Tăng Yến Vân?
“Đi ra ngoài! Các ngươi đi ra ngoài!” Giọng nói của lão phu nhân trở nên lạnh lùng không thể vãn hồi.
Diêu Hiểu Nga trừng mắt với Lãm Thúy một cái, rũ mắt hành lễ: “Con xin cáo lui trước…”
Mang theo Lãm Thúy rời khỏi viện tử của lão phu nhân, Diêu Hiểu Nga có chút tức giận trách Lãm Thúy: “Sao ngươi lắm miệng như vậy? Ngươi chỉ cần dẫn dắt để lão phu nhân tìm Phạm A Đại hỏi về hành tung của lão Tướng quân là được rồi, sao còn nói mấy chuyện dư thừa phía sau?”
“Lãm Thúy lắm miệng! Lãm Thúy lắm miệng!” Lãm Thúy giả bộ vả vào miệng mình hai cái, vô cùng đáng thương nhìn sắc mặt Diêu Hiểu Nga: “Ta sợ không khuyên lão phu nhân được, định dùng Tăng Yến Vân kia để kích thích lão phu nhân… Là Lãm Thúy nóng vội! Liệu có thể… biến khéo thành vụng không?”
“Ta thấy cũng chưa chắc… Tiếp đó cứ dựa theo kế hoạch của chúng ta mà làm…” Trong mắt Diêu Hiểu Nga hiện lên ý cười độc địa, ai muốn làm ta khó chịu, ta sẽ khiến kẻ đó phải thống khổ!
Diêu Hiểu Nga đi rồi, lão phu nhân lộ rõ vẻ nôn nóng ngồi trên nhuyễn tháp, cái tên Tăng Yến Vân này quả thực giống như ma chú, thoáng cái đã đánh trúng bà! Bà vẫn nhớ rõ hơn hai mươi năm trước, trượng phu mà bà vẫn tưởng rất trung trinh với tình cảm, đến tối lại lén trốn ra khỏi phòng ngủ, chỉ vì để gặp mặt riêng với người đã có chồng kia! Thậm chí ông ta còn vì nữ nhân đó mà liều chết thỉnh cầu tiên hoàng đặc xá cho tội thần của tiền triều, biết được nữ nhân kia đã được thả ra, rời khỏi kinh thành, liền phái vô số thủ hạ đi tìm nữ nhân đó! Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng vẫn nhìn lên trời cao, thở dài một hơi…
Trải qua thời buổi loạn lạc cùng trượng phu, Phạm lão phu nhân cũng không phải loại phụ nhân vô tri tai điếc mắt mù, Diêu Hiểu Nga và Lãm Thúy vô duyên vô cớ kể lể chuyện tủi thân, không gì ngoài chuyện muốn sắp đặt chút thị phi, cáo trạng Liễu Mộc Vũ! Còn mấy cái chuyện linh tinh gì mà Liễu Mộc Vũ nói lão Tướng quân sớm đã cưới mẫu thân hắn, bước vào Quận vương phủ, đó chỉ là những lời nói dối quá vụng về. Phạm lão phu nhân hiểu rõ trong lòng, chẳng có người nào chuẩn bị bước vào nhà chồng làm chính thê, còn chưa vào cửa mà đã nói ra những lời đắc tội mẹ chồng tương lai, không biết Lãm Thúy có thực sự coi mình là một bà già ngu ngốc không, muốn dùng lời nói dối trăm ngàn sơ hở đó để chọc giận mình, nhưng ba chữ “Tăng Yến Vân” kia lại thành công làm mình không thể bỏ qua được!
Phạm lão phu nhân vô thức vuốt ve phật châu bằng ngọc thạch trong tay, nhiều năm qua vẫn luôn ăn chay niệm phật, chỉ mong có thể được tâm tĩnh thần an, không ngờ chỉ mới nghe được ba chữ “Tăng Yến Vân”, bản thân mình đã nôn nóng tưởng như phát điên! “Tăng Yến Vân” chính là ma chướng khó hiểu nhất trong lòng bà, ma chướng chưa loại bỏ được, bà vĩnh viễn không thể an lòng!
“Người đâu, gọi Phạm A Đại đến đây!”
Trong lòng Phạm lão phu nhân càng lúc càng lo lắng, lần này nhất định phải hỏi rõ ràng rành mạch hành tung của phu quân mới được!
Thu dọn một ít sách vở cuối cùng trong thư phòng, Liễu Tăng thị vừa bận việc vừa quan sát con mình từ trên xuống dưới: “Con à, mấy hôm nay… ở Quận vương phủ vẫn tốt chứ? Quận vương… không làm khó dễ con chứ?”
Liễu Mộc Vũ nhớ lại cả ngày hôm qua đều dâm loạn phóng đãng, bối rối đặt cuốn sách trong tay vào hòm gỗ, mượn việc này để giấu đi nỗi xấu hổ trong lòng: “Vẫn… vẫn rất tốt, mẹ đừng lo lắng.”
“Thân thể con không tốt, lần này đi xa phải chuẩn bị bao nhiêu thuốc mẹ đã nghĩ xong, hôm qua mẹ gặp Sài đại phu, ông ta đồng ý đi Thiều quan cùng chúng ta, còn những chuyện khác…” Nhìn nhi tử vẫn không chịu tỉnh ngộ, Liễu Tăng thị thở dài. “Hiện giờ thân thể con bắt đầu nặng nề, vẫn ít ra ngoài thì tối hơn, ngày mai mẹ sẽ gọi Trịnh bá đánh xe giúp mẹ khuân mấy cái hòm này, giờ mùi sẽ cùng Sài đại phu đến Quận vương phủ đón con, con chỉ cần thu dọn hành lý mang theo của mình là được rồi…”
“Vâng, con biết rồi…” Ngày mai phải rời khỏi quận Phan Dương. Mấy ngày nay chỉ biết ngẩn người, Liễu Mộc Vũ cúi đầu xuống, tay bất giác ôm lấy bụng, sắp đến lúc phân ly, thật không biết giữa Phạm Viêm Bá và mình, rốt cuộc là ai không nỡ hơn ai…
Trong Phật đường, tiếng gõ mõ vội vàng.
