Mục lục
Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thiên Không sợ hãi trốn ở phía sau Quân Thanh Vũ, đôi mắt nhỏ oan ức thật cẩn thận nhìn nam nhân cường đại đứng ở trước mặt.

Không có biện pháp, ai bảo nó đánh không lại người ta đây?

“Chu Tước, Tuyệt, các ngươi cũng đừng bắt nạt nó.” Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, đôi mắt đảo qua toàn bộ phòng ốc; “Không biết nơi này trừ Thiên Không Độc Giác Thú ra, còn có cái gì?”

Tuyệt nhíu mày lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ như ma mị kia lộ vẻ thị máu, có chút không kiên nhẫn nói: “Nơi này còn có đồ vật gì, lập tức lấy ra cho bổn tọa!”

Thiên Không sợ tới mức run rẩy một chút, thiếu chút nữa khóc ra.

Vì sao nó xui xẻo như vậy? Thật vất vả nhận một chủ nhân, nhưng bên cạnh chủ nhân còn có hai ác ma như vậy…

Tuy Chu Tước không làm gì với nó, nhưng chỉ là một ánh mắt, đã khiến cho nó không nhịn được run bần bật…

“Còn… Còn có cái này…”

Thiên Không run rẩy lấy ra một quả Thần Đan, oan ức nói: “Đây là thứ ta lấy được trước khi bị nhốt vào Chu Tước Bảo Đỉnh, là Thần Đan của một cường giả, ta… Ta cũng chỉ có một thứ như vậy.”

Nó vô cùng đáng thương nhìn khuôn mặt âm trầm của Tuyệt, giọng nói càng ngày càng yếu, đến cuối cùng đều không nghe thấy tiếng…

“Thần Đan?” Tuyệt cười lạnh một tiếng: “Loại đồ vật này lại không có tác dụng gì với nàng!”

Thiên Không khinh bỉ nhìn khuôn mặt cuồng mị của nam nhân, vừa định muốn lên tiếng trào phúng, nhưng khi tiếp xúc đến đôi mắt khát máu kia, lập tức nuốt lời nói vào…

“Nhân loại không phải là linh thú, không thể sử dụng Thần Đan của người khác, nhưng nước mắt của ta lại có thể khiến Thần Đan xảy ra thay đổi, khiến nhân loại cũng có thể biến Thần Đan của người khác thành của mình.”

Quân Thanh Vũ vuốt cằm, ánh mắt thanh lãnh hiện ra một tia sáng: “Xem ra lúc này cửa Chu Tước thứ mười tặng cho ta xác thật là thứ ta cần, Chu Tước, Tuyệt, các ngươi vẫn là ở lại nơi này, ta rời khỏi cửa Chu Tước trước…”

Xoạt!

Vừa dứt lời, Quân Thanh Vũ lấy Thần Đan ra, biến mất ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh…

Trong phòng.

Quân Thanh Vũ vừa rời khỏi bảo đỉnh, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân kia đã xuất hiện ở tầm mắt của nàng…

“Vô Tình.”

Nàng sửng sốt một chút, không đợi nàng kịp nói cái gì đó, đã bị kéo vào một ôm ấp.

Ngực của nam nhân vẫn luôn ấm áp, với giọng nói thì thầm dịu dàng kia vang vọng trong tai…

“Hiện tại, sẽ không có người quấy rầy chúng ta nữa.”

Cơ thể của Quân Thanh Vũ cứng đờ, nhưng vẫn không đẩy nam nhân ôm mình ra, nàng khẽ nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.

Nam nhân dịu dàng hôn ở giữa mày của nàng, đi xuống một chút, khẽ hôn lên môi của nữ tử, động tác của hắn cực kỳ ôn nhu, ôn nhu như là một làn gió nhẹ không thể bắt giữ…

Cánh tay của Quân Thanh Vũ ôm chặt Vô Tình, từ từ mở mắt ra, mà đúng lúc này, nam nhân bế ngang nàng lên, đi về phía giường lớn…

Màn theo gió khẽ bay, làm một màn trên giường như ẩn như hiện, thoạt nhìn càng mê người.

“Vô Tình…”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ có chút mông lung, không còn tia thanh lãnh lúc trước.

Nàng lẳng lặng đánh giá trên người nam nhân, lại là lần đầu tiên phát hiện, người nam nhân này, sau khi rút đi một thân lạnh nhạt, lại đẹp tới mức như thế…

Trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị!

Quân Thanh Vũ giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt của nàng là kiên định như vậy, như thiếu nữ ở trong Vô Tình Cốc Năm đó, chịu đau đớn tẩy tủy còn cắn răng nhịn xuống…

“Ta giao mình cho chàng, không oán không hối hận.”

Bởi vì người nam nhân này, đáng giá để nàng phó thác chung thân, cả đời này, với ân tình của hắn, nàng chỉ có thể dùng cả đời tới trả lại…

Nam nhân khẽ rũ đôi mắt xuống, ngón tay thon dài vuốt tóc nhẹ của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuyệt sắc kia.

