Phó Tầm có thể đoán ra người bạn này chính là cô nhanh như thế, Khúc Nhất Huyền không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Cô cũng không nghĩ lấy cớ “Có người bạn” có thể lừa gạt anh bao lâu, nhưng khó tránh khỏi có chút mất hứng.
Cô vuốt vuốt cái bật lửa không biết bị Điêu Thuyền lôi ra từ chỗ nào ném ở bên trong hộp để đồ, mất hết cả hứng: “Có phải không có hóa đơn thì là giả đúng không?”
“Hóa đơn là bằng chứng, ngay cả bằng chứng cô cũng không có, bất kể đồ là thật hay giả, đối phương muốn phủ nhận là phủ nhận được ngay. Cô có biện pháp nào có thể chứng minh là cô mua ngọc từ tay người ta?”
Nghề đồ cổ này lúc nước sâu thì rất sâu, sâu như đáy biển thâm cốc, ánh sáng không thể xuyên thấu được, đến đi tất cả đều là đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Lúc nước cạn lại rất nhạt, một tấm giấy chứng nhận giám định, một phần báo cáo giám định, già trẻ không gạt.
Phó Tầm chỉ nghe cô miêu tả đã có thể kết luận, ngọc trong tay cô là hàng không thấy được ánh sáng hoặc không đi được đường sáng, hoặc là đồ không ra gì.
Nhưng hiển nhiên, chính cô cũng không biết rõ ràng tình trạng. Viên ngọc Khúc Nhất Huyền mua ở phố Mạc gia này, hoàn toàn là tâm huyết dâng trào.
Trạm đầu tiên trên đường vành đai tây bắc hầu như đều ở Tây Ninh, một trạm này, lĩnh đội chỉ phụ trách nhận điện thoại tiễn khách đến khách sạn.
Ăn ngủ, xuất hành và bất cứ hạng mục giải trí nào đều không có quan hệ tới bọn họ. Khương Doãn liên hệ với cô xong, ngoại trừ tiền đặt cọc, cho Khúc Nhất Huyền thêm một chút phí ăn ở, nhờ cô hỗ trợ đặt khách sạn ở Tây Ninh. Yêu cầu của cô ta là muốn ở khách sạn gần nơi du lịch náo nhiệt.
Toàn bộ Tây Ninh, hẳn là không tìm ra chỗ nào có không khí du lịch như ở phố Mạc gia.
Khúc Nhất Huyền đưa người đến khách sạn, bởi vì Khương Doãn ở một mình, lại là con gái.
Cô cố ý chờ cô ta làm xong thủ tục nhận phòng, đích thân đưa người lên phòng, xác nhận với khách sạn xong mới rời khỏi. Đêm hôm đó đi phố Mạc gia… Ma xui quỷ khiến làm cho cô nghĩ đến tiêu tiền.
Lúc cô rảo bước tiến vào tiệm đồ cổ đặc sắc kia, cũng không nghĩ muốn mua bảo bối, cả đời hiếm khi gặp được một giáo sư giám định đồ cổ cấp cao, nhất thời hiếu kì. Kết quả là bị ông chủ của tiệm kia lừa gạt mua một viên ngọc.
Ban đầu không phải lừa mua ngọc mà là một còn dấu. Một tới hai đi, có lẽ vì cô quá hiếu kì, ông chủ tiệm bán đồ cổ mơ hồ ngửi được hương vị nhân dân tệ, đặc biệt dùng sức khuyên bảo, Khúc Nhất Huyền đành chọn một viên ngọc từ đám bảo bối.
Làm cứu viện, ít nhiều có chút mê tín chuyện bình an. Viên ngọc này bất kể là hình dáng hay là giá cả, Khúc Nhất Huyền đều không thích, cái cô thích duy nhất chính là câu ông chủ kia nói “Người mang theo ngọc, có thể nuôi ngọc, thời gian lâu dài có thể thành hộ thân phù đảm bảo bình an”.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng xong lúc ấy Khúc Nhất Huyền cũng chất vấn vì sao không có hóa đơn. Ông chủ kia nói thế nào, à, hình như nói “Đây là đồng hương của tôi tặng cho tôi, nếu không phải cô tinh mắt, tôi làm sao bỏ được bán cho cô”. Khúc Nhất Huyền nghe ông ta khen mình tinh mắt xong, trái tim lập tức đặt về chỗ cũ, thế là mọi chuyện xong.
Bây giờ bị Phó Tầm nói kiểu này, cô sâu sắc cảm nhận được mình đã uống phải thuốc mê của lão đầu xấu xa kia.
Cũng không cần giám định, xác định chắc chắn là giả.
Vừa nghĩ tới mất trắng ba ngàn ra ngoài, một hơi ngẹn tim Khúc Nhất Huyền, tâm tình xấu không tả nổi.
Mắt thấy Viên Dã và Khương Doãn vừa đi vừa nói quay về, cô khoát khoát tay: “Để nói sau đi.”
** ** **
Chờ Viên Dã lên xe, Khúc Nhất Huyền quay đầu dọc theo đường quốc lộ Đôn Cách trở về, đưa Khương Doãn đi xem suối Bất Đống trên núi Côn Luân. Lúc sáng sớm đi đường, sợ thời gian quá muộn Khương Doãn bỏ lỡ động vật hoang dã trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lí sẽ tiếc nuối, cơ bản suốt dọc đường Khúc Nhất Huyền đều đi không ngừng.
Thời gian đi về dư dả, cô lái chậm, trên đường chỉ gặp phải một chiếc xe tải duy nhất ở chỗ ngã ba lầy lội, về sau Khúc Nhất Huyền nhìn kính hậu liếc mắt, hỏi: “Không phải nói đi vào xoá nạn mù chữ à, làm sao ra đây một chữ không nói rồi?”
“Cũng không có gì, chỉ có một chút tiêu bản của động vật hoang dã, liên quan tới trưng bày triển lãm lịch sử hơn hai mươi năm của trạm bảo hộ động vật hoang dã ở Khả Khả Tây Lí, còn có một bộ phận được ủng hộ từ các nơi khác cho trạm bảo hộ.”
Viên Dã khô cằn, nói: “Xem hết cảm thấy lấy ra nói đùa không quá phù hợp, không có gì để nói.”
Viên Dã là người tây bắc, nếu không phải làm lĩnh đội dẫn đường, những điểm du lịch này của tây bắc khả năng cậu ta còn không đi hết.
Ngay tại lúc này, lôi các điểm tham quan ra thuyết minh với Khúc Nhất Huyền, cậu ta còn không hiểu rõ bằng Khúc gia. Khả Khả Tây Lí là thiên đường thánh khiết trong suy nghĩ của rất nhiều thanh niên văn nghệ, nhưng đối với cậu ta mà nói, không phải. Cậu ta biết trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt, ngoại trừ bảo vệ tàng linh dương và động vật hoang dã, trọng yếu nhất chính là trạm nghỉ trên tuyến đường Thanh Tàng.
Cậu ta hiểu rõ là cây số giữa bảo hộ trạm và Lhasa, lái xe phải tìm bao nhiêu thời gian, hao tổn bao nhiêu lượng dầu.
Đây là đầu cậu ta đi tìm hiểu công việc của trạm bảo hộ.
“Trước kia tôi xưng anh gọi em với đội viên đội tuần núi, nhưng chỉ là cảm thấy những người này có thể cầm súng thật uy phong, căn bản không hề tìm hiểu công tác của bọn họ.” Viên Dã thở dài, trong lời nói hơi có chút áy náy tuổi nhỏ vô tri: “Chờ đêm nay tôi đi bù thêm, xem có thể liên hệ với họ không.”
Khúc Nhất Huyền coi thường nhất loại tức cảnh sinh tình quấy nhiễu người ta này, sau đó tình cảm không có, ân tình cũng không có. Nhưng ở trước mặt khách, cô quyết định vẫn nên chừa cho Viên Dã chút mặt mũi.
Từ lúc Khương Doãn rời khỏi Khả Khả Tây Lí bị phản ứng cao nguyên, suốt đường đều ngủ mê man không tỉnh.
Khúc Nhất Huyền để ý một lát, bảo Viên Dã nhìn chằm chằm, xuống đến gần núi Côn Luân còn cho uống đường glu-cô.
Một đường im lặng, đợi đến lúc đến suối Bất Đống, Khúc Nhất Huyền bảo Viên Dã đánh thức Khương Doãn.
Khương Doãn mê man đến thần hồn tách rời, gọi thế nào cũng không tỉnh. Khúc Nhất Huyền thấy cô ta không giống như đang giả vờ, cầm tay lái suy tư mấy giây, hỏi Phó Tầm: “Đêm cô ấy ở Hắc Mã Hà Hương đó, tìm anh mở đường glu-cô, anh thấy bộ dáng của cô ấy có giống như bị phản ứng cao nguyên không?”
Phó Tầm đang chuẩn bị xuống xe dắt chồn đi dạo, nghe vậy, lui về ghế ngồi liếc mắt, hỏi Khúc Nhất Huyền: “Muốn nghe lời nói thật?”
Cô không hiểu, cái này còn có thể phân lời nói thật và nói khoác à?
Phó Tầm nói: “Hơn nửa đêm mặc dù không tốt lắm, nhưng đập lọ đường vào cửa mở cho cô ta toàn bộ quá trình không nhiều hơn ba giây. Cô trông cậy tôi có thể nhớ được cái gì?”
Khúc Nhất Huyền: “…”
Đột nhiên cô thật muốn biết lúc ấy sắc mặt Khương Doãn trông như thế nào, cũng không biết lời kịch chuẩn bị tỉ mỉ có kịp niệm xong không.
Đùa thì đùa, Khúc Nhất Huyền sợ Khương Doãn xảy ra chuyện, xuống xe tự đi gọi. Lần này lại đánh thức được, sắc mặt cô ta tái nhợt, bờ môi cũng mất sắc, hai mắt vô thần mà nhìn cô, thật lâu mới hồi phục tinh thần, buồn ngủ đến mắt nhắm tịt lại: “Em không muốn xuống xe, chỉ muốn đi ngủ.”
Đêm đó ở Hắc Hoàng Hà bị phản ứng cao nguyên nhiều lắm chỉ là thở không ra hơi, chìm vào giấc ngủ khó khăn, xuống từ Khả Khả Tây Lí bị phản ứng cao nguyên như thế này khiến lòng cô ta sinh sợ hãi, mệt mỏi như nhắm mắt ngủ là sẽ bất tỉnh ngay, nhưng mà cô ta cũng không có cách nào kháng cự.
Khúc Nhất Huyền sợ cô ta ngủ nhiều khó chịu, từ cửa rãnh lấy đường glu-cô ra, mở nắp đưa cho cô ta: “Bổ sung chút đường glu-cô, từ từ rồi xuống xe. Độ cao ở đây so với mặt nước biển đã xuống thấp, một lát nữa thì hết thôi.”
Khương Doãn nói quanh co đáp ứng, miệng nhỏ nhấp ngụm đường glu-cô, nghỉ ngơi trong xe một hồi, rốt cục xuống xe.
Tinh thần cô ta không tốt, không quá có hứng với điểm tham quan này, chụp mấy tấm ảnh núi tuyết xong, hỏi Phó Tầm: “Anh Tầm, lúc anh là tình nguyện viên ở trạm bảo hộ, có gặp khách bị phản ứng cao nguyên không?”
Khúc Nhất Huyền híp mắt, liếc nhìn Khương Doãn.
Ly kỳ, vấn đề này sao không hỏi cô chứ, bây giờ có gan hỏi Phó Tầm rồi?
Phó Tầm nhìn xe móc trên quốc lộ Bổn Chuyết Ba Pha, trả lời qua loa: “Rất ít.”
Viên Dã ở bên cạnh đáp lời: “Khương Doãn, vấn đề này của cô phải nên hỏi Khúc gia nhà tôi, tháng sáu hàng năm cô ấy đều dẫn đường trên Khả Khả Tây Lí, cô ấy có kinh nghiệm nhất.”
Khương Doãn quay đầu nhìn về phía cô: “Chị Khúc.”
“Có chứ, không phải có sẵn một người là cô đây sao?” Khúc Nhất Huyền lau bùn bẩn trên kính chiếu hậu, “Năm nay còn đi một xe qua Lhasa, một xe toàn nam, còn chưa tới Lhasa đã không xong.”
Lỗ tai Khương Doãn giật giật, tò mò nổi lên: “Sao chị biết?”
Khúc Nhất Huyền liếc cô ta một chút, cười nói: “Thì là những triệu chứng phản ứng cao nguyên đó thôi, vừa qua khỏi Khả Khả Tây Lí, còn chưa đến một trăm cây số. Độ cao Lhasa so với mặt biển hơn ba ngàn, đến Lhasa cũng sẽ ổn hơn. Một xe toàn những tên đô con, thế mà không đi được, bị tôi đưa về bằng đường cũ.”
Cô lau xong kính chiếu hậu, tâm tình rất tốt: “Trạng thái giống như cô vậy ngủ một giấc là ổn, không coi là gì.”
Khương Doãn cười cười, không hỏi tiếp.
Một mình cô ta vào điểm tham quan suối Bất Đống, sau khi ra ngoài một lát thì muốn lên xe, về Đại Sài Đán.
Thời gian còn sớm, Khúc Nhất Huyền tiện đường mang Khương Doãn đi một chuyến đến hồ nước mặn Sát Nhĩ Hãn.
Hồ nước mặn Sát Nhĩ Hãn là hồ nước mặn lớn nhất Cách Nhĩ Mộc, từ chuyện năm đó làm khó lực lượng xây đường là có thể thấy nó không tầm thường. Nó không được tính là một điểm tham quan, là nơi sản sinh phân ka-li lớn nhất Cách Nhĩ Mộc, thậm chí là lớn nhất cả nước.
Nhà máy phân hóa học tự nhiên, trước sau có mấy trạm kiểm soát.
Trước kia Khúc Nhất Huyền dẫn đội địa chất đến cảm thấy hồ nước mặn Sát Nhĩ Hãn có ít muối rất đẹp, cố ý xây dựng quan hệ tốt với người gác cổng.
Thường thường đến mời thuốc lá, không bao lâu liền thân quen.
Người gác bên ngoài gặp lĩnh đội khác chưa chắc sẽ cho đi, nhưng chỉ cần Khúc Nhất Huyền lộ mặt, biển số xe cũng không cần xoát, cho qua.
Viên Dã nhìn thấy hâm mộ không thôi, nhịn không được lải nhải với Phó Tầm: “Anh Tầm, anh nhìn thấy chưa, Khúc gia nhà em tuyệt đối là bông hoa trong đội xe chúng em. Nhìn mặt mũi một cái đã được xoát thẻ quả là quen tay hay việc, nơi này em phải đụng vách rất nhiều lần, nói là thân thích của nhị đại gia trong xưởng gác cổng cũng không cho em vào.”
Giọng điệu của cậu ta chua chua, lại bổ sung: “Không chỉ hồ nước mặn Sát Nhĩ Hãn, tháng tư hồ nước mặn Trà Tạp còn chưa kinh doanh đâu, Khúc gia nhà em dẫn đội lại có thể mang khách đến chụp ảnh thật xinh đẹp, hộ khách lần trước của em không biết tại sao lại biết chuyện, khiếu nại đến mức tiền thưởng tháng đó của em mất ráo.”
Khúc Nhất Huyền nửa điểm không khiêm tốn: “Đâu có đâu có, ai bảo tôi xinh đẹp chứ.”