Phạm phu nhân quỳ gối trước mặt tượng Bồ Tát, nhưng không có được sự bình thản tĩnh lặng như trước đây, trong đầu vẫn vang lên những lời nói của Phạm A Đại…
“Lão gia thường xuyên một mình đến tiểu viện của Liễu gia gặp mặt Liễu Tăng thị, nhưng hình như Liễu Tăng thị kia không bằng lòng gặp lão gia, có một lần còn đuổi lão gia ra ngoài, lão gia đứng bên ngoài vẫn gọi to Yến Vân, Yến Vân…”
“Mấy ngày trước lão gia tức giận bất tỉnh vì chuyện của Quận vương, nói là muốn tĩnh dưỡng một mình, kỳ thực lão gia không hề tĩnh dưỡng, mà là lén ra ngoại thành thăm mẹ con Liễu thị, có lúc còn ở bên ngoài tiểu viện, cả đêm không về…”
“Tiểu viện trong thành Phan Dương mà Liễu gia hiện đang ở, chính là do lão gia bảo Quận vương đặt mua, hình như lão gia muốn ở gần để chăm sóc…”
“Lần này lão gia đi Thiều quan, không phải tìm gặp bằng hữu, mọi người đều biết lão gia đi Thiều quan vì muốn xây từ đường cho Liễu thị, chỉ là lão gia đã dặn dò phải nói dối ngài, không thể để ngài biết…”
‘Rầm!’ một tiếng, Phạm lão phu nhân gạt hết mấy thứ đồ cúng trên bàn thờ xuống mặt đất, phật châu bằng ngọc thạch trong tay cũng rơi vung vãi.
Phạm Sùng Ân ơi Phạm Sùng Ân, ta và ông đã có tình cảm phu thê mấy chục năm nay, vậy mà ông lại vì một nữ nhân mà dối gạt ta đến mức này? Cái gì mà nghĩa tử… Chỉ e Liễu Mộc Vũ kia chính là dã chủng bên ngoài của ông đúng không? Gì mà “từ đường Liễu thị”, người có đầu óc chỉ cần nghĩ một chút sẽ biết ngay đó là từ đường của “Liễu Chấn Đình”. Liễu Chấn Đình là cựu thần của tiền triều, vậy mà ông còn đi xây từ đường cho ông ta? Để lấy lòng nữ nhân kia, ông không sợ xúc phạm thánh uy, cả nhà bị gán tội?
Liễu Tăng thị kia đã biến mất nhiều năm như vậy, đột nhiên đưa nhi tử vào quận Phan Dương, rốt cuộc là vì sao? Nhất định do bà ta ghen ghét ta, cho nên mới cho nhi tử câu dẫn Viêm Nhi để trả thù ta. Phạm Sùng Ân, ông để những chuyện gièm pha liên lụy đến Viêm Nhi, vậy mà còn có mặt mũi muốn ta bảo vệ an toàn cho dã loại của Liễu gia? Sao đến giờ ông vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ, chẳng lẽ thực sự muốn để mẹ con Liễu thị làm cái nhà này thân bại danh liệt mới cam tâm?
Trong lòng Phạm lão phu nhân như có ma quỷ, không ngừng dung hợp tất cả những suy nghĩ ác độc cùng nhau, càng nghĩ lại càng cảm thấy mẹ con Liễu thị là mầm mống tai họa, nhất định phải nhổ bỏ mới có thể yên tâm!
Bếp lửa trong phòng bếp cháy rừng rực, thi thoảng có những tiếng nổ ‘Tanh tách!’. Liễu Mộc Vũ đang ngồi trông lửa cho nồi thuốc của mình, chung quanh là một vài bà dì thường xuyên ra ra vào vào. Mấy đầu bếp nữ lớn tuổi đã từng nhìn thấy biết bao loại thuốc đông y, thuốc bổ. Đây là thuốc an thai mà Sài Hạ Tử kê cho cậu, nếu để mấy người này sắc thuốc giùm, khó đảm bảo không bị phát hiện ra manh mối, cho nên lần nào Liễu Mộc Vũ cũng tự mình sắc thuốc, sau đó cẩn thận đổ bã thuốc đi.
“Liễu Tham nghị, lại đến sắc thuốc à?” Vương đại nương cười khanh khách chào hỏi Liễu Mộc Vũ. Liễu Mộc Vũ cũng gật đầu đáp lễ. Vương đại nương chỉ vào một cái khay đựng mấy đĩa bánh chay, nói: “Ngày mai phải tế từ đường, có thể làm phiền ngài giúp ta mang khay bánh chay này đến từ đường không?”
Để tiện cho một ít họ hàng xa và quan lại ngoại phủ tế bái tổ tiên, từ đường và phòng bếp của hậu phủ đều giống nhau, được xây ở vị trí trung gian giữa tiền phủ và hậu phủ, chỉ cần có lệnh bài của Quận vương là có thể tùy tiện ra vào. Mấy hôm nay, Vương đại nương giúp Liễu Mộc Vũ không ít chuyện, còn thường xuyên để lại cho cậu chút ít điểm tâm, dần dà cũng thân quen hơn. Vương đại nương đi đứng không tiện, Liễu Mộc Vũ cũng không so đo thân phận cao thấp, khi rảnh rỗi cũng hay giúp Vương đại nương làm chút việc vặt. Bánh chay để cúng thực sự rất nhiều, tất nhiên Liễu Mộc Vũ sẽ không từ chối, đứng dậy lau tay, bưng khay bánh chay khá lớn lên.
“Đại nương, ngài để ý lửa giúp ta, ta đi đã…”
“Chờ một chút, hôm nay trắc Vương phi đã ở từ đường sắp xếp bát hương đồ cúng, đây là thuốc an thai của Vương phi, phiền ngươi mang đến đó luôn!” Vương đại nương đặt bát thuốc vừa được sắc xong vào khay, quay đầu tiếp tục bận chuyện của mình. “Tới từ đường sẽ có người ra lấy bánh và thuốc, ngươi chỉ cần giúp ta đưa đồ đến hành lang ngoài từ đường là được rồi.”
Liễu Mộc Vũ nghe nói Diêu Hiểu Nga đã ở trong từ đường, trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng trong tay đã bưng mấy thứ đồ, nếu lúc này bỏ xuống, chẳng những sẽ làm Vương đại nương thêm phiền toái, cũng tỏ vẻ mình quá hẹp hòi so đo. Thở dài, chỉ cần mình mang đồ đến bên ngoài hành lang là được, chắc sẽ không có gì phiền phức đâu…
Sự thật chứng minh, tất cả đều thuận lợi, bên ngoài từ đường, người hầu vẫn bận rộn đi ra đi vào. Tuy rằng lần cúng bái từ đường này không có lão Tướng quân ở đây, nhưng việc chuẩn bị và bố trí cũng không hề qua loa. Liễu Mộc Vũ mới đi đến hành lang ngoài từ đường đã có một bà dì tiến đến, nhận lấy đồ trên tay Liễu Mộc Vũ, lúc gần đi còn để tâm nhìn Liễu Mộc Vũ.
Không cần đối mặt với Diêu Hiểu Nga làm Liễu Mộc Vũ thở nhẹ một hơi. Nhớ ra nồi thuốc vẫn còn đang sắc trên bếp, Liễu Mộc Vũ bước vội về. Đến giờ mùi sẽ đi Thiều quan cùng mẫu thân, Liễu Mộc Vũ định uống thuốc xong sẽ từ biệt Phạm Viêm Bá… Đến lúc đó, liệu tên lưu manh vô lại kia có lôi kéo mình để triền miên lưu luyến một hồi không? Khuôn mặt Liễu Mộc Vũ nóng bừng lên, thầm mắng mình không biết xấu hổ, đến tận lúc này mà còn nghĩ tới chuyện dâm đãng hạ lưu đó!
Thế nhưng vừa nghĩ tới khoảng thời gian một năm chia xa, trong ngực Liễu Mộc Vũ khó tránh khỏi một chút rung động.
Lại nhìn về phương hướng của từ đường phía xa xa, có lẽ tên oan gia Phạm Viêm Bá kia đang chuẩn bị cúng tế tháng chạp cùng trắc Vương phi… Tâm tư Liễu Mộc Vũ có chút ngẩn ngơ, dưới đáy lòng chua xót đang phác thảo ra mỹ cảnh một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ở bên nhau.
Trở về phòng bếp, Vương đại nương đã đi đâu mất, thấy nồi thuốc trên bếp đã sắc xong, Liễu Mộc Vũ tìm miếng vải dày lót vào quai nồi, đổ thuốc vào trong bát.
Bên ngoài là những tiếng ồn ào loạn lên, cửa phòng bếp bị đá văng ra, một đám gia đinh tôi tớ hung thần ác sát xông vào. Bà dì đã gặp ở trước từ đường chỉ vào Liễu Mộc Vũ kêu: “Chính là hắn! Chính là hắn!”
Mấy gia đinh tôi tớ cao to không nói một lời, xông lên, ấn Liễu Mộc Vũ xuống đất, giữ chặt hai vai cậu.
Liễu Mộc Vũ bị biến cố đột ngột này khiến cho không kịp đề phòng, cố nén đau đớn, cố sức quay đầu nhìn. Láng máng thấy bóng dáng Vương đại nương lẫn trong đám người, Liễu Mộc Vũ gọi lớn: “Vương đại nương, đây… đây là chuyện gì?”
Thân thể bị gia đinh bắt đi như bắt thỏ, túm cổ áo xách đến. Vẻ mặt Vương đại nương đầy phẫn nộ, xông đến tát Liễu Mộc Vũ hai cái thật mạnh!
“Thứ lang tâm cẩu phế nhà ngươi, dám hạ độc hại trắc Vương phi? Sao ngươi có thể ác độc như vậy?”
Vương đại nương tiến đến định đánh Liễu Mộc Vũ hai cái nữa, bị gia đinh đẩy sang một bên!
“Vương đại nương, bắt được thủ phạm mới là lúc trị tội trừng phạt hắn! Chúng ta đưa phạm nhân đến trước mặt Quận vương và lão phu nhân để thẩm vấn, mau chóng hỏi ra nguồn gốc thuốc độc, giải độc cho trắc Vương phi mới đúng.”
Cái gì? Hạ độc Vương phi? Thủ phạm?
Trong đầu Liễu Mộc Vũ trống rỗng, bị đám tôi tớ thô lỗ bắt đi, khi bị đưa đến dưới hành lang gấp khúc bên ngoài từ đường, chỉ thấy một đống người vây quanh ở đó, đứng giữa là Phạm lão phu nhân đang phẫn nộ và Phạm Viêm Bá với vẻ mặt nôn nóng không tin.
Nhìn thấy Liễu Mộc Vũ bị áp tải đến đây, Phạm lão phu nhân tức giận nghiến răng nói: “Hạ ma ma, chính là người này mang thuốc đến cho trắc Vương phi?”
Bà dì dẫn người đến bắt Liễu Mộc Vũ chỉ vào mặt cậu, khẳng định: “Lão phu nhân, chính là người này mang thuốc độc phá thai đến cho trắc Vương phi!”
Phía sau có tôi tớ cầm bình thuốc vẫn đang tỏa khói nóng, ném xuống bên cạnh Liễu Mộc Vũ: “Khởi bẩm Quận vương, lão phu nhân, khi thủ hạ đi bắt nghi phạm, hắn đang đổ bã thuốc trong phòng bếp, muốn tiêu hủy chứng cớ!”
Căn phòng bên cạnh từ đường truyền ra tiếng kêu la thảm thiết của Diêu Hiểu Nga. Phạm lão phu nhân nghe thấy mà hai mắt đỏ bừng, căm hận nhìn nhi tử đứng một bên, vừa khóc vừa mắng: “Thằng bất hiếu này! Đều tại con thiên vị tiện nhân kia, nên giờ mới gặp tai họa này! Trong bụng Hiểu Nga là kim tôn duy nhất của Phạm gia chúng ta, nếu đứa trẻ xảy ra chuyện gì không hay, con bảo ta và cha con phải gặp mặt liệt tổ liệt tông thế nào?
Phạm Viêm Bá cũng bị biến cố bất ngờ này làm cho tâm tư loạn hết cả lên. Vốn dĩ mọi người đang chuẩn bị để cúng bái trong từ đường, một lát sau Hạ ma ma bưng một bát thuốc vào, nói là thuốc dưỡng thai mà đại phu đã kê cho trắc Vương phi, phải uống ngay khi còn nóng, không ngờ sau khi Diêu Hiểu Nga uống vào, đột nhiên nôn mửa không ngừng, bụng dưới đau đớn, chỉ một lát sau váy đã toàn màu máu… Vương thần y tới nơi, vội vàng đưa Diêu Hiểu Nga sang phòng bên cạnh để cứu chữa khẩn cấp, sau khi chẩn đoán đã nói Vương phi uống phải thuốc độc phá thai, chỉ sợ tiểu Thế tử trong bụng Vương phi lành ít dữ nhiều!
Phạm lão phu nhân vừa nghe xong, suýt nữa thì ngất xỉu. Hạ ma ma quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lại, là một thư sinh rất quen mặt mang thuốc từ phòng bếp tới, bà cũng không nghĩ nhiều liền đưa trắc Vương phi uống. Hiện giờ ngẫm lại, người mang thuốc đến rất giống Liễu Mộc Vũ trước đây đã đẩy trắc Vương phi xuống ao sen…
“Liễu Mộc Vũ!” Phạm Viêm Bá bước vài bước đến cạnh Liễu Mộc Vũ, gạt bỏ đám gia đinh tôi tớ đang giữ chặt bả vai Liễu Mộc Vũ, nắm lấy cổ tay cậu: “Là ngươi? Thực sự là ngươi đưa thuốc cho trắc Vương phi?”
Đầu óc Liễu Mộc Vũ như hỏng mất, bản thân cậu đã ngàn trốn vạn tránh, cố gắng hết sức để cách xa những vướng mắc với nội phủ, nhưng tại sao vẫn không tránh được?
Cái gì mà thuốc độc… Cái gì mà phá thai? Cậu chỉ giúp Vương đại nương mang bánh chay và thuốc tới từ đường thôi… Sao lại trở thành phạm nhân?
“Phải… Không phải!” Liễu Mộc Vũ chốc lại gật đầu, chốc lại lắc đầu, là cậu mang thuốc tới, nhưng không phải thuốc độc!
Phạm lão phu nhân hung ác nhìn chằm chằm Liễu Mộc Vũ, đây là sự trả thù của Tăng Yến Vân? Đây là mục đích cuối cùng để bà ta phái nhi tử đến câu dẫn Viêm Nhi!… Khiến Phạm gia bọn họ đoạn tử tuyệt tôn! Thật sự lòng dạ quá mức độc ác!
Phạm lão phu nhân tức giận nói với nhi tử: “Viêm Nhi, tội nhân ở ngay đây, không phải con nói không thể chỉ tin lời của một bên sao? Con mau bắt hắn để tra hỏi rõ ràng, chuyện lần này, nếu con không xử lý công bằng, e là một ngày nào đó mẫu thân này bị hại chết cũng không biết tìm ai để kêu oan!”
Phạm Viêm Bá trừng mắt như sắp nứt ra. Chung quanh là một đống người ồn ào xác nhận Liễu Mộc Vũ chính là hung thủ, mẫu thân cũng đang ép buộc mình mau chóng xử lý, nhưng dù có thế nào Phạm Viêm Bá cũng không thể tin được, bát thuốc độc đó lại là của Liễu Mộc Vũ văn nhược yếu ớt kia?
Phạm Viêm Bá nhanh chóng giữ chặt cổ tay Liễu Mộc Vũ, gần như muốn bóp nát cậu: “Liễu Mộc Vũ, ngươi nói rõ ràng cho ta! Rốt cuộc có phải ngươi hạ độc Vương phi không?”
“Ta… Ta không có! Không phải ta!” Liễu Mộc Vũ đau đớn thống khổ. “Ta chỉ giúp Vương đại nương mang bánh chay và thuốc đến từ đường, còn lại ta không biết gì hết!”
Phạm Viêm Bá nhìn Liễu Mộc Vũ bằng ánh mắt phức tạp, đương nhiên hắn hy vọng tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của kẻ khác để hãm hại Liễu Mộc Vũ, đây là cọng rơm duy nhất để hắn có thể bảo vệ Liễu Mộc Vũ: “Dẫn Vương đại nương tới đây!”
Không đợi tôi tớ đến bắt, Vương đại nương đã chen chúc trong đám người, bổ nhào xuống mặt đất, lớn tiếng gào khóc: “Lão phu nhân! Lão phu nhân! Trời đất chứng giám! Vương thị ta đã làm công ở Quận vương phủ hai mươi mấy năm, cũng đã nhìn Quận vương lớn lên, sao ta có thể làm ra chuyện hạ độc tiểu Thế tử chứ?”
Phạm lão phu nhân sao có thể không nhìn ra Phạm Viêm Bá đang thiên vị, tức giận quát lớn: “Phạm Viêm Bá! Vương thị đã làm công trong phòng bếp từ ngày mới dựng tấm biển Quận vương phủ, nếu bà ta muốn hạ độc, trên dưới Quận vương phủ từ lâu đã không còn ai sống sót! Con không ép hỏi thủ phạm, ngược lại còn dọa nạt tôi tớ vô tội, chính là vì muốn xóa bỏ tội lỗi cho thủ phạm? Tiếp đó, có phải con còn định nghi ngờ Hạ ma ma?”
Hạ ma ma nhanh chóng bước ra từ sau lưng Phạm lão phu nhân, quỳ gối trước mặt lão phu nhân, liên tục nói “Không dám”.
Phạm lão phu nhân nổi giận đùng đùng nói: “Hạ ma ma là nha hoàn hồi môn khi ta bước vào Phạm gia, nếu con nghi ngờ Hạ ma ma, còn không bằng nghi ngờ ta hạ độc Vương phi!”
Lúc này, Vương thần y đã đi theo Diêu Hiểu Nga từ quận Hồ Tây đến đây bước ra khỏi phòng bên cạnh, quỳ gối ngoài hành lang gấp khúc: “Khởi bẩm Quận vương, tiểu y đã cho Vương phi dùng thuốc an thần, hiện tại Vương phi đã ngủ. Tiểu y dùng bài thuốc gia truyền để bảo vệ thai nhi trong bụng Vương phi. Về phần tiểu Thế tử có vượt qua được không, còn phải xem Vương phi uống phải loại độc nào, mới có thể chữa bệnh đúng thuốc!”
Phạm lão phu nhân được nhắc nhở, vội vàng chỉ vào bình thuốc trước mặt, nói: “Vương thần y, mau nhìn xem, độc mà trắc Vương phi trúng có phải thuốc độc này không?”
Vương thần y bước ra đằng trước, đổ những mẩu vụn của thuốc trong bình ra, cũng không sợ bỏng mà vươn tay đẩy đẩy mấy cái, lấy một vị thuốc đen tuyền: “Khởi bẩm lão phu nhân, chính là cái này! Đây vốn là thuốc phá thai, người hạ độc cho thêm chút thạch hộc, thạch tín kèm theo, hương vị sẽ rất giống thuốc dưỡng thai, nhưng thực ra đó là loại thuốc rất độc hại! Loại thuốc này khó điều chế, dù người tinh thông dược lý như tiểu y cũng phải sắc mấy lần mới có thể pha chế tốt nhất…”
Vương đại nước vừa quỳ vừa bước lên trước vài bước, ôm chân Phạm lão phu nhân khóc lóc kể lể: “Gần đây Liễu Tham nghị luôn đến phòng bếp sắc thuốc, hơn nữa cũng không để ai sắc giúp hắn, chuyện này tất cả tôi tớ nha hoàn của phòng bếp đều có thể làm chứng. Lão phó ngu dốt, bình thường thấy hắn ôn hòa hữu lễ với người khác, vẫn tưởng hắn là người tốt… mới nhờ hắn đưa thuốc cho trắc Vương phi… nhưng không ngờ đúng lúc để hắn…”
“Quận vương, thuốc này do chính Liễu Tham nghị sắc… Lúc chúng ta đến bắt hắn, hắn đang đổ bã thuốc.” Một gia đinh nói xen vào, mấy tôi tớ khác cũng gật đầu hùa theo.
Chung quanh lại thêm lớn giọng chứng minh, rất nhiều tôi tớ thị nữ ở phòng bếp đều nói gần đây thường thấy Liễu Tham nghị đến phòng bếp sắc thuốc…
Trăm miệng một lời, đều nói Liễu Mộc Vũ là người sắc thuốc, tâm tư hỗn loạn bực dọc của Phạm Viêm Bá càng không rõ ràng: “Thuốc này do ngươi sắc? Thân thể mẹ ngươi khỏe mạnh, ngươi cũng không mắc bệnh cần dùng thuốc, rốt cuộc ngươi định sắc thuốc cho ai uống?”
Tuy rằng trong tâm Phạm Viêm Bá vẫn muốn thiên vị Liễu Mộc Vũ, nhưng hiện giờ đầy đủ nhân chứng vật chứng đều chứng minh Liễu Mộc Vũ là kẻ đầu sỏ. Phạm Viêm Bá lo lắng trong lòng, kế sách hiện nay, chỉ có thể để Liễu Mộc Vũ nhận tội trước, chỉ cần Liễu Mộc Vũ nhận sai, nhất định hắn sẽ cầu tình cho cậu, xin mẫu thân nhìn vào mặt mũi phụ thân và hắn, tha cho Liễu Mộc Vũ, tội nặng phạt nhẹ, giữ tính mạng cho cậu!
“Nếu là ngươi làm, hãy mau ăn năn hối cải! Đừng cố chấp không chịu tỉnh ngộ!”
“Ta… Ta không sắc thuốc phá thai…” Chỉ trong một thoáng tất cả mọi người đều chỉ vào mình, nói mình sắc thuốc độc, đột nhiên Liễu Mộc Vũ cảm thấy vô lực hết đường chối cãi, cổ họng khô khốc: “Ta không sắc thuốc độc… Gia, ngài phải tin ta! Chỉ là gần đây ta có chút khó chịu… mới sắc thuốc để mình uống…”
Phạm lão phu nhân lớn tiếng hỏi: “Vậy Liễu Tham nghị nói nghe xem, mấy ngày nay, ngươi bị bệnh gì? Sắc thuốc gì? Đến khám ở hiệu thuốc nào? Quận vương phủ chúng ta cũng không phải nha môn hắc ám, tất nhiên ngươi có thể thoải mái nói thật. Chỉ cần ngươi có thể chứng minh ngươi không phải người hạ độc, tất nhiên Phạm thị ta sẽ quỳ xuống nhận tội với ngươi!”
“Ta… Ta…” Trong lòng Liễu Mộc Vũ rét run từng đợt.
Ngươi bảo ta phải nói gì đây? Nói rằng ta sắc thuốc dưỡng thai, nói rằng trong bụng ta đã có thai ba tháng, mà phụ thân của đứa trẻ chính là Phạm đại Quận vương? Liễu Mộc Vũ bi thương trong lòng, bên cạnh là “bằng chứng như núi”, tất cả đều chứng minh mình hạ độc Vương phi. Lúc này dù cậu có nói mình là nam nhi, nhưng trong bụng cũng có con của Quận vương, có ai tin chứ? Sẽ chỉ khiến người ta cười nhạo thêm thôi!
Mọi người thấy lão phu nhân nói quyết tuyệt như thế, mà Liễu Tham nghị vẫn úp mở không chịu nói, lại càng chắc chắn Liễu Mộc Vũ phạm tội, thì thầm với nhau, đều mắng chửi kẻ độc ác đầu độc hại người này.
“Nếu Liễu Tham nghị không nói rõ được, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, điều tra rõ chuyện này, tất nhiên sẽ để ngươi hiểu ra!” Phạm lão phu nhân phô ra tư thái chủ mẫu, ra lệnh cho gia đinh: “Nếu Liễu Tham nghị bị bệnh, nhất định không chỉ mua một bao thuốc. Các ngươi đến viện tử của Liễu Tham nghị, tịch thu số thuốc còn lại cho ta. Chúng ta muốn nhìn xem Liễu Tham nghị có bệnh mà không nói, rốt cuộc là vì sao?”
“Vâng!” Mấy gia đinh chạy đến tiền phủ.
Những tiếng nghị luận và mắng mỏ chung quanh rơi vào tai Phạm Viêm Bá, bàn tay bị giam cầm nắm chặt lại, tạo ra một dấu vết tím bầm trên cổ tay vừa trắng vừa gầy của Liễu Mộc Vũ. Phạm Viêm Bá không hiểu, Liễu Mộc Vũ muốn hắn tin cậu, nhưng khi đối mặt với bằng chứng phạm tội lại không chịu lên tiếng giải thích, chỉ lặp đi lặp lại lời nói dối cứng nhắc kia, cân nhắc thêm một chút là bị vạch trần. Chẳng lẽ Liễu Mộc Vũ thực sự cảm thấy hắn là một tên lưu manh ngu ngốc bị tình dục mê hoặc?
“Gia… Ngươi phải tin ta! Ta không làm! Ta thực sự không hạ độc trắc Vương phi! Ngươi đã nói sẽ tin ta!” Nhìn ra sự chỉ trích trong mắt Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ cầm tay Phạm Viêm Bá. Cậu không để ý đến thể diện, cũng bất chấp danh phận để vào Quận vương phủ, tất cả đều chỉ vì nam nhân trước mắt này. Nếu ngay cả nam nhân đó cũng không tin cậu, vậy cậu còn có thể đứng được trong Quận vương phủ sao?
Phạm Viêm Bá nhìn chằm chằm vào Liễu Mộc Vũ, nói từng chữ một: “Được! Ngươi nói đi! Ngươi nói xem thuốc này được sắc cho ai? Ai dùng? Ai đưa? Chỉ cần ngươi nói rõ mọi chuyện… Ta sẽ tin ngươi!”
