Vì ma pháp Vong linh cùng ma pháp trong kết giới không cùng nguồn gốc, cùng dạng năng lượng nên đương nhiên sẽ phát sinh va chạm kịch liệt ở chỗ tiếp giáp giữa hai luồng lực làm tăng thêm áp lực cho kết giới sinh ra từ thời Viễn cổ này. Hơn nữa, do kết giới này được bố trí đã lâu, trải qua sự ăn mòn của thời gian nên uy lực cũng đã giảm đi rất nhiều, điều này đã góp phần rất lớn giúp cho Pháp Tư có thể thuận lợi phá hủy kết giới Viễn Cổ. Nếu không phải như vậy thì dù có mười Pháp Tư cũng đừng hòng làm lay chuyển được kết giới, cứng rắn phá hủy thì cũng chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.
Rắc! Rắc! Rắc!
Ma pháp trận bày trên mặt đất bỗng nhiên tỏa ra hào quang vạn trượng, hơn nữa luồng sáng ấy càng lúc càng bành trướng mãnh liệt. Trên ma pháp trận, pháp lực chấn động mãnh liệt liên tục khiến cho lớp tuyết đọng trên đó bị thổi tung lên, ngay sau đó liền bị một trận lốc nhỏ cuốn đi chỗ khác, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Ù ù —— Bang! Một tầng bạch sắc hỏa diễm (lửa trắng) bỗng nhiên xuất hiện rồi… nổ tung, trên đỉnh Tuyết Sơn đen kịt chỉ có gió và tuyết bỗng nhiên xuất hiện từng tầng, từng tầng bạch sắc chói mắt, chiếu rọi cả đỉnh núi rộng lớn, thậm chí ngay cả mấy ngọn núi ở phụ cận cũng được chiếu sáng ngời.
Cũng ngay tại lúc đó, trên Hỏa Vân đảo ở nơi xa, long vương đang ngồi ngay ngắn trên trong điện, đột nhiên mở to mắt, đôi mắt vốn bình thản bỗng nhiên tỏa ra sát khí khắp bốn phía.
“Không ngờ có người dám phá hỏng kết giới thả tên kia ra, hừ, thật đúng là không biết tự lượng sức mình, tự tìm đường chết mà!”
Ở bên này, trên đỉnh Tuyết Sơn.
Những đợt tuyết lạnh giá cũng không vì vụ va chạm mạnh mẽ giữa hai luồng pháp lực vừa rồi mà giảm xuống nửa phần, đỉnh Tuyết Sơn lại một lần nữa trở lại lặng ngắt, đen kịt, như dáng vẻ lúc ban đầu, dường như luồng sáng vừa rồi chỉ là mộng ảo, biến mất không còn tăm tích. Nhân chứng duy nhất làm chứng cho sự tồn tại của luồng sáng vừa rồi dường như chỉ có duy nhất vài đạo bóng đen vẫn còn đang đứng trước cửa sơn động.
“Lão pháp sư, ngươi không sao chứ?” Âu Nạp Tang ngồi chồm hổm nâng Pháp sư vong linh dậy, gương mặt gầy còm của Pháp Tư lúc này đã nhăn như vỏ cây, hai tay run rẩy vội vàng móc ra một lọ chất lỏng màu xanh từ trong tay áo, đây chính là nước suối ma pháp, bảo bối của hắn, Pháp Tư run rẩy đem chất lỏng rót vào cổ họng của mình.
Một hồi lâu sau, sắc mặt, làn da của Pháp Tư mới hơi khôi phục một chút,bộ dáng mệt mỏi, chật vật, khốn đốn cũng đỡ hơn nhiều, điều đó đủ để chứng minh công dụng của nước suối.
“Nước suối do tinh linh chiết suất, đưa linh lực, dược thảo vào từ một trăm năm trước thành nước suối ma pháp… Aizzz!” Pháp Tư lắc đầu thở dài, thập phần tiếc nuối nhìn cái chai trong tay, phải biết rằng đây chính là lọ nước suối cuối cùng trên người hắn, nước suối ma pháp giúp khôi phục ma lực đối với ma pháp sư bọn họ mà nói tất nhiên là thứ tốt, vô cùng tốt rồi, ấy vậy mà…
Pháp Tư chậm rãi cầm pháp trượng Khô Lâu trong tay chống xuống đất, lấy lực đứng lên, pháp trượng đã xuất hiện vết rạn, trên đầu lâu trắng xóa đã mơ hồ thấy được vết rạn màu đen đem pháp trượng chia thành hai nửa… Khóe mắt giật giật, quai hàm banh ra, răng cắn thật chặt, Pháp Tư cố lấy hết dũng khí nhìn chỗ bố trí kết giới trước cửa động. Sau đó, hắn khẽ thở dài một cái, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, bởi vì, kết giới…cuối cùng cũng đã bị phá.
