Hứa Minh Thế đứng ngoài sân lưỡng lự hồi lâu rồi quyết định vào an ủi Liễu Diên, dẫu rằng lão vốn không phải người biết an ủi.
Hứa Minh Thế bước vào phòng, khoanh chân ngồi trên đất, vai kề vai nói với Liễu Diên: “Ngươi xem bên ngoài nắng đẹp như vậy, chúng ta đi phơi nắng chứ?”
Gương mặt Liễu Diên rốt cục đã có chút biến hóa, liếc mắt nhìn lão thật lâu rồi đứng dậy vỗ ống tay áo, đi ra ngoài.
Liễu Diên đun nước sôi, châm một bình trà rồi mang ra vài món điểm tâm đặt lên bàn đá ngoài sân. Đoạn, y kéo đến hai chiếc ghế trúc, nghiêm túc nói: “Phơi nắng thôi.”
Những cơn nắng rỡ ràng sau ngọ, lá cây đưa xào xạc trong gió, chim tước mãi líu ríu chuyền cành, vài ba côn trùng đang râm ran từ khắp góc nhỏ.
Khắp sân rơi vào sự ồn ào đầy yên tĩnh sâu lắng.
Hứa Minh Thế cầm chung trà Liễu Diên đưa tới cũng đột ngột rơi vào yên lặng, trước thì không biết phải nên khuyên giải thế nào, sau đó thì những suy nghĩ loạn cào gần như tan biến. Lão nghĩ có lẽ Liễu Diên không cần bất cứ ai khuyên giải, lòng y đã rõ ràng tất thảy đạo lý. Chỉ vì lí trí không thắng nổi tình cảm nên dù biết rõ tốn công vô ích y vẫn cứ khăng khăng làm.
Hứa Minh Thế nghĩ vậy rồi lặng im không nói. Liễu Diên ngồi cạnh ngửa đầu nhìn núi rừng cách đó không xa, thong dong nói: “May thay lúc này ta không ở một mình.”
Hứa Minh Thế thoáng sửng sốt, lão vội quay đầu, đó gần như là một lời cảm tạ. Trầm Thanh Hiên cũng có lúc cô độc, bởi vì cô độc mà mang lòng cảm kích vì bên cạnh có thêm một người.
Ai cũng sẽ có lúc hệt như bị đất trời vứt bỏ thế này. Hứa Minh Thế mỉm cười, nói: “Ta vốn cho mình là lão già vô dụng, nay nhìn lại vẫn còn chút tác dụng à.”
Liễu Diên khẽ gật đầu, cười rồi uống một hớp trà. Y vốn đinh ninh đợi đến đầu xuân, cả nhà sẽ xuất môn du ngoạn, kế hoạch này bởi vì xuất hiện bất ngờ của Hứa Minh Thế mà tạm hủy. Hiện tại y vẫn ở trên núi mà người nhà đã rời đi hết rồi, bên cạnh chỉ còn lại mỗi Hứa Minh Thế.
May thay còn một Hứa Minh Thế. Liễu Diên nghĩ, bởi vì có một người ngồi bên cạnh muốn khuyên giải an ủi nên y mới có thể ngồi đây phơi nắng uống trà.
“Trầm Thanh Hiên.” Hứa Minh Thế nói: “Có vài chuyện ta chưa kể ngươi nghe.”
“Chuyện gì?” Liễu Diên hỏi.
“Trước kia ta có thích một người.” Hứa Minh Thế nói.
Có lẽ hôm nay nắng đẹp, cũng có lẽ đồng bệnh tương liên, Hứa Minh Thế sảng khoái mang chuyện đã chôn chặt đáy lòng phơi giữa ban ngày. Thật khe khẽ, lão nói: “Là thật lâu trước kia.”
Đó quả thật là rất lâu rất lâu. Thậm chí Hứa Minh Thế còn không rõ ngày nào, vậy thì cứ kể rằng, một ngày kia.