Hắn cúi đầu, lại hôn lên môi của nữ tử lần nữa, lại không tự chủ được gia tăng lực độ của nụ hôn này, ngọn lửa vô tận từ trong lòng bùng cháy lên, khiến giọng nói luôn lạnh nhạt của nam nhân lộ ra một tia trầm thấp khàn khàn, có mị hoặc nói không nên lời.

“Thanh Nhi…”

Hắn nhẹ giọng nỉ non tên nàng, trong mắt đen hiện ra ngọn lửa mãnh liệt, giờ khắc này, trừ dục vọng nguyên bản nhất của nhân tính, trong đầu hắn cái gì cũng đều không có…

Không có bất kì nam nhân nào, khi nhìn thấy bộ dáng như thế của nữ nhân âu yếm, còn có thể thờ ơ…

Cho dù là nam nhân lạnh nhạt vô tình này…

“Ta phụng mệnh gia gia của ta tới, bảo hai người kia đi qua, các ngươi thật to gan, cũng dám ngăn cản ta!”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng tức giận.

“Xin lỗi Hỏa Hoàng cô nương, Tả Phượng trưởng lão chúng ta có lệnh, bất kì kẻ nào cũng không được quấy nhiễu Quân cô nương và Vô Tình công tử…”

“Cút ngay!”

Ầm!

Một ánh lửa lập tức phá cửa mà vào, phịch một tiếng, cái bàn vỡ thành hai nửa, đồ sứ rơi vỡ đầy đất, rồi sau đó một bóng dáng lửa đỏ từ ngoài cửa tiến vào…

Chỉ là, khi nhìn thấy một màn trình diễn ở trong phòng, nàng ta bất giác ngây ngẩn cả người…

Lạnh!

Lúc này Hỏa Hoàng cảm giác được rét lạnh đến tận xương!

Như toàn bộ phòng đều ở bên trong trời giá rét, lạnh đến khiến nàng ta không tự chủ được đánh cái rùng mình…

“Ngươi… Các ngươi…”

Hỏa Hoàng mở to hai mắt nhìn, giật mình nhìn hai người ở trên giường, rất nhanh nàng ta đã phục hồi tinh thần lại, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.

“Không nghĩ tới loại nữ nhân này lại là mẫu thân của nữ vương bệ hạ! Ban ngày ban mặt đã lên giường với nam nhân, quả thật không biết xấu hổ! Căn bản chính là một phần dâm tiện mười phần phế vật!”

So sánh với Quân Thanh Vũ, Hỏa Hoàng đột nhiên có một loại cảm giác ưu việt.

Nữ nhân này là mẫu than của nữ vương bệ hạ thì sao? Có gì khác với những bạc xà chuyên môn quyến rũ giống đực đó? Nào băng thanh ngọc khiết như mình? Thật không biết có phải Tả Phượng trưởng lão điên rồi mới kết giao với nhân loại hay không…

Giờ khắc này, Hỏa Hoàng không hề cảm giác được nhiệt độ trong nhà lại giảm xuống vài phần lần nữa, từ trên cao nhìn Quân Thanh Vũ.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân bao phủ một lớp hàn ý, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Hoàng, rồi sau đó thong thả từ trên giường đứng lên, đi về phía nàng ta…

Theo hắn bước đi, Hỏa Hoàng lại đánh cái rùng mình lần nữa, nhịn không được về lui lại phía sau mấy bước: “Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”

Không biết vì sao, với người nam nhân này, trong lòng Hỏa Hoàng có một cảm giác sợ hãi.

“Ngươi…”

Bỗng nhiên, giọng nói đột nhiên im bặt.

Cổ của Hỏa Hoàng bị ngón tay thon dài của nam nhân bóp chặt, ngay tức khắc, tất cả không khí đều biến mất từ trước mặt nàng ta, một cảm giác sợ hãi hít thở không thông từ tâm truyền tới, khiến trái tim của nàng ta đều run rẩy.

Tâm tình của Vô Tình thực khó chịu!

Không có bất kì nam nhân nào khi dục vọng dâng lên bị quấy rầy còn có thể thờ ơ, đặc biệt là, đây đã là lần thứ ba…

“Ngươi… Ngươi buông ra… Buông ta ra.”

Sắc mặt của Hỏa Hoàng đỏ lên, cố nghẹn ra mấy chữ.

Lúc này, nàng rõ ràng cảm nhận được sát khí đến từ trên người nam nhân, nàng tin tưởng, nam nhân lạnh nhạt này thật sự sẽ giết nàng ta!

“Dừng tay!”

Bỗng nhiên, một giọng nói tức giận từ phía trước truyền đến, mang theo lửa giận ngập trời: “Nhân loại, thả tôn nữ của ta ra!”

Ánh mắt của nam nhân là một mảnh lạnh lẽo, cũng không nhìn Hữu Hoàng từ nơi xa chạy như điên đến một cái, ngón tay thon dài càng dùng sức, thậm chí có thể nghe được tiếng xương giòn vang lên…

Hỏa Hoàng ngừng giãy giụa, dần mất đi sức lực, hai tay rũ xuống, trong cặp mắt kia tràn đầy tia tuyệt vọng và thống khổ…

“Ta bảo ngươi buông nàng ra, ngươi có nghe hay không?”

Hữu Hoàng phát ra một tiếng tức giận, hai mắt đỏ rực lườm Vô Tình.

Bởi vì tôn nữ ở trong tay hắn, cho nên Hữu Hoàng không dám hành động thiếu suy nghĩ…

“Vô Tình.”

Quân Thanh Vũ sửa lại vạt áo, từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt thanh lãnh đảo qua Hỏa Hoàng, nhàn nhạt nói: “Đừng ô uế tay của chàng.”

Ầm!

Vô Tình hất tay, hung hăng ném Hỏa Hoàng vào trong sân, hắn đứng thẳng dưới ánh nắng, ánh sáng ấm áp kia, dù thế nào cũng không thể hòa tan hơi thở lạnh lẽo ở trên người nam nhân.

“Ta không hy vọng, nàng ta lại xuất hiện ở trước mặt ta lần nữa.”

Giọng nói lạnh nhạt của nam nhân làm Hữu Hoàng giận dữ trong lòng, vừa định muốn đi giáo huấn tiểu tử thúi này một chút, lại bị tôn nữ của mình kéo ống tay áo lại…

“Khụ khụ.” Hỏa Hoàng ho khan hai tiếng, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng Vô Tình xoay người rời đi: “Gia gia, con coi trọng nhân loại này!”

Nhân loại này, không giống những người khác của Phượng Hoàng nhất tộc nịnh bợ nàng, đặc biệt là tất cả vừa rồi hắn làm với nàng, hoàn toàn bắt trái tim của nàng làm tù binh…

“Con phải có được hắn!”

Trong lòng Hỏa Hoàng xẹt qua kiên định.

Nàng sẽ vĩnh viễn không quên, ánh mắt lạnh băng của nam nhân này nhìn về phía mình, nhưng tàn nhẫn và lạnh lùng của hắn khiến nàng không thể quên đi…

“Cái gì?”

Hữu Hoàng đại kinh thất sắc, không dám tin nhìn tôn nữ của mình: “Vừa rồi con nói cái gì?”

“Gia gia, người không cảm thấy động tác vừa rồi hắn ném con rất tuấn tú sao? Cho nên, con nhất định phải gả cho hắn!”

“Nhưng…”

Hữu Hoàng nhíu mày, nói: “Hắn và nữ nhân kia có quan hệ không bình thường, lại muốn giết con, con muốn gả cho nam nhân này chỉ sợ không dễ dàng.”

“Gia gia, con có tự tin,.” Hỏa Hoàng cười lạnh một tiếng: “Theo con được biết, hình như chủ nhân của nữ vương bệ hạ chưa thành thân, nàng chưa xuất giá, đã ở trên giường dây dưa với nam nhân, chắc chắn không phải là thứ gì tốt! Vị công tử này cũng sẽ không thật sự muốn thú nàng làm thê, nhiều lắm là chơi đùa mà thôi, loại nàng nữ nhân tùy tiện lên giường với nam nhân này, ai sẽ muốn? Chỉ cần con thanh cao rụt rè, không dễ dàng giao phó mình, khẳng định hắn sẽ càng muốn có được…”

Hữu Hoàng trầm mặc xuống.

Ông ta có thể nhìn ra thực lực của Vô Tình rất mạnh, nếu có thể mượn sức hắn, thật sự là tốt nhất.

Về phần nữ vương bệ hạ…

Dù sao hiện tại thực lực của nàng vẫn quá yếu, không cần để vào mắt! Nếu được Vô Tình trợ giúp, có lẽ, Hữu Hoàng phái bọn họ có thể ngăn chặn Tả Phượng phái.

Từ nay về sau, Phượng Hoàng nhất tộc đó là thiên hạ của ông ta…

“Được.” Ánh mắt của Hữu Hoàng chợt lóe vài cái, nở nụ cười âm hiểm: “Hỏa Nhi, cho dù phương diện kia con đều ưu tú hơn cái nữ nhân kia, còn là tôn nữ của Hữu Hoàng ta! Một nhân loại ti tiện, sao có thể so với con ? Nếu mắt của nam nhân kia không bị mù, cũng biết ai càng thích hợp hắn, trở thành nữ tế của Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, tất nhiên là mạnh hơn nàng!”

Hữu Hoàng hoàn toàn xem nhẹ Tiểu Hoàng Nhi.

Chỉ vì ở trong mắt ông ta, Tiểu Hoàng Nhi đều không phải là nữ vương bệ hạ, mà là một huyết khí để bọn họ lợi dụng, chờ hoàn toàn chèn ép Tả Phượng, vậy ông ta chính là tân nhiệm vương của Phượng Hoàng nhất tộc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK