Tôi nhìn thấy nó lúc sẫm tối, mùa đông ngày ngắn đêm dài, bên trời đã không còn nắng. Trương Bất Du đứng trước nhà tôi, mặt quần ôm đáy thấp và mang đôi giày da sáng bóng, tóc đã lâu không cắt nên mái che rợp trước trán, lúc nó gọi tôi xém chút nữa không nhìn ra.
“Mạnh Lê!” Nó đã qua thời kỳ đổi giọng, giọng cứ như người lớn, nhưng không cao lên bao nhiêu, chỉ thấy gầy xuống, giống như một con ngựa ốm.
Sự thay đổi của Trương Bất Du làm tôi có ảo giác rằng trong một năm vừa qua chúng tôi sống trong hai dòng thời gian khác nhau. Có thể là vì hoàn cảnh sống khác nhau nên thời gian cũng khác.
Tôi từng nghĩ khi tôi gặp lại Trương Bất Du, chúng tôi sẽ ôm nhau vì đã lâu không gặp, nhưng đến lúc tôi nhìn thấy nó, cảm giác xa lạ làm tôi chôn chân tại chỗ, ngay cả cái tên Trương Bất Du cũng gọi rất ngượng miệng.
Dường như Trương Bất Du không cảm thấy sự kỳ lạ giữa chúng tôi, nó vẫn nồng nhiệt choàng tay qua vai tôi, tôi ngửi thấy mùi hương xa lạ trên người nó, đặc biệt là trên tóc, mùi thơm nồng nặc quyện cùng mùi khói thuốc. Mùi hương đó làm chúng tôi như cách một tầng mây.
“Mạnh Lê, tao nhớ mày muốn chết!” Trương Bất Du nói việc đầu tiên nó làm khi về tới nhà là đi ngủ, việc thứ hai là đi tìm tôi. Nó nhìn tôi từ đầu tới chân, nói tôi vẫn là bộ dạng học nhiều đến ngu như ngày xưa, nó đưa ra kết luận: “Tóc mày nên cắt lại.”
Tôi nghĩ tóc Trương Bất Du nên cắt lại thì đúng hơn, nhưng nó lại nói đây là kiểu tóc đang mốt. Trương Bất Du kể cho tôi nghe những đèn xanh rượu nồng bên ngoài thôn Bạch Tước, đường ở thành phố rộng hơn đường quê gấp mười lần, trung tâm thương mại rộng hơn cả một trăm cái tiệm tạp hóa gộp lại, đâu đâu cũng là người.
“Trên đất toàn là vàng, người đi đường phải cẩn thận, phải mở mắt thật to cẩn thận tìm, lại phải tránh ánh sáng lòa mắt của vàng.” Trương Bất Du thuật lại lời của cậu nó: “Mạnh Lê, mày biết ngụ ý của câu nói này là gì không?”
Tôi lắc đầu, Trương Bất Du sớm đã biết thế, ra vẻ nói tiếp: “Chú tao nói, đó là thước tấc. Thước tấc là gì? Cũng giống như khi cắt tóc, kéo hạ xuống, cắt bao nhiêu đều phải tính toán từ trước.”
Tôi vẫn không hiểu, lúc đó não tôi đang chìm trong huyễn tưởng, chỉ nhớ mỗi chuyện bên ngoài thôn Bạch Tước đâu đâu cũng là vàng, vào độ tuổi đó, tôi chỉ có thể nghĩ đến kim ốc tàng kiều, tôi muốn xây một ngôi nhà bằng vàng bên ngoài thôn Bạch Tước tặng cho anh tôi.
Trương Bất Du nói xong chuyện ở thành phố thì nói tiếp chuyện ở thôn. Nó nói trên đường đến đây nhìn thấy em trai tôi đi với Phan Quế Chi, Tôn Yến Minh đứng sau lưng Phan Quế Chi xem hắn đánh bài, còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
Trương Bất Du nói nó còn nhìn thấy Lữ Tân Nghiêu.