Kết giới trước động khẩu đã bị phá nên mấy ngọn núi nhỏ có khắc ma pháp trận cũng lập tức nổ tung thành phấn vụn, chỉ còn lại vài cục đá vụn trên mặt đất làm chứng cho sự tồn tại của chúng. Không chỉ làm biến mất mấy ngọn núi mà trên mặt đất bằng phẳng cũng đã xuất hiện vết nứt và càng ngày càng có xu hướng nới rộng ra. Chỗ xuất hiện vết nứt đó nguyên bản vốn là nơi khắc ma pháp trận vậy mà lúc này hoàn toàn trống rỗng không còn sót lại chút gì dù là nhỏ nhất, chỉ còn lại vết nứt ghê người đứng trơ trọi. Thậm chí, ngay cả một bông tuyết còn bao trùm dày đặc lúc trước cũng biến mất không dấu vết, có chăng chỉ là bông tuyết ở bên ngoài đang cần cù tiến đến, chẫm rãi rơi xuống thay thế cho đồng bạn đã tan biến lúc trước.
Ba người hướng phía cửa động đi vào, viên ma tinh màu xanh trong tay pháp Tư lại một lần nữa sáng lên, trong nháy mắt ánh sáng đó đem sơn động soi sáng rõ, Đức Lỗ Y cùng Âu Nạp Tang tức thì bị một màn trước mắt khiến cho kinh hoàng, hai chân run rẩy va vào nhau, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Tâm trạng Pháp Tư cũng có chút bất an, nắm chặt lấy pháp trượng trong tay, hít sâu một cái lấy dũng khí, môi hơi run rẩy, không biết là do lạnh hay là do bị dọa cho kinh hãi mà run nữa, khẽ lau mồ hôi trên trán, sau đó lấy hết can đảm chậm rãi đi về phía trước.
Đó là một tòa tháp nhỏ bằng thủy tinh tinh xảo, một tòa tháp giống như một tòa núi nhỏ bằng thủy tinh, trong suốt, trắng noãn, lóe ra hàn khí lạnh lẽo, và, bên trong đó rõ ràng là…
” Đây là…Song đầu long… “ Âu Nạp Tang bị dọa tới mức hai chân run rẩy ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt đất là một tầng băng dày lạnh lẽo, lúc trước họ không phát hiện vì trong động quá tối, nhưng lúc này, bởi vì có lam sắc ma tinh chiếu sáng nên đoàn người mới nhận rõ cảnh vật trong động. Tuy nhiên vì ma tinh quá nhỏ nên phạm vi chiếu sáng cũng có hạn,vậy nên, mọi người cũng chỉ nhìn rõ được song đầu long ở trong tháp thủy tinh trước mắt, còn cảnh vật xung quanh, vẫn chỉ là mơ hồ, mờ ảo.
Trước mắt ba người là một cự long màu hồng hai đầu, thân thể cực đại màu hồng đỏ bị một lớp băng mỏng bao phủ nhưng vẫn đứng thẳng, ngạo nghễ nhìn xuống, biểu lộ thập phần dữ tợn, dáng vẻ rất phẫn nộ,… Nhưng điều làm cho bọn người Pháp Tư cảm thấy kinh hoàng hơn chính là…hai…hai cặp mắt trên hai cái đầu cự đại kia đang nhìn bọn họ chằm chằm….
“Pháp Tư, chúng ta…Chúng ta thật sự phải thả thứ này ra sao?” Âu Nạp Tang cảm thấy có chút khiếp đảm.
Pháp Tư quay đầu lại nhìn chằm chằm vào gia hỏa nhỏ gầy yếu đuối đang run rẩy bẩy kia, trong hốc mắt xuất hiện hai đạo hỏa diễm vong linh, trắng trợn uy hiếp khiến cho tên nhóc bị dọa khiếp vía, chỉ dám rụt rụt về phía sau vài bước và im thin thít, không dám lên tiếng nữa.
Pháp Tư hài lòng xoay người, giơ pháp trượng lên, nhờ vào ánh sáng do ma tinh tỏa ra một lần nữa quét mắt nhìn qua Cự long bị phong ấn trong tòa tháp, tiếp theo, hắn lại móc ra một quyển trục ma pháp màu lửa đỏ, (đây là một quyển trục thuộc hệ hỏa đặc biệt) ném ra.
“Ầm ầm !” Một luồng lửa cực lớn bỗng nhiên từ quyển trục ma pháp phát ra kịch liệt, lập tức toàn bộ tòa tháp giam giữ Cự Long bắt đầu bị hòa tan một cách nhanh chóng, bắt đầu từ lớp vỏ ngoài cùng rồi tới từng lớp, từng lớp sau đó,…
Ba người hoàn toàn không chú ý tới lớp chất lỏng dưới lòng bàn chân, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào song đầu long nằm bên trong tháp, tòa tháp giam giữ nó đang dần dần hòa tan… Một nửa thân thể của song đầu long đã lộ ra ngoài, đáng tiếc… Sinh vật này tuy vẫn còn sống nhưng lại không có bất cứ cử động nào chứng minh cho điều đó, nó vẫn bất động, tư thái vẫn bảo trì y nguyên như lúc tòa tháp còn nguyên vẹn, tháp đã bị phá hủy gần hết, nhưng…Nó vẫn nằm im, giống như đã chết.
“Nó… vẫn bất động sao? Pháp Tư… Hay là đã xảy ra vấn đề mà chúng ta không biết chăng? Ta nghĩ, hay là chúng ta cứ về trước đã rồi bàn tiếp…” Âu Nạp Tang luôn luôn có cảm giác lạnh như muốn chết tới nơi vậy, hay chính xác mà nói là do cái động băng này làm cho hắn lạnh run không ngừng, lạnh tới mức hai hàm răng va vào nhau lạch cạch liên hồi như đang đua nhau tố cáo tình trạng lạnh run của hắn, tố cáo hắn đang ‘tự ngược’ và đang đòi ‘đình công’ để được về nhà.
“Hừ!” Pháp Tư quay đầu lại hừ lạnh một tiếng, sau đó liền cúi đầu xuống đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Tên kiếm sĩ cuồng Đức Lỗ Y thì ngược lại hoàn toàn với Âu Nạp Tang và Pháp Tư, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tháo thanh đại kiếm sau lưng xuống , chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, đồng thời ‘lau chùi’ cho ‘bé yêu’ của hắn, nhưng.. khi hắn còn chưa kịp ngồi xuống, đã lập tức kinh hãi, cứng đơ người nhìn chằm chằm về phía trước.
“Hắn… Hắn… Tỉnh…” Đằng sau, Âu Nạp Tang run run rẩy rẩy chỉ vào Pháp Tư ở phía trước lắp bắp.
“Cạch, cạch, cạch…” Từng giọt từng giọt chất lỏng nhỏ xuống trước mặt Pháp Tư, nhưng đây tuyệt đối không phải là thủy tinh hóa lỏng hay là nước đá mà là….
Pháp Tư vội vàng ngẩng đầu lên, xem xét, lắp tức, hắn sợ tới ngây người bởi vì trước mắt hắn là hai cái đầu rồng cực lớn đang nhìn hắn chằm chằm, trong hai cặp mắt cự đại toàn bộ là bóng dáng chiếu ngược của hắn, miệng còn chảy đầy nước dãi, rớt tong tỏng xuống đất, hiển nhiên là… Pháp Tư nghiễm nhiên đã vinh dự thành con mồi đầu tiên cho gia hỏa này khi tỉnh lại!
“Ngao!” Tiếng Long ngâm trầm thấp vang vọng khắp sơn động, làm chấn động cả Tuyết Sơn.
Đức Lỗ Y nhanh chóng rút ra đại kiếm để ngang trước người, tình huống hiện tại đã không phải là ai bảo vệ ai, mà là ai còn có thể giữ được mạng sống chạy đi cũng đã là điều vạn hạnh rồi, nhưng cứ nhìn tình huống hiện tại thì dường như đó là điều không tưởng rồi. Bởi vì Hồng Long hai đầu này dường như đang theo dõi gắt gao toàn bộ người trong sơn động, ánh mắt nó như đang nói ‘đừng hoàng thoát khỏi tay ta nhé, hỡi bữa cơm ngon lành’…Thật thê thảm!
“Nhân loại đáng chết, hừ, tới đúng lúc lắm, đã lâu rồi ta không được ăn thịt! Địch Dạ, ngươi thấy thế nào?” Đầu rồng bên trái đầu hưng phấn quay sang hỏi cái đầu bên phải.
Đầu bên phải cũng đang chăm chú đánh giá mấy người trong sơn động, trầm giọng nói: “Hừ, tên hỗn đản Cổ Nhân kia… Dám đem phong ấn chúng ta ở nơi bé xíu này, thật là khinh người quá đáng mà, hừ…hừ, được rồi, trước hết giải quyết mấy tên bọ nhép này đã sau đó sẽ đi tìm hắn tính sổ!” Nói xong, định cúi đầu đem pháp sư vong linh nuốt chửng.
“Đợi một chút!” Pháp Tư vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Danh Sách Chương: