Đêm, yên tĩnh giống như cục diện đáng buồn hiện tại.
Trên một ngọn núi thuộc dãy núi Đoạn Giáo Phạt Nhân, sương tuyết lạnh buốt phủ kín bầu trời, điên cuồng thổi bay, rửa sạch mọi thứ, trong gió tuyết mênh mông đó, ngoại trừ nhiệt độ buốt giá cũng chỉ có tuyết trắng và tuyết trắng. Màu trắng tinh thuần nhưng vô cùng ảm đạm.
Giờ phút này, trên sườn núi một tòa núi tuyết bất ngờ xuất hiện ba người đang vô cùng gian nan bước đi trong lớp tuyết dày tới đầu gối, Bạo Phong cuồng dã thổi tung y phục của họ, nhưng, chúng vẫn không thể ngăn cản được tốc độ của ba người đó.
“Shit! Thời tiết kiểu gì thế này! Chết tiệt thật!” Tên đại hán vác đại kiếm trên vai xoa xoa tay, hướng về phía bão tuyết oán giận, trên mặt tên kiếm sĩ cuồng này phủ một lớp tuyết mỏng, ngoài thân choàng một chiếc áo choàng màu nâu xanh, chậc, ăn mặc như thế này cũng có thể coi như có năng lực bưu hãn.Mà, vong linh pháp sư đi ở phía trước hắn, là một gã có thân hình thấp bé, toàn thân cao thấp đều phủ kín áo choàng màu đen, làn da nhăn nheo tựa như vỏ cây sồi già cùng với bộ râu thưa thớt tới đáng thương cũng dính một tầng băng mỏng khiến cho hắn nhìn thảm thương vô cùng. Nhưng, ánh mắt gã vẫn hữu lực quắc thước như cũ, mặc cho cơn bạo tuyết có cản trở như thế nào thỉnh thoảng gã vẫn đảo mắt nhìn xung quanh, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó.
“Ắt xì…! Khụ khụ…” Thân ảnh nhỏ gầy mặc áo choàng trắng đi đằng sau có chút run rẩy, sau đó thân hình hắn bỗng nhiên biến đổi, nguyên bản từ một thân thể gầy yếu bé nhỏ đột nhiên to dần lên, biến thành một tên Tuyết Hùng vạm vỡ, hướng về phía Bạo Phong đang gào thét điên cuồng gầm nhẹ một tiếng, tiếp theo tứ chi vội vàng giẫm lên lớp tuyết dày đuổi theo đội ngũ.
“Đến!” Gã pháp sư đi ở phía trước trầm thấp hô, lập tức, ba người cùng ngừng bước.
Trước đỉnh Tuyết Phong, một động khẩu (cửa động) đen nhánh tựa như miệng quái thú đứng sừng sững phía trên Tuyết Phong hiện ra trước mắt ba người, phong tuyết gào thét không ngừng ma sát cùng động khẩu phát ra một loại thanh âm vô cùng quái dị, khiến cho người ta nổi da gà.
Ba người bước đi nhanh hơn hướng về phía động khẩu đi tới.
Rất nhanh sau đó, ba người tới trước động khẩu, lúc cách động khẩu chừng mười mét, gã pháp sư mặc hắc bào bỗng nhiên đưa tay ngăn hai người phía sau, thần sắc ngưng trọng.
“Sao vậy?” Kiếm sĩ tráng hán nghi hoặc, Tuyết Hùng sau lưng cũng lập tức biến hình thành thân ảnh nhỏ gầy lúc trước, căng thẳng, đề phòng đứng sau lưng gã pháp sư.
Vong linh pháp sư không nói gì, từ trong tay áo móc ra một khối ma tinh màu xanh trong suốt, miệng lẩm bẩm vài câu chú ngữ, sau đó, thành thục nắm mảnh ma tinh đang tỏa sáng giơ lên cao xua tan hắc ám bao vây quanh động khẩu, ngay lập tức ánh sáng được phản xạ bởi tuyết đọng quanh đó khiến cả động khẩu được chiếu rọi sáng ngời.
Ánh sáng từ viên ma tinh xanh bỗng nhiên mờ đi, không có sáng rọi như lúc đầu nhưng như vậy càng làm ấy người kinh hãi khi chứng kiến một màn kia.
Vài ngọn núi nhỏ ở trước sơn động bỗng nhiên lóe ra thứ gì đó, mơ hồ có thể nhận ra đó là ma pháp trận, chính vì nhũng ma pháp trận ở trên mấy ngọn núi này làm cho cả sơn động hình thành nên một cỗ năng lượng như có như không đang bắt đầu khởi động. Cỗ năng lượng này hoàn toàn bị ma pháp cùng kết giới vây tại trước sơn động, chạy dọc khắp ma pháp trận bố trí trên mấy ngọn núi nhỏ, hình thành một kết giới che dấu hoàn mĩ, người đến từ bên ngoài nếu không biết mà loạn sấm, dù là một bước thôi cũng sẽ bị cỗ năng lượng này đánh cho hồn phi phách tán, tan thành tro bụi.
