//
Mùa hè lên năm lần đầu tiên gặp Lữ Tân Nghiêu, bề ngoài hơn người của anh để lại cho tôi ấn tượng khó phai mờ. Mười năm sau đó, lúc tôi phí hết công sức đến gần anh, biến cố lớn của gia đình làm anh trở nên trầm mặc ít nói, tôi thường e ngại sự lãnh khốc của anh mà không dám đến gần.
Nhưng thời niên thiếu, dịu dàng mà tôi cảm nhận được đều đến từ anh, anh làm tôi khóc, lại lau khô nước mắt cho tôi. Chúng tôi cách nhau một tầng nước mắt, trên thực tế, có lúc sự thật sẽ mờ vì nước mắt.
Nhưng sẽ có một ngày nó được phơi bày dưới ánh mặt trời.
Một đêm không lâu sau đó, trăng bị mây che khuất, tôi lang thang trên đường. Lời từ chối của anh làm tôi rơi vào đau thương, cảm xúc tiêu cực làm tôi và Phùng Lãng tụ tập lại một chỗ, tôi thường theo hắn ra vào quán bar và quán karaoke giết thời gian giải sầu.
Ngày hôm đó tôi cũng uống chút rượu, lúc về thấy khô miệng nên ghé quán ăn bên đường gọi một chén cơm rượu, chậm rãi ăn từng viên.
Nam Đinh tất đất tất vàng, quán ăn rất hẹp, đó cũng là chỗ tôi bắt gặp người diễn xiếc khỉ.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là một con khỉ, nó ngồi trên vai một người đàn ông thấp bé, cứ nhìn tôi không chớp mắt, rồi chủ nhân nó cũng nhìn tôi, mặt người và mặt khỉ kề sát vào nhau, trong giống nhau kinh khủng.
Hai khuôn mặt đó ngồi đối diện tôi, trên bàn cũng đặt một chén cơm rượu, mùi cơm rượu ngọt ngào quyện cùng mùi khỉ tanh nồng, tôi đột nhiên cảm thấy dạ dày lợn cợn.
Tôi ngẩng đầu lên, con khỉ đó và chủ nhân của nó cũng nhìn tôi, nụ cười lấy lòng trong rất dị. Chẳng biết vì sao, nụ cười của hắn làm tôi nhớ đến người đàn ông quét rác, dù mặt mũi họ chẳng có điểm nào tương tự, nụ cười của họ đều làm người ta cảm thấy kỳ quái.
Tôi nuốt xuống cảm giác buồn nôn ăn tiếp mấy viên cơm rượu, bất ngờ cứ thế đột ngột phát sinh. Tôi có cảm giác cơm rượu tôi nuốt rơi ra, nhưng không phải từ miệng. Máu mũi tuôn ào ào như suối.
Tôi vội vã bịt mũi, máu nhanh chóng chen qua kẽ tay, chảy lách tách từng giọt, hòa tan trong chén cơm rượu. Con khỉ phía trước đột nhiên nhảy cẫng lên, tôi đứng bật dậy, khom lưng chạy về phía trước.
Trong khoan mũi là máu, đường phía trước bỗng dưng cũng mờ dần, tôi rất muốn ói. Lúc tôi dùng hết sức cuối cùng tìm đến chỗ thùng rác thì bị người khác kéo tay.
Tôi lập tức nghĩ đến mặt con khỉ kia, tim giật thót giãy ra, ngực đau nói, nhưng sau đó mới biết không phải.
Thân thể nặng nề tìm được điểm tựa, anh bế tôi, dùng cách bế Mai Thanh Thanh trong ngày mưa bão.
Tôi không nhìn thấy rõ mặt anh, bịt chặt mũi nên chỉ nghe được mùi máu tanh, nhưng tôi biết là anh, nhất định là anh. Tôi đã về đến dưới tòa nhà chỗ tôi gặp lại anh, thật sự khiến người ta nghi ngờ không phải là trùng hợp.
Giọng Lữ Tân Nghiêu trầm thấp hơn cả ngày thường, có lẽ là vì trọng lượng của tôi: “Cúi đầu, còn chảy máu sao?”
“Anh ơi, em muốn ói quá.”
Giọng tôi nhão nhẹt, nhưng Lữ Tân Nghiêu vẫn nghe rõ, anh đáp: “Đợi chút.”
Tôi gác đầu lên vai anh, cảm nhận được cơ bắp anh đang rung động, cảm giác rung động khiến người khác an tâm. Tôi lại nhớ đến lời đồn trong thôn Bạch Tước, Mai Thanh Thanh in dấu môi hồng lên người anh, tôi quệt máu lên người anh, còn đòi anh bế cơ thể dang nhem nhuốc của tôi đi tìm thùng rác bắt đầu nôn ói.
Sau khi ói hết thì cả người cũng nhẹ bẫng, cảm giác thoải mái khi trút khỏi gánh nặng, trăng cũng chui ra khỏi mây, tôi thấy mình nhẹ như đám mây kia. Không trắng tinh khôi mà lan ô uế, bề ngoài xám xịt, tôi tựa vào ngực anh, anh lau máu cho tôi. Động tác của anh làm ánh mắt tôi tan rã.
Người ta nói yêu quái ma quỷ có thể hút dương khí, quỷ nước cũng vậy. Dương khí tôi tích góp mấy năm nay bị Lữ Tân Nghiêu hút đi mất rồi, lúc anh không ở bên cạnh, tôi thức trắng cả đêm vẫn khỏe mạnh như thường, anh ở đây thì tôi lại trở nên yếu đuối, suốt ngày chỉ biết mơ mộng vẩn vơ.
Bà nội nói, lúc dương khí không đủ, cơ thể sẽ mệt mỏi, thường hay gặp ác mộng. Lúc này tôi chính là minh chứng tốt nhất.
Lúc nhỏ tôi hay bệnh nên rất thường gặp ác mộng, lần nhớ rõ nhất là đêm ba mươi tết đầu tiên sau khi Mạnh Quang Huy chết. Đêm đó, lúc anh và tôi ngồi bên đám lửa giữ nồi bánh chưng, tôi gật gù ngủ mất, làm một giấc mộng ngắn.
Tôi nằm mơ thấy mình ngồi trên một chiếc xe ba gác, bên cạnh còn có cả anh tôi và Tôn Nguyệt Mi. Xe rất hẹp, tôi ngồi không vững nên kề sát bên anh, đột nhiên xe rung lắc dữ dội, tôi lăn đến bên mép ngoài.
Tôi vội nắm lấy anh, vừa nắm được góc áo thì bị Tôn Nguyệt Mi phát hiện, bà ta trừng mắt nhìn tôi, tôi sợ hãi trượt tay, thế là tôi rơi khỏi xe, anh tôi không hề phát hiện, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn họ đi càng xa.
Giấc mơ thế này chưa đáng sợ lắm, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ bởi vì sau khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên đùi anh, anh khẽ vuốt vành tai tôi, nên tôi nhịn cảm giác nhột nhạt giả vờ ngủ.
Nhưng ở Nam Đinh không phải là một cơn ác mộng.
Ban đầu, tôi mơ thấy mình là một chú cá mắc lưới, nước trên người dần bốc hơi, rất khát, chỉ biết há miệng hớp từng hơi.
Rồi tôi nghe một tiếng chuông rất dài, bén nhọn như kim đâm vào lỗ tai, mọi âm thanh khác đều bị lu mờ như cách một tầng thế giới, cho dù có giẫy dụa cũng vô dụng.
Tôi lăn người, khó chịu muốn chết, lúc này có người đến gần, cầm tay tôi, kéo cổ áo tôi xuống đặt một đồ vật lạnh ngắt vào.
Rất lạnh, tôi vùi mình vào chăn thì bị người đó ngăn lại, thế nên đành dùng thân nhiệt của mình làm ấm nó. Nhưng qua một lúc sau thì đồ vật kia bị rút ra.
Anh trêu đùa tôi. Tôi muốn thấy rõ mặt anh, vừa mở hé mắt ra thì trước mắt tối đen. Nhưng ánh sáng yếu ớt đó cũng đủ để tôi nhận ra là anh.
Tay Lữ Tân Nghiêu vuốt trán tôi, rồi đặt lên một cái khăn ướt được gấp gọn. Cả quá trình, tôi nhìn anh không dời mắt, bởi vì Lữ Tân Nghiêu chân chính đã xỏ khuyên mũi nên hàng nhái này cũng có, xỏ qua cả giấc mộng, chảy thành vệt trong màn đêm.
Tay anh chạm vào môi tôi, ngữ khí như dụ dỗ: Há miệng ra.
Tôi không mở miệng, đây là giấc mơ của tôi, anh phải nghe lời tôi. Tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh, trong hiện thực không dám, khó khăn lắm mới nằm mơ, nên tôi phải nói với hàng nhái của anh. Nhưng dùng hết sức cũng không nói được tiếng nào.
Lẽ nào trong mộng tôi cũng là kẻ câm? Không có chí khí như thế? Tôi chẳng biết làm sao, vừa gấp vừa tức, chỉ có nước mắt là tự do, gấp gáp lăn khỏi khóe mi.
Lúc này, tay anh đặt trên trán tôi, ép tôi mở miệng, tôi hoảng lên vì mất kiểm soát, làm sao đây? Quyền làm chủ giấc mộng sắp bị anh cướp mất rồi.
Tôi không cam tâm, mở miệng ngậm tay anh, từ đầu ngón tay đến cả ngón, bắt đầu gặm m.út, lè lưỡi l.iếm lòng bàn tay anh, men theo đường vân tay, nếm được vị đăng đắng. Thuốc chui vào cổ họng tôi, ý loạ.n tì.nh mê… là thuốc kíc.h tình, nếu không thì sao cả người tôi nóng rẫy như thế?
Lữ Tân Nghiêu dùng bàn tay bị tôi liế.m ướt chặn ngang mũi tôi rồi đút cho tôi một ngụm nước.
Nước đã nuốt xuống, Lữ Tân Nghiêu dùng tay xoa đầu tôi, rất tự nhiên, không giống hôm ở Sao Trời. Qua một lúc, tôi nghe anh nói.
“Chẳng phải đã nói là đừng uống rượu sao?” Anh lại dạy bảo tôi.
Lúc này tôi đã hết sức trả lời anh, nghĩ thầm: Anh đừng hòng quản được em. Chẳng biết trong mộng anh có nghe thấy không.
Đoạn đối thoại đứt ngang. Mí mắt tôi nặng trĩu, tầm mắt lúc sáng lúc tôi, nhưng tôi sợ mình ngủ mất thì anh sẽ lặng lẽ rời đi. Trầm mặc một lúc, tôi mới nghe giọng anh: “Đây là gì?”
Anh lấy hai cuốn sổ dưới gối tôi ra, là nhật ký bắt đầu viết từ khi đến Nam Đinh, viết đặc cả hai cuốn. Nhưng nếu Lữ Tân Nghiêu hỏi, thì đáp án không phải là nhật ký. Tôi thầm nghĩ: là tình thư em viết cho anh.
Nhưng lời có chút qua loa, không chỉ là thư tình, mà còn một bức di thư, anh không được đọc!
Tôi chưa từng hoảng loạn như thế, yết hầu thắt chặt như sắp nôn ra máu, chỉ vì muốn ngăn anh.
“Anh… Anh!” Lúc tôi gọi hai tiếng này, cả người kinh hãi như vừa bước ra khỏi ác mộng. Nhưng tôi phát hiện mình vẫn còn nằm mơ, vì người trong mộng vẫn còn ở đây. Tôi xìu xuống, anh trong mộng có đọc được cũng không nhằm nhò gì.
Lữ Tân Nghiêu nghe thấy thì đặt sổ xuống, đưa tay lau nước mắt cho tôi, dịu dàng hơn bất cứ giấc mộng nào.
Ngủ đi, anh nói.
Tôi lắc đầu, cọ trán vào đùi anh, không thể ngủ, ngủ rồi tỉnh dậy thì anh lại đi mất.
Nhưng thuốc kia không phải thuốc kíc.h tình mà là thuốc mê hồn, tôi lại nghe lời anh. Một đêm nửa tỉnh nửa mê. Mộng xuân chẳng dài, khó tìm như mây.
Trong mơ là tình ý triền miên, tỉnh lại là dày vò không dứt, chẳng biết qua bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể nào quen với nó.
Lúc tỉnh lại tôi nghe thấy tiếng mở cửa, ngây ngốc nhìn ra, trái tim bất giác tăng nhịp, kỳ vọng không thực tế nảy lên. Nhưng người bước vào là Uông Xuân Lục, chị cầm một cái bình giữ nhiệt nóng hổi bước vào, bên tay kia thì bưng một hộp bún Quế Lâm, lúc đặt xuống bàn còn nóng hổi.
Tôi không biết lúc mình nhìn Uông Xuân Lục trên mặt là biểu cảm gì, nhưng chắc chắn chị đã nhìn ra.
Tôi nghe chị hỏi: “Người đó là anh trai em đúng không?”
Tim tôi nảy lên, xém chút nữa nghĩ chị đã đi vào giấc mơ của mình. Sau đó tôi đoán có thể lúc Lữ Tân Nghiêu đưa tôi về thì chị nhìn thấy, thế nên gật đầu.
Uông Xuân Lục mỉm cười, thay tôi cảm thấy vui mừng, chị tưởng Lữ Tân Nghiêu là anh ruột của tôi, chị nói, tối qua anh chăm tôi cả đêm, đến tận hừng sáng mới đi.
Lúc này tôi đã tỉnh táo hoàn toàn, lại triệt để thất thần, mất đi khả năng suy nghĩ, tôi nghe thấy giọng nói mềm mềm của Uông Xuân Lục: “Không phải là anh em ruột thì không lo đến thế đâu…”
Tôi không biết sau đó Uông Xuân Lục nói gì nữa, chỉ nếm được vị đắng trong miệng nên không kìm được si tưởng của mình.
Đó là một đám khói nha phiến, cháy đến mê ly, trụy lạc, mờ ảo, giam cầm giấc mộng, đẩy con người vào cõi mơ. Tôi rơi vào mê mang và dụ.c vọng giao thoa, đột nhiên hiểu ra anh vẫn còn lo cho tôi.
Không chỉ là lo lắng.
Ai nói chuyện xảy ra lúc ban ngày nhất định là thật, giấc mộng ban đêm nhất định là giả? Tôi cảm thấy mình đã rơi vào giấc mộng chân thật nhất, thân mật của tình nhân tỉnh lại trong mộng, tôi mơ thấy tình cảm thật sự của anh tràn ra. Là điều mà lúc tỉnh táo tôi không nhìn thấy được.