Sau khi tôi băng bó ở bệnh viện trường, không nói với bạn cùng phòng Plastic có nạn cùng chịu, mà chỉ nói cho Nhan Diệc Thần.
Tôi nói thế này, "Em bị thương, đau quá, cứu mạng..."
Nhan Diệc Thần đang ở trong phòng thí nghiệm, sau khi nhận điện thoại của tôi, chỉ trong chốt lát đã đến.
Kết quả anh vừa mới đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy tôi chỉ dán một miếng băng không tính là lớn, đang cầm điện thoại gào to: "Ven đường ven đường, mau bảo vệ đôi khuyên tai của tớ!"
Anh luôn không có cách nào, vọt tới trước mặt tôi, giật lấy điện thoại trong tay tôi, ấn nút tắt máy.
Hai tay tôi ôm đầu: "Xong xong, ngắt máy khẳng định sẽ bị báo cáo..."
Nhưng mà khi tôi nhìn thấy ánh mắt sắp phun lửa của Nhan Diệc Thần, lập tức bắt đầu chân chó.
"Trò này chơi vui không? Không phải em sắp chết sao?"
"Em... chân đau, không đi được, không có cách nào mua cơm, sắp chết đói, cứu mạng..."
Ôi, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy, lý do này thật quá nhảm nhí.
"Bác sĩ nói, chân của em không thể đi được xe đạp." Giọng nói của tôi ỉu dần xuống.
Lông mày của Nhan Diệc Thần nhăn lại, vừa định tiến gần lại nhìn vết thương, y tá nhỏ bên cạnh liền nở nụ cười: "Mỹ nữ, chân này của em đừng nói là đi xe đạp, lái hỏa tiễn cũng được ấy chứ!"
Sau khi anh nghe xong lại muốn nổi khùng, nhưng đối với tôi cái này tương đối điềm đạm đáng yêu, gương mặt như hoa như ngọc, cuối cùng không có tức giận.