• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế giày Nghiêm Tranh Minh trét sắp rơi ra, Trình Tiềm vẫn ở cách ba bước muốn nói lại thôi nhìn y, vừa luống cuống lại bất đắc dĩ.

Từ khi còn bé Nghiêm Tranh Minh đã vậy, y chê ghế lạnh, không chịu ngồi, mặt mày sẽ không vui đứng ở đó, không nói gì. Chờ một đám thị nữ và đạo đồng đoán tâm ý y. Thế nào trong đám đạo đồng luôn có một hai người thông minh phản ứng kịp, tiết kiệm miệng lưỡi y.

Đáng tiếc, nơi này chỉ có khúc gỗ Trình Tiềm, không ai chiều chuộng tật xấu của y.

Nghiêm Tranh Minh đấu tranh trong lòng một lát, từ trong “Đường cùng” nghĩ thông suốt, y dứt khoát nghĩ: “Nếu như tên đó dám nói thế trong thạch giới tử, ta không biết xấu hổ một chút thì làm sao?”

Vì vậy Nghiêm Tranh Minh ngửa đầu uống một hơi cạn hết rượu trong bình ngọc, rượu tăng thêm can đảm cho người, y xoay người, mặt mày đoan trang trấn định mà đi qua mặt Trình Tiềm, trực tiếp đi qua sân trong Thanh An cư, tuyên bố thẳng với Trình Tiềm: “Hôm nay ta không đi.”

Đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, không chút biểu tình.

Trình Tiềm không phản ứng kịp: “Hả… Ơ?”

Nghiêm Tranh Minh lườm hắn: “Thế nào, đệ có ý kiến?”

Trình Tiềm làm gì có ý kiến, chỉ có ý đồ.

Nghiêm Tranh Minh không khách khí mà sai khiến: “Gọi tiểu đồng của đệ lấy nước cho ta tắm.”

Trình Tiềm ngây ngốc, không để ý những suy nghĩ vớ vẩn, ngực kinh hoàng vội vàng xoay người đi ra.

Sau Thanh An cư có một ao nhỏ, có nước chảy, trong veo thấy đáy, nước ngọt, dưới đáy thượng du con suối có phù chú tinh lọc, nước có thể uống trực tiếp.

Trình Tiềm không kinh động Đằng Hoàng, cũng không mượn tay người khác, hắn tự mình làm. Lạ lẫm đưa tay rạch một vòng phù phú, làm ấm nước trong ao nhỏ, chỉ một lát, nước trong ao toả đầy sương mù, tựa như tiên cảnh.

Trình Tiềm ngồi xổm bên ao tự thử độ ấm nước, bận rộn nửa ngày đột nhiên cảm thấy mình như nuôi phải một con mèo khó hầu, tuy phiền muốn chết, nhưng hắn vẫn chấp nhận hầu hạ đến vui vẻ.

Hắn vừa định đứng dậy, không biết từ lúc nào Nghiêm Tranh Minh đã đứng ở sau lưng Trình Tiềm.

Nghiêm Tranh Minh mượn chút cảm giác say không đáng kể, lấy hết dũng khí, lúc Trình Tiềm chưa hoàn toàn đứng hẳn, một tay ôm ngang hông hắn.

Trong lòng bàn tay y thật ra đều là mồ hôi, lặng lẽ lau sạch bên hông Trình tiềm, đồng thời lười biếng dài giọng, giả như hảo hán không hề để ý, nói: “Chỗ này của đệ không tệ, cùng tắm chứ?”

Trình Tiềm trầm mặc một lát, bật thốt lên: “… Đại sư huynh, huynh run run gì vậy?”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Tiên khí lượn lờ bên cạnh ao, hai bên không nói gì.

