"Đi xem phim không?"
"Bận"
"Đi ăn kem không?"
"Bận."
"Ra ngoài đi bộ với em không?"
"Bận."
Giống như trong nhật ký tin nhắn của chúng tôi, Nhan Diệc Thần nói nhiều nhất chính là "bận".
"Ngày mai sinh nhật em."
"Vậy chúc em sinh nhật vui vẻ." Giọng điệu của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, không có tí xúc động.
Vào ngày sinh nhật, tôi nhận được một ống nghiệm nhỏ chứa than hoạt tính từ trong tay Nhan Diệc Thần.
Sau đó vậy mà anh không hề nói gì, trực tiếp đi!
Tôi lại bị bơ một tuần, tâm trạng sắp bạo phát á!
Lãnh cảm? Chiến tranh lạnh? Tôi bị đày vào lãnh cung rồi?
Thế là dường như cùng vùng dậy một lúc, tôi tức giận gửi tin nhắn cho anh: "Chia tay đi."
Còn anh vẫn bình tĩnh như lúc đồng ý tôi, trả lời câu, "À, được."