Tịch dương cuối cùng của thế kỉ ba mươi từ chân trời rộng mở, bóng dáng hoàng hôn tĩnh lặng hằn lên vách tường trong suốt, kết cấu hứng sáng khiến căn phòng một mảnh mênh mang tà chiều, bàn làm việc màu trắng, vách tường màu trắng, nữ bác sĩ y phục thuần trắng tao nhã, một điểm rực rỡ duy nhất là đóa riềng tía nở rộ trong bình, mấy sợi vàng bên dưới chiếc mũ trắng dường như đang xòe ra.
“Chờ khi anh tỉnh lại sau giấc ngủ, ngàn hi năm sẽ đến.” Nữ bác sĩ đối diện người trẻ tuổi khẽ mỉm cười: “Tinh thần của anh phát triển rất tốt, muộn nhất là tháng sau, nó sẽ có hình thái cơ bản, đến lúc đó anh cần phải làm kiểm tra đẳng cấp, đồng thời tham gia chiến đấu tầng thứ nhất.”
“Cảm ơn.”
Y đáp một tiếng.
“Không khách khí, số 99999.” Khóe môi nữ bác sĩ vung lên độ cong quyến rũ, cô dịu dàng lên tiếng: “Kiểm tra hoàn tất.”
“Có muốn tôi gọi giúp người kế tiếp không?”
“Người kế tiếp sẽ tự vào.” Bút máy màu xanh trong tay bác sĩ lập lòe tỏa sáng, cô dùng tay cầm bút máy chỉ vào cửa hông: “Mời đi bên này.”
Triêu Đăng đối diện cô ta chốc lát, người sau duy trì thần sắc cả đời không đổi, y thấy có hơi nhục mà cười cười, đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng y tế.
“Hello, năm số chín.” Có ai từ sau đập vai y: “Cậu lại quyến rũ bác sĩ nữa à? Vô dụng, cô ta chỉ là một con robot, không biết nói gì dư thừa đâu.”
“Tôi biết.” Triêu Đăng nghiêng đầu, trong tầm mắt là tóc dài đỏ rực như tà dương, cô gái trên mặt có tàn nhang híp mắt mỉm cười với y: “Thuận miệng hỏi chút thôi, có thuốc lá không?”
“Có.” Cô gái xoa xoa Hỏa Phượng Hoàng tỏa ra ánh sáng lung linh trên vai, lấy một điếu thuốc từ trong mỏ chim ra: “Bây giờ cậu cảm nhận được nó không?”
“Được, một thứ rất lớn.”
“Cũng gần đến lúc ra chiến trường rồi, cậu đoán được đẳng cấp ý thức thú của mình không?”
“Chắc là ba sao.” Triêu Đăng hờ hững: “Hi vọng đẹp trai một chút.”
“Tự tin quá đó.”
“Đi trước, cảm ơn thuốc lá.”
“Trên chiến trường gặp phải, tôi cũng không nương tay đâu đó, mặc kệ chúng ta có là cùng đợt.” Cô gái cười nói: “Ý thức thú của cậu thành hình trễ nhất trong đợt này, không phải cực kì mạnh thì chính là cực kì yếu, nếu là cực kì yếu…”
“?”
“Kêu đại ca bốn, năm sao nào đó bảo vệ mạng nhỏ giùm đi, đừng lãng phí gương mặt xinh đẹp và cơ thể hoàn hảo này.” Cô gái châm thuốc, đôi môi hồng nhạt như hoa tường vi: “Dù sao chúng ta không biết bản thân phải đối mặt với thứ gì, sống tiếp mới là quan trọng.”
“… Cảm ơn?”
“Khách khí.”
Triêu Đăng đi khỏi bỏ lại cô gái, tịch dương càng lúc càng ảm đạm, đúng như lời cô ta nói, bọn họ là cùng đợt, quen nhau gần hai tháng, nhưng ngay cả tên cô ta y cũng không biết, mà nói cho đúng thì, tất cả mọi người nơi đây đều không có tên, bọn họ như từng sản phẩm, gọi tên bằng số thứ tự, mã số của y là 99999, cùng đợt hơi thân một chút thì gọi là năm số chín, và hoàn toàn ngược lại điều nãy chính là, trong công trình kiến trúc to lớn như đâm lủng bầu trời này, chỉ có robot mới có quyền sở hữu tên tuổi.
Lại như nữ bác sĩ vừa giúp y kiểm tra lúc nãy, dù bề ngoài nhìn có giống con người đến mức nào đi chăng nữa, cô ta cũng là một người máy trăm phần trăm, con người ở thế kỉ ba mươi bị người máy giam giữ trong đám tháp trùng trùng điệp điệp, thông qua khoa học kĩ thuật, người máy có thể tối đa hóa sự phát triển của não bộ con người, dẫn ra đủ chủng loại sức mạnh tinh thần mức độ mạnh yếu khác nhau, mà hiện thể cụ thể của sức mạnh tinh thần chính là “ý thức thú”, Hỏa Phượng Hoàng trên vai cô gái lúc nãy chính là ý thức thú của cô ta, người nào có được ý thức thú đều được gọi chung là dị năng giả.
Quả thực cứ như《 Terminator 》 và 《 The Matrix 》sau khi thành công, đáng tiếc đây là hiện thực, không phải điện ảnh. Từ khi y mở mắt ra, hệ thống trong đầu đã không còn tung tích, mà dù hiện tại Caesar vẫn còn ở đây thì vẫn không cách nào nói chuyện… Nhân sinh rơi vào cảnh khốn khó.
Ban đêm trong tháp cực kì tĩnh lặng, xuyên qua cửa sổ sát đất, Triêu Đăng có thể thấy được tòa tháp khổng lồ sừng sững nơi xa xôi, vầng mây vấn vương nơi đỉnh tháp dưới ánh trăng, hiện tại y đang ở tầng một của tháp, có người nói càng lên cao thì càng gặp được đối thủ mạnh, cũng có thể hưởng thụ điều kiện sống tốt hơn, mã số cũng vì vậy mà thay đổi. Y khóa cửa lại, bên trong gian phòng không tính là rộng rãi cũng có đầy đủ mọi thứ cần thiết cho cuộc sống, sau khi rửa mặt qua loa, Triêu Đăng nhắm lại đôi mắt.
Buổi sáng ngày hôm sau, y mơ mơ màng màng bò lên phòng ăn, mấy người cùng đợt thấy Triêu Đăng cũng chào hỏi, y bưng khay, dứt khoát ngồi xuống cùng bọn họ, đang định tán gẫu vài câu, một người trong số đó trợn to hai mắt chỉ vào tin cuộn đang phát tin tức, sự sợ hãi chợt đến rồi đi khiến Triêu Đăng hơi nhíu mày.
“Đại kho… Đại kho có tội phạm mới!”
“Nói vậy là săn chiến sắp đến rồi hả?! Đáng chết, ý thức thú của tao mới có hai sao!”
“Sẽ không bắt chúng ta đi chịu chết chứ? Mấy con robot ngu ngốc —–“
“Xuỵt.” Có người lấy tay che miệng người kia lại: “Có giám thị kìa, đừng nói lung tung.”
…
…
“Đại kho là cái gì?”
Triêu Đăng hỏi.
“Mịa nó, anh Chín của em, nói về không có kiến thức em chỉ phục một mình anh.” Thanh niên trẻ tuổi chậc chậc: “Đại kho là tiếng lóng thôi, nó là nhà tù giam giữ trọng phạm trong tháp, cứ một quãng thời gian sẽ có người bị đưa vào trong đó, có tội phạm chân chính, cũng có người vi phạm luật tháp, mà dù là thế nào, giá trị vũ lực tuyệt đối có thể bóp chết mấy dị năng giả phổ thông chúng ta, một khi có tội phạm mới bị đưa vào đại kho, sẽ tiến hành một lần săn chiến…”
“Hả?”
“Bỏ tội phạm đại kho và dị năng giả phổ thông vào một cái sân chung, để tội phạm và chúng ta tàn sát lẫn nhau, tháp này có tổng cộng một trăm tầng, mỗi tầng lấy ra một người, nếu tội phạm giết chết dị năng giả đến từ cao tầng của tháp, tội phạm có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn ở lớp cao tầng của đại kho, còn đối với dị năng giả mà nói, chỉ cần còn sống khi săn chiến kết thúc, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể lên được tầng cao.” Thanh niên quơ quơ ngón tay: “Khôn sống mống chết”.
“Một trăm người thì đánh kiểu gì?”
“Tùy thôi, xem cậu ăn ở có tốt không.” Hắn dừng một chút: “Ý thức thú của cậu… Còn chưa đi ra?”
“Chưa.” Triêu Đăng gặm bánh mì: “Nghe rất kích thích.”
Hình ảnh được chiếu trong tin tức khiến động tác nhai nuốt của Triêu Đăng dừng lại một chút, đây là tội phạm số một bị đưa vào đại kho lần này, thời gian bỏ tù lên đến 1500 năm, nam nhân trẻ tuổi cao cao gầy gầy mang còng tay, bước theo robot đi vào đại kho. Tóc ngắn bạch kim gọn gàng, đôi mắt màu lam xám, dù chỉ là nửa mặt bên, tướng mạo của người ấy vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, mà điều khiến người chú ý nhất phải kể đến đôi mắt của hắn, hốc mắt hãm sâu, mắt hình hẹp dài, sắc màu lộng lẫy uẩn vào bên trong, như hững hờ với tất cả, lại như con sói cô độc kiêu căng khó thuần.
Trời! Má! Soái! Quá! Đi!
Thấy mọi người đều không chú ý bên này, bỗng nhiên thanh niên hạ thấp giọng nói.
“Này, cậu có muốn —–“
“Không muốn.”
Soái! Chết! Triêu! Đăng! Rồi!
“Sao cậu cứ nghe tới ngủ là cau có vậy?” Thanh niên lườm y một cái, hận không thể mài sắt thành kim: “Dị năng giả ba sao, kẻ mạnh nhất chỉ mới hai lăm, bao nhiêu người muốn bò lên giường hắn còn bò không được, không bằng cậu cứ nhân lúc mấy nhân vật lớn này còn hứng thú với mình…”
“Sao cậu không đi đi?” Triêu Đăng cười cười, đôi ô mặc hơi cong: “Cậu cũng rất đáng yêu đó.”
“… Bố là thẳng nam!”
Gò má thanh niên thoáng ửng hồng, bỗng rống to một tiếng khiến những người chung quanh quỷ dị nhìn qua đánh gia hai người bọn họ.
“Biết rồi biết rồi.” Triêu Đăng lên tiếng: “Tôi không ngủ đâu, cậu đi nói với đại ca một tiếng đi.”
Sau khi y thu dọn khay ăn rời khỏi bàn ăn, bỗng thanh niên nhỏ giọng nói.
“… Nếu cậu không đồng ý.” Hắn có chút do dự: “Rất có thể hắn sẽ tìm cách… Bỏ cậu vào danh sách 100 người vào săn chiến, hắn sẽ chờ cậu đi cầu xin…”
Lại nói, y cũng không rõ nam thanh niên này rốt cuộc là đàn em của ai, hai tháng này xảy ra không ít chuyện, ba sao à… Ít nhất chị gái tóc đỏ hôm qua cũng đã bốn, năm sao rồi, ba sao ngủ cái L.
Triêu Đăng đáp một tiếng, bưng khay ăn đi mất.
Ba ngày sau khi danh sách săn chiến được công khai, đúng như dự đoán, Triêu Đăng thấy được mã số của mình trên đó, trong lúc đó thanh niên có đến tìm y hai lần nhưng đều bị Triêu Đăng từ chối, mãi cho đến ngày săn chiến nhưng ý thức thú vẫn chưa thành hình, Triêu Đăng và chín mươi chín người khác bị chọn đi vào thay y phục, tất cả dị năng giả đều được đưa cho áo choàng có mũ màu đỏ sẫm, bên trong áo choàng có thêu con số của dị năng giả tham gia săn chiến, nghe theo chỉ thị, Triêu Đăng cởi hết y phục của mình rồi đưa cho robot chờ đợi bên ngoài, rồi nhận lấy áo choàng từ nó.
Phút chốc mở áo choàng ra, y nhíu nhíu mày, Triêu Đăng kéo cửa ra ngay lập tức, nhưng con robot vốn nên chờ y đi ra đã không thấy tăm hơi.
Bị hại rồi.
Vốn dĩ chiến trang được đặt bên trong áo choàng giờ lại thành cái áo ren đen trong suốt mỏng nhánh, Triêu Đăng nắm tóc, bực mình ném bộ quần áo đầy ý ám chỉ này vào thùng rác, âm thanh thúc giục dị năng giả vang lên trên đỉnh đầu, nếu không tham gia săn bắn, dị năng giả sẽ bị coi là tội phạm rồi trực tiếp bị nhét vào đại kho.
Má, mặc không khí luôn.
Triêu Đăng cầm áo choàng đỏ sậm lên, đầu ngón tay lướt qua nhung tơ dày cộm, y có thể cảm giác được thứ vải mềm mại này chạm vào da thịt mình, vị trí gần sau gáy có thêu một hàng 99999 đậm, áo choàng dày nặng gần như gói cả người y lại, chỉ lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn mơ hồ, sau khi mang giày, Triêu Đăng đẩy cửa đi ra ngoài.
“Dị năng giả tầng 1 vào sân săn bắn, thời gian 100 phút.”
“Dị năng giả tầng 2 vào sân săn bắn, thời gian 90 phút.”
…
…
“Dị năng giả tầng 100 vào sân săn bắn, săn chiến chính thức bắt đầu.”
Săn chiến được tiến hành trên một hòn đảo biệt lập, y cũng không biết mấy con robot kia làm ra hòn đảo kì diệu này bằng cách nào, phía đông phần lớn đều là thảo nguyên đồng cỏ cao bằng nửa người, còn phía tây là lộn xộn đủ thứ đan xen tầng tầng cổ thụ, tội phạm thường đi tới từ rừng cây phía tây, một số ít dị năng giả sợ chạm phải tội phạm sẽ cố gắng cách càng xa rừng cây càng tốt, nhưng làm như vậy thì càng dễ bại lộ tung tích, y lại không có ý thức thú, sau khi bị phát hiện cũng không có cách nào chạy trốn…
Hay cứ trực tiếp đào cái hố chôn mình xuống đi há.
Làm sao đây, xong đời rồi.
Mùi màu tanh như có như không quanh quẩn trong không khí truyền tới từ phương xa, sau khi đi qua nhiều thế giới, không học được mấy thứ khác nhưng chuyện ngửi mùi máu đúng là quen tay hay việc, dù gì sớm hay muộn cũng bị phát hiện, Triêu Đăng dứt khoát tìm một vị trí hơi bí mật đi nghỉ ngơi, tối hôm qua vì chuẩn bị cho săn chiến, y bị dị năng giả cùng đợt lôi lôi kéo kéo đi nghe những việc cần chú ý, nam thanh niên lúc trước cứ mãi khuyên Triêu Đăng nên cúi đầu nghe lời, nhớ lại những việc này, không lâu lắm y liền ngủ mất.
Thời gian săn chiến kéo dài ba ngày, ngoài ý muốn, khi Triêu Đăng tỉnh lại thì bầu trời đã chầm chậm ảm đạm, y ngủ lâu như vậy mà vẫn không bị phát hiện đã xem là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, Triêu Đăng có chút đói bụng, nhớ lại trái cây ăn lúc sáng, tuy có thể chỗ ấy có người, nhưng y vẫn muốn đi qua đó một lát.
Không chờ y bước được một bước, ánh lửa sáng lên từ phía sau khiến cơ thể Triêu Đăng cứng đờ, có gì đó áp sát cổ, âm thanh khàn khàn kì lạ vang lên trong màn đêm u tối.
“Cởi áo choàng đưa mã số, tha cho mày một mạng.” Thanh niên cười cợt tràn ngập ác ý: “Em trai nhỏ?”
“… Tôi là tầng một, năm số.” Y mở miệng nói: “Lấy mã số của tôi vô dụng, anh —–“
“Không được nói như vậy đâu.” Thanh niên vẫn duy trì tư thế dùng dao găm uy hiếp, cầm đèn xách tay rọi sáng khuôn mặt Triêu Đăng: “Dù tao có là tầng 100, tao cũng có thể nói mình đến từ tầng 1, nếu như là thật… Wow oh.”
Dao găm chậm chạp cọ lên mặt y từng tấc từng tấc, thanh niên với gương mặt thâm thúy cười lên: “Đại mỹ nhân nha, mấy thứ ve chai sắt vụn kia đúng là không hiểu tình thú, sao chúng nó lại cam lòng vứt em tới địa ngục đây?”
Thừa dịp chớp mắt thanh niên thu lại dao găm, Triêu Đăng quay đầu chạy mất, người phía sau huýt sáo một hơi, không biết thứ gì cuốn lấy mắt cá chân y, thứ kia dùng sức ném Triêu Đăng ngã lăn xuống đất, áo choàng nhung tơ đỏ sậm theo đó hất lên, ánh đè chiếu đến bàn chân nhỏ trắng như tuyết mịn, lòng bàn tay ấm áp chạm vào da thịt, thanh niên nửa ngồi chồm hỗm xuống, chầm chậm kéo Triêu Đăng lại dưới thân mình.
“100001, phiền chú ý lời nói và hành động.” Giọng nam trầm thấp đập tan bóng đêm, hắn đạp một cước vào đầu thanh niên: “Như thế là phạm luật.”
“Đại ca, không nên ngăn em khai trai mà.” Thanh niên bất mãn trề môi kêu gào: “Nếu không anh cũng tới luôn? Đứa nhỏ này đẹp thê thảm, da dẻ trắng sứ trắng sứ…”
Nam nhân nhíu mày, hắn dẫm đầu thanh niên buộc kẻ kia cúi người xuống, người sau đau đến gào lên.
“Kêu cậu tới giết người, không phải làm người.”
Đèn trong tay thanh niên bị hắn đạp dưới chân lăn xuống đất, bỗng nhiên nam nhân cúi người, ngón tay theo vành nón áo choàng dò vào bên trong, vì động tác của hắn, phần cổ và phía sau lưng Triêu Đăng lộ ra một mảng nhỏ, lưng y rất gầy, từng đốt xương sống dưới lớp da thịt như từng búp hoa chờ đợi nở rộ, làn da tuyết sắc hòa lẫn nhung tơ đỏ sậm, bàn tay lạnh lẽo như có như không cọ lên cơ thể, Triêu Đăng không tự chủ rụt người lại.
“Quá hương diễm rồi…” Thanh niên đứng nhìn một bên lên xuống yết hầu, gã lẩm bẩm nói: “Đại ca, anh muốn người làm mẫu không?”
Vầng sáng chảy lên mái tóc bạch kim, nhìn kĩ mới có thể thấy rõ tướng mạo đối phương, người này là ——-
Con ngươi Triêu Đăng co lại.
“Là 99999, thấy rồi.” Nam nhân thu tay về, hắn đá thanh niên một cước, nghiêng đầu nhìn về phía Triêu Đăng: “Cậu đi đi.”
Lam xám, đôi mắt của sói.
Giống như đúc tội phạm số một khiến người đầu váng mắt hoa trên tin tức.
Triêu Đăng ngẩn người: “Anh…”
Đm sờ xong không làm, có ý gì đây, người anh em?