Đó là một đêm mưa dai dẳng, dẫu không còn trai tráng nhưng hắn vẫn trẻ khỏe như xưa. Khi ấy, hắn nghe nói ở một thôn trang nào đó có yêu nghiệt quấy phá, hại cả người lẫn vật. Tưởng là yêu quái đạo hạnh cao thâm nên hắn mang rất nhiều pháp khí rồi vội vã lên đường. Đến nơi, thế mà chỉ bắt được một con thỏ tinh toàn thân tuyết trắng.
Lúc bị tóm, thỏ tinh đang ôm một củ cà rốt đã gặm phân nửa, trú mưa trong một nông xá cũ nát, vừa trốn vừa say sưa ngủ.
Hứa Minh Thế vừa kể vừa cười với Liễu Diên: “Nhớ năm ấy ngươi nói với ta, không phải yêu tinh nào cũng xấu và không hẳn là người thì đều tốt. Thế nên ta tha cho nó một mạng.”
“Sau đó thì sao?”
Sau đó thỏ tinh kia theo hắn, đi cả quãng đường xa.
Đó là một cô nương xinh đẹp có hai chiếc răng thỏ, e lệ mà nhát gan, lại pha chút vẻ liễu yếu đào tơ, đang run rẩy đi tìm chỗ trốn. Nàng biết mình là yêu quái còn đạo sĩ là người hàng yêu, cả hai vốn nên xung khắc như nước với lửa nhưng thỏ tinh bởi vì hạ thủ lưu tình của hắn mà sanh lòng lưu luyến. Ban đầu chỉ theo ở phía xa, đi một bước dừng hai bước, thỏ tinh dần dà phát hiện cái người đi phía trước luôn dành cho nàng hai cái bánh bao sau mỗi bữa cơm, lúc ở trọ cũng đặt nhiều hơn một gian phòng. Thế là càng đi càng gần.
Mãi đến khi có thể sóng vai cất bước ngay giữa ban ngày.
Người thanh niên Hứa Minh Thế dẫn theo một tiểu yêu tinh dọc đường đi phò nguy cứu khốn, hàng yêu trừ ma. Vậy nên rất nhiều người biết ở núi Thanh Vân có một đạo sĩ là thiếu niên anh hiệp, cũng biết rằng bên cạnh đạo sĩ kia có thêm một mỹ quyến như hoa.
Hứa Minh Thế kể tới đây thì dừng, ngập ngừng một thoáng, dường như mang rất nhiều thương cảm.
“Đến một ngày kia, sư môn truyền tin gọi chúng ta gấp rút quay về. Khi đó ta dẫn nàng loanh quanh hai ngày trong cánh rừng hoang, trên đỉnh núi có một con hắc hùng tinh…” Hứa Minh Thế chậm rãi kể: “Ta bảo nàng xuống núi chờ ta ở quán trọ, ta hồi sư một chuyến, đi một lát sẽ trở lại.”
Liễu Diên không hỏi tiếp theo thế nào.
Cuộc đời luôn tràn ngập bất ngờ, có kinh hỉ, có cả bi ai. Rõ ràng rằng sau đó Hứa Minh Thế đã gặp phải bất ngờ.
Núi rừng mưa nhiều, ngày ấy cũng đổ một trận mưa to. Hứa Minh Thế dặn dò xong thì vội vã rời đi, tiểu thỏ tinh trốn dưới tán ba tiêu, đôi mắt ngóng theo bóng lưng dần biến mất của hắn. Nàng biết không thể cùng hắn trở về sư môn vì nàng là yêu quái. Có lẽ cũng chẳng phải yêu quái, yêu quái đều thần thông quảng đại, nàng chỉ là một tinh quái tu luyện năm trăm năm mới hóa được dáng người, đạo hạnh lại thấp kém, trên đường đi không thể giúp gì cho Hứa Minh Thế mà đôi khi còn gây phiền toái cho hắn.
Bạch thỏ tinh đội lán ba tiêu làm ô, lòng nặng trĩu đi xuống núi. Lán ba tiêu quá nhỏ mà thân thể thì lớn, thỏ trắng tính trẻ con hóa nguyên hình, dùng pháp lực nông cạn của bản thân mà khiến lán ba tiêu lơ lửng phía trên để che gió chắn mưa.
Gió quá lớn, mưa nghiêng ngả táp vào, thỏ con da lông lấm lem tản ra mùi vị thịt tươi của động vật, gọi đến gấu đen trên đỉnh núi.
Năm ngày sau, Hứa Minh Thế trở về từ sư môn nhưng tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy cô nhóc đã đồng ý chờ hắn dưới quán trọ kia. Hắn xoay người đến tòa núi trơ trọi, ôm một hi vọng xen lẫn tuyệt vọng mà tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng, dưới gốc thụ già, hắn tìm thấy xác thỏ con đầy dơ bẩn. Bộ lông tuyết trắng bị bùn đất và máu tươi dây thành màu sắc đục ngầu, thân thể nhỏ bé bị mổ bụng lấy đi nội đan còn đầy dòi bọ đang ngọ nguậy, tiếng ruồi muỗi quần quanh không dứt.
Mỗi bộ phận trên cơ thể đều bị thối rữa, chỉ còn lại một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng vẫn mở to như thể đang chờ ai.
Hứa Minh Thế cúi đầu nhìn đôi tay, khô mốc vàng bủng. Thời gian rõ ràng trôi chảy, cảnh còn người mất, hắn vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn của tấm thi thể đang thối rữa trên tay.
Bả vai bị vỗ nhẹ như thể có ai đang trấn an, Hứa Minh Thế ngẩng đầu, đôi mắt bất giác hoen lệ.
“Trầm Thanh Hiên, tuy rằng ngươi phải chịu rất nhiều đau khổ nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn biết bản thân muốn gì.” Hứa Minh Thế lẩm bẩm: “Không giống ta, đến khi nàng mất đi mới biết được, hóa ra ta thích nàng.”
Liễu Diên ho nhẹ, rõ ràng nắng như thế, trong veo rực rỡ, thế mà không ngăn được khổ sở.
Thật lâu sau, Liễu Diên nói: “Ngươi đã vứt bỏ con đường tu tiên đắc đạo, kiếp sau tất sẽ gặp được nàng.”
Gương mặt già nua của Hứa Minh Thế chợt cong lên một nụ cười ngây ngô, giọng nói vang vang: “Ta cũng cảm thấy vậy, kiếp sau ta nhất định sẽ gặp được nàng.”
Kiếp sau, nhất định phải gặp, nhất định phải nói – ta thích nàng.
Liễu Diên nhắm mắt tựa đầu vào lưng ghế, vẻ mặt điềm tĩnh, đáy lòng an bình.
Đúng vậy, bất cứ khi nào phải luôn giữ một tia hi vọng.
Ôm ấp hi vọng, rồi chờ đợi.
Trầm Giác ngồi trên phiến đá nhô ra, hơi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Nắng chiều nghiêng ngả, thế sự khôn lường, một đôi cánh ưng đang vờn trên không.
Trong bụi cỏ truyền ra động tĩnh, Trầm Giác giương mắt nhìn, một con rắn hoa râm đang trườn ra, hiển nhiên đã “cơm no rượu say”, động tác vô cùng lười biếng. Trầm Giác chờ giây lát, thấy rắn đen còn chưa ra liền cầm một nhánh cây đẩy đống cỏ khô.
Trong bụi cỏ là một khối trắng trắng đen đen xoắn vào nhau, cẩn thận quan sát mới có thể nhìn thấy cái khối ấy là ba con rắn lớn quấn vào một chỗ, rắn đen mà Trầm Giác tìm đang xoắn đuôi vào đuôi một con rắn khác, con rắn còn lại không cam lòng cũng quấn lấy bọn chúng.