“Không… Không phải ta… Ngươi tin ta…” Liễu Mộc Vũ ra sức lắc đầu, nước mắt tụ tập nơi khóe mắt.
“Lão phu nhân! Lão phu nhân! Lục soát được rồi!” Mấy tôi tớ hấp tấp chạy tới, cầm mấy bao thuốc trong tay, giao cho Phạm lão phu nhân: “Chúng ta lục soát được những thứ này ở chỗ của Liễu Tham nghị…”
Liễu Mộc Vũ vừa thấy, đúng là thuốc dưỡng thai Sài Hạ Tử kê cho mình, nhất thời căng thẳng, theo trực giác muốn lấy thuốc về: “Không… Đây không phải…”
Phạm lão phu nhân lạnh lùng nói: “Có phải hay không, mở ra xem chẳng phải sẽ biết?”
Phạm lão phu nhân đưa bao thuốc cho Vương thần y đang đứng đằng sau. Vương thần y mở bao thuốc ra, đảo qua sơ lược mấy cái, chắp tay bẩm báo: “Lão phu nhân, đúng là trắc Vương phi uống phải thuốc độc này, ta lập tức dựa theo chỗ thuốc này để điều chế thuốc giải độc, tin rằng nhất định có thể cứu được tiểu Thế tử!”
Phạm lão phu nhân thầm niệm “A di đà phật” trong lòng, Bồ Tát phù hộ, cuối cùng kim tôn của mình cũng được cứu!
Ném bao thuốc còn lại xuống bên chân Liễu Mộc Vũ, bao thuốc bung ra, thuốc bên trong cũng rơi ra ngoài…
Nhìn đống thuốc rơi lả tả trên mặt đất, đây vốn không phải thuốc dưỡng thai Sài Hạ Tử kê cho mình! Liễu Mộc Vũ kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn Phạm Viêm Bá đang mang vẻ mặt đau lòng.
Không phải! Thuốc này đã bị tráo đổi! Đây không phải thuốc của ta!
Lúc này, có gia đinh gọi sai dịch canh cửa tới. Sai dịch nhìn bao thuốc, cũng làm chứng nói tận mắt thấy Liễu Tham nghị mang mấy bao thuốc giống vậy từ bên ngoài vào.
Chuyện cho đến giờ, Phạm Viêm Bá vốn không muốn tin Liễu Mộc Vũ đầu độc, lúc này cũng đã định tội Liễu Mộc Vũ thầm trong lòng, tức giận Liễu Mộc Vũ bất thông tình lý, rõ ràng trong lòng chỉ nhớ thương cậu, ngày nào cũng dùng hết khả năng để ở cùng cậu, thậm chí còn đồng ý rất nhiều chuyện vốn không nên nói, nhưng tại sao Liễu Mộc Vũ vẫn không bỏ qua cho Diêu Hiểu Nga, thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng ả cũng không buông tha? Vì để tranh giành tình cảm, không hề tiếc một xác hai mạng? Đây là cốt nhục ruột thịt của hắn mà!
Phạm Viêm Bá không hiểu, thanh niên hiền hòa như cừu non luôn luôn hòa nhã trước mặt hắn, sao có thể cất giấu tâm tư ác độc như thế, chẳng lẽ bản thân hắn vốn bị vẻ ôn nhu ngụy trang của Liễu Mộc Vũ lừa gạt? Trong đầu lại nhớ lại cảnh tượng Liễu Mộc Vũ đẩy Diêu Hiểu Nga, Phạm Viêm Bá có chút hối hận, nếu khi đó hắn răn đe Liễu Mộc Vũ, liệu có thể ngăn chặn ý niệm tiếp tục gây chuyện trong đầu cậu không?
Trong chớp mắt Phạm lão phu nhân lạnh lùng nhìn Liễu Mộc Vũ đang ngây ngốc: “Liễu Tham nghị, bằng chứng như núi… Ngươi còn gì để nói?”
Lúc này trong mắt trong lòng Liễu Mộc Vũ đã không còn bất cứ người ngoài nào, chỉ biết nắm chặt ống tay áo Phạm Viêm Bá, lẩm bẩm trong miệng: “Gia! Gia… Ngươi phải tin ta! Ta không làm… Ta không làm gì hết…”
“Không phải ngươi? Vậy thì là ai? Chẳng lẽ Diêu Hiểu Nga tự uống thuốc phá thai?” Đối mặt với hàng bao nhân chứng vật chứng, rốt cuộc Phạm Viêm Bá cũng không thể nói hộ cho Liễu Mộc Vũ, bực dọc muốn gạt tay Liễu Mộc Vũ ra, ống tay áo lại bị Liễu Mộc Vũ túm chặt. “Diêu Hiểu Nga kia hiểu rõ trong lòng, hôm nay ả có thể làm Quận vương phi, hoàn toàn nhờ vào bụng ả, nếu không có con, ả chẳng là cái gì hết! Ả giữ thai còn không kịp… sao có thể làm ra chuyện phá thai điên rồ này?”
“Chuyện tới nước này vẫn không biết hối cải? Thật sự là bất trị!” Không thể nhìn nổi tiện nhân họ Liễu kia vẫn cứ giả bộ đáng thương với nhi tử, Phạm lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Người đâu! Áp tải tội thần này đến phủ lao của Quận thủ, tùy ý vấn trảm!”
“Vâng!” Tôi tớ đứng một bên tuân lệnh, tiến đến giữ chặt bả vai Liễu Mộc Vũ, đưa người ra bên ngoài.
Liễu Mộc Vũ nắm chặt ống tay áo của Phạm Viêm Bá, không chịu buông tay, giọng nói khàn đặc: “Phạm Viêm Bá! Ngươi đã nói sẽ tin ta! Ngươi đã nói sẽ không buông tay… Ngươi đã hứa với ta! Ta tin tưởng ngươi nên mới đến Quận vương phủ… Ta không hạ độc! Thật sự không có, ngươi tin ta không? Trả lời ta… ngươi nói đi!”
“Chậm đã!”
Thấy tôi tớ đã giữ chặt Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá bất giác lên tiếng ngăn cản, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ bất mãn của mẫu thân, hơi co rụt lại, thu hồi hai tay định kéo Liễu Mộc Vũ lại, để mặc cậu bị đám tôi tớ đè bả vai, áp chế trên mặt đất. Phạm Viêm Bá quay đầu không nhìn biểu tình thất vọng thống khổ của Liễu Mộc Vũ, bước lên vài bước, quỳ gối trước mặt mẫu thân.
“Mẹ… Thực ra Liễu Mộc Vũ… không phải ngoại thần, hắn là nam sủng nhi tử nuôi ở bên ngoài…”
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, hóa ra Liễu Tham nghị thoạt trông thanh lãnh cao thượng này cũng chỉ là đồ chơi trên giường của Quận vương? Hóa ra nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là do nội quyến tranh đoạt tình cảm, Liễu Mộc Vũ này sợ trắc Vương phi sinh được tiểu Thế tử, cướp mất sủng ái của mình mới hạ sát thủ? Thật sự quá ác độc!
Đủ những ánh mắt khinh thường, nhạo báng, phẫn nộ rơi trên người Liễu Mộc Vũ. Tiếng mọi người châu đầu ghé tai thì thào to nhỏ cũng như cười nhạo giễu cợt giống những chiếc roi da lạnh thấu xương, từng cái một đánh vào trong lòng Liễu Mộc Vũ.
“Mẹ, cho nên… Đây là chuyện nhà trong Quận vương phủ, việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài… Xin mẹ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng áp tải tội nhận vào phủ lao của Quận thủ…”
Ngay cả khi Liễu Mộc Vũ phạm phải tội lớn tày trời, bản thân hắn cũng không nỡ Liễu Mộc Vũ phải mất mạng vì chuyện đó, mặc dù Liễu Mộc Vũ muốn hại chết đứa trẻ mà hắn vẫn đang chờ đợi… Hắn vẫn không nỡ… Cảm giác bị người yêu thương sâu đậm chém một đao thế này, khiến Phạm Viêm Bá vừa đau vừa khổ… Hơi nhắm mắt một chút, Phạm Viêm Bá không ngừng tự an ủi mình, cũng may Vương thần y có thể cứu sống thai nhi trong bụng Diêu Hiểu Nga, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh đi!
“Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Kế tiếp, có phải con còn muốn xin ta giữ lại cái mạng chó cho tiện nhân này?” Phạm lão phu nhân nhìn nhi tử đang quỳ gối trước mặt, trong lòng cũng tức hắn không kém gì! Chỉ vì một lúc nhất thời dễ chịu nửa người dưới, ngay cả phép tắc và thể diện cũng không cần! Để mặt cho một nam sủng làm mưa làm gió trong vương phủ, đầu độc thê nhi của mình, bây giờ mọi chuyện bại lộ, vẫn còn muốn xin tha cho tội nhân đó?
“Mẹ, nếu đã là chuyện nhà của nhi tử, xin mẹ nhìn ở mặt mũi nhi tử, để tự con xử lý!”
Tuy rằng sắc mặt Phạm lão phu nhân càng lúc càng khó coi, Phạm Viêm Bá vẫn kiên trì khẩn cầu mẫu thân. Dù sao đúng như Liễu Mộc Vũ nói lúc trước, là chính hắn đã ép buộc cậu vào phủ cùng mình, đã nói sẽ cho cậu được cẩm y ngọc thực cả đời, hiện giờ lại trở thành thế này, trong lòng Phạm Viêm Bá ngổn ngang đủ loại cảm xúc, dường như trong đầu có một dây cung đã căng hết cỡ, kêu khóc thảm thiết như sắp đứt ra.
“Không thể được! Mưu hại Quận vương phi và tiểu Thế tử, trong nhà ngoài nhà đều là tội chết! Con muốn tha cho hắn, tuyệt đối mẹ không chấp nhận!” Lòng ghen ghét Tăng Yến Vân cũng như phẫn nộ Liễu Mộc Vũ mưu hại kim tôn của Phạm lão phu nhân chồng chất lên nhau, hận không thể bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro cả hai người! Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế!
“Mẹ!” Thấy mẫu thân kiên quyết đẩy Liễu Mộc Vũ vào chỗ chết như thế, dây cung trong đầu Phạm Viêm Bá hoàn toàn đứt đôi, đứng phắt lên, nói chuyện không còn biết nặng nhẹ: “Mẹ đừng quên, đây là quận Phan Dương, trắc Vương phi và Liễu Mộc Vũ đều xem như là nội quyến của Phạm Viêm Bá con. Trong Quận vương phủ, con là chủ nhân, ngoài Quận vương phủ, con là Phan Dương Quận vương, chẳng lẽ hiện tại ngay cả quyền xử trí một nam sủng con cũng không có sao?”
Lời này vừa nói ra, chung quanh ngay lập tức như vỡ òa. Mọi người rỉ tai thì thầm, khắp bốn phía đều là tiếng nghị luận. Dù Phạm Viêm Bá là một hỗn thế ma vương, nhưng lòng hiếu thuận của hắn ai ai cũng biết, chưa từng cãi lại cha mẹ, hôm nay vì một đồ chơi trên giường mà trở mặt với Phạm lão phu nhân, đám tôi tớ đều than thở không thôi… Quả nhiên Liễu Mộc Vũ này chính là hồng nhan họa thủy, hồ ly tinh chuyển thế đó!
“Được được được, con lớn rồi không còn nghe theo mẹ… Đây là Quận vương phủ, ngươi là Phan Dương Quận vương! Chuyện nhà ngươi ngươi tự giải quyết, mẹ không bao giờ quản nữa!” Đối với nhi tử đột nhiên mạo phạm như vậy, vốn dĩ Phạm lão phu nhân đau lòng tức giận Phạm Viêm Bá vì ham mê sắc đẹp mà rước họa vào thân, tức thì nổi giận không nhẹ, để người hầu lấy một chiếc ghế trong từ đường ra ngồi xuống, cắn răng nói: “Hôm nay ta muốn xem xem, đứa con lông cánh đã cứng cáp của ta, rốt cuộc muốn giải quyết chuyện này thế nào!”
Sau ót Phạm Viêm Bá nổi gân xanh như muốn vỡ tung, vừa rồi nhất thời xúc động, chống đối lại mẫu thân, làm hắn hối hận không thôi, nhưng việc đã đến nước này, Phạm Viêm Bá hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Bố chánh sử tham nghị Liễu Mộc Vũ, tư chế thuốc độc ý đồ đầu độc trắc Vương phi, tội ác xấu xa, tội này đáng giết! Niệm tình hắn nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, cũng có thể kịp thời ăn năn hối cải, tạm thời không giết, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Kéo hắn xuống đánh bốn mươi gậy, sau đó đuổi ra khỏi Quận vương phủ!”
“Phạm Viêm Bá! Ta không có! Ta không đầu độc Vương phi!” Liễu Mộc Vũ gào đến mức khản giọng, dù có thế nào cậu cũng không thể chấp nhận tội danh “đầu độc trắc Vương phi” từ nam nhân mà cậu đã giao phó cả đời mình. “Ngươi đã nói sẽ tin ta! Ta bị oan… Ta không làm! Ngươi đã nói sẽ không để ta phải chịu ủy khuất…”
“Bịt miệng hắn cho ta!” Quả thực Phạm Viêm Bá sắp bị Liễu Mộc Vũ làm tức chết, đến giờ vẫn không chịu ăn năn hối cải, nếu cứ tiếp tục kêu oan như vậy, sẽ chỉ làm mẫu thân càng thêm tức giận, càng không thể phục chúng, chẳng lẽ cậu còn ép buộc hắn phải trảm cậu mới cam tâm?
Tâm tư Phạm Viêm Bá xoay chuyển loạn lên, chuyện đầu độc hôm nay, có lẽ do mụ la sát Diêu Hiểu Nga đã lén ức hiếp Liễu Mộc Vũ, khiến cậu muốn trả thù, tâm lý đố kỵ đó, Phạm Viêm Bá cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được và bỏ qua, nhưng tại sao cậu không nói những ủy khuất đó với mình, để mình giải quyết cho? Rõ ràng bản thân hắn đã như đào cả tim ra để cho cậu, chẳng lẽ Liễu Mộc Vũ vẫn luôn cho rằng hắn thiên vị Diêu Hiểu Nga?
Tôi tớ chung quanh kéo Liễu Mộc Vũ đến ghế phạt, Liễu Mộc Vũ giãy giụa điên cuồng để chống lại: “Phạm Viêm Bá… Ngươi không thể đánh ta…”
Tôi tớ kéo vạt áo của Liễu Mộc Vũ, bịt miệng cậu lại.
Không thể phát ra âm thanh nào khác, nước mắt rơi mà không ngừng được, Liễu Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào Phạm Viêm Bá đang đứng phía trước từ đường, trong ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Ngươi không thể đánh ta… Trong bụng ta… có con của ngươi!
Nhận được ánh nhìn chăm chú đầy tuyệt vọng của Liễu Mộc Vũ, trong lòng Phạm Viêm Bá ngổn ngang trăm mối, thật sự mấy ngày nay mình đã quá sủng ái Liễu Mộc Vũ, để cho cậu coi trời bằng vung, không biết thu liễm, cũng nên cho cậu một chút giáo huấn!
Không nhịn được mà ra hiệu bằng mắt cho người xử phạt, ám chỉ cho hắn đánh nhẹ một chút, Phạm Viêm Bá suy tính trong lòng, sau lần giáo huấn này, Liễu Mộc Vũ cũng nên biết rõ thân phận của mình là gì, chuyện gì nên làm, tất nhiên hắn sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi, chuyện gì không nên làm, để cậu hoàn toàn chết tâm. Khi mọi chuyện chấm dứt, sẽ tìm một tiểu viện yên tĩnh thu xếp cho cậu dưỡng thương, sau này cũng đừng nói điều kiện gì với hắn, gì mà đi tế tổ, gì mà thanh danh thể diện, chỉ cần an nhàn sống trong tiểu viện đó chờ mình đến sủng hạnh là được rồi.
Có lẽ trước đây bản thân mình đã nhìn thấy rõ, chung quy vẫn luôn cảm thấy chỉ khi bắt được chim hoàng yến, nuôi dưỡng ngay bên cạnh mới có thể an tâm, ngờ đâu lại bắt phải một con chim cắt, nhân cơ hội này, đúng lúc bẻ gãy đôi cánh của nó, để cậu an tâm làm sủng vật của mình. Tất nhiên hắn sẽ lại sủng ái Liễu Mộc Vũ như trước đây, nhưng tuyệt đối sẽ không còn cho phép những hành vi vượt quá bổn phận nữa!
Người xử phạt hiểu được ám chỉ của Quận vương, xem ra kẻ tai họa này có trọng lượng không nhẹ trong lòng Quận vương! Trao đổi ánh mắt với người còn lại, cả hai dùng cách đánh chỉ làm bị thương bên ngoài da chứ không bị thương bên trong hạ gậy xuống, trông thì như da tróc thịt bong, nhưng sẽ không làm tổn thương nội tạng xương cốt.
Một gậy tiếp theo hạ xuống, dù có nhẹ đến đâu, Liễu Mộc Vũ chỉ là một thư sinh văn nhược sao có thể chịu nổi? Trước mắt dần tối đi, Liễu Mộc Vũ cắn răng không để mình ngất xỉu. Cậu muốn nhìn Phạm Viêm Bá, muốn nhìn nam nhân mà cậu đã sẵn lòng vứt bỏ hết tôn nghiêm thể diện vì hắn, đến cuối cùng đã ra lệnh cho tôi tớ đánh chết con của hắn như thế nào…
Từng gậy một không chỉ đánh vào mông mình, còn đánh cả vào tim mình! Từng chút, từng chút một, xóa bỏ những lưu luyến không muốn xa rời Phạm Viêm Bá của cậu, từng gậy một đã đánh gãy tình duyên giữa hai người…
Tại sao… Tại sao ngươi không chịu tin ta?
Dùng sắc đẹp để dẫn dụ người ta, có thể tốt đẹp được bao lâu? Mệt cho cậu còn tự nghĩ mình là người đọc nhiều sách vở, sẽ không giống những nữ tử mù quáng đó, muốn dựa vào một nam nhân để có thể cả đời vô ưu, nhưng cuối cùng vẫn bước trên con đường giống vậy.
Ôm cái vỏ bọc thanh danh cổ hủ, không chịu dùng thân phận nội quyến để vào hậu phủ, cố gắng dát vàng lên mặt mình, cái gì mà tham nghị, lục sự, cái gì mà nghĩa huynh nghĩa đệ… Kết cục hiện tại của mình, so với những phu nhân, nam sủng trong Quận vương phủ đó, lại càng thêm đáng thương, càng thêm nực cười!
Bụng quặn đau từng cơn, một dòng chảy nóng chậm rãi trào ra từ nơi xấu hổ giữa hai chân…
Chắc cuối cùng đứa bé này cũng không thể chịu đựng được…
Đi rồi cũng tốt!
Tâm Liễu Mộc Vũ như đã héo tàn, có lẽ đứa bé này vốn dĩ không nên xuất hiện, không có nó, có lẽ mình đã có thể thoát khỏi ma chướng mang tên “Phạm Viêm Bá”… Có lẽ đứa bé này, chính là xiềng xích cuối cùng để trói buộc mình…
Chặt đứt, là được giải thoát rồi!