Tiểu Siêu!
Hắn lẳng lặng đi trong bóng tối dường như vô tận, đột nhiên có một tiếng gọi từ phía sau truyền đến.
Hắn dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng xé toang bóng tối, sáng rực lên trước mắt hắn…
…..
Lâm Siêu từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Thi Vũ thấm đẫm nước mắt cùng với đôi mắt đỏ hoe đang bồn chồn lo lắng nhìn hắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nắm chặt lấy đôi bàn tay to lớn thô ráp của hắn.
"Tỉnh rồi, em tỉnh rồi"
Nhìn thấy Lâm Siêu mở mắt, tâm trạng của Lâm Thi Vũ trở nên vô cùng kích động khiến cho cơ thể run rẩy, nụ cười xuất hiện trên môi của nàng, Lâm Thi Vũ ra sức nắm chặt lấy bàn tay Lâm Siêu.
Lâm Siêu cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, đưa bàn tay lên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt dính trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Thi Vũ, mỉm cười nói: " Chị đừng lo lắng, em không sao đâu!"
Lâm Thi Vũ nhào vào lòng ngực hắn, nước mắt không kìm được liên tục tuôn rơi, vừa khóc vừa gật mạnh đầu, không biết là vì đồng ý với câu trả lời của Lâm Siêu hay là hi vọng câu trả lời của hắn vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Một lúc sau, chờ khi Lâm Thi Vũ bình tĩnh trở lại, Lâm Siêu mới có thời gian tự kiểm tra thương thế của bản thân mình. Hắn nhìn thấy hai tay quấn đầy bằng trắng, được bó bột cố định xương cánh tay, ngoài ra trên người hắn có cắm bảy tám ống truyền dịch, ở bên cạnh giường có nhiều máy móc thiết bị y tế đang chạy, trên đó hiện lên một loạt các thông tin về tình trạng sức khỏe của hắn.
Lâm Siêu nhắm mắt cảm thụ một hồi, phát hiện sức khỏe của mình do với sự đoán còn tốt hơn nhiều, cánh tay tuy bị thương nghiêm trọng, thế nhưng xương cốt không có chỗ nào bị gãy vỡ, lúc này dưới sự cứu chữa của các bác sĩ trong căn cứ đã khôi phục được bảy tám phần, tốc độ khôi phục này khiến hắn không khỏi có chút giật mình, quay sang hỏi Lâm Thi Vũ:
"Em hôn mê mấy ngày rồi?"
"Hai ngày." Lâm Thi Vũ vội vàng hỏi:"Em cảm thấy đói bụng sao?"
Lâm Siêu mỉm cười lắc đầu, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mới hai ngày? Thể chất của hắn tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng muốn khôi phục thương thế của cánh tay chỉ cần có hai ngày thì hơi có chút miễn cưỡng.
Lâm Thi Vũ cực kỳ thông minh, thông qua vẻ mặt của Lâm Siêu, mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ của hắn, mỉm cười khẽ nói: " Sau khi em hôn mê, Hứa Tư lệnh không chỉ ra lệnh cho các bác sĩ hàng đầu trong căn cứ ngày đêm cứu chữa cho em, mà còn cử tất cả các Tiến Hóa Giả có năng lực trị liệu tiến hành chữa trị vết thương trên cánh tay, đem cánh tay khôi phục lại như cũ." Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên môi nàng biến mất, tức giận nhìn Lâm Siêu, nói: " Sau này không cho phép em được mạo hiểm tính mạng của mình như vậy nữa, chỉ một chút nữa thôi là em đã mất mạng!"
Bàn tay Lâm Siêu bóp bóp hai má của nàng, mỉm cười nói: " Không phải là không có chuyện gì sao, chỉ là cánh tay bị thương thôi mà, tự em biết lỗi rồi."
"Hừ, chỉ giỏi cậy mạnh, đây là chị không nói đùa với em." Lâm Thi Vũ trịnh trọng nói.
Lâm Siêu khẽ mỉm cười, nói: " Để cho mấy người bọn họ vào đi."
Lâm Thi Vũ thấy hắn chủ động thay đổi chủ đề, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói với ba người đang đứng ngoài cửa: " Không phải mấy người mấy người các cậu cũng nghe thấy sao, còn muốn tôi phải tự mình ra mời các cậu vào sao?"
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ ba người lúng túng đi vào, Vưu Tiềm ngượng ngùng nói: " Còn không phải chúng tôi cho chị em hai người có thời gian mà nói chuyện với nhau sao?"
"Hừ, tôi thấy mấy người các cậu muốn nghe trộm thì có." Lâm Thi Vu khoanh tay trước ngực nói.
Vưu Tiềm: "…"
Hắc Nguyệt thân thiết nhìn Lâm Siêu , nói: "Thân thể của cậu thế nào, có cảm thấy khá hơn không?"
Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: " Để cho mấy người lo lắng, tôi không có chuyện gì, tình hình trong căn cứ hai ngày hôm nay ra sao rồi?"
Phạm Hương Ngữ tùy tiện kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, ưu nhã vắt chân này lên chân kia, quần đen bằng lụa bị kéo lên để lộ cổ chân nhỏ trắng như tuyết, nàng khẽ nhếch đôi môi anh đào lên nói: " Có thể có chuyện gì, lần này ngươi lập đại công, trở thành anh hùng của nhân loại, Hứa lão đầu đang bận rộn cho người tạc tượng ngươi đấy, lại còn muốn xây dựng một cái gì đó có tên là "Kế hoạch Tạo thần", thực sự là một kẻ ngu xuẩn…"
Vưu Tiềm hiếu kỳ nói: "Ngu xuẩn?"
Phạm Hương Ngữ khẽ nhấc cằm lên, nói: " Còn không ngu sao, tên ác ma này đang muốn tính toán cái gì ta còn không biết? Hắn căn bản không phải vì cứu vớt cái căn cứ này, chỉ thuần túy muốn có hai nguồn năng lượng Gen của hai con quái vật khổng lồ kia, hai ngày nay thi thể của chúng nó vừa mới mổ xẻ, vẫn đang còn tiến hành nghiên cứu, ngươi nói dựa vào đại công này của hắn, muốn xin hai nguồn năng lượng Gen này còn không thích hợp sao? Không chỉ lấy được hai nguồn năng lượng Gen, còn có thể lừa gạt mọi người kiếm lấy danh hiệu Đại anh hùng, quả thực là lưỡng cử nhất tiện, sự tính toàn này, chà chà…"
Vưu Tiềm tỉnh ngộ nói: " Thì ra là như vậy."
Hắc Nguyệt tức giận nói: " Quạ đen thì nhìn cái gì cũng đều thành màu đen."
"Tiểu cô nương, ngươi còn quá trẻ…" Phạm Hương Ngữ ra vẻ một người từng trải nói.
Lâm Siêu liếc nàng một chút, nói: " Kế hoạch Tạo thần là xảy ra chuyện gì?"
" Tựa hồ là muốn bồi dưỡng ra mười vị Thần tướng, phụ trách thủ hộ căn cứ, ý tứ đại khái chính là từ trong mỗi quân doanh chọn ra mười người có năng lực mạnh nhất, tập trung tất cả tài nguyên bồ dưỡng bọn họ, có lẽ lần này bị quái vật tập kích, đã tạo cho bọn họ một lời nhắc nhở, cho dù Tiến Hóa Giả phổ thông có nhiều đến đâu một khi đụng độ với siêu cấp quái vật như lần này thì cũng sẽ trở thành bia đỡ đạn mà thôi. Có lẽ một mình ngươi không đủ an toàn nên muốn bồi dưỡng mười vị Thần tướng có năng lực thể chất ngang bằng ngươi, để bảo vệ căn cứ." Phạm Hương Ngữ tùy ý nói.
Lâm Siêu khẽ gật đầu, căn cứ đẩy nhanh kế hoạch Tạo thần không khiến hắn ngạc nhiên lắm, bất cứ người nào đừng trong hàng ngũ những người quản lý trong căn cứ đều hiểu rõ đạo lý này, lấy mười vạn binh lính trong căn cứ, bất kể là điều tra tìm kiếm những con Hủ thi đặc thù, hay là tìm kiếm tài nguyên, thì tự thân một mình hắn không có khả năng hoàn thành.
Dưới sự trợ giúp của một số lượng lớn nhân thủ, kế hoạch Tạo thần rất nhanh sẽ được hoàn thành, muốn tạo ra mười vị Thần tướng có thể chất gần giống như hắn không khó, đây chính là chỗ tốt khi gia nhập căn cứ, thế nhưng cái bất lợi cũng rất rõ ràng, người tham gia kế hoạch tạo thần, cả đời sẽ phải trói chặt với căn cứ, vì căn cứ mà làm ra cống hiến.
Chuyện này có ý nghĩa là, nếu như căn cứ gặp chuyện nguy hiểm, người đầu tiên chết đi sẽ chính là Thần tướng.
Lâm trận bỏ chạy?
Phản loạn?
Căn cứ nếu như lựa chọn tập trung tất cả nguồn tài nguyên để bồi dưỡng thì tự nhiên sẽ có cách để khống chế những nhân tố không ổn định.
Ở thời điểm nguồn năng lượng tiến hóa được phát hiện, thì ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến, nếu như nói việc xây dựng " Căn cứ" là kết quả của thời đại này, thì "Thần tướng" được sinh ra chính là kết quả có được do việc xây dựng căn cứ.
Lâm Siêu biết phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, mình lựa chọn một cuộc sống lang bạt, không muốn vì bất cứ một cái căn cứ nào trói buộc tính mạng, thì chỉ có cách phải bỏ xa những người khác, mới có thể đảm bảo an toàn cho chính mình, bằng không dưới phạm vi thế lực của mỗi căn cứ, chỉ có một lựa chọn là cúi đầu, chịu sự thống trị của kẻ khác.
Có điều, năng lực của bản thân muốn vượt qua sự bồi dưỡng tập trung tài nguyên của căn cứ cho mười người kia là một chuyện phi thường khó khăn, biết trước tương lai chính là ưu thế duy nhất của hắn, chính là so với người khác nắm giữ trong tay nguồn năng lượng Gen, nhưng ưu thế này bây giờ đã không còn, hơn nữa lấy tình trạng thể chất của hắn bây giờ đã gần như không còn có cách nào để tăng thêm nữa, đối với nguồn năng lượng Gen trong cơ thể những con Hủ thi bình thường đã gần như không còn tác dụng với hắn nữa.
Thứ này khiến hắn dậm chân tại chỗ, nhưng lại khiến người khác không ngừng tiến lên.
Đây là một việc mà Lâm Siêu tuyệt đối không bao giờ cho phép, vì lẽ đó hắn lựa chọn cho mục tiêu tiếp theo, chính là khu vực kiếp trước không có ai dám tiến vào… Khu vực sâu Số 1!