Rất rõ ràng, nếu ba người trước mắt này mà không có khối ma tinh xanh, phỏng chừng con đường duy nhất có thể đi cũng chỉ là tới gặp Diêm Vương lã gia báo danh mà thôi.
“Kết giới này thật lợi hại! A, đây… đây là kết giới thượng cổ của Long tộc!” Sắc mặt của kiếm sĩ đại hán tử tái mét, kinh hãi hô.
“Thứ trong tay ngươi chính là thủy tinh hắc ám sao?” Đức Lỗ Y thấp bé ở sau lưng nhỏ giọng hỏi.
Vong linh pháp sư không trả lời hắn, ngược lại trực tiếp đem ma tinh xanh trong tay cắm vào trên pháp trượng Khô Lâu, tiếp theo đem pháp trượng đâm sâu vào tuyết, còn hắn thì ngồi xổm xuống, vẻ mặt thành thành thật thật, cẩn thận kiếm tìm thứ gì đó. Rất nhanh sau đó, hắn tìm được một đống tuyết đọng ở ngoài kết giới trước động khẩu. Vì kết giới nên đống tuyết đọng này không dày như tuyết đọng ở bên ngoài.
Ánh sáng từ ma tinh trên pháp trượng chiếu rọi xuống mặt đất làm hiện lên một tầng quang mang nhàn nhạt, yếu ớt chớp động trên một trận đồ trong kết giới.
Gã pháp sư đứng lên, khẽ thở dài một cái, đưa tay rút pháp trượng Khô Lâu cắm trên mặt đất lên, tò mò đánh giá kết giới cường đại một cách quái dị này.
“Có biện pháp nào để phá không?” Đức Lỗ Y, Âu Nạp Tang ở sau lưng lo lắng hỏi.
“Ha!” Gã pháp so cười lạnh một tiếng, “Long Vương đặt ra kết giới tất nhiên là mạnh, nhưng mà, cũng không làm khó được ta!”
Nói xong, hắn giơ pháp trượng trong tay lên, thong thả niệm chú ngữ, lập tức tầng tầng lớp lớp vong hồn hắc ám từ trong pháp trượng Khô Lâu bay ra. Bỗng nhiên, gã pháp sư dừng chú ngữ lại, vong hồn bay ra từ pháp trượng đột nhiên bị thu hồi lại trong pháp trượng, đôi mắt gã pháp sư bỗng nhiên hiện lên hai luồng vong linh hỏa diễm bắt đầu thiêu đốt từ mắt, sau đó tới, mặt, đầu, tay, nửa người trên,…Ngay cả áo choàng của hắn cũng bốc cháy thành một tầng bạch sắc hỏa diễm (lửa màu trắng).
“Vong linh hiến tế!” Pháp sư Pháp Tư hét lớn một tiếng, lập tức đưa pháp trượng trong tay hung hăng cắm vào đống tuyết đọng vừa rồi.
Ba ba ba ——
Đôi tay gầy như que củi của Pháp Tư cũng đốt lên hỏa diễm, hiển nhiên, đây chính là hiến tế tử vong của vong linh ma pháp, tự thiêu đốt thân pháp lực của bản thân để tiến hành đòn công kích mạnh nhất, khuyết điểm duy nhất của đòn này chính là cần một thời gian dài để niệm chú ngữ cùng chuẩn bị, hoàn toàn không thích hợp với cận chiến, nhưng nó lại thập phần thích hợp khhi sử dụng để giải trừ kết giới, đặc biệt là với những kết giới mạnh.
“Này…, lão pháp, ngươi làm như vậy sẽ tiêu hao quá nhiều pháp lực, như vậy làm thế nào để giải trừ phong ấn?” Kiếm sĩ lo lắng hỏi.
Pháp Tư thả mấy viêm hỏa diễm hình đầu lâu xuống bên cạnh, sau đó xoay qua chỗ khác, thấp giọng niệm câu chú ngữ cuối cùng, hai tay bừng bừng hỏa diễm cầm pháp trượng nắm chặt lại, nâng lên, điên cuồng rót pháp lực vào trong pháp trượng.
Kì thật đạo lý này rất đơn giản, pháp sư Pháp Tư chỉ đơn giản là dùng vong linh hiến tế, sử dụng thiêu đốt kịch liệt nhằm tăng lên pháp lực cho bản thân, sau đó đem pháp lực đó truyền vào trong pháp trượng, rót vào ma pháp trận trong kết giới kia, tiếp theo là lợi dụng pháp lực bành trướng đó triệt để phá hủy trận pháp trong kết giới. Như vậy, nguyên bản vốn là một trận pháp hài hòa, cân bằng, bền vững đã bị xung lực này phá vỡ, khiến cho trận pháp hoàn toàn sụp đổ.
Danh Sách Chương: