Khúc Nhất Huyền nhìn chằm chằm hàng chữ kia thật lâu.
Vừa rồi cô có để lộ ra ý tứ mình hoài nghi giữa Khương Doãn và Giang Nguyên có quan hệ với Phó Tầm?
Hình như là không?
Cũng chỉ là lúc nhìn máy giám sát cô trông thấy Khương Doãn mặc váy đỏ nên cảm thấy có chút giống thôi. Chính cô cũng không dám suy nghĩ nhiều, sao có thể sẽ nói cho Phó Tầm biết?
Cô bỏ ra nửa phút, tiêu hóa câu nói này.
“Anh cảm thấy tôi hẳn là suy đoán như thế?”
Phó Tầm lắc đầu, anh ném giấy ghi chép lên bàn, đóng nắp bút, đưa trả bút mực cho cô: “Chính cô có lẽ cũng không biết, mỗi lần nhắc đến Giang Nguyên, tâm tình của cô luôn trở nên mẫn cảm đa nghi lại dễ dàng bị chọc giận.”
“Trong ghi chép cô đã liệt kê ra manh mối, chỉ hướng Khương Doãn có hộ tịch Nam Giang, cũng suy đoán cô ta làm nội ứng điều tra hoặc chuẩn bị vạch trần những chuyện cô cũng không biết. Vậy tôi hỏi cô — “
Mi tâm Phó Tầm cau lại, nói: “Đội xe các cô có chuyện đen tối gì không thể cho ai biết sao?”
“Không có.” Khúc Nhất Huyền phủ nhận: “Tuân thủ luật pháp, ngoại trừ sự kiện Vương Khôn kia, đội xe đều không có lịch sử đen.”
Phó Tầm lại hỏi: “Đội xe không sợ tra xét, vậy đội cứu viện thì sao?”
Khúc Nhất Huyền bị anh ép sát từng bước, tức giận trả lời: “Càng không có khả năng, đội cứu viện là tổ chức cứu viện công ích có tính chất dân gian, đội viên đội cứu viện không thu nhận bất kỳ thù lao gì, đối xử với các đối tượng cứu viện như nhau. Tiếp nhận các khoản trợ cấp cũng là liếc qua thấy ngay, không ai đi tham số tiền kia.”
Phó Tầm tựa như nở nụ cười, ngữ khí hòa hoãn: “Vậy cô ta đến điều tra cô cái gì? Tra xem có phải cô yêu nghề kính nghiệp hay không, có phải thiện chí giúp người hay không, có phải thuần thục nghiệp vụ hay không?”
Khúc Nhất Huyền: “…”
Cô bị dỗi đến mức không có lời nào để nói, không thể không thừa nhận, có một nháy mắt, cô thật sự đã từng cân nhắc đến khả năng này.
Nhưng Giang Nguyên không có em gái, cô ấy là con gái một, thời học đại học người bạn duy nhất chính là cô, không có bạn qua thư từ hay bạn trên mạng gì cả, việc xã giao đơn giản lại càng không thể đơn giản hơn.
Cô ấy bị cha mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn luôn luôn yêu cầu cô ấy phải đứng đầu, yêu cầu cô ấy học giỏi, giáo dưỡng tốt, kết bạn cũng phải là người có gia thế tốt.
Khúc Nhất Huyền là ngoại lệ duy nhất trong đời cô ấy, cũng là tồn tại duy nhất không thể khống chế trong đời Giang Nguyên. Cho nên có thể tưởng tượng lúc Giang Nguyên mất tích, cha mẹ cô ấy giận chó đánh mèo cô sẽ có bao nhiêu mãnh liệt. Đến mức tang lễ của Giang Nguyên cũng không cho cô tham gia.
Cảm xúc của cô bỗng nhiên sa sút, cũng mất hứng thú tiếp tục phỏng đoán.
Tấm giấy ghi chép kia bị cô vo trong lòng bàn tay, bóp thành một cục, nhét vào trong túi quần sau lưng.
Khúc Nhất Huyền đẩy cửa xuống xe, bàn giao qua loa một câu: “Tôi gọi điện thoại báo cáo cho đội trưởng Bành một chút.”
Viên Dã không ở đây, rất nhiều chuyện cần chính Khúc Nhất Huyền xử lý.
Nói chuyện điện thoại với Bành Thâm xong, rất nhanh Khúc Nhất Huyền bắt đầu sắp xếp đội xe chuẩn bị tiến vào núi Minh Sa lục soát cứu viện.
Xe của đội cứu viện có thể điều động là khoảng mười chiếc, mùa du lịch trên đường vòng tây bắc đã triệt để giảm nhiệt, người dẫn đoàn nhàn rỗi không ít, đại bộ phận đều có thể rút thời gian đến tham gia lục soát cứu viện.
Sau khi Khúc Nhất Huyền sửa sang lại danh sách và vật tư cần thiết, do dự một lúc mới tự mình liên hệ cảnh sát Đôn Hoàng.
Người cô liên lạc là cảnh sát Cố Yếm, lúc trước có một đoạn thời gian rất dài có quan hệ cộng sự với Khúc Nhất Huyền. Sau khi tìm hiểu tình huống, anh ta lập tức sắp xếp người bắt đầu điều tra thân phận của Khương Doãn, làm công tác chuẩn bị liên hệ người nhà.
Sắp xếp tốt hết thảy, Khúc Nhất Huyền nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối.
Buổi trưa chỉ ăn mấy xâu thịt nướng, bụng đã sớm kêu vang.
Cô quay người, nhìn về phía bên ngoài, chiếc Mercedes G đen đang dừng dưới bóng cây, cảm giác đường cong thân xe lạnh lẽo dưới bóng đêm như ẩn giấu mũi nhọn kim loại, có vẻ giản dị trầm tĩnh.
Thân xe khổng lồ uy nghiêm, lộ ra mấy phần tôn quý cùng kiên quyết không giấu được, cũng giống như chủ nhân của nó.
Cô chấp nhận tiến lên, gõ gõ cửa sổ cạnh ghế lái.
Cửa xe theo tiếng hạ xuống, lộ ra gương mặt Phó Tầm. Anh hơi ghé mắt, chờ cô mở miệng trước.
Khúc Nhất Huyền châm chước mấy giây, nói: “Tôi đã tập kết đội xe cứu viện, dự định trong đêm nay sẽ lục soát cứu viện. Khương Doãn hẳn là không đi xa, lập tức tiến hành cứu viện thì có thể tìm thấy rất nhanh. Chỉ là đêm nay không có cách nào ăn cơm với anh.”
Cô quan sát nét mặt của anh, bổ sung: “Tôi vừa gọi cơm hộp, đợi lát nữa cùng nhau ăn tạm một chút?”
Phó Tầm đối với phẩm chất cuộc sống có theo đuổi, Khúc Nhất Huyền đã được chứng kiến. Dưới tình huống có điều kiện, anh sẽ chọn phương thức để cho mình được thoải mái dễ chịu. Nhưng nếu như điều kiện hạn chế, anh đều có thể dễ dàng chấp nhận hơn bất cứ ai khác.
Thấy anh không trả lời, Khúc Nhất Huyền phỏng đoán hẳn là anh không muốn ăn thức ăn ngoài, sửa lời nói: “Hoặc là, anh về khách sạn nghỉ ngơi trước. Khi nào chuyện Khương Doãn bên này kết thúc, tôi đi với anh đến Tây Ninh ngay.”
Cuối cùng Phó Tầm cũng mở miệng, anh nói: “Cô cảm thấy cô ở đây, tôi còn có thể an tâm về khách sạn nghỉ ngơi?”
Khúc Nhất Huyền: “…”
Cô không quá có thể chống đỡ loại thẳng thắn đột phá quan hệ này, sửng sốt mấy giây, đuôi lông mày hơi nhíu, cười khẽ: “Được, dạng sức lao động miễn phí như anh, một người chấp mười người. Tôi cầu còn không được.”
Cô tận lực giả tạo cảnh thái bình, bây giờ muốn rũ bỏ sạch quan hệ thì quả là không khôn ngoan.
Loại thời điểm này, Phó Tầm cũng lười so đo với cô, anh chỉ chỉ ghế phó lái ra hiệu cô lên xe chờ.
** ** **
Sắc trời dần dần sâu, gió trên núi cát cũng bắt đầu thổi.
Đã tháng mười, khả năng Đôn Hoàng lại có bão cát quy mô lớn không cao. Nhưng vì đã trải qua lần bão cát tháng bảy tập kích Tuân Hải Siêu kia, Khúc Nhất Huyền vẫn cẩn thận so sánh các sàn dự báo thời tiết công khai, xác định sức gió trong phạm vi bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Đội xe tới cực nhanh, từ lúc tập kết đến xuất phát chỉ mất nửa giờ.
Theo lẽ thường thì Khúc Nhất Huyền sẽ xung phong, dẫn đội xuất phát.
Cô không bỏ được để Mercedes G vào sa mạc ăn hạt cát nên đã để xe lại ở bãi đỗ xe khu ngắm cảnh, đi Cruiser tiến vào núi cát.
Núi Minh Sa so với Sa Lương chỉ có vẻn vẹn mặt ngoài là cồn cát còn lại toàn là cát mịn thổi phồng nên càng khảo nghiệm kỹ thuật lái xe.
Hạt cát trên sa mạc vừa nhỏ vừa mềm, tựa như bọt biển mềm mại, khiến tất cả những thứ bám vào ở mặt trên đều như đặt trong ngực của nó, bao trùm quấn lấy. Nơi núi cát càng sâu một chút, một chân đạp xuống, toàn bộ bắp chân có một nửa có thể rơi vào, cho người ta một loại cảm giác nguy cơ lúc nào cũng có thể sẽ bị hạt cát nuốt hết.
Trước khi đội xe lên trên núi cát, thống nhất thả khí, giảm sức ép của lốp xuống, để phòng hãm xe.
Mười một chiếc xe việt dã làm đội tiên phong, nhóm đầu tiên tiến vào sa mạc.
Vì tiết kiệm thời gian cứu viện hoàng kim, đội xe được chia làm năm đội, mỗi đội cam đoan hai xe một tổ, mỗi tổ có một nhân viên công tác của khu ngắm cảnh núi Minh Sa làm người dẫn đường, trừ cái đó ra mỗi chiếc xe đều phân phối bộ đàm cầm tay cùng tất cả vật tư, tùy thời bảo trì liên lạc.
Khúc Nhất Huyền đơn độc một đội dò đường.
Cô quy hoạch lục soát tuyến đường cứu viện cách năm đội xe khác không quá xa, lại có phương hướng của riêng mình.
Không cần bận tâm đoàn đội.
Nếu có tình hình nguy hiểm hoặc có phát hiện mới, cũng có thể kịp thời thông báo cho những xe ở gần đó tới chi viện.
Đội xe còn lại thì lần theo phương hướng đã cố định theo cách thức kéo lưới vây quanh lục soát, vì lý do an toàn, giữa các đội xe định sẵn thời gian liên lạc, báo cáo tọa độ.
Núi Minh Sa là khu ngắm cảnh tự nhiên, được mở ra cho du khách nên núi cát tự nhiên không có vấn đề về an toàn.
Nhưng một khi xâm nhập, liền sẽ phát hiện núi cát Minh Sa thế núi hiểm trở dốc đứng, bất kể là xe hay người, muốn trèo lên đỉnh, đều có chút khó khăn.
Sau khi Cruiser cải tiến, đối mặt với lực đất bám vào, biên độ đã được nâng cao.
Khi lốp xe ép trên địa hình mặt cát rộng, có cảm giác không cách nào kiểm soát được phương hướng. Bất kể là tăng tốc hay là hướng lên đỉnh, đối với năng lực khống chế tốc độ xe cùng khả năng nắm chắc tay lái đều có yêu cầu cực lớn.
Khúc Nhất Huyền chơi cổn đao phong nhiều, có trình độ quen thuộc mặt đường như thế này cao hơn nhiều so với người bình thường.
Cô mở ra đèn pha trước của Cruiser, chiếu sáng mặt cát.
Đội xe vừa xuất phát, cách khu doanh địa việt dã ngắm cảnh leo núi còn không xa, trên mặt đất tất cả đều là vết bánh xe việt dã vừa đi vừa về lưu lại, từng vệt trùng điệp lên nhau, lít nha lít nhít giao thành một đường kéo dài đến đỉnh núi cát.
Tiếp tục đi về phía trước, vết bánh xe dần dần phai nhạt.
Cồn cát trên núi cùng lưng đồi cát tựa như là “Sở hà, Hán giới”, phân ra đường ranh giới sáng tối của khu ngắm cảnh.
(“Sở hà, Hán giới” hay sông nước Sở, biên giới nước Hán hay được nhắc tới là ranh giới trên bàn cờ tướng, phân chia quân đen và quân đỏ)
Trong xe quá mức yên tĩnh, Khúc Nhất Huyền bắt đầu lải nhải: “Anh có biết núi Minh Sa mới đầu chỉ là loại núi cát mà hạt cát sẽ có tiếng vang hay không?”
(Minh Sa 鸣沙 có nghĩa là cát kêu, loại cát ở đây có hình hạt gạo, màu vàng, vào ngày nắng đẹp sẽ vang lên âm thanh lạ tai)
Phó Tầm không đáp, chỉ hơi chút ghé mắt, ra hiệu chính mình đang nghe.
“Núi Minh Sa ở Đôn Hoàng này là sườn cát đầu của Ninh Hạ, từ nội Mông Cổ kéo dài đến Đặc Kỳ của Ngân Khẳng Tháp Lạp đến quần thể Hưởng Sa cùng núi Minh Sa trong Ba Lý Khôn củaTân Cương được gọi là tứ đại Minh Sa của Trung Quốc. Minh Sa, là chỉ hạt cát sẽ phát ra tiếng vang.”
Khúc Nhất Huyền thuận mặt cát nâng thân xe lên, xông lên đỉnh.
Phó Tầm ngồi cạnh ghế lái, điều khiển đèn pha trên trần xe, khống chế tia sáng bên trên mặt cát phía ngoài trước xe vài mét. Chùm sáng tập trung giống như đèn đuổi theo người trên sân khấu, lại giống như ngọn đuốc tự đi giữa đêm hôm khuya khoắt, chỗ nó đến, đèn đuốc sáng trưng.
“Đối với những hiện tượng khoa học có thể giải thích, tôi không có hứng thú.” Phó Tầm rốt cục mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Núi Minh Sa cách nay ba ngàn năm lịch sử, thời kì Đông Hán đã có ghi chép liên quan tới núi Minh Sa, có muốn biết trước khi khoa học không có cách nào giải thích rõ ràng, nhân loại làm thế nào lý giải loại hiện tượng tự nhiên đặc thù này không?”
Anh điều chỉnh ánh sáng chiếu lên đỉnh núi cát, phân tâm nhắc nhở cô: “Nhìn đường, vượt qua đỉnh núi cát sẽ rơi xe.”
“Không lên đỉnh núi cát.” Khúc Nhất Huyền chệch phương hướng, chọn ra một con đường khác: “Tối như bưng, trèo lên đỉnh không có tác dụng lớn.” Ánh đèn pha mạnh hơn cũng có góc chết ánh sáng không chiếu đến được.
“Con đường tơ lụa cổ của Đôn Hoàng, sắc thái truyền kỳ quá nồng đậm, từ xưa đến nay vẫn luôn là con đường quý báu được khai quật không ngừng. Tương truyền núi Minh Sa là bảo khố (kho tàng riêng) của Ngọc Hoàng đại đế, dưới cát vàng vùi lấp có vô số bảo tàng, chuyên khảo nghiệm lòng người. Cũng có tương truyền lúc quân Hán cùng Hung Nô giao chiến trên sa mạc, chợt nổi lên gió lớn, đầy trời bão cát chôn toàn bộ hai quân người ngựa vào trong cát.” Phó Tầm dừng lại, đảo mắt nhìn cô: “Bất kể là trời sáng hay đêm đen, cô nghe được tiếng vang sẽ là lúc hai quân giao chiến, tiếng binh sĩ kêu giết cùng chiến mã hí vang.”
Thanh âm của anh rơi xuống, trong xe trở nên an tĩnh trong chớp mắt.
Trong sa mạc, ngoại trừ tiếng động cơ Cruiser, chỉ có tiếng rì rào do bánh xe ép qua mặt cát.
Tròng mắt Khúc Nhất Huyền đi theo lời anh nói chuyển động, hỏi: “Núi Minh Sa thật sự có kho báu?”
“Nghe nói là có.” Phó Tầm giống như đang cười, trong giọng nói ngậm lấy một tia ý cười không dễ để cho người ta phát giác: “Không phải nói núi Minh Sa sau khi đưa khách xong sẽ xóa đi toàn bộ dấu chân của du khách? Trong giới đồ cổ từng có đợt truyền ra điển cố nữ tướng Phàn Lê Hoa của Đại Đường nắm giữ ấn soái xuất chinh, trên đường đi qua núi Minh Sa, gặp phải quân địch mai phục, lưỡng bại câu thương (hai phe đánh nhau nhưng không ai chiến thắng, đều bị tổn hại), cuối cùng bị gió cát vùi lấp dưới núi cát. Bởi vì điển cố này, khiến cho du lịch núi Minh Sa trở nên rất hot, không ít người ôm tâm tư đào bảo vật đến núi Minh Sa nghiên cứu địa hình.”
Quả nhiên ăn nhiều cơm hơn bốn năm phiên bản của cố sự nghe được cũng khác biệt.
Khúc Nhất Huyền dọc theo lưng sườn cát nhẹ nhàng tiếp tục hướng về phía trước: “Về sau không giải quyết được gì?” Dù sao cô cũng chưa từng đụng tới.
“Phải.” Phó Tầm thấp giọng nói: “Vốn là truyền thuyết, không có sự thật lịch sử khảo chứng, sau khi một nhóm người không đào được bảo vật, những người quan sát tự nhiên là từ bỏ.”
Khúc Nhất Huyền nghĩ đến một đám ông chú trung niên đầu trọc ôm mộng phát tài kết thành đội chạy đến núi Minh Sa, khắp nơi trên núi cát là hình tượng đào hố tìm bảo vật, liền không nhịn được muốn cười: “Nếu bọn họ suy nghĩ nhặt nhạnh chỗ tốt trên con đường tơ lụa cổ khả năng còn đáng tin cậy hơn.”
Phó Tầm câu môi, không đáp lời.
Nửa ngày sau, anh tựa như lơ đãng, thấp giọng hỏi cô: “Cảm thấy hứng thú với mấy cái này à?”
Khúc Nhất Huyền đang muốn gật đầu, anh lại hỏi: “Là cảm thấy hứng thú với mấy cái này hay là cảm thấy hứng thú với tôi?”