Trầm Giác quan sát hồi lâu mới phân được là hai đực một cái, thấy bọn chúng bện xoắn thành một hình thái không cách nào chịu nổi giữa ban ngày ban mặt, hắn không dằn được oán thầm: Xà tính vốn dâm! Vứt mạnh nhánh cây rồi hậm hực đứng sang một bên.
Mãi đến bình minh hôm sau, rắn đen cảm thấy thỏa mãn mới thong dong trườn đến, chần chừ quanh chân Trầm Giác một hồi mới quả quyết leo lên. Trầm Giác hừ nhẹ, nhấc nó quấn trên cổ tay rồi co cẳng chạy về. Nhưng lòng đầy tức giận: Ngươi ở nơi này thỏa thê vui sướng, người nọ trong phòng lại chẳng biết có bao nhiêu thê lương.
Trong lòng nổi cáu, Trầm Giác liền chạy vù, đương lúc nhanh như chớp thì quét mắt thấy một vệt hoa râm. Đến khi nhớ ra đó là một trong những con rắn hôm qua thì hắn chợt bừng tỉnh, hóa ra bọn chúng là ba đực một cái, lòng dấy lên chút xấu xa: Ngươi tận lực nữa, rắn cái kia cũng chưa chắc sinh con cho ngươi!
Trầm Giác biết bản thân lo lắng không đâu, hắn tức giận gì với một con rắn chứ? Dẫu tên rắn này gầy giống khắp nơi, cha con bọn họ còn lâu mới thay hắn nuôi rắn con. Nhưng hắn không nhịn được, khắp người đều cáu bẳn như thể bị ức hiếp, nếu không phải còn sót lại lí trí thì hắn đã ngay lập tức bóp chết nó rồi.
—— Ngươi ỷ bản thân là rắn sao!
Đến cửa nhà, Trầm Giác hít một hơi thật sâu rồi thở ra để bình phục tâm trạng, hắn bày ra vẻ mặt tươi cười vừa đẩy cửa vừa la lớn: “Cha, con đã trở về.”
Liễu Diên dời ghế trúc đến dưới bóng cây để đọc sách, Hứa Minh Thế ngồi xổm cạnh đó dùng một nhánh cây nhỏ chọc ổ kiến. Lão nghe tiếng liền quay đầu, vừa gặp đã nói: “Đói bụng.”
Trầm Giác cũng không giận, đặt rắn đen xuống đất, mặc cho nó chạy tán loạn khắp nơi, hắn xắn áo múc nước rửa tay rồi đi vào bếp nấu cơm.
Rắn đen về đến nhà thì ngắm nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không có gì thay đổi liền vui vẻ tìm đến Liễu Diên, quấn quít hệt như chó nhỏ, cái chuyện hắn cắn Liễu Diên khi nãy đã bị quẳng đâu rồi. Mà dường như Liễu Diên cũng quên sạch, ôm hắn đến trước ngực rồi tiếp tục đọc sách.
Hứa Minh Thế những tưởng sẽ có chuyện xảy ra, kết quả phát hiện hết thảy đều như cũ thì ngẩn người một hồi. Lúc lão ngẩn người, đàn kiến bị chọc ổ chạy loạn quanh chân lão. Hứa Minh Thế thấy chúng sắp sửa bị đế giày nghiền nát liền vội vã dời qua nhường đường, trên mặt đất còn in nguyên vết giày. Kết quả kiến kia chẳng thèm cảm kích, ngửi dấu giày rồi thản nhiên bò vòng qua.
Hứa Minh Thế nghĩ thầm: Đế giày ta thực sự thối sao? Lão bắt đầu phiền muộn, nhìn dáo dác một phen rồi nhanh chóng chui vào phòng bếp.
Trầm Giác đang rửa rau, thấy lão tiến vào thì mặc kệ. Hứa Minh Thế xấu hổ đứng một bên nhìn hắn rửa từng cọng rau xanh tươi trong veo rồi chóng vánh vo gạo. Bếp lò cháy hừng hực, mùi cơm nhanh chóng lan tỏa, Trầm Giác lại đi cắt thịt.
Hứa Minh Thế đứng hồi lâu, không ai đáp lại thật không thú vị, lão không dằn được thở dài, nói: “Ngươi gọi ta một tiếng thúc thúc thì có làm sao?”
Tay Trầm Giác dừng lại, lát sau buông đồ trên tay xuống rồi đi ra ngoài.
Hứa Minh Thế một mình trong căn phòng toàn khói với lửa cảm thấy đầy mất mác.
Tiếng bước chân rất nhanh vang lên, Trầm Giác đi rồi lại quay về, Hứa Minh Thế rầu rĩ cúi đầu.
Trầm Giác gọi lão rồi thả bọc vải trong ngực lên chiếc bàn đặt rau cải.
Trầm Giác mở ra chiếc bọc đã ba trăm năm hắn chưa từng cởi xuống.
Trong chiếc túi xanh lam bọc thêm một lớp xanh lam, tháo ra nữa vẫn là vải xanh, Hứa Minh Thế không sao nghĩ được bên trong có gì mà khiến cho Trầm Giác quý trọng như vậy.
Lớp vải cuối cùng được tháo ra, bên trong lẳng lặng đặt một chiếc hộp gỗ, ánh sáng đo đỏ nói rằng nó đến từ một niên đại xa xưa.
Trầm Giác mở hộp gỗ lấy vật bên trong rồi bày ra từng cái, gương mặt Hứa Minh Thế dần mờ mịt.
Những thứ lấy ra lão đều đã thấy qua, không cái nào mà lão không biết. —— Có mục đồng chạm gỗ, lồng dế bằng trúc, kiếm gỗ gọt bằng tay, một nhánh roi ngựa nho nhỏ… Tất cả thứ này đều là trò vui của trẻ con.
Những món đồ ấy bắt nguồn từ rất nhiều năm trước, khi ấy lão du ngoạn bên ngoài rồi cất từng món vào bọc vải, mang về Trầm gia.
Lão từng híp mắt cầm những món này như thể hiến trân bảo, chỉ vì muốn đứa trẻ kia gọi lão thúc thúc.
Những món đồ bầu bạn thời ấu thơ được Trầm Giác bày ra từng cái, chúng gần như chẳng hề hư hao, nhưng vì thời gian như nước mà quanh chúng đượm một vẻ cũ kỹ ảm đạm.
Trầm Giác im lặng hồi lâu mới nói: “Thân thể phát thu, thụ chi phụ mẫu. Bọn họ đều chết vì ngươi, nếu ta gọi ngươi là thúc thúc thì thật có lỗi với bọn họ.”
Hứa Minh Thế ngẩng đầu, không nói được lời nào.
“Ngươi đối tốt với ta, ta sẽ nhớ rõ.” Trầm Giác nói. “Một ngày cũng không quên.”
Đứng đó một lúc lâu, Trầm Giác lấy từng món cất vào hộp gỗ, đậy kín nắp rồi dừng từng lớp vải xanh lam bọc lại, tiếp tục nói: “Đời người khó tránh khỏi sai lầm. Không phải tất cả sai lầm đều cần tha thứ mới có thể giải quyết.”
Trầm Giác nói: “Hứa Minh Thế, đã nhiều năm rồi sao người còn không từ bỏ?”
Mùi thức ăn truyền ra ngoài viện, Trầm Giác bày một chiếc bàn giữa sân. Cơm nước xong, Hứa Minh Thế nói: “Ta xuất môn một chuyến.”