Trình Tiềm nhận ra mình nhanh miệng nói sai, vội vã cố gắng sửa chữa: “Cũng không phải, cái kia…”

Lời hắn nói chưa xong, lực mạnh ở sau kéo tới, đại sư huynh thẹn quá thành giận trực tiếp ôm hắn nhảy vào trong ao. Nước ấm nhanh chóng thấm ướt sũng quần áo Trình Tiềm, dán sát vào người hắn, Trình Tiềm run rẩy, còn chưa kịp mở miệng, Nghiêm Tranh Minh đã đặt hắn bên cạnh ao, hai mắt sáng quắc nhìn hắn.

Một tay Nghiêm Tranh Minh nâng mặt Trình Tiềm lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt dính nước, cảm thấy đầu óc trống rỗng, bị hơi nước bốc lên ngà ngà say.

Đã đến bước này, y quyết định không đếm xỉa gì nữa, cứ thế mà hôn.

Nước đã nóng, lòng bàn tay đại sư huynh càng nóng hơn. Nhất thời Trình Tiềm khó thở, vô tình khẽ giãy dụa mấy cái, kết quả chỉ một chút động tĩnh, Nghiêm Tranh Minh lập tức buông hắn ra, mang theo vẻ dè dặt lùi bước.

So với y thì Trình Tiềm chẳng tỉnh táo bao nhiêu, như một con cá bị ném ra khỏi nước, thở hổn hển mấy ngụm lớn, ngực hơi phát đau. Đối diện ánh mắt băn khoăn của Nghiêm Tranh Minh —— hàm chứa khát vọng không nói ra được, lại không dám vượt quá giới hạn.

Trình Tiềm suy nghĩ, rối rắm thấp giọng hỏi: “Sư huynh, huynh là… muốn cùng đệ làm chuyện song tu sao?”

Nghiêm Tranh Minh cạn lời, cảm thấy giờ phút này, mình hẳn nên quay đầu chạy ra ngoài khóc một trận mới hợp tình hình.

“Đệ biết nhiều nhỉ, còn biết cái gì gọi là song tu,” y dở khóc dở cười gầm hét lên, “Song tu cái rắm! Là ta thích đệ, muốn thân mật với đệ, không được hả?”

Trình Tiềm: “...”

Nghiêm Tranh Minh rống xong, khẩn trương nhìn hắn, thử hôn khoé miệng hắn một chút, vừa chạm vào lập tức hỏi: “Đệ không hối hận chứ?”

Hai chữ “Thân mật” hoàn hảo gợi lên một màn kia Trình Tiềm nhìn thấy trong thành Chiêu Dương, đối với lần đó hắn chẳng có ấn tượng tốt gì, đại khái nhìn thoáng qua, cảm thấy quá quắt.

Chút quá quắt này lại đốt những ý niệm quy củ trong lòng hắn, như thời niên thiếu vào sơn huyệt, ngang qua cốc Tâm Ma, khi nhìn từ trên cao xuống hắn cảm thấy được nguy hiểm rõ ràng nhưng không kìm được mà nhìn xuống.

Trình Tiềm nói: “Dong dài.”

Hắn đoán rằng căn nguyên này là do kích thích cấm đoán, đè xuống ấn tượng cưỡi ngựa xem hoa của hắn, không kìm được mà gỡ bỏ y phục ướt nhẹp trên người Nghiêm Tranh Minh, làm xong lại mù tịt, chẳng biết hạ miệng từ chỗ nào. Thế là Trình Tiềm ngừng động tác, vắt hết óc nhớ lại người khác làm sao.

Đột nhiên hắn hối hận khi đó mình không nhìn cho kỹ —— Lần đầu tiên trong đời mới hiểu hết cái gì gọi là “Thư đáo dụng thì phương hận thiểu”. (Tạm dịch: đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức mình còn thiếu)

… Mãi đến khi hắn bị đại sư huynh không nói lời gì mà đặt trên thành hồ.

Thời gian Nghiêm Tranh Minh đè nén quá lâu, kiềm chế lâu rồi, không muốn khách khí với hắn nữa.

Từ đó về sau, có người bắt đầu tự cho mình là chủ nhân Thanh An cư.

Ngày đầu tiên Nghiêm Tranh Minh ở lại Thanh An cư, Trình Tiềm hiếm khi ngủ dậy muộn thế, mở mắt nhìn thấy y ngực đã rất ngọt, mặc dù trên người có chút khó chịu không nói ra được nhưng không lớn lao gì, thỉnh thoảng đại sư huynh mới bộc bạch chân tình ra ngoài như vậy, vì điều này, Trình Tiềm thấy sao cũng được.

Ngày thứ ba Nghiêm Tranh Minh ở Thanh An cư, Trình Tiềm bắt đầu chịu không nổi. Nghiêm Tranh Minh khiến Thanh Anh cư của hắn thanh không thanh mà an cũng chẳng an, hơn nữa còn dính người đến lợi hại —— Nghiêm chưởng môn dính người rất có phong cách. Không phải y bám dính, mà mỗi lần chỉ cho một ám hiệu thoáng qua, khiến sau khi người khác nhận được lập tức dính trở lại, để y làm ra một bộ “Ai bảo ta là sư huynh của đệ, nên phải dụ dỗ đệ”.

Nếu như Trình Tiềm không phản ứng kịp, hoặc là thỉnh thoảng mặc kệ y, sẽ bị gây rắc rối cả ngày.

Có câu nói “Thỉnh thần dễ tiễn thần khó”, Nghiêm chưởng môn ở Thanh An cư nửa tháng, Trình Tiềm đã không thể nhịn được nữa, sắp điên rồi. Nhớ năm đó hắn thà rằng ở bên cạnh băng đàm diện bích, cũng không muốn đến làm khách nói chuyện phiếm với Niên Minh Minh, có thể thấy được ngoại trừ ý chí kiên định bên ngoài, bản thân hắn cũng là người thích yên tĩnh.

Nghiêm chưởng môn làm trời làm đất ba lần bốn lượt bị hắn cố tình lơ, rốt cục nổi giận: “Không phải đệ nói quyết không phụ lòng sao? Mới vài ngày đã chán! Quả nhiên từ nhỏ chính là một tên vong ân phụ nghĩa nuôi không được!”

Trình Tiềm đau đầu: “Đại sư huynh, huynh cho đệ sống lâu vài năm đi.”

Nghiêm chưởng môn tức giận chạy tới rừng trúc nhỏ luyện kiếm một mình, làm biển trúc ở Thanh An cư gặp hoạ trọc đầu. Vốn định đi luôn, kết quả lại bỏ không được. Gần tối, y đội mưa tức giận đùng đùng chạy trở về, chờ Trình Tiềm xuống núi thăm Hàn Uyên trở về hối lỗi với mình.

Thời gian thắm thoát, chớp mắt, mùa mua ở núi Phù Dao đã đến, cả ngày tí tách nhỏ giọt liên tục.

Ngày hôm đó Trình Tiềm đang muốn xuống núi, bị Nghiêm Tranh Minh gọi lại.

“Đem cái này mang cho nó.” Đây là lần đầu Nghiêm Tranh Minh nói về Hàn Uyên, ném ra một hạt châu lớn bằng hạt đậu tằm.

Trình Tiềm đưa tay lấy, vừa chạm vào vật ấy sinh lạnh, nước mưa nhỏ giọt trên người hắn bốc hơi mất.

“Khi Tây Hành cung chảy tị thuỷ châu ra, ta lấy được mấy hạt.” Nghiêm Tranh Minh nói, “Hẹn ước mười lăm Đường Chẩn lập sắp đến, đừng để nó ướt như chuột lột mất mặt lắm.”

Rõ ràng trong lòng nhớ, lại bày ra bộ dạng ghét bỏ chết sống gì cũng được, coi như cự tuyệt.

Trình Tiềm hạ sơn chưa gặp Hàn Uyên đã gặp Đường Chẩn ở gần chân núi Thái Âm.

Đường Chẩn là một vị khách đỡ phải lo, ngoại trừ ngày đầu tiên vừa đến núi Phù Dao được Lý Quân tự mình dẫn đi thăm thú trong ngoài núi một phen, cơ bản y đều ru rú trong phòng, rất ít ra ngoài.

Đường Chẩn cầm một cây dù giấy dầu, không lãng phí chân nguyên che mưa, ống tay áo bị ướt một góc, y cũng không thèm để ý, cứ thoải mái đi trong mưa.

Trình Tiềm để Sương Nhẫn xuống, chào: “Đường huynh.”

Đường Chẩn nói: “Đến Thập Phương trận à? Vậy cùng đi luôn.”

Hai người chẳng ai nói nhiều lời, không ngự kiếm, chậm rãi đi trên đường nhỏ được mưa dội sạch sẽ. Tiếng mưa gió bên tai khe khẽ, tất cả đều như chậm lại.

Trình Tiềm nói: “Có Đường huynh làm bạn, ta cảm thấy mọi việc đều không vội.”

Đường Chẩn nói: “Một đời phàm nhân tầm thường, theo đuổi công danh lợi lộc, tu sĩ tuy có thời gian gấp trăm gấp nghìn lần, sau lưng cũng đuổi theo tu vi và cảnh giới. Đều đi ngược dòng thiên địa, buông thả một khắc, sẽ xa đại đạo một bước, sao không nóng vội được —— Một cái xác không hồn như ta, không truy cầu gì, đương nhiên cũng nhàn nhã hơn người khác.”

Lời này khiến lòng Trình Tiềm dâng lên chút nghi hoặc, hắn thầm nghĩ: “Không truy cầu cái gì, ngươi bôn ba đến đây làm chi?”

Nhưng ý nghĩ vừa loé lên liền trôi qua, bằng hữu của Trình Tiềm không nhiều lắm, có một tính một, hắn không muốn có nhiều đa nghi với bằng hữu, nên chẳng bận tâm nói tiếp: “Nhưng ta cảm thấy thỉnh thoảng chậm vài bước là để điều chỉnh, chứ mỗi ngày đều sống nhàn nhã như vậy, chẳng phải thành con rùa già sao? Vậy cũng không có nghĩa gì.”

Đường Chẩn cười cười, nói tránh đi: “Ước hẹn mười lăm sắp tới, chẳng biết chưởng môn sư huynh nhà ngươi nghĩ thế nào? Trận chiến ấy Ma Long cúi đầu, Thiên Diễn vẫn lạc, Tứ Thánh suy bại, tinh anh Mục Lam Sơn tổn hại quá nửa, các môn phái nhỏ khác không đáng nhắc đến. Nói không chừng Phù Dao sẽ là thế lực mới một phương, tẩy trừ giữa các đại môn phái một lần nữa, các ngươi cũng nên sớm có dự định.”

Trình Tiềm cười nói: “Chưởng môn sư huynh chúng ta đâu phải muốn hiệu lệnh thiên hạ, hay dã tâm thu phục bốn phương. Y còn muốn người ta bớt đi gây phiền cho y, lúc trước đã chẳng ưa xuất môn, nhiều năm phiêu bạt bên ngoài như vậy, ta thấy sau khi y trở về rồi chắc ngày càng tệ hơn.”

Đường Chẩn nói: “Bất kể Nghiêm huynh làm chưởng môn hay làm kiếm tu, đều có phong cách riêng, lòng y thuận theo tự nhiên trái lại khá hợp với chân lý đại đạo. Hơn nữa tư chất vượt trội, tương lai có thể vấn đỉnh trường sinh.”

Phái Phù Dao từ lúc lập phái đều không quá khắc khe chuyện trường sinh, trước sau đều tự nghĩ là “Nhân đạo”, kinh tài tuyệt diễm như Đồng Như cũng đặt truyền thừa của môn phái lên trên tu hành cá nhân. Dù sao Đường Chẩn cũng là người ngoài, Trình Tiềm không nói nhiều, chỉ nói: “Mong được như lời Đường huynh.”

Đường Chẩn nói: “Nhưng nếu nói đến trường sinh, ngươi mới thật sự gặp may mắn.”

Trình Tiềm: “Nói vậy là sao?”

Đường Chẩn nói: “Tu hành với luyện khí có đôi khi là một chuỗi quan hệ, tam vương gia kia luyện mình thành hoá cốt trận thật ra cũng có đạo lý. Các tu sĩ tu hành là tranh mệnh cùng trời, tu vi dậm chân, thanh khí không thể quay vòng vào chân nguyên, tuổi thọ cũng đã hết. Ngươi lại không giống vậy, Tụ Linh ngọc trời sinh có thể hấp thụ tinh hoa thiên địa.”

Trình Tiềm chẳng bận tâm nói: “Ngọc với người như nhau, không thể mục nát với trời. Đến được bước nguyên thần trăm sông đổ về một biển này, ta cảm thấy chẳng khác gì.”

“Vẫn có,” Đường Chẩn lạnh nhạt nói, “Ngươi rèn Tụ Linh ngọc thành thân thể, trải qua thiên kiếp đã xem như bán tiên thể. Nếu ngươi chịu ở trong băng đàm cốc Minh Minh thanh tu, có băng đàm không ngừng cung cấp chân nguyên cho ngươi và thân thể đồng nguyên, tu vi của ngươi vĩnh viễn sẽ không dậm chân. Không nhất thiết phi thăng, cũng có thể trường sinh —— À, ngươi chớ hiểu lầm ta đang khuyên ngươi cái gì, chỉ là có một số sự thật mà thôi.”

Người nói Đường Chẩn chẳng biết vô tình hay cố ý, trái lại người nghe là Trình Tiềm xem lời này thành gió thoảng bên tai, chỉ cười nói: “Ta mượn Tụ Linh ngọc nương thân mà thôi, làm người làm cho tốt là được, ta không có ý định biến thành một khối ngọc.”

Đường Chẩn nhìn hắn sâu xa, không nói gì, chỉ phụ họa: “Cũng đúng.”

Đơn giản bỏ đi đề tài này.

Đường Chẩn: “Hàn chân nhân tẩu hỏa nhập ma, sợ rằng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha —— Ngày mười lăm đó ta sẽ cố hết sức, cho dù là xử giam, cũng cố sức để y được giam ở núi Phù Dao.”

Trình Tiềm thở dài: “Vậy đa tạ.”

Đáng tiếc, suy nghĩ dù tốt, cũng không nhất thiết có thể thực hiện.

Ngày mười lăm hôm đó, khi mọi người phái Phù Dao đến núi Thái Âm, nơi đây đã có không ít người của các môn phái.

Người tới lần này chất lượng quan trọng hơn số lượng, các phái đều quay về nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ phái một hai đại biểu đến tỏ thái độ, ngồi tản mác giữa các đại môn phái, tốt xấu rõ ràng, chừa lại vị trí ở giữa.

Trình Tiềm nhìn Đường Chẩn, Đường Chẩn gật đầu nói: “Đúng, đó là chừa lại cho quý phái.”

Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Bọn họ để lại, là buộc ta phải đi tới đó ngồi sao?”

Y không phản đối, đi thẳng vòng qua đoàn người, điệu bộ như trước, không thèm xem mặt người khác, tìm một góc không cùng một phường với bọn họ, sai Niên Đại Đại hất thạch giới tử lên, ngăn cách một góc nhỏ, không coi ai ra gì đi vào.

Đường Chẩn lắc đầu, kêu Lục Lang tới đài Thập Phương trận, cuộc họp này do y triệu tập, y không thể giống như phái Phù Dao sống chết mặc bây được.

Nhóm người ngoài thạch giới tử lộ cách xa ra vài phần, Lục Lang hâm mộ, nói với Đường Chẩn: “Con cũng mong một ngày có thể trở thành người như Nghiêm chưởng môn vậy.”

Đường Chẩn kiên nhẫn nghiêng đầu, vừa đi vừa nghe nó nói.

Lục lang tiếp tục nói: “Con nghe đạo đồng trên núi Phù Dao nói, thời niên thiếu Nghiêm chưởng môn đã là như vậy, chỉ muốn ở núi Phù Dao trồng hoa chơi chim, sau lại cơ duyên xảo hợp hạ sơn trăm năm, người chịu hết gian khổ trên đường, trở thành một đại năng đương thời. Nhưng khi trở lại chốn cũ, vẫn không đổi ước nguyện ban đầu, chẳng mảy may vì thế đạo gì cả… Cho dù ước nguyện lúc đầu của người mới nghe thấy rất không có triển vọng, con vẫn rất bội phục.”

Đường Chẩn nghe xong, mặt không thay đổi gật đầu nói: “Quả thực hiếm có.”

Nhưng sau đó, y lại ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững đảo qua tu sĩ trước mặt, trong giọng điệu Đường Chẩn có vài phần lành lạnh, nói: “Đáng tiếc không vì thế đạo mà làm, thế đạo cũng sẽ không hàm chứa y, thông thường người như thế đều không có kết quả gì tốt.”

Y nói xong, không đợi Lục Lang đáp lại, vung tay áo đi Thập Phương tàn trận.

Đường Chẩn nói đơn giản vài câu xã giao thì đi thẳng vào chủ đề: “Đường mỗ không dám tự ý làm chủ, làm phiền chư vị hôm nay thương thảo một điều mục. Cá nhân ta cảm thấy, oan oan tương báo không tốt, hơn nữa chết chưa chắc đã có thể chuộc tội, chư vị thấy sao?”

Lời y vừa dứt, một vị trưởng lão sơn trang Bạch Hổ dẫn đầu mở miệng: “Cứu thánh Yểm Hành nhân chết trong Thập Phương trận, Ma Long lại bị giam ở đây, rất nhiều ma tu không có người quản. Huyết thệ ràng buộc cửu thánh với Ma Long, nhưng không ràng buộc trên người bọn ma đầu vô pháp vô thiên kia. Bọn họ không bị người quản thúc, sẽ tự làm loạn, ngược lại càng làm tối tăm rối loạn. Ta thấy chi bằng…”

Hàn Uyên không phối hợp, chẳng cảm kích mở miệng cắt lời ông: “Bản thân Yểm Hành nhân sẽ không ràng buộc thủ hạ, muốn trách thì trách chính các ngươi vô năng, giữ không được địa bàn mình, đừng có mong ta đi chiêu hàng cho bọn ngươi.”

Vị trưởng lão này không quen Hàn Uyên, được người nhờ vả nói vài lời hữu ích, lần đầu nhìn thấy người nói xằng bậy đến vậy, nhất thời nghẹn họng.

Một người ở bên lạnh lùng nói: “Nếu ma đầu kia đã nói vậy, mọi người còn hy vọng cái gì? Thôi cứ giết gã cho gọn.”

Người mở miệng nói chính là Biện Húc đường chủ Huyền Vũ đường, với thân phận và địa vị này như Biện Húc, vốn không nên tự mình đến đây, nhưng mối thù giết con không đội trời chung —— Biện Tiểu Huy mới chết được một năm, Biện Húc đã râu tóc bạc trắng, mơ hồ hiện ra dấu hiệu tuổi thọ sắp hết.

Đây cũng là thánh nhân một đời, rơi đến bước này, thật làm kẻ khác ngậm ngùi.

Hàn Uyên đối đầu gay gắt: “Ừ rồi sao, để phế vật với ma đầu chết sạch hết, trên đời còn dư lại các vị đầy bụng kinh thư đây, một lòng hướng đạo cho tốt nhỉ.”

Trong thạch giới tử, Nghiêm Tranh Minh nói với Lý Quân: “Đệ có thể làm tên vô liêm sỉ kia câm miệng không?”

Lý Quân nhướng mày: “Biện Húc? Độ khó tương đối cao.”

Nghiêm Tranh Minh: “… Ý ta là Hàn Uyên.”

“Có thể.” Lý Quân quay đầu nói với Trình Tiềm, “Đối diện Hàn Uyên có gốc ngô đồng lớn, đệ nhìn thấy không? Tiểu Tiềm, đệ với sư muội đi một chuyến, nó nhất định câm miệng.”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Một lát sau, Thủy Khanh hóa thành chim to, chở Trình Tiềm bay ra khỏi thạch giới tử, đáp xuống chỗ cây ngô đồng đối diện đài Thập Phương, ngay vị trí có thể cùng Hàn Uyên mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lông vũ đỏ rực của Đồng Hạc hạ xuống, đặc biệt dễ thấy, Hàn Uyên đang ở trên đài Thập Phương nói ẩu nói tả vừa thấy bọn họ, liền ngậm miệng, không lên tiếng nữa.

Lý Quân hả hê nói: “Tiểu sư đệ số mệnh ngang trái, có thể nói là đầy bụng huyết lệ, nhưng nếu tính lại, thật ra cái chết năm đó của tiểu Tiềm chính là đả kích lớn nhất với đệ ấy. Huynh có phát hiện không, tâm ma của đệ ấy mỗi lần gặp tiểu Tiềm sẽ yếu đi một ít… Còn thêm tiểu sư muội, sư muội khi còn bé thân với đệ ấy nhất. Hôm đó ma tính đại phát, lại nói phải rút yêu cốt nàng, đối với nàng có phần hổ thẹn, thấy nàng tự nhiên cũng sẽ khắc chế tâm ma.”

Lý Quân tự rung đùi đắc ý một phen, cảm thấy mình hốt thuốc quá đúng bệnh.

Nghiêm Tranh Minh tức giận dùng khung quạt đập gã, rít từ trong kẽ răng ra: “Không phát hiện, câm miệng.”

Lý Quân im lặng, hình như mình lại vô ý đổ bình dấm chua của người nào.

Dù sao địa vị và vai vế của Biện Húc ở đây không tiện mất phong độ, về phương diện cãi nhau này, chỉ cần Hàn Uyên ngừng, lão cũng một cây làm chẳng nên non, không bao lâu thì ngừng công kích, chỉ ném lại một câu: “Thứ cho lão hủ tu hành không đến nơi, mối thù giết con khó có thể tiêu tan. Huyền Vũ đường ta với người này không đội trời chung, không giết hắn không được!”

Lời vừa nói ra, bỗng gợi lại thù hận của mọi người với Hàn Uyên, trong sân nhiều tiếng xì xào vang lên.

Lúc này có một âm thanh từ xa truyền đến, nói: “Tội lỗi Ma Long rành rành, thiên hạ đều biết. Nếu mọi người chúng ta không oán không thù gì với hắn, tất nhiên không huy động nhiều người tụ tập lại đây, thù hận sẽ không bị khơi ra. Ta thấy Đường chân nhân nói có chút đạo lý, chết là hết thì có nghĩa gì, chi bằng để hắn sống mà chuộc tội.”

Mọi người cùng quay nhìn lại, thấy một người trung niên dẫn theo vài đệ tử từ xa đi tới, thân hình nhoáng lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt. Phong độ người trung niên kia nhẹ nhàng, rất nho nhã.

Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ mới nói lúc nãy lập tức ra đón: “Trang chủ.”

Chính là trang chủ sơn trang Bạch Hổ.

Trang chủ này gật đầu, vén ống tay áo, chắp tay với Biện Húc: “Biện huynh, đã lâu không gặp.”

Trình Tiềm cau mày ở trên ngọn cây quan sát người vừa đến, đột nhiên mở to hai mắt —— Đây chẳng phải là lạo già điên Kỷ Thiên Lý ở trên đài Toả Tiên sao?

Như thế nào lão đột nhiên ăn mặc nghiêm chỉnh vậy!

[Kei]: Ố ồ, không có cảnh H =))) Thế mà mình đã tưởng là sẽ có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK