Người rơi xuống trước, bọc hành lý phía sau chậm hơn một bước, vừa vặn đập ngay đầu người này. Trong bọc hành lý chẳng biết có vật nặng gì, gõ vào đầu phát ra tiếng cộp oai phong, bị đập đến trợn mắt, ngã chổng vó ra sau, chưa ra trận đã chết mất rồi.
Trình Tiềm: “…”
Ngoại trừ cốc chủ, người trong cốc Minh Minh Trình Tiềm đều không biết —— thế nhưng loại phong cách riêng biệt một phái thế này, vừa nhìn đã biết xuất phát từ môn hạ Niên cốc chủ.
Ngay khi hắn nhấc chân sắp đi, cậu trai trẻ hôn mê trong chốc lát đã tỉnh, mở mắt thấy Trình Tiềm, trên mặt cậu thiếu niên lộ rõ vui mừng, mặc đầu u một cục lớn, nhào tới dưới chân Trình Tiềm, hô lớn: “Tiền bối! Con ở đây đợi người cả đêm rồi, tiền bối!”
Trình Tiềm cảm giác lời nói này thiếu tự nhiên, giống như hẹn nhau bỏ trốn, một tên cặn bã trong đó còn trễ hẹn.
Hắn vội ho một tiếng: “Không cần khách khí… Khụ, cũng đừng gọi ta tiền bối.”
Người trẻ tuổi kia sửng sốt: “Ơ, vậy Trình trưởng lão, con cũng muốn đi ra ngoài du lịch, xin trưởng lão cho con theo một đoạn… Ý, ‘Trưởng lão’ cũng không thích nghe ạ? Trình sư thúc! Không, con nhớ ra rồi! Trình… Trình… Trình sư phụ! Con cứ bái người làm thầy nha?”
Trình Tiềm: “…”
Mắt thấy người trẻ tuổi này mượn sườn núi xuống lừa định quỳ xuống, tính bốc luôn nắm đất vàng ngay tại chỗ làm trà bái sư, Trình Tiềm vội vã đưa tay nâng nó lên: “Đừng, tạm thời ta không có ý định thu đồ đệ. Sư thừa trong cốc của ngươi là ai?”
Cậu trai trẻ tuỳ tiện nói: “Không ai cả, con vẫn theo cốc chủ luyện bừa. Cốc chủ là cha con, ổng không để ý chuyện con làm môn hạ người khác đâu.”
Nghe xong đáp án khiến người bất ngờ này, Trình Tiềm bình thản chế giễu: “À, chẳng trách, đây đúng là trò giỏi hơn thầy.”
Cậu trai trẻ nghe thế thì đắc ý, còn tưởng đây là lời khen thật lòng, vội vàng khiêm tốn: “Đâu có đâu có, vãn bối còn rất nhiều điều cần phải học hỏi.”
“…” Trình Tiềm ngán ngẩm bóp mi tâm, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Thiếu niên ưỡn ngực, hùng hồn đáp: “Niên Đại Đại!”
Mấy tên dối trá cỡ nào cũng không dám dối lòng mà khen cái tên này, rốt cục Trình Tiềm xác định, đầu óc Niên cốc chủ hơn phân nửa là bị đào đi rồi.
Trình Tiềm không chịu thu nó làm đồ đệ, Niên Đại Đại cũng không để bụng, mặt dày mày dạn cuốn gói chạy theo, làm cái đuôi của Trình Tiềm, vừa đuổi vừa trơ mặt ra hỏi: “Tiền… Trình sư thúc, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Rõ ràng đây là cố bắt chuyện, Trình Tiềm mặc kệ nó, làm như không nghe thấy. Niên Đại Đại cũng mặc kệ, không đợi được câu trả lời thì nó tự hỏi tự trả lời: “Nói nhảm rồi, dĩ nhiên là đi thành Thập Ngũ —— Sư thúc, yêu ma quỷ quái trong thành Thập Ngũ kia người đoán là thứ gì?”
Lúc này nó chẳng trông mong Trình Tiềm để ý đến mình, dứt khoát tự hỏi tự trả lời: “Cho dù thần thánh phương nào, nói chung làm hại đồng hương là không được, chúng ta phải thu thập nó!”
Cuối cùng Trình Tiềm quay đầu cắt đứt vở kịch một vai, hỏi: “Ngươi tự ý rời cốc, cha ngươi cho phép ư?”
