- Lãnh Thiên Dục, anh cho rằng lấy cô ta ra để uy hiếp tôi sẽ có tác dụng sao? Nếu anh biết chắc tôi sẽ tới, vậy hẳn là biết mục đích của tôi.
Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch miệng, đưa ly rượu sang bên cạnh, một vệ sĩ lập tức kính cẩn rót rượu vào ly thủy tinh trong suốt.
Hắn từng bước tới gần Thượng Quan Tuyền, cúi người xuống, đôi môi mỏng nhếch lên, cả người tỏa ra sự quyến rũ khiến người khác không thể kháng cự, nguy hiểm mà tràn đầy tính chiếm hữu.
- Cô cũng nên biết, muốn giết người diệt khẩu ngay trước mặt tôi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hơi thở nam tính đầy mùi rượu vây quanh Thượng Quan Tuyền một lần nữa khiến cô cảm thấy khó thở.
- Tôi biết! – Cô không hề sợ hãi ngẩng đầu lên, lúc này đôi mắt trong veo nhìn Lãnh Thiên Dục đầy vẻ khiêu khích và khinh thường.
Cô nói từng từ một: “Cho nên, tôi muốn đánh cược với anh một ván”.
- Đánh cược? – Lãnh Thiên Dục nheo mắt lại, đôi mắt luôn thâm sâu khó lường rõ ràng đã lộ ra vẻ hứng thú.
- Đúng! – Đáy mắt Thượng Quan Tuyền vụt qua tia khiêu khích – Không biết lão đại có dám không?
Mọi người trên đại điện đều sững sờ, cô gái này to gan thật, dám nói như vậy trước mặt lão đại.
Bên môi Lãnh Thiên Dục cong lên một nụ cười nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
- Không tồi, rất thú vị! – Hắn cất giọng nói lạnh như băng, ngay sau đó, đưa ly rượu ra trước mặt cô.
Trong mắt Thượng Quan Tuyền thoáng lên tia nghi ngờ.
- Có thể đánh cược cùng Lãnh Thiên Dục tôi, cô nhất định rất can đảm! – Hắn mở miệng nói, ý tứ rất rõ ràng.
Đôi mắt to trong veo của Thượng Quan Tuyền nhìn vào ly rượu trong tay Lãnh Thiên Dục, dù cô không uống rượu nhưng vẫn có chút hiểu biết, mùi rượu rất nồng đậm cho thấy đây là rượu mạnh.
- Thế nào? Sợ rồi à? – Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục vẫn vô cảm nhưng trong lời nói lộ rõ ý đùa giỡn.
Thượng Quan Tuyền vừa nghe xong liền cất giọng: “Sợ ư? Đừng đùa thế chứ”.
Sau đó, cô âm thầm hít một hơi thật sâu, không nói gì nữa mà cầm ly rượu trong tay hắn uống một hơi cạn sạch.
Rượu vừa xuống đến yết hầu, rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng biết ly rượu này mạnh đến cỡ nào. Cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cô thấy hơi choáng váng, gương mặt tái nhợt, gò má dần ửng hồng.
Cô nhếch mép, vung tay lên, ly rượu thủy tinh bay lên không trung rồi vỡ tan trên nền đá cẩm thạch, âm thanh trong trẻo vang lên khắp đại điện.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, rất bình tĩnh và không sợ hãi nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
Khóe miệng Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng và thâm sâu.
Cô gái này quả nhiên là lớn mật, dám uống rượu Whisky mạnh như vậy. Những loại Whisky khác chỉ trải qua hai lần chưng cất, nhưng ly rượu kia của hắn là rượu đã trải qua bốn lần chưng cất, vì vậy không chỉ mùi rượu gay mũi mà đến hương vị cũng cực mạnh.
- Khá lắm! – Hắn cất giọng trầm thấp, không dễ phát hiện sự tán thưởng trong đó – Nói đi, cô muốn đánh cược cái gì?
Đôi môi xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền nói ra mấy chữ: “Cược kỹ thuật bắn súng”.
- Đánh cược thế nào? – Lãnh Thiên Dục khẽ nheo mắt, nở nụ cười lạnh, đôi mắt càng thêm âm u.
Thượng Quan Tuyền nhìn xung quanh một lượt, hờ hững đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của hắn. Cô nói: “Lấy giá đựng rượu kia làm tâm, phải bắn vào nắp chai Whisky mà không làm rung giá rượu, không làm vỡ chai rượu. Anh thắng, anh muốn làm gì là quyền của anh; tôi thắng, Yaelle thuộc về tôi.
Gương mặt tuấn kiệt mà thâm sâu của Lãnh Thiên Dục vẫn hờ hững, hắn nhìn vẻ khiêu khích trong mắt Thượng Quan Tuyền, thân hình cao lớn không nhúc nhích. Một lát sau...
- Phong! – Hắn gọi một tiếng rồi nhìn chăm chú vào Thượng Quan Tuyền, tầm mắt của cô vẫn nhìn vào hắn, chưa từng rời đi.
- Vâng, thưa ngài! – Phong hiểu ý của Lãnh Thiên Dục. Anh ta đặt một khẩu súng lục vào tay Lãnh Thiên Dục rồi đứng lùi sang một bên.
- Muốn kiểm tra trước không? – Lãnh Thiên Dục giơ khẩu súng trong tay ra trước mặt Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền nhận lấy khẩu súng lục, cầm vào bá súng, sau đó bẻ một cái. Bên trong là sáu viên đạn M74 năm ly nằm ngay ngắn, cô gật đầu rồi ném trả súng lục cho Lãnh Thiên Dục.
- Anh bắn trước đi! – Cô lạnh lùng nói.
Đôi mắt hẹp dài thâm sâu của Lãnh Thiên Dục khẽ lướt qua tia lạnh lẽo, hắn dứt khoát giơ súng lên, chỉ trong nháy mắt...
Một tiếng súng vang lên, đạn đã xuyên qua nắp của chai Whisky trên giá rượu. Điều làm Thượng Quan Tuyền kinh hãi chính là viên đạn không hề làm rung đến giá rượu, ngay cả ly rượu ở bên cạnh cũng không lắc lư chút nào.
Khi dùng súng, ngắm bắn chuẩn dù rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là khống chế lực. Mà Lãnh Thiên Dục chắc chắn là đã luyện kĩ năng này đến độ nhuần nhuyễn rồi.
Thân thể nhẹ bẫng tựa như liễu của Thượng Quan Tuyền hơi cứng đờ, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt nhìn về phía giá rượu.
- Cô gái nhỏ, đến lượt cô rồi đấy!
Lãnh Thiên Dục chậm rãi mở miệng, giọng điệu âm trầm mà nặng nề. Hắn đưa súng tới trước mặt Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền như đang suy nghĩ. Cô nhận lấy súng rồi vô thức liếc nhìn Yaelle, chỉ thấy đôi mắt của Yaelle thoáng qua tia phức tạp.
Trong lòng cô hơi rung động, sau đó chậm rãi giơ súng lên, nhắm vào một chai Whisky khác trên giá rượu.
Lãnh Thiên Dục nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thượng Quan Tuyền. Sau đó, đôi môi hắn khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lẽo khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này, tay cầm súng của Thượng Quan Tuyền đột ngột thay đổi phương hướng, họng súng đen ngòm lập tức nhắm thẳng vào trán của Lãnh Thiên Dục.