Bắt đầu vào đông, Liễu Diên trở bệnh.
Bệnh nhân ở quán trọ không tiện nên hành trình du ngoạn tạm thời hoãn lại. Xe ngựa dừng tại thành Nam Ca, Trầm Giác mua một trạch viện nho nhỏ bên trong thành, một nhà ba người dọn đến ở.
Bệnh của Liễu Diên không nghiêm trọng, chỉ là sốt nhẹ. Trầm Giác tìm nhiều thầy lang đến xem, họ đều bảo không vấn đề gì, chỉ nói uống thêm hai thang nữa thì tốt. Hiện giờ đã bệnh bảy tám ngày, Trầm Giác nấu không ít canh thuốc nhưng cơn sốt của Liễu Diên vẫn chưa khỏi.
Nếu thuốc thường đã không linh nghiệm, Trầm Giác thu dọn tay nải chuẩn bị đi một chuyến xa nhà, tìm ít dược vật không bình thường vậy.
Đã vào đông, hắn vừa mở cửa, gió lạnh xoáy thổi vào phòng, Trầm Giác nheo mắt đi ra ngoài. Lúc hắn quay người khép cửa thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Y Mặc.
Y Mặc thấy hắn lưng đeo tay nải liền biết hắn muốn gì, nói: “Đừng đi.”
“Không đi sao được.” Trầm Giác nói: “Sốt liên tục mấy ngày, nếu không nghĩ cách sẽ tổn hại sức khỏe.”
Y Mặc lắc đầu, tựa như thở dài: “Xưa nay y nặng tâm tư, tâm bệnh thì sao dược vật có thể chữa khỏi.”
“Bởi vì Quý Nhạc Bình?” Trầm Giác hơi sửng sốt, lập tức lộ ra ba phần tức giận, giọng căm hận: “Năm ấy con không nên đưa hắn viên thuốc kia, để hắn sớm chết sẽ bớt đi thối tha hôm nay!”
Trầm Giác cực kỳ hối hận, lời nói trở nên kịch liệt, hoàn toàn mất đi phong độ trước kia. Trên đời này, người có thể khiến hắn đánh mất phong độ không nhiều lắm, chỉ có người nhà mà thôi.
Kỳ thật, gắng gượng lôi kéo quan hệ, nếu như mặt dày mày dạn bám víu, Quý Nhạc Bình xem như người nhà của hắn.
Thế nhưng cái quan hệ thân thiết này chẳng thể nói rõ. Hoặc có thể nói, Quý Nhạc Bình nên gọi Trầm Giác một tiếng ca ca.
Quý Nhạc Bình, trưởng tử của Quý Cửu. Có lẽ thuở nhỏ đọc quá nhiều thi thư nên thoạt nhìn hơi đần độn, hàng năm Quý Cửu không ở nhà, hiếm khi về nhà một chuyến lại trông thấy nhi tử biến thành đứa mọt sách ngờ nghệch, một bụng thi nho chua ê ẩm, mặc dù không nói gì nhưng kỳ thật rất thất vọng. Nghĩ bản thân y là tướng quân cả đời chinh chiến, điều binh nơi sa trường, ngày đêm đều nghe tiếng đao thương va chạm. Tuy nghiêm lệnh không cho phép nhi tử tập võ nhưng cũng không muốn hắn trở thành mọt sách. Hơn nữa còn là thứ kém nhất trong bọn mọt sách —— há miệng, tất cả đều là hủ bại chua thối, không hề có chủ kiến của bản thân.
Cả đời Quý Cửu tỉnh táo sáng suốt, không chủ kiến là kẻ y khinh thường kết giao nhất, thế mà kẻ ấy lại là nhi tử của y.
Nên mỗi khi trông thấy nhi tử, Quý Cửu luôn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Mà Quý Nhạc Bình lại cảm thấy ánh mắt phụ thân khi nhìn hắn có một loại lạnh lẽo khiến người rợn gáy, khiến lòng hắn nảy sinh sợ hãi. Kỳ thật Quý Cửu đối đãi hắn không chỗ nào không tốt, nhưng vì phụ tử xa cách lâu ngày, hơn nữa năm này tháng nọ ở quân doanh, thân giữ chức vị cao, ngôn hành cử chỉ tự nhiên toát ra một loại khí thế khiến người sợ hãi. Làm sao một Quý Nhạc Bình nho nhỏ có thể chịu được.
Hắn không chịu được liền bắt đầu hoảng sợ, lúc nhỏ lại gầy, bộ dáng co ro thoạt nhìn thật giống chuột con xám xịt.
Mỗi lần Quý Cửu nhìn thấy chuột con xám xịt ấy, không biết nên tức giận hay buồn cười, hoặc chăng là đau lòng.
Sau khi Quý Nhạc Bình trưởng thành thì không hề giống chuột con, cao dỏng lại gầy, mặt mày đờ đẫn khiến hắn thoạt nhìn y hệt cây trúc đần độn.
Về sau, trong phong thư nhà cuối cùng của Quý Cửu có nhắc đến trưởng tử, lệnh phu nhân giao nhi tử cho Trầm Giác, để hắn tòng quân ba năm, tẩy đi một thân hủ bại chua loét kia.
Quý Cửu tử trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây, sau khi Trầm Giác hồi triều thật sự mang Quý Nhạc Bình ném vào quân doanh, bắt đầu huấn luyện từ binh tốt —— Trầm Giác không cố tình gây khó dễ, chỉ vì nhìn không đặng. Bất kể là Trầm Thanh Hiên gầy yếu kiếp thứ nhất hay Quý Cửu vang danh sử sách kiếp thứ hai, trong mắt Trầm Giác, cha của hắn luôn là một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa. Thậm chí ngay cả Y Mặc trong lòng Trầm Giác cũng chưa chắc vĩ đại hơn cha. Mà người thế ấy lại sanh ra một nhi tử thế này. Có lẽ thói đời, vật cực tất phản.
Vậy nên Trầm Giác càng tận tâm tận lực với Quý Nhạc Bình.
Không đến một năm, thật sự đã khiến “đệ đệ” Quý Nhạc Bình tẩy đi ít nhiều cái chất hủ bại chua loét trên người.
Hoặc giả nóng lòng cầu thành, mùa thu năm sau, thành Chương Châu có đạo phỉ tác loạn, Thái Thú địa phương dâng sớ thỉnh cầu triều đình truy quét đạo tặc. Trầm Giác nắm binh quyền, việc này tất nhiên thuộc về tay hắn, hắn điều một tướng quân dẫn ba ngàn binh đi diệt loạn, và dẫn theo cả Quý Nhạc Bình. Mà bản thân Trầm Giác lại không theo cùng.
Ngày thường Quý Nhạc Bình đều luận võ nơi giáo trường, luyện binh trong doanh trại, đã bao giờ thật sự trải qua chém giết trên chiến trường. Lần này đi theo làm lính hầu, lần đầu tiên hắn gặp được chiến trường, gặp được người chết tứ chi không trọn vẹn. Ban đầu vốn là một con mọt sách, vất vả lắm mới tẩy được ít sâu mọt trong đầu, lần này kích thích quá lớn, hắn bệnh một trận nặng, không ngừng mê sảng, tỉnh lại sau nửa tháng đã trở nên điên dại.
Trầm Giác nghe tin chạy đến thăm hắn, bệnh quả thật đáng thương, sốt cao không lui, tuy đôi lúc thanh tỉnh nhưng hoàn toàn là triệu chứng điên dại. Trầm Giác đành đi khắp nơi tầm dược, dược tìm được cũng không giống tầm thường, không chỉ cứu người mà còn có thể khiến Quý Nhạc Bình kéo dài tuổi thọ.
Thế nên, khi Liễu Diên gặp được Quý Nhạc Bình, Quý Nhạc Bình đã thọ chín mươi.
Sau cái lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc kia, Quý Nhạc Bình dường như thay đổi, không hề đọc sách, cũng rời khỏi quân doanh, thậm chí bỏ mặc mẫu thân và nhi nữ, hắn bỏ nhà ra đi.
Lúc gặp gỡ tại thành Nam Ca là bởi vì dân gian đồn đại, Tích Thiện Đường trong thành có một gã thần y, y thuật cao siêu hệt như Bồ Tát sống.
Một nhà ba người Liễu Diên dạo lang thang trên phố, nghe thiên hạ nói khoác liền chen đến nơi náo nhiệt, vốn muốn trông Bồ Tát sống ra sao. Kết quả lại là Quý Nhạc Bình cả người áo vải, tóc bạc hoa râm.
Nếu như nói, mấy mươi năm không gặp, nếu hắn không thể vừa nhìn đã khẳng định Liễu Diên là phụ thân, vậy thì Trầm Giác đứng bên người Liễu Diên giúp y cản ra dòng người kia, hắn vừa nhìn đã nhận ra.
Nhận ra Trầm Giác rồi liếc mắt nhìn Liễu Diên trẻ tuổi, Quý Nhạc Bình liền biết trên đời vốn không có chuyện trùng hợp, hai người vừa chết vừa biến mất đồng thời xuất hiện, chắc không chỉ là tướng mạo tương tự thôi đâu.
May thay, lão ngốc mấy chục tuổi không thất thố hô to gặp quỷ ngay tại chỗ, nhưng Quý Nhạc Bình cũng bị dọa nhảy dựng.
Nếu bị nhận ra, Liễu Diên nhìn nhi tử kiếp trước cũng không muốn lẩn tránh, liền đi đến quán trà.
Trong quán trà, hai phụ tử kiếp trước xảy ra khắc khẩu. Quý Nhạc Bình từng là mọt sách, nhưng không ngốc, năm trước trong triều đình đồn đãi một chuyện nhảm, chuyện giữa Trầm Giác và Hoàng đế khi ấy hắn có biết vài phần. Thậm chí, ngay cả phụ thân Quý Cửu dường như cũng dây dưa với một người nam nhân, hắn từ những lời mập mờ của mẫu thân mà biết được chút ít.
Mà nay Trầm Giác gọi Liễu Diên là cha, lại gọi một nam nhân khác là phụ thân, Quý Nhạc Bình bắt đầu động não, hiểu được phụ thân hắn có long dương chi phích!
Chuyện cũ trước kia hắn không biết, chỉ vu một tiếng long dương chi phích rồi phát giận hệt như long dương đoạn tụ đã gây họa gì cho hắn vậy.
Quý Nhạc Bình chỉ vào Liễu Diên, mắng: “Vô sỉ, bẩn thỉu!”
Liễu Diên đánh một bạt tai, không nói gì liền phất tay áo rời đi. Y Mặc đi theo hắn. Còn lại mỗi Trầm Giác, bỏ lại một câu: “Ta vẫn luôn xem ngươi là người.”
Nói xong liền đuổi theo cước bộ của phụ thân, cũng rời đi.
Một hồi phụ tử gặp nhau lại tan rã trong không vui. Sau khi trở về, Liễu Diên liền bệnh.
Cũng không phải bệnh nặng, chỉ sốt nhẹ không khỏi, thậm chí không cản trở việc y đi lại chung quanh, thoạt nhìn trận bệnh này chẳng ảnh hưởng gì đến y, chỉ là nhiệt độ cơ thể cao hơn so với người thường.
Y Mặc nói đúng, y vốn nặng tâm tư. Trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, gánh vác không nổi đành mượn tật bệnh thân thể giải tỏa mà thôi.
Linh đan diệu dược trị không khỏi bệnh trong lòng, Trầm Giác đành phải vứt đi suy nghĩ hái thuốc.
Buổi chiều, Liễu Diên đọc sách trong phòng, Trầm Giác bưng thức ăn vào, lại bê thêm chén thuốc. Liễu Diên ngửi mùi vị đó liền cau mày, bất đắc dĩ cười khổ: “Uống mấy ngày nay cũng không tốt hơn, dứt khoát mặc kệ vậy.”
“Không được.” Trầm Giác đưa bát thuốc đen nghịt sang, nghiêm túc nói: Phải uống.”
Liễu Diên nhận bát thuốc, không biết nghĩ đến điều gì mà nhìn hắn hồi lâu rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta chỉ cần một nhi tử là con.” Nói xong thì uống cạn, nhăn mày ăn hoa quả Y Mặc mang đến.
Giọng y nhỏ nhưng hai người đứng đó đều nghe được. Tuy Trầm Giác chưa từng làm cha nhưng cũng biết Liễu Diên vốn rất yêu thương Quý Nhạc Bình. Mà nay lại nói như thế thì không biết trong lời nói nhẹ hẫng giấu diếm bao nhiêu nản lòng thoái chí. Y Mặc đứng bên nhẹ cười, nhìn Trầm Giác nói: “Ta cũng chỉ cần một nhi tử là con.” Vừa nói vừa quay đầu nhìn Liễu Diên: “Ngươi không sinh nhi tử cho ta, vậy chúng ta nuôi mỗi đứa này vậy.”
Bên tai Liễu Diên thoáng đỏ, liếc hắn một cái, không muôn nổi cáu trước mặt Trầm Giác.
Bầu không khí lập tức thả lỏng, đau lòng âm thầm lơ lửng đều biến mất tăm, Trầm Giác ha hả cười vờ như không nghe câu cuối cùng kia, an tâm tự đắc ngồi trên băng ghế xới cơm. Hắn biết, Liễu Diên cũng biết, kỳ thật Y Mặc vụng nói, ngay cả lời an ủi cũng không biết nói thế nào, hắn cố ý nói như vậy chỉ là muốn dời đi không khí, không muốn để Liễu Diên tiếp tục đau lòng.
Dùng phương thức riêng mình để giải quyết vấn đề cũng là phương thức dịu dàng của Y Mặc.
Cơm nước xong, Trầm Giác thử trán Liễu Diên, vẫn còn nóng, dẫu không quá nóng nhưng cũng không hề giảm. Xem ra thang thuốc hôm nay lại vô dụng, Trầm Giác thở dài, nói: “Cha, sao lại có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, nếu có, người hãy nói cho con với phụ thân, nói ra cũng sẽ đỡ hơn chút. Chuyện gì cũng giấu trong lòng thì sao có thể khỏe được?”
Liễu Diên đang cầm sách, tựa hồ không nghe. Trầm Giác đành phải thu dọn bát đĩa, không nói thêm nữa.
Bát đĩa dọn xong chuẩn bị đem đi mới nghe Liễu Diên nói khe khẽ: “Ta già rồi.”
“Hửm?” Không chỉ có Trầm Giác bất ngờ, ngay cả Y Mặc cũng bất ngờ nhìn y, thế nào cũng không nghĩ sẽ nghe y nói một câu như vậy.
Liễu Diên ngồi trên ghế, buông sách, quan sát đôi tay một lát, nói: “Chẳng qua chỉ là cái xác trẻ tuổi, ta… già rồi.”
Liễu Diên nói, y già rồi.
Quả thật y già rồi.
Y chỉ là một người bình thường, lại có ký ức ba kiếp, nhớ rõ tất cả mọi chuyện và người đổi dời, nhớ rõ thời gian chảy trôi bên người. Thân thể vẫn trẻ, tuổi thanh xuân thật là một giai đoạn tốt. Nhưng trong thân xác có một linh hồn già nua phủ đầy nếp nhăn, nếp nhăn chằng chịt như một gốc cây già cỗi. Cất chứa rất nhiều bấp bênh gập ghềnh.
Quá nhiều ký ức và chuyện cũ, thời gian lưu chuyển và không gian mới toanh mài giũa y thành một lão nhân.
Ngay cả thân sinh nhi tử, đứa nhỏ đã từng gọi y là cha cũng có thể trở mặt thành thù nhục mạ y.
Thế giới này không mới mẻ với y nữa.
Hết thảy đều là ảnh hưởng của thời gian.
Liễu Diên nghiêng mặt nhìn hai người bên cạnh, chậm rãi nói: “Ta già thật rồi.”
Lời vừa dứt, đáy mắt y chợt trào ra rất nhiều mệt mỏi và đau thương, tựa như trong một thoáng, khóe mắt lan ra rất nhiều nếp nhăn, tuổi già sức yếu.
Cả hai phụ tử bên cạnh y không hẹn mà cùng nháy mắt, lúc này mới nhìn rõ, trên mặt y không có gì cả, không có nếp nhăn, không có già nua, làn da trơn bóng, hiện lên sắc trắng nõn.
Hết thảy chỉ là ảo giác.
Nhưng lần đầu tiên bọn họ nhận ra, việc tìm về ký ức ba kiếp đã thật sự khiến y lặng lẽ già nua.
Lâu như vậy mà y vẫn không nói.
“Cho nên…” Tầm mắt của Liễu Diên dừng trên người Y Mặc, giọng khàn khàn: “Rốt cuộc ngươi giấu ta điều gì? Có thể nói ta biết không.”
“Y Mặc, ta già thật rồi.”
“Không chịu nổi giằng co.”
“Ngươi nói ta biết đi.”
Tiếng cuối cùng gần như van cầu.
Khi y còn trẻ, chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy. Dẫu cầu xin cũng vẫn luôn ẩn chứa kiêu ngạo.
Mà nay, y đã già, ngay cả kiêu ngạo cũng không thể chống đỡ, chỉ còn lại một câu ——
Ta không chịu nổi giằng co.