“Anh lấy cái đó ra…”
Tầm mắt alpha xẹt qua đuôi thỏ rớt trên thảm trải sàn, thấy Tang nhìn nó, mỹ nhân bị trói không kìm được bắt đầu lắc đầu, tai thỏ lông xù lay động theo động tác ấy, da thịt được ánh nắng phủ lên một tầng trắng sáng, một tay ôm lấy vòng cổ người nọ, bố già trẻ tuổi cúi đầu nỉ non với y gì đó, chỉ thấy Triêu Đăng vạn phần sợ hãi mở to hai mắt.
Y không dám nói không, chỉ có thể quỳ xuống không ngừng hôn môi tay người kia, nhìn đối phương tùy ý y làm ra tư thái thần phục, vẫn như cũ mỉm cười không nói tiếng nào.
Chỉ chốc lát sau, y nghe được tiếng gõ cửa lễ độ.
Tang đi về phía cửa lấy đồ được đưa tới, trên hộp đựng dụng cụ có ba ống tiêm nhọn hoắc lòe lòe tỏa sáng, chất lỏng ngọt ngào màu phấn hồng rót đầy xilanh ống tiêm, kế bên là một bình cồn nhỏ, bông gòn và khăn vải được niêm phong trong hai túi vô khuẩn, Tang gỡ bóng cao su trong miệng Triêu Đăng xuống, đúng như dự đoán nghe được lời van xin từ người nọ.
“Không muốn, xin anh mà ———“ Nhìn Tang trói chặt hai tay hai chân mình, nước mắt Triêu Đăng trượt xuống theo đôi gò má: “Không…. A A…. Không được tiêm, thật sự không muốn, xin anh đó Tang… Em không chịu được…”
“Không chịu được cái gì?” Bố già dùng ngón cái xoa đi giọt lệ trong suốt của mỹ nhân, đầy ác ý liếm liếm hầu kết người nọ: “Không chịu được ra nước sao, Tiểu Đăng bảo bối nhi?”
Sắc mặt omega trở nên luống cuống vô cùng, Tang thấy thế yêu thương cười cười, cúi đầu dùng đầu lưỡi cướp lấy chất lỏng ẩm ướt trong miệng y. Triêu Đăng không dám phản kháng, đầu lưỡi nhuyễn nhu trắng mịn đầy ngơ ngác tùy ý bị alpha mút vào, lần hôn môi trước, Triêu Đăng cắn Tang, hậu quả là bị ép mang bóng cao su đến một ngày một đêm.
“Sẽ rất ngọt.” Alpha câu được câu không xoa xoa cổ y, ngón tay thon dài cọ lên vòng cổ: “Hơn nữa trên người sẽ có mùi sữa thơm, cơ thể cũng mềm hơn.” Tang cười cười nói: “Tiểu Đăng vừa thơm vừa mềm, tiêm vào càng quyến rũ câu người, ôm vào chắc chắn rất thoải mái, mỗi ngày anh đều ôm em có được không?”
“… Xin lỗi … Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!” Omega bị trói tay trói chân khóc lóc khẩn cầu: “Tha cho em đi được không?… Tang… Xin anh, không phải anh muốn bắt đầu lại từ đầu sao, anh tha em lần này, em sẽ thích anh, em chỉ thích anh——“
Đuôi thỏ lại về vị trí ban đầu, Triêu Đăng hét thảm một tiếng, ngã oặt vào lồng ngực, vòng eo tinh tế không ngừng vặn vẹo.
“Tiểu Đăng, em biết nhân côn không.” Theo ánh mắt sợ hãi của omega, Tang vén lên sợi tóc lòa xòa trước trán người nọ, lộ ra cái vầng trán bóng loáng động nhân: “Một ít thủ lĩnh gia tộc chặt đứt tay chân tình nhân của mình, buộc bọn họ phải trườn bò trên đất bằng thân người của mình… Em có muốn không?”
“… Không được!! Cút nngay!!! … A a a a a a a—“
“Nói lại lần nữa?”
“A ha…” Gương mặt trù diễm của mỹ nhân vì khóc mà ửng hồng, Triêu Đăng co rúm cả người, bi thương bi thương khóc nức nở: “Xin lỗi… Xin anh đừng biến em thành nhân côn…”
“Anh cũng không nỡ a, tay chân Tiểu Đăng xinh đẹp như vậy.” Tang cười đến mặt mày cong cong: “Ngoan ngoãn tiêm, được không?”
Thấy Triêu Đăng không tình nguyện gật đầu, hắn cầm lấy ống tiêm trong hộp, như khen thưởng ngậm lấy đôi môi y.
“Trước tiên khử trùng đi.”
Gió đêm Sicillia len vào chủ trạch Heotto, đèn đuốc sáng choang chiếu rọi cả phòng nghị sự, buổi đàm phán súng đạn cùng thương nhân dần đi đến bước cuối cùng, vào lúc này thị giả đi đến gõ cửa phòng nghị sự, gã bước nhanh đến bên người Tang, cung kính nói nhỏ gì đó, bố già trẻ tuổi hơi nhướng mày.
“Thật không tiện, tôi có việc riêng phải đi xử lý.”
Thương nhân gật đầu đồng ý, nhưng khi bước chân Tang sắp ra khỏi cửa, bỗng nhiên gã lên tiếng.
“Nghe nói phu nhân của ngài là mỹ nhân Đông phương quốc sắc thiên hương.” Gã cười nói: “Không biết tôi có vinh hạnh được diện kiến phương dung?”
Tang giơ tay lên, ra hiệu thương nhân im lặng, nhưng đối phương lại tiếp tục ồn ào: “Xin lỗi ngài, nhưng người nọ chinh phục được ngài, tương đương với việc nắm giữ toàn bộ mạch máu của châu Âu, nghe đồn ngài sủng ái y so với công chúa còn muốn hơn, ngủ trên lông vũ tơ lụa, chân không chạm đất, tôi thật hiếu kì không thôi, nếu có thể được diện kiến phương dung, tôi tình nguyện nâng giá vũ khí lần đàm phán này lên để biểu đạt lời cảm tạ.”
“Không có người đàn ông nào lấy người mình yêu ra làm giao dịch.” Tang kéo cửa ra, không quay đầu lại ra lệnh với thuộc hạ đang chờ một bên: “Bắn chết, đồ miễn phí thuộc về chúng ta.”
Huyết tinh trong phòng nghị sự bị bỏ lại phía sau, thi thể của thương nhân mơ hồ dựa lên ghế mềm. Tang đi dọc theo hành lang rộng rãi đến phòng ngủ, nhóm nữ hầu chờ đợi ngoài cửa bất an ngẩng đầu nhìn hắn.
Chủ nhân của các cô có bề ngoài tú lệ, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn khiến người không rét mà run, trong mắt người ngoài, phu nhân nhận được muôn vàn sủng ái, nhưng thực tế mỗi ngày đều bị dằn vặt đến liên tục khóc xin.
Lại như đêm nay.
Các cô kéo cửa ra hộ Tang, không dám nhìn vào bên trong chút nào, nghe thấy mệnh lệnh của Tang mới cẩn thận rời khỏi cửa.
Tang nhìn về mỹ nhân bị trói chặt hai tay trên giường, y mặc một bộ đồng phục nghi thức kiểu nữ, hai chân trắng mịn xinh đẹp tuyệt trần được bọc bởi vớ cao màu đen, chuông vàng nhỏ trên vòng cổ leng keng vang vọng, thiết kế lộ eo khiến vòng eo trắng nõn căng mịn càng thêm gây họa lòng người, ánh mắt Tang hơi dời qua đống vải trắng chồng chất dưới đất, hắn co chân Triêu Đăng lại, ôm cả người vào ngực.
“Không muốn mặc?” Thấy Triêu Đăng không nói lời nào, Tang dịu dàng dụ dỗ: “Ngoan, mấy ngày nay chỗ ấy rất mềm, không mặc sẽ bị thương.”
“Biến thái.”
“Mắng rồi vẫn phải mặc.” Tang cúi đầu nhìn nhìn, đột nhiên cười ra tiếng: “Tiểu Đăng…” Môi hắn ngậm vành tai y: “Sao em vẫn không thay đổi vậy, có phải bọn họ đưa thuốc giả cho em không?”
“Chích một mũi là biết.”
Omega của hắn trào phúng, rõ ràng là thần sắc không hề kiên nhẫn, nhưng kết hợp với dung nhan kiều diễm ướt át chỉ khiến người sinh lòng yêu thích, chỉ muốn đem người yêu thành một bãi xuân thủy, mâu sắc Tang dần âm trầm tối tăm: “Có thương nhân vừa nói, hắn đồng ý dùng một tỷ đô la Mỹ để nhìn em.”
“…?”
Uây.
Đưa một tỷ đao cho bố, éc éc éc.
“Anh giết hắn.” Tang hôn lên cơ thể y: “Sẽ không cho ai nhìn em.”
“…”
Đúng là tính tình như chó, chúc mi nổ tung.
“Thật là rất mềm.” Hắn xoa mặt và môi Triêu Đăng, cảm thụ pheromone thơm ngát ngọt ngào của omega trong lồng, thật lòng cảm thán: “Nhị thiếu gia, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ đều tẻ nhạt vô vị.”
[Đê ma ma, tui mới là người cảm thấy tất cả mọi thứ đều tẻ nhạt vô vị có được chưa.] Triêu Đăng thấy hắn ưu nhã lấy một đống đồ từ đầu giường chuẩn bị dùng trên người mình, đủ tất cả những thứ làm người phát rồ, không nhịn được dò hỏi: [Còn bao lâu mới có thể đi?]
[Mười bảy ngày.]
[…]
Nước mắt cảm động chảy xuống.
Mùa xuân đầu tiên của thế kỉ hai mươi mốt chậm rãi đến trong sự hoan hô của người dân Italia, tàu phá băng từ Nga xa xôi đi đến Địa Trung Hải, mùa xuân báo hiệu năm mới đồng thời còn mang đến hoa cỏ ngào ngạt, ngày y phải đi đúng lúc là lập xuân, bị giam hơn nửa mùa đông, quỷ thần xui khiến sao ngày đó Tang lại dẫn y ra ngoài giải sầu.
Làn gió nhẹ vờn khóm hoa hai bên đường, ngọn cỏ xanh biếc xen kẽ giữa chốn sắc màu. Tang vô cùng quen thuộc điều khiển vô lăng, xương rồng to lớn trải dài khắp sườn núi, mây trắng phiêu du giữa trời xanh bát ngát bao la, vẻ đẹp đặc trưng của Địa Trung Hải, xe thể thao màu đen khắc gia huy Heotto một đường uốn lượn, mãi đến tận khi tiếng súng vang lên.
“Nằm xuống.”
Trong tiếng súng loạn lạc, âm thanh bình tĩnh của Tang lọt vào tai.
Triêu Đăng rút vào trong xe, Tang lên nòng súng lục vẫn luôn để bên người, động tác của hắn rất nhanh, thời điểm vỏ đạn rơi xuống phát ra âm trầm, ngón tay đổi băng đạn linh hoạt như đang khiêu vũ, hơn nửa kẻ địch nằm trong bụi bị hắn một súng đánh gục, thấy trong mắt Triêu Đăng toát ra sự sợ hãi, bỗng nhiên Tang ôm lấy bờ vai kéo vào một nụ hôn.
“Đừng sợ, ba ba ở đây.”
“… Ai là con anh chứ.”
Triêu Đăng nhỏ giọng thầm thì, không nhịn được nhìn về phía thanh niên thoáng nhếch môi, hắn không hề sợ hãi dù chỉ một chút, cho dù chỉ cần một viên đạn cũng có thể làm hắn mất mạng nhưng động tác vẫn như cũ đâu vào đấy, người vây quét càng lúc càng nhiều, Triêu Đăng nghe thấy trong âm thanh luôn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ với mình lộ ra sức mạnh khi tình thế bắt buộc.”
“Chuẩn bị kĩ, chúng ta lao ra.”
Vừa dứt lời, chân đạp mạnh chân ga, một tay đánh vô lăng, còn tay kia thì đưa về phía ngoài cửa xe, tiếng kêu thảm thiết nổ tung trong màn mưa máu, xe thể thao gần như áp sát mặt đất chạy băng băng dọc theo con đường gồ ghề, rừng cây hai bên không ngừng mơ hồ, tại một khúc quanh, đột nhiên Tang giảm tốc độ, xe thể thao tính năng ưu việc thắng gấp ré tiếng chói tai, không chờ Triêu Đăng thở một hơi, vực thẳm phía trước làm chiếc xe xoay một vòng, nhưng chưa từng nghĩ xe thể thao sẽ lệch đường rơi xuống sườn núi.
Triêu Đăng và Tang đều không thắt giây an toàn vì đợt tập kích vừa nãy, lúc túi khí bắn ra, Triêu Đăng vì vậy mà suýt chút nữa ngạt thở, thật ra lúc đó chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng người bên cạnh lại phản ứng cực nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt đem người gắt gao ấn vào lồng ngực mình, âm thanh va chạm kịch liệt không dứt, cành cây và bùn đất rớt vào trong xe, chờ đến khi có thể nhúc nhích, Triêu Đăng lập tức ngẩng đầu lên.
“Tang?” Y gọi người đàn ông đang che chở mình, mùi máu tanh gần trong gang tấc khiến y càng thêm bất an: “Anh có sao không?”
“… Không sao.”
Tang duy trì tư thế quan sát một lượt, từ chỗ chứa đồ bên hông ghế tìm được đồ báo tín hiệu, sau khi ấn xuống công tắc nho nhỏ, hắn thở phào nhẹ nhõm, dưới sự truy hỏi của Triêu Đăng, rốt cuộc xoay người qua.
“Chỉ bị rách mặt.”
Xe thể thao giá trị trăm vạn dù bị va đập nhưng đại khái vẫn duy trì hình dáng nguyên trạng, dựa vào ánh mặt trời sáng sủa ngoài cửa xe, Triêu Đăng có thể nhìn thấy một đường máu rạch trên mặt Tang, vết thương kéo dài từ lông mày tú lệ cắt xuống mặt trái, cơ hồ có thể nhìn thấy xương thịt rên trán, nhưng Tang vẫn hời hợt.
“Không phải tại em, trước khi ôm em đã bị.”
Lừa quỷ chắc.
Với thân thủ của Tang, vốn dĩ có thể nhảy ra ngoài lúc xe lật, càng không cần nói lúc rơi xuống né tránh vật sắc nhọn.
Tại sao…
Dù cho giá trị yêu thương đã năm sao, nhưng rõ ràng giá trị thù hận cũng năm sao, vậy tại sao trong nháy mắt đó, người này lại không chút do dự mà từ bỏ sinh mệnh?
“Tiểu Đăng, không sao.” Đôi hổ phách của Tang nổi lên ý cười: “Nhìn anh như vậy, anh sẽ nghĩ rằng đột nhiên em yêu anh, nếu gạt anh thêm lần nữa anh sẽ tan nát cõi lòng đến chết…” Đại khái là sắc mặt Triêu Đăng thật sự rất khó coi, đột nhiên Tang nói: “Trước đây anh trải qua những điều còn khủng bố hơn, em biết tại sao anh lại gọi là bạch điểu không?”
“Tại sao?”
Triêu Đăng vẫn còn hờn dỗi.
“Vì xưa nay anh không hề trúng đạn, hơn nữa tốc độ còn cực kì nhanh.” Hắn nói, tựa hồ muốn cong khóe môi, nhưng vết thương trên mặt lại yên lặng khiến Tang nhíu mày: “Có người làm một thống kế, tốc độ nhanh nhất trên đảo Sicillia là một loài chim nhỏ màu trắng, nó không có tên, nhưng có thể tránh được mỗi đợt xạ kích của thợ săn, từ trong mưa bom bão đạn mở một đường máu.”
“Vậy thì gọi là Chim Tang, không cần cám ơn.”
“… Nếu em muốn, anh sẽ mua cục tự nhiên quốc gia, kêu bọn họ lấy tên này cho nó.”
Tang có chút bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại sáng lên, dù chỉ là câu chuyện cười vẩn vơ nhảm nhí, nhưng đã rất lâu rồi Triêu Đăng không thân cận với hắn như vừa nãy, Tang còn muốn nói điều gì, bỗng tiếng tít tít bên trong xe khiến hắn biến sắc.
Vài giây qua đi, lần thứ hai Tang bình tĩnh lại.
“Tiểu Đăng, cửa bên kia của em không đóng, đúng không?” Thấy y đáp lời, Tang nói tiếp: “Có thể đi ra ngoài được không?”
Triêu Đăng liếc mắt nhìn cơ thể của mình và cửa xe vặn vẹo: “Có thể.”
“Vậy em xuống trước đi, nhất định không được làm thân xe nhúc nhích, sau khi xuống cố gắng hết sức chạy xa một chút.” Không chờ Triêu Đăng dò hỏi, Tang nói: “Trong xe bị người cài boom, nếu anh đoán không sai, hẳn là boom thủy ngân, uy lực rất mạnh, hơn nữa rất yếu ớt, hơi nhúc nhích sẽ nổ tung.”
“… Vậy còn anh?”
Bỗng nhiên Tang đổi chủ đề: “Trong gia tộc có nội gián, có người biết hôm nay anh sẽ ra ngoài, có khả năng hắn đã cài boom vào tất cả xe, đồng thời phái người phục kích, mấy sát thủ kia là cờ hiệu, sau khi xe lật, hắn biết anh sẽ ấn nút báo tín hiệu, công tắc cầu cứu cũng chính là công tắc kích hoạt boom.”
Triêu Đăng nhíu mày: “Ai sẽ làm như vậy?”
Ai cũng sẽ làm như thế.
Hắn là bố già trẻ tuổi nhất, từ tội nhân thành đế vương, hắn ngồi lên vị trí này quá nhanh cũng quá dễ dàng, dù là ai cũng sẽ đố kị tài năng, địa vị và danh vọng toàn bộ châu Âu, lòng người cứng rắn, đồng thời cũng là nơi người ngoài dễ dàng lay động nhất.
“Nhiều lắm, ít nhất trong đầu anh có hơn mười cái tên——–“
“Chờ đã! Không quan tâm cái này, em đi thì anh làm sao bây giờ?” Từ khi quen biết đến nay đây là lần đầu tiên Triêu Đăng đánh gãy lời hắn: “Cửa bên kia đã bị phá hỏng, động vào sẽ nổ tung, em đi thì anh làm sao bây giờ?”
“Em đi rồi anh có thể bò ra.” Bên trong âm thanh của Tang lộ ra sự trầm ổn đáng tin: “Rất đơn giản, em ở đây sẽ ảnh hưởng tới anh.”
“Nhưng mà———“
“Tiểu Đăng, anh không vĩ đại như vậy, nếu muốn chết anh vĩnh viễn sẽ kéo em cùng chết.” Hắn cười rộ lên, không thèm để ý vết thương còn đang chảy máu, dáng vẻ vừa bá đạo lại vừa bốc đồng, như chàng trai rộng rãi năm nào: “Dù trên mặt có vết sẹo nhưng cũng là vì em, sống sót mới có thể giữ lấy em, anh không nỡ chết.”
[Tổng thống, tôi…]
[Đi ra ngoài đi.] Hệ thống sóng lặng không gợn: [Hắn không lừa cậu.]
Nhìn Triêu Đăng cẩn thận từng li từng tí leo ra ngoài, vòng qua cửa xe bên mình, bỗng nhiên Tang rũ mắt, mỉm cười nói.
“Nhị thiếu gia, lão bố già đã từng nhắc nhở anh———–“
“ ‘Một ngày nào đó, khi con hồi tưởng lại con đường đã đi qua, con sẽ phát hiện phía bên kia không hề có thứ gì.’” Tang dừng một chút: “Lúc đó anh không hiểu, sau khi gặp em mới hiểu được dụng ý của lão, đối với loại người thân nơi bóng tối như anh mà nói, dù muốn chân chính ôm ấp thứ mà mình khát vọng, nhưng duỗi ra cũng chỉ có móng vuốt.”
“Tang…”
Người bên trong xe lắc đầu, mặt trái tràn đầy máu tươi và mặt phải trắng nõn tuấn mỹ hình thành tương phản xúc mục kinh tâm, âm thanh mềm mại rơi vào thung lũng trải rộng cỏ xanh thơm ngát.
“Đi đến chỗ Chasel xin thuốc rửa trôi kí hiệu, hắn sẽ đưa cho em, anh rất xin lỗi… Được rồi, anh sống tới bây giờ chưa từng nói tiếng xin lỗi… Bất quá, anh rất xin lỗi, tha thứ cho anh được không?” Thấy Triêu Đăng không nói lời nào, Tang cười đến khóe môi sinh hoa: “Tha thứ cho anh, thân ái, anh không có cơ hội, nếu cơ kiếp sau, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, dù cho anh làm một omega… Thôi, chắc chắn anh không làm nổi omega.”
“Anh yêu em, vĩnh viễn yêu em, đi nhanh đi, đừng quay đầu lại nhìn anh.”
Đôi mắt ngắm nhìn bầu trời Sicillia, dường như bên trong đôi hổ phách có áng mây trắng lướt qua.
“Em tự do.”
[Giá trị thù hận: 0 sao.] Thấy y không nhúc nhích, hệ thống nhẹ giọng nói: [Triêu Đăng, chạy.]
[Tôi không—-]
[Triêu Đăng, hắn muốn cậu đi, cậu hiểu chưa?] Ngữ khí hệ thống nghiêm túc hơn bao gờ hết: [Hắn hy vọng cậu sống tiếp, dù cho đối với cậu mà nói đây chỉ là một lần nhiệm vụ, nhưng đối với hắn là toàn bộ nhân sinh, hắn muốn nhìn cậu rời khỏi sinh mệnh mình.]
Thanh niên tóc đen mắt đen trẻ tuổi cắn răng.
“Em sẽ không tha thứ cho anh, cho nên… Em chờ anh đến xin lỗi, đời sau cũng không được.”
Không ai trả lời.
Y không dám quay đầu lại, cố hết sức mà chạy, cho dù trên đường vô số bụi cây và đá vụn, cho dù lảo đảo sắp té y vẫn không ngừng lại, gió mạnh gào thét quật vào mặt, phảng phất như chạy đua với ngàn vạn thời gian, âm thanh cự đại bạo liệt phía sau vang vọng cả một thung lũng, ánh lửa xông tận chân trời, Triêu Đăng dừng chân lại, vì thoát lực mà quỳ gối trên đất đá nát tan.
[Bọn họ… Đến cùng là vì cái gì!]
Lần đầu tiên y không nhẫn nữa mà quát lên với âm thanh trong đầu.
[Bọn họ là mảnh vỡ, là mảnh vỡ không trọn vẹn.] Hệ thống bất giác thả nhẹ âm điệu: [Cậu hoàn thành nhiệm vụ tương đương với cứu hắn, cho dù tử vong cũng không thay đổi điều đó, cho nên đừng áy náy. Bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề, ngay cả Bá Đạo thoạt nhìn đầy đủ nhất, cũng là một loại không trọn vẹn.]
[Vậy còn mi.] Triêu Đăng cũng không nhịn được nữa thốt lên nghi vấn đã lâu: [Mi là cái gì?]
Hệ thống trầm mặc không nói, ngay khi Triêu Đăng cho rằng không ai trả lời, chuẩn bị đứng lên thì đối phương mở miệng.
[Tôi là thứ không trọn vẹn nhất.]
Bạo liệt mang theo than tro vào cơn gió lốc trong không khí hỗn loạn, theo con gió đi vào Sicillia tràn ngập ánh thiên quang mãi không ngừng lại, loại chim nhỏ bạch vũ không tên tụ lại rồi tán ra, cuối cùng dừng lại trên đỉnh thập tự giá của giáo đình, hoảng hốt có tiếng cười cười nói nói xẹt qua vì tinh tú, pháo hoa ngàn hi năm bung xòe rồi về với hư vô, này báo thù rửa hận, này gối đầu lên đao thương, này chân đạp ái tình tiền bạc, này đeo lên danh dự gia tộc trên vai, này vinh nhục một đời, cuối cùng đều hòa vào tiếng súng nổ giữa rượu ngon, trở thành một huyền thoại của riêng ai.
Đi vào hắc ám, sa vào bình minh———-
Italia, đã xa lắm rồi.