“Con mặc kệ cha,” Niên Đại Đại nói, “Sư thúc, người yên tâm đi, người trong cốc Minh Minh chúng ta chỉ cần xuất sư rồi đều là người tự do.”
Trình Tiềm thấy đau răng, chẳng biết loại “Sư” gì có thể thả mặt hàng này ra.
Niên Đại Đại lại khó nhìn ra sắc mặt hắn, lúng ta lúng túng giải thích: “Sư thúc bế quan quanh năm, có lẽ không biết. Môn quy phái ta luôn là ‘Tu vi không cần cao, có chút ít là được, miễn là ra ngoài đừng gây sự… Gây sự rồi đừng khai sư môn’.”
Trình Tiềm nhất thời cạn cả lời.
Niên Đại Đại tiếp tục nói: “Nói gọn là, ra ngoài du lịch, chính là muốn sống thoải mái, thuận tiện trảm yêu trừ ma —— Ấy, đương nhiên là chỉ chọn những loại mình đánh thắng được để trừ, đánh không lại thì để dành cho các tiền bối lợi hại hơn.”
Trình Tiềm cúi đầu nhìn thanh kiếm cốc chủ tặng, hiểu rồi —— Té ra đây là cho hắn dùng để sống thoải mái trên đường.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới điều gì, nhịn không được vì một người mà nở nụ cười.
Niên Đại Đại biến thành một con vịt đực bị bóp cổ, ngây dại.
Bình thường hay tụ tập trong cốc Minh Minh, khi rảnh rỗi sẽ lấy U Đàm trưởng lão ra làm đề tài để bàn ra bàn vào —— Đây phải là người tài năng cỡ nào mới có thể bế quan một hơi trong băng đàm mấy chục năm nha? Lúc ra ngoài có phải sẽ không nói lời nào không?
Người tài năng cỡ nào mới có thể trải qua nhiều thiên kiếp như vậy, phút cuối lại chẳng bị thương chút nào?
Người đó nhất định không phải người!
Mặc dù Niên Đại Đại nói chuyện sôi nổi ngay trước mặt Trình Tiềm, nhưng xuất phát từ sự sùng bái khó nói đối với vị trưởng lão tuổi còn trẻ này, thật ra trong lòng nó rất hồi hộp, bắp chân run cầm cập cả nửa ngày dưới lớp áo khoác.
Trình Tiềm thấy vẻ mặt nó dại ra, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Niên Đại Đại vội vàng véo mình một cái: “Con con con… À, cái kia cái này…”
“Đừng căng thẳng, ta đang nhớ lại chưởng môn sư huynh của chúng ta, y có chút giống cha ngươi,” Hiếm khi Trình Tiềm cảm thấy hứng thú nói chuyện, “À, ý ta là tính cách hơi giống, chứ sư huynh của ta vẫn có thắt lưng.”
Niên Đại Đại vội cười hì hì nịnh nọt: “Không thể nào đâu? Làm gì mà giống cha con chứ? Nếu vậy sao y có thể bồi dưỡng được nhân vật lợi hại như sư thúc?”
Đáng tiếc lúc này, nó muốn nịnh bợ lại không được.
Trình Tiềm nghe xong ngẩn ra, một chút nét cười trên mặt tan đi, hắn cúi đầu, rảo bước đi về phía cách xa thôn xóm. Một lúc lâu, mới ngổn ngang trăm mối cảm xúc mà thấp giọng: “Không rõ, chắc là… Vận may không tốt.”
Mặc dù Trình Tiềm không nói sẽ mang nó theo, nhưng Niên Đại Đại vất vả mặt dày chạy theo.
Cách làng gần nửa dặm, Trình Tiềm cũng cảm giác được sự bất thường. Hắn lặng lẽ tập trung chân nguyên vào mắt, thấy xung quanh thôn trấn đều bao phủ một tầng huyết quang.
Nối thẳng đến chân trời âm u, nổi lên một đám mây đen chẳng lành.
Trình Tiềm nhướng mày, chuyện này rất lạ —— Hắn không tin có loại năng lượng này, lại là cô hồn dã quỷ dễ đối phó nào đó.
Phải biết rằng, cấp tu sĩ càng cao càng có thể khiến mọi thứ mưa thuận gió hoà, về phần muốn ra tay thẳng mặt xuất phát từ nội tâm với người phàm tay không tấc sắt, nào khác gì dã thú. Cho dù thật là ma tu cũng không làm mấy chuyện phủi sạch mặt mũi thế này.
Chẳng lẽ đầu sỏ gây chuyện nơi này cố ý làm ra biểu hiện giả dối nào đó, để đám người trong cốc Minh Minh đều cho rằng vị “Ác quỷ” này chẳng qua là gã tán tu không ra hồn sao?
Giết gà dĩ nhiên không cần dao mổ trâu, nếu không phải lần này Trình Tiềm vội vàng hạ sơn gặp phải, đại khái cốc chủ sẽ phái một đạo đồng tu vi bình thường, chưa từng trải đến giải quyết.
Vậy… Sau đó thì sao?
Tâm tư Trình Tiềm xoay nhanh, đột nhiên hiện ra một ý nghĩ —— Mục tiêu của hung thủ thâm tàng bất lộ nơi đây, rất có khả năng không phải những thôn dân phàm tục, mà là tu sĩ trong cốc Minh Minh!
Lúc này hắn áp chế hơi thở của mình, uy áp cả thân lạnh như băng từ tu sĩ nguyên thần chẳng hề sót lại, hắn đi cùng Niên Đại Đại giống như một cặp sư huynh đệ tài nghệ tương đương nhau.
Cậu Niên Đại Đại này, có lẽ tấm lòng còn rộng rãi hơn cả Trường giang, chẳng cảm thấy huyết khí bao phủ khắp làng, cũng chẳng để ý đến sự thay đổi của Trình Tiềm, hăng hái bừng bừng dẫn đường: “Khi còn bé con có đến đây chơi một lần đấy, sư thúc người thấy bên kia sao? Hình như thôn dân ra đón chúng ta rồi!”
Chỉ thấy Lục Lang kính cẩn chờ đợi đã lâu, nó vừa thấy hai người, vội vàng lên đón. Nhưng Lục Lang chẳng thể ngờ người đến là Trình Tiềm, lúc này nó được thương mà sợ đến mức quên sạch, chẳng nói được câu nào.
“Còn thi thể không? Dẫn ta đi xem thử.” Trình Tiềm không muốn khách sáo, trực tiếp đi qua nó, vào trong thôn.
Lục Lang sực tỉnh, vội vàng đuổi theo, “Ở, ở, tiên trưởng… Ấy, mời ngài ngồi, để con gọi người mang cho người bình trà…”
Trình Tiềm xua tay: “Không cần, ta không quen uống nước nóng, cứ đi xem trước đã…”
Tiếng nói của hắn hơi ngừng, làm kinh hãi cả thôn tiêu điều.
Nơi này thật sự quá nghèo nát, nghe nói có tiên nhân đến, hầu như các thôn dân đều sắp hàng hai bên vây xem. Mặt mày họ xanh xao, áo quần rách rưới, cả một thôn lớn như thế, ngay cả một gian ra dáng nhà ngói cũng không có, vài nhà tranh còn có dấu vết mới sửa qua loa sau khi bị đỗ ngã, thi thoảng có vài con chó chạy ngang qua đều gầy như da bọc xương, mắt dữ như sói.
Chúng nó không dám tới gần Trình Tiềm, đành dùng ánh mắt vừa cảnh giác vừa hung dữ nhìn chằm chằm Niên Đại Đại.
Những con chó này nhất định đã từng ăn thịt sống.
Tuy rằng Trình Tiềm không liên quan trần thế trăm năm, nhưng nhớ xuất thân khi xưa cũng từ thâm sơn cùng cốc. Nhà Trình gia chỉ có bốn bức tường, có thể nói có kinh nghiệm nghèo, thế mà nơi đây vẫn khiến hắn mở mang kiến thức.
Lục Lang ở bên cạnh lúng ta lúng túng giải thích: “Chắc tiên trưởng không hay ra khỏi cốc Minh Minh. Hai năm trước thiên tai liên tục, sau An Bình vương lại tạo phản, đánh hơn ba năm, triều đình vừa trưng thu phu phen lại đòi thuế má… Chưa kịp để chiêu đãi tiên trưởng, xin ngài chớ trách…”
Trình Tiềm lắc đầu, ít nhiều tâm tình có phần phức tạp.
Cho đến lúc này, hắn mới có cảm giác sóng gió thay đổi nhân gian trăm năm. Hắn cảm thấy thanh “Bàn Triền kiếm” gây sự chú ý trong tay cứ châm chích, nên âm thầm bấm một thủ quyết cho thanh kiếm kia biến mất.
Ngay lúc này, thần thức phóng ra ngoài của hắn vô ý khuấy động gì đó, Trình Tiềm quay đầu lại, sau lưng là bóng cây loang lổ, chẳng có gì cả.
Niên Đại Đại quay đầu hỏi: “Sư thúc, người làm gì thế? Sao chưa đi?”
Trình Tiềm thầm nghĩ: “Bị người theo dõi, ngươi đần quá.”
Trong lòng hắn mắng thì mắng, nét mặt lại không lộ ra, chỉ thu hồi thần thức, làm bộ không biết chuyện, trầm mặc tiếp tục tục đi về phía trước, theo Lục Lang tới nơi đặt thi thể.
Niên Đại Đại chạy lên trước, nói: “Sư thúc, con nghe đồng môn nghị luận, nói việc này hình như là do ma tu quỷ đạo làm!”
“Phệ Hồn đăng sao? Quả thực Phệ Hồn đăng luyện quỷ ảnh cần máu đồng nam,” Trình Tiềm chậm rãi nói, “Nhưng thật ra ta có nghe nói, quỷ đạo tế đèn cần máu phải là rút ra từ thân người sống, không cần nhiều, chưa đến mức một lần đã khiến người chết. Nhưng lặp lại mấy lần, người cũng không xong. Máu trên người này sẽ không dùng được, thế nên người chết dưới Phệ Hồn đăng sẽ không giống bọn họ, hoàn toàn cạn máu mà chết —— Huống hồ Phệ Hồn đăng chính là vật thiên địa chí âm, nào có nhiều đèn như vậy?”
Nhất thời Niên Đại Đại càng sùng bái: “Sư thúc, sao cái gì người cũng biết hết vậy?”
Trình Tiềm đối diện với đôi mắt to dốt nát kia, đột nhiên cảm thấy thứ này ngay cả giá trị giải sầu cũng không có —— Nó thật sự quá phiền.
Giữa hè nóng bức, thi thể để mấy ngày đã bốc mùi thối rữa, vén vải bố phủ xác chết lên, ruồi nhặng bay loạn cào cào. Bay đến trước mặt Trình Tiềm thì trốn đi như sợ đông lạnh. Dưới ánh mắt thán phục của Niên Đại Đại, Trình Tiềm chẳng bận tâm mà đặt tay lên thi thể một đứa trẻ, hắc khí từ thi thể này vọt tới, xông thẳng lên trời, hoá thành một cái mặt quỷ đen như mực giữa không trung, vừa thấy Trình Tiềm, liền hoảng hốt chạy trốn.
Trình Tiềm khẽ nhíu mày, thân hình thoắt một cái đuổi theo.
Niên Đại Đại phản ứng chậm, một lát sau mới “Ai dô” một tiếng, định đuổi theo đã không thấy hình bóng Trình Tiềm.
Nó tranh thủ lấy một thanh trọng kiếm từ trong bọc đồ ra, những thứ khác đều kín đáo đưa cho Lục Lang, ngự kiếm đuổi theo, miệng gọi: “Sư thúc! Sư thúc! Chờ con với mà!”
Nhưng đâu còn hình bóng Trình Tiềm, Niên Đại Đại ngự kiếm bay một vòng, cụt hứng trở về chỗ cũ, gãi đầu, ủ rũ nói với thôn dân: “Bị mất dấu người đi cùng rồi.”
Lục Lang vội hỏi: “Tiên trưởng, có thể mang theo ta không? Từ nhỏ giờ ta lớn lên ở đây, rất quen đường, ta có thể dẫn người tới chỗ mấy bóng trắng thường xuất hiện.”
Niên Đại Đại khó xử nhìn nó, người trẻ tuổi học nghệ không tinh, có thể tự mình ngự kiếm đã tốt lắm rồi, cơ bản không thể mang theo người. Nghe vậy, nó không nói thẳng, đành làm bộ ho một tiếng, thu kiếm lại, kiếm cớ nói: “Được thôi, nhưng trên trời dễ nhìn nhầm, lỡ như bỏ sót sư thúc ta thì không tốt —— Hay chúng ta cứ đi trên đất đi?”
Nói xong, nó đổ bọc vải bên người ra hai lá phù màu vàng mực đỏ. Tuy luyện chế thứ này không quá tốn chân nguyên, dùng làm tài liệu khảo cứu rất được, nhưng chỉ dùng được một lần, thông thường đều do trưởng bối cho các thế hệ con em chưa ra hồn dùng khi không có ở đây.
Niên Đại Đại tỉ mỉ chọn lựa, múa may nhìn muốn lé mắt, rồi mới lấy ra hai lá phù lao nhanh, dán trên đùi mình và Lục Lang, kêu to: “Đi!”
Sắc mặt Lục Lang đột nhiên trắng nhợt, bị nó túm đi nhanh như chớp.
Hai đứa nó chẳng ai phát hiện ở cạnh một gốc cây du có một con Kim ti thiền giả làm “Con ve sầu” nằm bất động hồi lâu, sau lại im lặng bay từ trên cây xuống, đuổi theo Niên Đại Đại và Lục Lang. Nhưng nó đuổi chừng ba bốn dặm như bị đụng phải cái gì, thân hình ngừng lại.
Kim ti thiền ở ven đường xoay quanh hai vòng, rơi xuống đất hóa thành một mảnh lá cây, ở giữa chiếc lá nứt ra thanh khí bay hoà vào bầu trời, thẳng đến một sườn núi cách nơi này gần năm mươi dặm.
Trong Thập vạn đại sơn ở Thục Trung, có một nam một nữ trẻ tuổi đứng trên sườn núi nhìn xuống, hai người này chính là Lý Quân và Thuỷ Khanh đã lật hơn nửa Cửu Châu.
Thủy Khanh nói: “Đại sư huynh kêu muội nói huynh một tiếng, y đi trước gặp cốc chủ Minh Minh —— dù sao là địa bàn của người khác, chúng ta tới rồi, cũng phải nói vài tiếng.”
Lý Quân gật đầu, vừa định hỏi câu gì, bỗng nghe thấy tiếng ong kêu yếu ớt. Gã ngẩng đầu nhìn thấy Kim ti thiền cả thân trong suốt bay trở về, khéo léo rơi vào đầu vai Lý Quân.
“Kim ti thiền?” Thủy Khanh ngạc nhiên nói, “Chẳng lẽ nhanh như vậy nó đã tìm thấy ma tu kia?”
Lý Quân vung tay lên, Kim ti thiền tan trên không trung, trước mặt hai người xuất hiện một thôn xóm tiêu điều, một thiếu niên quần áo tả tơi dẫn hai tu sĩ đi vào thôn.
Tu sĩ trẻ tuổi đằng trước vừa vào phạm vi nhìn của Kim ti thiền, dường như đã phát hiện ra bất thường, quay đầu lại, sau đó chẳng thấy gì nữa.
Thủy Khanh: “A…”
“Không có gì, ” Lý Quân chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ nói, “Người này chắc là cao thủ nguyên thần trở lên, không rõ vì sao che giấu tu vi. Cảm giác của tu sĩ nguyên thần cực kỳ nhạy cảm, nhìn hắn nhiều chút sẽ bị phát hiện ngay. Có loại đại năng này ở đây, một đàn Kim ti thiền cũng chẳng dám mở mắt.”
Gã vừa dứt lời, hình ảnh lại xuất hiện lần nữa —— Lần này là một gian nhà tranh, dưới mái hiên bày một loạt thi thể, người mới vừa nãy suýt phát hiện Kim ti thiền đã không thấy, tu sĩ trẻ tuổi còn lại kêu gào nửa ngày “Sư thúc” này kia, rồi ngự kiếm bay một vòng, thế mà bị một thiếu niên trong thôn nói vài câu thuyết phục cùng dẫn thiếu niên kia theo. Hai người dán phù lao nhanh, hình ảnh trước mắt bọn họ chỉ động trong chốc lát, sau đó con ve hình như gặp phải gì, chẳng đi theo nữa, hình ảnh cũng biến mất.
Lý Quân thu ve vào lòng bàn tay, nói: “Chỗ kia khiến nó cảm thấy nguy hiểm, không dám theo nữa… À, đợi đại sư huynh trở về, chúng ta đi dò xét thử.”
“Đợi đã!” Thủy Khanh cào vai Lý Quân, la lên, “Nhị sư huynh, xem lần nữa, ngay đoạn đầu ấy, muội muốn nhìn người xuất hiện ở đoạn đầu!”
“Có gì hay mà nhìn? Thoáng qua rồi thôi, thấy không rõ lắm,” Lý Quân khó hiểu, “Mới vừa rồi không phải tiểu tử kia cứ kêu mãi “Sư thúc” sao, chắc là trưởng bối trong môn phái nó? Sao thế?”
“Chính là phần gò má mơ hồ kia,” Thuỷ Khanh nói, “Muội cảm thấy… Y nhìn có phần giống tam sư huynh.”