Một chiếc xe đen sang trọng đang xé màn mưa phóng trên đường quốc lộ, phá đi không khí vốn yên tĩnh.
Đây chính là xe của Lãnh Thiên Dục, người đang lái xe là tài xế riêng. Hắn lười biếng dựa người vào thành ghế, chậm rãi thưởng thức rượu đỏ nước Pháp.
- Lãnh tiên sinh, trời mưa to như vậy, chúng ta có cần đi đường vòng không? – Tài xế mở miệng hỏi. Anh ta họ Hứa, đã lái xe cho Lãnh Thiên Dục gần sáu năm cho nên vẫn quen gọi hắn là “Lãnh tiên sinh”, dù trong trường hợp nào cũng vậy. Mà Lãnh Thiên Dục cũng không quá để ý đến điểm đó.
Lãnh Thiên Dục uống một hớp rượu, nói: “Không cần, tiếp tục lái xe”.
- Vâng, Lãnh tiên sinh.
Tài xế Hứa không hiểu nổi tại sao đêm nay Lãnh tiên sinh không đưa theo vệ sĩ đi cùng, ngài ấy hẳn phải là người hiểu rõ nhất mình có nhiều kẻ thù mới đúng, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cái mạng của anh ta cũng khó giữ.
Lãnh Thiên Dục như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn cơn mưa đêm ngoài cửa sổ xe, trên mặt lộ vẻ bí hiểm, dáng vẻ tuy uể oải nhưng lại ẩn chứa trong đó tất cả sự hung ác.
Thượng Quan Tuyền!
Trong đầu hắn lập tức nghĩ tới cái tên này, sau đó vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô liền hiện lên trong mắt hắn.
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục ánh lên một tia khác thường. Trong tiệc sinh nhật của Phỉ Tô, người phục vụ nam không nói lời nào kia chẳng phải là cô sao? Lúc mới vào tiệc, hắn không nghi ngờ gì, nhưng “cậu ta” lại có thể vững vàng đỡ lấy ly rượu, hơn nữa rượu trong các ly khác không hề bị rơi ra giọt nào khiến cho hắn phải chú ý.
Lãnh Thiên Dục không thể không khâm phục tài cải trang bằng mặt nạ của cô gái này. Hơn nữa ngay cả ánh mắt cũng có thể thay đổi, nếu hắn không chú ý thì chẳng thể ngờ một cô gái lại cải trang thành con trai. Nhưng mà…
Chính mùi thơm thanh nhã của cơ thể trên người đã bán đứng cô. Cô gái này đã triền miên cùng hắn một đêm, tuy rằng đêm đó cô uống rượu nhưng Lãnh Thiên Dục vẫn có thể nhớ rõ mùi thơm mê người trên cơ thể của cô.
Xem ra lần này Thượng Quan Tuyền nhắm vào hắn! Lãnh Thiên Dục sớm biết cô nhất định sẽ tìm cơ hội thuận lợi để tiến hành. Hắn biết cô có năng lực hơn hắn nghĩ, dám giết Crow sau đó còn không kiêng dè gì mà làm động tác giơ ngón cái xuống khiêu khích hắn.
Lãnh Thiên Dục đang mải suy nghĩ, chợt thấy chiếc xe phanh gấp lại. Đôi mày kiếm anh tuấn của hắn liền chau lại.
- Lãnh tiên sinh, rất xin lỗi, tôi... – Tài xế vừa giải thích vừa không ngừng chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe.
Kính chắn gió gạt nước theo tiết tấu, mưa đọng lại trên cửa sổ xe bị lau đi. Lãnh Thiên Dục nheo đôi mắt chim ưng lạnh như băng, quan sát tình hình ngoài cửa xe.
- Con nhỏ chết tiệt kia, mày định chạy đi đâu?
Một vài chiếc xe con đỗ trên đường quốc lộ vắng vẻ, mấy gã đàn ông đuổi theo một cô gái, vừa đuổi vừa không ngừng quát mắng.
- A... – Cô gái kia hét lên chói tai, thấy cách đó không xa có chiếc xe dừng lại liền chạy về hướng đó.
- Cứu tôi với, cứu tôi với! – Cơn mưa ngày càng to, cô gái ra sức đập vào cửa xe Lãnh Thiên Dục, vẻ mặt đầy hoảng sợ và lo lắng. Cô vừa đập vừa quay đầu nhìn lại phía sau.
- Lãnh tiên sinh... – Tài xế hơi mất tự nhiên nhìn Lãnh Thiên Dục, vệ sĩ không ở đây, anh ta không biết việc này là tốt hay xấu để ứng phó.
Lãnh Thiên Dục ngồi yên trong xe, nhìn qua lớp kính thủy tinh thấy một khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt đầy hoảng sợ làm người ta không thể bàng quan.
- Con nhỏ chết tiệt, còn chạy à? – Vài gã đàn ông lập tức đuổi theo cô gái, trong đó một gã nắm lấy tóc cô, hung hăng đẩy cô ngã xuống dưới.
- Anh em, đánh nó cho tao, xem về sau còn dám chọc vào đại ca của chúng ta nữa không! – Một tên khác hung hăng đá mạnh vào người cô gái, những gã khác cũng theo đó đạp lên thân thể yếu đuối kia.
- Cứu… Cứu tôi với! – Tiếng kêu tràn ngập sự bất lực cùng đau đớn của cô gái vang lên.
Lãnh Thiên Dục ngồi trong xe, ánh mắt lạnh như băng nhìn một lượt.
- Lãnh tiên sinh, có lái đi không ạ? – Tài xế cẩn thận hỏi.
Thật ra anh ta cũng biết có rất nhiều kẻ muốn giết Lãnh Thiên Dục đã nghĩ ra rất nhiều cách, nói không chừng đây cũng là một cái bẫy. Nhưng khi anh ta thấy cô gái điềm đạm đáng yêu ngoài kia, trong lòng lại sinh ra cảm giác thương hại, nhất là khi chứng kiến sự nhu nhược của cô khi bị mấy gã đàn ông to con đấm đá.
Lãnh Thiên Dục nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, một lúc lâu sau, hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Đưa cô ta lên xe”.
- Vâng, Lãnh tiên sinh.
***
Trong phòng khách sạn xa hoa, đèn thủy tinh Italy xoay tròn tản ra ánh sáng nhu hòa, kết hợp với thảm lông dày màu trắng càng thêm lộng lẫy. Một cô gái rụt rè đi ra từ phòng tắm, ngồi đối diện với Lãnh Thiên Dục trên sofa.
Cô có mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ lại có vẻ đẹp lai của người châu Âu. Bộ quần áo ướt sũng đã được thay ra, thân hình đầy đặn chỉ dùng khăn tắm quấn quanh, làn da vừa tắm rửa qua có vẻ tinh tế và nhẵn nhụi.
Lãnh Thiên Dục tuy đã thay ra trang phục màu đen nhưng toàn thân vẫn toát ra vẻ lạnh như băng làm người ta không rét mà run. Lúc này, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản màu trắng, cúc áo trước ngực mở ra để lộ lồng ngực rắn chắc khêu gợi.
Cô gái dịu dàng tươi cười, bàn tay chậm rãi lướt qua bắp đùi thon dài, quỳ gối trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn: “Tiên sinh, cám ơn anh đã cứu em, đêm nay em là của anh”.
Thanh âm của cô mang theo sự mời gọi mê hoặc, động tác nhìn như lơ đãng nhưng lại khiến cho đàn ông không cách nào kháng cự được cám dỗ.