“Tao mới về đêm hôm qua, nhìn thấy một người đạp xe đạp, hình như là anh mày. Yên sau ổng chở một cô gái. Mạnh Lê, anh mày tìm chị dâu cho mày hả?”
Tôi hỏi Trương Bất Du, sao mày biết là con gái, lỡ là con trai thì sao?
Trương Bất Du nói chắc nịch, nhất định là con gái, bởi vì nó thấy hai người rất nồng nàn.
Vành tai tôi nóng lên, nói dối là tôi không biết. Trương Bất Du nói anh tôi thiên vị, tốt với người tình hơn em trai nên Tôn Yến Minh mới chạy theo Phan Quế Chi.
Trương Bất Du là người ngoài cũng có thể nhìn ra, mà tôi lúc đó chỉ thấy rối bời.
Lúc Lữ Tân Nghiêu dạy tôi, có lúc tôi không thể phân biệt vai trò của anh là gì, quan hệ của chúng tôi cứ mập mờ giữa tình thân và tình yêu, không thể phân rõ.
Đêm đó, tôi làm bài tập trong phòng của anh, tôi cố ý làm thật chậm, thấp thỏm sợ anh đuổi tôi ra ngoài. Với sự thông minh của anh, chắc chắn là anh biết rõ tính toán của tôi, nhưng anh không vạch trần, cũng không đuổi tôi đi, chỉ bàng quan không nói.
Sau đó tôi mới nhận ra, lúc đó anh đang ôm cây đợi thỏ, anh đang tốt bụng cho em trai của anh một cơ hội quay đầu là bờ, giống như lúc anh dạy tôi trượt băng, trước khi buông tay sẽ đếm ba nhịp. Nhưng tôi chấp mê bất ngộ, vẫn kiên quyết đâm đầu.
Anh tôi trên nhiều phương diện đều thiếu kiên nhẫn, nhưng trong quá trình ôm cây đợi thỏ này, anh đã dùng hết kiên nhẫn và trách nhiệm của một người anh trai, nên lúc tôi nói tôi muốn ngủ lại đây với anh, anh để lộ một nụ cười rất xa lạ, dùng giọng điệu cũng xa lạ đồng ý với tôi.
Ba giây kết thúc.
Chỉ là ngủ thôi sao? Biểu cảm của anh giống như đang hỏi thế.
Căn phòng này là định mệnh sâu sắc in trong lòng tôi, nó là giường ấm cho dục vọn.g tuổi xuân thì. Phòng kho lúc ban đầu được cải tạo thành phòng ngủ không có cửa sổ, nhỏ hẹp lại u ám, trên tường chằng chịt những hình vẽ bằng phấn màu tôi vẽ hồi còn nhỏ, ngày mưa sẽ nghe tiếng lách tách vang từ trên mái ngói. Giường anh tôi ở sát tường, dán lưng lên sẽ nghe lạnh ngắt, tôi vừa chạm vào đã run rẩy.
Chăn là bà nội tôi để lại, đôi uyên ương và đóa hoa mẫu đơn đỏ thắm. Lúc nhỏ tôi thường hay bệnh vặt, bà nội tự tay thêu nó cho tôi. Tôi nằm trong tấm chăn chắn bách bệnh tai ương này, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có thể dạy em cách hôn môi không?”
Có lẽ như anh tôi đã ngủ rồi nên không đáp.
Đèn đã tắt, tôi ngồi dậy trong bóng đêm, chăm chú nhìn anh, chỉ nghe tim mình run rẩy.
Tôi nương theo tiếng thở của anh, in môi mình lên. Bóng đêm làm tôi hơi lệch hướng, bất cẩn đụng vào chóp mũi anh, lúc tôi chạm vào môi anh, hô hấp như hòa làm một.
Tôi biết anh đã tỉnh. Anh mở mắt làm nụ hôn càng sâu thêm, kiên nhẫn mở cánh môi tôi, đầu lưỡi vừa tìm kiếm vừa dụ dỗ, hơi thở ấm nóng dịu dàng phả lên mặt tôi. Tôi thấy mình sắp tan chảy như một que kem, mềm mại quấn lấy anh, nhưng anh lại buông tôi ra.
Đây là một lớp học có thể ngừng lại bất cứ lúc nào, anh nâng cằm tôi, ngón tay vòng qua vành tay ra sau gáy tôi, nhìn chăm chú: “Học được chưa?”
Tôi lắc đầu, vĩnh viễn không học được thì càng tốt.
Lần thứ hai cũng chậm rãi tuần tự như thế. Tôi biết rõ mỗi một bước đều là một thí nghiệm, anh bỏ vào vật liệu, tôi sẽ sinh ra kết quả. Nhưng đây là một thí nghiệm nguy hiểm. Anh tôi chắc đã quên anh cũng là một vật thử, phản ứng này do cả hai chúng tôi cùng hoàn thành. Chẳng biết sai từ bước nào, thí nghiệm vốn lý trí trở nên hung mãnh.
Lúc này anh không giống anh trai nữa.
Lữ Tân Nghiêu còn biết cách câu hồn hơn cả ma quỷ, nụ hôn của anh mang đầy tính xâm lược và tìn.h dục mê li, dễ dàng thuần hóa thân thể tôi, nước mắt bất giác tràn khỏi khóe mắt.
Anh! Anh! Tôi vừa lau nước mắt vừa gọi anh, gọi một tiếng thì thở một hồi như người bệnh suyễn.
Nhưng bệnh không nằm trong phổi, tôi và anh đều nhìn thấy. Anh dùng ánh mắt nhìn tình nhân chiêm ngưỡng nước mắt của tôi rồi vén một góc chăn lên, tôi không dám cúi đầu nhìn, tay chân lọng cọng, anh cũng không dạy tôi.
Tôi hỏi anh: “Em nên đặt tay ở đâu?”
Anh nhìn tôi cười, giống như là hơi thất thần, trong chốc lát lại biến thành anh trai, nhưng ngay lúc đó, anh lại nói một câu tình thoại.
Anh nói: “Em đúng là yêu tinh.”
Tôi không quên được câu nói đó, cũng không quên được ngữ điệu triền miên của anh, cả đời cũng không quên được.
Tôi thường nghe bà mai đầu thôn nói: trai tài gái sắc, yêu tinh xứng quỷ vương. Tôi và anh ở bên nhau là tôi tình anh nguyện, đôi lứa xứng đôi.
Răng nanh của anh nghiền qua môi và lưỡi tôi, nốt ruồi trên cổ cử động theo yết hầu lên xuống mỗi lần hít thở, quyến rũ không nói nên lời. Ngay cả Tôn Nguyệt Mi thời còn trẻ cũng không có được thần thái như thế.
Suối nguồn trong tôi được anh mở ra, nước mắt lách tách trên tay anh. Mí mắt anh run lên, ngón tay cử động rồi lại rút về. Lúc đó ánh mắt anh cũng hơi tan rã, tròng đen ánh lên sự động lòng. Là động lòng của tình nhân hay là động lòng của anh trai?
Tôi nhìn bàn tay ướt đẫm của anh, thật sự đòi mạng mà. Tôi nhớ đến sương mai trên hoa hồng, muốn li.ếm khô cho anh.
Anh tay cầm tay dạy tôi, nhưng tay tôi lại không làm được. Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện, từ lúc ban đầu, cho dù trong mộng, mua vui cho thân thể tôi vốn không phải bàn tay tôi mà là tay anh.
Mặt anh tôi làm người ta rung động, vết sẹo trên mặt anh cũng vậy. Vết sẹo làm Tôn Nguyệt Mi kinh sợ, vết sẹo làm bà mai tiếc nuối, nhưng trong quá khứ, hiện tại lẫn tương lai, tôi đều si mê sự tồn tại của nó.
Vết sẹo trên mặt anh, trở thành vết hằn trong lòng em trai anh, chẳng biết nếu anh biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào.